watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:24:1613/06/2025
Kho tàng truyện > Truyện Dài > DÃ SỮ > Thủy Hử 41-50 - Trang 6
Chỉ mục bài viết
Thủy Hử 41-50
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Tất cả các trang
Trang 6 trong tổng số 19

Ăn uống đã say thì Bùi Tuyên đứng dậy múa gươm.
Ðái Tôn thấy múa hay thì khen lắm.
Ðêm ấy mản tiệc , Ðái Tôn và Dương Lâm đều ngủ tại sơn trại .
Rạng ngày Ðái Tôn và Dương Lâm từ giã xuống núi.
Ba vị hảo hớn ấy cầm cọng hết sức cũng không chịu ở, túng phải đưa xuống chơn núi .
Hai anh em Ðái Tôn từ giả lên đàng , còn ba anh em Bùi Tuyên thì trở lại sơn trại sắm sửa hành lý sẳn sàng đặng có lên Lương Sơn Bạc.

Ðái Tôn và Dương Lâm đi khỏi Ẩm mã xuyên rồi, vài ngày thì tới Kế châu , bèn tìm khách điếm nơi ngoài thànhmà an nghĩ .
Lúc ấy Dương Lâm bàn luận với Ðái Tôn rằng :
- Công Tôn Thắng là người tu hành , chắc là va ở trong chốn sơn lâm chớ không phải nơi thành thị đâu.
Ðái Tôn khen phải.

Rạng ngày Ðái Tôn và Dương Lâm đi ra khỏi thành một đổi xa xa , hỏi thăm nhà Công Tôn Thắng.
Hỏi thôi đã khắp làng khắp xóm nhưng cũng không ai biết, bèn trở về khách điếm mà nghĩ.
Rạng ngày đi phía khác hỏi thăm nữa thì cũng không đặng tin tức chi hết .
Qua đến ngày thứ ba , Ðái Tôn bàn với Dương Lâm rằng:
- Ngày nay ta phải vào thành hỏi thăm, họa may có người biết chổ va ở mà chỉ cho ta không .
Bèn đi với Dương Lâm vào thành Kế châu kiếm người tuổi tác hỏi thăm, song cũng không ai biết.
Ðái Tôn lại bàn rằng :
- Thế khi mấy cái chùa lớn cũng có người biết va .
Bèn đi kiếm chùa lớn mà hỏi.
Khi đương đi, thấy xa xa có một tốp người lầu kia đi lại, hai anh em Ðái Tôn dừng chơn bên đàng mà xem, thấy một người diện mạo khôi ngô , mày dài mắt phụng, da mặt vàng vàng, râu mọc le the, lại có năm bảy người tùy tùng bưng những lễ vật và lụa hàng rất nhiều. Ði tới ngã ba lại có một tốp bảy tám tên quân và một người cao lớn đi đầu , bước tới đón đường chào hỏi người mặt vàng.
Người mặt vàng nói :
- May dữ a ! Nay gặp đại ca đây, xin mời đại ca đi uống rượu với tôi một bửa.
Người cao lớn nói :
- Ý tôi không muốn uống rượu. muốn mượn Viện trưởng chừng một ngàn quan tiền mà thôi.
Người mặt vàng nói :
- Ủa tôi với đại ca tuy là biết mặt, nhưng không phải tiền tài tương giao, sao đại ca lại hỏi mượn tiền tôi, tôi có tiền đâu cho đại ca mượn ?
Người cao lớn nói :
- Viện trương mới gạt bá tánh lấy của rất nhiều , sao lại không cho tôi mượn ?
Người mặt vàng nói :
- Ấy là của người ta cho tôi, chớ tôi có gạt ai để lấy của đâu. Tôi với anh đều có ty thuộc, việc ai nấy giử, chẳng phãi anh cai quản tôi đặng đâu.
Người cao lớn không trả lời , cứ khiến hai tên quân sĩ giựt lễ vật ấy.
Hai tên quân sĩ áp lại giựt các đồ vật và lụa hàng mà chạy tuốt .
Người mặt vàng nỗi giận nói lớn rằng :
- Trương Bảo, mi đừng làm ngang lắm vậy , ta không chịu nhịn mi đâu.
Bèn xốc tới đánh Trương Bảo .
Trương Bảo cười rằng :
- Cha cha thằng Dương Hùng nầy bây giờ muốn đánh với ta sao kìa !
Bèn đạp Dương Hùng một đạp ngang hông té lăn giữa đường.
Quân sĩ áp lại đè Dương Hùng xuống .
Dương Hùng cựa quậy không nổi . Còn mấy người tùy tùng của Dương Hùng thấy vậy cả kinh bõ chạy hết.

Lúc ấy có một chú bán củi, gánh củi đi ngang qua đó , thấy mấy người ấy đè đánh Dương Hùng như vậy, thì đem dạ bất bình, để gánh cũi xuống, bước lại xô mấy người ấy dang ra mà khuyên rằng :
- Quấy phải gì cũng là một vị Viện truởng trong phủ, sao các ngươi lại hiếp đáp thái quá như vậy ?
Trương Bảo trợn mắt nạt rằng :
- Thằng ăn mày nầy lại còn làm mặt lanh , muốn gánh bàn độc mướn nữa sao ?
Chú bán củi nổ giận đá Trương Bảo một đá, văng ra xa lắc.
Mấy tên quân sĩ áp lại bắt chú bán củi, bị chú bán củi tay đánh chơn đá thảy đều lăn cù .
Dương Hùng nhờ có chú bán củi ấy mới dậy đặng . Bèn đánh bọn quân sĩ ấy đặng trả thù.
Còn Trương Bảo dậy đặng, giựt gói lụa hàng vừa muốn thoát thân.
Dương Hùng rượt theo giựt lại chạy tuốt.
Trương Bảo ý muốn rượt theo giựt lại , song thấy chú bán củi rượt theo mình nữa , cho nên phải bỏ chạy .
Chú bán củi rượt theo đánh bọn quân sĩ .
Ðái Tôn và Dương Lâm xem đã rõ ràng thì khen rằng :
- Chú bán củi đó thiệt là đáng mặt anh hùng , hễ thấy bất bình thì ra công giúp đỡ , không biết sợ ai hết.
Bèn chạy tới cãn trở chú bán củi lại mà rằng :
- Xin tráng sĩ tình diện hai đứa tôi, đừng đánh bọn ấy nữa.
Nói rồi Ðái Tôn mắm tay chú bán củi dắt đi , còn Dương Lâm thì gánh giùm gánh củi theo sau.
Ðái Tôn dắt chú bán củi vào tiệm rượu mời ngồi.
Dương Lâm để gánh củi trước tiệm rồi cũng vào tiệm rượu ấy .

Lúc ấy chú bán củi đứng dậy vòng tay nói với Ðái Tôn và Dương Lâm rằng :
- Nhờ ơn nhị vị đại ca can gián , nếu không thì tôi giết thác bọn ấy rồi.
Ðái Tôn nói :
- Hai đứa tôi là người phương xa, thấy tráng sĩ trượng nghĩa như vậy thiệt cũng có lòng khen. Song e tráng sĩ đánh quá tay thì mang họa, cho nên phải mời lại đây đặng phân giải.
Bèn khiến tửu bảo đem rượu thịt ra mời chú bán củi ăn uống.
Chú bán củi nói :
- Nhị vị ca ca là người chưa quen , đã giải họa cho tôi , lại còn thết đải như vậy , ơn ấy tôi đâu dám lảnh .
Dương Lâm nói :
- Tứ hải chi nội giai huynh đệ , không hề gì đâu mà phòng ngại . Xin tráng sĩ ăn uống với anh em tôi một bửa.
Chú bán củi thấy nói đã cạn lời, thì cũng ăn uống với anh em Ðái Tôn.
Trong khi ăn uống, Ðái Tôn hỏi chú bán củi rằng :
- Tráng tên họ là chi, quê quán ở đâu, xin nói cho tôi rỏ ?
Chú bán củi nói :
- Tôi là Thạch Tú, quê ở Kim Lăng , từ bé học tập võ nghệ cũng khá, thấy chuyện bất bình thì ra gánh , nên người trong xứ tôi gọi là Nhương mang tam lang. Năm trước tôi theo chú tôi đến đây buôn ngựa , rủi chú tôi mang bệnh thác dọc đàng, tôi lo việc thuốc thang và chôn cất nên hết vốn, không tiền trở về cho nên mới phải ở đây hái củi đổi gạo đặng nuôi miệng.
Ðái Tôn nói :
- Tài cán như tráng sĩ mà làm nghề bán củi thì cũng mai một anh hùng, chi bằng thả theo giang hồ hưởng cuộc sung sướng thì hay hơn.
Thạch Tú nói :
- Tôi có tài cán chi mà dám trông đến việc sung sướng ?
Ðái Tôn nói :
- Tống Công Minh ở trên Lương Sơn Bạc có lòng chiêu hiền , nạp sĩ , trượng nghĩa khinh tài, chớ chi tráng sĩ lên đó nhập lỏa , ắt đặng trọng dụng . Vả lại mai sau triều đình chiêu an thì tráng sĩ cũng đặng vinh phong chớ chẳng không.
Thạch Tú nói :
- Ý tôi cũng muốn , song không người tiến cử thì cũng không đường đi.
Ðái Tôn nói :
- Nếu tráng sĩ muốn lên đó, thì có tôi tiến cử cho.
Thạch Tú :
- Nhị vị có lòng như vậy, ơn ấy trọng biết bao nhiêu , dám hỏi nhị vị tên họ là chi ?
Ðái Tôn nói :
- Tên tôi là Ðái Tôn , còn người nầy là Dương Lâm, đều ở Lương Sơn Bạc .
Thạch Tú hỏi :
- Ðái Tôn nào, hay là Ðái Tôn ở Giang châu , hiệu là Thần hành thái bảo đó chăng ?
Ðái Tôn nói :
- Phải .
Dương Lâm mở gói lấy mười lượng bạc cho Thạch Tú .
Thạch Tú từ chối không dám lảnh.
Ðái Tôn và Dương Lâm nài nỉ hết sức, Thạch Tú mới chịu lảnh bạc ấy .
Kế Dương Hùng dắt hai mươi người phăng phăng vào tiệm ấy.
Ðái Tôn và Dương Lâm thấy có đông người vào đó thì bỏ đi xa .
Thạch Tú đứng dậy hỏi Dương Hùng rằng :
- Viện trưởng đi đâu đây ?
Dương Hùng nói :
- Tôi kiếm túc hạ hết sức. Té ra túc hạ ở đây uống rượu mà tôi không thấy. Khi nảy tôi mắc rượt theo Trương Bão đặng giựt gói hàng lại , cho nên mới quên ngó tới túc hạ. Giây lâu trở lại lại kiếm , hỏi thăm mấy nhà ở gần đó thì ai nấy đều nói : Túc hạ đi với hai người viễn khách lại tiệm uống rượu rồi. Tôi kiếm khắp hết mấy tiệm không đặng, bây giờ mới kiếm đặng đây .
Thạch Tú nói :
- Mắc có nhị vị viễn khách mời tôi uống rượu , cho nên thất công Viện trưởng tìm kiếm, xin miễn chấp . Bây giờ Viện trưởng đã đến đây, xin mời ngồi lại uống rượu và đàm đạo chơi cho vui.
Dương Hùng ngồi lại rồi hỏi Thạch Tú rằng :
- Vậy chớ túc hạ tên họ là chi , quê quán ở đâu , xin cho tôi rõ ?
Thạch Tú nói :
- Tôi là Thạch Tú quê ở Kim Lăng, có tánh nóng nảy, thấy việc bất bình liều mình gánh vác cho nên ai nấy đều gọi là Nhương mạng tam lang .
Dương hùng hỏi rằng :
- Hai người viễn khách uống rượu với túc hạ khi nảy, bây giờ đã đi đâu rồi ?
Thạch Tú nói :
- Hai người ấy thấy Viện trưởng dắt rất đông người lại , ngở là quyết lòng tranh đấu, cho nên phải bỏ đi .
Dương Hùng nói :
- Hai người ấy có can chi đến tôi, mà tôi phòng quyết chuyện tranh đấu.
Bèn kêu tửu bảo đem rượu thịt lại thếch đãi Thạch Tú .
Trong khi ăn uống, Dương Hùng nói với Thạch Tú rằng :
- Túc hạ quê ở Kim Lăng chắc là không có thân quyến chi ở lối nầy rồi , ý tôi muốn kết làm anh em với túc hạ, không biết túc hạ , bắng lòng chăng ?
Thạch Tú cả mừng nói rằng :
- Viện trưởng có lòng cố cập lẻ nào tôi lại chối từ. Vậy chớ niên canh của Viện trưởng bao nhiêu, xin cho tôi biết. Thạch Tú nói :
- Viện trưởng lớn hơn tôi một tuổi, vậy tôi xin kiến làm anh .
Bèn lạy Dương Hùng bốn lạy kêu là ca ca .
Rồi đó, ngồi lại ăn uống với nhau .
Trong khi ăn uống, Dương Hùng ngó ra thấy cha vợ mình là Phan công đi với năm bảy người vào tiệm rượu ấy .
Dương Hùng lật đật đứng dậy hỏi rằng :
- Nhạc phụ đến đây có chuyện chi chăng ?
Phan công nói :
- Cha nghe con đánh lộn với Trương Bảo, cho nên cha phải đến đây kiếm .
Dương Hùng thuật rõ các việc Thạch Tú cứu viện cho Phan công nghe.
Phan công cả mừng , rồi cũng kêu mấy người theo mình vào tiệc ngồi lại ăn uống.
Lúc ấy Phan công nói với Thạch Tú rằng :
- Tài cán của chú em như vậy thiệt cũng ít ai dám bì. Vậy chớ thuở nay chú em có biết nghề chi làm ăn, hay là chuyên có một nghề hái củi đó thôi .
Thạch Tú thưa rằng :
- Cha tôi xưa kia làm nghề cạo heo, cho nên tôi cũng thạo nghề ấy ,
Phan công nói :
- Thuở tôi còn trai, tôi cũng làm nghề cạo heo , bây giờ già yếu làm nữa không nỗi , cho nên phải thôi.

Ăn uống no say, mấy người đi theo Phan công từ giả ra về . Còn Phan công và Dương Hùng thì dắt Thạch Tú về.
Thạch Tú muốn gánh củi đi ; song Phan công và Dương Hùng không cho gánh .
Thạch Tú phải bỏ gánh củi ấy đi theo .
Vào đến nhà rồi , Dương Hùng kêu vợ bảo rằng:
- Hiền thê ra đây chào hỏi thúc thúc.
Kêu vừa dứt lời thì nghe trong màn có người đáp :
- Lang quân có em hay sao mà khiến tôi chào hỏi thúc thúc ?
Dương Hùng nòi :
- Ðừng có hỏi làm chi , hãy ra đây chào hỏi .
(Nguyên người đàn bà ấy sanh ngày mồng bảy tháng bảy , tên là Phan Xảo Vân, khi trước có lấy một người Lại viên ở phủ ấy tên là Vương áp ti , mới đặng hai năm thì vương áp ti chết, đến sau Phan xảo Vân lại gá nghĩa với Dương Hùng đây chưa đặng một năm.)

Lúc Phan Xảo Vân khoát màn bước ra .
Thạch Tú lật đật thi lễ mà rằng :
- Mời tẩu tẩu ngồi, đặng em làm lễ ra mắt.
Phan Xão Vân ngồi xuống.
Thạch Tú vừa muốn quì lạy .
Phan Xảo Vân nói :
- Tuổi tôi còn nhỏ, lẻ nào dám chịu lễ ấy .
Dương Hùng nói :
- Người nầy là anh em mới kết nghĩa hôm nay, vậy hiền thê phải chịu cho nó làm lễ ra mắt.
Nói vừa dứt lời thì Thạch Tú đã quì xuống lạy Phan Xảo Vân bốn lạy.
Phan Xảo Vân đáp lễ rồi trở vào lo việc cơm nước và dọn một căn phòng trống cho Thạch Tú ở .
Ngày thứ Dương Hùng vào khám thì dặn dò Phan Xảo Vân khiến may quần áo cho Thạch Tú mặc.

Nói về Ðái Tôn và Dương Lâm, từ lúc ở nơi tiệm rượu thấy một tốp đông người vào kiếm Thạch Tú, thì e sanh chuyện rầy rà , cho nên trở lại khách điếm.
Ngày thứ Ðái Tôn và Dương Lâm lại đi tìm kiếm Công Tôn Thắng, song hỏi thăm cũng không đặng, đi đã mỏi mê rồi cũng trở về khách điếm.
Rạng ngày lại đi kiếm nữa, kiếm đã bốn ngày không đặng tin tức , túng phải trở lại Ẩm mã xuyên rủ ba anh em Bùi Tuyên đều về Lương Sơn Bạc.

Nói về cha vợ của Dương Hùng là Phan công, ngày kia Phan công ý muốn nổi lò cạo heo, bèn thương nghị với Thạch Tú rằng :
- Nơi phía sau nhà nầy có một cái đường hẻm , đường ấy có một căn phố trống, phía sau căn phố sẳn có một cái giếng, nếu làm lò heo tại đó thì cũng tiện lắm, ý tôi muốn tính hiệp với thúc thúc đặng làm việc ấy .
Thạch Tú cả mừng, Phan công lại kiếm mấy người làm công củ ngày trước mà mướn, rồi khiến ở đó với Thạch Tú, các việc thâu xuất thì để cho thạch Tú coi hết.
Từ ấy Thạch Tú ban ngày thì ở tại lò, tối thì về nhà Dương Hùng mà ngủ. 
<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 132
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com