Liền khiến tiểu nhị dọn cơm và rượu ra đó, rồi ba người ngồi lại ăn uống.
Trong khi ăn uống, Thạch Tú ngó qua bên chái, thấy có mười mấy cây phát đao thì hỏi tiểu nhị rằng :
- Trong tiệm sao lại sắm binh khí làm chi nhiều lắm vậy ?
Tiểu nhị nói :
- Ấy là binh khí của chủ tôi, sắm để giữ nhà.
Thạch Tú hỏi :
- Chủ của ngươi tên họ là chi ?
Tiểu nhị nói :
- Vậy chớ khách quan chưa nghe tiếng chổ này sao ? Núi nầy tên là Ðộc Long sơn, phía trước núi có một cái giồng tên là Ðộc long cang , vuông vức ba mươi dặm , chổ đó có một làng tên là Chúc gia thôn, làng ấy có một người đại danh tên là Chúc Triều Phụng, tổ phụ ở đó cũng đã nhiều đời, cho nên gọi nhà ấy là Chúc gia trang, ông Chúc Triều Phụng có ba người con , thiên hạ đều gọi là Chúc thị tam kiệt . (Nghĩa là ba người hào kiệt của họ Chúc). Còn nhơn dân ở xung quanh nhà ấy thì cũng đặng năm , bảy trăm nóc gia, ai nấy đều có ruộng đất , tiệm nầy là tiệm của Chúc thái công, cho nên gọi là Chúc gia điếm, mỗi đêm thường có vài người gia nhơn của Chúc thái công đến đây ngủ, cho nên mới có phát đao dựng đó.
Thạch Tú nói :
- Ngũ thì ngũ, sao lại để binh khí làm chi vậy ?
Tiểu nhị nói :
- Ở đây gần Lương Sơn Bạc lắm, Chúc ông e bọn cường đạo ấy đến mượn lương, cho nên mới sắm đồ đó đặng cự địch.
Thạch Tú nói :
- Ta cho ngươi bạc, ngươi để cho ta lấy một cây đao đặng chăng ?
Tiểu nhị nói :
- Không dám , không dám, tôi chịu đòn không nổi đâu, gia pháp của chủ tôi nghiêm lắm.
Thạch Tú cười rằng :
- Ta nói chơi với ngươi chớ ta không lấy làm chi đâu, ngươi đừng sợ, hãy lại đây uống rượu với anh em ta.
Tiểu nhị nói :
- Tôi không biết uống, xin cho tôi kiếu.
Nói rồi bỏ đi ngủ.
Dương Hùng và Thạch Tú còn ngồi uống rượu, Thời Thiên ra ngoài trong giây lâu, rồi trở vào hỏi rằng:
- Nhị vị ca ca muốn ăn thịt gà chăng ?
Dương Hùng hỏi :
- Thịt gà ở đâu mà ăn ?
Thời Thiên vừa cười vừa đi, bước ra phía sau xách vô một con gà trống lớn .
Dương Hùng hỏi rằng :
- Húy ! Gà ở đâu vậy ?
Thời Thiên nói :
- Tôi ra phía sau rửa tay, thấy một con gà ở trong lồng thì nhớ đến rượu , bèn lén lén bước lại bẻ cổ làm thịt luộc chín, rồi đem vào đây cho nhị vị ca ca uống rượu .
Dương Hùng nói :
- Thằng khốn kiếp nầy, thói củ cũng không chịu chừa kìa ?
Thạch Tú cười rằng :
- Ăn cắp quen tay , ngủ ngày quen mắt, vì vậy cho nên nó chừa không đặng .
Ba người vừa nói vừa cười, rồi cũng xé thịt gà ấy ra ăn.
Khi đương ăn, thì tiểu nhị thức dậy, sợ mất con gà ấy bước ra coi chừng, thấy có lòng gà bõ gần lối bếp, biết con gà trống ấy đã mất, bèn lật đật bước ra hỏi rằng :
- Sao các ngươi làm ngang lắm vậy, con gà trống tiệm tôi để cho nó gáy, đặng tôi biết sáng đặng dậy, cớ sao các ngươi lại bắt trộm mà ăn ?
Thời Thiên nói:
- Ðừng có nói ma nà ! Gà của ta mua ngoài đường, đem vô đây làm thịt ăn, nào ai chết thèm chết lạt gì lại đi ăn cắp gà của ngươi, ngươi đừng nói quấy mà sanh mích cả lòng.
Tiểu nhị nói :
- Các chú không ăn cắp, sao lại mất con gà của tôi đi?
Thời Thiên nói :
- Chồn cheo gì bắt , nào ai có biết ở đâu ?
Tiểu nhị nói :
- Gà ở trong lồng, chồn nào bắt đặng, nếu không phải ngươi bắt trộm, thì có ai vô đây.
Thạch Tú nói :
- Thôi thôi, hai đàng đừng cải lẩy, gà ấy đáng bao nhiêu thì trị giá, đặng ta thường cho.
Tiểu nhị nói :
- Gà ấy là gà của chủ ta nuôi đặng khuya nó gáy cho ta thức dậy, dầu các ngươi có thường cho ta mười lượng bạc đi nữa, ta cũng không dám chịu. Sao sao cũng phải trã gà cho ta mà thôi.
Thạch Tú nổi giận nói rằng :
- Tưỡng mi nói thế nào, chớ mi nói thế ấy thì ta không thèm thường đâu , mi làm chi thì làm, ta không sợ.
Tiểu nhị cười rằng :
- Các ngươi chưa rõ, để ta làm ơn nói lại cho các ngươi nghe, tiệm nầy không phải như các tiệm kia đâu mà phòng nói ngang, hễ chọc giận đến chủ ta thì chủ ta bắt giải cho quan , nói rằng phe đảng Lương Sơn Bạc.
Thạch Tú nghe nói thì mắng rằng :
- Ta là bọn hảo hớn Lương Sơn Bạc đây, mi hãy báo lại với chủ mi, coi thử ý nó muốn bắt ta thì bắt mà lảnh thưởng.
Dương Hùng cũng nổi giận nói rằng :
- Ta đã lấy lời ngon ngọt nói phải với mi và chịu thường bồi, té ra mi cũng nằng nằng quyết một , chẳng chịu để cho ta thường, rồi lại nói đến chuyện bắt bớ chúng ta nữa, nào mi kêu ai bắt thì kêu phứt đi .
Tiểu nhị bước ra kêu lớn rằng :
- Có giặc !
Kêu vừa dứt lời thì thấy có bốn năm người cao lớn, lỏa thân xích thể , đâm sầm chạy tới muốn đánh Dương Hùng và Thạch Tú.
Thạch Tú dện cho mỗi người một thoi và một đạp, đều ngã lăn cù.
Tiểu nhị thấy vậy vừa muốn la lớn lên nữa, thì bị Thời Thiên đánh cho một thoi vào mặt, mặt nó liền sưng ; bọn cao lớn ấy đều dậy và chạy ra cửa sau.
Dương Hùng nói :
- Chắc là bọn ấy đi kêu người khác đến đây bắt chúng ta chớ chẳng không, vậy chúng ta đi phứt đi thì hay hơn.
Thạch Tú nói :
- Bây giờ phải đốt tiệm nầy cho phi tang, rồi chúng ta sẽ đi.
Bèn thổi lửa cháy lên, đốt rụi tiệm ấy, rồi mới ra đi.