Và như vậy, Nhược Lan và thím Chu đã quay về lại Phúc gia trang Đó qủa là một chuyện ngoài sự tuởng tuợng của mọi người. Gia đình ho. Bùi nghe nói cũng phải ngạc nhiên, họ kéo cả nhà sang thăm. Biết được Cỏ Non là con gái của Nhược Lan và Nguyên Khải, là cháu nội của ông Phúc Chấn Đình, họ càng kinh ngạc hơn Qủa là có trời có lắm điều kỳ diệu mới để cho chiếc lá non cuộn vèo thật xa rồi cũng quay về cội nguồn. Họ đến chúc mừng ông Chấn Đình và bà Tịnh Chị Nhưng từ ngày Thím Chu và Nhược Lan quay về Phúc gia trang, thì mọi thứ lại không giống như 2 ông bà tuởng..... Diển biến sự việc đã làm cho họ thất vọng... không khí trở nên nặng nề hơn.... Nhược Lan trở lại chốn cũ 10 năm trước, cái hoa viên quen thuộc, cái hòn giả sơn với những chú cá chép quẫy đuôi hữu tình, lại không khơi dậỵ... một chút tình cảm tích cực nào, không lai động gì chút gì tâm linh.... Trái lại khi nhìn thấy cảnh cũ, Nhược Lan còn tỏ ra sợ hãị... Nàng ôm lấy thím Chu và hét: - Mẹ ơi! Con sợ quá! con không thích ở lại đây đâu. Ở đây sao lại có lắm người thế này? Mình hãy quay về nhà của mình! Về đi mẹ, đừng có ở đây nữa Nguyệt Nương và bà Tịnh Chi đã hết lời giải thích khuyên nhủ. Hết lời chỉ cho Nhược Lan biết đây là "nhà"của nàng rồi, nhưng không hiểu sao Nhược Lan vẫn sợ, vẫn hốt hoảng.... Vẫn lo lắng, Nhược Lan không ôm thím Chu thì lại ôm chặt chiếc gối trong ngực, rồi rút hẳn lên một mép giường, ngồi bó gối ở đấy... có gọi thế nào cũng không chịu ra không phải chỉ có Nhược Lan, mà ngay cả Cỏ Non cũng đổi khác. Từ ngày Nhược Lan và thím Chu về, trong mắt nó hình như chỉ có hình ảnh của mẹ và ngọai nó. Sáng sớm vừa thức dậy, là nó chạy ngay đến phòng Nhược Lan....Nó lấy khăn ra cho mẹ nó rửa mặt rồi chảy đầụ.. Rồi dùng điểm tâm với Nhược Lan và thím Chu. Nó cũng bắt chước Nhược Lan hát ru cho chiếc gối ngủ... Nó bỏ cả học. Chứ không siêng năng như trước kia, ngày ngày đến trường. Nó gần như không thiết gì ngoài ngọai và mẹ nó. không giao tiếp với ai kể cả người bạn thân nhất của nó là Thiệu Văn. Nó cũng có vẻ ngăn cách với Thanh Thanh và Thế Vỹ. Nó dồn hết tâm trí vào chuyện phục vụ mẹ nó... Mỗi ngày nhìn nó tận tụy chăm sóc từng thứ cho Nhược Lan mà ai cũng chua xót.... Mặc dù... Nhược Lan chỉ như một cái xác vô hồn, chẳng biêt' cảm xúc. Nhưng Cỏ Non như chẳng cần biết chuyện đó. Nó chỉ muốn đền bù lại những ngày không được có mẹ... Và chính vì chỉ nghĩ đến mẹ và ngọai mà gần như nó cũng quên bẵng cả sự hiện hữu của ông Chấn Đình và bà Tịnh Chi, những người sinh ra cha nó. không những thế nhiều lúc ông Chấn Đình có cảm thấy như nó cố tình muốn tránh mặt cả ông bà Có lần, Nguyệt Nương không dằn được. Cô ta đã giữ tay Cỏ Non lại nói: - Ta không tin là Cỏ Non dễ thương của ta lại có thể hành động như vậy. Con là đứa con biết điều? Con biết lấy lòng người khác... Con gần như chinh phục được tình cảm của tất cả những người trong Phúc gia trang này... Thế sao bây giờ lại trở nên thờ ơ, lạnh lùng thật vậy? Chẳng lẻ con không biết tình cảm của ông bà ở đây dành cho con ư? Vậy mà.... Con lại vô tình. Ôn g nội bà nội gọi đích danh con vẫn tảng lờ. Con suy nghĩ gì thế? Làm như vậy có đúng không? Cỏ Non quay mặt về phiá hòn giả sơn, chẳng nhìn mặt Nguyệt Nương, cũng không đáp: Nguyệt Nương lắc lắc người con bé: - Cỏ Non này. Con bé biết là, cái thái độ của con chỉ làm nội đau khổ. Con phải suy nghĩ để thấy là trước kia... ông bà nội con không thừa nhận cũng như đuổi mẹ con đi chẳng qua là vì lúc đó... Nôi. con vừa mất cha con... Nội con đang đau khổ và căm phẩn tột độ... Con cò n nhỏ.. con cần phải tập cái tính vị tha, khoan dung... và con cũng nên biết.... Nội con bây giờ đã hối hận mỗi khi nghĩ đến chuyện cũ... vì vậỵ.. Con cần phải bình tâm một chút.. cư xử tốt với nội con một chút... Phải biết vấn an người mới phải đạo Cỏ Non vùng khỏi tay Nguyệt Nương, Cỏ Non vẫn ngoan cố: - Con không cần nghe! Con không cần biết gì cả Ông Lý Đại Hải cũng nắm lấy tay Cỏ Non lại nói: - Con không có quyền nói như vậy. Nếu con không nhìn nội con, thì như vậy con đã ở không phải với cha ruột con rồi! Cỏ Non oà lên khóc và nói: - Con không biết, bây giờ các vị hãy nói cho tôi biết đi, tôi phải làm thế nào để mẹ tôi nhận ra tôi? Tôi đã làm hết sức mình, đã chăm sóc lo lắng, mà mẹ vẫn không nhận ra tôi. Như vậy thì làm sao tôi nhận nội? Bao giờ mẹ tôi nhìn tôi, tôi sẽ nhận nội tôi sau! Nói xong, Cỏ Non quay người chạy nhanh về phiá phòng Nhược Lan Chuyện Cỏ Non không nhận nội. Rồi Nhược Lan không nhận ra Cỏ Non là bi kịch lớn của nhà ho. Phúc... không biết, sẽ kéo dài đến bao giờ.... Riêng về Thế Vỹ và Thanh Thanh...thì họ cũng không rảnh rỗi đâu để quan tâm nhiều đến chuyện nhà ho. Phúc nữa. Vì họ sắp xa nhau Và rồi ngày tháng trôi qua. Muà nghi? Tết của học sinh đã đến. Những ngày này Thế Vỹ rất bận rộn, chuẩn bị hành lý, áo quần.... Chuyện Thế Vỹ đi xa là chuyện chẳng đặng đừng. không phải chỉ có Thanh Thanh mà cả ông bà Chấn Đìh cũng thấy quyến luyến, bức rức... Dù gì Thế Vỹ cũng đã ở đây một thời gian dài. Chỉ có Cỏ Non, ngày xưạ.. Non lúc nào cũng sơ. Thế Vỹ bỏ đi xạ.. Nó khóc lóc, năn nỉ... Nhưng còn bây giờ? Có lẽ vì nó đã có Nhược Lan... tất cả sự tập trung của nó huớng về phiá Lan. Và thờ ơ với chuyện ra đi của Thế Vỹ, Thế Vỹ thấy vậy cũng tốt.... giảm bớt được sự lo buồn của một người Cỏ Non biết Thế Vỹ sắp đi, nó chỉ nói: - Anh phải hứa với em là, rồi anh sẽ quay về đây được không? Nếu anh mà không quay về, rồi chị Thanh Thanh sẽ ra sao? Trường học sẽ ra sao? Thế Vỹ trịnh trọng nói: - Vâng, anh hứa... Anh sẽ quay về đây. Qua tết là sẽ quay về ngay. Đừng nói Thanh Thanh với trường học mà cả ông nội và bà nội. Vàtất cả những người trong gia đình này.... Thạch Lựu và Thiệu Khiêm khiến cho anh lưu luyến... vi `vậy anh phải quay lại thôi Hoa Du Lâm thì thấy ngày về cận kề... tỏ ra rất phấn khởị cái thái độ củacô ấy thật khó đoán, nhất là đối với Thế Vỹ. Chuyện ở Phúc gia trang, Du Lâm tỏ ra rất hoà hợp... Du Lâm gần như trở thành bạn của từng thành viên trong gia đình này. Nhưng người mà Du Lâm thích nhất là Nguyệt Nương. Du Lâm đã nói với Thế Vỹ: - Anh biết không, mỗi nhân vật ở Phúc gia trang này đều là một pho tiểu thuyết. Nhưng chỉ có chuyện của Nguyệt Nương là phong phú, nhiều bí ẩn. Hảy thử tuởng tuợng xem, người đàn bà đó.... suốt 10 năm trời, tận tâm phục vụ cho người nữ chủ nhân mù. Bên cạnh đó lại thầm yêu ông chủ nóng nảydữ dằn. Để rồi cuối cùng, cam tâm làm vợ lẻ. một lòng trung hậu với chủ. Người như Nguyệt Nương phải nói là trên đời hiếm thấy, bà ta tập trung gần như đủ cả tinh hoa truyền thống của phụ nữ phương đông thời phong kiến... lẳng lặng phục vụ chẳng khoa trương. Nhưng lại ảnh huởng cả đến những người chung quanh... Vì vậy tôi rất khâm phục Thế Vỹ nhìn Du Lâm. không hiểu Du Lâm đã nói chuyện đó cho chàng nghe làm gì? Có dụng ý gì chăng? Đối với Du Lâm, Thế Vỹ thật ra cũng không xác định được lòng mình. Người con gái có học kia. Nhận thức nhiều khi khá sâu sắc. Khó phù hợp với Thế Vỹ. Du Lâm như một tri kỷ, một người bạn tốt. Càng ở lâu bên cạnh Du Lâm, càng nhận ra nhiều ưu điểm. Lâm chẳng những đẹp vậy, một tình địch mạnh của Thanh Thanh làm sao Thanh Thanh lại không sợ cho được Và Thế Vỹ không dằn được lòng, hỏi: - Du Lâm này. Cô là cô gái vừa thông minh, sâu sắc, nhạy bén như vậy thì đối với tôi.. sau những ngày cô ở tại Phúc gia trang này cô đã có những nhận xét về con người tôi thế nào? Bây giờ chúng ta sắp quay về kinh đô. Cô tự tính sẽ làm gi `để trả lời với gia đình 2 bên chăng? Du Lâm nhìn Thế Vỹ không đáp, mà hỏi ngược lại: - Thế c`on anh? Anh tính sao? Thế Vỹ chợt lúng túng: - Tôi à? Tôi cũng không biết thế nào nữa. Du Lâm đi thẳng vấn đề. - Có phải anh bức rức, vì phân vân? Anh vừa muốn từ bỏ cuộc hôn nhân đã đặt để kia nhưng lại sợ như vậy là chống đối lại cha mẹ, làm tự ái tôi tổn thương. Đúng không? Rồi Du Lâm cười nói: - Anh Thế Vỹ. Anh hãy yên tâm. Anh có biết vấn đề của anh là ở chổ nào không? Anh có cái bề ngoài cứng rắn, nhưng trái tim lại quá yếu mềm... Anh không có cả tự quyết.... Tôi công nhận anh là người lành thật.... Anh yêu mến quý trọng mọi người. Anh không muốn xúc phạm một ại.. Nhưng cái cư xử của anh lại vô tình làm đau khổ cho người khác. Anh muốn làm vui vẻ cả làng. Kết qủa là chẳng giải quyết được gì cả. vì vậỵ.. Anh Thế Vỹ, anh hãy suy xét kỹ đi. Bản thân anh cũng cần chuyển biến, bằng không sẽ tạo ra thêm nhiều rắc rối sau này Thế Vỹ như chựng ra: - ý cô muốn nói là.... Du Lâm nói: - Mọi chuyện bây giờ nói ra quá sớm... Chúng ta về đến kinh đô sẽ tính sau. Từ đây đến đấy còn cảchặng đường dàị..Anh yên tâm trên đường đi đó tôi sẽ không âm mưu gì đâu... Bởi vì Hoa Du Lâm này la `con người rất quang minh chính đại, nhưng cũng rất cương quyết. cái gì mà đã muốn thì không buông tha dễ dàng. Riêng anh thì tôi cũng đang đánh giá nên chưa quyết định. Tóm lại, cái chuyệnhôn nhân gia đình của tôi và anh, đợi đó đi sẽ tính sau
oOo
Hôm ấy, gần kề cuối năm, nên thời tiết lạnh buốt, mặc dù bây giờ là ban ngày và mặt trời vẫn mọc.... Cỏ Non và thím Chu, mỗi người một bên đưa Nhược Lan ra vườn phơi nắng.... Lúc gần đây, tâm thần Nhược Lan khá ổn định... Mặc dù chưa phân biệt được những người thân xạ.. nhưng Nhược Lan đã tuơi tắn hẳn. Đôi mắt của Nhược Lan long lanh hẳn khi nhìn cảnh quen 2 bên Cỏ Non đi một lúc hỏi: - Mẹ ơi, mẹ thấy thế naò? Có mỏi chưa? Chúng ta ngồi xuống ghế để nghỉ ngơi một chút nhé? Nhược Lan nhìn qua Cỏ Non, về Phúc gia trang đã gần tháng nên Nhược Lan đã quen dần với hình ảnh Cỏ Non. Mặc dù tâm trí của Nhược Lan vẫn phiêu diêu trong một thế giới xa lạ nào đấy.. Có điều giọng nói, tiếng cười của sự chăm sóc của Cỏ Non không còn làm Nhược Lan ngỡ ngàng. Ngược lại, Nhược Lan cảm thấy con bé như một chú mèo, một con chó nuôi trong nhà quen thuộc Nhược Lan chợt đưa tay qua vuốt tóc Cỏ Non, bàn tay của Nhược Lan làm Cỏ Non cảm động, nó suýt hét lên nhưng không dám, nó sơ. Nhược Lan giật mình Bàn tay đó sờ đến trán. Chợt nhiên dừng lại. Rồi Nhược Lan như giật mình, vạch tóc qua một bên nơi có vết sẹo Nhược Lan chợt cúi người xuống, run rẩy hỏi: - sao? sao vậy? Bị thương à? Có đau không? để tôi thổi... thổi cho em nhé! Cỏ Non rớt nước mắt, nó quay sang thím Chu: - Ngoại ơi, ngọai! Ngọai thấy đấy... mẹ cũng thương con đó chứ? Thím Chu nhìn 2 mẹ con Cỏ Non mà đau lòng Nhược Lan sau khi thổi thổi lên trán của Cỏ Non xong lại đứng dậy lột chiếc khăn cổ của mình ra, quấn đầy trên đầu Cỏ Non....Quấn chặc đến đô. Cỏ Non thấy rất khó chịụ. Nhưng Cỏ Non vẫn đứng yên không dám nhút nhít, Nhược Lan vừa quấn vừa nói: - Phải che đầu kín thế này... bằng không gió thổi rồi lại lạnh. Rồi lại bệnh nữa thì khổ! Cỏ Non cởi khăn ra, nó hớn hở nói với thím Chu - Ngọai thấy đấy, mẹ con tiến bộ rồi đấy... Mẹ con biết chăm sóc cho cả con Ngay lúc đó, Nhược Lan lại cởi cảbao tay ra - Còn nữa này.. Cả cái bao tay này nữa. Tôi cho em.. em hãy mang vào đi Cỏ Non nắm lấy bàn tay của Nhược Lan xúc động. Nó hỏi: - Mẹ ơi! Mẹ... cưng con như vậỵ.. Thế mẹ có biết con là ai không? Nhược Lan với nụ cười nguợng ngập, chợt nói: - Em à... Cỏ Non... phải không? Cỏ Non tròn mắt. Nó không tin những gì mình vừa nghe. Thím Chu suýt bật khóc, nhưng ngay lúc đó, Nhược Lan lại tiếp tục nói: - Tôi cũng có một Cỏ Non... Nhưng mà nó chi?có bây lớn hè! Và Nhược Lan ra dấu bằng tay, rồi chợt hoảng lên. Nhược Lan nói: - Ồ! Nãy giờ bỏ nó trong nhà không biết nó có khóc không? Phải làm sao bây giơ `? Cỏ Non thất vọng, nước mắt chảy dàị... - Mẹ ơị.. con đã nói với mẹ.. nhưng đến bao giờ, mẹ mới hiểu là... con mới chính là Cỏ Non. Con của mẹ đâỵ.. Nhược Lan thấy Cỏ Non khóc, vội nắm tay nó xoa xoa: - Em còn lạnh à? Phải không? Rồi cởi cả chiếc áo ấm đang khoát ngoài ra, đắp lên thân sau Cỏ Non - Vậy thì em hãy mặc chiếc áo này vào đi! đừng khoc' nữa! Đừng có khoc' nữa. Ta nhường cho đấy Cỏ Non thấy vậy cảm động ôm ghì lấy Nhược Lan: - Con không lạnh. Con đang ấm lắm mẹ ạ... Mặc dù bây giờ mẹ còn chưa nhận ra được con. Chưa biết được con chính là con ruột của me. Nhưng không sao. Miễn mẹ thương con. Quan tâm đến con là con vui rồi... Con tin chắc là một ngày nào đó rồi mẹ sẽ tỉnh trí ra. Con tin chắc điều đó... và con rồi sẽ đợi Thím Chu đứng cạnh đó không biết làm sao hơn là khoc'. Và ngay lúc đó, ông Chấn Đình, bà Tịnh Chi, Nguyệt Nương, Thế Vỹ và Thanh Thanh không hẹn mà cùng bước ra. Bà Tịnh Chi run giọng nói: - Cỏ Non! Mẹ con mặc dù chưa tỏ rõ là đã nhận ra con, nhưng từ tiền thức... Nó đã chấp nhận con rồi... Thế còn con? Đến bao giờ con mới chấp nhận ông bà nội chứ? Cỏ Non chỉ cúi đầu yên lặng Nhược Lan hình như cũng nghe thấy giọng nói của bà Tịnh Chi. Cô nàng quay lạy thấy bà Tịnh Chi đang chầm chậm bước đến Nhược Lan hơi cảnh giác trì lại, nhưng rồi sau đấy lại thấy bà lão này run rẩy trong gió. Nên không đắn đo bước đến, khoác chiếc aó lên vai bà Tịnh Chi, nói: - Mặc áo vào đi, kẻo cảm lạnh bây giờ. Cảm rồi còn ho nữa. Tôi biết mà, bao giờ cũng vậỵ. mặc không đủ ấm là sẽ ho ngay. Bà Tịnh Chi có vẻ bất ngờ trước thái độ của Nhược Lan. Bà xúc động... đưa tay sờ nhẹ lên chiếc áo ấm... mắt đầm đià lệ.. và không dằn được, bà đột ngột kêu lên: - Trời ơi! con dâu của me. Mấy tiếng "con dâu của mẹ" bà vừa thốt lên làm cho cả thím Chu cũng bàng hoàng... Thím chờ đợi những tiếng này từ lâu lắm rồi....Thím vừa đỡ lấy Nhược Lan mà lòng vui buồn lẫn lộn... Thím như nghẹn lời. không nói được gi ` cả Cỏ Non thì ngước lên nhìn Nhược Lan.... Nó xem thử phản ứng của Nhược Lan ra sao, khi được nghe những tiếng đó, nhưng Nhược Lan chỉ giống như người máy. Ngoài nụ cười ngu ngơ ra chẳng có phản ứng gì khác. Nhược Lan, chỉ nhìn lên bầu trời có nhiều mây đen rồi chợt đọc: - "Đêm xuân không ngủ được. Nghe chim gọi ngoài sân...." Thì ra là Nhược Lan đang nhớ và đọc lại những đọan thơ mà ngày xưa Nguyên Khải đã dạy nàng Ông Chấn Đình đứng yên đấy... Mọi thứ đang diễn ra trước mặt.... Như những giọt lệ đang thấm vào lòng ông. 4 người đàn bà.... 4 hoàn cảnh khác nhau. Thím Chu với tâm trạng mệt mỏi rối bời. Tịnh Chi với tâm hồn ăn năn ray rức. Rồi Nhược Lan điên lọan chẳng ý thức được thực tại thế nào... Đến con bé Cỏ Non? Tuy mới 10 tuổi mà đã thấm thiá thế nào là cuộc đời cay đắng... Nghĩ đến chuyện đó chợt nhiên ông cảm thấy tình cảm chua xót dao động mạnh trong người. Và ông không dằn được. Ông đưa tay về phiá trước hỏi: - Này...cac' nguời... các người đều là người trong gia đình này. Đúng ra thì đã có một cuộc sống bằng phẳng hạnh phúc... Tất cả là do tôi đã tạo ra biết bao nhiều đau khổ, oan nghiệt... Để cho có người chết kẻ sống... Để chuyện sinh ly tử biệt xảy ra. Tôi là con người đầy sai lầm! Tôi có lỗi với tất cả mọi người. Thím Chu! Nhược Lan và Cỏ Non nữa... Xin mọi người hãy tha thứ cho tôi... Thím Chu nghe ông Chấn Đình nói mà rớt nước mắt, trong khi bà Tịnh Chi đưa tay qua nắm tay chồng như chia xẻ: - Anh Chấn Đình.. Em biết... Anh cũng đau khổ đâu có kém gì tuị em. Và em... bây giờ đã tha thứ cho anh. Nhưng anh thấy đấy.. Cỏ Non... nó còn chưa chịu tha thứ cho chúng mình Cỏ Non nghe nói ngẩn đầu lên. Mồm nó há ra nhưng chẳng nói điều gì cả. Có cái gì chận lại nơi cổ họng. Nó như cũng xúc động lắm.... Ngay lúc đó, Thế Vỹ chợt lên tiếng: - Cỏ Non... Em định nói gì, cứ nói ra đị.. Đừng có để mãi trong lòng, đừng có e de `nữa... Hãy nói thật lòng mình đi em a. Thanh Thanh cũng nói vào: - Đúng đấy! Cỏ Non... cái cô bé mà một thời đã gắn liền với nỗi gian truân của chị... Chị biết em là con người nhân hậu, có trái tim tốt lành. Em không phải là con người vô tình. Đúng không em? Cỏ Non quay qua, nhìn Thế Vỹ rồi Thanh Thanh. Rồi nó chợt chạy ào tới, kêu lớn: - Anh Thế Vỹ! Thế Vỹ như dỗi hờn, Thế Vỹ đẩy nó ra: - Đừng có gọi ta là anh nữa... em đã thay đổi nhanh chóng. Biết đâu bây giờ em gọi ta là anh. Nhưng một ngày nào đó. Em lại gặp ta rồi ngoảnh mặt làm ngơ như người xa la. Cỏ Non bị những lời nói của Thế Vỹ làm xúc phạm. Nó tròn mắt kinh hoảng. Nó đau khổquay sang Thanh Thanh - Chị Thanh Thanh! Thanh Thanh như đã đồng loã với Thế Vỹ, nên lại đẩy Cỏ Non ra - Đừng có tìm đồng minh ở chị Chị cũng giống như anh Thế Vỹ thôi, chị đang giận em Cỏ Non đau đớn: - Tại sao ai cũng đối xử với em như vậy? Nào phải lỗi của em đâu? sao lại giận em? Thế Vỹ lớn tiếng: - Hữ thế nào còn không nhận lỗi? Tại sao từ lúc nhận rõ được thân thế của mình... em lại không chịu nhận ông bà nội chứ? Ngay từ đầụ.. anh đã định mắng em về chuyện đó, nhưn g lại không nhẫn tâm... anh nghĩ là...em còn đang đau khổ nên nhận định lệch lạc.... Và với cái khối óc thông minh của em sớm muộn gì cũng phân biệt được phải trái không ngờ.... Em lại là con người cố chấp mãi đến bây giờ em vẫn không nhận ông bà nội em. Có phải là em đã trở nên tàn nhẫn, mất nhân tính rồi không....Cỏ non... Em qủa đã làm cho ta thất vọng Nhược Lan đứng gần đấy, không hiểu Thế Vỹ nói gì nhưng thấy thái độ của Thế Vỹ chợt như hoảng sợ.. Nhược Lan lùi bước ra sau. Vưa `lùi vưa `nói: - Mẹ ơi! Thôi chúng ta về nhà đi! Về nhà mình đi, đừng có ở đây nữa Nhưng phản ứng của Cỏ Non lạ i thật lạ lùng, nó ôm ghì lấy Nhược Lan nói: - Đừng mẹ.. đây đã là "nhà"của mình rồi... Mẹ và ngọai đã có nhà... Nhà đó là đây. Chúng ta sẽ không bỏ nhà đi đâu nữa. Và rồi nó nhìn lên, huớng mắt về phiá ông Chấn Đình và bà Tịnh Chi, vừa khoc' vừa nói: - Ông ơi! bà ơi! Con mặc dù không nói ra, nhưng con vẫn yêu nội cơ mà... Con không bao giờ dám ghét bỏ nội! Ông Chấn Đình bước tới, xúc động ôm Cỏ Non vào lòng. Và không dằn được, nước mắt chảy dài trên đôi má ông. -Cháu của ta! Mãi đến giờ này... ta mới thấy hả dạ... Dù có thế nào ta vẫn yêu cháụ.. vì cháu đã kêu ta bằng nội Và ông bà cháu, 5 người vây kín bên nhau. Nhược Lan mặc dù có vẻ sợ hải... Nhưng thấy chẳng ai làm gì mình... nên vẫn đứng yên Thế Vỹ và Thanh Thanh nhìn cảnh gia đình hạnh phúc trước mặt, họ cũng không cầm giọt lệ.. Nhưng đó la `những giọt lệ sung suớng sẻ chia
Cuối cùng rồi cái ngày chia tay cũng phải đến..... Và buổi tối trước ngày giã từ, giữa Thế Vỹ và Thanh Thanh có bao nhiêu tâm sự muốn phơi dậy. Vậy mà chẳng ai nói được với ai lời gì, Thanh Thanh lấy trong người ra một túi vải, có nút thắt bằng dây đỏ đưa cho Thế Vỹ - Đây là phần quà em tặng cho anh. Em muốn anh mang nó bên mình như túi vải của Cỏ Non đấy.... Thế Vỹ tò mò: - Trong đó có gì vậy? - Nhiều thứ lắm Và Thanh Thanh mở túi trút rạ một chiếc bông tai, một sợi dây chuyền, một chiếc xuyến và cả một lá buà nữa Thanh Thanh cầm lá buà lên nói: - Đây là lá buà đi đường.... Em đã xin nó tận chuà Đai. Minh. Anh mang nó theo mình để được bình an. Bình an đi và trở về Phật trời sẽ phò hộ anh.... Còn những món nữ trang này, anh có còn nhớ không? Ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau. Em đã từng dùng nó để cầm thế cho anh. Đó là những thứ quý giá nhất mà em có. Vậy mà anh lại không chịu cầm thế.... Nhờ vậy mà mãi bây giờ nó vẫn còn ở bên cạnh em Lời của Thanh Thanh nhắc, làm quá khứ như một cuốn phim quay ngược trở lại Chiếc xe ngưạ tung vó trên đường. Phiá sau là đoàn người đuổi theo, Thanh Thanh trong bộ áo đỏ chói của cô dâu.... rồi con bé Cỏ Non nữa..... Những món đồ trang sức muốn cầm thế.... Vó ngưạ lộc cộc... Lộc cộc... Chợt nhiên những hình ảnh lộn đó hiện rỏ trong đầụ... Chuyện như chỉ mới xảy ra ngày hôm quạ... vậy mà.... sao nhanh thế.... Mới thấy mà phải chia tay rồi Thế Vỹ xúc động, nắm lấy tay Thanh Thanh: - Thanh Thanh, đây là toàn bộ tài sản em có. Em không giữ nó bên mình trao hết cho anh để làm gì? Thanh Thanh lắc đầu: - Anh đi đường, phải qua biết bao nhiêu là chặng, nào là tàu ghe, xe cộ, tàu hoả.... Trên đường còn cả một khúc phải đi bô. Cái thời gian anh dạy học ở trường Lập Chí, anh có lãnh được bao nhiêu lương? Anh phải dùng cả tiền nhà, mà em biết, chị Du Lâm cũng nào có mang theo bao nhiêu tiền. vã lại, không lẽ anh là đàn ông mà phải dụng nhờ đồng tiền của chị ấy? Mặc dù em biết là bác Chấn Đình cũng có đưa một it' tiền cho anh, nhưng anh vì tự aí nên không nhận. Vì vậỵ.. Em thấy là tốt hơn anh nên mang những cái này theo. Trên đường ruỉ ro có gặp chuyện gì, phải xài tiền thì có mà lấy ra xài, mà ứng phó Thế Vỹ nghe nói cảm động - Anh không thể làm như vậy được! Thanh Thanh vội nói: - Tại sao lại không được? Em đã đưa cho anh với cả tấm lòng anh phải nhận thôi. Em ở lại Phúc gia trang này, có lão gia Thái Thái, Nguyệt Nương. Em sẽ không cần đến nó mà vẫn không chết đói. Còn anh... Anh đi trên đường có gì, ai lo cho anh? Thế Vỹ sơ. Thanh Thanh buồn nói nhanh: - Thôi được! Thôi được! Anh nhận. Em yên tâm... Anh sẽ không sử dụng đến nó nếu chưa thật sự cần thiết... Và anh hứa với em... là qua Tết xong anh sẽ quay lại đây ngay để gặp em Thanh Thanh cảm động: - Đấy là những gì anh tự ý hứa, chứ em chẳng ép... Và em cũng mong là sự thât. rồi sẽ như vậy - Không thể nào khác đi được. Anh không bao giờ nói dối đâu Và Thế Vỹ cởi nút áo trước ngực ra, mang túi áo vải vào cổ một cách trang trọng, rồi cười nói: - Cái túi này coi vậy chứ rất nặng, vì nó chứa cả một ân tình trong đấy.... Thanh Thanh... em cũng nên biết qua là sự ngăn cách ngắn ngủi này chẳng qua là một chia xa ngắn ngủi cần thiết để có được cuộc sống dài lâu bên nhau ở mai sau. Chúng ta đều phải chịu hy sinh một chút.... Vì cuộc sống có trải qua những khổ đau xa cách thì cái hậu vận mới tuơi thắm ngọt bùi Thanh Thanh có vẻ âu lo: - Nhưng mà...suốt chặng đường đi anh và chị Du Lâm lúc nào cũng riêng rẻ bên nhau. Như vậy em sợ là... Em sợ là anh se ~..... - Em đánh giá thấp anh như vậy? Em phải biết anh là hạng người như thế nào chứ? Thanh Thanh nói: - không phải là em nghĩ xấu cho anh. Nhưng mà từ đây về Bắc Kinh anh sẽ phải trực diện với nhiều vấn đề.... Cha và mẹ anh chưa hẳn dễ dàng thông cảm mà buông tha cho anh. Anh bỏ nhà đi gần cả năm trời....Hẳn người đã bực mình lắm, bây giờ vừa quay về nhà.... lại làm "cách mạng"... sợ cha mẹ anh không chịu được chứ? Vì vậỵ...em muốn nói với anh là "nếu vì bất cứ lý gì.... Anh bắt buộc phải quyết định những điều mình không muốn, thì em cũng sẵn sàng chấp nhận "Em không phiền trách anh đâu... Em tin ở anh Thế Vỹ xúc động: - Thanh Thanh... chuyện đó em cứ để anh lo liệu, đừng lo lắng gì cả. Em chỉ nên biết giữ gìn sức khoẻ và ở lại đây chờ.... Anh rồi sẽ quay về và lúc đó sẽ là câu trả lời rõ ràng nhất, chớ bây giờ anh mà có hứa gì, chưa chắc là em sẽ tin đâu Thanh Thanh thẹn thùng: - Vâng, em sẽ chờ anh... Nhưng anh phải nhanh quay lại. Em ở đây sẽ đếm từng ngày, từng phút từng giây - Không phải chỉ một mình em mà cả anh cũng làm chuyện đó Và 2 người cứ thế bịn rịn, nói mãi mà chẳng đến đâu.... Cái âu lo cũng chưa vơi bớt. Ngay lúc đó, có tiếng gõ cửa và Hoa Du Lâm bước vào. Nhìn thấy 2 người, Du Lâm cười, nụ cười thật tuơi: - Ồ! Anh Thế Vỹ và Thanh Thanh đều có mặt đầy đủ ở đây à. Tôi sẽ không quấy rầy 2 người lâu đâu. Tôi chỉ nói mấy câu rồi sẽ đi ngay. Vì Nguyệt Nương đã chuẩn bị gởi cho gia đình 2 phiá của ta nhiều quà cáp lắm, trong đó có phần lớn đặc sản mà tôi thì chưa gói ghém kịp. Tôi còn phải quay về đóng gối những thứ đó nữa. Rồi Du Lâm lấy trong áo ra một mảnh giấy trên đó viết dày đặc cả chữ. Du Lâm đưa cho Thế Vỹ nói: - Đây này... Đây là bảng tổng kết những gì tôi thu thập và nhận xét được về anh. Tôi đã lập thành một bảng "cáo trạng 10 tội". Anh đọc xong sẽ rõ ngay. Thế Vỹ ngạc nhiên cầm lấy tờ giấy: - Bảng cáo trạng 10 tội lận à? Cô định mang cái này về Bắc Kinh để cho gia đình xét xử tôi à? - Chưa hẳn là xét xử. Nhưng it' ra gia đình 2 bên phải có một bảng báo caó rỏ những gì anh đã làm trong suốt năm qua. Nếu cần anh có thể đọc trước cho Thanh Thanh nghe, xem tôi có viết gì oan cho anh không? Thế Vỹ mở rộng tờ giấy ra đọc: "Tội thứ nhất: hành động tự ý, bất chấp ý kiến của cha me. Tội thứ 2: làm cái gì cũng luỡng lự chẳng quyết định được dứt khoát Tội thứ 3: Thích buông xuôi, nước chảy đến đâu trôi đến đấy, an phận Tội thứ 4: Làm gì cũng xìu xìu ểnh ểnh chẳng dứt khoát Tội thứ 5: Ngay chuyện tình cảm cũng do dự khiến chuyện trở nên càng lúc càng phức tạp hơn Tội thứ 6: Đã biết sai lầm, mà chẳng cương quyết sửa chửa, nên sai lầm này lại đưa đến sai lầm khác (sa lầy!) Tội thứ 7: Tính tình bất nhất.... Tội thứ 8: chuyện nhà thì tối mà chuyện người thì rất sáng Tội thứ 9: yếu đuối, tình cảm nhiều hơn là lý trí nên tính toán hay bị sai lầm Tội thứ 10: Thường cứ nghĩ ngợi lung tung, kết qủa cứ tự làm khổ mình Kết luận: Có dũng có mưu đấy, nhưng chẳng luợng sức... nên cứ lầm lẩn và tội càng lúc càng chồng chất nhiều hơn....." Thế Vỹ đọc xong nhìn lên, bất giác mỉm cười. Du Lâm đã nhận xét một cách khá tinh tế. đúng là những tội mà Thế Vỹ đã mắc phải, nhất là cái tội thứ nhất. "Thường cứ nghĩ ngợi lung tung nên hay tự làm khổ mình"rồi cái tội thứ 9 nữa: "yếu đuối, tình cảm nhiều hơn là lý trí nên tính toán hay bị sai lầm" Thế Vỹ ngẫm nghĩ rồi nhìn Du Lâm hỏi: - Vâng, coi như tôi đã phạm đủ 10 tội ở đây, rồi sao? - Anh nhận tội? Thanh Thanh có vẻ sợ hãi. Bởi vì Thanh Thanh đã nghe Thế Vỹ đọc đấy. nhưng với cái kiến thức có giới hạn, có nhiều chữ Thanh Thanh nghe mà chẳng hiểu. Bây giờ nghe Thế Vỹ nói nhận tội. Nhưng nhận tội ở đây không thành vấn đề, có điều đến Bắc Kinh, trước mặt cha mẹ 2 người, Thế Vỹ sẽ bị đối xử ra sao? Thanh Thanh quay sang Du Lâm: - Nhưng mà chị thu thập những tội danh đó của anh Thế Vỹ nhằm mục đích gì? Du Lâm nhìn Thế Vỹ rồi nhìn Thanh Thanh: - Nhằm mục đích gì à? Tôi đã nói rồi tôi phải lên thang điểm để đánh giá phẩm chất anh chàng Thế Vỹ này. Bây giờ.... coi như tôi đã sơ kết được. Thanh Thanh, cô cứ yên tâm... qua kết qủa sơ khởi, tôi thấy Thế Vỹ của cô chưa đạt điểm trung bình Khuôn mặt Thanh Thanh đang lo lắng chợt rạng rỡ hơn. Hòn đá đè nặng trên ngực đã được ném xuống. Thanh Thanh rất cảm kích, nàng biết đấy hoàn toàn là sự hảo tâm của Du Lâm. Du Lâm muốn tặng Thanh Thanh một món quà trước khi rời khỏi Dương Châu. Cái bản án 10 tội kia là một sự bảo đảm cho Thanh Thanh.... Thanh Thanh nhìn Du Lâm cảm động. Cái cô gái trước mặt qủa là một cô gái kỳ tài. Cao quý lại thông minh, nếu là tình địch, thì qủa là Thanh Thanh chẳng phải đôí thủ của cô ta Du Lâm như hiểu những gì Thanh Thanh nghĩ, vội nói: - Thôi 2 người ngồi đây nói chuyện nhé. Tôi đi sắp xếp hành lý Rồi Thanh Thanh bỏ đi Thế Vỹ nhìn theo, chàng chợt thấy như mất mát một cái gì
oOo
Qua ngày hôm sau, Thế Vỹ và Hoa Du Lâm bắt đầu khởi hành về Bắc Kinh Thanh Thanh, Cỏ Non, Thiệu Khiêm, Thiệu Văn, Thạch Lựu, ông Chấn Đình, bà Tịnh Chi, Nguyệt Nương.... đưa 2 người ra tận bến cảng. Vì nước cạn, nên tàu lớn không vào được tận bờ mà phải đậu ở giữa lòng sông, nên Thế Vỹ và Du Lâm cũng phải đáp đò nhỏ ra tàụ 2 người sau khi sắp hết hành lý vào đò, còn bịn rịn với những người trên bờ, nên chưa cho ông lái đò rời bến ngay Thiệu Khiêm đứng trên bờ nói: - Nếu qua Tết mà anh không trở về đây, thì tôi sẽ dẫn Thanh Thanh, Cỏ Non, Thạch Lựu với Thiệu Văn lên Bắc Kinh hỏi tội anh đấy. Anh nghe tôi nói không? Mà tôi không nói thì thôi, nói là làm đấy. Anh có nghe không? Thế Vỹ nói to lên bờ: - Vâng nghe rồi! Thiệu Văn khoát khoát tay: - Anh đừng quên tuị em nghen! Cỏ Non nhảy người lên: - Chắc chắn anh phải quay lại đấy! Bà Tịnh Chi cũng nói: - Đến Bắc Kinh phải viết thư về báo tin ngay! Còn ông Chấn Đình thì tế nhị hơn: - Cho gởi lời thăm hỏi gia đình cả 2 phiá nhé! Nguyệt Nương cũng góp giọng: - Đi đường phố bảo trọng sức khoẻ đấy - Phải cẩn thận nữa.... -............... Người này một tiếng, người kia một tiếng làm ồn cả bãi sông Mãi đến khi chiếc tàu lớn ngoài sông hụ còi, chiếc đò nhỏ mới tách ra khỏi bến sông được Con đò xa dần, Thanh Thanh nhìn theo mà ruột thắt... và không đành lòng, Thanh Thanh vừa chạy dọc theo bờ sông vưa `nói: - Anh Thế Vỹ... Đi đường phố nhẫn nhục.. đừng đánh lộn với người ta nhé! - Biết rồi, em hãy về đi! Thế Vỹ khoát khoát tay nói, Thanh Thanh lại tiếp: - Chuyện của người ta thế nào thì mặc nhé. Anh đừng ham can thiệp! - Anh biết rồi! Anh đã có kinh nghiệm rồi mà - Chân anh đã từng bị chấn thương, anh đừng có đi bộ nhiều quá nghen - Biêt' rồi - Cái áo ấm của anh, em để phiá sau cái túi xanh đấy! - Nghe rồi! - Lúc này trời lạnh, anh cần phải mặc ấm! - Biết rồi! - Đến Bắc Kinh, anh phải cố gắng nhịn nhục, đừng cãi lại với ba mẹ anh nhe '! - Nghe rồi! Thanh Thanh vừa nghẹn giọng nói: - Họ có quyết định thế nào... thế nào... anh cũng phải... cho em biết... - Anh nhớ quay về đây nghe! Chiếc đò bây giờ đã ra xa, nhưng không hiểu nghĩ sao, Thế Vỹ quay lại nói gì với ông lão lái đò... Ông lái đò chợt cho thuyền quay đầu lại. Và chỉ it' phút sau, đò lại cập bến, mọi người ngạc nhiên. Thế Vỹ nói: - Tại tôi còn quên một món đồ quan trọng! Thanh Thanh hoảng hốt chạy đến: - Quên cái gì? quên cái gì đấy? Em nhớ là mọi thứ đã cho vào túi xách cho anh rồi, còn thiếu món gi `nữa? Thế Vỹ chẳng nói gì cả, đưa tay lên, Thanh Thanh tuởng là Thế Vỹ muốn leo lên, nên đưa tay cho Thế Vỹ nắm Thế Vỹ nắm được tay Thanh Thanh, vụt nói: - TÔI QUÊN một NGUỜI MÀ BO? LAI. KHÔNG ĐUỢC.. TÔI SẼ KHÔNG Yên TÂM, VÌ VẬY ChI? CÓ CÁCH MANG Tiểu HổEO LUÔN Tiểu HổÔI Và Thế Vỹ kéo mạnh, Thanh Thanh không giữ vững thăng bằng được phải phóng theo xuống đò... Thanh Thanh bây giờ mới hiểu rõ ra. Đôi má ửng hồng.... Thế Vỹ nhìn Thanh Thanh nói: - Để cả 3 chúng ta cùng đối diện với vấn đề... Chúng ta không thể để chuyện đó cứ kéo dài. Thời gian rất qúi báu, mà chờ đợi, trông ngóng mãi chỉ làm khổ nhau. Vậy thì Thanh Thanh em hãy cùng bọn anh đến Bắc Kinh... Như vậy chẳng ai phải lo cho ại.. Trên đường anh cũng yên tâm. Và ông lái đò không đợi Thanh Thanh phản ứng đã cho con đò tách bến lần nữa. Thế Vỹ nhìn lên bờ, rồi nói vọng lên: - Xin phép qúi vị cho tôi mang Thanh Thanh đi bao giờ giải quyết xong việc tôi sẽ cùng Thanh Thanh quay về nhé! Chuyện xảy ra một cách bất ngờ, làm mọi người trên bờ ngẫn rạ... Khoảng mấy giây sau họ mới như sực nhớ và rồi một tràng pháo tay nổi lên Có tiếng Thiệu Khiêm hét: - Ồ! Hà Thế Vỹ mãi đến hôm nay, tôi mới thấy anh làm được một màn tuyệt cú mèo Và một tràng pháo tay nữa vang lên. Cỏ Non là người phấn khởi nhất, nó vừa nhảy vừa vỗ tay: - Anh Thế Vỹ, chị Thanh Thanh! Mấy người đừng quên Cỏ Non nhé. Trước kia chúng ta 3 người mà....Đừng bỏ em ở đây một mình nhé. Em sẽ chờ đấy, mặc dù bây giờ em có nhà rồi. Nhưng em vẫn còn yêu và chờ anh chị đấy! Con thuyền xa bờ được một quãng xa, mà Thanh Thanh vẫn có cảm tuởng như mình nằm mơ Hoa Du Lâ m nhìn Thanh Thanh rồi nhìn Thế Vỹ: - Này anh Thế Vỹ kia. Hôm qua tôi đã công bố cho anh thấy 10 tội của anh. Tôi cũng đã đánh giá anh, nhưng mà cái hành động ban nãy của anh đã khiến tôi phải nghĩ lại. Tôi thấy anh đã làm một việc tuyệt vời. Vậy thì tôi có thể xét lại bảng điểm, có thể anh đã vuơt. lên mức trung bình rồi đấy! Ồ thế thì nguy quá! Thanh Thanh nghe Du Lâm nói giật mình. Du Lâm đã xét lại và cho thêm điểm cho Thế Vỹ, như vậy thật là đáng lo ngại! Phải làm sao đây? Và Thanh Thanh chỉ lén nhìn sang Du Lâm chỉ thấy Du Lâm cười nụ cười thật tự nhiên... Thanh Thanh lại quay sang nhìn lên bờ.... Bóng người trên bờ sông đã mờ hẳn, không còn rõ ràng... Thanh Thanh chợt xúc động, vẫy vẫy tay: - Tạm biệt! - Tạm biệt! Tạm biệt! Đám đông trên bờ như trông thấy, họ hét lớn ra sông Rồi đột nhiên trên bờ có một sự xáo động nào đấy. Cả 3 không hẹn nhìn lên, thì ra là đám học trò nhỏ trường Lập Chí. Chúng giờ này mới hay được nên tràn ra Thế Vỹ nghe bọn chúng hét to: - Tạm biệt thầy! tạm biệt cô! Rồi kế đến là tiếng hát. bài hát mà Du Lâm đã dạy cho bọn chúng:
Chúng ta là những người đến từ muôn phương Chúng ta đã gặp nhau duới một mái trường Bạn là nam sinh, tôi là nữ Nhưng học chung cùng một lớp Chúng ta có tình thương của thầy không khác gì tình yêu của cha me. Mây trắng vẫn trôi trên trời cao Bầu trời vẫn xanh, cỏ cây đậm màu Tình thầy trò ta mãi vững bền cùng trời đất Mặc thời gian trôi Như nước qua cầu Cánh buồm vẫn căng với gió Và chúng ta ngồi đây hát ca Mừng cho cuộc đời hạnh phúc Chẳng còn chia ly, chẳng còn buồn khô? Mãi mãi sau đây Sẽ không bao giờ quên những ngày này....
Hoa Du Lâm nghe bọn trẻ hát mà cảm động... Nước mắt tình cờ lăn xuống má... Và Du Lâm đã nhìn lên, cười với Thanh Thanh - Bọn trẻ nó đang hát bài mà tôi dạy cho chúng Nàng nói một cách hãnh diện Thế Vỹ gật gù: - Chúng nó rất mến Du Lâm lắm đấy Hoa Du Lâm sung suớng - Tô i cũng yêu chúng nó.....không những như vậy, đến cái đất Dương Châu này chợt nhiên tôi thấy từng con người ở miền đất thôn dã này đều dễ thương vô cùng Thế Vỹ và Thanh Thanh nghe nói chợt đồng cảm. không hẹn cả 2 cùng nhìn lên bờ Đám học trò vẫn tiếp tục hát. Còn người lớn thì vẫn còn vỗ taỵ.. Con đò nhỏ đã ra gần tàu lớn đậu cách xa bờ Và câu chuyện của chúng tôi tạm dừng lại ở đây Nó như là chuyện cổ tích, mà ở đâu có con người là ở đó có huyền thọai, kể mãi không hết. Mặc dù Thế Vỹ, Thanh Thanh và Hoa Du Lâm đã tạm biệt đất Dương Châu. Thành phố xa hoa đang chờ họ trở về.