watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
00:24:4314/06/2025
Kho tàng truyện > Truyện Dài > DÃ SỮ > Thủy Hử 1-10 - Trang 2
Chỉ mục bài viết
Thủy Hử 1-10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Tất cả các trang
Trang 2 trong tổng số 17
Trang chủ nghe nói, càng bội phần trân trọng, gọi con trai mà bảo rằng:
- Nếu vậy con phải lạy tạ sư phụ lần nữa mới được.
Chàng thiếu niên đứng dậy lạy tạ Vương Tiến, rồi lại cùng ngồi dự tiệc.
Trang chủ kể chuyện lại với Vương Tiến rằng:
- Nguyên tổ phụ tôi từ xưa vẫn ở địa hạt huyện Hoa Âm này, đàng trước có dãy núi Thiếu Hoa, thôn này tên gọi là Sử Gia Thôn, có tới bốn trăm nhà ở, đều là họ Sử cả. Nhà tôi chỉ được thằng cháu đây, nhưng tính nó du đãng, không chịu cày cấy làm ăn, chỉ thích múa côn đánh gậy, mẹ nó ngăn mãi không được, thành ra lo quá mà chết còn tôi đây cũng phải chiều lòng nó vậy. Từ xưa đến nay, phí tổn kể biết bao nhiêu tiền, để đón thầy học võ, rồi lại thuê thợ chế cho một chiếc áo giáp, đằng trước có thêu chín con rồng rực rỡ, nhân thế ở quanh đây, ai cũng gọi nó là Cửu Văn Long Sử Tiến. May nay lại được ngài quá bộ đến đây vậy xin ngài làm phúc dạy dỗ giúp cho, lão tôi xin hết lòng cảm tạ.
Vương Tiến cả mừng đáp rằng:
- Vâng cụ đã dạy thế, thì từ nay tôi xin lưu lại đây, để bảo giúp cho cậu ấy thành tài, rồi tôi sẽ xin từ biệt.
Khi cơm rượu xong rồi trang chủ lưu hai mẹ con Vương Tiến ở lại đó, để cho con học tập.
Từ đó, hằng ngày Vương Tiến bắt Sử Tiến học tập mười tám thứ võ nghệ, giảng dạy kỹ càng, luật phép nghiêm chỉnh, thấm thoát trong nửa năm trời, không gì là không tinh thông kín đáo. Ðược ít lâu Vương Tiến thấy Sử Tiến khá rồi mọi môn đều giỏi cả, tự mình nghĩ ở đây lưu luyến mãi thì không tiện, liền ngỏ lời với trang chủ và Sử Tiến cáo từ, để sang Duyên An phủ kiếm kế lập thân. Trang chủ cùng con là Sử Tiến cố ý vật nài lưu lại, song Vương Tiến nhất định không nghe bất đắc dĩ phải đặt tiệc tiễn hành, và đưa ra mấy tấm vải đoạn cùng hai trăm lạng bạc, để tặng Vương Tiến lên đường. Sáng hôm sau, Vương Tiến sửa soạn hành lý, chỉnh đốn cung ngựa, từ giã hai bố con Sử Tiến ra đi. Sử Tiến bắt người gánh đồ hành lý, hết trong một ngày đưa chân mẹ con thầy học ra khỏi 10 dặm rồi mới bái biệt trở về .
Sử Tiến từ khi sư phụ đi rồi thì ngày ngày luyện tập một mình, hết đao lại thương hết cung lại ngựa, có khi nửa đêm diễn võ ở vườn sau, có lúc ban ngày múa chơi ở sân trước tháng ngày lẩn thẩn, cơ hồ quên cả tấm thân.
Cách nửa năm sau, một ngày kia, trang chủ bị cảm rất nặng, Sử Tiến sai người đến đón thầy thuốc khắp mọi nơi, chữa chạy không thiếu gì phương sách nhưng mình già tuổi yếu, bệnh thế triền miên, được mấy hôm thì ông đã về nơi tiên giới. Sử Tiến đau đớn khóc thương, nhất diện sắm sanh khâm niệm quách quan, nhất diện đón thầy về làm chay cúng Phật, cho tĩnh độ siêu sinh, rồi chọn tháng tốt ngày lành, làm lễ mai táng ở ngọn núi bên Tây.
Từ đó Sử Tiến trong lòng buồn bã, lại càng không thiết đến công việc nông, chỉ đêm ngày lẩn thẩn tìm người đấu võ thi tài làm thích. Một hôm vào khoáng trung tuần tháng sáu, trời đương bức nực lạ thường, Sử Tiến vác cái ghế ra gốc cây liễu ở gần cạnh bục thóc để ngồi hóng mát. Chợt thấy ở dưới gốc cây tùng bên kia, có người ngấp nghé nom dòm, chàng lấy làm ngạc nhiên quát hỏi lên rằng:
- Quái ? Anh nào nom dòm nhà ta thế kia?
Hỏi đoạn, đứng dậy chạy ra xem, thì thấy tên Lý Cát. Là tay đi săn đương đứng ở đó . Sử Tiến lại hỏi luôn rằng:
- Lý Cát ? Ngươi nấp nom gì đấy? Hay là muốn thử võ với ta chăng?
Lý Cát dạ? Mà đáp lại rằng:
- Thưa cậu, tôi đến đây muốn săn mấy con cầy, để kiếm rượu, nhưng thấy cậu ngồi đó, nên tôi không dám vào.
- Sao dạo trước ăn bắn được cái gì, anh cũng mang đến đây bán, tôi chưa từng chịu tiền anh bao giờ? Thế mà lâu nay không thấy mang đến đây bán cho tôi nữa. Hay là anh khinh tôi không có tiền chăng?
Có đâu dám thế, vì dạo này săn không được cái gì, cho nên không dám đến đấy thôi.
Sử Tiến quát lên rằng:
- Anh nói cuội, núi Thiếu Hoa rộng lớn như vậy, mà lại không có một con vật gì hay sao ?
Lý Cát nói rằng:
- Thưa cậu. Nguyên ở núi Thiếu Hoa bây giờ, có một bọn cướp đến đóng, người đầu đảng là Thần Cơ Quân Sư Chu Vũ, tự xưng là Ðại Vương; người thứ hai là Khiếu Giản Hổ Trần Ðạt ; còn người thứ ba là Bạch Hoa Sà Dương Xuân, tụ đến năm bảy trăm lâu la và mấy trăm cỗ ngựa, để đi cướp bóc kiếm ăn. Quan huyện Hoa Âm cấm mãi không được, phải treo giải ba nghìn quan tiền để thưởng người bắt cướp, nhưng nào có ai dám động đến chúng nó đâu? Bởi thế lâu nay chúng tôi không dám lên núi, nên không kiếm được gì.
Sử Tiến lắc đầu nói rằng:
- Ta cũng có thấy nói có bọn cướp ở đấy, nhưng không ngờ nó hống hách đến vậy Lý Cát ôi! Hôm nay nếu có kiếm được cái gì, thì ngươi phải mang đến đây bán cho ta mới được.
Lý Cát vâng dạ luôn mồm rồi đi.
Sử Tiến quay vào nhà trong suy nghĩ một mình:
- Bọn cướp nó lộng hành như vậy, thì tất nhiên có phen quấy rối đến chỗ ta vậy bất nhược ta phải phòng bị ngay mới được. Chàng nghĩ như vậy, liền sai người nhà mổ thịt hai con trâu, rồi cho mời mấy trăm nhà trong thôn đến chén.
Khi dưới trên đã tề tựu cả rồi, Sử Tiến cất chén rượu mời, nói với hàng thôn :
- Tôi nghe thấy trộm cướp đến đóng trên núi Thiếu Hoa, đầy quân gia có tới năm bảy trăm người, sức mạnh người đông, không ai cản nổi thế tất sau này phải quấy nhiễu đến ta, vậy tôi muốn mời đồng dân đến đây, để bàn kế phòng bị, kẻo lỡ khi nguy hiểm đến nơi khó lòng tránh khỏi. Từ nay các nhà ở trong hàng thôn, ai ai cũng phải phòng bị khí giới, và đặt mõ làm hiệu, nếu có động dạng gì cứ đánh mõ lên, thì các nhà khác phải đổ đến ứng cứu cho mau.
Các thôn dân nghe nói, đều đồng thanh rằng :
- Chúng tôi là nông dân, không biết chút gì, vậy các việc xin nhờ Ðại Lang tất cả, hễ có động dạng ở đâu, chúng tôi xin vâng lời đến cứu. Khi chè chén xong rồi, các dân thôn đâu đấy về nhà, sửa soạn võ khí theo như lời Sử Tiến đã dặn, còn Sử Tiến thì sửa sang cổng ngõ ngăn ngừa giậu vách, và sắp sẵn các đồ đai giáp cung ngựa, để dự bị thống giặc.
Nguyên bọn giặc này, đến đóng ở núi Thiếu Hoa, có ba người làm trùm, một người tên là Thần Cơ Quân Sư Chu Vũ, vốn người ở đất Ðịnh Viễn, sai khiến hai cây song đao, võ nghệ dẫu không ra gì, song cũng biết ít nhiều trận pháp, lại mưu lược cũng hơi thông. Một người tên là Trần Ðạt, quê ở Nghiệp Thành vốn hay dùng cây cương sang để ra trận. Còn một người thứ ba tên là Dương Xuân, người đất Bồ Châu, huyện Giải Lương, thường cầm một thanh đại đao rất lớn.
Một hôm Chu Vũ bảo với Trần Ðạt, Dương Xuân rằng:
- Nghe nói huyện Hoa Âm có treo giải ba nghìn quan tiền để thưởng người tróc nã bọn ta, vậy thì bất nhật tất có quan quân kéo đến, thế mà trong trại ta lương thảo không có là bao, chỉ e khi binh hỏa đến nơi, thì khó lòng chống cự. Nay nhân khi nhàn hạ, sao ta không liệu kế đi tảo vác lấy lương thảo đem về mà phòng bị, sẵn sàng cho vững dạ.
Khiêu Giản Hổ Trần Ðạt gật đầu đáp rằng :
- Phải lắm, bất nhược ta đến huyện Hoa Âm mượn ngay họ một ít lương thảo xem họ xử trí ra sao đã.
Bạch Hoa Sà Dương Xuân gạt ngay đi rằng:
- Ta không nên đến huyện Hoa Âm, cứ kéo ngay vào Bồ Thành có lẽ lại thanh thỏa hơn.
Trần Ðạt nói:
- Huyện Bồ Thành người thưa lương ít, lấy được bao nhiêu, chi bằng đến huyện Hoa Âm nhân dân giàu có, tiền thóc sẵn sàng, có thú hơn không ?
Dương Xuân nói:
- Ðành vậy, nhưng anh phải biết rằng, đường đi Hoa Âm, tất phải qua thôn Sử Gia, ở đấy có anh Cửu Văn Long Sử Tiến cũng là một tay đại bợm nếu không trừ được nó, thì sao nó để cho đi.
Trần Ðạt làm bộ mạnh bạo mà rằng:
- Sao chú bé mặt thế? Một thằng nhãi con còn sợ, thì địch thế nào nổi với quân quan.
Dương Xuân nói:
- Anh chớ nên khinh người ấy mới được.
Chu Vũ nói:
- Tôi cũng nghe thấy nói hắn ta anh hùng mà võ nghệ rất giỏi, có lẽ đừng nên phạm vào đấy thì hơn.
Trần Ðạt có ý không bằng lòng:
- Các ông thực là chỉ biết tâng bốc chí khí người ta, mà làm nhụt mất cả uy phong của mình, nó bất quá là người, cứ có ba đầu sáu tay gì mà sợ.
Nói đoạn thét ngay đám lâu la:
- Chúng bay sắp ngựa đem ra đây, ta hãy phá thôn Sử Gia rồi hãy lấy huyện Hoa Âm cho mà xem.
Chu Vũ và Dương Xuân thấy vậy, tỏ ý can ngăn, song Trần Ðạt nhất định không nghe, vác thương lên ngựa, dẫn hơn một trăm lâu la, đánh trống khua chiêng, thẳng vào thôn họ Sử.
Sử Tiến đương khi chuẩn bị sẵn sàng để chờ giặc đến, bỗng nghe tin báo, thì khua mõ ra lệnh cho thôn dân đổ đến.
Khi thôn dân nghe tiếng hiệu, thì ba bốn trăm nhà đều tay gươm tay gậy bảo nhau kéo đến cứu ứng, tới nơi thấy Sử Tiến đầu đội khăn chữ nhất, mình mặc áo giáp hồng, chân đi giầy tía, lưng thắt dây da, trước sau ngực đều có kính yểm tâm, lưng đeo bao tê, tay cầm cây đao ba mũi, rất là oai vệ. Bấy giờ người nhà dắt ra một con ngựa đỏ, Sử Tiến nhảy lên mình ngựa, đàng trước có hơn bốn mươi gia nhân tráng kiện dàn hàng, lại có tám chín mươi người thôn trang khoẻ mạnh đi kèm hai bên, còn bao nhiêu thôn dân đi sau cùng kéo ra cửa thôn. Vừa đi tới chỗ sườn núi đã thấy Trần Ðạt đầu đội khăn hồng, mình mặc áo giáp sắt bọc vàng, chân đi đôi giầy ống, cưỡi con ngựa trắng cạo đầu, tay vác thanh cương mâu, dẫn lâu la kéo tới.
Sử Tiến trông thấy quát lên hỏi rằng:
- Các ngươi ở đâu dám đến đất này quấy nhiễu lương dân? Tội ấy cũng đã đáng chết, nay còn muốn cả gan xâm phạm đến chỗ ta ở hay sao?
Trần Ðạt ngồi trên mình ngựa đáp rằng:
- Vì trong trại chúng tôi thiếu ăn, muốn sang huyện Hoa Âm để vay lương thực, đường đi qua quý thôn đây, muốn phiền ngài cho đi nhờ, khi trở về tôi xin hậu tạ
Sử Tiến nghe dứt lời quát lên rằng:
- Các ngươi nói dễ chưa, ta đây đương tính đi tróc nã các ngươi, nay may lại tự dẫn đến đây, tất là không thể nào tha ra được.
Trần Ðạt lại nói:
- Ngài ơi! Trong bốn bể đều là anh em hết các hẹp chi mà ngài không cho chúng tôi mượn lối để đi ?
Sử Tiến cười đáp:
- Ðành vậy nhưng có một vật kia, nó không chịu cho các ngươi mượn đường để đi, ngươi thử hỏi xem nó có bằng lòng, thì ta sẽ dung cho các ngươi.
Trần Ðạt nghe nói cả giận mà rằng:
- Anh này giỏi, anh bảo ta hỏi ai?
- Ngươi hỏi thanh đao ở trong tay ta đây này, xem nó có bằng lòng không?
Trần Ðạt hầm hầm không đợi nói dứt lời, vội múa cương sang xông vào, đánh thẳng. Bên kia Sử Tiến cũng giơ đao, xông ngựa ra chống cự. Ðôi bên đánh lộn bậy hồi lâu. Sử Tiến giả cách hớ hênh, Trần Ðạt liền cầm thương nhằm Sử Tiến đâm một nhát thật mạnh. Sử Tiến quất ngựa nhảy rất nhanh, để tránh mũi thương, rồi quay ngoắt ngay vào Trần Dạt. Trần Ðạt còn luống cuống toan quay đầu để đỡ, bỗng bị Sử Tiến quăng dây nhợ quấn chặt lấy mình, giật ngã xuống ngựa. Bọn lâu la thấy
chủ tướng đã thua, đứa nào đứa nấy đều thục thân mà chạy cả.
Sử Tiến hò tụi thôn trang khiêng Trần Ðạt về trói ở sân để đợi khi bắt được hai tên kia, thì sẽ giải quan một thể, đoạn rồi đem rượu thịt khao thưởng tại thôn trang rất là vui vẻ.
Bên kia Chu Vũ, Dương Xuân từ khi Trần Ðạt đem lâu la ra đi, trong lòng vẫn áy náy không yên, hai người còn đương bàn bạc nghĩ ngợi, thì bỗng thấy một lũ lâu la hớt ha hớt hải, chạy về đem chuyện Trần Dạt bị bắt, giải bầy cho nghe.
Chu Vũ nghe nói biến sắc mặt kêu lên rằng:
- Hắn không nghe lời ta, quả nhiên tai họa tới nơi, còn làm sao cho kịp?
Dương Xuân lắc đầu mà rằng:
- Khó lòng, Sử Tiến không phải là người vừa, anh em ta địch làm sao nổi ?
- Bây giờ tôi có một khổ kế này nếu mà không cứu được Trần Ðạt ra thì lôi với anh cũng là chịu chết cả thôi.
- Khổ kế là thế nào?
Chu Vũ ghé vào tai Dương Xuân nói thầm mấy câu, rồi lại bảo rằng:
- Trừ phi như thế, thì may ra có thể được mà thôi.
Dương Xuân hơi có dáng mừng mà rằng:
- Nếu vậy thì ta phải mau lên, chứ trì hoãn làm sao được nữa?
Nói đoạn hai người cùng đi.
Bấy giờ Sử Tiến khao thưởng trong thôn, vừa đoạn trong lòng đương nóng nảy mong bắt nốt hai tên kia, để cùng đem với Trần Dạt giải quan một thể. Bỗng thấy tráng đinh vào báo rằng:
- Có hai người đến ngoài cổng, nói là Dương Xuân, Chu Vũ đến hầu.
Sử Tiến nghe nói cả mừng rằng:
- Nếu vậy thì ta thành công rồi, hai thằng ấy có lên trời cũng không thoát được .
Ðoạn nhất diện sai người đánh hiệu cho dân thôn kéo đến, nhất diện lấy ngựa để ra cổng trại xem sao? Ðương khi sắp sửa cung ngựa, thì đã thấy Dương Xuân cùng Chu Vũ đi bộ bước vào hiên trại, quỳ xuống đất khóc sướt mướt mà không nói .
Sử Tiến thấy vậy quát hỏi:
- Các ngươi định làm kế sách gì ở đây?
Chu Vũ sụt sùi nói rằng:
- Thưa ngài, ba anh em chúng tôi chỉ vì nhiều khi bị quan trên ức hiếp, bất bắc dĩ phải đem nhau đi cướp bóc kiếm ăn. Kỳ thủy có nguyện với nhau, không cầu được cùng một ngày sống, mà chi cầu sao cùng chết một ngày, tình thân ái của ba chúng tôi không dám đâu ví với Ðào Viên Tam Nghĩa song sự tử sinh cố kết thì cũng hơi giống như nhau. Nay em Trần Ðạt chúng tôi, chỉ vì không nghe lời tôi bảo, thiện tiện tới đây, phạm đến uy ngài, để ngài bắt được, sự ấy tự nó làm ra, đành là tự thân phải chịu, không còn kêu oán được ai. Vì vậy chúng tôi xin đến đây để nộp thân cho ngài, ngài nghĩ đến tình cố kết của chúng tôi, mà cho đem nộp quan trên tất cả, để anh em chúng tôi được cùng trông thấy nhau, tức là hạnh phúc cho chúng tôi lắm. Chúng tôi được chết về tay một bậc anh hùng như ngài, không dám có một điều chi là hối hận.
Sử Tiến nghe nói, tự nghĩ một mình :
- Ừ, ba thằng này nó có nghĩa khí với nhau như thế, nay nếu ta đem bắt mà giải quan, thì tất nhiên bọn hảo hán ở đời phải cười ta là người hẹp lượng, xưa nay thường nói, làm đấng anh hùng phải dung kẻ dưới, việc này có lẽ ta phải xử trí sao đây ?
Nghĩ đoạn liền bảo hai người kia rằng :
- Các ngươi đi theo ta vào trong này.
Chu Vũ, Dương Xuân ung dung đi theo Sử Tiến vào đến nhà sau, rồi lại quì xuống mà kêu xin chịu trói.
Sử Tiến đôi ba phen bảo cứ đứng dậy xong hai người nhất định không nghe, cứ chăm chăm quì nguyên như trước.
Sử Tiến thấy vậy trong lòng rất cảm động không yên, liền sẽ bảo hai người rắng:
- Các người đã có nghĩa khí đối đãi với nhau như thế, ta đây cũng không nỡ bắt làm chi? Vậy ta muốn tha cho Trần Ðạt trở về, thì các ngươi nghĩ sao?
Chu Vũ nói:
- Có đâu chúng tôi lại để lụy đến anh hùng như thế? Thà rằng xin ngài cứ giải chúng tôi mà lấy thưởng còn hơn.
Sử Tiến nghe nói lại càng mủi lòng, liền kéo hai người đứng dậy, rồi tha trói cho Trần Ðạt, sai người đem rượu thịt ra cho ba người cùng uống và hứa cho về.
Khi uống rượu say sưa, ba người cùng ân cần tạ ơn Sử Tiến rồi quay về trại.
Tới trại, Chu Vũ bảo hai người kia rằng:
- Nếu ta không làm cái khổ kế như vậy, thì khó lòng mà cứu được tính mạng cho toàn. Nhưng thế nào mặc lòng, Sử Ðại Lang cũng là một tay nghĩa khí lạ thường, cho nên mới đãi chúng ta như thế. Vậy nay mai ta phải kiếm lễ vật gì, mà tạ ơn người ấy mới được. Cách mươi hôm sau, Chu Vũ sai mấy tên lâu la, vào hồi chập tối, mang ba mươi nén vàng đến để tạ ơn Sử Tiến. Thoạt tiên, Sử Tiến thấy vậy còn từ chối không nhận. Sau thấy tên lâu la kêu nài thảm thiết, thì cũng cảm lòng tốt mà thu lấy. Ðoạn, sai lấy cơm rượu cho tên lâu la ăn uống, mà thưởng tiền cho về.
Vào khoảng nửa tháng sau, lũ Chu Vũ kiếm được một hạt minh châu rất lớn cũng lại sai người đến dâng Sử Tiến.
Sử Tiến nhận minh châu trong lòng lấy làm nghĩ ngợi:
- Ba người này thành thực trọng đãi ta như thế, nếu ta không có gì xử lại với họ thì tất nhiên họ không tâm phục với mình. Nghĩ đoạn liền sai người nhà đi mua gấm, đặt may ba cái áo, để tặng ba người.
Cách mấy hôm sau áo đã may xong, Sử Tiến lại mua ba con dê béo, quay chín tử tế rồi cho tên Vương Tứ đem áo gấm và dê béo vào trại để tặng bọn Chu Vũ, Dương Xuân.
Vương Tứ là một tay người nhà rất thông thạo ở trong trang viên nhân thế Sử Tiến mới tin dùng mà sai đến những việc bí mật như vậy.
Vương Tứ tới sơn trại, bọn Chu Vũ nhận được lễ vật mừng rỡ cảm tạ, đoạn rồi cũng sai lấy rượu ngon thịt béo cho Vương Tứ ăn, và lại thưởng cho mươi lạng bạc đem về.
Từ đó Sử Tiến cùng với bọn Chu Vũ thường tặng đưa lễ vật cho nhau, tình ý xem ra cũng hơi có chiều thân mật. Ngày đi tháng lại, một hôm gần đến tết Trung Thu . Sử Tiến muốn tìm bọn Chu Vũ đến để nói chuyện cho vui, liền viết một bức thư sai Vương Tứ đưa sang sơn trại, hẹn mời Chu Vũ, Dương Xuân và Trần Dạt, đến hôm giữa tết Trung Thu, thì cùng đến thôn trang để trông trăng đánh chén. Chu Vũ nhận được thư, trong bụng mừng rỡ vô cùng, liền viết thư đáp, xin đến hôm ấy thì
cả ba anh em cùng y lời phó ước. Viết xong thư đưa cho Vương Tứ, sai lấy rượu cho uống, và thưởng cho năm nén bạc rồi mới cho về. Vương Tứ bỏ phong thư vào túi vái tạ ba người. Vừa ra đến cùng bỗng gặp một tên lâu la vẫn hay đưa lễ vật sang trang viện xưa nay. Tên ấy trông thấy Vương Tứ thì vội mừng hớn hở, lôi kéo vào hàng rượu con con ở gần đấy để thiết đãi. Vương Tứ vừa mới uống rượu của bọn Chu Vũ thưởng xong, lại bị tên lâu la ép luôn mươi chén nữa, thì thấy chếnh choáng muốn say, liền đứng dậy từ giã lâu la vội vã ra về.
Khi đi được mấy bước, thấy hơi rượu càng ngày càng bốc, dần dần choáng váng ngả nghiêng như muốn ngã. Vương Tứ cố gượng toan đi cho về đến nhà. Bất đồ mới đi độ mươi dặm đường, đến một khu rừng con gần đó, thì mê mệt say sưa, rồi nằm vật ngay xuống, không biết trời đất chi nữa.
Bấy giờ có tên Lý Cát đương đi săn ở khu rừng ấy , khi thấy động chạy đến xem, thì biết ngay là Vương Tứ là người nhà của Sử Tiến. Liền cố sức dìu dậy muốn đưa về, song dù làm thế nào, cũng không dìu dắt đi được, bất đắc dĩ phải đành mặc đấy . Dè đâu Vương Tứ say quá đến nỗi có mấy lạng bạc của bọn Chu Vũ cho, và bức thư trả lời của bọn họ cũng đánh rơi cả ra mà không biết. Lý Cát bất thình lình nom thấy, liền tự nghĩ trong bụng:
- Ta làm gì một lúc mà được bằng nầy tiền, bất nhược gặp cơ hội này, ta thủ phăng của anh này, để mà chè chén, có thú hơn không ?
Nghĩ xong nhặt lấy tiền đút vào túi, rồi lại cất lấy phong thư để xem. Lý Cát cũng hơi võ vẽ được năm ba chữ, mở thư ra xem thấy trên đề: chúng tôi Chu Vũ, Dương Xuân và Trần Ðạt, ở Thiếu Hoa Sơn, lính thưa ông Sử Tiến. . .", còn ở dưới liên chi hồ điệp, không hiểu là chữ nghĩa gì, trong bụng nghĩ thầm, nói lẩm bẩm một mình: "Cái này chắc ba chú ở Thiếu Hoa Sơn lại kết giao với Sử Tiến, mà thông tin tức cho nhau đây hẳn ? Ừ , Sử Tiến, hôm nọ ta đến qua sơn trang, hắn còn giậm dọa quát tháo với ta, ai ngờ chính hắn lại thông đồng với bọn giết người lấy của, mà nạt chúng ta? Ðược lắm, ta cứ giữ nghề thả lưới mò trăng này mãi, thì đến bao giờ cho phú quý? Âu là đương dịp quan trên đương thưởng tiền bắt cướp, ta đem bức thư ra tố giác, hoạ may có cơ hội gì tốt cũng nên", nghĩ đoạn liền đút luôn cả bức thư vào túi, đi ngay lên huyện Hoa Âm để tố cáo.
Khi Vương Tứ cựa mình tỉnh dậy, mở mắt trông thấy trăng sáng mờ mờ, bốn bên toàn là cỏ cây rừng núi, bấy giờ mới biết là mình bị chén đã quá say, mà nằm ở đó, liền đứng dậy sờ đến túi thì tiền không thấy mà giấy cũng không. Trong bụng bàng hoàng tìm khắp chung quanh không còn tăm hơi chi cả? trời ơi? Không biết đứa nào tinh khôn đến thế, ai xui cho nó đến đây mà lấy cả của mình? Ừ thì tiền nong mất chẳng cần chi, nhưng còn bức thư kia, ngộ lỡ ra đứa nào biết đến thì sao?
Vương Tứ nghĩ vậy, vò đầu vò tóc, tính quẩn toan quanh, chợt nghĩ ra một kế:
- Nếu ta bây giờ nói thực với Sử Ðại Lang thì tất là không yên được, vậy bất nhược ta nói phăng là không có thư từ gì cả là xong .
Ðịnh kế xong rồi, đi thằng một mạch, vào khoảng đầu trống canh năm về tới nhà, vào báo cáo cho Sử Tiến biết.
Sử Tiến thấy Vương Tứ về liền hỏi:
- Sao ngươi đi lâu làm vậy?
- Dạ? Bẩm cậu, con đi vào đến đó, ba ông ấy còn lưu lại cho con uống rượu thật say, cho nên bây giờ con mới về được.
- Có giấy má gì không?
- Bẩm không, các ông ấy toan viết thư trả lời, nhưng sợ lỡ đi đường say rượu, mà đánh rơi mất thì khốn. Vì thế con bảo các ông cứ dặn miệng thôi cũng được, vậy các ông ấy có dặn con nói để cảm tạ Ðại Lang, và hẹn rằng hôm ấy thế nào cũng xin đến sớm.
Sử Tiến khen rằng:
- Anh tinh lắm, nếu thế thì không phụ lòng ta tin cậy thực. Nhưng đã vậy, thì mai sớm phải đi lên huyện mà sắm sửa hoa quản và các thức rượu chè sẵn cho ta.
Vương Tứ vâng lời lủi ra, cách mấy hôm đến ngày rằm tháng tám, khí trời mát mẻ, cảnh vật êm đềm, lũ Chu Vũ, Dương Xuân và Trần Ðạt, giao việc cho bọn lâu la coi sóc, rồi đem mấy người thân tín đều dắt đoản đao thủ thân mà cùng sang Sử thôn phó ước. Buổi chiều hôm ấy , ở nhà Sử Tiến đã bày tiệc sẵn sàng để đợi. Khi bọn Chu Vũ tới nơi, Sử Tiến rất mừng rỡ, đón rước mời chào, cùng nhau đàm đạo hồi lâu, rồi mới mời vào dự tiệc. Bấy giờ vừa khi sẩm tối, bốn bên mây tạnh trời quang, bóng Hằng Nga vằng vặc ở phương Ðông đã lù lù kéo đến, soi sáng vào bàn tiệc Trung Thu. Sử Tiến cùng bọn Chu Vũ, Dương Xuân cất chén thù tạc với nhau, rất là đắc chí, chợt đâu có tiếng người ồn ào, ở phía ngoài tường, đoạn rồi thấy đóm đuốc sáng quắc tứ bề Sử Tiến ngạc nhiên kinh lạ, đứng dậy bảo với ba người kia rằng:
- Ba bác hãy ngồi đây xơi rượu, để tôi chạy ra xem việc chi huyên náo thế kia?
Nói xong chạy ra quát tháo người nhà đóng chặt cổng ngõ lại, rồi lấy thang trèo lên tường nom, thì thấy quan Huyện Uý huyện Hoa Âm đương ngồi trên mình ngựa, dẫn hai tên Ðô Ðầu, Ðốc Xuất và ba bốn trăm thổ binh vây bọc quanh nhà mình Sử Tiến thấy vậy, chạy vào báo cho ba người kia biết, ai nấy đều kinh hoàng sợ hãi, chưa biết định kế ra sao ?
Rượu còn chuếnh choáng
Người đã xôn xao,
Vì không tỏ mặt anh hào
Bỗng dưng đâu có lụy vào đến thân ?
Ðã nên có dũng có nhân
Nặng lòng nghĩa hiệp nhẹ cân bạc tiền
Nước non dã vực anh tài
Sá chi luồn cúi thiệt đời bồng tang;
Tiếng hào còn để làm gương
Trăm năm thẹn chết những phường tham ngu.

HOMECHAT
1 | 1 | 261
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com