watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:15:1113/06/2025
Kho tàng truyện > Truyện Dài > DÃ SỮ > Thủy Hử 41-50 - Trang 9
Chỉ mục bài viết
Thủy Hử 41-50
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Tất cả các trang
Trang 9 trong tổng số 19

Hồi 45

Chúc gia điếm, Nhương mạmg tam lang đánh phá
Túy bình sơn , Bình Quan Sách ra tay

Trong đường hẻm ấy có một người bán cháo bạch quả tên là Vương công thấy trời gần sáng thì đi với con mình , gánh cháo ra chợ bán.
Ra tới đầu đường hẻm, vấp nhằm thây ma, té đổ cháo hết .

Con của Vương công xách đèn rọi, thấy vậy thì la lớn rằng :

- Trời đất ôi ! Thầy sải ở đâu say rượu nằm bậy như vậy kìa ?

Vương công rờ thử coi, thì hai tay mình đều có vết máu. Bèn nói lớn rằng :

- Ai giết thầy sải bỏ đây vậy
Mấy người ở gần nghe có tiếng la , lật đật mở cửa bưng đèn ra xem , thấy đầy đường tinh những cháo huyết, còn hai cái thây ma thì nằm dựa đường.

Mấy người lối xóm thấy như vậy thì cả kinh liền bắt trói Vương công, giải đến Tri phủ Kế châu.

Tri phủ thăng đường tra hỏi, ai nấy thấy sao khai vậy, chẳng dám giám giấu điều chi .

Tri phủ khiến công sai đến đó khán nghiệm.

Công sai khán nghiệm xong rồi, về thưa với Tri phủ rằng :

- Hai sải bị giết đó đều ở tại chùa Báo ân, một người tên là Bùi Như Hải , một người tên là Hồ đạo Nhơn, hai người đều xích thân lỏa thể , chẳng có áo quần chi hết . Vả lại bên mình Hồ đạo Nhơn có một cái đao , trong mình không có vết tích , duy có dấu đâm tại cổ mà thôi. Còn Bùi Như Hải thì có vài mũi nơi họng. Theo ý tôi tưởng chắc là Hồ đạo nhơn giết thác Bùi Như Hải , rồi sợ tội đâm họng liều mình.

Tri phủ đòi hết thầy sải chùa Báo ân tra hỏi, thì nấy thảy đều không biết đường nào mà khai , làm cho Tri phủ cũng không biết đường mà đoán.

Khi ấy có tên Khổng mục thấy Tri phủ trì nghi như vậy thì thưa rằng :
- Hai sải ấy xích thân lỏa thể như vậy, tôi chắc là làm việc dâm ô giết lộn với nhau, còn Vương công nầy là kẻ vô can, xin qnan Phủ xét lại cho nó nhờ. Bây giờ phải khiến các sải nơi chùa Báo ân lảnh thây của hai sải đem về chôn, rồi sẽ làm án cho hai sải ấy giết lộn với nhau mà chết.

Còn Vương công và mấy người lối xóm đều đuổi về hết .

Tri phủ nghe theo làm y lời ấy.

Lúc ấy Phan Xảo Vân nghe rõ chuyện ấy thì cứ thở vắn than dài không dám nói ra , chẳng khác đứa câm ăn lầm huỳnh há.
Còn Dương Hùng nghe đặng chuyện ấy thì nghi rằng :

- Chắc là Thạch Tú tức mình làm cho ra lẽ , té ra ngày trước vì ta nghe lời đàn bà giận lầm nó , bây giờ là phải kiếm nó hỏi cho rỏ mà tạ tội mình .
Bèn đi dọc theo phố gần đầu cầu kiếm Thạch Tú.

Khi đương đi kiếm thì có người chạy theo sau lưng kêu rằng :

- Ca ca đi đâu đó vậy , dừng chơn lại cho tôi nói chuyện .

Dương Hùng day lại xem, té ra người kêu mình đó là Thạch Tú .

Dương Hùng thấy mặt Thạch Tú thì rơi lụy nói rằng :

- Hiền đệ ôi ! Qua muốn đi kiềm hiền đệ tạ tội đây.

Thạch Tú nói:

- Xin mời ca ca bước lại khách điếm, đặng tôi thuật rõ nguồn cơn cho nghe .
Bèn dắt Dương Hùng vào khách điếm , thẳng tới phòng mình , mời ngồi rồi nói rằng :

- Bây giờ ca ca đã tin lời em chưa ?

Dương Hùng nói:

- Xin em đừng giận, lúc ấy vì qua say rượu cho nên tiết lậu cơ quan, rồi lại lầm mưu phản gián của loài dâm phụ, nay qua thấy chuyện rõ ràng nên phải tìm em đặng tạ tội.

Thạch Tú nói :

- Tuy tôi là đứa lổ mãng, song cũng đội trời đạp đất ở đời, lẻ nào lại dám ra làm điều phi nghĩa như vậy sao ? Hôm nay tôi sợ ngày sau ca ca lầm nhầm gian kế, cho nên phải làm như vậy, đặng chỉ cho ca ca xem, còn những y phục của hai sải ấy thì tôi đều lấy hết đem về đây. Bèn lấy khăn áo của Bùi Như Hải và y phục của Hồ đạo nhơn trao cho Dương Hùng xem.

Dương Hùng xem rồi thì nổi giận nói rằng:

- Ðêm nay qua quyết bầm thăy con đỉ ấy cho đã nư giận.

Thạch Tú can rằng :

- Không nên đâu, ca ca là người ở chốn công môn , sao lại không biết phép tắc như vậy ? Vả chăng ca ca chưa hề bắt đặng gian phu sao lại dám giết ngang dâm phụ .

Dương Hùng nói :

- Nếu nói như em thì biết tính làm sao đặng trừ nó ?

Thạch Tú nói :

- Nếu ca ca nghe theo lời tôi, thì mới rõ mặt làm trai đặng.

Dương Hùng hỏi rằng :

- Làm sao mới rõ mặt làm trai đặng ?

Thạch Tú nói :

- Cách đây chẳng bao xa, có một hòn núi , tên là Tuý bình sơn , chổ ấy rất nên vắng vẻ . Vậy qua ngày mai ca ca phải nói với dâm phụ ấy rằng : Ta có lời nguyện đã lâu chưa trả đặng , hôm nay ý muốn đồng vợ đồng chồng lên Túy bình sơn hườn nguyện. Nói vậy đặng gạt dâm phụ ấy và Nghinh Nhi lên tại Túy bình sơn, chừng ấy có tôi chực sẳn tại đó, thì sẽ đối nại giáp mặt cho rõ nguồn cơn.

Dương Hùng nói :

- Bây giờ đây chẳng cần gì đối nại giáp mặt , qua cũng đã biết rồi, xin hiền đệ chớ lo việc ấy.

Thạch Tú nói :

- Không đâu, ý tôi quyết làm cho minh bạch, cho nên mới thức đêm thức hôm làm chuyện ấy. Bây giờ lẽ nào nữa chừng lại bõ sao .

Dương Hùng nói :

- Ý em đả quyết như vậy thì qua cũng phải nghe theo, chớ lòng qua không còn nghi nan chút nào hết. Vậy thì ngày mai em phải y kỳ đến đó đối nại.

Thạch Tú nói :

- Nếu không đến đó thì nó ắt nói oan cho tôi một lần nữa.

Dương Hùng từ giả trở về nhà .


Ngày thứ Dương Hùng nói với Phan Xảo Vân rằng :

- Hồi hôm tôi nằm chiêm bao thấy thần nhơn trách tôi rằng : Ðã có lời nguyện sao không chịu trả ? Tôi nhớ lại ngày trước, tôi có lời vái nơi miểu, trên núi Túy bình sơn , song chưa trả đặng. Thế nầy vợ chồng ta phãi lên đó huờn nguyện phứt đi cho rồi.

Phan Xảo Vân nói :

- Nếu lang quân có vái, thì đi trã một mình cũng đặng, lựa là phãi đem tôi theo làm chi ?

Dương Hùng nói :

- Hiền thê chưa rỏ. Khi tôi cậy mai tới nói hiền thê, thì tôi có lên đó vái rằng : Hễ cưới đặng con gái họ Phan rồi thì vợ chồng đều lên núi nầy huờn nguyện. Nếu bây giờ tôi đi một mình thì lời nguyện ấy cũng như chưa trả.

Phan Xảo Vân nói :

- Vậy thì vợ chồng ta phãi tắm gội cho sạch sẻ rồi sẽ đi.

Dương Hùng nói :

- Vậy hiền thê hãy đi tắm đi, để tôi đi mướn kiệu và mua hương đèn luôn thể.

Nói rồi thì thẳng đến khách điếm khiến Thạch Tú đi trước , rồi vợ chồng mình sẽ theo sau.

Thạch Tú dặn rằng :

- Khi ca ca lên đền chơn núi, thì dắt dâm phụ và Nghinh Nhi đi bộ lên núi, hễ tới chổ vắng thì có tôi tại đó , sao sao đừng cho kiệu phu đi theo mà lậu việc.
Dương Hùng khen phải, bèn đi mua hương đèn rồi trở về nhà .
Phan Xão Vân không rõ tình ý, cứ việc trang điểm rồi lên kiệu đi trước.

Nghịnh Nhi đi kiệu kế đó , còn Dương Hùng đi kiệu sau rốt hết.

Lên đến trên núi Túy bình sơn, Dương Hùng kêu kiệu phu nói rằng :

- Mấy đứa bây ở đây chờ, chắc vợ chồng ta lên đây cũng lâu lắm.

Nói rồi thì dắt Phan Xảo Vân và Nghinh Nhi lên núi.

Ði tới một chổ mả xưa, có Thạch Tú đứng chực tại đó.

Thạch Tú thấy mặt Phan Xảo Văn thì cũng mừng rỡ.

Phan Xảo Vân dáp lễ và hỏi rằng :

- Thúc thúc lên đây làm chi ?

Miệng tuy nói vậy nhưng lòng sợ phập phòng.

Dương Hùng nói :

-Hôm trước mi nói với ta : Thúc thúc nhiều khi ghẹo nguyệt trêu hoa, lại rờ ngực mi hỏi có nghén hay chưa, bây giờ chổ nầy là chổ vắng vẻ, lại giáp mặt hai đàng , vậy thì mi phải nói cho minh bạch.

Phan Xảo Vân nói :

- Lang quân thiệt là rối thì thôi, việc đã qua rồi, còn hỏi làm chi nữa .?

Thạch Tú trợn mắt nói rằng :

- Ðã tới đây rồi ngay gian phải tỏ, tẩu tẩu chớ nói như vậy.

Phan Xảo Vân nói .

- Thúc thúc là người vô can, sao lại gánh vác việc nhà của tôi làm chi vậy ?

Thạch Tú mở gói, lấy y phục của Bùi Như Hãi và Hồ đại nhơn qăng ra trước mặt Phan Xảo Vân và hỏi rằng :

- Tẩu tẩu có biết vật ấy là vật của ai chăng ?

Phan Xảo Vân xem thấy sửng sốt, mặt mày tái lét, không nói chi đặng .

Thạch Tú rút đao nói với Dương Hùng rằng :

- Việc nầy phải hỏi con Nghinh Nhi thì mới đặng.

Dương Hùng nắm đầu Nghinh Nhi, đè xuống nạt rằng :

- Mi phải mau mau khai ngay kẻo chết. Vậy chớ Bùi Như Hải làm làm sao vào nhà đặng hẹn hò với nhau, Hồ đạo nhơn gỏ mỏ làm chi, mi phải nói cho mau. Nếu còn giấu giếm chút nào, thì ta bầm thây mi ra.

HOMECHAT
1 | 1 | 141
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com