Tự-Mai lạng người tới trước mặt y, chàng chĩa ngón tay trỏ về trước. Nếu Khiếu tiếp tục đánh tới, thì lòng bàn tay của y bị thương trước. Khiếu Tam Bản vội biến chưởng thành cầm nã định bẻ ngón tay Tự-Mai. Tự-Mai xoè tay thành chưởng quay một vòng. Kình lực trên tay Khiếu Tam Bản tự nhiên biến mất. Y kinh hãi lùi lại hỏi:
- Mi... mi dùng ma thuật gì thế?
Tự-Mai cười:
- Chiêu đó gọi là Lam tước vĩ trong Thái-cực quyền Bạch-Đằng giang thập ngũ thức.
Tay Sử-vạn đã hoạt động lại được. Lập tức, y phát một chưởng bằng tất cả bình sinh công lực. Chưởng của y chưa ra mà mọi người đã muốn nghẹt thở. Trong chưởng có mùi hôi tanh khủng khiếp. Tôn Đản thấy nếu để chưởng đó đánh ra, e tất cả bọn Tự-Mai sáu người cùng ba thiếu nữ ắt tan xác mà chết, chàng vội phát chiêu Loa-thành nguyệt chiếu đánh thẳng vào người Sử-vạn. Trong khi Tự-Mai vòng tay trái ôm nhà vua, tay phải ôm nàng Tử vọt ra ngoài. Lê Văn chụp cổ áo nàng Hồng, nàng Thanh cùng nhảy ra khỏi phòng.
Hai chưởng dương cương chạm nhau đến rầm một tiếng. Bao nhiêu bát đũa vỡ tan tành.
Sau khi đối nhau một chưởng, Sử-vạn đã nhận ra Tôn Đản. Y cười khành khạch:
- Thì ra mi. Thiên đàng có nẻo mi không đến. Địa ngục không đường dẫn xác vào. Hôm nay mi đừng hòng thoát tay ta.
Chủ tửu lầu đã xuất hiện từ bao giờ. Y chắp tay:
- Mong các vị đại nhân, các vị công tử bớt nóng giận. Nếu như các vị muốn dùng võ, xin xuống dưới nhà. Chứ ở đây mà mấy vị kịch đấu, e tửu lầu tan nát hết.
Y hỏi ba thiếu nữ:
- Cái gì đã xẩy ra?
Nàng Hồng chỉ vào Tự-Mai với nhà vua:
- Hai công tử đây thắng cuộc, rồi bị hai lão gia bắt phải trao ba chị em tôi cho người.
Chủ tửu lầu chắp tay hướng Sử-vạn Na-vượng:
- Xin đại nhân bớt nóng giận. Ba ca kỹ này tới bản lầu đã hơn năm. Ba nàng dùng văn chương kén chồng, tài tử giai nhân khắp kinh thành đều biết. Nay hai công tử đây trúng cách, được ba nàng theo về là lẽ thường. Không biết sao nhị vị lại nổi giận?
Sử-Vạn chợt nhớ ra mình đang giả trang, không phải quan thống lĩnh Ngự-lâm quân. Y nói lảng:
- Ta giận vì sáu tên nhãi con này khi không gán cho ta mang tên quan thống lĩnh Ngự-lâm quân Sử-vạn Na-vượng, như vậy ta... ta có thể mất mạng như chơi, cho nên ta nổi giận mà thôi.
Sử-vạn Na-vượng cùng Khiếu Tam Bản trước đây đã được phong chức tước cực lớn. Song chức tước đó khi họ còn ở nước họ. Từ khi thất thế, họ sang Tống, chỉ được thí cho chức Nhập-nội đô-tri, tức thống lĩnh một đội thị vệ. Tuy chức quan nhỏ, nhưng Lưu hậu tín cẩn, chuyên sai hai lão đi khống chế quần thần. Hai lão lập nhiều công lớn với bà. Trước kia Tôn Đức-Khắc, giữ chức thống lĩnh Ngự-lâm quân. Lê Lục-Vũ giữ chức tổng lĩnh thị vệ. Mới đây Lưu hậu phong cho Tôn Đức-Khắc làm kinh lược Nam-thùy. Lê Lục-Vũ làm thống lĩnh Ngự-lâm quân cùng thị vệ. Bà mới cải phong cho Sử-vạn Na-vượng thống lĩnh Ngự-lâm quân. Khiếu Tam Bản coi thị vệ.
Tuy hai lão được phong chức tước lớn, nhưng ngay tại triều cũng ít ai biết tên cùng mặt chúng ra sao. Huống hồ các quan ở ngoài xa? Hai lão nhận mật dụ của Lưu hậu tìm sứ đoàn Đại-Việt, hộ tống về kinh. Nhưng thực sự để dò la tung tích kho tàng Tần-Hán hầu có thể cướp lại. Nếu cần, dùng Chu-sa độc chưởng khống chế sứ đoàn để tra khảo.
Không ngờ tất cả mưu kế của Lưu hậu bị tế tác Đông-a, Đại-Việt biết được. Trong bóng tối, Bảo-Hòa, Thông-Mai thiết kế cho Lê Văn, Tôn Đản hóa trang làm hai lão đột nhập dinh Kinh-lược Kinh-châu ăn trộm cống phẩm sứ đoàn Xiêm, rồi gây cuộc đấu kinh thiên động địa, vờ làm gẫy kiếm có khắc tên hai lão. Kiếm để lại phạm trường. Quan quân nhặt được, tin ngay thủ phạm là chủ kiếm.
Mặt khác Thông-Mai gặp riêng Trần Trung-Đạo. Đạo đang là Tư-mã Kinh-châu, nhờ y giúp một phần kế hoạch. Vì vậy khi đấu với hai tên trộm Lê Văn, Tôn Đản, y không xử dụng hết công lực. Bằng không chỉ vài chiêu Trung-Đạo đã biết lai lịch võ công hai tên trộm rồi chụp cổ đem giam. Trung-Đạo vờ đuổi theo Tôn Đản, Tự-Mai. Trở về y họa hình Sử, Khiếu, niêm yết khắp nơi truy tầm hai tên đại đạo.
Trung-Đạo trình lên cho Kinh-lược Kinh-châu. Kinh lược sứ sai ngựa lưu tinh khẩn cấp về Biện-kinh tâu việc sứ đoàn Xiêm bị hai đại đạo Sử-vạn Na-vượng, Khiếu Tam Bản ăn trộm cống vật. Trong khi đó hai lão Khiếu, Sử nào biết gì, đang trên đường đi với sứ đoàn Đại-Việt về kinh, thấy khắp nơi niêm yết bảng văn truy tầm. Hai lão định vào dinh Kinh-lược lý luận. Nhưng khổ cho hai lão: Thái hậu ban mật dụ rằng suốt thời gian theo sứ đoàn, không được lộ chân tướng, làm như mình là đạo tặc vậy.
Hai lão ấm ức lai kinh. Bảo-Hòa sai Tôn Đản ăn cướp túi hành lý của Sử, rồi cho Lê Văn xuất hiện gây sự, hầu Sử, Khiếu gặp đoàn hộ tống sứ đoàn Xiêm. Tướng hộ tống sứ đoàn Xiêm đâu biết gì? Y chỉ tin vào bảng văn niêm yết của Kinh-lược sứ Kinh-châu, cùng lời tố cáo của công chúa An-Nan Tam-gia La-sun Nong-Nụt, Đặng Tông (Tôn Đản). Rồi hai lão đụng chạm với sứ đoàn Xiêm. Sau khi hai lão bại tẩu. Diêu Vạn cùng thái tử An-nan Tam-gia La-sun sai phi mã thượng biểu về triều: Dọc đường bị hai tên đại đạo Sử, Khiếu đón cướp, nhưng đã đánh đuổi được chúng.
Bảo-Hòa nhờ Trung-Đạo sai người thượng biểu chậm ít ngày, chờ biểu của Thái-tử Xiêm với Diêu Vạn tới trước. Lưu hậu cùng triều đình nhận được hai tờ biểu, một của Thái-tử Xiêm, một của Diêu Vạn thì cho rằng hai tên đại đạo Sử, Khiếu trùng tên với hai đại thần mà thôi. Chứ có đâu hai lão đi ăn trộm. Mãi tới khi biểu của Kinh-lược Kinh-châu tới, với hình vẽ giống như người bên ngoài, cả Lưu hậu lẫn triều đình đều tin rằng hai lão đã trộm bảo vật thực.
Triều thần biết hai lão là người thân của Lưu hậu, nên không dám bình luận gì. Việc này làm lòng tự ái của Lưu hậu bốc lên ngùn ngụt. Bà quyết định chờ hai lão về triều, sẽ đem chặt đầu, hầu bịt miệng thế gian. Tin này lọt vào tai chân tay hai lão. Bọn chúng cho người tìm hai lão báo hung tín. Vì vậy hai lão phải hóa trang để trên đường về kinh không lộ hình tích, rồi đêm nhập cung, biện minh oan khuất với Lưu hậu.
Hai lão tưởng mình cải trang, không ai nhận ra; điềm tĩnh vào đại tửu lầu ăn uống. Không ngờ bị Lê Văn nhận được, rồi bị nhà vua, Tự-Mai gọi đích danh. Hai lão vừa tức vừa sợ, đi đến gây sự. Bây giờ nghe chủ tửu lầu can, hai lão mới thấy hối hận.
Khiếu Tam Bản móc trong bọc ra đĩnh vàng trao cho chủ tửu lầu:
- Đây ta bồi thường tất cả thiệt hại đổ vỡ.
Chủ tửu lầu cung cung kính kính tiếp vàng bỏ vào túi. Lê Văn nói với y:
- Ông chủ. Ba nàng này thua cuộc, hứa trọn đời theo Lê đại ca cùng anh sáu của tôi. Không biết bao giờ ba nàng có thể đi được.
- Việc đó không thể làm ngay hôm nay. Ba tiểu thư yết bảng tuyển phu hơn năm, có hàng nghìn tao nhân mặc khách nhập cuộc, nhưng đều không thành. Nay nhị vị công tử hạnh ngộ, thiểm tửu lầu phải cáo yết cùng anh hùng thiên hạ, rồi mới có thể để ba tiểu thư theo nhị vị công tử đi.
Lê Văn lắc đầu:
- Tôi muốn ba bà chị dâu đi ngay, chứ chậm một chút, e bị quan quân đến bắt chặt đầu cùng với chủ nhân, đầu bếp, tửu bảo; chẳng hóa ra hai ông anh tôi bị mất vợ ư?
Chủ nhân kinh ngạc hỏi:
- Công tử nói sao lạ quá. Chúng tôi làm ăn lương thiện đã ba đời, chưa hề phạm pháp, có đâu quan quân bắt chặt đầu?
Lê Văn chỉ vào túi chủ nhân:
- Ông tuy không phạm pháp, nhưng tình ngay, lý gian. Ông sẽ bị ghép vào tội ăn trộm vàng của công khố. Kìa ông nhìn xem nén vàng trong túi ông do đâu mà ra?
Chủ nhân cầm nén vàng Khiếu Tam Bản trao cho, trên khắc hai con rồng tranh viên châu, cạnh có chữ Thiên-thánh bảo khố. Y rùng mình hỏi Khiếu Tam Bản:
- Vàng này của đức Hoàng-đế. Tại sao lại ở trong tay khách quan?
Khiếu Tam Bản thản nhiên:
- Vàng nào trên toàn đất Tống mà không in hình rồng cùng chữ Thiên-Thánh bảo khố. Có gì lạ đâu?
Chủ tửu lầu lắc đầu:
- Khách quan chưa rõ. Phàm vàng trong bảo khố đều giống nhau. Nhưng châu nào đem ra chi tiêu, đều có kiềm ấn chìm của quan Chuyển-vận sứ. Còn như vàng không kiềm ấn là của gian.
Khiếu Tam Bản cau mày:
- Vô lý, tại sao ta chưa nghe biết điều này?
Thấy chủ nhân với khách dằng co, đám tửu bảo bu lại đứng coi. Chủ nhân nháy mắt cho tửu bảo, rồi xua tay:
- Người lui xuống nhà mau. Có gì lạ đâu mà đứng đó.
Thường tửu lầu hay gặp những khách giang hồ gây sự đánh nhau, hoặc ăn quịt, chủ nhân chỉ việc nháy mắt, vẫy tay ra hiệu, là tửu bảo chạy đi mời quan quân tới ngay.
Khiếu Tam Bản cầm lấy nén vàng coi, bất giác y rùng mình, vội mở bọc ra xem. Trong bọc của y còn bốn nén nữa, cũng giống như nén vừa trao cho chủ tửu lầu.
Nguyên khi y khởi hành, viên quan phụ trách tài vật của ty tế tác trao cho y năm nén vàng, với dấu kiềm ấn của Tuyên-huy Nam-viện-sứ. Sao bây giờ vàng lại không còn dấu nữa? Y đờ người ra.
Bất giác y nhớ lại: Trên đường đi, y bị Đặng Tông (Tôn Đản) cướp hành lý. Sau khi Tôn Đản trả hành lý, y đã kiểm điểm lại, vàng bạc, châu báu không mất thứ gì. Y yên tâm, không xem kỹ. Bây giờ y mới hiểu: Đặng Tông đã đổi vàng của y.
Y đưa mắt nhìn Tôn Đản, trong lòng nảy ra một nghi vấn:
- Tại sao tên Đặng Tông này lại đón đường ăn cướp túi hành lý của ta? Tại sao một tên ôn con cỡi ngựa đón đường gây sự với ta đúng lúc bọn Diêu Vạn tới? Tại sao Kinh-lược Kinh-châu yết bảng truy tầm ta? Rồi bây giờ chúng gặp ta ở đây? Chắc chắn đều do một thế lực nào đó hại ta. Ai? Ta nghĩ chẳc chắn chỉ Định-vương Nguyên-Nghiễm mới có khả năng này. Định-vương không thù, không oán mà hại ta, chắc chỉ vì ta theo phe Lưu hậu. Được. Ta phải nhập cung tâu với Thái-hậu mọi truyện.
Y nói với chủ tửu lầu:
- Ta giữ nén vàng này lại. Tất cả tiền ăn uống ta sẽ cho người đem đến trả sau.
Tửu bảo la lớn lên:
- Đâu có dễ dàng vậy. Người ăn rồi định quịt hay sao đây?
Khiếu Tam Bản vung tay chụp tửu bảo nhắc bổng y lên. Tiểu bảo la oai oái:
- Loạn rồi! Loạn rồi. Đại-Tống ta trên có thánh Thiên-tử trị vì, mà mi làm càn ư? Mi có bỏ ta xuống không?
Có nhiều tiếng lao xao, tiếng binh khí chạm nhau, rồi mười tên bộ khoái, dẫn đầu bởi viên hiệu-úy lên lầu. Viên hiệu-úy hỏi chủ tửu lầu:
- Ông Thuận-Hỷ, bọn du thủ du thực đâu?
Lão Thuận chỉ vào Sử-vạn, Khiếu:
- Không có du thủ du thực. Nhưng hai vị tiên sinh đây ăn xong trả bằng vàng không dấu kiềm thự, rồi hành hung tiểu bảo.
Mười tên bộ khoái bao vây hai lão Sử-vạn, Khiếu vào giữa. Viên hiệu úy tiếp vàng từ tay lão Thuận-Hỷ, y xem qua rồi nói:
- Vàng này của hoàng cung. Trước khi đem xử dụng phải có dấu kiềm ấn của Tuyên-huy Nam viện sứ. Vàng không kiềm ấn là vàng gian. Bắt hai lão về phủ Khai-phong.
Thông thường với chức vụ tổng quản Thị-vệ, cùng thống lĩnh Ngự-lâm quân của hai lão, thì đến quan phủ Khai-phong cũng không dám nhìn thẳng vào mặt, huống hồ viên hiệu-úy? Nhưng hai lão biết rằng chức tước mình chưa bị cách, mà Lưu hậu đang căm hận vì hiểu lầm. Hai lão cần bí mật nhập cung phân giải, nên không thể xưng chức tước ra được.
Hai lão đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng phát chưởng tấn công đám bộ khoái. Đám bộ khoái bị bật lui lại. Hai lão phóng thêm chưởng nữa, cửa sổ vỡ tan tành. Cả hai tung mình nhảy ra.
Khi còn lơ lửng trên không, hai lão cảm thấy hai luồng lực đạo từ dưới đánh ngược lên mạnh đến long trời lở đất. Hai lão kinh hoàng vội đánh xuống chân một chưởng. Bùng, bùng hai tiếng. Người hai lão bay bổng lên không, chân tay như tê dại, tai phát ra tiếng vo vo không ngừng. Mùi hương thơm như trầm thoang thoảng trong chưởng. Hai lão kinh hoảng nghĩ:
- Nếu hai kẻ kia phát thêm chưởng nữa thì mình về với thánh Mã-Mặc, Lệ-Anh mất.
Nhưng hai người kia không đánh tiếp. Hai lão rơi xuống đến hụych một cái như bà già ngã. Cả hai vội hít một hơi rồi đứng dậy. Sử-vạn đưa mắt nhìn quanh. Trong bóng đêm y thấy hai người đứng xa xa khoanh tay nhàn nhã. Biết gặp kình địch, dù có đấu cũng mất mạng vô ích, Khiếu Tam Bản lên tiếng:
- Tôn giá là ai? Tại sao lại tấn công anh em tại hạ?
Có tiếng trầm trầm đáp lại:
- Có cút mau không? Trái lệnh ta đánh thêm chưởng nữa mất mạng bây giờ.
Hai lão tung mình vào đêm tối.
Vừa lúc đó Tônn Đản, Tự-Mai, cũng đáp xuống. Một trong hai người đứng trong bóng tối lên tiếng:
- Hai thằng cà chớn, xuống đây làm gì, để các bạn ở trên đó bị người ta hại thì sao?
Tự-Mai đã nhận ra tiếng người nói. Chàng cảm thấy ớn xương sống, vội dạ một tiếng rồi tung mình lên lầu đứng cạnh nhà vua.
Tuy võ công Thiên-Thánh hoàng đế không cao, nhưng ông đã từng xem hàng nghìn trận đấu, đã được các đại cao thủ phân giải, nên kiến thức võ công rất quảng bác. Nhà vua nghĩ thầm:
- Thái hậu thực có con mắt tinh đời, nên mới dùng hai lão Sử-vạn, Khiếu bấy lâu. Mình e tại triều khó có võ tướng nào địch lại một trong hai lão.
Bất giác nhà vua đưa mắt nhìn Tự-Mai:
- Ban nãy một lão phóng chưởng cực kỳ hùng hậu, Tôn Đản đỡ chưởng ấy, dường như ngang sức nhau. Như vậy võ công y ngang với nhị đệ. Ừ, còn hai người ở dưới lầu là ai, võ công thực kỳ diệu, chỉ một chiêu làm cho hai lão già kia kinh hoảng bỏ chạy.
Thuận-Tông hỏi Lê Văn:
- Chú mười! Hai người đó là ai vậy? Một người xử dụng võ công Sài-sơn dường như chiêu Thiên-vương bạt sơn. Còn người kia xử dụng chiêu Ác ngưu nan độ của Tản-viên.
Lê Văn méo miệng trêu:
- Ông mập! Đần nó vừa vừa thôi nhé.
- Ta đần ở chỗ nào?
- Trên đời này làm gì có người nào toả ra mùi hương thơm ngát ngoài tiên cô nhà mình? Thế gian cũng không hai người, mà chỉ nói một câu, khiến ông Thiên-lôi Tự-Mai tuân lệnh răm rắp.
- Ừ, ta đần thực. Thì ra ông kẹ, bà chằng. Hai ông bà ấy như chim vậy. Bố ai biết đâu mà tìm.
Viên hiệu-úy kinh khiếp về võ công hai lão Sử-vạn, Khiếu vừa hoàn hồn. Trở lại thực tại, liếc qua một cái y đã nhận ra trong sáu thiếu niên, thì năm không phải là người Hán. Vừa rồi nghe nàng Thanh thuật, một thiếu niên đối chưởng ngang tay với Sử-vạn. Y tỏ vẻ khách khí:
- Xin các công tử cho xem thẻ bài.
Tôn Đản trình thẻ bài ra. Trên thẻ bài có khắc dấu hiệu của Khu-mật viện rằng người xử dụng thuộc sứ đoàn Đại-Việt sang kết hiếu. Y hỏi nhà vua:
- Vị công tử này mặc y phục Nho-sinh, vậy thẻ bài của trường Quốc-tử giám đâu?
Tự-Mai đáp:
- Anh tôi không có thẻ bài của Quốc-tử giám.
Viên hiệu úy tỏ vẻ cương quyết:
- Nếu công tử không có thẻ bài của Quốc-tử giám, thì phải theo chúng tôi về phủ Khai-phong.
Nhà vua quên mất mình là Lê Luyện:
- Không được vô lễ.
Viên hiệu úy kinh ngạc:
- Bản chức thi hành luật của đức Hoàng-đế, mà bảo là vô lễ ư?
Mấy bộ khoái vây xung quanh sáu người.
Giữa lúc ấy có tiếng hô lớn:
- Kính chào hai lão công công. Không biết luồng gió nào thổi hai công công tới đây.
Mọi người nhìn ra: Hai thái giám lớn tuổi đang đi vào. Nhà vua thấy hai lão, thì than thầm:
- Hỏng bét. Hai lão này nhận ra ta mất.
Nguyên đó là hai thái giám hầu cận nhà vua. Một lão tên Trịnh Đức, một lão tên Trịnh Ngọc. Trịnh Đức hầu hạ nhà vua từ hồi mới sinh ra. Hiện lão làm tổng lĩnh thái giám coi tẩm cung của hoàng hậu. Một lão tổng lĩnh thái giám coi tẩm cung của nhà vua. Nhà vua vội đứng lui ra sau Tự-Mai.
Viên hiệu-úy cũng như đám bộ khoái, thấy hai lão Trịnh vội cung cung kính kính nhường lối cho hai lão.
Nguyên theo quan chế nhà Tống, Tổng-lĩnh thái-giám, đẳng trật cao ngang bằng quan phủ, thấp hơn quan phủ Khai-phong một chút. Nhưng vì hai lão hầu cận vua vùng Hoàng-hậu, quan xa không bằng lính gần, hai lão được kính trọng hơn.
Hai lão vẫy tay đáp lễ, rồi lên lầu. Nhác thấy nhà vua, hai lão vội phủ phục xuống:
- Trịnh Đức, Trịnh Ngọc xin...
Tự-Mai rất nhanh trí, chàng nói lớn lên át giọng hai lão:
- Hai lão Trịnh không nên đa lễ. Đại ca ta họ Lê tên Luyện, hiện làm Ngự-sử trung thừa. Người vâng mật chỉ thiên tử ra ngoài có việc trọng đại. Hai lão đứng dậy thôi.
Hai lão thái giám hiểu rằng nhà vua giả làm Nho-sinh vi hành thăm dân, ông không muốn hiển lộ thân thế. Hai lão vội đứng dậy, chắp tay lui lại.
Lê Văn móc ra một nén vàng đưa cho lão Thuận-Hỷ:
- Đây là vàng Đại-Việt. Ta trả cho tửu lầu về chi phí sứ đoàn Đại-Việt ăn uống. Trả luôn chi phí rượu thịt cho hai tên du thủ du thực, cùng bồi hoàn đổ vỡ ở đây. Chủ nhân dọn cho một tiệc khác.
Nhà vua vẫy bọn Tôn Đản:
- Chúng ta lại đối ẩm.
Ông ban chỉ cho hai lão thái giám:
- Các người xuống lầu ăn uống, chờ ta.
Trước khi hai lão thái giám xuống lầu Lê Văn nói vọng ra:
- Hai lão Trịnh. Liệu cái lưỡi nhà người có dai bằng gân bò không?
- Dạ...dạ lưỡi của lão nô cứng như sỏi, như đá, không nói được nhiều.
- Vậy thì hơn hết kiếm cái gì bỏ đầy miệng, bằng không lúc nằm mơ xủa bậy thì không còn chỗ đội nón.
- Bọn lão nô nhất định đậy kín miệng bình.
Nhà vua đến bên nàng Hồng, mời ngồi xuống cạnh ông:
- Hồng cô nương! Ta với nhị đệ thực không phải với ba cô nương. Mấy bài từ trên bức lụa mà cô nương đem thử trí thông minh của ta; thực ra ta đã thuộc làu từ trước. Còn nhị đệ, y cũng thuộc bài Tiền xuất sư biểu từ hồi chín mười tuổi.
Nàng Tử nói:
- Thế nhưng Trần đại ca đoán được tâm sự phụ thân tiểu muội, thì Trần đại ca vẫn trúng cách như thường.
Nhà vua xua tay:
- Lỗi tại ta. Khi nhìn nét bút của lệnh tôn, ta đã nhận ra ngay. Tất cả tiến trình cũng như tâm sự của lệnh tôn ta đều biết trước cả. Ta dùng ngón tay viết lên đùi gà cho nhị đệ. Vì vậy y mới nói được tâm sự lệnh tôn. Chỉ có việc gọi ra tên họ, chức vụ lệnh tôn do y suy luận mà thôi. Như vậy coi như anh em chúng ta gian lận. Gian lận tức thua cuộc.
Lê Văn hỏi nàng Tử:
- Đinh tỷ tỷ. Hai ông anh thua cuộc rồi. Vậy Đinh tỷ tỷ bảo chúng tôi phải giết ai, xin nói ra đi thôi. Tôi nhắc lại, những kẻ đó phải là bọn ác đức. Chứ giết người ngay, thì chúng tôi không dám làm. Mà ví dù chúng tôi có làm, khi về nước đức Hoàng-đế của tôi cũng chặt đầu. Hơn nữa đức Hoàng-đế Đại-Việt có khoan thứ, bố tôi cũng đánh què.
Nàng Thanh chắp tay:
- Đúng là mệnh trời. Nếu không do trời xui khiến, sao đưa Lê đại ca đến đây? Dù hai đại ca thuộc thơ văn từ trước. Dù Lê đại ca nhận ra nét bút Phùng quốc công, rồi nhân đó giải đoán, cũng do thiên mệnh. Vì vậy ba chị em tiểu muội vẫn không đổi ý.
Tự-Mai biết khi con gái người Hán đã nguyện theo ai, không bao giờ đổi thay. Chàng đành chấp thuận:
- Tử muội. Thôi được, coi như anh em ta thắng cuộc. Tuy thắng chúng ta vẫn sẵn sàng giúp muội hoàn thành những điều tâm nguyện.
Nàng Tử chỉ vào nàng Hồng:
- Hồng tỷ tỷ họ Khấu tên Kim-Hồng.
Nhà vua nghĩ thầm:
- Nàng là con thừa tướng Khấu Chuẩn đây.
Tự-Mai chửi thầm:
- Mình thực ngu, lúc đầu nhác thấy nàng Hồng quen quen, mà không nhận được gặp ở đâu. Thì ra nàng là em vợ anh Bảo-Dân, nên khuôn mặt hao hao giống nhau.
Khấu Kim-Hồng chỉ bức tranh vẽ Kim-An nói với nhà vua:
- Việc đầu tiên tiểu muội muốn nhờ đại ca tìm kiếm tung tích chị Kim-An dùm.
Rồi nàng tóm lược sơ sài vụ Kim-An tiến cung làm phi tần cho vua Chân-Tông. Nhà vua định phế Lưu hậu, phong Kim-An làm hoàng hậu theo lời quần thần. Sau đó Kim-An mất tích. Triều thần cho rằng gian nhân bắt Kim-An là của Lưu hậu. Không chừng Kim-An bị giết rồi cũng nên.
Nhà vua nắm tay nàng Hồng lắc đầu:
- Ta không thể hứa trước được. Hồi tiên đế còn tại thế, người sai thị vệ, cùng Khu-mật viện truy lùng khắp nơi cũng không ra tung tích, thì nay anh em chúng ta e cũng uổng công. Nhưng Khấu muội đừng vội tuyệt vọng. Ta hứa sẽ làm hết sức.
Lê Văn nghe tiếng Bảo-Hòa dùng lăng không truyền ngữ rót vào tai chàng:
- Thằng em cà chớn, hãy làm theo lời chị nói để được kết hôn với Nong-Nụt. Bằng không thì đừng hòng. Nào nói đi.
Lê Văn nói theo lời Bảo-Hòa:
- Hai ông anh giỏi văn chương mà được vợ đẹp. Nhưng bây giờ người đẹp nhờ vả lại bó tay. Trong khi thằng nhỏ có thể thực hiện được điều Khấu tỷ tỷ nhờ, thì không trúng cách. Ôi! Phải chi có nàng thứ tư cho mình dự thi.
Nhà vua cầm tay Lê Văn:
-- Văn đệ ngoan. Nếu Văn đệ tìm ra được tung tích Khấu Kim-An, bất cứ Văn đệ yêu cầu điều gì ta cũng chiều.
Lê Văn ngồi ngay ngắn lại, chỉ mọi người:
- Các vị làm chứng cho nghe. Nếu tôi tìm được Khấu quý phi, Lê đại ca phải giúp tôi một việc.
- Một việc chứ mười việc ta cũng thuận.
Lê Văn ghé tai nhà vua nói nhỏ mấy câu. Nhà vua gật gật đầu:
- Được, ta sẽ làm như lời Văn đệ muốn. Bao giờ Văn đệ cho biết tin tức Khấu quý phi?
Lê Văn bấm đốt ngón tay nói:
- Đệ biết bấm độn. Phương pháp của đệ theo Lý Thuần-Phong lão tiên. Hôm nay là ngày mười tám, tháng chạp. Bây giờ thuộc giờ Tuất. Như vậy được quẻ Tốc hỷ. Tốc là mau chóng. Tốc hỷ chủ tin vui đến gấp. Tỷ tỷ sẽ tìm thấy Khấu quý phi trong một vài ngày.
Nó làm bộ đọc thơ:
Tốc hỷ, hỷ lai lâm,
Cầu tài hướng Nam hành.
Thất vật Thân, Mùi, Ngọ.
Phùng nhân lộ thượng tầm.
Quan sự hữu phúc đức,
Bệnh giả vô họa xâm,
Điền trạch lục súc cát,
Hành nhân hữu tín âm.
Thuận-Tông hỏi:
- Mấy câu thơ đó nghĩa là gì vậy?
Lê Văn nói với nhà vua:
- Lê đại ca. Ông anh mập ù của đệ muốn đệ dịch sang tiếng Việt. Đệ phải nói tiếng Việt. Mong đại ca tha thứ.
Chàng nói tiếng Việt:
- Mấy câu thơ đó tạm dịch như sau:
Tốc hỷ, vui đến mau,
Ước tiền hướng Nam cầu,
Vật mất Thân, Mùi, Ngọ,
Mong người sẽ gặp nhau.
Việc quan hưởng phúc đức,
Đau yếu thoát âu sầu.
Ruộng vườn lục súc tốt,
Tìm người nào khó đâu?
Trong mấy người, chỉ mình Tự-Mai biết Lê Văn dịch tào lao, nhưng thoát ý. Chàng bấm bụng cười thầm:
- Lê Văn khéo giả bộ thực. Không chừng Đản, Lãm, Tông cũng tin mất.
Chàng làm bộ tính toán nhắm mắt một lúc rồi nói:
- Khấu quý phi vẫn còn tại thế. Người hiện đang ở Biện-kinh này.
Khấu Kim-Hồng giật mình:
- Chị Kim-An bị giam trong ngục ư?
- Không! Trong đêm đó, chị bị một võ lâm cao thủ, tuân lệnh người nữ bắt đem ra ngoài Cấm-thành giết. Nhưng may mắn thay, Khấu quý phi được một đại hiệp cứu sống. Hiện hai người thành vợ chồng.
Nhà vua hỏi:
- Bao giờ Văn đệ cho Hồng muội với Khấu quý phi gặp nhau?
- Không thể và không nên. Theo đúng phong hóa Nho-gia, Khấu quý phi đâu được quyền kết hôn với bất cứ ai, mà phải ở vậy suốt đời thờ Chân-Tông hoàng đế. Nay nàng đã kết hôn với người khác, mà xuất hiện, e Thiên-Thánh hoàng đế chặt đầu.
Nhà vua vẫy tay:
- Ta chắc hoàng đế ân xá.
- Vậy lát nữa đây Hồng tỷ tỷ có thể gặp Khấu quý phi.
Đến đó tiếng Bảo-Hòa nói tiếp:
- Cà chớn, sang vấn đề Tự-Mai đi.
Lê Văn hỏi nàng Thanh, nàng Tử:
- Vấn đề thứ nhất đã xong. Bây giờ đến lượt hai bà chị. Hai bà chị muốn ông anh chúng tôi làm gì? Tôi nói cho hai tỷ tỷ biết, ông anh của tôi đang ứng tuyển phò mã. Lỡ mà thành phò mã thì e hai tỷ tỷ phải làm phận tiểu tinh.
Nàng Tử nói:
- Nơi này đông người, nói ra e không tiện.