watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
17:41:1218/05/2024
Kho tàng truyện > Truyện Dài > DÃ SỮ > Thủy Hử 31-40
Chỉ mục bài viết
Thủy Hử 31-40
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 1 trong tổng số 20

Hồi 31

Võ hành giả đương say đánh Khổng Lượng
Cẩm Mao Hổ vì nghĩa thả Tống Giang

Nói về thành Mạnh châu nơi nhà Trương Ðô giám . Khi Võ Tòng chém giết đó , thì có một tên gia đinh trốn khỏi .
Qua đến canh năm mới dám ló ra , mà la lên cho lân lý hay .
Rạng ngày lại đến quan Tri phủ cáo báo .
Tri phủ cả kinh hỏa tốc sai người đến nhà Trương Ðô giám khán nghiệm tử thi .
Khán nghiệm xong rồi thì người ấy làm tờ phúc bẩm báo cáo rằng :
- Khi ban đầu chắc là nó vào nhà tàu ngựa mà giết hết một người giữ ngựa, rồi thẳng vào nhà bếp giết hết hai con a huờn, lại lên lầu giết Trương Ðô giám , Trương Ðoàn Luyện, Tương Môn Thần và hai tên quân hầu , rồi lấy máu mà đề tám chữ nơi vách phấn như vầy "Kẻ sát nhân là Ðả hổ Võ Tòng" rồi lại vào phòng mà giết phu nhân , Ngọc Lan , hai mụ vú và hai đứa con gái của Trương Ðô giám . Cả hết vừa nam vừa nữ là mười lăm mạng , nó lại đoạt thủ hết sáu cái chén rượu bằng vàng nữa .
Tri phủ xem tờ phúc bẩm rồi thì khiến kiểm điểm quân bộ đạo rượt theo bắt Võ Tòng.
Ngày thứ lại có Bảo Chánh nơi Phi Vân phố đến báo với Tri phủ rằng :
- Hôm qua có bốn người bị giết tại Phi Vân phố .
Tri phủ cả kinh , lật đật tư tờ cho Huyện úy , khiến đến tại Phi Vân phố vớt bốn cái thây ấy lên đặng khán nghiệm , té ra bốn người ấy thì biết có hai người Công sai, còn hai người kia thì không biết , bèn truyền sắm quan quách mà tẩn liệm, lại truyền đóng cửa thành ba ngày đặng có giục soát các nhà coi thử có chứa Võ Tòng hay không.
Tuy lục soát khắp nơi nhưng cũng không gặp đặng, liền vẽ diện mạo của Võ Tòng mà truyền rao các nơi rằng :
- Như ai biết Võ Tòng ở đâu , đến đây cáo báo sẽ đặng thưởng ba ngàn quan. Như ai có ý giấu giếm và chứa Võ Tòng trong thì thì cũng đồng tội.
Truyền vậy mà cũng không ai bắt đặng hết.

Nói về Võ Tòng tại nhà Trương Thanh đã ba ngày rồi .
Ðến chừng Trương Thanh hay đặng lời truyền rao ấy thì nói với Võ Tòng rằng :
- Hiền đệ ôi, chẳng phải là tôi sợ liên can mà không muốn cho hiền đệ ở đây , ngặt vì bây giờ phép quan tầm nả nghiêm nhặt lắm, cho nên tôi e hiền đệ ở đây không yên . Nay tôi muốn chỉ cho hiền đệ một chổ đặng ẩn thân, song chưa biết hiền đệ có bằng lòng hay không .
Võ Tòng nói :
- Mấy ngày rày tôi đang lo sợ ngài ngại chắc là ở đây không yên . Như ca ca biết chổ nào ỡ đặng, xin chỉ giùm cho tôi, lẻ nào tôi lại không chịu, song không biết từ đây đến đó gần xa thể nào ?
Trương Thanh nói :
- Tại địa phận Thanh châu có một hòn núi tên là Nhị Long sơn, núi ấy có một cái chùa là Bửu Châu tự, chùa ấy có anh tôi là Lổ Trí Thâm và một người hảo hớn là Dương Chí , chiếm cứ bấy lâu mà quan quân không làm chi nổi , nếu hiền đệ đến đó náo nương thì chắc đặng an ổn, chẳng cần gì phải đi đâu làm chi . Vả lại từ đây đến đó cũng chẳng bao xa, hai người ấy thường hay gởi thơ khiến tôi nhập lỏa , song vì tôi còn mến chổ nầy , cho nên chưa muốn ra đi . Bây giờ nếu hiền đệ bằng lòng thì tôi làm một phong thơ cho hiền đệ đem đến đó, thì chắc là nhập lỏa đặng.
Võ Tòng nói :
- Nói như đại ca cũng phải, bây giờ tôi đến đó ẩn thân thì hay hơn, xin đại ca viết thơ đặng cho tôi đi nội ngày nay.
Trương Thanh lật đật viết thơ trao cho Võ Tòng.
Võ Tòng vừa muốn từ giả vợ chồng Trương Thanh mà đi, thì Tôn Nhị Nương nói với Trương
Thanh rằng :
- Sao tướng công dám để cho thúc thúc đi như vậy , tôi e chẳng khỏi bị bắt đâu.
Võ Tòng nói :
- Không hề chi mà sợ, không lẻ mọi người đều biết mặt tôi hết ?
Tôn Nhị Nương nói :
- Các nơi đều có đồ hình của thúc thúc, lại trên mặt thúc thúc có thích tự đó, tôi e thúc thúc không khỏi bị bắt.
Trương Thanh nói :
- Vậy thì hiền thê hãy lấy hai miếng thuốc dán đặng cho thúc thúc dán bịt chổ thích tự lại, thì họa may không ai biết đặng .
Tôn Nhị Nương cười rằng :
- Không được đâu ! Con mắt người ta là ngọc, lẻ nào làm dối như vậy đặng. Tôi có một kế, song không biết thúc thúc có chịu hay không ?
Võ Tòng nói :
- Tôi đã muốn đào tai tị nạn, dẩu tẩu tẩu chỉ bảo điều chi khổ cực cho mấy đi nửa, thì tôi cũng phải nghe.
Tôn Nhị Nương cười rằng :
- Hễ tôi nói ra thì xin thúc thúc chớ giận.
Võ Tòng nói :
- Vậy tẩu tẩu hãy nói đi.
Tôn Nhị Nương nói :
- Năm trước có một lão thầy sải đến đây bị tôi giết mà làm thịt, cho nên còn lại những y phục, giới đao, thiền trượng và các món tùy thân trong việc tu hành. Bây giờ sẳn có các vật ấy nếu thúc thúc muốn tị nạn, phải cạo đầu làm thầy sải thì mới khỏi lo sợ phập phồng. Vả lại niên kỷ của thúc thúc và niên kỷ của thầy sải ấy cũng bằng nhau . Hễ gặp tra hỏi điều chi, thúc thúc cứ lấy theo pháp danh nó mà nói, thì chắc là không có việc chi hết.
Trương Thanh nghe nói vỗ tay cười rằng :
- Phải lắm ! Phải lắm ! Vậy mà tôi quên lửng đi. Bây giờ tính như vậy cũng xong , xin hiền đệ nghe theo lời ấy.
Võ Tòng nói :
- Tính như vậy cũng phải, song e bộ tướng tôi không giống người tu hành.
Trương Thanh nói :
- Vậy thì mặc áo quần vô đặng coi thử thể nào .
Nói rồi bèn khiến Tôn Nhị Nương vào phòng lấy áo quần ấy cho Võ Tòng mặc.
Võ Tòng mặc rồi thì xem cũng vừa vặn và cũng giống người tu hành lắm.
Trương Tlanh bèn lấy giới đao cạo đầu cho Võ Tòng.
Cạo rồi Võ Tòng lấy kiếng soi mặt thì cười ngất .
Trương Thanh hỏi :
- Sao hiền đệ lại cười ?
Võ Tòng nói :
- Tới thấy việc giả mà giống như việc thiệt, cho nên tôi cười.
Trương Thanh nói :
- Bây giờ việc đã gấp rồi không nên chậm trể , vậy hiền đệ hãy trao mấy cái chén vàng của Trương Ðô giám lại cho tôi, đặng tôi khiến gia đinh đem bán lấy bạc mà đi đường.
Võ Tòng nghe theo.
Võ Tòng ăn uống no nê rồi từ giả vợ chồng Trương Thanh, quảy gói ra đi.
Khi ra đi thì Trương Thanh dặn rằng:
- Việc đi đường sá không phải là dễ gì, vậy hiền đệ chẳng nên uống rượu cho say sưa và chẳng nên tranh đấu với ai, vì trong việc giả chơn thì mình biết lấy mình, chớ người lạ thấy hình dạng như vậy thì ai ai cũng ngờ mình là người tu hành. Vậy hiền đệ mọi việc đều phải nhịn nhục, đứng có nóng nảy như củ mà người ta dòm biết sự giả của mình. Còn khi đi đến Nhị Long sơn rồi thì phải gởi thơ cho tôi hay, đặng tôi tính việc đoàn tụ với nhau một chổ , chớ vợ chồng tôi ở đây không phải là trường cửu chi kế đâu.
Võ Tòng vâng !ời, từ giả quảy gói ra đi.
Vợ chồng Trương Thanh đưa ra một đổi xa xa đứng nhắm Võ Tòng đi đã xa rồi, thì vợ chồng Trương thanh đều khen rằng :
- Thiệt giống tạc là một vị hành giả , chắc không ai hiểu thấu.
Nói rồi thì vợ chồng đều trở về.
Còn Võ Tòng đi đến chiều tối mới tới ngã tư Ðại Thọ, phần thì trời tối , phần thì không biết đường , lại thêm không gặp ai mà hỏi, nên đánh liều cứ đi theo đường thẳng.
Ði đến trăng mọc mới tới một hòn núi kia.
Võ Tòng lần hồi lên núi và đi và xem cỏ cây trên núi ấy.
Khi đương xem , xãy nghe phía bên tả có tiếng cười rân, thì Võ Tòng nghĩ rằng :
- Trời thì tối , mà chổ nầy là chổ non cao , lẻ nào lại có ai đến đây làm chi mà cười giởn như vậy, chắc là ma quỉ muốn chọc ghẹo ta đây chứ chẳng không ?
Bèn bước lại phía ấy xem , thì thấy có một cái thảo am , rộng lớn ước chừng vài chục căn, trong ấy có một vị đạo nhơn đương nằm trước am xem trăng và giỡn hớt với một người đàn bà .
Võ Tòng thấy vậy nổi giận nghĩ rằng :
- Người tu hành mà làm thói xấu như vậy, thiệt cũng đáng giết mà trừ bớt tệ lục đi .
Nghĩ như vậy bèn rút đao cầm tay bước tới gõ cửa, thì lại thấy trong ấy có một tên đạo đồng bước ra nạt rằng :
- Ði đâu mà gõ cửa chừng này có chuyện chi thì nói cho mau .
Võ Tòng nổi giận chém đạo đồng một đao đầu rơi xuống đất .
Ðạo nhơn ấy nghe tiếng đạo đồng ngã, ngó lại thấy sự thể như vậy, thì nổi giận chạy vào am , xách gươm ra và nạt Võ Tòng rằng :
- Mi ở xứ nào, sao dám cả gan đến đây giết đạo đồng của ta như vậy ?
Võ Tòng cười rằng :
- Nếu mi muốn thác như nó thì ra đây mà nạp mình.
Nói rồi liền hươi đao xốc lại mà chém đạo nhơn ấy. Hai đàng đánh nhau mới đặng mấy hiệp, Võ Tòng dụng thế phá đỉnh , đạo nhơn ấy chém xuống một gươm, té ra bị Võ Tòng tránh khỏi, rồi quay lại chém đạo nhơn ấy rụng đầu .
Khi Võ Tòng chém đạo nhơn ấy rồi , thì kêu lớn rằng :
- Bớ người đờn bà trong am, hãy ra đây cho ta nói, ta không chém giết gì đâu .
Vừa nói vừa đi đến trước am.
Người đàn bà ấy vội vã quì lạy mà xin dung mạng cho mình.
Võ Tòng nói :
- Ðừng lạy, đừng lạy, hãy nói tên hòn núi nầy, tên họ đạo nhơn ấy và tên họ của nàng cho ta nghe .
Người đàn bà ấy khóc mà thưa rằng :
- Tôi là con gái của Trương thái công ở dưới chơn núi Ngô Công lảnh đây . Còn am nầy là của ông bà tôi lập ra đặng cho có ngưòi ở gìn giử mồ mả .Còn đạo nhơn ấy là người ở đâu không biết, ngày trước đến nhà tôi xin ngủ nhờ, lại xưng mình thông việc âm dương, thạo nghề phù thủy, cha tôi cũng vui lòng thết đải tử tế , lại dắt đến phần mộ nầy mà cậy nó coi phong thủy , rồi cầm nó ở lại năm ba ngày, cho nên nó ra vào quen thuộc , khi nó thấy mặt tôi thì không tính việc đi đâu hết . Ở đặng ba tháng , rồi nó lập thế giết cha mẹ và anh chị của tôi hết; nó lại hãm hiếp và ép tôi phải lên am này ở với nó. Ðạo đồng mà sư phụ mới giết đó, cũng là bị đạo nhơn ấy bắt ép đem lên đây. Còn đạo nhơn ấy tên họ là chi thì không biết, nó xưng hiệu là Ngô Công vương đạo nhơn.
Võ Tòng hỏi :
- Vậy chớ nàng có bà con xa gần gì hay không ?
Người đàn bà ấy thưa rằng :
- Tôi cũng có bà con, nhưng họ quê mùa, cớ lo việc ruộng nương, không ai dám xướng ra tranh giành với đạo nhơn ấy.
Võ Tòng lại hỏi rằng :
- Ðạo nhơn ấy có của cải gì hay không ?
Người đờn bà ấy thưa rằng :
- Bạc của nó cũng đặng vài trăm lượng.
Võ Tòng nói :
- Vậy nàng hãy lấy hết tiền bạc ra, đặng ta nổi lửa đốt am này .
Người đờn bà ấy hỏi rằng :
- Thầy muốn dùng rượu thịt hay chăng ?
Võ Tòng nói :
- Như có thì ta cũng dùng.
Người đờn bà ầy nói :
- Vậy mời thầy thẳng vào am nầy.
Võ Tòng nói :
- Không đâu, ta e vào đó có người làm lại ta chăng ?
Người đờn bà ấy nói :
- Tôi có phép huấn đầu ở đâu mà dám gạt thầy như vậy.
Võ Tòng thấy nói cạn lời , thì đi thẳng vào am ăn uống.
Người đờn bà ấy tom góp vàng bạc xong rồi, thì dâng hết cho Võ Tòng.
Võ Tòng nói:
- Ta không dùng của ấy đâu, nàng nấy đem về mà dưởng thân.
Người đờn bà ấy lạy tạ mà xuống núi.
Còn Võ Tòng thì nhúm lửa đốt am ấy, rồi kéo hai cái thây mình đả giết đó bõ vào lửa .

Võ Tòng quảy gói đi thẳng Thanh châu.
Ði đã mười mấy ngày, tới đâu thì đều thấy có bảng treo khiến bắt mình , song nhờ có giả dạng làm người tu hành cho nên họ không biết.
Ngày kia Võ Tòng đi đến một tiệm rượu ở dựa mé đường thì bước vào kêu rằng :
- Có rượu thịt chi thì đem đây cho ta dùng .
Chủ quán lật đật chạy ra nói rằng:
- Rượu thì có còn thịt thì tôi đã bán hết rồi.
Võ Tòng nói:
- Có rượu thì đem cho ta uống khan cũng đặng .
Chủ quán vâng lời, đong rượu đem ra cho Võ Tòng uống .
Võ Tòng uống riết một hồi hết bảy tám nhạo, thì đã say rồi, bèn kên lớn rằng :
- Chủ quán, thiệt không còn vật chi cho ta nhậu hay sao ?
Chủ quán nói :
- Thiệt đã hết rồi .
Võ Tòng nói :
- Vậy thì hãy để nhín đồ ăn của ngươi ăn cơm đó cho ta dùng.
Chủ quán cười rằng :
- Thuở nay tôi chưa từng thấy thầy chùa nào mà uống rượu lại đòi ăn thịt như bộng vậy.
Võ Tòng nói :
- Ta ăn của ngươi thì ta trả tiền, chẳng phải là ăn không đâu .
Chủ quán nói :
- Ăn không sao đặng, tôi cũng biết thầy có trả tiền, nhưng không có thịt lấy chi mà bán ?
Khi hai đàng đương nói dang ca với nhau, xảy có một người hảo hớn đi với ba bốn người tùy tùng bước vào quán ấy .
Chủ quán mừng rỡ tiếp rước mời ngồi.
Người ấy hỏi rằng :
- Ngươi đả sắm sẳn y theo lời ta dặn hay chưa ?
Chủ quán thưa rằng :
- Các món đều nấu chín rồi hết , duy còn chờ cậu mà thôi.
Người hảo hớn ấy nói :
- Còn bì rượu Thanh hoa ở đâu .
Chũ quán lật đật lấy bì rượu Thanh hoa ra để trên ghế , rồi lại bưng ra một mâm có hai con gà đã nấu chín rồi .
Võ Tòng mắt thấy mà miệng không đặng ăn thì giận lắm, bèn kêu chủ quán mà trách rằng :
- Sao ngươi lại khi dễ ta lắm vậy ? Rượu thịt có đó mà ngươi không bán cho ta, hay là ngươi nói bạc của ta xài không đặng chăng ?
Chủ quán nói :
- Xin thầy chớ giận, rượu thịt nầy không phải của tôi , ấy là của cậu hai đây sai người đem lại gởi , đặng có mời anh em đến đây ăn uống , chớ không phải của tôi đâu.
Võ Tòng nạt rằng :
- Thằng chết bầm, đừng có già hàm.
Chủ quán nói :
- Thuở nay tôi chưa từng thấy chùa gì mà mọi rợ như vậy ?
Võ Tòng nói :
- Làm sao mi gọi là mọi rợ , vậy chớ ông ăn không có trả tiền cho mi sao ?
Chủ quán nói :
- Ấy mới lạ nữa cho, thuở nay có thầy chùa nào mà xưng ông xưng cha bao giờ.
Võ Tòng nghe nói giận nhãy lại đánh vào mặt chủ quán một vả , làm cho chú quán ngã ra đụng nhằm bàn ăn của người hảo hớn ấy gần đổ .
Người hảo hớn ấy nổi giận đứng dậy điểm mặt Võ Tòng mà rằng :
- Thằng sải này ở đâu dám đến đây làm ngang tàng như vậy kia ? Vậy chớ mi tu hành làm chi mà mi nóng nảy lắm vậy ?
Võ Tòng nói :
- Ta đánh chủ quán , có can chi đến mi mà mi phòng nói nhiều lời ?
Người hảo hớn nổi giận mà rằng :
- Ta nói như vậy không phải hay sao, mà mi còn câu mâu với ta nữa , hay là mi muốn cho bể gáo chăng ?
Võ Tòng nổi giận xốc lại đánh người ấy, người ấy tránh khỏi mà chạy ra cửa.
Võ Tòng rượt theo thộp ngực người ấy bắt lại, người ấy ráng sức vật Võ Tòng xuống, song vật không nổi, bị Võ Tòng ôm cứng vào lòng , dường như ẳm em .
Ba bốn người thôn phu kia thấy Võ Tòng mạnh mẻ như vậy thì không dám đến tiếp.
Võ Tòng đè người ấy xuống đánh hai ba chục thoi rồi lại ôm ngang lưng mà phóng xuống khe .
Ba bốn người thôn phu lật đật nhảy xuống vớt người ấy lên, rồi kéo nhau chạy tuốt về phía Nam .
Còn chủ quán bị Võ Tòng đánh sưng mặt thì chạy ra sau hè mà trốn rồi .
Võ Tòng thấy không còn ai hết thì cười rằng :
- Nó đã rủ nhau trốn hết rồi. Thôi sẳn rượu thịt đây ta ăn uống cho no say rồi sẽ đi.
Nói rồi bèn ngồi lại xé hai con gà ấy ra mà ăn, rót bì rượu ấy ra uống , ăn uống no say rồi thì quảy gói ra đi .
Ði đặng một đổi thì thấm gió say thêm, làm cho Võ Tòng đi nữa không nổi , vừa muốn ngồi xuống , xảy có một con chó vàng chạy ra mà sủa hoài.
Võ Tòng nổi giận rút giới đao ra rượt theo chó ấy mà chém. Té ra chém hụt nên bị té xuống khe, ướt hết mình mẩy .
Võ Tòng vừa muốn leo lên , xảy thấy trên bờ có một tốp chừng ba bốn chục người cầm cây cầm hèo chạy đến chỉ Võ Tòng mà rằng :
- Nó đây, nó đây.
Lại có một người hảo hớn mặc áo lót, cầm một cây roi, đi với một người bị Võ Tòng đánh khi nảy, áp lại đốc sức mấy người ấy nhảy xuống bắt trói Võ Tòng lại mà kéo lên bờ.
Tội nghiệp cho Võ Tòng phần thì say, phần thì bị lạnh , quíu tay quíu chơn, vùng vẩy không đặng, nên phải làm thinh chịu trói .
Khi mấy người ấy đem Võ Tòng lên bờ rồi thì mạnh ai nấy đánh, đánh thôi đã bầm mình bầm mẩy hết, rồi lại kéo về nhà trói nơi gốc liểu .
Hai người ấy nhắc ghế ra ngồi rồi cầm roi mà đánh Võ Tòng .
Võ Tòng thất thế làm chi không nổi , cứ nhắm mắt chiu đòn, chẳng thèm rên la chi hết.
Hai người ấy đánh đặng năm mười roi thì có một người bước ra hỏi rằng :
- Anh em bây đánh ai đó vậy ?
Người hảo hớn bị Võ Tòng đánh, thuật hết các việc cho người hõi ấy nghe .
Người hỏi ấy nói :
- Nếu vậy người nầy cũng là một tay hảo hớn, chớ không phải như thầy sải tầm thường đâu, để ta xem lại cho biết quen lạ thể nào.
Bèn bước lại lật mặt Võ Tòng mà xem.
Xem rồi thì vội vàng hỏi rằng :
- Có phải là Võ nhị lang đây hay chăng ?
Võ Tòng nghe hỏi, liền mở mắt ra xem thấy người ấy biết là Tống Giang, bèn lật đật hỏi rằng :
- Anh có phải là Cặp Thời Võ hay chăng ?
Người ấy cả mừng lật đật hối gia đinh rằng :
- Phải mở trói em ta cho mau .
Hai người đánh Võ Tòng thấy Tống Giang nói như vậy thì cả kinh liền hỏi rằng :
- Té ra sải này là em của thầy hay sao ?

HOMECHAT
1 | 1 | 235
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com