watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
09:59:0511/06/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Quái Long Đầm - Sa Giang - Trang 4
Chỉ mục bài viết
Quái Long Đầm - Sa Giang
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Tất cả các trang
Trang 4 trong tổng số 6


Hồi 2-1: Hủy Diệt Quái Long

I. Long Định Thoát Chết

Hai bác cháu đứng ngắm nhìn kỹ lưỡng phương hướng, Long Định mới kéo tay Thích Đản đi vào một cái hang nhỏ hẹp, càng vào sâu càng đen tối, song với cặp mắt cù vọ cũng dễ dàng di chuyển quanh co chỗ rộng chỗ hẹp, đến một khoảng trống có tia sáng từ kẽ đá rọi xuống, xa trông như luồng đèn pha trong đêm tối. Long Định dừng bước ngay trong vòng ánh sáng trên mặt đá, bước sang bên phải tám bước, bước tới năm bước chạm vách đá bước thêm bên phải sáu bước nữa, đứng trước tấm vách đá lồi ra, lấy tay rà xuống dưới chạm đầu đá nhọn đẩy sang bên phải, tức thì phần đá lồi lên từ từ chuyển dịch sang một bên chừa ra một khoảng vuông nhỏ, vỏn vẹn bên trong một hộp đá nhỏ, kéo ra giở nắp ra chỉ có một tấm da thú ép mỏng vẽ hình bản đồ với những chữ ghi chú la liệt theo từng chỗ trên bản đồ. Long Định cẩn thận lấy bản đồ ra. Đóng nắp hộp đá để vào chỗ cũ, đẩy đầu đá nhọn cho phần đá lồi trở về vị trí cũ.
Ông lấy túi da beo gấm ở thắt lưng ra, nhét tấm bản đồ vào túi mắc vào lưng kỹ lưỡng, cùng Thích Đản trở ra miệng hang, bất ngờ con quái long, một loại giao long to lớn, đang nằm phơi nắng rình mồi cách miệng hang không bao xa, ngẩng đầu lên đánh hơi người, phóng nhanh tới táp Long Định, Thích Đản phải vọt mình lên cao, còn thấy hai chân đòng đưa bên miệng con quái long, sẵn đà tống một phi cước vào mắt bên phải quái long, khiến nó chưa kịp nuốt Long Định, lãnh đủ trọn ngọn phi cước dũng mãnh đẩy lọt tròng mắt văng ra ngoài, máu tuôn xối xả, nó điện tiết lên, hả lớn miệng ra khà hơi mạnh, tống xác Long Định văng ra, rơi xuống bờ đầm nằm vắt vẻo thảm thương bất tỉnh, nó quay ngang sang phía Thích Đản toan hả miệng táp, nhưng Thích Đản sau khi rơi xuống mặt đất vội chuyển thần lực phóng lên tống thêm một thần cước nữa cũng vừa lúc nó quay đầu lại, trúng khóe mắt trái, bể tròng mắt, máu tuôn rỉ xuống, nó hoàn toàn bị đui mù hất đầu lên xuống gầm gừ vang dội vừa táp tả táp hữu, vừa thụt lùi chạm vào gốc cây, hốt hoảng nhảy cồng lên, kéo thân mình dài thườn thượt, tung hai chân sau lấy đà phóng tới miệng hả ra tàn hoạt mong táp đối phương trong tuyệt vọng. Thích Đản nắm dược thế thượng phong, nhảy tránh sang bên, để toàn thân đồ sộ chạm vào vách đá đánh ầm một tiếng, lăn xuống chòi đạp cát bụi tung lên mịt mù.
- Trời ơi! Quái long xuất hiện, nguy to rồi hiền muội ơi.
- Hiền tỉ đừng lo ngại, bào huynh trí dũng hơn người, võ công thâm hậu, quái long có nhằm nhò gì.
- Nhưng sao không thấy thân phụ và hiền đệ đâu cả, chỉ thấy cát bụi ngập trời?
- Hiền tỉ nhìn kỹ lại xem, không chừng bá phụ và bào huynh tránh né đâu đó.
- Nhị vị nữ trợ thủ hãy nhanh chóng phóng ra mau, quái long sắp rơi xuống chỗ nhị vị đang đứng đó, nguy hiểm lắm.
Nghe tiếng la của Thích Đản, cả hai nhanh nhẹn phóng mình lên cao xẹt tới trên tảng đá vồ ra, vừa đặt chân xuống đã nghe một tiếng ầm vang động, toàn thân quái long rơi xuống đúng chỗ hai người vừa thoát khỏi. Hú vía! Hai cô nhăn mặt kinh tởm lắm. Quái long đui mù không còn phân định vị trí, nằm im nghỉ một chút, vùng lên chạy bò càng, đụng cây rừng xiểng niểng, thụt lại sang phía khác chạm vách đá thụng mình đau đớn, mong tìm đường thoát thân xuống đầm trốn tránh.
- Hai cô mau tấn công vào hai bên sườn của quái long bằng vũ khí giúp tôi mau lên!
Hai nàng rút kiếm ra chia ra hai bên phóng xuống chạm vào cạnh sườn như đánh trống dội kiếm vì da thú dầy cứng như vẩy sắt, đổi thế công đâm vào nách thọc sâu vô rút ra đâm nữa như đâm vào bị thóc hay bị thịt, chả nhằm nhò gì hết, dương như thọc lét nó làm cho nó nổi cơn lên quây đầu hai bên sườn, nhưng hai nàng đã tránh trước, nó táp vào khoảng không càng căm tức hằn học táp liên tu bên nầy và bên kia, hai nàng cứ tiếp tục đâm hết nhát nầy tới nhát khác khi nó quay đầu sang bên kia giống như trẻ con đeo theo hai bên trửng giỡn với cha mẹ.
Nhờ đó Thích Đản vội nhảy xuống bờ đầm đến chỗ Long Định nằm, nhanh nhẹn đỡ lên thấy còn thoi thóp yếu đuối, mừng lắm, sóc đỡ lên vai, phóng vụt đi ra khỏi bãi chiến còn la lên:
- Nhị vị rút lui ngay theo tại hạ, sau sẽ tính, quái long tuy đui mù, nhưng sức khỏe nó còn sung mãn lắm, chúng ta chưa giết nó nổi đâu. Hơn nữa bá phụ bị thương nặng cần về chạy chữa. Mau lên!
Nói xong Thích Đản phóng đi liền, hai chị em tức tốc chạy theo bỏ mặc quái long gầm gừ táp qua táp lại. Về tới gia trang, Thích Đản vừa chạy vừa la, mọi người hốt hoảng lo soạn chỗ nằm nơi phòng khách, đặt Long Định xuống, Thích Đản thét mọi người lo đốt lửa than lên hơ ấm thân thể Long Định, một mặt sai Thùy Ninh chạy đi lấy chanh gừng đâm vắt lấy nước cho vào chung đem đến, chàng lấy bầu Long đàm mật ra rót bảy giọt vào chung tan đều ra, cạy miệng đổ thuốc vào, chế thêm chút rượu ngũ gia bì tràn chun cho vào tiếp, đoạn dùng luồng chân lực đẩy thuốc vào bao tử xuyên qua ruột non, chuyển vào mạch máu từ từ đẩy qua ngũ tạng lục phủ, đồng thời hai nàng cũng tiếp tay chuyền nội lực vào hai huyệt Song Long ở bả vai, trong lúc toàn thân Long Định vết răng trầy trụa bầm tím, quần áo rách tả tơi.
Khi thuốc đã thấm đều vào ngũ tạng lục phủ, Thích Đản vội đỡ Long Định ngồi dậy có hai nàng kè hai bên cho ngồi thẳng đứng, chàng vận thần lực dồn vào huyệt Kiên Tĩnh thúc đẩy hỏa hầu đưa nhịp tim lần hồi bình quân trở lại, trọn một khắc mới điều hòa, hơi thở lần lần thong thả không còn thoi thóp nữa, mí mắt bắt đầu nhấp nháy mọi người mừng rỡ lắm, tiếp tục truyền khăn hơ nóng khắp châu thân Long Định, nhứt là bà Long Định ngồi túc trực bên giường. Ba người ngưng chuyền nội lực, sang phòng khác ngồi vận công điều tức.
Mặt mày Long Định từ màu xám xịt chuyển dần sang màu hồng, tươi tỉnh lại, trong lúc mọi người bồn chồn chờ đợi sự hồi tĩnh, hoàn toàn nín lặng, tiếp tục hơ ấm toàn thân. Long Định bắt đầu nhấp nháy đôi mắt, đôi ba nhịp mới mở mắt ra thều thào:
- Đây... là... đâu?
- Đây là Quan Gia Trang. – Bà Long Định mừng rỡ trả lời. - Ông đã hồi tĩnh!
- Tôi... còn... sống... à?
- Đúng vậy! Ông nhìn ra thiếp chưa?
- Bà là vợ tôi mà!
- Thưa cha! Có thấy con không?
- Thấy chớ! Thùy Ninh của cha mà. Cón cháu Thích Đản đâu?
- Thưa bác! Cháu đây!
- À! trong lúc bác bất ngờ bị nó táp, bác không còn biết gì nữa hết.
- Đúng rồi, Quái long tính nuốt bác, nhưng bất thần cháu cho nó một thần cước vào mắt phải lọt tròng mắt, bắt buộc nó nhả bác ra rơi xuống bờ đầm, cháu phải lo chống trả quái long và tống thêm một phi cước thứ nhì vào mắt trái, làm bể tròng mắt nó trở nên đui mù không thấy cháu nữa, nhưng nó còn hung hăng tấn công thêm chạm vào vách đá tự văng xuống.
- May nhờ hai con trông chờ lâu nên đi tìm đến hiện trường, vội nhảy vào vòng chiến theo lịnh của Thích Đản tấn công vào hai mạng sườn non của nó, để Thích Đản rảnh tay đi tiếp cứu cha, mang đi, chúng con rút chạy theo về gia trang.
- Thưa bác! Lần đầu tiên con mới gặp quái long, kiếm đâm chém bao nhiêu nhát chẳng hề hấn gì, nó vẫn dũng mãnh gầm thét dễ sợ. Con ra sức đâm chém như đâm chém vào bị cát hay bị thịt không ăn nhằm gì hết, con nhận xét như con kiến bên con trùn hổ.
Mọi người nghe nói cũng lắc đầu le lưỡi, tỏ vẻ sợ sệt vô cùng.
- Bây giờ, xin bá phụ nằm nghỉ dưỡng sức, uống nước trà sâm cho khỏe, các vết thương trên thân mình bác phải năm ngày nữa mới lành lặn bình thường được. Kính chúc bác mau bình phục!
Ba chị em rút ra ngoài nằm nghỉ ở phòng riêng, chỉ còn lão bà ở lại chăm sóc cho chồng cùng đám thị nữ.
Hôm sau, ba chị em vào vấn an, thấy Long Định tươi tỉnh nhiều rồi, nhưng không dám nói chuyện nhiều với Long Định.
- Thưa bá mẫu! Trong lúc thay quần áo cho lão bá, có thấy túi da beo gấm giắt trên lưng không?
- Bác không thấy, chỉ toàn quần áo rách nát, cái túi gấm đó đựng bảo vật, một hột minh châu gia bảo, vật bất ly thân của ổng mà!
- Lạ quá! Khi lấy Bí Mật Đồ ra cháu thấy lịnh bá để vào túi gấm giắt vào lưng cẩn thận lắm.
- Có thể vào bụng quái long rồi!
- Nếu vào bụng quái long, thời cháu phải giết nó, mổ bụng lấy lại gia bảo mới được, nhứt là bí mật đồ.
- Khoan đã cháu! Cháu đừng quá nóng nảy, chờ ít ngày cho bác bình phục sẽ tiếp tay với cháu mới được, ở nội đây chưa ai thủ thắng với nó từ xưa tới nay.
Đã nhiều người bỏ mạng bởi nó, nên chốn nầy ít người bén mãng tới, cũng do quái long trấn đóng. Hôm qua bất thần nó táp bác, cháu đã một phen khốn đốn với nó rồi. Tuy nó đui mù song nó linh tính lắm, không dễ dàng để cháu khắc phục nó. Bác thành thật khen ngợi cháu biết yếu điểm của nó là cặp mắt để tấn công, cứu bác thoát chết, chớ còn da thịt nó không thể nào đâm chém được.
Chính nó là con giao long ngày xưa tiên tổ mình đem về nuôi nó trong đầm để nó làm hung thần giữ gìn kho tàng trên bốn trăm năm rồi, có truyền khẩu cách thế phá nó để vào kho tàng. Bác còn nhớ rõ, nhưng bây giờ còn suy yếu không thể theo tiếp cháu được, cháu ẩn nhẫn, thư thả vài ngày cho bác khỏe lại đã rồi sẽ liệu định.
- Bác phân phán như thế cháu xin tuân hành!
Suốt mấy ngày qua Thùy Ninh hướng dẫn hai anh em di tham quan danh lam thắng cảnh của vùng rừng núi Việt Bắc đầy thơ mộng trữ tình, đến đâu cũng được đề thơ xướng họa vui vẻ. Cả ba thi thố tài năng thi phú văn chương đối nghịch về tư tưởng Trung Nguyên và Nùng biên giới, văn tài cùng đối đáp, không ai chịu thua sút ai, xuất khẩu thành thi, theo lối liên hoàn,hay xướng họa, lối tả chân truyền cảm, lối luận nhạn sa ngư lụy... vui vẻ bàn thảo văn chương hai miền, một bên tích trĩ hùng hậu, một bên chân thật mặn mà không khách sáo của kẻ ít khi được dịp tham dự thi phú văn chương nơi thâm sơn bí cảnh. Tuy nhiên bao giờ Thích Đản cũng tế nhị nhún nhường từng lời, từng chữ cho đẹp dạ người chị ở miền sơn dã. Còn Thu Hương cứ thẳng băng sát phạt, đôi khi làm Thùy Ninh bí lối, may nhờ Thích Đản nhanh nhẹn giải tỏa đi hết cho vui vẻ cả làng.
Cả tuần nhựt rong chơi thoái mái hằng ngày sau khi vào vấn an Long Định mỗi buổi sáng.
- Nầy cháu, hôm nay, bác thấy khá bình thường, bác đã sắp đặt sẵn một chầu đãi cháu cho phải lẽ, vậy cháu nghỉ đi du ngoạn được chăng?
- Như vậy, cháu xin lạy mừng bác đã bình phục!
- Thôi đi cháu! Lời nói đáng ngàn vàng, bác chấp nhận rồi, miễn lễ đi. Nào mời hai cháu hỉ hạ một phen.
- Kính cung không bằng tuân lịnh! Cháu xin tuân hành triệt để.
Mọi người vui vẻ tiến sang phòng ăn, đầy đủ thịt rừng và cao lương mỹ vị rừng núi.
Nhấm nháp ba tuần rượu, ăn uống những món sơn hào, lâm vị ngon miệng thực khách:
- Thưa bác! sứ mạng của cháu thực hành được phân nửa, còn phần kia lại quá gian truân khốn đốn, khiến cháu lưỡng lự muốn rút lui.
- Cháu đừng vội bi quan. «Mạng lý hữu thời chung tu hữu, Mạng lý vô thời mạc cượng cầu!» Từ xưa đến nay, đã trên bốn trăm năm chưa có ai dám thi gan cùng tuế nguyệt, sánh tài cùng ác thú tranh hùng bằng cháu, bác hãnh diện được tông tộc mình sanh quí tử, làm rạng rỡ tông môn. Kỳ nầy nếu cháu thành công, chẳng phải một mình kiến họ mình thụ hưởng, còn vang danh cho toàn thể Trung nguyên có một bậc kỳ tài «Tranh hùng cùng ác thú» cũng như ngày xưa Võ Tòng đả hổ, bác sẵn sàng làm viên đá lót đường cho vinh dự của tông tộc.
- Dạ cháu đâu dám thọ lãnh vinh dự đó khi chưa làm gì ích quốc lợi dân.
- Ậy! Bác biết rõ tài trí của cháu, bác mong mỏi hưởng lây danh dự trong tông tộc. Hơn nữa, phần hành của việc giữ gìn kho tàng đã quá lâu, bác cần tề tựu về hợp nhứt với thân tộc đã trải qua nhiều đời thất lạc. Chỉ có thành công nầy làm lễ tiến trình kiến họ nơi quê nhà mà nhiều đời mong mỏi.
- Nếu bác nhận định chính đáng như thế nầy cháu xin tuân phục, tận lực tri thiên mạng với quái long mới được.
- Bác hài lòng về quyết định của cháu. Bây giờ bác cần ghi lại những đặc tính quái long theo gia truyền khẩu: Quái long nầy khi no mồi nó trầm mình xuống đáy đầm, không thể tìm nó dễ dàng được, do đầm rộng lớn. Nó có yếu điểm nơi ức, vùng da mềm đi thẳng vào tim, chỉ một mũi kiếm thọc vào đó, nó mới chịu chết. Cửa kho tàng ở đáy đầm là nơi nằm canh giữ, dầu cho Bí Mật Đồ bị tung đi mất hay vào bụng nó, bác cũng có thể theo gia truyền khẩu tìm được cửa kho tàng. Đáy đầm sâu lắm, với công lực chúng mình dư sức mở cửa kho tàng, nhưng bên trong còn nhiều bí hiểm phải có Bí Mật Đồ mới thoát qua được mà thôi. Theo ý bác, cần yếu nhứt là phải có Bí Mật Đồ. Cháu đã thấy bao nhiêu bộ xương người rải rác nơi bờ đầm, đấy là chứng tích vòng ngoài của kho tàng được bảo quản. Theo gia khẩu truyền, bên trong kho tàng còn nhiều khắc tinh án ngữ như Ma xó, Ma chành, Thần tài thủ sản đầy nguy hiểm, mất mạng như bỡn. Bây giờ bí mật đồ không biết nằm đâu!
- Thưa bác, cháu sẽ cố gắng giết chết quái long nhờ bác đã cho biết yếu điểm của nó, để mổ bụng nó ra tìm lại túi da beo gấm đã rớt chui vào bụng nó.
- Thảng như không có trong bụng nó thời cháu tính sao?
- Thưa bác, bằng mọi giá cháu vẫn tìm phương thế tiến hành khai quật kho tàng, làm tròn sứ mạng tông tộc giao phó.
- Bác cũng đã lo lắng gìn giữ cho tròn thiên chức theo di chúc tổ tiên, trông cho sớm có kết quả hầu chấm dứt nhiệm vụ khắc nghiệt truyền tử lưu tôn càng sớm càng tốt, hầu đoàn tụ với kiến họ.
- Tại sao miệng kho tàng lại nằm dưới đáy đầm sâu, để quái long trấn giữ?
- Theo khẩu gia truyền, ngày xưa đấy là một vùng thung lũng có bản làng Tày sinh sống ở đó, nhưng sau dân Tày theo triều đình nhà Trần chống quân Mông Cổ khi tiến đánh An Nam Quốc, quân Mông Cổ giết sạch bản làng Tày trả thù, thành ra nơi ấy trở thành hoang địa, với nhiều ma quỷ lộng hành, không ai dám bén mãng đến. Khi tướng Trương Phụ nhà Minh sang diệt nhà Hồ với tiêu lệnh «Diệt Hồ phục Trần», rồi trở mặt tiêu diệt luôn cả nhà Hậu Trần cùng các ổ kháng chiến của dân Việt, tiêu biểu còn bài thơ lưu truyền trong dân gian của Đặng Dung:
«Thế sự du du nệ lão hà!
Vô cùng thiên địa nhập hàm ca.
Thời lai đồ điếu thành công dị,
Sự khứ anh hùng ẩm hận đa.
Trí chúa hữu hoài phù địa trục.
Tẩy binh vô lộ vãn thiên hà,
Quốc thù vị phục đầu tiên bạch,
Kỷ độ Long tuyền đới nguyệt ma.»
Dịch:
Việc đời bối rối tuổi già vay.
Trời đất vô cùng một cuộc say.
Bần tiện gặp thời lên cũng dễ,
Anh hùng lỡ bước ngẫm càng cay.
Vai khiêng trái đất mong phò chúa,
Giáp gột sông trời ló vạch mây.
Thù trả chưa xong đầu đã bạc,
Gươm mài bóng nguyệt biết bao rày.
(Phan kế Bính)
Trong hàng quan chức cai trị An Nam Quốc có ngài Quan Long Tùng, khéo léo trong việc trị dân suốt mấy năm tích lũy một tài sản khổng lồ, chưa có thể chuyển về Trung Nguyên kịp, nên phải tìm nơi lập thành kho tàng, để sau nầy con cháu âm thầm sang khai quật về thụ hưởng. Trong một cuộc tuần tra biên giới Việt Bắc, ngài nhận thấy bản làng Tày hoang vu hẻo lánh, nên chọn nơi đây chôn giấu kho tàng, sai quân sĩ lấp tất cả những dòng suối, chận hết những đèo vào thung lũng, giữ nước lại tạo ra cái đầm to lớn, còn tìm mấy con giao long đem về nuôi dưỡng để trấn giữ kho tàng.
- Như thế, kho tàng tổ tiên đã dầy công gầy dựng bí hiểm, cố ý cho con cháu muốn thụ hưởng gia sản kếch xù, phải chứng tỏ tài đức và bản năng khắc phục nữa, mới xứng đáng công lao gầy dựng khó nhọc của tổ tiên.
- Đúng vậy! Sau bữa tiệc nầy, bác cùng các cháu tiến hành ngay, đừng chậm trễ.
- Dạ, cháu xin tuân mạng.
Đoàn người chỉ có bốn, uy lực còn hơn cả chục người, được Long Định hướng dẫn đến Quái Long Đàm, tìm kiếm túi da beo gấm kỹ lưỡng từng bụi rậm, gốc cây nơi quái long táp Long Định, cào sới bãi cát nơi Long Định rơi xuống ở bờ đầm, nhưng bặt vô tông tích. Thích Đản trầm ngâm nghĩ ngợi:
- Thưa bác, chúng mình lục soát tìm kiếm tỉ mỉ không thấy túi gấm, chắc ở trong bụng quái long.
- Như thế phải giết quái long mới được, bác thấy chỉ còn cách đó mà thôi.
- Xin phiền nhị vị cô nương tìm nơi trú ẩn để làm hậu tập khi cần.
- Đồng ý!
Hai cô gái tìm một cái hang nhỏ hẹp chui vào ẩn náu chờ lịnh.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 215
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com