Chỉ mục bài viết |
---|
Xóm Vắng |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Trang 7 |
Trang 8 |
Trang 9 |
Trang 10 |
Trang 11 |
Trang 12 |
Trang 13 |
Trang 14 |
Tất cả các trang |
Chương 9
Từ trong vườn, một người bước ra nhìn nàng mỉm cười:
- Chị ra trễ quá, giờ này chúng tôi sửa soạn về rồi. Người ta đang thu dọn đi về kìạ
Mai lắc đầu:
- Không, tôi chỉ đi đón anh Trần.
Cao nhìn thẳng vào mặt Mai rồi hỏi:
- Bác đã làm gì chị buồn rồi à
Nàng giựt mình lắc đầu lia lịa:
- Không... Không có đâu. Má tôi thương tôi lắm...
Cao gật đầu mỉm cười:
- Vậy thì chị đi tìm anh Trần đi. Chàng mỉm cười tiếp:
- Anh Trần thật là hên à nghen, trong số nhân công của tôi, tôi chờ mãi mà chẳng ai thèm ngất xỉu cả
Mai mỉm cười gượng gạọ Những lời của Cao chỉ lống thống bꮠtai nàng, t⭠trí nàng hiện tại như để đâu đâu. Thấy gương mặt của nàng cứ dàu dàu mãi, Cao lo ngạị Chàng thầm nhủ trong lòng: "Tân hôn của nàng qua theo hạnh phúc sao? Tại sao mình không thấy được con người mảnh mai, yếu đuối đáng thương này có hạnh phúc lâu dài, dù là chỉ một tuần lệ"
Mai cúi đầu cắm cúi đi tới. Hồng hơn đã xuống bóng tối lờ mợ Dáng nàng thất thểu như một bóng mà Cao nhìn theo bỗng dưng rùng mình. Chàng có linh cảm như sắp có chuyện chẳng lành sắp xảy ra
Mai lắc đầu lia lịa:
- Không, anh không nên vì em mà làm trở ngại công tác của anh.
Nàng nhìn chàng:
- Anh cho em cùng đi làm việc với anh, em sẽ giúp anh được rất nhiều việc.
- Em thích như thế sao?
- Da
- Щ làm cực, mà em lại vui sao?
Mai cúi đầu lặng thinh. Chàng gật đầu:
- Thôi được, vậy thì đi làm với anh, y như trước làm thư ký riêng cho anh.
Nàng nhướng mày mỉm cười thích chí rồi ôm chặc vai chàng hôn lấy hôn đệ Chiều hôm ấy, nàng như con chim nhỏ liếng thoắng íu lo, nhưng hạnh phúc chỉ đến với nàng có một đêm thôị
Sáng hôm sau, trên bàn ăn sáng, bà Hai đổi kế hoạch tấn công.
Bà giả vờ ôn tồn hỏi:
- Ủa, tại sao con Mai nó đi làm việc, như thế người ngồi sẽ xem gia đình ta như thế nào? Hơn nữa, con Mai ở nhà có thể bầu bạn với mẹ cho vui, đàn bà thì phải ở nhà săn sóc gia đình, làm việc thì dành phần cho đàn ông, mẹ thấy con nên ở nhà thì phải hơn.
Mai khẽ liếc mắt nhìn bà Hai, cho đến lúc ấy, nàng đã thấy rõ nhứt định bà Hai không tha nàng, còn nàng, nàng cũng biết mình vĩnh viễn sẽ không thốt khỏi tay ba Bà Hai nhìn Mai với vẻ mặt thương yêu, trìu mến để cho Trần nhìn thấỵ
Trần quay sang phía nàng:
- Thế nào em ở nhà với mẹ được không?
Mai cúi đầu nói nho nhỏ:
- Da Cũng được... Em xin vâng lời mẹ và anh.
Nàng nhìn thấy rõ nét mặt lộ vẻ thắng lợi của bà Hai và cũng nhận thấy rõ đôi mắt sung sướng của Trần, và cũng thấy thái độ như đồng minh, như thương cảm của Caọ Mai gầm đầu xuống ăn cho đến hết bữa, không nói thêm một lời nào cả Rồi ngày tháng nặng nề trôi qua, Mai càng ngày càng tiều tụy hơn làm cho Trần sốt ruột lo lắng. Chàng mời thầy thuốc xem bịnh cho nàng, nhưng không tìm ra bịnh gì, và nàng cứ xanh xao, gầy mòn thêm mãi.
Có đêm, Mai nằm trong lòng chồng, chàng cảm thấy Mai gầy như que củi, chàng thiết tha lo lắng:
- Mai à, tại sao em cứ gầy mòn xơ xác mãi như thế nầy Em cho anh biết đi.
Mai chui rút vào trong lòng chàng, thì thầm:
- Em vẫn mạnh khoẻ, không có gì lạ cả đâu anh à, chỉ cần anh yêu em là đủ rồi.
Chàng lắc đầu thở ra:
- Nhưng anh yêu em vẫn không làm cho em mạnh khỏe được.
Chàng nhìn nàng như cố tìm hiểu tận trong tâm tư thầm kín. Rồi cũng bắt đầu từ đấy, bà Hai bắt đầu nói xấu Mai với Trần.
- Con à, con Mai không phải là một người đàn bà quen sống trong gia đình. Có lẽ trước kia nó sống hoạt động, đi đó đi đây nhiều và không chừng nó có tâm sự gì ở trong lòng, nên tối ngày mặt mày nhăn nhó không vuị Mẹ nghĩ rằng nó không quen sống trong gia đình.
- chắc không phải vậy đâu mẹ ạ
Người Mai trở nên yếu đuối thêm, không đầy đủ sức khoẻ như mọi người. ... Ѓ qua một muà xuân, mưa bắt đầu rơi lất phất, Mai lại cũng trầm mặc hơn trước, hàng ngày nàng cũng chỉ ngồi dựa bên lan can, ngẩn ngơ nhìn màn mưa màu đục trên đồng ruộng mênh mông. Có lúc nàng vừa cắt hoa, mà vừa rơi nước mắt.
Chiều hôm ấy, sau khi Trần về nhà, chàng nhìn nàng, thấy nàng đang ngồi thừ người bên song cửa như một pho tượng, trên gối có để một tờ giấỵ
"Mắt đầy ngấn lệ Hỏi hoa,
hoa không nói Tâm sự này biết tỏ nơi ai."
Trần ngửng mặt lên nhìn nàng, nàng cũng đang nhìn chàng với đôi mắt buồn buồn. Trong giây phút đó, bỗng nhiên chàng hiểu được một phần nào tâm sự của nàng, phải rồi ngôi nhà sang trọng, trang nhã này, đối với nàng không khác gì một chiếc lồng son.
Chàng cầm tay nàng, ngồi xuống kề bên:
- Em à, chúng mình đi du lịch một chuyến giải trí cho vui có được không em?
Nàng như giật mình:
- Thật thế hả anh? Mặt nàng lộ sắc vuị
- Thật mà, anh để cho ông Trieu lo lắng sắp xếp công việc hàng ngày trong xưởng, chúng mình đi chơi vài ngày, đi cấp, đi Ѓ Lạt, chừng một tuần, có được không em?
Nàng ôm chặc vai chàng, mặt ràn rụa nước mắt rồi thì thầm như trong giấc mộng:
- Da Em cũng muốn đi chơi vài ngày cho tinh thần được thơ thớị
- Ngày Mai anh sẽ sắp đặt trước mọi việc trong công ty rồi mình sẽ đi cuối tuần, nghen em?
Mai gật đầu sung sướng:
- Da
Nhưng ngay ngày hôm sau, bà Hai gọi nàng vào phòng riêng nói giọng thật nghiêm khắc:
- Hừ, sao cô không để cho nó yên tâm làm ăn mà còn bày đặt đi chơi đi đùa gì nữa. May là mới có đám cưới chưa bao lâu mà đã thấy ngứa tay, ngứa chân rồi đó, sau này còn đến mức nào?
Rồi bà đổi giọng mỉa mai:
- Hừ, hạng người như cô vậy mà vào được gia đình này là may mắn lắm rồi, phải sửa đổi lại đôi chút chứ, đừng để gia đình tôi phải xấu hổ với mọi người thêm.
Vì thế, chiều hôm ấy, Mai phải tìm cách từ chối với chồng về việc đi chơi ấỵ
Nàng cố gắng nói:
- Anh à, em không muốn đi chơi nữa, mình nên ở nhà lo việc làm ăn thì hay hơn.
Trần ngạc nhiên:
- Sao vậy?
- Da Dạ không có gì cả
Mai quay mặt sang hướng khác, không muốn cho Trần thấy mình đang khóc.
- Em... Em chỉ không muốn đi thôi anh ạ
Trần cau mày nhìn vợ không hiểu ra sao cả Càng ngày, nàng càng khó hiểu hơn. Hàng ngày, nàng như ẩn mình trong chiếc vỏ kín, làm cho chàng không sao đốn nổi tâm tư nàng. Và trong khi đó, một khoảng cách càng lúc càng đẩy chàng đi xa nàng hơn, Trần chưa nhận rõ điều này.
Chàng bực bội:
- Thôi được, tuỳ em vậỵ Nhưng em có biết là suốt ngày hôm nay anh bận rộn lo cho việc đi chơi này, bây giờ nhờ em mà chẳng còn ra cái giống gì hết.
Mai cắn chặc môi, nghẹn ngào, lệ tràn ướt mị Nàng cứ quay lưng lại chàng nhìn ra ngồi cửa sổ lặng thinh. Thái độ đó lại bị Trần hiểu lầm là lãnh đạm khiến chàng càng thấy bực tức hơn. Chàng im lặng thay y phục rồi lên giường trùm mền ngủ một mình, không nói với nàng nữa. Mai lại ngồi bên cạnh giường nhìn chàng lệ tuôn chảy dài trên đôi má gầy gầỵ Trần như thế này mãi thế nào cũng nguy hiểm đến hạnh phúc của hai người. Nhưng nàng nào có lỗi gì đâu! Mai thấy lòng mình như bị ai xé nát, nhưng nàng không dám khóc thành tiếng, chỉ im lặng để mặc cho nước mắt tuôn tràọ Trời sáng, Mai vẫn còn ngồi bất động.
Trần trở mình rồi ngạc nhiên cầm tay nàng:
- Mai, Mai. Em làm sao thể
Chàng dụi mắt rồi nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt nàng cùng đôi má đầy lê
- Em không ngủ à Em sao thế hả Mai?
Nàng nhìn chàng nghẹn lời không nói được. Một lúc nàng mới gục đầu vào vai chàng khóc lớn:
- Anh ơị Anh đừng giận em tội nghiệp... Bây giờ em không còn gì cả, chỉ còn có mình anh nếu anh giận em thì em chẳng thiết gì nữa. Em mà mất anh chắc em... Chết, em không sống nữa đâu.
- Mai. Chàng ôm chặc vợ:
- Em đừng nghĩ vẩn vơ, anh không bao giờ phiền giận em cả, đừng lo gì cả Mai à, không gì ngăn cách được mình ra đâu.
Chàng hôn nàng qua ngấn lệ mặn nồng... Mấy hôm sau, chàng mua cho nàng một số nữ trang đựng trong chiếc hộp bên ngồi cĩ chạm mấy cánh hoa hồng thật đẹp. Mặc dầu rất thích nhưng Mai không dám đeo thường vì thấy bà Hai gặp được sẽ kiếm chuyện rầy lạ Nàng thích nhất là sợi dây chuyền hình quả tim có nút nhỏ bấm ló ra hình chàng và nàng chụp chung. Thỉnh thoảng nàng lấy sợi dây chuyền ra đeo nhưng không dám cho bà Hai trông thấỵ Dầu chuyện hiểu lầm được giải quyết êm thắm nhưng chàng và nàng cũng thấy mất mát ít nhiều trong tình chồng vơ Nội nhà chỉ có Cao là hiểu rõ được những nỗi khổ tam của Mai, một người đáng thương... Chính Cao đã chứng kiến tận mắt những thái độ không đẹp của bà Hai đối với Mai, và chính chàng cũng đã nghe rõ những lời đay nghiến cay độc của ba Vì thế, chàng không lấy làm lạ khi càng ngày Mai càng trầm mặc, lạnh lùng hơn.
Buổi chiều hôm ấy, Mai lại bị bà Hai gọi vào phòng riêng, rầy mắng vì vài lý do không đâu. Khi nàng mở cửa bước ra ngồi thì thấy Cao đứng sẵn ngồi hந lang từ bao giợ Chàng hỏi nhỏ:
- Chị bận chi không?
Mai cố giữ giọng mình cho không nghẹn ngào:
- Không có chi anh ạ
- Chị xuống dưới nhà, tôi có nhiều chuyện cần bàn với chi
Mai gật đầu, đi xuống phòng khách ngồi trên sa lon, Cao đứng đối diện với nàng.
Chàng hỏi với giọng trách móc:
- Tại sao chị không nói hết sự thật cho anh Trần biết? Chị định chịu đựng tới lúc nào?
Mai ngẩng lên:
- Tôi. Tôi không thể nào làm như vậy được.
Cao nhíu mày:
- Tại sao không chử
Mai thở dài:
- Dù sao đối với anh Trần và gia đình anh ấy tôi cũng là phụ thôi, tôi không muốn có sự bất hồ giữa anh Trần và mẹ vì tôi, tình mẫu tử của gia đình này không thể bị suy suyển vì tôi. Tôi không muốn có sự chọn lựa giữa tôi và mẹ cho anh Trần.
Cao gằn giọng:
- Như vậy chị chấp nhận cho bác dằn vặt , hành hạ mãi mãi sao? Chị bằng lòng à
Mai thở dài:
- Chứ tôi làm sao hơn nữa được?
Cao khó chịu:
- Nhưng bộ chị không thấy tình yêu của hai người cũng lần lần bị bác hủy hoại đó sao?
Mai im lặng một lúc rồi cất giọng buồn buồn:
- Có lẽ vận mạng tôi như thế.
Cao hừ một tiếng:
- Vận mạng gì mà vận mạng chứ!
Chàng cười chua chát:
- Chị Mai, sự hiền hậu của chị đáng qúy lắm, nhưng chị đã hiền đến độ nhu nhược, tôi là kẻ bàng quan tôi đã thấy nhiều nghe nhiều rồi. Tôi bất bình cho hồn cảnh của chị lắm. Chị đâu có lỗi lầm gì mà phải chịu khổ chự Chị đừng tự ti quá, không thể cúi đầu chịu đựng mãi được, gặp người khác thì họ không bao giờ chịu tới mức ấy đâu. Chị phải thẳng thắn bảo với bác biết...
Mai ấp úng:
- Nhưng hậu quá.
Nàng chớp chớp mắt:
- Bao giờ bà chịu nhịn tôi. chắc chắn như thế sẽ có một cuộc xáo trộn trong gia đình và người đau khổ lại là anh Trần, tôi không muốn ảnh đau khổ anh ạ Thà tôi chịu đau khổ một mình, tôi sẵn sàng hy sinh vì tôi yêu ảnh.
- Sự cao thượng có thể thực hiện khi người ta cũng có một ít gì cao thượng.
Cao bực dọc tiếp:
- Chị soi người trong gương xem chị gầy gò xanh xao lắm rồi, không thể như thế này mãi được.
Mai im lặng, Cao nhìn nàng lắc đầu:
- Chị đã không cho anh Trần hay thì tôi cho ảnh biết. Tôi chỉ nói những điều mắt thấy tai nghe của tôi. Như thế thì mọi chuyện do tôi chứ đâu ăn nhằm gì chi
Mai hết hồn:
- Không... Anh đừng làm thế. Anh có biết đâu là anh Tran luôn ngỡ rằng mẹ ảnh rất thương tôi. Ảnh là đứa con hiếu thảo mà ảnh lại rất yêu tôi. Nếu có chuyện gì chắc chắn ảnh khó xử lắm. Hơn nữa, mẹ tôi buồn vị Tôi không làm người vui được mà
Cao trừng mắt nhìn Mai. Chàng nhủ thầm: "Trần mà để mất người vợ thuần hậu này thì nó thật là thằng điên, thằng ngu nhất thế giớị"
Chàng lặng thinh bước tới bước lui, không nói một lờị Mai hỏi lại:
- Tôi van anh đó anh Cao, đừng nói cho Trần biết nghen.
Cao nhìn Mai thở dài:
- Bây giờ tôi còn biết nói gì nữa.
Mai cúi đầu:
- Tôi rất đội ơn anh. Bỗng trên thang lầu có tiếng động. Hai người vội ngẩng mặt nhìn lên trên ấỵ Bà Hai đang đứng trên đầu thang trừng mắt nhìn một người, nét mặt lầm lỵ Mai biến sắc, thối lui ngồi xuống sa loon, nét mặt trắng nhợt...
Tháng ngày cứ lặng lờ trôi qua, mùa hái hoa lài cũng vừa xong thì muà đông cũng đã gần kệ Mưa muộn vẫn còn bay lất phất. Lúc này là lúc Cao rảnh rang nhất vì chàng thường làm trước công việc để nghỉ sớm trong năm, còn Trần lại bận rộn nghiên cứu phẩm lượng của hàng hóa để chuẩn bị trong dịp tết bán cho nhiều. Chàng còn tính kế hoạch mở rộng thêm xưởng để phát triển sự nghiệp mình ngày càng lớn rộng hơn. Trần mua luôn vài căn nhà kề cận, mở rộng thêm diện tích đó, mua máy móc mới, mướn thêm chuyên viên. Mình chàng đứng ra lo những việc ấy, nên bận rộn suốt ngàỵ Có lúc gần Mai, chàng vuốt ve nàng:
- Em mang đến cho anh nhiều điều may mắn trên đường sự nghiệp, em đúng là hạnh phúc, là thành công của anh.
Mai nhìn chàng mỉm cười, nàng mong sao cho chàng say sưa trong công việc, nỗ lực mở mang sự nghiệp. Còn nàng, dù có đau khổ chịu đựng cách mấy cho chàng được vui, nàng cũng cam lòng. Còn bà Hai thì vẫn không buông tha nàng, bà gọi nàng lên phòng riêng mỗi ngày để may vá, đan áo, không để người làm công mà bắt Mai phải làm. Hoặc bà bảo nàng đọc truyện kiếm hiệp cho bà nghẹBà nói thẳng cho Mai biết:
- Cô phải ở luôn bên cạnh tôi để gìn giữ danh dự của con trai tôi, của gia đình tôi.
Mai cúi đầu:
- Da
Bà Hai xua tay:
- Cô đừng nói gì cả, tôi hiểu cô nhiều lắm rồi, tôi hiểu cô là hạng thế nào mà
Mai lặng thinh không biện bạch gì cả Hơn nữa, thời gian qua, nàng cảm thấy từ tinh thần đến thể xác đều mệt mỏị Thôi thì cứ phó mặc cho số mệnh... Nàng luôn luôn vâng lời bà Hai. Không buồn cãi, không biện bạch minh oan gì cả Trong những khi Trần vắng nhà, nàng như thành một cái máy, một bóng ma thờ thẫn. Mai mặc tình để bà Hai nhiếc mắng, rầy la, nàng cứ để nhiên tai là êm xuôi cả Nhưng không giản dị thế. Vì không phản ứng mà vô tình nàng làm cho bà Hai tức giận thêm. Bà cho rằng Mai là người lỳ lợm, mặt dầy mày dạn, không biết xấu hộ Nhưng dầu sao đi nữa, cùng lắm là Mai chỉ thở dài, cúi đầu rồi thôi, không than ốn chi c㠐hần bà Hai thì càng thấy mình bị xem thường bị khinh khị Như thế thì Mai xem bà đâu có giá trị gì Không xứng đáng để cho nàng trả lời nữa hay sao? Rồi bà đi đến chỗ tàn tệ là tiết lộ chuyện xấu trong nhà Thật ra chuyện cũng chẳng có chi là xấu cả, nhưng bà lại cố tự khuấy ra rồi ngồi lê đôi mách.
Bà thường than với bạn hàng xóm:
- Dâu chị thế là phước lắm rồi, còn con dâu tôi, trời ơi có mượn gì thì như tượng gỗ nói nó như nói với người điếc. Thế mà khi gặp đàn ông lại tía lia như két me Sau này hỏi ra tôi mới biết nó thuộc vào hạng chơi bời trước kia đó
Сi với những lơì như thế, Mai vẫn cứ mắt lấp tai ngợ Nhưng những lời đồn đãi vô tình lại không thể ngó lấp như nàng, càng ngày chúng càng truyền ra xa mãi. Vì gia đình Trần lạ cự phú trong vùng nên có chuyện gì mọi người đều chú ý bàn tán rùm beng một thành 10, 10 thành 100, ai cũng tỏ ra ta đây biết nhiều nên cứ thêm mắm muối vộ Nhất là chuyện vợ chồng trai gái thì họ càng thích rỉ tai nhau thì thầm hơn nữa. Vì thế chỉ vài tháng là cả làng đều biết.
Qua năm sau, các nhân công trong hãng đã có một huyền thoại về Mai, họ nói lung tung lên cả, làm như Mai là một nhân vật huyền hoặc một công chúa trong vũng bùn được hồng tử vớt lên. Cũng may là mọi người chỉ bàn tán nhưng chẳng có chút ác ý nào với nàng, chỉ xem nàng như tượng trưng cho sự may mắn nên Mai cũng chẳng phải để ý đến.
Hơn nữa, còn một chuyện khác làm nàng sung sướng vô cùng, quên được tất cả mọi chuyện khác. Nàng đã có thai. Biết tin Mai có thai, Trần mừng đến điên được. Chàng đã ngồi 30 tuổi, từng tuổi ấy ai cũng mong có một đứa con đầu lòng nho nhỏ để nuông chiều. Chàng cưng Mai hơn nữa. Chàng luôn chiều ý nàng và không cho nàng làm những việc nặng sợ có hại cho đứa bẹ Trần cũng để ý thấy nàng không còn buồn vẩn vơ như lúc trước mà thường cười tươi, da dẻ hồng hào, đôi mắt trong sáng. Chàng tự nhủ: "Sau khi sanh rồi, chắc nàng còn vui vẻ và mạnh khoẻ hơn xưa, lúc đó không biết Mai đẹp tới chừng nào." Nhưng trái lại, bà Hai nghe tin ấy chẳng những không vui gì mà càng thấy Mai gần Trần hơn.
Bà tìm cách nói với Trần:
- Con phải coi chừng vợ con đấỵ
Trần ngạc nhiên:
- Coi chừng thế nào hả mẻ Con luôn luôn không cho nàng làm việc nặng, không cho đọc sách hồi hộp và tìm thuốc bổ, thuốc dưỡng thai cho nàng, con ngỡ đã đủ rồi chựa
Bà Hai lắc đầu:
- Không phải, má muốn nói con coi chừng coi có phảị
- Phải cái gì hả mả
Bà làm bộ nói nhanh:
- Con thì bận rộn suốt ngày ở công ty, trong khi vợ con hiu quạnh ở nhà một mình, mà trong nhà lại có một chàng thanh niên hoạt bát và đào hoa nữa.
Trần cau mày:
- Mẹ muốn nói gì
Bà Hai nhún vai:
- Mẹ chỉ muốn cho con chú ý thôị
Trần thắc mắc hết sức:
- Nhưng chú ý cái gì
- Thì chuyện con Mai đó
Bà cười gằn:
- Má sợ nó quen đường cụ
- Nàng có làm gì quấy chăng mẻ
Bà Hai nói thật khôn khéo:
- Thì con chú ý lần lần sẽ biết, chứ mẹ không muốn mang tiếng là người đi thọt ra nói vào cho vợ chồng con.
Trần nóng nảy:
- Chuyện gì mẹ cứ nói cho con biết ngay đi.
Bà làm bộ nói phớt qua:
- Thật ra thì cũng chẳng có chuyện gì, má chỉ mới thấy họ nắm tay nhau nói chuyện thôị
Trần hỏi gằn lại:
- Nắm tay nhau trò chuyện? Có sao đâu?
Bà làm như không mấy quan tâm đến chuyện mà chính bà đã tự đặt ra
Bà tiếp:
- Cũng có thể là chúng con bây giờ xem chuyện ấy chẳng có chi quan trọng. Cao là bạn của con thì cũng là bạn của vợ con, nắm tay nhau trò chuyện đúng phép xã giao chứ gị
Trần im lặng, bà Hai bồi thêm:
- Hơn nữa, chúng cũng có những ý thích giống nhau!
Trần lẩm bẩm:
- Y thích giống nhau
- Ờ, con Mai thì có vẻ thích hoa hồng lắm thì phải, Cao cũng thế, nó từng nghiên cứu về hoa hồng hồi còn là sinh viên Nông Lâm Súc đó Họ cùng nhau trồng hoa, xới đất vui vẻ lắm, còn chuyện kia thì chắc là chuyện tầm thường, nhưng mẹ chỉ muốn lưu ý với con vậy thôị Con không nên làm quá mà oan cho vợ con.
Trần im lặng, chàng đã bắt đầu tin lời mẹ, bắt đầu nghi ngờ người vợ trung thành của mình. Chàng nhủ: "Chẳng trách gì nàng cứ tư lự, buồn buồn hồi, vࠣĩ lẽ cũng có thể vì thế mà nàng không muốn đi đâu cạ" Càng suy nghĩ Trần càng thấy khó khăn, càng lo lắng hơn. Nhưng cuối cùng, Trần vẫn lắc đầu:
- Không, Mai là một người tốt, khó có thể có những chuyện đó được.
Bà Hai nhếch mép cười:
- Tất nhiên, nhưng tình cảm rất lạ lùng khó hiểu. Không thể dùng lý trí xét đốn suơng được.
Trần lặng thinh, trong lòng cứ lo lắng, suy nghĩ mãi về câu chuyện ấỵ Rồi tuy không nói hay hỏi Mai điều gì, nhưng tính tình Trần lại thay đổi, chàng nóng nảy, đa nghi hơn trước. Mai nhận ra ngay sự thay đổi của Trần, nhưng nàng cũng không nói gị Một vầng mây đen lại kéo tới, chắn ngang giữa hai vợ chồng son.
Sau thời gian bị hành hạ vì bào thai trong bụng đầu tiên, Mai lần lần trở lại bình thường, rồi tiếp đến muà nóng bức làm cho Mai bực dọc khó chịu Và phần bà Hai, thì hành động của bà càng ngày độc ác hơn. Riết rồi bà không còn giữ thể diện gì cho Mai nữa, trước mặt Cao và những người làm công, bà mắng vào mặt nàng như tát nước. Mai luôn luôn kiên nhẫn chịu đựng, nhưng uất ức trong lòng ngày cứ chồng chất thêm lên, như một ngọn núi lửa tuy bên ngồi vẫn thường vì lớp đá cố nén miệng, nhưng càng lúc càng sôi sục hơn thì bắt buộc phải có một ngàỵ
Một hôm, vào bữa cơm trưa, bà Hai liếc nhìn Mai:
- Sao hôm nay cô không đi chơi đâu vậy?
Mai thấy bực tức vô cùng, cái thai đã làm nàng khó chịu, thêm vào sự nóng nực của khí trờị
Nàng cố nhịn:
- Da Con ngụ
Bà Hai cười gằn:
- Cha, ngụ Sướng quá hé, thật con người sang trọng có khác. Hồi tôi làm dâu tôi đâu có sướng như thế bao giợ
Mai ngẩng lên nhìn bà Hai, lòng nàng bừng lên giận dữ, nhưng nàng vẫn cố dằn, ngực như bị nghẹn lại vì tức tốị Nhưng Mai chỉ trừng mắt nhìn bà Hai rồi lặng thinh.
Nhưng ánh mắt đó khiến bà Hai tái mặt, bà tức quá đứng phắt dậy la hét om sòm:
- Cô dám như thế với tôi ha Tôi như vầy mà cô dám trừng mắt với tôi à Cô muốn gì
Mai cắn môi im lặng. Bà Hai vẫn không chịu yên.
- Cô muốn gì
Mai bật nói:
- Con có gì mà muốn được chự
Bà Hai dằn mạnh chén xuống bàn, nhìn vào mặt Mai với đôi mắt đổ lửa căm hờn:
- Cô muốn nói gì
Mai chậm rãi đáp rõ ràng:
- Da Thôi, những gì con muốn nói con thấy hơi thừa khi phải nói với một người "hiền hậu" như me
Cao liếc nhìn Mai, chàng không ngờ nàng phản kháng thình lình như vậỵ Chàng nhìn Mai với ánh mắt ái ngạị Bà Hai liếc nhìn hai người, lắp bắp không thành tiếng rồi bỏ đi thẳng lên lầụ Sau khi bà khuất thang lầu, Cao lắc đầu:
- Chị nói thế cũng phải, nhưng phải coi chừng, bác sẽ không để yên cho chị đâu.
Mai thở dài:
- Tôi biết, nhưng tôi không thể làm khác được.
Cao ấp úng:
- Hay là chị để tôi nói trước với anh Trần đi, coi chừng đấy chị à, không phải chuyện chơi đâu.
Mai lắc đầu:
- Thôi anh à, để tôi chịu tất cả chọ
Cao thở dài, lặng thinh... Một lát sau, Trần hấp tấp trở về nhà, dáng điệu thật vội vã, bà Hai đã gọi điện thoại bảo chàng về thật gấp. Sau hơn nửa giờ ở phòng bà Hai, chàng trở về phòng riêng, nhìn Mai với cặp mắt khó hiểu. Mai lặng thinh, nàng biết bà Hai đã nói thế nào với chàng rồi, nhưng nàng vẫn không mở lời, cứ chờ đợi những lời trách mắng.
Trần bước đến bên nàng:
- Mai, tại sao vậy?
Giọng chàng nghiêm trang lạnh lùng:
- Tại sao em đối với mẹ như thể Mẹ vẫn đối với em như bát nước đầy, vẫn săn sóc cho em từng chút, tại sao em không biết mà còn hành động như thể
Mai lặng thinh nhìn chồng, đôi mắt ươn ướt, nhưng nàng vẫn chưa nói một lờị
Trần thở dài:
- Em đổi tánh rồi sao Mai?
Hai dòng lệ chảy dài trên má Mai:
- Không, em vẫn yêu anh...
- Anh biết nhưng tánh em thay đổi đến độ không ai có thể hiểu em được nữa. Em có tâm sự gì không?
Mai lắc đầu lặng thinh... Trần hỏi tới:
- Hay gia đình có gì làm cho em bất mãn hay anh có thiếu sót gì với em không?
Mai ấp úng:
- Anh... Anh không hiểu được đâu.
- Tại sao? Em nói cho anh biết đi.
Mai vẫn không nói, nàng chỉ cúi đầu nước mắt chảy quanh đôi má gầy của nàng. Trần thấy lòng mình mềm nhũn trước những giót lệ của vợ nhưng nàng cố nghiêm giọng:
- Mai, lau nước mắt đi, đến xin lỗi me
Mai khe khẽ lắc đầu, Trần cau mày:
- Щ ngay đi em!
Mai nhìn chàng, nàng vẫn lắc đầu:
- Không... Em đâu có lỗi gị
Trần nói nhanh:
- Anh bảo em phải đi xin lỗi me
- Không... Em không đi.
Trần tức giận:
- Em phải đi, nghe không?
Mai uất ức:
- Anh đừng bức bách em, em không có lỗi gì tại sao em phải xin lỗi me
Trần hất mạnh vai nàng:
- Tôi bức bách đó, dầu ai đi nữa mẹ muốn là phải xin lỗi, mẹ là người lớn nhất trong gia đình này. Tôi là con trai một của mẹ, tôi không thể để vợ tôi lộng với mẹ tôi được, em muốn cho thiên hạ chửi vào mặt tôi là quân bất hiếu phải không? Nếu em là một người còn biết suy nghĩ, tôi yêu cầu em hãy đi xin lỗi mẹ ngay.
Trần quả quyết hơn:
- Chỉ còn có một cách duy nhất ấy mà thôi em phải đi xin lỗi mẹ, bằng không...
Mai vụt ngẩng lên:
- Anh đã nhất quyết bắt buộc em?
- Phảị
Mai mím môi đứng dậy, bước tới bên chàng:
- Em sẽ xin lỗi, sẽ làm ngược lại với em nếu anh đã muốn thế, em đi đây, em đi xin lỗi mẹ đây.
Trần hơi cau mày, phản ứng của Mai khiến chàng phân vân, chàng thấy dường như nàng bị ép buộc trong chuyện gì kinh khủng lắm, bây giờ thì lại biến chứng ra khác hơn nữa. Mai đã bước ra tới cửa nói tiếp:
- Em cứ kể mình chỉ là một cái xác, còn những lời em sắp nói là do xác em nói chứ không phải tự em, tại anh bảọ
Trần nắm tay nàng:
- Em bảo sao? Em muốn nói gì, em xin lỗi có chết không?
Mai thở dài, nhưng giọng vẫn cương quyết:
- Có lẽ sau này anh sẽ hối hận...
Trần ngạc nhiên, toan hỏi nữa thì Mai đã quay lưng đi về phía phòng của bà Hai. Nàng bước tới trước mặt bà Hai, nói giọng trả bài như đang nói với một khúc gỗ:
Thưa mẹ, con có lỗi, xin mẹ tha thứ cho con bần tiện, khốn nạn, đã dám xúc phạm tới mẹ, xin mẹ rộng lòng tha thứ chọ
Dứt lời, không đợi bà Hai trả lời, nàng quay lưng bước thật nhanh trở về phòng mình. Nàng hành động như cái máy nhưng vẫn không tránh khỏi xúc động. Từ nãy giờ nàng vẫn thấy tức tối, chắn ngang ngực đến phát tức. Vừa ra khỏi phòng, nàng đã thấy chóng mặt, trời đất quay cuồng. Mai đưa tay vịn vách, nhưng không kịp nữa, nàng đã ngã luôn xuống đất, nằm thiếp đi.
Trần hốt hoảng bước tới đỡ nàng:
- Mai. Em sao thể
Người Mai mềm nhũn trong lòng Trần nàng không còn biết gì nữa cả Tiếp theo, liên tiếp mấy ngày, Mai vẫn nằm liệt giường, giữa Trần và nàng có một bức tường chắn ngang, một bên chỉ liếc mắt nhìn nhau, không ai nói một lờị Mai càng xanh xao và tiều tụy hơn, nhìn trong gương nàng thường lẩm bẩm:
- chắc là mình phải chết, người mình đã mất hết sự sống rồi.
Mai thở dài, nàng không can tâm chết một cách oan uổng. Nàng bước xuống lầu, dưới chân thang có một gian phòng riêng dùng làm phòng đọc sách cho Trần nhưng chàng quá lo bận rộn công việc làm ăn ngồi xưởng it' khi vào đó để đọc sách. Mai mở cửa bước vào lấy một xấp giấy có in hình hoa hồng màu lợt, nàng có ý định phải viết, viết những tâm tư mình trên mặt giấỵ
Trên mảnh giấy đầu, nàng viết mấy dòng chữ: "Còn nhớ hôm ấy, chúng ta gặp nhau bên khóm hoạ Em đã thì thầm bên tai anh..."
Mùa hạ nóng bức lại đến mang theo mấy đám mưa rào, đối với Mai những ngày đó thật là dài đăng đẵng và cũng đầy giông bão như ngồi trờị Bà Hai đối với nàng như một kẻ thù đi.ch hẳn hòi, và đó cũng là nguyên nhân của những tai nạn, những đau khổ của nàng.
Bắt đầu mùa hè năm ấy, bà Hai lại nghĩ thêm được một kế để đày đọa và làm nhục nàng. Bà bắt nàng đọc chuyện cho bà nghe, gặp đoạn nào nói đến chuyện những người đàn bà dâm ô, bà bắt ngưng lại, rồi nhìn nàng chua chát:
- Cô không khác gì con đó, thế nào cũng bị trời phạt cho mà coị
Rồi sau đó bà lại dạy cho nàng cách nói năng đi đứng.
- Cô phải bó những lối sống chơi bời đó đi, cô phải học những cách sống của những người đàn bà sang trọng. Cái bản mặt của cô, hễ nhìn qua là biết ngay.
Mai không chịu nổi những lời chua chát đó Có lần nàng dầm mưa chạy tuốt ra đường, đi thẳng luôn về phía cầu sắt. Sau mỗi cơn mưa lớn, dòng sông đen ngầu, chảy cuồn cuộn... Chạy đến bờ sông thì phía sau lưng đã có Cao chạy theo níu nàng lại.
Chàng thở hào hển:
- Chị Mai, chị làm gì vậy?
Nàng khóc ồ:
- Anh để tôi đi, để tôi đi luôn, tôi không thể nào chịu đựng nữa được.
Cao nhìn nàng:
- Chị cố gắng mạnh dạn vượt qua khó khăn gian khổ
Chàng thở dài tiếp:
- Chị chịu nhục nhằn đau khổ quá nhiều, cũng vì yêu Trần, nếu chị quẩn trí chết đi, thì những sự hy sinh cũng không còn giá trị gì nữa cả Chị hãy mạnh dạn lên, chị là người đàn bà dũng cảm nhất mà từ trước tới nay tôi không bao giờ gặp được. Có một ngày nào đó, anh Trần sẽ hiểu chị thì sẽ có những đền bù cho chi Chị Mai ơi! Chị hãy mạnh dạn mà sống, vì anh Trần và vì bào thai trong bụng.
Phải, vì anh Trần và vì đứa con mà Mai không thể chết được, nàng cúi đầu thất thểu đi theo Cao về nhà, và cũng từ đó Cao chú ý theo dõi sát nàng bảo hộ nàng. Lúc nào rảnh rang, chàng tìm cách cho nàng giải khuâỵ Chàng cũng không cho Trần biết chuyện nàng có lúc quẩn trí muốn quyên sinh, vì chàng không muốn cho Trần hiểu lầm mình thêm. Và cũng từ đó, chẳng biết từ đâu ra thêm một tiếng đồn về sự thân mật giữa chàng và Mai. Về phần Mai, sau bữa dầm mưa nàng ngã bịnh luôn mấy ngàỵ Сn khi gượng ngồi dậy được thì mình gầy như que củi, bước đi lảo đảo như một bóng ma, thỉnh thoảng lại bị ngất xỉu bất thình lình.
Khi tỉnh dậy nàng bảo Cao:
- Anh đừng cho Trần biết làm gì, vì không bao giờ ảnh quan tâm tới tôi nữa đâu. Thật ra Trần cũng có chú ý tới sức khoẻ của Mai, chàng thấy rõ ràng ngày càng khô héo đi, nhưng chàng nhìn tình hình ấy với những ý nghĩ khác la Chàng cho rằng sở dĩ nàng xác xơ cũng chỉ vì một người khác! Chàng nghi ngờ nàng, rồi chua chát, mỉa mai nàng luôn nhưng Mai cũng chỉ lặng thinh chịu đựng. Nhiều lần chàng nằm trên giường nói một mình:
- Vợ với chồng... Hừ, thằng Cao không cưới mà còn hơn...
Mai trào nước mắt, nhưng nàng không nói gì, nàng đã hy sinh một cách hơi vô lý vì Trần. Bây giờ, gia đình không còn là nơi mà nàng thường mơ ước khi nhỏ, không phải là nơi tràn đầy hạnh phúc mà là một nơi không kém đi.a ngục bao nhiêụ Trần càng ngày càng chua chát với nàng hơn nhiều lúc, chàng về, nàng pha nước bưng ra:
- Anh dùng nước.
Trần lơ đi, thay y phục rồi bước lại lấy ly tự rót nước uống, không thèm nhìn tới mặt nàng. Mai nghẹn ngào hỏi:
- Anh... Sao vậy?
Trần cau có:
- Tôi có sao đâu.
- Em... Em pha nước cho anh sao anh không uống? Anh lại đi rót nước uống như thể Anh...
Trần nhún vai cắt lời nàng:
- Tôi tưởng cô rót nước cho người khác chớ!
- Nhưng thường ngày em vẫn rót nước cho anh mà
Trần cười gằn:
- Biết đâu cô rót nước cho người khác bấy lâu nay mà tôi tưởng lầm là cho tôỉ
Mai kêu lên:
- Anh Trần...
Trần lạnh lùng:
- Gì thể
- Anh... Anh... Như thế với em sao?
Trần hừ nhỏ:
- Tại người ta không tốt lành gì với tôi mà, phụ lòng tốt của tôi quá mà