watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
19:01:2129/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Dài > Quỳnh Dao > Giọt Lệ Trong Mưa - Trang 2
Chỉ mục bài viết
Giọt Lệ Trong Mưa
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Tất cả các trang
Trang 2 trong tổng số 12

 

Chương 2

Giọng nói thật to, lời nói như dòng thác tuôn trào ngay chính tôi cũng ngạc nhiên. Tôi dám đương đầu với cha à? một con người chưa bị ai làm nhục, thế mà ...Cha tôi ngồi thẳng lưng lại, dọc tẩu rời khỏi môi, đặt lên kỷ trà. Đôi mắt tóe lửa nhìn thẳng vào tôi. 2 hàng lông mi thật đậm đang chau lại, miệng hậm hự, hơi thở nặng nề. Gian phòng rơi vào bầu không khó ngột ngạt khó thở. Cha không nói gì nhưng bàn tay nắm chặt trên thành ghế của người đã nổi gân xanh. Tôi biết rằng mình đã làm người giận.
- Mày nói thế là sao?
Hình như Như Bình đang kéo nhẹ lai áo tôi, như muốn khuyên tôi chạy tội. Mộng Bình nằm dài trên ghế trố mắt nhìn. Tôi hơi hoảng, tiếng quát của cha lặp lại:
- Nói mau, mày nói thế là sao chứ?
Tôi giật mình, nhưng khi thấy dì Tuyết ngồi tựa lưng cười đắc ý và thằng Kiệt nằm trong lòng bà ta trố mắt nhìn cơn giận lại trở về. Tôi quên cả sợ hãi, quên cả người đang đứng trước mặt tôi đã một thời làm vua một cõị Quên cả lời dặn dò của mẹ, tôi chỉ biết mình cần phải nói, phải trút hết bao nhiêu uất ức đồn nén từ bao nhiêu lâu nay:
- Con không có ý gì cả, con chỉ tiếc là mình đầu thai không đúng chỗi, tại sao tôi phải làm con của Lục Chấn Hoa chứ? Nếu tôi đầu thai lên gia đình khác thì tôi đâu phải ngửa tay xin tiền bố như kẻ ăn xin thế này. Thú vật nó còn biết chăm sóc con nó, còn tôi, tôi có cha như không! Thưa cha, giả sử với con, cha chẳng có chút tình nghĩa nào đi, nhưng còn mẹ? Người cha đã từng yêu quí, đã từng trăm phương ngàn sách để chiếm đoạt, không lẽ cha cũng có thể để chết đói không màng sao?

Cha đứng dậy, chiếc dọc tẩu rơi xuống ghế, đôi mắt trừng trừng nhìn tôi. Cơn giận làm những sợi gân xanh trên mặt hiện rõ, ông lừ lừ tiến tới nói:
- Mày là giống gì mà dám hỗn láo với tao như thế chứ? 68 năm nay rồi, chưa một ai dám láo với tao như vậy. Kiệt đâu, vào lấy sợi dây thừng cho tao xem!
Bản năng khiến tôi lùi ra sau một bước, nhưng chiếc ghế đã cản chân tôi lại, tôi chỉ còn biết đứng đấy. Thằng Kiệt có vẻ thích thú, nó chạy nhanh vào trong ...Tôi không hiểu cha định làm gì tôi, trói tôi chết à? Nỗi lo sợ nhen nhúm trong lòng. Như Bình cũng đang lo sợ cho tôi, nàng run rẩy làm chiếc ghế cũng run theo. Điều đó khiến tôi mất bình tĩnh, nhưng cơn giận đã giữ chân tôi lại. Kiệt đã mang dây ra, cha cầm lấy, tiến tới sát người tôi. Nhìn hình ảnh đó, tôi càng giận dữ, quát to:
- Ông không có quyền đụng đến tôi, ông không đủ tư cách để làm chuyện đó. Bao năm rồi ông đã đuổi mẹ con tôi ra khỏi gia đình này, ông đã không làm tròn trách nhiệm làm cha của ông thì ông không có quyền!
- Vậy hả
Cha tôi nghiến răng nói, sợi dây được quấn quanh tay ông mấy vòng, đưa lên cao, ông tiếp tục:
- Thử xem tao có quyền đánh mày không thì biết.
Vừa nói ông vừa quất mạnh sợi dây lên đầu tôi. Như Bình nhảy nhõm lên, chạy trốn phía sau Mộng Bình. Bản năn khiến tôi né sang bên, đợi roi rơi ngay trên lưng tôi, nhờ chiếc áo khóac bên ngoài hơi dầy nên tôi cũng không đau lắm. Cơn giận sôi ngùn ngụt, tôi hét:
- Ông là quỷ, một thứ quỷ không có nhân tính. Ông cứ đánh tôi đi, tôi không né tránh đâu, nhưng tôi sẽ nhớ, nhớ mãi ...và một ngày nào đó tôi thề sẽ trả thù, trời sẽ phạt ông để ông gặp báo ứng!
- Mày muốn báo thù tao cho mày báo thù. Hôm nay tao đập cho mày chết luôn cho hết dám láo với tao.

Chiếc roi trên tay ông quất xuống đầu, xuống thân tôi như mưa bấc tôi tránh không kịp nữa. Có mấy lần roi rơi trên mặt đau rát. Càng đau tôi càng giận, nước mắt ứa ra, tôi bắt đầu chửi, tôi không biết lúc đó mình đã chửi thế nào, cho mãi đến lúc cha đã mỏi tay, ông mới ném roi đi, lạnh lùng bảo tôi:
- Không dạy mày, mày không bao gio8` biết ai là cha mày cả!
Cha ngồi xuống ghế, lượm chiếc dọc tẩu lên, chăm chú nhìn tôi. Sự giận dữ của ông có vẻ đã nguôi, cầm một trăm ngàn trên kỷ trà đưa tôi, ông nói:
- Đem một trăm ngàn này về trước, ngày mai trở lại lấy thêm một trăm ngàn may quần áo với trả tiền nhà.
Bây giờ đã trở lại bình thườn rồi à? Nếu xương sống tôi mềm một chút, hoặc tôi chịu khó chịu đựng một chút thì trận đòn vừa qua đổi lấy 2 trăm ngàn đồng cũng được. Nhưng bản tính ương ngạnh không muốn tôi phải chịu khuất phục! Cầm tiền trong tay, nhìn cha rồi nhìn nụ cười chó má của dì Tuyết, tôi không chịu được:
- Kể từ hôm nay, tôi không còn là con của ông Lục Chấn Hoa nữa!
Tôi nói lớn, lạnh lùng nhìn cha:
- Ông đã lầm rồi, ông tưởng 2 trăm ngàn đồng bạc là có thể mua được sự thù hận của tôi à? Còn lâu. Tôi không cần tiền của nhà họ Lục này, tôi khinh thường các người. Tôi sẽ báo thù! Còn bây giờ, các người hãy giữ lấy tiền bẩn thỉu này lại đi!
Nói xong, tôi ném thẳng xấp tiền trong tay tôi vào mặt dì Tuyết. Nhìn những tờ giấy bạc rơi từ đầu bà ta xuống, tôi thật mãn nguyện. Quay lưng lại tôi bước thẳng ra cửa, tới sân tôi va mạnh vào người Hảo khi hắn vừa bước vào, xô hắn qua một bên, tôi chạy ra cổng.

Khi người tôi bị ướt mưa, bấy giờ tôi mới nhớ ra ban nãy vì giận dữ, tôi đã quên chiếc dù trong nhà họ Lục, nhưng tự ái không cho phép tôi trở vào. Tựa lưng vào tường nhớ tới lời mẹ dặn lúc đi lấy tiền và câu "nếu xin được tiền, con cứ ngồi xích lô về"mà tôi ứa nước mắt. Bên trong cổng có tiếng nói vọng ra:
- Chuyện gì vậy mẹ, ban nãy vừa bước vào, con đã đụng phải Y Bình. Cô ấy làm gì như cọp sút chuồng thế?
Tiếng nói của mụ Tuyết còn đầy vẻ giận dữ:
- Mặc nó, nó bao giờ lại chẳng là con cọp sút chuồng.
Rồi tôi nghe tiếng của mụ gọi to:
- Con Lan đâu! Mang giẻ ra lau sạch nhà xem, mỗi lần con đó nó đến lấy vấy bùn bẩn như chó.
Tôi đứng trước 2 tấm cánh cổng màu đỏ, trịnh trọng thề với lòng mình:
- Từ đây về sau, tôi sẽ không từ nan bất cứ một thủ đoạn nào để trả thù cho bằng được cái nhà này!
Kéo cao cổ áo, tôi lầm lũi đi trong mưa, nước mưa ướt sũng cả mái tóc và thấm lạnh thân tôi.
Lên xe buýt, tôi đến nhà Phương Dụ Phương Du là nhỏ bạn thân nhất của tôi thời trung học. Chúng tôi trạc tuổi nhau, tính tình lại giống, chiều cao xấp xỉ nên thân nhau vô cùng. Phương Du thích hội họa, tôi thích nhạc, cả 2 đều chúa là mê tiểu thuyết. Có lần vì bàn cãi nhau về nhân vật trong truyện, chúng tôi đã giận đến nỗi mấy ngày liền không nói chuyện với nhau. Các bạn cùng lớp gọi chúng tôi "nhị vị tướng quân hậm hự". Sau khi đậu xong phổ thông, Phương Du thi vào khoa hội họa trường Cao Đẳng Sư Phạm. Còn tôi cũng đậu và khkoa Văn Đại Học Tổng Hợp, nhưng học bổng thấp quá, trường lại ở xa nhà, gia đình chỉ có 2 mẹ con, tôi không thể để mẹ ở nhà một mình. Vì thế đậu cũng như không. Tôi tự nhủ, thôi ở nhà kiếm chuyện làm phụ mẹ vậy. Nhưng đến nay tôi vẫn chưa làm gì. Bây giờ Phương Du đã đường đường là một sinh viên rồi, còn tôi, tương lai mù mịt!

Cha của Phương Du là một giáo sư trung học. Gia đình cũng không khá. Cả nhà chỉ nhờ cả vào đồng lương ba cọc ba đồng của ông. Ở nhà Phương Du còn 2 đứa em trai và một đứa em gái. Nhà chỉ toàn là miệng ăn, mẹ Phương Du không dám mướn người làm, một mình bà đảm đang tất cả mọi việc. Dù nghèo túng, dù đời sống chật vật, nhưng gia đình Phương Du chẳng bủn xỉn, trái lại rất quí khách và thật tình. Họ là người duy nhất có thể giúp đỡ tôi.
Nhà Phương Du ở một cư xá. Gia đình 6 người phải chen chúc nhau trong một gian nhà 3 phòng rộng khoảng 6 thước vuông, mỗi năm mùa nước lũ đến là phải lọ Phương Du với cô em gái được dành cho một phòng, cô em này năm nay đang học lớp 2 trường tiểu học gần đấy.
Đưa tay lên gõ cửa. May quá, Phương Du có ở nhà, nàng ra mở cửa cho tôi. Thấy tôi, hắn hét lên:
- Bình! Trời ơi tao mong mày muốn chết đi được!
- Bình tĩnh coi, gặp người ta là hét muốn bể tai, có chuyện gì đây?
- Sao lâu quá mày không đến tả
- Thế còn màỷ
- Tao bận học thi mày hiểu không?
Theo Phương Du tôi bước lên bậc thềm, mẹ của Du đang bận làm cơm phía xau, tôi vội ra sau chào, bà bảo ở lại dùng cơm. Vì có việc cần nói với Phương Du, tôi dạ ngay. Chúng tôi bước vào phòng riêng của Phương Du khép cửa lại.
- Tao có chuyện muốn nói với mày.
- Tao cũng thế.
- Vậy mày nói trước đi!
Phương Du yên lặng một lúc, bảo:
- Tao vừa mới yêu.
Tôi cười to:
- Thế à? Vậy thì cho tao chúc mừng.
- Khoan đã mày chưa nghe hết mà.
- Mày chẳng nói là mày đã yêu rồi sao? Tình yêu là một chuyện đẹp, đáng mừng chứ sao!
Đôi mày Phương Du chau lại:
- Tao bảo mày là tao yêu người ta, chứ tao có nói người ta yêu tao bao giờ đâu mà mày mừng?
- Mày nói sao?
Tôi nói. Dù Phương Du không đẹp lắm, nhưng đôi mắt sáng và chiếc mũi cao của nàng trông cũng có nét tây phương lắm, bao nhiều đó cũng đủ để xiêu lòng người đàn ông rồi, làm gì có chuyện yêu đơn phương? Tôi biết ngay trong trường Phương Du học, bao nhiêu bạn trai đua nhau tán tỉnh, chỉ mong được một nụ cười của người đẹp nhưng Phương Du lúc nào cũng lạnh lùng. Có thật là người ta không yêu mày không?
- Thật. Không phải chỉ không yêu thôi mà còn không thèm đoái hoài tới nữa.
- Hắn là ai thế?
- Hắn là sinh viên năm thứ 4, tao gặp hắn thường xuyên ở thư viện trường.
- Trông hắn ra sao?
- Không đẹp trai lắm!
- Hử
- Tóc tai rối bù, mắt mũi cũng không có gì xuất sắc.
- Thế à?
- Còn nữa, râu không cạo, áo quần xốc xếch, tính tình lại nóng nảy. Nhưng có điều, hắn thông minh, nghệ sĩ ...
Tôi cắt ngang:
- Thôi, được rồi! Có thật là mày yêu hắn không?
- Thật chứ còn gì mà hỏi.
Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài trời:
- Vậy thì tìm đủ mọi cách để làm cho hắn chú ý, thí dụ như tìm cách gây sự với hắn, làm thật hung hăng hắn sẽ để ý đến mày ngay.
- Vô ích!
- Tại sao lại vô ích? Mày có thử chưa mà bảo là vô ích?
- Chưa thử, nhưng tao biết.
- Tại sao mày chắc thế?
Phương Du chậm rãi đáp:
- Vì ...vì hắn đã có bồ rồi.
Tôi thở dài:
- Như vậy là tuyệt vọng rồi sao?
- Đúng thế, hoàn toàn tuyệt vọng.
- Tìm cách cướp đoạt?
- Không được.?
- Vậy thì vô phương, thế người yêu của hắn ra sao?
- Cô ta là bạn cùng lớp của tao, nhút nhát, yếu đuối, đụng một tí là rơi nước mắt, nhưng được cái đẹp và hiền.
- một gã nóng tính, lập dị đi yêu một cô gái yếu đuối, e thẹn. Có chuyện như vậy sao?
- Sao lại không, có điều đứng trước mặt cô nàng, anh chàng lại có vẽ ngoan ngoãn, dễ thương chi lạ Cô bé mà rớt nước mắt một cái là anh chàng cuống cuồng l ên như nhà cháy.
Tôi cười lớn:
- Hung dữ mà có người kềm chế như vậy mới được chứ.
Phương Du bực bội:
- Mày không buồn cho tao mà còn ở đấy cười được sao?
- Tao thấy chỉ có cách duy nhất mày là gặp người như thế mình cứ tảng lờ không quen là được rồi.
Phương Du cắt ngang:
- Đừng nói thế, vì cách của mày bày càng khó thực hiện hơn.
Tôi nhìn Phương Du:
- Mày si tình đến thế sao?
Phương Du có vẻ giận dữ đứng dậy:
- Mày vẫn chưa tin taỏ Thôi được rồi bây giờ nói chuyện của mày đị Sao? Cũng rơi vào cái vòng tình ái lẩm cẩm nữa rồi chứ gì, phải không? Nếu đúng như vậy thì chính chúng mình quả đúng là một cặp "tướng quân hậm hự"rồi đấy.
Tôi cự ngay:
- Đừng nói bậy.
- Vậy thì chuyện gì?
Tôi kéo cổ áo cho rộng ra, vết roi trên cổ vẫn còn hằn rõ, Phương Du nhìn thấy, hỏi:
- Sao vậy?
- Thành tích của ông bố tao đấy.
- Ông bố đánh mày à? Tại sao vậy?
- Vì tiền!
Tôi lắc đầu nói:
- Thế mày cứ tưởng rằng tao vẫn cần đồng tiền của ông ấy à?
- Vậy thì ...
- Tao đến đây, cậu duy nhất cần nói với mày là cho tao mượn ít tiề, bao nhiêu cũng được.
Phương Du nhìn tôi một lúc nói
- Mày đợi tao một chút.
Phương Du chạy nhanh vào bếp, chẳng bao lâu bước ra với xấp giấy bạc trên tay, nhét vào túi tôi:
- Chỉ có vài chục, mày cầm lấy tiêu đỡ, ngày mai tao đến trường kiếm xem có đứa nào có tao mượn cho, tối mai tao đem đến cho mày.
- Du này!
- Đừng, đừng nói gì cả.
Nhưng tôi vẫn nói:
- Tao biết nhà mày cũng nghèo như tao, sáng năm tao cố gắng kiếm tiền trả lại mày.
Phương Du quay người đi:
- Đừng nói bậy, bạn bè mình đâu phải chỉ ở vài chục ngàn này thôi đâu. Bây giờ nói cho tao nghe, chuyện gì đã xảy ra thế?
Tôi đem tất cả sự kiện lúc sáng "đằng kia "xin tiền ra sao kể rõ cho Phương Du nghe xong, cắn môi tôi nói:
- Phương Du, rồi mày xem tao sẽ trả cái thù này.
Phương Du ngồi bó gối yên lặng nhìn tôi, nàng có vẻ thông cảm cho hoàn cảnh của tôi. Ăn cơm tối xong, tôi lại đem chuyện đi tìm việc làm ra kể cho bạn nghe nghe, rồi sợ mẹ ở nhà mong, tôi vội vàng xin phép rút lui, mẹ của Phương Du dặn dò:
- Từ rày về sau nếu con cần chi cứ đến với bác con nhé!
- Dạ cám ơn bác!
Tôi nói mà lòng nghẹn ngào. Có một người cha giàu sang như thế lại đến vay từng đồng bạc ở một nhà nghèo rớt mồng tơi. Bước ra khỏi nhà Phương Du, tôi leo lên xe buýt về nhà. Bây giờ đã 9 giờ hơn, mẹ lo lắng:
- Đi đâu mà đi dữ vậy? Có chuyện gì chẳng lành không, mẹ lo chết đi được!
Tôi đáp:
- Dạ không gặp chuyện gì cả, con đến thăm Phương Dụ
Bước qua ngạch cửa, tôi đưa mấy chục ngàn cho mẹ
- Ở đâu đây cổ
- Mượn của Phương Du dấy!
Mẹ do dự:
- Nhà của Phương Du cũng nghèo lắm mà?
- Vâng, nghèo trên phương điện tiền bạc thật, nhưng trên phương điện tình nghĩa họ giàu lắm mẹ, họ hơn hẳn cha con.
- Thế ...thế làm sao ta đành lòng xài tiền của họ chứ?
- Thì cứ dùng đi, rồi con sẽ có cách mẹ đừng lo.

Tắm bằng nước nóng xong, tôi cuốn người trong tấm da hổ. Ngoài trời gió thật lạnh, chỉ có trong nhà mới ấm thế này. Mẹ nhường chiếc túi nước nóng cho tôi. một ngày ngược xuôi mệt nhọc đã tan mất, tôi đem tất cả chuyện tìm việc kể lại cho mẹ nghe, khi nói đến chuyện hành nghê vũ nữ mẹ đã chận ngang nói:
- Làm thế nào thì làm, mẹ nhất quyết không để con hành nghề vũ nữa.
Tôi đáp:
- Mẹ cứ yên tâm con không bao gio8` có ý định làm nghề đó.
Yên lặng một lúc, mẹ nói:
- Hôm nay bà Châu có đến.
Bà Châu là chủ nhà của chúng tôi, tôi chau mày hỏi:
- Bà ấy làm gì gấp thế? Chúng ta cũng đâu phải có tiền mà không trả đây?
- Con không thể trách người ta được, con nghĩ coi nhà người ta còn đám con, phải có cơm ăn sống nổi chứ. Người ta sống nhờ tiền thuê nhà của mình. Nếu không phải người ta tử tế thì 2 năm nay làm gì bà Châu chẳng lên giá. Nhà này mà cho người khác mướn ít nhất mỗi tháng cũng được trên một trăm ngàn, còn cho em. con mình chỉ được có năm chục ngàn thôi. Bà Châu cũng muốn giúp mình, ngặt nỗi ...
Mẹ thở dài, rồi tiếp:
- Hôm nay bà ấy đến, nói thật tội, bà ấy bảo là vì tết sắp đến rồi con cái lại bệnh hoạn, cần tiền, nên mới sang ...
Tôi yên lặng, mẹ đưa tay lên xoa xoa trán, tôi thẳng lưng lên hỏi:
- Bệnh nhức đầu của mẹ trở lại nữa à?
- Đâu có! Mẹ tôi vội buông tay xuống nhìn tôi, rồi nhắm mắt lại ...
Tôi bứt rứt:
- Mẹ, con ngu thật, đúng ra con không nên gây với cha như thế.
Mẹ đưa tay vuốt cổ tôi, mắt người đỏ hoe:
- Đừng nói nữa Bình ạ Đúng ra cha con không nên đánh con như thế, dù sao cũng nên nghĩ đến tình chồng vợ bao nhiêu năm qua chứ.
Mẹ nói như muốn khóc, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì, người tiếp:
- Sáng này, thằng Hảo có đến đây.
- Hảo à? Hắn đến đây làm gì thế mẹ?
Hắn nói cho con bảo con tối nay đến đấy.
Tôi cười buồn:
- Có lẽ ông càng nghĩ càng thấy tức nên muốn đập con thêm một trận nữa chớ gì.
Mẹ suy nghĩ một lúc nói:
- Mẹ không nghĩ như vậy, có lẽ cha con ăn năn rồi đấy.
Tôi cười to:
Ăn năn à? Mẹ mà cũng tin cha con ăn năn thật à? Với những chuyện ông ấy làm có bao giờ mẹ nghe ông ấy nói hối hận không? Coi bộ chữ ấy không có duyên với cha rồi.
Tôi đứng dậy, đi vào phòng riêng. Bật đèn bàn lên, tôi viết nhật ký là một thói quen không thể thiếu trong những năm dài đói khổ. Tôi bắt đầu ghi sơ lược vài hàng về việc làm, câu sau cùng là:
Đời sống càng khổ cực, định mệnh càng cay nghiệt thì càng phải cứng cỏi hơn. Bây giờ mình có trách nhiệm là phải phụng dưỡng mẹ, có trách nhiệm phải trả cho bằng được mối thù của dì Tuyết. Người có chí, không thể quyên được mối nhục ngày quạ Phải trả thù, trả thù bằng mọi giá!

Ngày kế tiếp, tôi lại bỏ suốt một ngày vô ích cho chuyện tìm việc. Khi hoàng hôn đến, vác thể xác mệt mỏi trở về nhà, sự thất vọng làm chân tôi lê muốn không nổi. Chuyện gì cũng thế, chỉ nghĩ không thôi thì sao mà quá đơn giản, nhưng khi nhảy vào mới thấy cái rắc rối của cuộc đời. Không ngờ ngay cả những việc làm cỏn con cũng kiếm không rạ Bước vào cửa, ngã người lên ghế, tôi không thể dấu được tiếng thở dài. Mẹ hỏi:
- Cùng chưa tìm ra việc làm nữa à?
- Dạ chưa.
Mẹ yên lặng, tôi bỗng cảm thấy hình như mẹ tôi hôm nay xanh hơn, yếu hơn mọi khi, tôi nói:
- Mẹ ơi, mai đi chợ mua gan heo về nấu canh ăn nhé mẹ!
Mẹ nhìn tôi ái ngại:
- Nhưng ...nhưng mẹ đã đem toàn bộ số tiền hôm qua đưa cả cho bà Châu rồi.
- Mẹ nói gì?
Tôi nhảy nhỏm lên, vì tôi hiểu rằng ngoài số tiền hôm qua mang về và vài ngàn tôi mang đi, ở nhà không còn được một cắc bạc.
- Mẹ đưa cả cho bà ấy rồi à?
- Ừ.
- Thế hôm nay mẹ chẳng có ăn một miếng gì vô bụng cả à?
Mẹ tôi quay đầu đi không nói. Sau đấy người bước tới bên giường cuốn tấm da hổ lại, tôi bước tới cạnh hỏi:
- Hôm nay mẹ chẳng có ăn gì hết sao mẹ?
- Con không hiểu là bao tử mẹ không được tốt, mẹ chẳng muốn ăn gì cả.
- Mẹ!
Tôi gọi to, chân tôi đột nhiên không còn sức để đứng vững tôi quỵ người xuống, úp mặt trong váy, nước mắt tuôn trào. Mẹ vuốt mái tóc tôi an ủi:
- Bình, đừng khóc nữa, mẹ nói thật đấy, mẹ không đói thật mà, bây giờ đem bán tấm da hổ này đi.

Tôi lắc đầu:
- Không! Đừng bán da hổ, con sẽ mang tiền về ngay.
Vừa nói, tôi xong ra phía cửa, mẹ chạy theo nắm áo tôi, hớt hải hỏi:
- Con đi đâu vậy?
Tôi nói:
- Công ty nọ bảo con muốn đến lúc nào cũng được.
Mẹ giữ chặt áo tôi, cánh tay yếu đuối hằng ngày bây giờ mạnh dễ sợ Người mở to đôi mắt khiếp đảm nhìn tôi.
- Mẹ không cho con đi, mẹ không thể để con trở thành vũ nữ được!
- Nhưng mẹ, làm vũ nữ đâu có gì là hèn đây? Đó cũng chỉ là một cái nghề, nếu con giữ được mình trong sạch thì có gì đáng ngại đây?
Mẹ vẫn giữ chặt áo tôi:
- Không được Bình, con không hiểu, làm người không thể lùi được, vì lùi một lần là sẽ lùi mãi, rồi đến chỗ sa đọa, không còn hy vọng để trồi lên được. Khi còn trẻ, mẹ đã từng chứng kiến cảnh bao nhiều cô gái, xuất thân từ những gia đình danh giá, được giáo dục đàng hoàng, nhưng sau đó vì miếng sống mà phải đem thân làm vũ nữ, thành kỹ nữ chẳng mấy hồi. Khi đã trở thành điếm rồi thì cuộc đời chẳng mấy hồi. Khi đã trở điếm rồi thì cuộc đời không làm sao vươn lên được nữa, suốt đời lặn ngụp trong chốn bùn nhợ Con, mẹ không để chocon đi làm nghê ấy đâu, làm vũ nữ không có gì đáng ngại thật, nhưng ánh đàn xanh đỏ trong tửu lầu thật đáng sợ, nó sẽ quyến rũ con sa đọa, nó sẽ làm hại đời con. Bình! Con không nên đi, con!
- Nhưng chúng ta cần phải có tiền mẹ ạ!
Mẹ nhìn tôi, mắt nhòa lệ:
- Thà chết đói chứ mẹ cương quyết không để con hành nghề vũ nữ. Thật là mẹ chịu nhục đến xin tiền cha con, chứ mẹ không để con sa đọạ
- Nhưng thà đi làm vũ nữ hơn là phải đến van nài xin tiền cha!
Tôi nói to và ngồi bệt xuống thềm khóc ngất. Mẹ đứng bên cửa. Tôi đứng dậy sửa soạn lại quần áo cho ngay ngắn bước ra cổng. Phương Du đến, nó dúi nhanh mấy tờ giấy bạc vào tay tôi nói:
- Chỉ có 7 chục ngàn thôi, mày xài đỡ đị Bây giờ tao phải đi thi rồi, thi xong tao sẽ tìm cách giúp mày.
Nói xong, nàng nhìn tôi cười, rồi bỏ đi thật nhanh
Tôi đứa mắt nhìn theo. Cài cửa lại, bước lên thềm nhìn những tờ giấy bạc trong tay mà lòng ngẩn ngợ Trao tiền cho mẹ, tôi nói:
- Phương Du mang tiền đến này, mẹ con mình lây lất thêm một thời gian nữa rồi tính sau.
2 ngày lại trôi qua, công việc vẫn không tìm được. Sang tối thứ 3, vừa mở cửa cho tôi bước vào mẹ nói ngay:
- Như Bình mới đến!
Tôi ngạc nhiên:
- Nó đến đây làm gì? Để xem mẹ con ta chết chưa à?
- Bình, sao con cứ dùng cặp mắt thù hận nhìn người như thế? Cha con sai nó đến nhà mà!
- Cha bảo nó đến có việc gì?
- Cha con bảo nó mang đến 3 trăm ngàn đồng!
Tôi ngạc nhiên:
- 3 trăm ngàn đồng? Tại sao?
- Mẹ cũng không biết, Như Bình nói là cha con bảo mang tiền đến cho chúng ta sắm tết và trả tiền phố.
Tôi chẳng hiểu:
- Con người còn phải có tự ái chứ, mẹ nỡ để con chịu nhục à?
Mẹ lắc đầu:
- Nhục? Nhục đâu có ăn được con? Đời có nhiều lúc tàn nhẫn lắm con ạ!
Tôi cũng lắc đầu:
- Mẹ, mẹ đừng ép con nhận số tiền này, vì nếu con nhận, con sẽ chẳng bao giờ ngóc đầu lên nổi vì nhục.
Mẹ yên lặng, bước tới bàn, mở hộc tủ lấy gói giấy trao cho tôi. Xấp giấy bạc trong tay, nhìn gương mặt xanh xao của mẹ, lòng tôi bàng hoàng. 3 trăm ngàn đồng! 3 trăm ngàn đồng trong lúc này là cả một cứu tinh. Đối với cha tôi, lòng tự ái và thực tại nghèo khổ chiến đấu bất phân thắng bại trong óc tôi. Nhiều lúc tôi muốn buông tay, nhưng khi nghĩ tới lời xiên xỏ thâm độc của dì Tuyết, tôi trấn tỉnh lại được và bước mạnh ra khỏi nhà.

Con đường dẫn đến "đằng kia"hôm nay sao dài quá. 3 trăm ngàn đồng bạc làm tim tôi đập chẳng đều. Mãi đến khi đứng trước 2 tấm cửa màu đỏ, tôi vẫn chưa bình tĩnh. Có nên nhấn chuông không?
Có nên trả lại 3 trăm ngàn bạc chăng? Tại sao không nghĩ đến gương mặt xanh xao của mẹ già chỉ nghĩ đến tự ái cá nhân của mình? Đầu óc tôi rối tung lên, sau cùng, tôi cũng đưa tay lên nhận chuông.
Nơi phòng khách, cha đàng ngồi ngậm dọc tẩu, dì Tuyết đang xếp máy bay giấy cho thằng Kiệt. Thấy tôi bước vào, họ đều có vẻ ngạc nhiên, tôi tới gần chỗ họ ngồi, đặt 3 trăm ngàn đồng lên kỷ trà, xong yên lặng xoay lưng lại, định bỏ về. Tiếng cha gọi giật lại:
- Y Bình! Đứng lại coi!
Tôi đứng lại, giọng nói cha như một mệnh lệnh, tôi không chống lại được, xoay người lại nhìn cha. Người vẫn ngậm dọc tẩu và mắt đăm đăm nhìn về phía tôi. Yên lặng, tôi cố gắng giữ vững tinh thần cho tim bớt đập. một lúc, cha tôi nói:
- Bao nhiêu đó đủ rồi con ạ!
Tôi vẫn đứng yên đưa mắt nhìn ông. Cầm dọc tẩu chỉ về phía ghế, cha tôi bảo:
- Ngồi xuống đây!
Tôi không ngồi, vẫn đứng yên. Có điều tôi thấy giận mình quá, tại sao không quay lưng bỏ đi đi còn đứng đây làm gì, để nghe ông ấy nói chuyện à?
Cha tôi đưa dọc tẩu và miệng trở lại, người gật gù:
- Y Bình, đem tiền về đi!
Tôi cắn nhẹ môi, nội tâm xung đột dữ dội. Thái độ của cha thật lạ, bên trong lệnh truyền của ông hình như có chứa đựng cái gì, giọng nói của ông hôm nay hình như hòa nhã hơn. Thấy tôi vẫn tiếp tục yên lặng, người ngồi thẳng lưng dậy:
- Y Bình, đừng cứng đầu nữa con ạ, vì tiếp tục cứng đầu là ngu xuẩn. Con đừng ngộ nhận, hày suy nghĩ kỹ đi rồi đem tiền về cho mẹ con.

Ông ra lệnh cho tôi à? Tôi nhìn xấp giấy bạc rồi lại nhìn cha ...Ngu xuẩn? Có lẽ đúng, vì bấy nhiêu tiền trong tay Lục Chấn Hoa đâu có nghĩa lý gì? Nhưng đối với tôi và mẹ? Có quá nhiều việc cần đến nó. Nhìn cha mà tim tôi đập mạnh. Thế có nên lấy tiền hay không? Nhưng tại sao cha lại đổi thái độ nhanh như vậy? Có phải vì hối hận hay vì thương hạỉ Hay vì một lý do nào khác? Giữa lúc tôi đang do dự thì dì Tuyết chen vào, vẫn giọng nói châm biếm cố hữu:
- Anh cần gì phải nài ép như vậy, người ta đã không muốn lấy mà cứ nài ép hoài.
Tôi xoay tầm mắt về dì Tuyết. Người đàn bà bần tiện, tham lam, vô học! Muốn tôi đừng lấy số tiền này à? Tôi không lấy chắc bà ta thích chí lắm! Ngu dại gì, tiền đến tay không lấy để mẹ ở nhà chết đói sao? Nhìn gói bạc mà lòng tôi bâng khuâng. Cha đứng dậy lấy gói bạc đưa tận tay tôi:
- Đem về cho mẹ con chữa bệnh.
Tôi ngần ngừ đỡ lấy. Dì Tuyết lại lên tiếng cười trêu chọc:
- Ủa! Không lấy mà sao bây giờ lại lấy rồi!
Lẳng lặng mang gói bạc đi về phía cửa, cái nhục nhã làm cho từng mạch máu trong người tôi muốn vỡ tung. Nhưng có điều tôi không còn ngu, không còn dại nữa. Tôi phải nhận tiền của cha, với đồng tiền đó tôi sẽ không còn lo ăn uống thiếu thốn. Khi đã no đủ, tôi mới có thể thi hành được lời thề của mình. Tiền của cha tôi tại sao tôi không nhận?

Thế à? Nhà của tôỉ Tại sao cha tôi lại bảo thế? Phải chăng vì bứt rứt với những lằn roi trên lưng tôỉ Hay là người muốn kéo một đứa con lâu ngày bị bỏ rơi trở về. Tôi nhìn cha tôi mà vẫn không tìm được lời giải đáp nào trên khuôn mặt lạnh lùng kia, nhưng trong ánh mắt đó có một cái gì hiền hòa đang le l'ị Tôi không muốn nghĩ thêm nữa, con người phức tạp khôn cùng làm sao quyết đoán được.
Bước ra khỏi "Biệt thự Lục Chấn Hoa"lòng tôi nặng trĩu, tôi thấy khó thở và nặng ở ngực. Tiền! Tiền! Tự ái, thực tế, tính ương ngạnh của mình. Tất cả dày vò tim tôi. Tiền nắm trong tay đây, thực tế đã được giải quyết xong, còn lòng tự ái của mình.
Mây đen vần vũ trên trời, mưa sắp đến rồi!
Chương 3

Tôi tiếp tục tới lui "đằng kia ", nói đúng hơn thì việc lui tới nơi ấy nhiều hơn cả lúc trước. Lần lần tôi khám phá ra một điều giữa cha với tôi hình như gần gũi hơn tôi tưởng, người có vẻ chú ý nhiều đến cuộc sống của mẹ con tôi, trong khi tôi đang ở trạng thái phòng bị, cảnh giác. Tôi chẳng hiểu cha tôi thay đổi thái độ như vậy với mục đích gì? 2 địch thủ ghìm nhau tìm yếu điểm của đối phương chăng? Có nhiều lúc vì bận gần tuần lễ tôi không đến thì cha tôi sai Như Bình hoặc Hảo Hảo sang tìm. Với những đòi hỏi của tôi, lúc nào ông cũng sẵn sàng thỏa mãn. Trận đòn hôm trước đã làm tôi mất sự tốn kính và sợ sệt, tôi luôn luôn trêu tức ông mỗi khi có cơ hội. Và một điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là mỗi khi bị kình chống như thế, lúc đầu ông cũng giận dữ lắm, nhưng chỉ một lúc thôi là ông lại bình thản trở lại, ông nhìn tôi với cặp mắt yên lặng, nhưng lại tràn ngập một thứ tình cảm lạ lùng khó tả. Bây giờ tôi thấy hình như cha không xem thường tôi như trước nữa.

Cùng với sự thay đổ thái độ đột ngột của cha là sự giận dữ và lo sợ của dì Tuyết. Hình như bà ta bắt đầu ngán tôi, sự thù nghịch ngấm ngầm trong ánh mắt của dì, đôi khi lộ ra bằng những lời xiên xỏ độc ác. Có điều dì Tuyết sợ cha lắm, chỉ cần ánh mắt tóe lửa quét qua là dì xìu ngay, nhưng thỉnh thoảng bà ấy vẫn tìm cách hạ nhục tôi. Tôi căm thù, tôi ghét gương mặt đê tiện đó, lời nguyền phục thù lúc nào cũng ám ảnh đầu óc tôi. Phải trả thù! Tôi nhớ lại những ngọn đòn hạ tiện của dì Tuyết khi dì dọn hẳn đến ở với cha tôi. Tôi nhớ đến những thủ đoạn của dì đã làm cho cha ghét bỏ mẹ tôi. Ôi! Người mẹ hiền lành yếu đuối, khôg biết nũng nịu vuốt ve, mà chỉ biết lấy lòng thành đối xử với chồng để bị bỏ xó đến tiều tụy chỉ còn da bọc xương. Cha tôi, một con người hiếu sắc, bị dì Tuyết mê hoặc đến độ chán ghét khuôn mặt tối ngày u sầu "trù chồng "của mẹ và chúng tôi bị ép buộc phải dọn ra khỏi ngôi nhà sang trọng, để về ở trong một ngôi nhà thuê chật hẹp, không kẻ ăn người ở, cũng không được mang theo một món gì quý giá, suốt đêm dài mẹ chỉ biết khóc. Tôi nhìn ra bầu trời đen ngoài song thề nguyền phục thù! Mối thù giữa tôi và dì Tuyết bây giờ đã cao hơn núi.
Lại thêm một tuần không đến "đằng kia". Sáng nay, Như Bình đến nói là cha bảo sang chơi. Hôm nay, Như Bình trông làm sao ấy, hình như cô ta có chuyện gì lo lắng muốn tâm sự với tôi nhưng rồi lại cười. Tuy thế ánh mắt ngời sáng pha lẫn thẹn thùng của cô nàng vẫn không qua khỏi ánh mắt tò mò của tôi. Có lẽ Như Bình đang bị "cú sét ái tình ". Cô ta đã 24 tuổi rồi, chỉ tại tính nhút nhát nên đến nay vẫn chưa có bạn trai. Hảo thỉnh thoảng cũng có đưa một vài người bạn về nhà giới thiệu, nhưng cũng không đi đến đâu. Ngoài tình yêu không còn gì để Như Bình vừa sung sướng vừa thẹn thùng như thế. Tôi nghĩ và lo lắng không hiểu rồi đây liệu nàng có giữ được người bạn mới không?

Tối đến tôi sửa soạn sơ qua một tí, lúc gần đây tôi sắm thêm rất nhiều quần áo mới. Người con gái nào mà chẳng thích làm đẹp? Chiếc áo thun đen, chiếc váy cũng đen, trái lại trên mái tóc tôi lại cột băng vải đỏ. Khoác lên bên ngoài chiếc áo lông đỏ sậm tôi ngắm mình trong gương, tôi thấy hãnh điện với cái đẹp của mình. Bước ra chào mẹ, tôi đi thẳng tới "đằng kia".

Vừa bước qua sân, tôi đã đánh hơi thấy một không khí khác thường. Phòng khách hôm nay thắm đèn sáng choang, có tiếng ồn ào, có lẽ đang tiệc tùng chi đây. Bước vào phòng khách, đúng như tôi dự đoán, trong phòng đầy người, đầy tiếng cười tiếng nói, nhưng chẳng qua là cả nhà họp lại, chỉ có một người khách độc nhất thôi, anh ta ngồi giữa dì Tuyết và Như Bình, Mộng Bình, cha tôi, Hảo và Kiệt. Thấy thái độ săn đón của dì Tuyết, tôi hiểu đây là khách quý. Người khách thật trẻ, khoảng 25, 26 tuổi, mặc bộ âu phục màu cà phê, không đẹp trai lắm, nhưng có duyên. Gã ngồi tựa lưng vào ghế, dáng dấp có vẻ nghệ sĩ, và thân mật. Theo tôi con trai có 2 loại, loại thứ nhất vừa nhìn qua là ta có thể xếp hạng ngay. Loại thứ 2, phải nói, phải nghe, phải tìm hiểu mới quả quyết được. Tôi nghĩ tên này có lẽ thuộc loại thứ 2.
Thấy tôi nhìn, hắn ngồi thẳng lưng. Cha bước tới giới thiệu:
- Y Bình, đây là cậu Hà Thư Hoàn, bạn của Hảo.
Quay sang Hoàn, cha tiếp:
- Còn đây là Lục Y Bình, con gái của tôi.
Tôi gật đầu chào gã và thắc mắc tại sao chỉ là bạn học của Hảo mà lại được người xem trọng như thế. một chúc nghi ngờ thoáng qua, tôi cởi áo ngoài ra, máng lên móc áo. Xong tìm một vị trí đối điện với hắn ngồi xuống. Hoàn nhìn tôi cười, nói:
- Tôi xin phép được giới thiệu lại tên tôi, tôi là Hà Thư Hoàn, Hà là do chữ Nhân với Khả ghép lại. Thư là sách và Hoàn ở đây là Tề Hoàn Công.

Tôi cười. Thật vậy, nếu hắn không giới thiệu thêm mấy chữ vừa rồi thì tôi vẫn không hiểu hắn tên gì. Ngồi ngay ngắn lại, bây giờ tôi thấy kẹo mứt và hạt dưa bày đầy trên bàn. Dì Tuyết và Như Bình ngồi một bên, sự có mặt của tôi hình như làm cho dì khó chịu. Như Bình thì mặt đỏ như gấc, ngồi thẹn thùng, 2 tay đặt lên đùi, đầu cúi hẳn xuống. Hôm nay nàng khó chịu trang điểm phấn son đủ cả, tóc tai chải gọn gàng, áo màu đỏ có viền kim tuyến, quần màu gạch tôm. Như Bình giờ đây trông như một con búp bê chưng ở tủ kính. Nhìn sự khác thường đó, tôi chợt hiểu. À! Thì ra họ đang tìm người giới thiệu cho nàng. Anh chàng Hoàn này chắc có lẽ đến đây không phải là lần thứ nhất, vì nhìn tình hình tôi thấy có một sự thân mật khác thường.
Nhúm lấy một nắm hạt dưa, tôi bắt đầu cắn cho vui miệng. Mộng Bình đang ngồi bên xem tạp chí điện ảnh. Tôi quay đầu sang nhìn ké. Dì Tuyết ho lên một tiếng rồi nói với anh chàng Thư Hoàn:
- Cậu Hoàn, cậu nhận kèm Như Bình học Anh ngừ rồi chứ? Bắt đầu thứ 2 tuần sau nhé, được không?
Dì Tuyết gọi tên Hoàn một cách thân mật. Sự tiến bộ có vẻ nhảy vọt, vì cách đây một tháng, tôi dám chắc là Như Bình không hề biết Thư Hoàn là ai. Ngẩng đầu lên, tôi khẽ liếc dì Tuyết. Thái độ của dì rất mong lời yêu cầu của mình sẽ được như ý. Tôi nhìn sang Hoàn, hắn đang cười, nụ cười cũng khá dễ thương.
- Đừng đòi hỏi tôi phải đúng giờ đúng khắc như thế, bao giờ tôi rảnh tôi sẽ ghé.
- Nhưng câu phải hứa chắc là sẽ tới mới được.
Hảo đứng cạnh vỗ lên vai Hoàn đùa:
- Hoàn, mày đừng chấp nhận sớm quá, Như Bình nó học dốt lắm, nhận lời rồi mày sẽ hối hận đấy.
Hà Thư Hoàn tiến lên bên bàn, lấy một quả quýt bẻ làm đôi, một nửa đưa cho Hảo, một nửa cầm trên tay, nhưng mắt nhìn về phía Như Bình:
- Thế à? Tao không tin chuyện đó.
Đầu Như Bình vẫn cúi thấp. Từ lúc nào đây tới giờ, tôi không nghe nàng mở miệng câu nào cả. Dì Tuyết đưa tay thúc vào chân Như Bình, hình như muốn nhắc nàng nói chuyện, nhưng Như Bình chỉ ngước mắt nhìn lên là đỏ mặt ngay. Nhưng cuối cùng nàng ấp úng hỏi một câu hỏi ngoài đề:
- Anh ...anh thích xem tiểu thuyết không?
Dì Tuyết chau mày, Hảo quay mặt sang nơi khác làm anh chàng Thư Hoàn lúng túng ra mặt:
- Vâng ...Vâng tôi thích lắm, thế cô có thích không?
- Dạ thích.
Đến bây giờ Như Bình mới dám nhìn thẳng vào mặt Thư Hoàn. Hoàn nói tiếp:
- Nếu cô thích đọc quyển nào cô cứ nói tên ra là tôi có thể cho cô mượn ngay.
Như Bình được khuyến khích nàng dạn dĩ hơn, dù má vẫn còn hồng:
- Dạ ...dạ tôi thích xem tiểu thuyết loại tình cảm xã hội. Ngoài ra tôi cũng thích kiếm hiệp. Quyển kiếp hiệp nào mới là tôi mua ngay.
Hà Thư Hoàn hơi chau mày:
- À!
Thật tiếc, nhưng quyển tiểu thuyết Như Bình kể đều là loại dành cho giới bình dân, nhưng anh chàng trấn tĩnh lại ngay:
- Nếu cô thích loại tiểu thuyết hiện đại, loại phiên dịch chẳng hạn thì tôi có rất nhiều.
Nghe đến câu đó, tim tôi chợt ngứa ngáy, tôi thấy khóai ngay. Mê tiểu thuyết là cái tật lớn của tôi, cầm quyển nào lên là tôi mê như chết, không hiểu nghĩ sao, tôi chen vào:
- Ông Hoàn, nếu ông có loại sách dịch, ông cho tôi mượn vài cuốn đị
Hà Thư Hoàn quay sang tôi, anh chàng quan sát một chút rồi gật đầu:
- Nếu cô thích tôi sẵn lòng, cô muốn xem quyển gì?
Tôi như được gải trúng chỗ ngứạ Hầu như tất cả những quyển sách nổi tiếng tôi đều xem hết cả.
- Không hiểu anh có những quyển tôi chưa xem hay không?
Hoàn cười để lộ hàm răng thật đều:
- Cái đó làm sao tôi biết được.
Tôi thấy mình thật ngớ ngẩn. Hoàn nói:
- Thế này, cô cho biết những nhà văn nào cô thích nào.
- Tôi thic'h nhiều lám, truyện của Shakespere, Tolstoi, Dostoievski, Henry Miller ...tôi đều thích hết.
- Tại sao cô chỉ kể một số tên của những nhà văn già không thế?
Còn những nhà văn hiện đại cô không thích à? Chẳng hạn như Saroyan, Erich Segal ...
- Vâng, tôi chỉ thích xem những tác giả viết dễ hiểu.
Bên mép môi Hoàn, nụ cười ẩn hiện, tôi nhìn gã, tìm mãi mà chẳng thấy vẻ khinh thị hay ngạo nghễ.
- Cô xem của Shakespeare được bao nhiêu tác phẩm rồi.
Ngẫm nghĩ một lúc, tôi nói:
- Dạ, Gia Đình Quý Tộc, Khói, La Đình, Sáng Mùa Xuân ...
- Ở đa9`ng kia tôi còn mấy quyển như Đêm Kia, Nhật Ký của Ông Thợ Săn cô có xem chưa, ngoài ra tôi còn có Người Đàn Bà Sầu Muộn và Cầu Miêu của Saroyan.
- Quyển Cầu Miêu tôi chưa xem, hay không?
Đôi mắt anh chàng rạng rỡ:
- Bảo đảm cô xem bỏ ăn ngủ luôn đấy.
Tôi thích thú:
- Thế à? Thế bao giờ anh cho tôi mượn được?
- Cô muốn bao giờ.
- Ngay bây giờ.
Tôi buột miệng, rồi sực nhớ lại là bậy quá, không lẽ bắt người ta phải về ngay lấy sách cho mình mượn à? Nghĩ thấy tức cười, tôi vội nói thêm:
- 2 hôm nữa cũng được.
Thư Hoàn cười:
- Tôi sẽ cố gắng đem đến cho mượn càng nhanh càng tốt, nhưng hay nhất là cô đến nhà tôi lựa, tôi có nhiều sách lắm.
- Kể cả những quyển tiểu thuyết hiện đại chứ?
- Vâng, nhưng đa số đều viết bằng ngoại ngữ có bản dịch. Thật ra với những loại tiểu thuyết này dù họ viết khó đọc nhưng cũng có cái hay riêng của nó, đa số thuộc loại tả thực.
- Tôi không đồng ý quan điểm với anh, một quyển tiểu thuyết hay phải là một quyển được cảm tình của độc giả, phải để cho người đọc hiêu tác giả muốn viết gì. Chứ như loại tiểu thuyết mới bây giờ, điễn ta tối mò, người đọc nhiều khi không hiểu tác giả muốn nói gì cả. Tiểu thuyết còn là thú tiêu khiển, đọc mà không hiểu thì đọc làm chỉ
- Cô nói thế nghĩa là sao?
- Đọc tiểu thuyết loại mới phải suy nghĩ tìm hiểu mới có thể hiểu được, tôi thích đọc chứ không thic'h nghiên cứu tiểu thuyết.
Hoàn cười, anh chàng có vẻ khoái chí:
- Coi loại dễ hiểu mãi cũng hàm chán chứ? Đôi khi cũng nên tìm loại khó đọc để nghiên cứu, thay đổi không khí! Cô có xem quyển Người Nơi Xứ Lạ chưa?
- Rồ.
- Thích không?
- Tôi cũng không biết, chỉ thấy là hoàn cảnh nhân vật trong cốt truyện và bối cảnh xã hội hiện đại của chúng ta hoàn toàn khác hẳn nhau. Tôi không hiểu được hành động của nhân vật chính trong truyện.
Thư Hoàn suy nghĩ một chút mới nói:
- Đúng thế, nhiều khi bối cảnh của truyện khác biệt hẳn với hoàn cảnh xã hội khiến ta không thể chấp nhận được tư tưởng và hành động của nhân vật, vì vậy giá trị của tác phẩm có thể bị giảm sút. Tôi cũng ở trong trường hợp của cô nhưng có điều tôi thích đọc nên cũng tạm chấp nhận.
Đột nhiên tôi hỏi:
- Anh là nhà văn à?
Thư Hoàn cười:
- Không, tôi không viết bao giờ, nhưng tôi hiện học ở Văn Khoạ
- Thôi ăn kẹo bánh đi chứ, mãi lo nói chuyện thế!
Dì Tuyết đột ngột hốt nắm kẹo đưa cho Hoàn, đồng thời quay mặt lại liếc xéo tôi.
Tôi hơi ngẩn ra một tí rồi chợt hiểu. Bà ta tưởng tôi cố tình chen vào phá đám ! Cơn giận đột ngột đến, khẽ liếc nhìn Như Bình, nàng vẫn ngoan ngoãn như con cừu non. Ta không muốn, chứ nếu muốn thì chuyện cướp Thư Hoàn trong tay cô ta không phải là một chuyện khó đâu nhé. Đột nhiên tôi nghĩ, nếu bây giờ mình cướp tên Thư Hoàn này thì dì Tuyết phải ứa gan lắm chứ chẳng chơi đâu, sự kiêu hãnh làm tôi sung sướng. Trả thù! Quay lại tôi thấy Thư Hoan đang đăm đăm nhìn tôi, anh chàng trông thấy tôi quay lại, vội đưa kẹo sang mời:
- Cô ăn kẹo kkhông? Cô chắc ưa chocolat lắm?
Tôi gật đầu, lựa lấy 2 miếng chocolat rồi nhìn gã cười, nụ cười của tôi làm gã có vẻ xúc động, Hoàn hỏi:
- Cô ...cô chắc cũng học ở Văn khoa?
Tôi hơi buồn, việc không được vào đại học làm tôi buồn lắm:
- Dạ không, tôi không có học gì hết.
Hoàn vẫn hỏi tới:
- Thế bây giờ cô học ở đây?
- Học ở trường "đại học"gia đình.
Mắt anh chàng có vẻ suy nghĩ, xong cười, rồi cúi xuống tiếp tục bóc vỏ một viên kẹo, cha tôi nãy giờ yên lặng đột nhiên lên tiếng hỏi tôi:
- Y Bình, mùa hè này con có định thi nữa không?
Tôi quay sang nhìn cha, cha đang hút thuốc.
- Nếu con muốn vào đại học, muốn luyện thi, cha sẽ kiếm giáo sư cho con.
Tôi không nói gì cả, cha tôi cũng yên lặng trở lại. Thằng Kiệt đang ngồi trong lòng dì Tuyết, trên tay ôm cả hộp kẹo mà vẫn đòi ăn thêm quýt. Dì Tuyết có vẻ bực bội, thẳng tay tát cho nó một cái nói:
- Đồ không biết mắc cỡ, ở đây không có phần của mày, đừng có làm ồn!
Cha chau mày, tôi chết lặng mộtlúc. Thấy ngồi lại cũng không tốt nên tôi đứng lên:
- Thưa cha, con về!
Cha nhìn tôi hỏi:
- Có cần tiền không?
Suy nghĩ một lúc, tôi nói:
- Hiện giờ thì chưa cần!
Cha bảo:
- Con đi hỏi thử xem, chủ nhà con đang ở cần bao nhiêu, nếu rẻ mua đứt luôn căn nhà đó đi khỏi rắc rối!
Tôi hơi ngạc nhiên chào cha, gương mặt của dì Tuyết trông thật khó coị Quay sang Thư Hoàn tôi định chào từ giả hắn, thì đột nhiên hắn đứng dậy nói:
- Chào 2 bác, cháu xin phép về ạ!
Dì Tuyết kêu:
- Không được, ở lại thêm một chút nữa đi cậu, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Thư Hoan do dự một chút rồi đáp
- Thưa để hôm khác có được không ạ, bây giờ khuya quá rồi!
Tôi bước ra cửa. Thư Hoàn bước theo. Khi tôi quay đầu lại thấy cha đứng nơi cửa kính nhìn theo, trong khi gương mặc của dì Tuyết tái mét. một ý tưởng lóe ra trong đầu. Đây là bước đầu trong kế hoạch phục thù, tôi sẽ dùng mọi cách để đoạt Thư Hoàn ra khỏi ý định của dì Tuyết.
Trời bên ngoài thật lạnh, tôi co ro trong áo. Thư Hoàn đi bên cạnh, bây giờ tôi mới thấy rõ dáng dấp cao lớn của anh chàng. Hoàn nhìn tôi cười, hỏi:
- Nhà cô ở đây?
- Đường San Lộ
- May quá, tôi cũng ở đường đó!
Tôi vui vui:
- Thế thì chúng ta về cùng đường.
Thư Hoàn ngoắc xe xích lô lại, hồi nào tới giờ tôi chưa hề ngồi xe này với đàn ông, nên ngăn lại:
- Xin lỗị Tôi thích đi bộ hơn.
- Thế thì đi bộ vậy.

Chúng tôi sóng đôi bên nhau trên đường, Hoàn lấy trong túi ra chiếc khăn choàng cổ, choàng cho tôi, rồi nhìn tôi cười. Đột nhiên tôi cảm thấy xúc động kỳ lạ, lần đầu mới gặp mặt, mà tôi lại thấy như thật thân thuộc. Đi một đoạn, Thư Hoàn hỏi:
- Cô có một gia đình phức tạp.
Tôi nhún vai:
- Tôi là con gái của ông Lục Chấn Hoa, anh cũng hiểu gia đình Lục Chấn Hoa thế nào rồi chứ?
Thư Hoàn thở dài. Tại sao? Có phải vì tôi chăng?
- Thế cô sống chung với mẹ à?
- Vâng.
- Còn ai khác nữa không?
- Không, chỉ có 2 mẹ con thôi.
Đi được một lúc, tôi nói:
- Gia đình anh chắc giàu lắm, phải không?
- Tại sao?
Tôi không muốn nói là tại trông thấy dì Tuyết đối xử với hắn quá tử tế,tôi nói trớ đi:
- Nhìn bề ngoài anh tôi đoán.
Thư Hoàn ngạc nhiên:
- Nhìn bề ngoài tôi mà cô biết tôi có tiền à?
- Không hẳn thế, nhưng việc anh có cả một tủ sách .
- Tủ sách à? Thích thì sưu tầm thôi, tôi nghèo đến độ không có đủ cơm ăn, vẫn có thể nhịn để mua sách cơ mà.
Tôi lắc đầu:
- Tôi không tin có chuyện đó được, nếu anh nghèo đến độ gạo không còn một hạt trong lu, chủ nhà tối ngày đến đòi tiền nhà, lúc đó tôi nghĩ là anh sẽ không còn thời giờ đâu để nghĩ đến sách nữa, mà anh phải làm sao có ăn cho no, tìm biện pháp nào để khất nợ, ráng kiếm manh áo mặc cho lành lặn đủ ấm hơn là bỏ tiền đó ra mua quyển sách hay!
Thư Hoàn nghiêng đầu sang chăm chú nhìn tôi:
- Tôi không tin là cô lại có đư*.c những kinh nghiệm nghèo khổ như vậy.
Tôi giận:
- Thế à? Nếu anh biết được rằng chỉ cách nay khoảng một tháng tôi phải đi vay của một người bạn mấy chục ngàn, qua ngày sau trong khi tôi đi tìm việc làm thì mẹ tôi lại trao hết số tiền đó cho chủ nhà, suốt một ngày người không có lấy một hạt cơm nào vào bụng.
Tôi ngưng lại và lấy làm lạ không hiểu tại sao mình lại đem chuyện đó ra khai thật cho một người mới quen? Đứng dước ngọn đèn đường Thư Hoàn nhìn tôi:
- Đó là chuyện thật à?
Tôi cười:
- Nhưng bây giờ khác rồi, cha tôi tiếp tế đầy đủ cho chúng tôi. Có một điều tôi muốn nói cho anh biết là cái nghèo bao giờ cũng thắng, nó đè bẹp được bản tính cao ngạo và tự ái con người. Sự thật khốn nạn như vậy. Và con người phải chịu khuất phục trước nó, đó chính là điều bi thảm nhất của con người.

Gió thổi thật lớn trên đường người qua lại thưa thớt. một ngày yên tĩnh khó tìm, những vì sao đêm trên trời le lói. Chúng tôi đi bênh nhau không nói thêm một lời nào nữa, mãi đến trước cổng nhà tôi, tôi đứng lại nói:
- Đến nhà tôi rồi, anh có muốn vào chơi chút không?
Thư Hoàn yên lặng một lúc, rồi lắc đầu:
- Thôi để dịp khác, bây giờ khuya quá rồi.
- Vậy thì xin phép anh!
Tôi nói, Thư Hoàn vẫn yên lặng, tôi nghĩ có lẽ chàng định hẹn một ngày nào khác gặp lại nên vẫn đứng đấy đợi. Nhưng một lúc thật lâu không nghe anh chàng lên tiếng gì cả.
- Thôi tôi về.
Tôi hơi thất vọng, nhìn bóng dáng to lớn xa dần, tôi thở dài đưa tay gõ cửa. Cho đến lúc vào tận trong nhà, tôi mới nhớ ra mình quên chưa trả lại Thư Hoàn chiếc khăn quàng cổ.
Tối hôm ấy, ngồi trước bàn, lật quyển nhật ký ra tôi viết:
Hôm này tới "đằng kia "gặp bạn trai của Như Bình một gã con trai cũng dễ thương. Nhìn thái độ săn sóc của dì Tuyết mình phát lợm giọng. Như Bình say đắm như lọt lưới tình. Điều này làm mình thấy vui vui, có điều lòng thù hận trong tim mình vẫn không nguôi, mình nghĩ nếu đoạt được gã contrai này trên tay Như Bình, có lẽ dì Tuyết sẽ tức tối phát điên. Phải, chuyện đó không đến nỗi nào. Đây là giai đoạn thứ một của cuộc trả thù, có điều làm như vậy cũng tội nghiệp cho Thư Hoàn, nhưng mặc, có lẽ định mệnh đã sắp đặt như thế.

Ném bút, tắt đèn, tôi leo lên giường ngủ. Căn nhà chúng tôi thật nhỏ, chỉ có 2 phòng, phòng bên ngoài của mẹ Nhà chúng tôi ít khách nên cũng không cần có phòng khách làm chị Thỉnh thoảng tôi cũng chạy sang ngủ chug với mẹ, nhưng mẹ chắc mắc chứng thiếu ngủ, nên người thường trằn trọc đến khuya, do đó tôi cũng ít đến nằm chung với người.
Tối nay, không hiểu tại sao tôi lại cứ trằn trọc mãi, mắt mở lo('n nhìn lên trần nhà tối om. Tại sao thế này? Lăn qua lộn lại gần đến sáng, tôi mới chợp được mắt. Đột nhiên tôi thấy như có người đến cạnh giường, tôi mở mắt ra thì là mẹ Tôi hỏi:
- Việc gì thế mẹ?
- Mẹ nghe con cứ lăn lộn mãi không biết có phải con bệnh hay không?
Mẹ đứng ở đầu giường, đưa tay sờ trán tôi.
- Đâu có gì đâu mẹ, chỉ tại hôm nay tự nhiên con thấy khó ngủ quá!
- Tại sao vậy?
- Không biết nữa.
Trời có vẻ lạnh, mẹ chỉ choàng chiếc áo nhỏ nên đứng cạnh giường tôi mà run lập cập, tôi giục:
- Thôi mẹ đi ngủ đi, con không sao cả.
Nhưng mẹ vẫn đứng yên, bàn tay người đặt trên trán tôi, hỏi:
- Y Bình có gì buồn phải không?
- Không.
Mẹ thở dài:
- Mẹ biết, con không vui vì lúc nào lòng con cũng ngập đầy thù hằn giận dữ. Mẹ biết con gái không được yên ổn vui vẻ như bao nhiêu đứa con gái khác ở tuổi con. Đó là lỗi của cha mẹ, có ai muốn cho con mình buồn bao giờ, mẹ luôn luôn ao ước cho con được vui, nhưng mẹ yếu đuối quá mẹ không đủ sức để bảo vệ con, làm cho đời con phải khổ. Y Bình, mẹ biết con là một người con gái cứng cỏi, mong rằng rồi con sẽ tìm được hạnh phúc.
Tôi thò tay ra khỏi chăn, ôm ngang người mẹ, tựa mặt tôi vào mặt của người, tôi nói:
- Tội cho mẹ tôi!
Mẹ tiếp tục nói:
- Y Bình, mẹ cho con biết một điều là dầu làm bất cứ chuyện gì con cũng cần phải bình tĩnh, có như thế đời con mới không khổ, bây giờ con hãy ngủ đi!
Mẹ đặt cánh tay tôi trở về vị trí cũ, người kéo lại chăn cho tôi xong mới trở về giường. Dù nghe lời mẹ tôi vẫn không sao ngủ được, mẹ yếu dudối quá mới để cho họ hiếp đáp. Còn tôi, tôi sẽ chẳng bao giờ buông tha họ đâu. Triết lý sống của tôi là ăn miếng trả miếng, nếu không ai đụng đến tôi thì nhất quyết tôi chẳng đụng đến họ
Trời sắp sáng mà tôi vẫn không ngủ được. Vừa mới chợp mắt một tí là tôi nghe có tiếng người nói chuyện. Tỉnh dậy, trời đã sáng tỏ. Mặt trời chói lọi trên đầu giường. Hôm nay trời chắc đẹp. Tôi vươn vai. Tôi nghe có tiếng nói chuyện bên nhà ngoài. Cửa phòng hé mở, tôi lắng tai, thì ra là giọng nói của Hà Thư Hoàn. Nhảy vội xuống giường, tôi nhìn đồng hồ đà 9 giờ hơn. Thay áo, mái tóc còn rối bù, thò đầu qua cửa tôi nói:
- Chào anh, xin lỗi đợi tôi tí nhé!
- Không có chi, phá giấc ngủ của cô thật là bậy!
- Đâu có sao, đúng ra tôi phải thức sớm hơn.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 191
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com