watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
00:28:0514/06/2025
Kho tàng truyện > Truyện Dài > DÃ SỮ > Thủy Hử 31-40 - Trang 16
Chỉ mục bài viết
Thủy Hử 31-40
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 16 trong tổng số 20

Ðến nơi thấy Tống Giang đầu bù tóc xã, nằm quanh dưới đất và chổ nằm thì tinh là những cứt đái .
Tống Giang thấy Ðái Tôn và hai mươi tên quân vào, thì nạt lớn hỏi rằng :
- Chúng bây đi đâu đây ?
Ðái Tôn nói lớn rằng :
- Bắt nó trói lại.
Tống Giang nghe nói thì trợn mắt ngồi dậy, tay thì đánh bậy đánh bạ, miệng thì la lớn rằng :
- Ta là rể của Ngọc hoàng Thượng đế, cha vợ ta đem mười muôn thiên binh đến giết hết thảy nhơn dân tại Giang châu này, đạo thiên binh ấy thì để cho Diêm la đại vương đi tiên phuông , Ngũ đạo tướng quân đi hậu tập. Cha vợ ta có cho ta một cặp ấn vàng, sức nặng hơn tám trăm cân , mai đây ta sẽ ta sẽ giết hết cả lủ chúng bây, không chừa một đứa.
Hai mươi tên quân ấy nói :
- Té ra thằng nầy đã điên rồi , chúng ta bắt nó làm gì ?
Ðái Tôn nói :
- Lời ấy rất phải. Vậy chúng ta phãi trở về thưa lại với Tri phủ, như người dạy bắt thì ta sẽ tới nữa.
Quân sĩ vâng lời , đi với Ðái Tôn trở lại dinh quan Tri phủ.
Lúc ấy Tri phủ đương ngồi chờ Ðái Tôn .
Kế thấy Ðái Tôn bước vào thưa với Tri phủ rằng :
- Thằng Tống Giang đó mang lấy bịnh điên, ĩa đái chẳng biết sạch dơ, là cho mình mẩy vẩy đầy những phẩn . Vì vậy tôi không dám bắt về.
Tri phủ vừa muốn hỏi rõ duyên cớ thì Huỳnh Văn Bĩnh ở sau bình phong bước ra nói với Tri phủ rằng :
- Chớ tin lời ấy. Tuồng chữ của người làm thơ phãn đó đã hay lại tề chĩnh lắm , chẳng phãi đứa điên viết đặng như vậy. Kỳ trung cũng có gian trá chi đây chớ chẳng không, xin ngài khiến bắt nó về đây , như nó đi không đặng, thì khiêng đại nó về.
Tri phủ nói :
- Lời ấy rất phải.
Bèn nói với bọn Ðái Tôn rằng:
- Chúng bây cứ việc bắt nó về đây , điên cùng không điên cũng thây kệ nó .
Ðái Tôn vâng lời, cứ kêu trời thầm hoài , lại đem quân sĩ đến Lao thành, rồi đi trước nói với Tống Giang rằng :
- Việc ấy không xong rồi nhơn huynh ôi, thế nầy phải đi mới được .
Tống Giang làm thinh .
Ðái Tôn mới khiến quân lấy võng mà khiêng Tống Giang về, để nằm trước mặt Tri phủ.
Tống Giang thấy Tri phủ thì trợn mắt mà rằng :
- Mi là người bậc gì mà lại dám đòi ta . Ta là rễ của Ngọc hoàng thượng đế , cha vợ ta khiến ta đem mười muôn thiên binh đến đây giết hết cã quan quân và bá tánh, người lại có sai Diêm la đại vương đi tiên phuông , Ngủ đạo tướng quân đi hậu tập , có ban cho ta một cái ấn vàng nặng hơn tám trăm cân, mi phải chạy trốn cho mau kẻo mà chết.
Tri phủ thấy vậy không biết nghiệm lẻ nào .
Huỳnh Văn Bĩnh lại nói với Tri phủ rằng :
- Phải đòi Sai phát và tên quân Bài đầu đến mà hỏi , hễ nó điên lâu thì là thiệt , còn mới điên đây thì là giả .
Tri phủ nói rằng :
- Lời ấy rất phải.
Bèn sai người đi đòi Quản dinh và Sai phát đến mà hỏi.
Hai người ấy không dám gian giấu , cứ thiệt khai ngay rằng :
- Tên phạm nầy hồi mới lại thì không có điên, mới phát chứng điên đây mà thôi.
Tri phủ nghe nói nổi giận khiến quân nọc Tống Giang mà đánh năm chục roi.
Tống Giang chịu không nổi, túng phải rằng :
- Khi ấy tôi say rượu làm bậy bài thơ phản đó chớ không có ý gì hết .
Ðái Tôn thấy vậy thì chắc lưỡi than thầm hoài .
Tru phủ lấy khẩu chiêu rồi thì khiến lấy một cái gông lớn mang cho Tống Giang rồi giam vào khám tối.
Tống Giang bị đòn rất nặng, đi đà không nổi , quân sĩ khiêng vào khám tối thì cũng nhờ có Ðái Tôn dặn dò ngục tốt, kiếm thuốc thoa xức cho Tống Giang , rồi lại lo việc cơm nước gởi vào cho Tống Giang nữa .
Lúc ấy Tri phủ bải hầu , mời Huỳnh Văn Bĩnh vào hậu đường tạ ơn rằng :
- Nếu không có trí cao minh của Thông phán , thì tôi đã lầm mưu thằng tù ấy rồi.
Huỳnh Văn Bĩnh nói :
- Việc này không nên trể nải, phải mau mau làm một phong thơ, tuốt về Kinh Sư thông báo với Thái Sư , đặng cho rõ mặt tướng công là người siêng lo việc nước , trong thơ ấy phải hỏi người lại , như muốn bắt sống thì sắm sẳn tù xa giải về , như không cần bắt sống, sợ đi đường sá có sơ thất thì chém phứt nó đii mà trừ đại hại. Việc nầy tướng công cũng đặng gia tăng quờn tước chớ chẳng không.
Tri phủ nói :
- Lời Thông phán nói rất nên có lý , nội ngày nội ngày nay ta phải sai người thẳng về Kinh Sư thông báo việc ấy và tiến dẫn Thông phán , đặng cho cha tôi tâu cùng Thiên tử , xin thăng chức cho Thông phán, sai ra trấn nhậm một chổ nào đó mà hưởng chữ phú quí vinh hoa .
Huỳnh Văn Bĩnh tạ ơn nói rằns :
- Nếu đặng như vậy thì tôi cũng nguyện ngậm vành kết cỏ mà đền ơn ngài .
Bèn thúc hối Tri phủ làm một phong thơ và đóng con dấu vô .
Rồi đó, Huỳnh Văn Bĩnh nói với Tri phủ rằng :
- Thơ này tướng công phải sai người tâm phúc đi mới đặng.
Tri phủ nói :
- Ở đây có một người Viện trưởng, tên là Ðái Tôn, có phép thần hành, một ngày đi tám trăm dặm từ đây đến Kinh sư, vừa đi về nội trong mười ngày thôi .
Huỳnh Văn Bĩnh nói :
- Nếu đặng mau như vậy thì lại càng hay .
Tri phủ bèn truyền dọn tiệc thết đải Huỳnh Văn Bĩnh.
Ngày thứ Huỳnh Văn Bĩnh từ giả Tri phủ trở về Vô Vi quán.
Còn Thái cửu Tri phủ sắm sanh đồ châu báu rồi niêm phong lại tử tế .
Ngày ấy Thái cửu kêu Ðái Tôn đến hậu đường dặn rằng :
- Ta có một gói lễ vật, một phong thơ, nay ta cậy ngươi đem đến Kinh sư đi lễ khánh hạ cho phụ thân ta . Sao sao cũng đi cho kịp ngày rằm tháng sáu là ngày sanh thần của phụ thân ta . Ngày giờ đã gấp tới, không ai đi kịp, nội đây duy có một mình ngươi đi kịp thôi . Vậy ngươi chớ từ khó nhọc, đến đó một phen, hễ lấy đặng thơ trả lời về đây thì ta trọng thưởng. Vì ngươi có phép thần hành, thì đây đến đó ngươi đi mấy ngày thì ta biết rồi . Ngươi chớ diên trì nơi dọc đường mà làm cho trể nải việc ta .
Ðái Tôn bất đắc dỉ phải lảnh lấy lễ vật và tâm thơ ấy , từ tạ Tri phủ trở về chổ ngụ , sắm sửa hành lý, rồi đi thẳng vào ngục nói với Tống Giang rằng :
- Nay Tri phủ sai tôi đem thơ về Kinh sư, trong mười ngày thì tôi sẽ về . Tôi đi Kinh sư đây thì cũng tùy cơ ứng biến , kiếm lời kêu nài cùng Thái sư, đặng có giải cứu cho ca ca . Tuy tôi ra đi mặc lòng, song tôi đã dặn dò Lý Quì mỗi bửa lo cơm nước cấp dưỡng cho ca ca , vậy xin ca ca an lòng, chịu cực ít ngày mà đợi tôi về.
Tống giang nói :
- Xin hiền đệ kiếm thế khi cứu tôi với.
Ðái Tôn liền kêu Lý Quì lại giáp mặt dặn rằng :
- Nay ca ca vì viết lỡ bài thơ phản ấy đến nổi làm lụy như vầy , chưa biết phép quan xử trị thế nào. Bây giờ ta lại mắc qua Ðông kinh ít bửa mới về. Vậy mi ở nhà phải chịu khó săn sóc việc ăn uống cho ca ca.
Lý Quì nói :
- Mới viết bài thơ mà đã bị bắt như vậy , còn như làm phản thiệt thì lại tới bực nào nữa kìa ? Vậy anh hãy an lòng ra đi, còn việc trong ngục thì để có mặc tôi, nói thiệt, hễ có thuận thì tôi thuận với , bằng ai nghịch, tôi cho một búa, ắt là không còn hồn .
Ðái Tôn ra đi lại dặn Lý Quì rằng :
- Hiền đệ phải ở cho nhỏ nhoi , đừng có tham chén chè chén rượu, say sưa bỏ ca ca nhịn đói.
Lý Quì nói :
- Nếu anh nghi ngờ lắm vậy thì từ rày sắp tới tôi thề độc bỏ rượu, chờ đến khi anh về rồi sẽ mở lời thề ấy. Nầy, tôi quyết chẳng rời ra khỏi ngục nầy, cứ ở hầu hạ ca ca hoài, bằng không thì tôi phải chết.
Ðái Tôn cả mừng mà rằng :
- Nếu hiền đệ bền lòng giử tặng lời hứa ấy thì tốt biết bao nhiêu !
Bèn từ giả ra đi .
Từ ấy cũng quả Lý Quì không dám uống rượu, cứ ở lẩn quẩn trong ngục hầu hạ Tống Giang.
Ðái Tôn về đến phòng ngủ thì cởi giày, cởi vớ , mang đôi giày gai vào, lại mặc một cái áo vàng, bịt một cái khăn đen, rốt quảy gói lễ vật lên vai, bỏ bức tâm thơ vào túi, mang hai cái giáp mã vào hai bên đùi, rồi niệm một câu thần chú đi tợ như gôn .
Ði đến mặt trời chưa lặn, bèn vào tiệm ngủ mà ngủ , lại mở giáp mã ra, lấy vàng bạc đốt đi mà trả tiền phòng .
Rạng ngày thức dậy mang giáp mả vào , quảy gói ra đi.
Ði đặng hai ba trăm dặm thì đã qua giờ tị .
Lúc ấy nhằm tiết tháng sáu, khi trời nóng nực , mồ hôi ướt đầm , lại đói khát nữa .
Ðương khi đói khát thì thấy trước mặt có một tiệm rượu gần một bên hồ, Ðái Tôn bước vào, thấy trong tiệm sạch sẽ lắm , vừa mới ngồi lại bàn thì tửu bảo bước lại hỏi rằng :
- Khách quan muốn dùng vật chi và múc bao nhiêu rượu ?
Ðái Tôn nói :
- Có vật chi ăn cơm thì đem ra đây , còn rượu thì đem ít ít, vì trời nóng nực lắm tôi không dám uống nhiều .
Tửu bảo nói :
- Ở đây có bán rượu, cơm và bột mành thầu.
Ðái Tôn nói :
- Ừ, đặng, như có thì đem lại đây cho tôi, kẻo bửa nay nhằm ngày tôi ăn chay.
tửu bảo nói :
- Nếu ăn chay thì cũng có tương chao và đậu hủ nữa.
Ðái Tôn nói :
- Nếu có đậu hủ thì đem lại đây.
Tữu bảo vâng lời, bưng ra một dĩa đậu hủ và một ve rượu .
Lúc ấy Ðái Tôn đã đói lại khát, ău đậu hủ uống rượu một hồi, vừa muốn ăn cơm thì đã chóng mày chóng mặt té xuống đất.
Tửu bảo nói lớn rằng :
- Ngã rồi, ngã rồi !
Kế thấy trong tiệm có một người bước ra nói rằng:
- Mi phải mở gói đồ của nó ra đặng ta xét coi có vật gì trong gói và xét trong mình nó coi.
nguyên người ấy là Châu Quí , bọn Lương Sơn Bạc).

Tửu bão vâng lời, xét trong mình Ðái Tôn thì gặp đặng một phong thơ, bèn trao cho Châu Quí xem.
Châu Quí mở ra thì thấy trong thơ có nói rằng : Nay đã bắt đặng Tống Giang ở Sơn Ðông giam cầm tại ngục, ứng nghiệm theo thì phản và câu hát ngày trước đó.
Châu Quí cả kinh , sửng sốt không biết toan liệu thể nào.
Tửu bảo lại lấy đặng một cái thơ đem đưa cho Châu Quí xem , thì thấy thơ ấy có đề chữ : Giang châu Tiết cấp viện trưởng Ðái Tôn .
Châu Quí xem rồi thì trực nhớ lại mà rằng :
- Quân sư thường nói, tại Giang châu có một người bạn hửu tên là Ðái Tôn, hiệu là Thần hành thái bão, nếu vậy thì Ðái Tôn này chăng ? Song không biết ý gì người nầy lại đi thơ về việc hại Tống Giang như vậy , việc nầy cũng là may mà gặp ta đây .
Bèn khiến tửu bảo lấy thuốc giãi độc đổ cho Ðái Tôn.

Giây lâu Ðái Tôn tĩnh dậy thấy Châu Quí xé thơ mình còn cầm trên tay thì nạt lớn rằng :
- Sao mi dám cả gan cho ta uống thuốc mê, lại xé thư của Tri phủ ta gởi cho Thái Sư, như vậy tội mi đà đáng chưa ?
Châu Quí cười rằng :
- Dầu có thơ của hoàng đế đi nữa ta cũng dám xé, chẳng những là thơ của Thái Sư mà thôi.
Ðái Tôn cả kinh nói rằng :
- Vậy chớ hão hớn tên chi, xin nói cho tôi rỏ.
Châu Quí nói :
- Tôi là Châu Quí, ở Lương Sơn Bạc đây .
Ðái Tôn hỏi :
- Ðầu lảnh có biết Ngô Học Cứu chăng ?
Châu Quí nói :
- Ngô Học Cứu là Quân sư nơi Lương Sơn Bạc, còn đương chấp chưởng binh quyền , sao lại không biết.
Ðái Tôn nói :
- Va là bạn thiết của tôi đó.
Châu Quí hỏi :
- Huynh trưởng có phải là người mà quân sư tôi thường nói là Thần hành thái bảo Ðái viện trưởng đó chăng ?
Ðái Tôn nói :
- Phải.
Châu Quí lại hỏi rằng :
- Ngày trước Tống Công Minh bị phát phối qua Giang châu, đi ngang qua đây, thì Quân sư tôi có gởi cho huynh trưởng một phong thơ mà phú thác Tống Công Minh. Ðến nay chẳng biết ý gì huynh trưởng lại đem thơ hại Công Minh như vậy ?
Ðái Tôn nói :
- Tôi với Tống Giang thiệt là chí thân chí ái, vì va làm lở bài thơ phản, tôi không biết phương chi cứu đặng, bây giờ tôi đi đây là có ý muốn tìm thế cứu va.
Châu Quí nói :
- Nầy, hảy coi thơ của Thái cửu Tri phủ đây .
Ðái Tôn xem rồi thì cả kinh , bèn thuật hết các việc từ khi gặp Tống Giang cho Châu Quí nghe.
Châu Quí nói :
- Nếu vậy xin mời Viện trưởng lên sơn trại thương nghị cũng quân sư và các đầu lảnh.
Nói rồi liền khiến tửu bảo dọn tiệc thết đải Ðái Tôn rồi lại ra thủy đình bắn một mủi tên qua hướng Sơn Bạc ; lâu la lượm đặng tên ấy cho thuyền ra rước Châu Quí và Ðái Tôn .
Ðến nơi , Ngô Dụng lật đật rước nói rằng :
- Cách mặt nhau đã lâu lắm . Hôm nay cũng nhờ có gió gì đưa đẩy Viện trưởng đến đây đó ?
Châu Quí mới thuật hết các lời Ðái Tôn đã nói cho Ngô Dụng nghe.
Triệu Cái nghe nói cả kinh, muốn điểm binh mã xuống đến Giang châu đặng cướp Tống Giang về núi.
Ngô Dụng can rằng :
- Chẳng nên tính vội như vậy. Vả chăng từ đây đến Giang châu đường xá xa xôi lắm, nếu kéo binh ra đi , tôi e bức mây động rừng mà Công Minh bị hại chăng ! Việc nầy phải lấy trí , không nên lấy lực, để tôi lập một kế nhỏ đặng cứu Công Minh cho ; song mọi việc đều trọn nhờ một tay Ðái viện trưởng mà thôi.
Triệu Cái hỏi :
- Kế ấy thế nào ?
Ngô Dụng nói :
- Thái cửu Tri phũ sai Viện trưởng đem thơ đến cho Thái sư và dặn phải cho có thơ trả lời, bây giờ ta phải tương kế tựu kế làm giả một phong thơ trả lời , giao cho Viện trưỡng đem về , trong thơ ấy phải nói Tống Giang là người trọng phạm chẳng nên thi hành, phải sai người giãi về Ðông kinh, đặng cho trào đình nghị xử . Nói như vậy chắc là Tri phủ giải Công Minh về Ðông kinh, chừng đi ngang qua đây , ta sẽ kéo binh xuống núi mà giựt lại.
Triệu Cái nói :
- E khi nó không đi ngang qua đây chăng ?
Công Tôn Thắng nói :
- Ðiều ấy khó gì, chúng ta phải sai người đi thám cả nơi , coi thủ nó đi đường nào thì chúng ta đón đường nấy.
Triệu Cái nói :
- Như vậy cũng đặng, nhưng không giả bút tích của Thái Kinh nổi .
Ngô Dụng nói :
- Bây giờ thiên hạ đu ưa điệu chữ của bốn người : một là Tô Ðông Pha, hai là Huỳnh Lổ Trực , ba là Mễ Nguơn Dương, bốn là Thái Kinh ; điệu chữ của Tô , Huỳnh , Mễ , Thái hay nhứt trong trào Tống nầy, tôi lại có quen với một người Tú tài, tên là Tiêu Nhượng ở tại thành Tế châu. Va viết giống đặng bốn điệu chữ ấy, cho nên người ta gọi là Thánh thũ thơ sanh, va cũng có võ nghệ cao cường , như bây giờ Ðái viện trưởng phải đến nhà va mà gạt va rằng : Tại Nhạc miễu nơi Thái an châu mướn viết bài bia . Rồi đưa trước cho va năm chục lượng bạc mà gạt va tới đây , lại khiến người đến gạt đem gia quyến va đến đây luôn đặng khiến va nhập lỏa với mình, như vậy thì mới có người làm giả thơ ấy .
Triệu Cái nói :
- Như vậy thì có người mạo thơ, nhưng không người mạo ấn thì biết liệu làm sao ?
Ngô Dụng nói :
- Tôi có quen với một người , tên là Kim Ðại Kiên ở tại Tế châu khắc ấn rất khéo, cũng có võ nghệ , như bây giờ đem năm chục lượng bạc đến nói mướn va chạm bia đá đặng gạt tới đây , thì sẽ có chổ dụng.
Triệu Cái nói :
- Kế hay dữ a !
Bèn khiến lâu la dọn tiệc thết đải Ðái Tôn.
Rạng ngày Ðái Tôn lảnh vài trãm lượng bạc, rồi cũng dùng phép thần hành thẳng tới Tế châu, hỏi thăm chổ ở của Tiêu Nhượng mà đến.
Tới nơi, Ðái Tôn đóng trước cửa tằng hắng về hỏi rằng :
- Có tiên sanh ở nhà hay chăng ?
Nói vừa dứt lời thì có một người Tú tài ở trong bước ra, song cũng không biết Ðái Tôn , bèn hỏi rằng :
- Quí khách đến đây có chuyện chi chăng ?
Ðái Tôn thi lễ mà rằng :
- Tại Nhạc miễu nói Thái An châu, muốn chạm một tấm bia ở trước cửa, cho nên sai tôi đến đây rước tiên sanh thì đó viết chữ ; bây giờ đưa trước năm chục lượng bạc cho tiên sanh, còn giá cả bao nhiêu tới đó tính, xin tiên sanh chịu khó đi với tôi một phen.
Tiêu Nhượng nói :
- Nếu muốn dựng bia thì phải kêu thợ chạm chữ nữa mới đặng, chớ tôi thì biết đặt và biết viết mà thôi.
Ðái Tôn nói :
- Phải , tôi cũng còn năm chục lượng bạc, rồi đây tôi cũng đi rước Kim Ðại Kiên đặng chạm vào bia đá. Ngày giờ đã chọn rồi, xin tiên sanh chỉ giùm nhà thợ ấy , đặng tôi rước luôn thể .
Tiêu Nhượng đem cất năm chục lượng bạc , rồi đi với Ðái Tôn kiếm nhà Kim Ðại Kiên.
Ði khỏi Văn miếu rồi Tiêu Nhượng chỉ rằng :
- Nhà Kim Ðại Kiên là chổ có tấm bảng kia kìa , đến chừng tới nhà Kim Ðại Kiên chào hỏi và mời ngồi xong rồi, Ðái Tôn nói:
- Tại Nhạc miếu nơi Thái an châu, có sùng tu Ngũ nhạc lầu , muốn dựng một tấm bia cho nên tôi đến rước chú thợ tới đó chạm bia đá ấy, bây giờ tôi đưa trước năm chục lượng bạc đây, xin chú chịu khó đi đến đó. rồi giá cả bao nhiêu sẽ tính.
Kim Ðại Kiên thấy năm chục lượng bạc thì trong lòng cả mầng, bèn mời Ðái Tôn lại tiệm rượu mà thết đải , ăn uống rồi Kim Ðại Kiên trở về nhà sắm sửa nang thác rồi ba người ra đi Ði khỏi thành Tế châu đặng mười dặm thì Ðái Tôn nói :
- Nhị vị tiên sanh thủng thỉnh đi sau, để tôi đi trước thông tin cho anh em tôi hay, đặng có nghinh tiếp.
Nói rồi liền mang giáp mạ vào mà chạy như tên bay.
Còn hai người ấy mang gói mà đi chậm chậm.
Ði đến xế qua thì thấy có một tốp hảo hớn, ước chừng bốn năm mươi người.
Người đi đầu nhảy ra nạt lớn rằng :
-Hai đứa bây là người gì mà dám cả gan đến chốn nầy ? Lâu la bắt nó lên núi, đặng có làm thịt lấy gan cho ta uống rượu.
nguyên người ấy là Vương Hoài Hổ )
Tiêu Nhượng thưa rằng :
- Hai đứa tôi đi chạm bia đá nơi Thái An châu , chẳng có tiền bạc cũng không có quần áo cho xứng đáng .
Vương Hoài Hổ nạt rằng :
- Chẳng phải ta muốn tiền bạc và y phục đâu , ta muốn lấy gan của hai đứa bây đặng có uống rượu mà thôi.
Tiêu Nhượng và Kim Ðại Kiên nổi giận, bèn huơi roi xốc lại đánh Vương Hoài Hổ .
Ðánh đặng năm sáu hiệp Vương Hoài Hổ trá bại mà chạy.
Hai người đều muốn rượt theo, bỗng nghe trên núi có tiếng đồng la, bên tả thì có Tống Vạn. bên hữu thì có Ðổ Thiên, sau lưng có Trịnh Thiên Thọ, mỗi người đều đem ba mươi tên quân áp lại bắt sống Tiêu Nhượng và Kim Ðại Kiên mà khiêng tuốt vào rừng.
Trong khi khiêng đi thì bốn người hảo hớn nói với hai người ấy rằng :
- Chúng ta vâng lịnh Triệu thiên vương đến rước nhị vị lên núi nhập lỏa.
Tiêu Nhượng nói :
- Chúng tôi trói gà không chặc, trên sơn trại đem tôi về có ích gì ?
Ðổ Thiên hói :
- Quân sư tôi đã quen và biết tài lực của nhị vị thế nào, cho nên mới sai Ðái Tôn đến nhà mà rước.
Tiêu Nhượng và Kim Ðại Kiên lấy mắt nhìn nhau, tuy lòng không muốn song không dám cự.
Ðến chừng đi tới tiệm rượu Châu Quí, thì mấy người ấy vào đó ăn uống với nhau .
Mản tiệc rồi, Châu Quí kêu thuyền qua rước mấy người ấy về đại trại.
Triệu Cái , Ngô Dụng và các đầu lảnh đều mừng rỡ , khiến dọn tiệc thết đãi.
Trong khi ăn uống, Ngô Dụng tỏ ý mình muốn làm thơ trả lời cho Thái sư.
Hai người ấy nói :
- Hai đứa tôi đều ở đây thì cũng không hại gì, ngặt vì gia quyến ở nhà, quan quyền hay đặng, ắt là bắt buộc khó lòng !
Ngô Dụng nói :
- Nhị vị chớ lo việc ấy, ngày mai sẽ biết .
Bèn ăn uống với nhau cho đến canh ba mới mản tiệc.
Rạng ngày có lâu la báo rằng:
- Ðã đến rồi .
Ngô Dụng nói với Tiêu Nhượng và Kim Ðại Kiên rằng: xin nhị vị hãy xuống núi nghinh tiếp gia quyến.
Tiêu Nhượng và Kim Ðại Kiên nghe nói đều bán tín bán nghi, bèn xuống giữa chặng núi thì gặp kiệu của gia quyến mình lên tới đó.
Hai người sửng sốt , hỏi hết căn duyên, thì gia quyến đáp rằng :
- Khi tướng công đi rồi thì có một tốp người khiêng kiệu đều nói với tôi rằng : tướng công đương ở tiệm ngủ ngoài thành , trong mình cảm mạo phong hàn, mang bịnh cũng nặng, nên sai chúng nó đến nghinh tiếp. Vì vậy, tôi mới nghe lời, lên kiệu cho mấy người ấy khiêng thẳng đến đây.
Tiêu Nhượng và Kim Ðại Kiên nghe rồi thì rặt có sắc buồn , không nói chi hết an lòng trở lên tra mà nhập lỏa.
Ðến nơi Ngô Dụng thương nghị cùng Tiêu Nhượng khiến mạo tuồng chữ của Thái Kinh mà cứu Tống Giang.
Kim Ðại Kiên nói :
- Các ấn của Thái Kinh tôi đều có khắc hết. Miển là làm thơ cho rồi, thì ấn ấy cũng phải xong.
Triệu Cái và Ngô Dụng đều mừng .
Giây lâu Tiêu Nhượng viết thơ rồi, thì Kim Ðại Kiên khắc ấn cũng rồi nữa.
Ngô Dụng coi đi coi lại một hồi rồi mới trao cho Ðái Tôn.
Ðái Tôn từ giã các vị hảo hớn xuống núi , tiểu lâu la đưa qua đến tiệm rượu Châu Quí .
Ðái Tôn lấy giáp mã mang vào, rồi từ biệt Châu Quí mà đi thẳng .
<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 140
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com