watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
00:38:0414/06/2025
Kho tàng truyện > Truyện Dài > DÃ SỮ > Thủy Hử 31-40 - Trang 10
Chỉ mục bài viết
Thủy Hử 31-40
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 10 trong tổng số 20

Ði đã nữa tháng mới tới một chổ kia, hai người Công sai trông xa xa có một tòa núi cao thì nói với Tống Giang rằng :
- Tòa núi cao đó là Yết Dương lảnh, qua khỏi Yết Dương lảnh thì tới sông Tầm Dương giang , nếu đi theo đường sông mà qua Giang châu thì gần lắm .
Tống Giang nói :
- Trời đương mát mẻ, vậy chúng ta qua núi cho sớm đặng kiếm chổ mà nghĩ.
Hai người Công sai khen phải, bèn đi với nhau đến nữa ngày mới qua khỏi núi ; vừa tới chơn núi thì thấy có một tiệm rượu. Tống Giang cả mầng nói với hai người Công sai rằng :
- Chúng ta đi cũng đã đói bụng và khát nước rồi , vậy hay ghé lại tiệm rượu nầy ăn uống và nghĩ ngơi một hồi rồi sẽ đi.
Hai người Công sai nghe theo, liền bước ngay vào tiệm.
Lúc ấy Tống Giang lại nhường cho hai người Công sai ngồi trước, còn mình thì ngồi sau , ngồi đó đã lâu song không thấy ai ra.
Tống Giang kêu lớn rằng :
- Chủ nhà đi đâu mất vậy kìa ?
Kêu vừa dứt tiếng thì nghe có người trả lời rằng :
- Có tôi ra đây.
Tống Giang bèn ngó vô trong, thấy có một người cao lớn, râu đỏ , mặt cọp , mình mặc áo lá, tay cầm khăn lau, bước ra chào và hỏi rằng :

- Vậy chớ quí khách muốn mua bao nhiêu rượu ?
Tống Giang nói :

- Chúng tôi đi cũng đã đói rồi , chú có vật chi bán cho chúng tôi nhậu chăng ?
Người ấy nói:.
- Ở đây không có vật chi cho lắm, duy chỉ có thịt bò luộc và rượu trắng mà thôi.
Tống Giang nói :

- Vậy chú bán cho tôi ba cân thịt bò và một ống rượu.
Người ấy nói :

- Xin quí khách chớ giận , để tôi nói lại cho quí khách rõ, tại xứ nầy tiệm rượu nào cũng lấy liền trước rồi mới bán, như quí
khách muốn uống thì phải đưa tiền trưóc đã.
Tống Giang nói :

- Trước sau gì cũng vậy, để tôi trả tiền trước cho.
Nói rồi bèn mở gói ra mà lấy bạc.
Người y liếc xem, thấy gói ấy có hơi nặng thì đã động lòng tham về mừng thầm .
Tống Giang lấy bạc trao cho người ấy, người ấy lảnh bạc rồi bưng ra một mâm thịt bò và rượu cho Tống Giang và hai người Công sai ăn uống .
Tống Giang vừa ăn vừa nói với hai người ấy rằng :

- Tôi thường nghe thiên hạ đồn rằng : Những quán dọc đường như vầy, hay dùng thuốc mê mà cướp của , rồi lại giết người lấy thịt làm nhưn bánh mà bán , không biết ở đây có như vậy chăng ?
Người bán rượu cười rằng :
- Nếu vậy ba ông chẳng nên ăn uống rượu thịt của tôi làm chi , vì không biết chừng cũng có bỏ thuốc mê vào đó.
Tốn Giang nói :
- Chứ tưởng tôi nói láo hay sao mà ngạo tôi như vậy , ấy là tôi nghe người ta đồn chớ không phải tôi ngó thấy .
Hai người Công sai nói :
- Ðại ca hãy ăn cho sốt , kẻo để nguội thì nó hết ngon đi.
Người bán rượu nói :

- Nếu muốn ăn nóng hơn nữa thì để tôi trụng lại cho.
Nói rồi bèn lấy thịt mà trụng cho ba người ấy ăn.
Ăn uống vừa rồi hai người Công ai miệng đổ nước dải ra, té tới té lui một hồi, rồi liền nhào ngửa nơi đất.
Tống Giang thấy vậy bước lại đở dậy, té ra mình cũng chóng mặt mà nhào luôn.
Ba người. nằm lại một đống, lấy mắt nhìn nhau, không cựa quậy đặng.
Người bán rượu nói :

- Mấy ngày rày buôn bán ế nhệ, không ra gì hết, hôm nay trời khiến cho ta gặp được mối lớn như vầy thiệt cũng là may lắm. Bèn kéo Tống Giang vào phía sau để lên thớt thịt, rồi lại kéo hai người Công sai để nằm một đống đó, chờ khi làm thịt Tống Giang rồi sẽ làm luôn hai người ấy.
Khi người bán rượu kéo Tống Giang và hai nguời Công sai vào chổ hạ sát xong rồi , thì nhớ trực lại gói hành lý cũa Tống Giang , bèn lật đật lấy vào, mở ra xem, thấy có vàng bạc rất nhiều thì đem lòng mừng rở cười rằng :
- Ta mở tiệm rượu ra mấy năm nay, chưa từng thấy tù tội nào có tiền bạc nhiều như vầy , ấy cũng là trời khiến cho ta chứ thuở nay đời nào có tù tội gì mà tiền bạc nhiều lắm vậy.
Bèn gói lại tử tế, ra cửa đứng trông coi thử mấy người bạn về chưa, đặng có ra tay hạ sát.
Té ra trông hoài mà cũng không thấy ai về hết.
Giây lâu lại thấy ba người ở dưới núi chạy lên , người ấy biết tiếng người quen, bèn lật đật nghinh tiếp và hõi rằng :

- Ðại ca đi đâu coi bộ hăm hở lắm vậy ?
Trong ba người ấy, có một người cao lớn đáp rằng :

- Chúng ta lên núi đặng đón rước một người kia, vì đã định chắc ngày nay người ấy sẽ đến tại đây, song không biết có điều chi ngăn trở hay không mà hôm nay chưa tới, làm cho chúng ta ngóng trông mỏi mắt.
Người bán rượu hỏi rằng :

- Vậy chớ đại ca muốn đón rước ai ở đâu ?
Người cao lớn nói :
- Ta muốn đón rước một người rất có danh , cả thiên hạ đều phục là người tốt.
Người bán rượu hỏi :
- Người nào ở đâu mà thiên hạ đều phục như vậy ? Xin đại ca nói cho em biết.
Người cao lớn đáp rằng :
- Người ấy tên là Tống Giang làm chức Áp Ti tại Huy thành huyện, thuộc về Tế châu.
Người bán rượu hỏi rằng :

- Tống Giang nào, hay là người mà họ hay gọi là Cập thời vỏ Tống Công Minh đó chăng ?
Người cao lớn nói :

- Phải, người đó đa !
Người bán rượu lại hỏi rằng :

- Tống công Minh có danh như vậy , lại đến đây làm chi mà đại ca đón ?
Người cao lớn nói :
- Mới đây có người quen với ta ở bên Tế châu , đến nói với ta rằng : Không biết Tống Giang vì tội gì mà bị quan phủ Tế châu phát phối qua Giang châu. Vì vậy ta định chắc rằng người đi ngang qua đây, nên mới ra đây mà đón.
Nguyên khi người còn ở Huy thành huyện thì ta muốn đến đó cho gặp một phen, nhưng chưa đi đặng. Ðến nay nghe người đi ngang qua đây, lẻ nào ta không đón rước mà làm bạn với người Bởi đó ta chực đây đã mấy ngày rày , song cũng chưa đặng gặp ; nay ta đi với hai anh em đây lên núi uống rượu chơi và đón rước Công minh luôn thể. Vậy chớ mấy ngày rày, việc buôn bán ngươi ra thể nào ?
Người bán rượu đáp rằng :
- Tôi chẳng giấu chi đại ca. mấy ngày rày tôi buôn bán ế lắm, hôm nay nhờ có ông bà đẩy đưa, gặp đặng ba mối hàng ; nói cho phải, đẵ đặng chì lại đặng chài, cái thằng làm sao đã mập là lại nhiều tiền, thiệt là may mắn cho tôi lắm.
Người cao lớn nghe nói thì lật đật hỏi rằng :
- Ba người ấy diện mạo thể nào ?
Người bán rượu đáp :
- Một người là tội nhơn, còn hai người kia là Công sai.
Người cao lớn nghe nói thì thất kinh mà rằng :

- Người tội nhơn ấy có phải là đen, lùn và phương phi hay chăng ?
Người bán rượu đáp :

- Phải.
Người cao lớn lật đật hỏi rằng :
- Vậy chớ ngươi đà hạ sát rồi chưa ?
Người bán rượu đáp rằng :

- Tôi đã kéo nó lại chổ hạ sát rồi, nhưng mà chưa ra tay , vì còn chờ mấy chúng bạn của tôi về, đặng có phụ với tôi mà làm thịt nó, song tôi ngóng trông đã lâu mà không thấy về .
Người cao lớn nói:
- Ðể ta vô nhìn lại coi thử.
Bèn đi thẳng lại chổ hạ sát mà xem; thì thấy Tống Giang nằm ngay trên thớt, còn hai người Công sai thì nằm ngang nằm dọc nơi đất.
Người cao lớn nhìn mặt Tống Giang, song cũng không biết , thấy trên mặt có thích tự thì cũng không rỏ đặng ; bèn đứng suy nghĩ một hồi, trực nhớ lại liền nói với người bán rượu rằng :
- Ngươi hãy đem cái gói ra đây , đặng ta xem tờ công văn thì mới biết tên họ của người tội nhơn nầy .
Người bán rượu khen phải, bên mở gói lấy tờ công văn ra trao cho người cao lớn xem .
Xem rồi thì cả mừng mà rằng :
- May dữ a, ấy cũng là trời khiến cho ta đến đây nhằm lúc người chưa hạ sát nếu trể trong giây phút nữa thì ngươi đã giết lầm ca ca ta rồi, còn gì đâu . Vậy ngươi phải mau mau lấy thuốc giải độc mà cứu ca ca ta tĩnh lại .
Người bán rượu cả kinh lật đật hòa thuốc giải độc mà đổ cho Tống Giang.
Ðỗ rồi thì người cao lớn đở Tống Giang dậy và mở gông ra .

Giây lâu Tống Giang tỉnh dậy, mở mắt ra, thấy có mấy người ấy đứng gần xung quanh, song chẳng biết là ai hết.
Còn người cao lớn khiến hai anh em mình đở Tống Giang ngồi dậy, rồi quì xuống lạy .
Tống Giang lấy làm lạ hỏi rằng :

- Ai đó vậy . Hay là tôi chiêm bao chăng?
Người bán rượu cũng quì lạy Tống Giang nữa .
Tống Giang nói :

- Liệt vị tên họ chi, còn chổ nầy là xứ gì , xin nói cho tôi rõ .
Người cao lớn nói :

- Tôi tà Lý Tuấn, quán ỡ Lư châu, chuyên nghề ăn cướp nơi sông Dương Tử giang ; vì tôi có tài lội hay, cho nên người ta gọi là Hỗn giang long, còn người bán rượu đây là Lý Lập quán ở Yết Dương lãnh đây, chuyên nghề đón đường giết người lấy của, cho nên người ta gọi là Thôi mạng phán quan ; còn hai người này là hai anh em ruột với nhau, đều ở sông Tầm giang nầy, làm nghề bán muối lậu, người anh tên là Ðồng Oai, hiệu là Xuất động giao, người em tên là Ðồng Mảnh , hiệu là Phiêu giang noãn.
Lúc ấy Ðồng Oai, Ðồng Mảnh lạy Tống Giang bốn lạy, rồi Tống Giang hỏi rằng :

- Vì sao liệt vị biết tên tôi ?
Lý Tuấn nói :

- Vì tôi có một nười anh em, qua buôn bán nơi Tế châu mới về, nói việc ca ca bị đày qua Giang châu, thuở nay tôi lại thường kính mến ca ca, muốn tới viếng ca ca một phen, song vì duyên phận rất ít, nên chưa đặng gặp , nay nghe nhơn huynh đến Giang châu đi ngang qua đây, cho nên tôi đi đón đã mấy ngày rày , nay nhờ dịp lên tiệm uống rượu thì mới gặp đặng ca ca như vầy, thiệt cũng là may lắm , song còn chưa rõ ca ca bị tôi chi mà tới đổi bị phát phối ?
Tống Giang mới thuật hết các việc từ khi giết Diêm bà Tịch cho đến lúc trở về Thạch Dõng thôn cho mấy người ấy nghe, mấy người ấy nghe rồi đều than thở .
Lý Lập nói :
- Thôi, bây giờ ca ca ở lại chốn này mà vui vầy với anh em tôi, chẳng nên tới đó làm chi cho cực .
Tống Giang nói :

- Ðừng tưỡng đến chuyện ấy mà lổi với trào đình. Hôm trước bọn Lương Sơn Bạc cầm cọng tôi hết sức mà tôi cũng không chịu ở, như anh em có lòng tưởng tôi thì phải cứu hai thằng Công sai tĩnh lại cho mau .
Lý Lập lật đật lấy thuốc giải độc mà đổ cho hai người Công sai tỉnh lại .
Rồi đó Lý Lập bày rượu thịt, mời các vị hão hớn ấy ngồi lại uống rượu .
Hai người Công sai nói :
- Rượu nầy uống vô cổ cũng không gắt gì cho mấy, không biết cớ gì lại say bết bát như vậy ?
Mấy vị hảo hớn đều cười .

Mản tiệc rồi thì mấy người đều ở tại quán mà nghĩ một đêm .
Ngày mai Lý Lập lại dọn tiệc đưa Tống Giang lên đường.
Ăn uống rồi, Tống Giang và hai người Công sai từ giả mấy vị hảo hớn, quảy gói ra đi .
Lúc ấy Lý Tuấn, Ðồng Oai và Ðồng Mảnh đều theo Tống Giang xuống núi .
Khi xuống đến chơn núi thì Lý Tuấn mời Tống Giang về nhà thết đải và kết làm anh em.
Cầm ở lại đó vài ngày , rồi Tống Giang và hai người Công sai mới từ giả ra đi .

Ði nữa ngày mới tới một chổ thành thị đông đảo lắm , lại có một đám rất đông, Tống Giang chen vào xem, thấy có một người đương múa thiệu (đi đường thương) cho người ta xem, đặng có bán thuốc dán.
Người ấy múa thiệu thương rồi lại đi qườn một hồi nữa.
Tống Giang khen rằng :
- Ðường thương cũng giỏi mà thiệu quờn cũng hay !
Người ấy múa rồi thì bưng cái mâm nhỏ ra nói cùng mấy người coi rằng :

- Tôi là người phương xa mới đến xứ nầy , tuy tôi không phải là bực nhứt, song cũng có sức tầm thường. Vậy xin liệt vị mua giùm thuốc dán cho tôi, kẻ ít người nhiều , như không muốn dùng thuốc thì cũng cho tôi một vài đồng điếu kẻo tôi múa cho liệt vị xem cũng đã mệt rồi.

Nói rồi bưng mâm đi một vòng, té ra không ai cho một đồng .
Người ấy lại đi và nói một lần nữa, cũng chẳng thấy ai cho.
Tống Giang thấy vậy thì lấy năm lượng bạc và kêu rằng:
- Bớ giáo sư, tôi là người tù tội , chẳng có mà cho nhiều , xin tạm dùng năm lượng bạc này đặng chi phí.
Người ấy tiếp lấy năm lượng bạc và nói rằng :
- Chợ Yết Dương nầy cũng là một chổ hữu danh đại địa, mà không ai chịu cho tôi một đồng điếu , để cho ân nhân là người bị việc, lại cho tôi năm lượng bạc như vậy, mới thiệt người đại độ. Còn mấy vị hảo hớn chợ nầy, là người có tiền mà không biết dùng cho phải nghĩa.
Hèn chi tôi nghe người ta có làm bài thơ rằng :

Rất nên thẹn bấy Trịnh Nguơn Hòa,
Cứ tới nhà trò mướn xướng ca,
Xử thế xét suy câu kiến nghĩa,
Phong lưu không phải lại sô sa.

Nầy, trong năm lượng bạc nầy cầm bằng năm chục lượng , nay tôi xin hỏi cao tánh đại danh đặng có truyền nêu cho thiên hạ biết.
Tống Giang nói :

- Giáo sư ôi, năm lượng bạc có trọng gì đâu mà giáo sư phòng tạ như vậy .
Nói vừa dứt lời, có một người cao lớn ở ngoài lướt vào nạt Tống Giang rằng :

- Thằng tù nầy ở đâu , dám cã gan tới đây làm cho mất oai phuông cũa ta như vậy ? Mi đừng có làm phách, ỷ mình có bạc, nên xài bá láp. Vã chăng thằng nầy là quân vất vơ ở đâu không biết, trong mình học đặng võ nghệ chút đỉnh, lại dám tới chợ nầy diệu võ giương oai, khoe tài cậy sức, chẳng kễ đến ta, vì vậy ta mới truyền rao trong chợ mà dặn đừng cho nó tiền bạc chi hết , bây giờ mi lại làm phách cho nó tới năm lượng bạc, như vậy có phải là mi muốn làm cho mất oai phuông của ta chăng ?
Tống Giang đáp rằng:

-Lạ nầy ! Bạc của tôi, thì tôi cho, can chi đến chú mà chú rầy ?
Người cao lớn ấy nổi giận thộp ngực Tống Giang nạt lớn rằng :
- Thằng tù nầy còn dám đối đi đáp lại hay sao kìa ?
Tống Giang nói :

-Sao lại không dám .
Người ấy cả giận, đánh vào mặt tống Giang một thoi, Tống Giang tránh khỏi.
Người ấy lại đánh theo nữa.
Tống Giang nổi giận vừa muốn đánh trả, người múa thiệu thấy vậy nhãy lại chụp đầu người ấy , đạp một đạp ngang hông, người ấy liền té nhủi xuống đất . Mới vùa lồm cồm ngồi dậy , người múa thiệu lại cho một đạp té nhào xuống nữa.
Hai người Công sai can gián người múa thiệu.
Người cao lớn ấy gượng gạo đứng dậy, ngó Tống Giang và người múa thiệu mà rằng :
- Ðể đây hai đứa bây coi tao nghe !
Nói rồi liền chạy tuốt qua phía Nam.
<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 135
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com