watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
00:47:0414/06/2025
Kho tàng truyện > Truyện Dài > DÃ SỮ > Thủy Hử 1-10 - Trang 15
Chỉ mục bài viết
Thủy Hử 1-10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Tất cả các trang
Trang 15 trong tổng số 17
Sài Tấn nói :
- Làm người ở đời không nên khi dễ ai hết.
Hồng giáo sư nghe nói, liền đứng dậy nói rằng :
- Thiệt tôi không tin cho nên mới khi dễ va như vậy. Nếu va dám ra đấu võ với tôi thì tôi mới gọi va là Giáo đầu.
Sài Tấn cười rằng :
- Vậy thì hay lắm, Lâm Giáo đầu chịu như vậy chăng ?
Lâm Xung nói :
- Chuyện ấy thiệt tôi không dám.
Hồng giáo sư nghe nói thì nghĩ rằng :
- Chắc là thằng nầy không biết võ nghệ, cho nên sợ không dám chịu. Nghỉ như vậy thì lại càng nói xấu tới nữa, cứ kiếm điều nói khích Lâm Xung hoài.
Còn Sài Tấn thì một là muốn thấy tài nghề Lâm Xung, hai là muốn cho Lâm Xung thắng Hồng giáo sư một chuyến đặng cho va bớt nói phách đi ; cho nên lập kế nói rằng :
- Thôi, chúng ta đem rượu ra ngoài sân ăn uống chơi và thưởng nguyệt luôn thể . Bèn khiến gia đinh dời tiệc ra sân ăn uống. Uống đặng năm bảy chén thì thấy trăng lên đã cao và tỏ rạng không khác chi ban ngày .
Sài Tấn mới đứng dậy nói rằng :
- Ðương lúc trăng tõ này , xin nhị vị hãy thí võ một hồi coi chơi cho vui.
Lâm Xung nghe nói thì ngẫm nghĩ rằng :
- Hồng giáo sư đây chắc là thầy của Sài quan nhơn, nếu ta đánh cho va thua, thì e sẽ mích lòng Sài quan nhơn, còn ta nhường cho va hơn, thì lại xấu hổ cho ta lắm .
Sài Tấn thấy Lâm Xung suy nghĩ trù trừ như vậy đã biết ý rồi, bèn nói rằng :
- Hồng giáo sư đến đây cũng chưa bao lâu, nơi đây không có người đối thủ. Vậy Lâm Giáo đầu đừng có chối từ , ý tôi muốn xem tài nghệ của nhị vị cho biết.
Lúc ấy Lâm Xung vì sợ mích lòng Sài Tấn cho nên không chịu trổ tài , đến chừng nghe mấy lời của Sài Tấn nói vậy thì cũng bằng lòng chịu đấu.
Hồng giáo sư thấy Lâm Xung chịu đấu thì đứng dậy bước ra nói rằng:
- Ra đây, ra đây, ta với ngươi đi đường roi một hồi chơi.
Bèn khiến gia đinh đem ra một bó roi .
Khi ấy Hồng giáo sư cởi áo ra xăn quần lên, rồi bước lại rút một cây roi, đi thế kỳ cổ rồi nói rằng :
- Lại đây, lại đây .
Sài Tấn nói :
- Lâm giáo đầu đấu thử một hồi chơi.
Lâm Xung nói :
- Như tôi có thua xin quan nhơn chớ cười.
Nói rồi bèn bước lại rút một cây roi mà rằng :
- Xin thầy hãy đánh trước đi.
Hồng giáo sư thấy nói thế trong ý muốn nuốt sống Lâm Xung cho đặng.
Lâm Xung cầm roi đi thế Sơn Ðông đại lôi.
Hồng giáo sư huơi roi xốc lại đánh Lâm Xung trước.
Hai người đánh với nhau đặng bốn năm hiệp .
Lâm Xung bèn nhãy ra khỏi vòng mà rằng :
- Khoan đã .
Sài Tấn thấy vậy thì hỏi Lâm Xung rằng :
- Sao Giáo đầu không chịu đánh?
Lâm Xung nói :
- Tôi xin chịu thua !
Sài Tấn hỏi rằng :
- Chưa thấy chi hết sao lại chịu thua đi ?
Lâm Xung nói :
- Vì tôi có mang xiềng cho nên phải chịu thua đỡ .
Sài Tấn nói :
- Vậy sao ?
Vậy nảy giờ tôi quên lửng đi .
Bèn khiến gia đinh lấy ra mười lượng bạc, rồi nói với hai người Công sai rằng :
- Xin nhị vị chịu phiền mở xiềng cho Lâm Giáo đầu thí võ chơi , thì tôi chịu cho mười lượng bạc. Nếu mai giãi đến Lao thành mà có điều chi thì tôi chịu cho .
Ðổng Siêu , Tiết Bá thấy Sài Tấn là người giàu có, ăn ở rộng như vậy thì cũng muốn mua lòng, bèn mở xiềng cho Lâm Xung
Khi mở xiềng rồi, Sài Tấn cả mừng mà rằng :
- Xin nhị vị đấu thử một hồi nữa xem chơi.
Hồng giáo sư thấy Lâm Xung chịu thua thì có ý khi, cầm roi bước ra đánh nữa.
Sài Tấn nói :
- Khoán đã ! Liền khiền gia đinh đem ra một đỉnh bạc nặng lối hai mươi lăm lượng mà rằng :
- Ðỉnh bạc nầy để làm bạc thưởng, như ai hơn thì đặng lấy bạc ấy.
Ấy là Sài Tấn có ý muốn cho Lâm Xung trổ hết tài nghề ra , cho nên mới làm như vậy, vì biết Lâm Xung đương lúc túng ngặt, có khi thấy bạc thì ráng sức hạ cho đặng Hồng giáo sư .
Khi ấy Sài Tấn để đính bạc giữa đất.
Hồng giáo sư thấy vậy : một là ghét Lâm Xung, hai là muốn giành đỉnh bạc ấy, ba là sợ thua thì mất danh tiếng mình. Vì vậy cho nên ráng đi thế Bảo hỏa thiên thiên.
Lâm Xung thấy Hồng giáo sư đi thế ấy thì cũng nghĩ rằng:
- Trong ý Sài quan nhơn chắc là muốn cho ta thắng đây. Thôi để ta đi thế này mà hạ phứt nó đi.
Bèn đi thế Bát thảo tầm nả mà cự với thế ấy.
Hồng giáo sư nói lớn rằng :
- Lại đây ! Lại đây . Nói rồi liền xốc lại đánh Lâm Xung .
Lâm Xung lui lại ít bước, Hồng giáo sư rượt theo đánh Lâm Xung một roi .
Lâm Xung coi chừng dưới chơn Hồng giáo sư đã đi sai rồi, bèn nhảy lại mà đánh Hồng giáo sư .
Hồng giáo sư trở tay không kịp, bị Lâm Xung đánh một roi nhằm mặt, té một cái rất nặng và văng roi ra xa lắc.
Sài Tấn cả mừng., kêu gia đinh đem rượu lại uống và cười .
Còn Hồng giáo sư thì ngồi dậy không nổi . Mấy đứa gia đinh phải xúm lại đở dậy.
Hồng giáo sư hổ thẹn trăm bề , bỏ đi một nước.
Sài Tấn nắm tay Lâm Xung đi vào hậu đương mà uống rượu, lại khiến gia đinh lấy bạc thưởng cho Lâm Xung .
Lâm Xung không chịu .
Sài Tấn không nghe cứ nài nỉ hoài.
Lâm Xung liệu bề từ chối không đặng , túng phải lấy bạc ấy.
Sài Tấn cầm Lâm Xung và hai người Công sai ở lại cho đến sáu bảy ngày . Mỗi ngày đều thết đãi rất hậu.
Ngày kia hai người Công sai hối thúc Lâm Xung mà bảo đi .
Sài Tấn liệu bề cầm không đặng bèn dọn một tiệc để tiễn Lâm Xung lên đường, lại có viết hai phong thơ , trao cho Lâm Xung và dặn rằng :
- Quan Ðại Doãn nơi Thương Châu quen với tôi và Quản dinh nơi Lao thành cũng có giao hậu với tôi lắm. Vậy Giáo đầu hãy đem hai phong thơ này trao cho hai người ấy, ắt là khỏi bị hành hạ cực khổ .
Nói rồi bèn lấy thêm một đỉnh bạc hai mươi lăm lượng tặng cho Lâm Xung, lại lấy năm lượng bạc cho hai người Công sai , rồi cũng ở lại một đêm nữa.
Ngày thứ Sài Tấn khiến gia đinh đem ba gói hành lý ra và dọn cơm cho ba người ấy ăn, rồi Lâm Xung cũng mang xiềng vào , từ giả Sài Tấn mà lên đường.
Sài Tấn đưa ra khỏi cửa rồi dặn Lâm Xung rằng :
- Giáo đầu hãy đi đi. Ít ngày tôi sẽ sai người đem đồ y phục cho mà dùng .
Lâm Xung tạ rằng :
- Quan nhơn ở như vậy biết chừng nào tôi đền ơn ấy đặng .
Hai người Công sai cũng tạ ơn ra đi, đi đến đứng bóng mới tới thành Thương Châu .
Hai người Công sai dắt Lâm Xung vào thành ra mắt quan Phủ Doản trình tờ công văn ấy .
Quan Phủ Doản phê vào tờ công văn rồi sai quân dẫn Lâm Xung giao cho Quản dinh nơi Lao thành.
Hai người Công sai lảnh tờ công văn rồi thì từ tạ trở về Ðông Kinh.
Còn Lâm Xung đi đến Lao thành thì quân sĩ dẵn vào ra mắt Quản dinh .
Quãn dinh giao vào phía sau cho quân sĩ xem xét .
Lúc ấy có ít người tội nhơn đến làm ơn nói với Lâm Xung rằng :
- Ở đây có một người Quản dinh và một người Sai phát, hai người đều dữ tợn lắm, cứ muốn ăn tiền hoài , hễ có tiền cho nó thì khỏi bị hành hạ , nếu ai không cho thì bõ vào khám đất, khi ấy muốn sống cũng không sống , muốn chết cũng không chết, thiệt là khổ sở lắm !
Lâm Xung nói :
- Các anh có lòng thương tôi mách bảo như vậy , thì tôi mang ơn lắm , song không biết lo lót cho nó chừng bao nhiêu thì mới vừa ?
Mấy người ấy nói :
- Muốn lo với nó cho rộng thì Quản dinh năm lượng , Sai phát năm lượng thì đặng tử tế lắm .
Nói vừa dứt lời thì thấy Sai phát vào hỏi rằng :
- Thằng nào là phối quân mới đến ?
Lâm Xung nghe hỏi lật đật bước ra thi lễ đáp rằng :
- Tôi đây .
Sai phát thấy Lâm Xung không lòi bạc ra thì nổi giận điểm mặt Lâm Xung mắng rằng :
- Thằng chết bằm , mi thấy ta sao mi không lạy ? Khi mi ở Ðông Kinh mi làm tội chi mà bị đày qua đây ? Mi thấy ta mi lại đưa mặt lớn mi ra đó . Bộ mặt mi đó cả đời không phát tích đặng , mi là một thằng tù cứng cổ lắm , để ta làm cho nát thây mi cho mi xem . Mắng thôi Lâm Xung không dám ngước mặt lên .
Mấy người kia thấy mắng Lâm Xung thì bõ đi hết .
Khi ấy , Lâm Xung lấy ra năm lượng bạc thưa với Sai phát rằng :
- Xin cậu dùng lễ mọn nầy .
Sai phát thấy thì hỏi rằng :
- Bạc này vừa ta vừa Quản dinh phải không ?
Lâm Xung nói :
- Không phải . Bạc này là phần tôi đi lễ cho cậu , còn mười lượng nữa đây tôi cũng cậy cậu nói giùm với Quản dinh .
Sai phát cả mừng và nói với Lâm Xung :
- Lâm Giáo đầu ôi , tôi cũng nghe tiếng Lâm Giáo đầu là người ở tốt lắm , thế thì bị Cao Thái úy hãm hại chi đây chăng ?
Tuy bây giờ chịu cực đở đó, rồi sau cũng phát tích chớ chẳng không. Vả Giáo đầu có danh tiếng lại tướng mạo khôi ngôi ngô như vậy , chắc là không phải người tầm thường , mai sau cũng làm quan lớn chớ chẳng không.
Lâm Xung nói :
- Xin nhờ cậu chiếu cố tôi với .
Sai phát nói :
- Không hề chi đâu , việc ấy chớ lo .
Lâm Xung lại lấy hai phong thơ, trao cho Sai phát mà rằng :
- Xin cậu làm ơn đem giùm hai phong thơ của Sài Tấn cho hai vị ấy .
Sai phát nói :
- Nếu vậy đã có thơ của Sài quan nhơn gởi gấm đây thì còn lo gì nữa . Một phong thơ này cũng đáng một đỉnh bạc . Thôi để tôi trao thơ giùm cho . Nếu một lát nữa có Quản dinh đến đây đòi đánh một trăm sát oai bổng thì ngươi hãy nói rằng đau còn chưa mạnh, rồi ta cũng tiếp lấy nói đỡ vớt cho. Làm như vậy đặng che miệng người khác.
Lâm Xung nói :
- Việc chi cũng nhờ ơn cậu hết .
Sai phát lấy bạc và thơ đi tuốt vào phòng.
Lâm Xung thấy Sai Phát đi rồi thì than rằng :
- Hèn chi lời xưa nói không sai : Quảng tiền cố khả dĩ thông thần . Nếu ta không có mấy lượng bạc ấy thì chịu không biết là bao nhiêu !
Còn Sai phát chận bớt năm lượng nữa, đem cho Quản dinh có năm lượng và một phong thơ nói rằng :
- Lâm Xung thiệt là người hảo hớn, cậy tôi dâng lên cho ngài năm lượng bạc và có một phong thơ cũa Sài quan nhơn gởi gấm, tội nghiệp nó là người vô tội, bị Cao Thái úy hãm hại cho nên mới bị phát phối tới đây, vả tội nó không lấy chi làm nặng, Xin Quản dinh đoái thương nó với.
Quản dinh nói :
- Nó đã biết điều , lại có Sài quan nhơn gởi gấm nữa , lẻ nào lại không chiếu cố nó .
Bèn khiến quân đi đòi Lâm Xung .
Lâm Xung vâng lịnh vào ra mắt.
Quãn dinh nói :
- Mi có phải là phạm nhơn mới đến chăng ? Ðiều lệ của vua Thái tổ để lại, hễ phối quân mới đến thì phải đánh một trận sát oai bổng, quân sĩ đâu căng nọc nó ra.
Lâm Xung thưa rằng :
- Khi tôi đi dọc đàng bị cảm mạo phong hàn, bây giờ còn chưa mạnh, xin để nán lại cho tôi mạnh đã .
Sai Phát nói :
- Thiệt nó còn đương có bịnh, xin chờ cho nó mạnh đã rồi cứ phép mà làm .
Quản dinh nói :
- Nếu nó có bịnh thì cũng nán lại chờ cho mạnh, rồi sẽ đánh .
Sai Phát nói :
- Tên phối quân ở giử Thiên vương đường nay đã mãn kỳ, xin sai Lâm Xung đến thế.
Quản dinh nghe theo, bèn làm tờ thiệp văn sai Lâm Xung đến chổ đó.
Sai Phát lãnh Lâm Xung trở lại chỗ cũ lấy gói đồ hành lý đặng có đem đến Thiên vương đường mà giao cắt .
Khi đi thì Sai phát nói với Lâm Xung rằng :
- Lâm Giáo đầu, ấy là ta giúp đở cho ngươi nhiều lắm. Chớ Thiên vương đường là một chổ : thứ nhứt ít công chuyện hơn hết, cứ sáng thì quét , tối thì đốt nhang mà thôi. Ngươi có thấy mấy thằng tù khác đó chăng ? Từ sớm mai làm cho tới tối , mà hãy còn bị đòn như trâu ; lại có đứa vì không có lễ lộc cho nên bị bỏ xuống thổ lao . Muốn sống không sống , muốn chết không chết .
Lâm Xung nói :
- Thiệt cũng nhờ ơn cậu chiếu cố nhiều lắm. Bèn lấy ra ba lượng bạc trao cho Sai phát mà rằng :
- Xin nhờ cậu rộng lòng mỡ xiềng cho tôi .
Sai Phát lấy bạc và nói rằng :
- Ðể tôi tính cho.
Bèn trở lại thưa với Quản dinh, cởi mở xiềng Lâm Xung và dắt đến Thiên vương đường .
Từ ấy Lâm Xung ở nơi Thiên vương đường, cứ ngày thì quét tước, đêm thì đốt nhang đèn mà thôi.

HOMECHAT
1 | 1 | 138
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com