watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
13:34:2418/05/2024
Kho tàng truyện > Truyện Dài > DÃ SỮ > Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa 1 - 25 - Trang 8
Chỉ mục bài viết
Bao Thanh Thiên – Thất Hiệp Ngũ Nghĩa 1 - 25
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Tất cả các trang
Trang 8 trong tổng số 10

Hồi Thứ Mười Bảy

Giả bệnh nặng, Nhân Tôn nhìn mẹ,
Ra mật chiếu, Quách Hòe bị tra.

Kiệu của Lý Phi vào tới cửa thứ hai thì có bốn tên thái giám ra thế cho kiệu phu khiêng kiệu vào. Tới cửa thứ ba mới để xuống. Ninh Tổng quản bước ra tiếp và vấn an, bọn con hầu đỡ Lý Phi xuống kiệu đáp lễ lại Tổng quản. Ninh tổng quản liền đi trước dẫn đường, vào trong cung đã thấy Địch thái hậu ra cửa rước. Địch thái hậu vừa thấy Lý Phi thời hình như trong trí nhớ có gì ngờ ngợ, đến chừng Lý Phi tới trước mặt vừa muốn làm lễ ra mắt, Thái hậu vội khoát tay miễn lễ cho, rồi cùng nhau nắm tay mời ngồi, Lý Phi không e lệ gì, dòm thấy Địch thái hậu lúc bây giờ có phần già hơn trước nhiều, thời lộ chút vẻ buồn, còn Địch thái hậu bây giờ nhìn kỹ Lý Phi thời trong lòng băn khoăn, bụng nghĩ: "Lý Thần Phi chết rồi làm sao còn sống ở dương gian này được?". Nên cũng không nghĩ ngợi gì nữa. Hai người lúc uống trà, nhân chuyện vãn chơi tâm đầu ý hợp, Địch thái hậu mến lắm nên giữ ở lại chơi ít ngày, Lý Phi rất vừa lòng, vì tưởng lúc ở trong cung này có lẽ may gặp dịp, sẽ tỏ bày tâm sự. Địch thái hậu thấy Lý Phi nhận lời liền sai nội giám ra thưởng tiền cho bọn tùy tùng và bảo về bẩm lại với Bao Công. Tới bữa cơm, Địch thái hậu cùng Lý Nương nương kề vai nhau ngồi ăn, vừa được vài tuần rượu Địch thái hậu mới tỏ lời khen Bao Công và gọi Lý Nương nương là người hiền. "Phu nhân khéo dạy bảo con mới được như vậy". Nhân lúc ấy lại hỏi tới tuổi Lý Nương nương, Nương nương đáp rằng: "Tôi vừa được bốn mươi hai tuổi". Địch thái hậu hỏi tới tuổi của Bao Công thời Nương nương đỏ bừng mặt ấp úng không đáp được. Địch thái hậu thấy vậy không lẽ hỏi nữa, bèn chuyển sang chuyện khác. Ăn xong dắt tay nhau đi xem các chỗ, vừa đi Địch thái hậu vừa nhớ tới câu hỏi trong bữa ăn lòng hồ nghi, nghĩ rằng: "Có bao giờ mà mẹ không biết tuổi con, hay là người này có điều chi ám muội chăng? Âu là tối nay mời ngủ chung cùng ta, nhân lúc ấy sẽ hỏi lại nguyên do mới rõ được các điều bí ẩn".
Buổi tối, khi vào màn, Địch thái hậu mới đem câu chuyện mẹ không biết tuổi con hồi chiều hỏi vặn lại Nương nương. Nương nương thấy hỏi rất khẩn cấp, không biết đối đáp làm sao, bất giác cảm động đáp nhỏ rằng: "Hoàng thư không nhận biết Ai gia hay sao?". Chỉ nói có bấy nhiêu thôi rồi mở lời không được nữa mà khóc òa, Địch thái hậu nghe qua thất kinh vội vã đáp rằng: "Có phải Phu nhân là Lý Thần Phi không?". Lý Nương nương khóc tấm tức đáp không ra lời Địch thái hậu nói rằng: "Chúng ta ở trong thâm cấm bốn phía không ai, tâm sự thế nào xin cứ nói ra, có chi mà ngại". Lý Nương nương liền đem những cảnh ngộ lúc bị hại thế nào, Dư Trung thế mạng làm sao, vì đâu mà trôi nổi tại Trần Châu, nhớ ai mà đui mắt, cùng lúc gặp Bao Công giả nhận mẹ con thế nào,  Lý phu nhân cầu trời chữa mắt sáng lại làm sao? Nhất nhất đều thuật lại và thêm rằng: "Nay nhân lễ thọ của Hoàng thư, tôi quyết tới đây thổ lộ chân tình, may được tỏ tường “. Thái hậu nghe dứt lời, nước mắt tuôn rơi hỏi rằng: "Có vật chi làm chắc không?". Lý Nương nương bèn đưa kim hoàn ra, Địch thái hậu xem thấy thất kinh quỳ xuống. Lý Thái hậu vội vàng đỡ dậy rằng: "Hoàng thư đã nhìn biết ta rồi, làm sao cho Hoàng thượng được hay nữa!". Địch thái hậu tâu rằng: "Xin Nương nương yên lòng, tôi sẽ có kế hay".  Nói rồi thuật việc Lưu hậu và Quách Hòe dùng kế đem mèo mà tráo Thái tử, chực đem giết, may sao Khấu Châu có lòng trung, giao cho thái giám Trần Lâm để vào hộp đem gửi trong cung nam Thanh nuôi lớn. Sau con của Lưu hậu chết yểu mới cất Thái tử lên ngôi Đông cung, nhân Thái tử hay vào lãnh cung chơi, thiên tính đã sẵn, thấy mẹ động lòng, Lưu hậu sinh nghi, kiếm lời gièm cho Lý Nương nương phải tự tử. Lý thái hậu nghe nói như say mới tỉnh, giọt lệ chan hòa, bảo Địch thái hậu phải làm sao cho mẹ con được tương ngộ. Địch thái hậu nghĩ ra một kế bàn kề miệng nói nhỏ vào tai Lý Nương nương như thế... như thế.
Qua ngày sau, Địch thái hậu sai Ninh Tổng quản vào triều tâu rằng: "Địch Thái nương nương, mới đêm hôm qua thốt nhiên nhuốm bệnh, nay đang rất trầm trọng”.

Đêm ấy Nhân Tôn hoàng đế cùng nằm chiêm bao thấy một con chim phượng lông lá còi cọc, bay tới kêu một tiếng lớn rồi vỗ cánh làm cho Nhân Tôn giật mình tỉnh giấc, kinh hãi dị thường, từ đó tới sáng không ngủ được. Vừa hừng đông, thấy viên Tổng quản ở cung Nhân Thọ tới báo rằng: "Lưu Thái hậu đau nặng". Nhân Tôn vội vào thăm, tới nơi thấy thái hậu đương mê sảng miệng nói lảm nhảm rằng: "Khấu cung nhân! Sao mi dám vô lễ vậy?". Vua Nhân Tôn cũng tưởng Lưu Thái hậu mê nói cuồng thôi, nên sai mời ngự y vào điều trị rồi đi ra. Vừa khỏi cung vua chợt gặp Ninh Tổng quản ở cung Nam Thanh đón tâu Địch Thái hậu nhuốm bệnh. Vua Nhân Tôn liền đi luôn qua cung Nam Thanh vào tới tẩm phòng không thấy tùy tùng hay đầy tớ ở hầu đó, chỉ có một mình Địch thái hậu đắp chăn gấm nằm trong giường thôi.  Vua Nhân Tôn liền bước tới quỳ xuống hỏi thăm bệnh thể, Địch Thái hậu nói: "Bệnh mẹ không mấy nặng chỉ có đau xoàng thôi". Sau đó Lục hiệp Vương gia cũng vào thăm với thái giám Trần Lâm. Địch Thái hậu nhân dịp mới hỏi Nhân Tôn rằng: "Con người ở đời lấy gì làm trọng? Vương nhi có được biết không?".  Nhân Tôn đáp: "Lấy hiếu làm trọng”. Địch Thái hậu tiếp rằng: "Đã biết trước lấy hiếu làm trọng, song Vương nhi có biết ai là người không biết tới mẹ đương nổi trôi khốn khổ không?". Hai câu hỏi ấy làm cho vua Nhân Tôn ngạc nhiên không hiểu là ý gì, vội vàng tâu rằng: "Xin mẹ dạy lại điều ấy, vì con chưa được biết”. Địch thái hậu liền đưa một cái hộp cho Nhân Tôn và hỏi rằng: "Vương nhi có biết lai lịch vật này làm sao không?". Vua Nhân Tôn tiếp hộp mở ra xem thời trong ấy là một cái túi Ngọc Tỷ Long Phục, trên có chữ của Tiên Hoàng Nhân Tôn chưa hiểu đưa lên coi. Lúc đó thái giám Trần Lâm đứng bên cạnh thấy vật cũ bất giác động lòng nhớ tới chuyện xưa, nước mắt chảy ròng ròng. Nhân Tôn quay lại thấy Trần Lâm khóc lại càng lấy làm lạ nữa, liền hỏi lai lịch. Địch thái hậu nói rằng: "Lúc trước Lưu Thái hậu mưu với Quách Hòe tranh ngôi Hoàng hậu với mẹ Vương nhi là Lý Phi, nên kiếm thế hại. Lúc Lý Phi lâm bồn đem tráo Vương Nhi rồi sai con cung nữ Khấu Châu đem quăng xuống Kim Thủy Trì. Không ngờ nó trung chính giao lại cho thái giám Trần Lâm đem vào cung Nam Thanh gởi nuôi, cái túi này là vật gói Vương Nhi trong lúc đó". Nói tới đó khóc một hồi, rồi tiếp luôn tới lúc Lý Phi vào lãnh cung và lúc Dư Trung thế mạng. Tân Phụng gửi nuôi cho tới khi vào ở lò gốm cũ, sau gặp Bao Công... thuật lại một hồi.  Nhân Tôn nghe hết kinh hãi không cùng, khóc như mưa xối. Khóc rồi hỏi rằng: "Bây giờ mẹ của con còn ở đâu?”. Hỏi rồi nghe sau vách có tiếng khóc và bước ra một vị mặc sắc phục theo Nhất phẩm phu nhân.  Nhân Tôn sững sờ. Lý Phi e Thiên tử chưa tin bèn đưa hột kim hoàn cho coi. Nhân Tôn xem thấy không khác chi hột của Lưu Hậu nhưng trên khắc chữ Ngọc Chân cung và tên Lý Thần Phi, bèn vội vàng quỳ xuống lạy và khóc rống lên, Lục Hiệp vương gia cùng Trần Lâm cũng khóc. Địch Thái hậu bước xuống an ủi ai nấy mới nguôi, Nhân Tôn cầm tay Trần Lâm khóc rằng: "Trần Thái giám ơi! Nếu trẫm không nhờ lòng trung của ngươi, ngày nay đâu còn mà gặp mẹ". Trần Lâm cảm khích quá chỉ có ứa nước mắt mà không nói gì. Nhân Tôn quay lại thưa với Địch Thái hậu rằng: "Hài nhi làm Thiên tử, để mẹ phiêu lưu, còn mặt mũi nào ngó các văn võ bá quan nữa”. Địch Thái hậu khen phải rồi ghé tai nói nhỏ... Nhân Tôn vâng lời, an ủi mẹ ít lời rồi kêu kiệu về cung lập tức ngự bút thảo chiếu, sai Quách Hòe và Trần Lâm đi đến phủ Khai Phong tuyên đọc, Quách Hòe nào rõ chuyện gì một mực vui cười vâng chỉ.
Bao Công ăn cơm sáng xong, nghe báo lật đật thay triều phục, truyền bảo mang hương án ra trước phủ rước thánh chỉ. Bao Công tung hô rồi đứng chờ Quách Hòe mở đọc.
"Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu rằng: Nay có thái giám Quách... ". Đọc mới tới đó thấy tên mình,  Quách Hòe kinh hãi ngừng lại không đọc nữa. Trần Lâm vội vã tiếp rằng: "Nay có thái giám Quách Hòe mưu nghịch lòng gian khó lường. Chẳng kể Tiên hoàng, lại không giữ dạ trung thành. Lý Thái hậu lâm bồn, bị mưu gian ác, túi vàng gói lại quyết hại trừ quân, nơi lãnh cung giam khốn hiền phi rấp lòng tranh vị, nhờ có Khấu Châu trọn nghĩa, Trần Lâm hết lòng trung, nay mới được yên hoàng tộ. Nếu không có Tân Phụng mưu cao, Dư Trung thế mạng, xưa đà tan nát. Nhưng mà, Quốc mẫu trầm oan, khốn khổ hai mươi năm lẻ, nếu không có Bao Khanh trung nghĩa, ai biết đâu kẻ chính người tà. Kẻ dữ đã lộ, mưu phép công nên đoán án. Chiếu phó cho phủ Khai Phong, tra tấn rồi luận hình". Bao Công nghe xong tung hô vạn tuế, tiếp thánh chỉ, rồi xuống lịnh bắt gian thần. Bọn dũng sĩ Vương Triều, Mã Hán áp lại trói Quách Hòe cởi cả triều phục đem tới công đường xô quỳ xuống, tuyên đọc thánh chỉ một lần nữa rồi hỏi rằng: "Những chuyện đã qua rồi, mưu mẹo thế nào mau khai ngay kẻo bị tra tấn".
Đó thật là:
Phụng lại non kỳ, kẻ gian lậu kế.
Trời còn có mắt, đứa dữ mang tai.

Hồi Thứ Mười Tám

Sắp xảo kế, gian thần phục tội,
Ra chiếu chỉ, Thái hậu hồi cung.


Khi Bao Công vào công tòa tra hỏi Quách Hòe thời cũng lưu Trần Lâm ở đó để đối chất.  Bao Công hỏi Quách Hòe rằng: "Lúc ban đầu mi hãm hại Lý Phi thế nào, tráo Thái tử làm sao mau khai ngay đi”. Quách Hòe đáp: "Lý Phi tự dưng như người bị quỉ nhập, làm cho Tiên hoàng giận mà biếm vào Lãnh cung chớ có tráo chác gì mà hỏi lạ thế?”. Trần Lâm ngồi bên tiếp rằng: "Đã nói không mưu tráo Thái tử, làm sao lại có lời dặn Khấu Châu phải lấy dây lưng thắt cho chết Thái tử rồi quăng xuống Kim Thủy Trì?". Quách Hòe nghe hỏi nghênh mặt cự rằng: "Trần Tổng quản! Sao ông lại dám chất vấn tôi? Nếu tôi trở về lãnh lệnh vua ra đây chắc ông cũng không thoát khỏi tội!". Bao Công nghe vậy cười nhạt mà rằng: "Quách Hòe! Mi đã chẳng cậy oai Lưu Hậu thời thôi, nếu cậy tới chắc không khỏi tội. Tả hữu đâu đem nó ra đánh hai chục hèo!". Tả hữu dạ dạ, kéo Quách Hòe xuống đánh đủ số, Quách Hòe bị đòn thịt đứt da tan, biết việc trọng hệ rồi, song cũng không chịu khai, cứ nói: "Việc Lý Phi sinh ra bị quỷ nhập, đối với Quách Hòe này không can hệ gì sao lại gia trọng hình thế này?". Bao Công hỏi: "Đã nói không mưu tráo chúa, sao lại xử tử Khấu Châu?". Quách Hòe nói: "Vì Khấu Châu phạm tới Thái hậu nên mới bị gia hình".  Trần Lâm chặn lời rằng: "Ông nói vậy sai rồi. Lúc khảo Khấu Châu bản thân tôi có ở đấy. Lưu thái hậu hỏi nó rằng: Mi bồng Thái tử đem bỏ ở đâu, phải khai ngay. Chuyện như vậy sao ông lại nói nó phạm thượng?" Quách Hòe nguýt một cái rồi nói: "Phải! Bị ngươi đánh nó độc quá, chịu không nổi, nó mới đập đầu xuống thềm mà chết, thế sao lại hỏi ta?". Bao Công thấy vậy giận lắm, sai tả hữu tra tấn Quách Hòe. Nhưng Quách Hòe không chịu khai.
Ngày thứ hai đem ra tra nữa, cũng không ăn thua gì. Bao Công một mặt thảo sớ tâu vua, một mặt cho mời Công Tôn Sách ra để cùng bàn luận, Công Tôn Sách nói rằng: "Vãn sinh có một cách tra, chắc y gan ruột thế nào cũng phải khai".

Ngày thứ ba Bao Công thăng đường, truyền đem Quách Hòe ra. Đêm ấy Quách Hòe nằm trong ngục nghĩ rằng: "Ta đã bị nông nỗi này hai ngày hai đêm rồi, sao lệnh của Lưu thái hậu lại chưa tới, hay mắc điều chi mà quên hay sao? Thế nào thời thế, ta quyết không cung, thời Bao Chửng làm sao định án được".  Đương suy nghĩ lại thấy cai ngục mở cửa, bọn sai dịch áp vào, dẫn ra công đường. Tới nơi Quách Hòe thấy một lò lửa đỏ đương đốt những kìm sắt có gai, không biết để dùng làm chi, chỉ cúi đầu quỳ đợi lệnh. Bao Công hỏi rằng: "Quách Hòe, ban đầu mi định kế hại Lý Phi thế nào và dùng vật gì tráo Thái tử, mau nói thiệt đi!" Quách Hòe đáp: "Không có chuyện ấy, nếu quả có năm tháng đã phải lộ ra rồi, đại nhân nghĩ coi, không có thì lấy gì mà khai". Bao Công nghe qua giận lắm, vỗ án rầm rầm, hét to lên rằng: "Thằng gian thần kia, mi thật nhiều mưu lớn mật, chuyện đã bại lộ, Thánh thượng cũng hay mà mi còn chối à? Tả hữu gia hình nó cho mau”. Tả hữu dạ dạ, lột áo Quách Hòe ra, một người cầm cái kìm đỏ lửa giơ vào mình.  Bao Công hỏi "Quách Hòe! Mi đã chịu khai chưa?".  Quách Hòe làm thinh không đáp, Bao Công đằng hắng một tiếng, cái kìm đỏ úp vào mình Quách Hòe cháy nghe xèo xèo, hơi thịt bay khét nghẹt. Quách Hòe rên la rất thảm, rồi ngã đừ ra bất tỉnh nhân sự,  Bao Công truyền sai dịch đem giam lại trong ngục.
Công Tôn Sách đã sắp đặt trước rồi, nên bọn sai dịch không đem Quách Hòe vào ngục, lại khiêng vào miếu ngục thần. Quách Hòe tới đó, thấy viên đề lao sắc mặt vui cười, tay bưng chén đi lại trước mặt nói rằng: "Đại phu ôi! Tôi thấy đại phu chịu tra tấn khốn khổ quá không đành lòng, nên tìm được chút thuốc Định Đông này, xin đại phu uống vào, để cho an thần ích khí”. Quách Hòe thấy viên đề lao ân cần mời đãi, liền tiếp lấy và nói rằng: "Ta nhờ ơn ngươi giúp đỡ, may sau này được xuất đầu lộ diện chắc chẳng quên ơn". Viên đề lao nói: "Phải, nếu đại phu được ra khỏi phủ Khai Phong chúng tôi chỉ nhờ đại phu nửa lời cũng đủ quý hiển”. Tính Quách Hòe ưa nịnh nọt, nay được viên đề lao gãi đúng chỗ ngứa vui lòng lắm, không e ngại gì, bưng chén thuốc uống cạn. Một lát thấy trong mình khỏe khoắn êm ái lắm, viên đề lao lại đem rượu mời uống nữa, đương khi uống, nhân hỏi tới việc cung Nhân Thọ, thời viên đề lao đáp rằng: "Vì mấy bữa nay Lưu Thái hậu bị hồn Khấu Châu phá khuấy, nên quý thể bất an, nay cũng giảm bớt rồi, ít ngày nữa tỉnh táo lại, thì đại phu cũng khỏi nạn”.  Quách Hòe nghe nói vậy sung sướng lắm, uống luôn vài chén nữa, bất giác đôi mắt trầm trầm nhắm lại, say mèm. Viên đề lao bèn dẹp cả chén bầu, rồi mình cũng lánh đi chỗ khác, chỉ để một mình Quách Hòe nằm đó mà thôi.
Trong cơn mơ màng, Quách Hòe nghe gió thổi rao rao, lọt vào kẽ vách, làm cho cảnh thêm tịch mịch, hơi rất lạnh lùng, lần lần gió càng lớn, cát bay mù mịt, thoạt thấy trước mặt mờ mờ có bóng người đi tới.  Quách Hòe kinh hãi muốn la lên, kế bóng ấy đi tới gần và nói rằng: "Quách quản gia ôi! Xin cứu tôi với".  Quách Hòe hỏi: "Người là ai?". Bóng ấy đáp: "Tôi không phải ai xa lạ, cung nữ Khấu Châu đây, vì chuyện đi luân hồi, nhưng không ai đối chất để vỡ oan án, nếu đợi tới Lưu Thái hậu và Quản gia xuống tới, thời lâu quá, vì số hai người còn hưởng hơn chục năm nữa. Vì vậy hôm qua Diêm Vương có mời Thái hậu xuống hỏi việc ấy, Thái hậu nói rằng đầu đuôi chỉ tại Quản gia, vậy xin mời Quản gia xuống điện Diêm Vương đối chất một lời giúp cho tôi được siêu linh tịnh độ". Quách Hòe nghe nói dựng tóc gáy, lạnh xương sống, lại thấy bóng ấy rõ là một người con gái tóc xũ rối bong, máu me đầy mặt, giống hệt Khấu Châu, lại nhớ lời viên đề lao mới nói khi nãy thời sợ sệt lắm, nói lập cập rằng: "Khấu cung nhân ôi! Oan uổng cho nàng quá! Lúc trước tôi tính mưu với Vưu bà lột da một con mèo để tráo Thái tử và hãm hại Lý Phi, nàng nào có biết được, vì vậy mà nàng đến phải thác oan, thôi đối chất, nếu quả tôi còn sống được vài năm nữa, khi ra khỏi ngục rồi sẽ rước cao tăng cầu siêu cho oan hồn nàng". Nói dứt nghe hồn Khấu Châu khóc rằng: "Đại phu nói vậy tôi rất đội ơn song lát nữa đây tới điện Diêm Vương đại phu nên thuật lại chuyện trước cho tỏ tường để tôi được thanh thoát".  Hồn Khấu Châu nói tới đó thời có tiếng quỉ sứ thầm thì đi tới, xem kỹ là hai con quỷ vô thường. Tới nói rằng: "Vua Diêm Vương đã thăng điện rồi, cho bắt sinh hồn của Quách Hòe và đòi oan hồn Khấu Châu về đối chất". Nói dứt lời áp lại bắt Quách Hòe dắt đi theo hồn oan của Khấu Châu.

Quách Hòe tưởng mình bị tra tấn đã chết rồi, cứ việc đi theo hai quỷ tới điện Diêm Vương. Khi vào một tòa điện kia, quang cảnh mờ mờ bốn bề lặng lẽ, không phân được đông tây nam bắc, coi rõ ràng một cõi u quang. Quách Hòe nghĩ là chỗ Diêm Vương liền cúi đầu quỳ xuống. Xảy nghe Diêm Vương phán rằng: "Quách Hòe, việc mi làm với Lưu Thái hậu đáng lẽ phải xa vào ngục u tù, song vì số mi còn hưởng thọ hơn chục năm nữa, nên chưa luận tội, nay nhân hồn oan của Khấu Châu vấn vít, mi nên đem cả mưu mẹo xưa kia nói lại một lượt để cởi oan cho nó được hưởng siêu sinh, tưởng mi cũng không nỡ nào giấu giếm cho nó phải oan trầm mãi". Quách Hòe nghe xong không ngại ngùng gì nữa, cứ y chuyện cũ thuật lại một lượt, nào là lúc lột da mèo tráo chúa để hại Lý Phi, giao Thái tử cho Khấu Châu quăng xuống Kim Thủy Trì, cố ý đoạt ngôi chính cung cho Lưu hậu, nhất nhất mỗi việc đều nói không giấu giếm. Thuật xong, thấy trên điện đèn đuốc bật cháy sáng trưng, Diêm Vương khi nãy tức là Bao Công giả dạng, còn bọn quỷ sứ phán quan đều là bọn lính tráng tùy tùng thay hình, coi không khác chi cảnh điện Diêm Vương.
Bây giờ viên thư lại trình tờ khẩu cung của Quách Hòe vừa khai và lời đối đáp với hồn oan khi nãy. Bao Công bắt Quách Hòe ký khẩu cung, Quách Hòe nhắm không thể chối từ bèn cất bút ký liền. Bao Công thu tờ cung rồi truyền đem Quách Hòe vào ngục. Sáng sớm vào chầu vua Nhân Tôn tâu đủ các việc và dâng tờ cung ấy lên. Vua Nhân Tôn xem xong đút vào tay áo đi thẳng vào cung Nhân thọ. Vào tới nơi thấy Lưu hậu mê man, song thấy vua vào vội nói rằng: "Quách Hòe “ là lão thần của Tiên hoàng, xin Vương nhi tha lỗi cho nó". Nhân Tôn làm thinh không đáp lấy tờ cung của Quách Hòe trải trước mặt cho Lưu Thái hậu coi. Lưu Thái hậu xem xong, run bần bật thở dài một cái, hồn bỏ xác mà bay đi. Nhân Tôn phân phó cho nội thị đưa Lưu hậu ra ngoại điện, dùng theo lễ Phi tần mà khâm liệm và tống táng.  Xong xuôi chuyện ấy rồi, truyền quét dọn cung điện, triệu quan Khâm thiên giám, lựa ngày lành tháng tốt hồi cung. Lại triệu Bao Công vào triều, dạy thảo chiếu ban hành cho bàn dân thiên hạ, từ đó muôn dân mới biết quốc mẫu là Lý Thị chớ không phải Lưu Thị nữa.
Đến ngày lành, trong triều các quan tề tựu đủ mặt, đến các vương phi mệnh phụ cùng tới mừng lễ hồi cung. Bây giờ trước cửa cung Nam Thanh Lý Thái hậu và Địch nương nương cùng vào cung. Tới nơi Lý Thái hậu lên điện cho các quan và mệnh phụ bái lễ, rồi cho vợ chồng Bao Công tới tạ ơn. Lễ yến linh đình không sao nói hết được.
Lễ hồi cung xong rồi, Thiên tử truyền đem Quách Hòe ra xử tử, còn Vưu bà trước kia đồng mưu với Quách Hòe, song nay chết rồi cũng không khỏi tội, nên truyền moi thây lên dầm nát ra.  Khấu Trung tận trung, Dư Trung, Tân Phụng toàn nghĩa thời được lập đền thờ hai bên sân cung Nhân Thọ, phong đền Khấu Châu là Trung liệt từ, đền Dư Trung, Tân Phụng là Song nghĩa tử. Bao Công được nhắc lên làm Thừa tướng, phong Công Tôn Sách một chức quan lớn, bốn dũng sĩ đều sung chức tại phủ Khai Phong. Lại vâng ý chỉ của Thái hậu phong cho Trần Lâm chức Đô đường, Phạm Tôn Hoa chức Thừa tín lang. Sửa lò gốm cũ lại làm miếu thờ, cắt Tôn Hoa làm miếu quan, ban cho bạc tiền, ruộng đất, ở ăn coi việc quý tế.
Phấn nước hương vua thêm vinh nghĩa bộc.
Luật nghiêm hình trọng không thứ gian thần.  

Hồi Thứ Mười Chín

Bị ếm ma, trung thần phải nạn,
Giết yêu đạo, hào kiệt lập công.

Bao Công khi được thăng chức Thừa tướng thời nhớ tới ơn Nam hiệp Triển Chiêu lắm, một hôm đi chầu về vào thư phòng viết một phong thư truyền “ Bao Hưng sắm hậu lễ sai người mang ba trăm lượng bạc tới phủ Thường Châu, huyện Võ Tấn, thôn Ngọc Truật rước Triển Hùng Phi và viết luôn một phong thư khác về thăm nhà. Sau đó chợt thấy viên đầu mục vào bẩm có một người đàn ông và một người đàn bà kêu oan ngoài phủ. Bao Công lật đật thăng đường, cho đòi hai người ấy vào. Cả hai đều trạc tuổi ngũ tuần, Bao Công cho đòi người đàn bà lên hỏi, bà ta khai rằng: "Tôi là Dương Thị, chồng họ Huỳnh chết đã lâu rồi, có để lại hai gái, đứa lớn tên Kim Hương, đứa nhỏ tên Ngọc Hương, con nhỏ đã hứa gả cho con trai Triệu Quốc Thạnh. Đến ngày cưới con nhỏ về nhà chồng còn con lớn cũng đi đâu mất, tìm kiếm hết sức không được, tôi bối rối vô cùng, ai dè họ Triệu tới, nói tôi là tráo chị duyên em, không biết y lấy cớ gì tôi đã mất con mà còn vu điều chẳng phải nữa, xin lão gia phán xử “. Bao Công nghe xong hỏi rằng: "Nhà bà thường có thân quyến tới thăm luôn chăng?". Dương Thị đáp: "Chẳng những là thân quyến, cho tới nhà ở chòm xóm cũng không mấy khi tới thăm". Bao Công nghe rồi hỏi tới Triệu Quốc Thạnh, thời y khai rằng: "Tôi nguyên có định hôn cho con tôi với đứa con gái nhỏ của bà họ Dương, vì con ấy xinh xắn, còn chị nó thì xấu lắm, lúc rước dâu về nhà té ra bị tráo chị thế duyên em, tôi tức mình tới rầy rà với bà, thời bà ấy lại bắt đền tôi sao cưới em mà lại rước luôn chị, vì sự ức cúi xin thượng quan thẩm xét". Bao Công hỏi rằng: "Ông biết rõ mặt hai chị em nó hay không?". Triệu Quốc Thạnh đáp: "Trước khi tôi chưa kết thân cũng đã biết rõ cả mặt chúng nó". Bao Công nghe rõ đầu đuôi tạm cho cả hai lui về, chờ người dọ tin.
Bao Công lui vào thư phòng, Bao Hưng dâng trà lên, uống được ít hớp, thời thấy đôi mắt đờ đẫn, và nói rằng: "Hơi gì tanh quá vậy?". Nói rồi ngã gục xuống mê man bất tỉnh, Bao Hưng la hoảng lên, bọn Lý Tài chạy vào đỡ đem lên giường. Lý phu nhân nghe tin cũng chạy ra, chỉ thấy Bao Công nằm dài trên giường, mắt trợn ngược, tròng không đảo nữa, không hiểu bệnh tình ra sao, rất là lo sợ. Ngay sau đó thấy Công Tôn Sách tới, đi thẳng lại giường chẩn mạch cho Bao Công. Coi xong lấy làm lạ lắm. Bao Hứng hỏi: "Bệnh Tướng công thế nào?". Công Tôn Sách đáp: "Đó chẳng có bệnh chi, chẳng qua là mê ngất một lúc thôi”. Nói rồi sai người vào bẩm cho Lý phu nhân hay và an ủi người, còn mình thì lo viết sớ tâu lên Thánh thượng.  Thiên tử hay tin phái ngự y tới, song cũng không rõ đó là bệnh gì. Thái hậu cũng sai Trần Lâm tới viếng.  Bao Công mê man như vậy suốt năm ngày, không ăn uống nói năng gì cả. Bọn Bao Hưng, Lý Tài, Công Tôn Sách và bốn dũng sĩ, Vương, Mã, Trương, Triệu hầu hạ ngày đêm không rời, ai nấy chỉ nhìn mặt nhau thở dài than vắn thôi. Sau đó có tin người đi Thường Châu về nói Triển Hùng Phi không có ở nhà, lão bộc hứa rằng ngài về sẽ thưa lại. Còn tin nhà thời ông bà đều bình an cả.

Triển Chiêu sau khi cứu Kim Ngọc Tiên cùng Vương Triều chia tay tới nay, chỉ sớm xem phong cảnh các nơi danh thắng, chiều lại cùng các sãi nơi phật am. Nghe tin Bao Công tìm được quốc mẫu, thăng chức Thừa tướng, Triển Chiêu vui mừng vô hạn, bèn nghĩ rằng: "Đã như thế ấy, thời ta còn e gì lại không tới phủ Khai Phong một phen". Ý đã quyết rồi, cứ thẳng đường vừa ngoạn du vừa đi tới. Một buổi trưa kia đi tới trấn Du Lâm, lên nhà hàng uống rượu, vừa cất chén uống, thấy có một người đàn bà đi tới, áo quần rách rưới, mặt mày mét xanh, hình vóc ốm o, rất là tiều tụy. Một lát người ấy tới trước mặt nói rằng: "Nô gia là Vương Thị, chồng là Hồ Thành ở tại thôn Tam Bảo, nhân gặp năm hạn mất mùa, không lấy chi nuôi được thân, rủi chồng và mẹ chồng phải bệnh nặng, thuốc men đã chẳng có, cơm nước lại không, muôn phần nguy hiểm, nô gia phải đánh liều đi xin, cầu quý quân tử mở dạ từ bi cứu cho chút ít".  Triển Chiêu thấy người đàn bà nói tha thiết bèn móc túi cho một đỉnh bạc và dặn rằng: "Thím nên đem bạc này về lo thuốc men cho mẹ chồng và chồng thím, còn dư bao nhiêu làm tiền dưỡng bệnh, đừng có đi nghêu ngao xin xỏ nữa không nên". Người đàn bà nhìn thấy đỉnh bạc ấy rất nhiều, ước hơn ba lượng, thời không dám lấy, nói rằng: "Quân tử có lòng làm phúc xin cho một vài đồng là đủ, nô gia không dám nhận nhiều”.  Triển Chiêu lấy làm lạ hỏi rằng: "Ta đã cho, sao lại từ không lấy?". Người đàn bà đáp: "Thưa quý khách, lòng tốt của ngài con xin đội ơn mãi mãi, song e đem bạc này về mẹ chồng và chồng của con sinh nghi, hóa ra chẳng phụ lòng tốt của ngài sao?". Triển Chiêu chưa biết nói sao, người chủ lầu nghe vậy chạy lại nói rằng: "Thím đừng ngại chuyện đó, quân tử đã có lòng tốt thời cứ nhận đi, nếu sau có chuyện gì cứ bảo chồng thím lại đây nói tôi, tôi sẽ làm chứng cho". Triển Chiêu nghe dứt lời, khen là phải. Ai dè bên cạnh có một đứa vô lại tên là Lý Nhi tính hay vu trá, thấy vậy liền bước lại trước mặt Triển Chiêu mà rằng: "Quan khách chớ nên cho người đàn bà ấy nhiều tiền như vậy, đó là cái nghề kiếm ăn của chúng nó. Trước đây ít lâu, có người cho y bạc, bị chồng y nghi, sinh ra lắm chuyện lôi thôi, bức lấy một trăm lượng bạc mới chịu thôi, không thì kiếm điều xấu hổ vu cho. Bây giờ quan khách cho y bạc, e chốc lát chẳng khỏi chồng y lại sinh sự lôi thôi nữa". Triển Chiêu nói không chú ý, song bụng nghĩ rằng: "Nếu quả nó dối gạt, ta cũng không lo gì, sợ là sợ kẻ khác mắc lừa mà thôi, bây giờ ta vô sự, cũng nên đi tới thôn Tam Bảo, coi xem quả vậy sẽ trừng trị chúng nó một phen để răn kẻ khác".  Nghĩ rồi tính tiền trả nhà hàng rồi xuống lầu nhắm thôn Tam Bảo đi tới. Đi một đỗi thời trời đã tối, thấy bên đường có một cái am đạo sĩ Hình Kiết đi bái đàn phương xa, nên trong am chỉ có hai tiểu đạo là Đàm Minh, Đàm Nguyệt ở mà thôi, mé bên tây cho khách ở.
Tới đến hết canh hai, Triển Chiêu tỉnh dậy, lén ra khỏi điện đi lại thôn Tam Bảo, ai dè qua một chỗ kia đèn đốt sáng trưng và có tiếng chuyện vãn rầm rì.  Triển Chiêu bèn nhảy lên tường dòm xuống thấy tên đạo sĩ đương nói chuyện với một người con gái, bèn lắng tai nghe. Người con gái nói rằng: "Chúng ta lập kế như thế, nhưng không biết chị hai về bên họ có chịu hay không chưa biết". Đạo sĩ nói: "Nếu họ không chịu thời còn nhạc mẫu lo cho mình, lo gì chuyện ấy, cho mệt". Triển Chiêu không hiểu chuyện gì, quay mình bỏ đi, chợt nghe đứa con gái ấy nói tiếp rằng: "Chàng nói Bàng Thái sư muốn hại Bao Công, chuyện ấy làm sao thuật lại cho thiếp nghe thử?". Triển Chiêu giật mình dừng lại rình nghe, tên đạo sĩ kia đáp rằng: "Em chưa biết việc đó, để tôi nói cho mà nghe, vả chăng phép của thầy ta hay lắm, bá phát bá trúng, bây giờ đương thiết đàn tại hoa viên của Bàng Thái sư được năm ngày rồi, đợi đúng bảy ngày thì xong, chừng ấy được đền ơn một ngàn lượng, chúng ta sẽ ăn cắp rồi cao chạy xa bay tìm nơi an hưởng, vợ chồng ta thỏa thích biết bao!”. Triển Chiêu nghe xong, lật đật trở về gom góp hành lý ra đi không thèm cáo từ ai hết, ra đường nhắm thành Biện Lương đi thẳng.  Chẳng bao lâu tới thành, thời cửa đã đóng không sao vào được, liều dùng phép leo thành, vào được trong rồi bèn tìm tới phủ Thái sư, vòng ra sau hoa viên thấy cao tháp pháp đà, trên ấy đèn đuốc sáng trưng, có một đạo sĩ già bỏ tóc xõa thắp hương làm phép.  Triển Chiêu lén lén đi lên đài, lại sau lưng đạo sĩ rút gươm ra.
Hình Kiết đương làm phép, chợt nghe sau gáy có hơi lạnh, liền quay đầu lại nhìn thấy Triển Chiêu đôi mắt chằm chằm huơ đao một cái hào quang nhoáng ra. Rầm! Bình để trên bàn vỡ đôi, đạo sĩ thất kinh hồn vía, ré lên một tiếng rồi chạy thẳng xuống đài. Triển Chiêu tức tốc chạy theo chém đạo sĩ chết ngã lăn, rồi trở lên đài xem xét, thấy trên bàn máu dơ lênh láng mảng bình dọc ngang. Triển Chiêu thấy có một cái hình người bằng cây, bèn lượm và lấy tấm khăn bàn gói lại rồi đi xuống lượm thêm cái đầu của Hình Kiết nữa, nhắm thư phòng của Bàng Thái sư đi tới.
Thật là:
Mưu hại Bao Công chưa tuyệt mạng,
Mà hồn đạo sĩ sắp chầu trời.

HOMECHAT
1 | 1 | 184
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com