watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
14:12:2610/06/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Quái Long Đầm - Sa Giang
Chỉ mục bài viết
Quái Long Đầm - Sa Giang
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Tất cả các trang
Trang 1 trong tổng số 6

Hồi 1-1: Bí Mật Đồ

Tản  Mạn

Nhà Minh sau khi diệt nhà Hậu Trần và tất cả các ổ kháng chiến cuối cùng, đặt quan lại và chế độ lệ thuộc Tàu, các quan lại hà khắc dân chúng tận cùng, nào lên rừng tìm ngà voi, trầm hương, mỏ vàng... nào xuống biển mò ngọc trai, đồi mồi, ốc xà cừ... thuế khóa nặng nề, dân chúng ta thán, khốn khổ, chúng còn bắt dân đi đào mỏ vàng, mỏ bạc tận rừng sâu núi thẫm, thi gan cùng hổ, báo, rắn độc...
Các thợ chuyên môn bị bắt sang Tàu xây cất dinh thự dền đài cho cung đình nhà vua và các quan to, tịch thâu hết các sách của tiền nhân đem về Tàu thiêu hủy hết...
Dân chúng phải học chữ Tàu, nói tiếng Tàu trong các dịch vụ, phong tục Tàu về mọi phương diện quan hôn tương tế, ăn mặc, lễ nghi phép tắc rập khuôn theo Tàu, học đường phải dạy chữ Tàu, nói tiếng Tàu, tóm lại cái gì cũng phải nhứt nhứt theo Tàu, ai làm trái kể như không còn chỗ sống.
Toàn thể dân chúng rất căm hận, mong có ngày quật khởi đuổi ngoại xâm tạo cuộc sống mới lạc nghiệp âu ca.
Các quan lại Tàu tha hồ vơ vét cho đầy túi tham không đáy, bắt dân chúng phục dịch thống khổ, coi mạng người rẻ rúng hơn thú vật. Tình hình càng rối ren do tham nhũng lan tràn, cường hào ác bá lại chồng lên đầu dân chúng hai tầng ách nô lệ thảm não biết bao nhiêu.
Nhiều vị quan thu thập được tài sản kếch xù, khó bề chuyên chở về Tàu, tìm cách chôn giấu bí mật kho tàng để con cháu sau nầy sang tìm về thụ hưởng với bí mật đồ lạ lùng kỳ bí, chỉ có thân tộc thừa tự mới thông suốt nổi.
Mỗi kho tàng bí mật là một lò sát sinh cho những ai vô tình hay cố ý muốn chiếm lĩnh phải bỏ mạng âm thầm, vì miếng mồi béo bở kho tàng kếch xù truyền tụng lại, chớ không ai biết rõ đường đi nước bước cùng những cạm bẫy chết người luôn chờ đợi kẻ nào dám phạm vùng cấm địa, muốn làm giàu bằng của phi nghĩa.
Kho tàng bí mật của họ dòng họ Quan còn thêm những thần giữ của, ma xó, thiên linh cái trấn giữ quanh kho tàng. Vòng ngoài những đàn rắn hổ nuôi trải qua bao nhiêu đời truyền tử lưu tôn, làm hang động vĩnh viễn, vô tình hay hữu ý làm cấm vào kho tuyệt đối. Bên ngoài là đàn cọp beo dữ tợn tranh giành nhau án ngữ, khó lọt qua. Cuối cùng là con quái long to lớn vĩ đại sống trên năm trăm năm trấn thủ Quái Long Đầm bao quanh một vùng rộng lớn, bảo mật cửa vào kho tàng bí hiểm sâu tận đáy đầm.
Kho tàng được thủ bị kiên cố nơi rừng sâu núi thẳm của vùng biên giới Trung – Việt trong phạm vi dân tộc Nùng sinh sống, khiến nhiều mạng người bỏ mạng do vô tình di chuyển ngang qua vùng cấm địa đi săn bắn hay dịch vụ rừng núi.
Nhưng thừa tự có trách nhiệm canh giữ kho tàng, không mấy khó khăn khắc phục những phòng thủ kiên cố đó, vì họ là thừa tự chủ nhân ông đang giữ trong tay bí mật đồ, một chìa khóa đặc chế truyền tử lưu tôn sau nầy con cháu tìm đến cùng thừa tự khai quật kho tàng mang về khuếch trương hung thịnh kiến họ.

I. Chuẩn Bị Hành Trình

Quan Thích Đản thiếu chủ Quan Gia Trang danh giá, quí gia vọng tộc, tài giỏi về cung tên đao kiếm lại thêm thi phú văn chương trác trác tuyệt, xuất khẩu thành thi, mọi người tán thưởng, với người em gái Quan Thu Hương, yểu điệu thục nữ, cũng giỏi kiếm cung thi phú tương đương với bào huynh. Cả hai anh em lo hồi phục gia sản của cha ông để lại, còn khuếch trương thêm hùng hậu gần khắp tỉnh Hồ Bắc, gia nhân hàng ngàn, làm ăn phấn chấn đa số do tài cán thao lược của hai anh em.
- Em à! Nhân ngày giỗ tằng tổ kỳ nầy, anh tính phải có cái gì tân tiến hơn, chớ bổn cũ soạn lại hoài kết hiệu lực rồi đa! Làm sao động viên tinh thần thân tộc mình tự lực khởi sanh, chớ còn ỷ lại vào anh em mình mãi với quyền lực Trang chủ, không phát huy được tài năng và sáng kiến của họ để tăng thanh thế kiến họ mình với thiên hạ.
- Tức là anh muốn khuyến cáo họ phải tận lực cánh sinh, họ phải bung ra mở rộng địa bàn hoạt động tăng trưởng nền kinh tế riêng họ chớ gì?
- Đúng đó! Mình giúp phương tiện cho bà con mình tách ra mỗi người một phương phấn đấu với đời để tự vươn mình lên, đẹp mặt đẹp mày với thiên hạ, chớ còn ỷ lại vào Quan Gia Trang nầy mãi, anh ngại nếu rủi ro có chuyện không may xảy đến như giặc giã, cướp bóc, thiên tai... tài sản nầy tiêu tan, lấy đâu chu cấp cho họ sinh sống?
- Được rồi! Sau khi anh đọc văn tế lễ giỗ tằng tổ, tới phần em hoạch định phương án mới để thân nhân bà con mình thảo luận có nên làm hay không? Và nếu được đồng thuận, làm cách nào thực thi chu toàn phương án?
- Anh còn nhớ phụ thân trước khi chết có trối lại: «Theo gia phả của tổ tiên để lại, còn một tài sản kếch xù nằm bên Việt Nam do Bí Mật Đồ truyền lại, thừa tự nhơn giữ bí mật đồ sống truyền tử lưu tôn, theo gia đình bên vợ dòng dõi người Nùng sống rải rác trên các vùng rừng núi hiểm trở của Việt Bắc, đến nay trải qua nhiều đời rồi, không biết xiêu lạc về đâu, vì không có thông đạt tin tức từ mấy đời rồi»?
- Theo em nghĩ, nếu chiếm hữu được tài sản tổ phụ, chúng mình chia chác cho thân nhân tung ra lập nghiệp rộng lớn dễ dàng, dương oai Quan lên với thiên hạ, chẳng những Hồ Bắc mà còn lan rộng đến những địa phương khác nữa.
- Cái khó là làm sao truy tầm ra con cháu Bá Cao tổ nầy, để có bí mật đồ mới khai thác kho tàng được.
- Em đề nghị như thế nầy nhé! Dân tộc Nùng ở rải rác từ biên giới Lạng Sơn qua tới Móng Cái, anh em mình chia hai mỗi người một đầu truy tầm trở vô hẹn gặp tại Đông Hưng. Ai tới trước phải đợi, trong thời hạn một năm, nếu người kia chứa đến điểm hẹn, ra công truy tầm lại tông tích người kia. Nếu đã gặp được tông tích Cao Bá Tổ thời phải lập tức tìm nhau thông báo để hiệp lực khai thác kho tàng.
- Đồng ý! Nhưng nếu cả hai đều thất vọng cả thì sao?
- Anh nên nhớ «Hoàng thiên bất phụ hảo tâm nhơn»! Chúng mình hy sinh bao công khó nhọc vào sinh ra tử mưu cầu phú cường hóa bổn tộc, lẽ nào không thành công sao anh?
- Nhưng anh lo cho em nữ nhi dặm trường nguy khổn, anh đâu đành lòng!
- Anh lo thân anh đi, em cũng biết tự lo lấy thân chớ, ngộ biến tùng quyền, đâu có chịu thiệt thòi dễ dàng đâu anh!
- Được rồi! Em cương quyết, tức nhiên em đã có kế hoạch riêng, anh không lạm bàn nữa. Bây giờ lo chuẩn bị chu tất đám giỗ tằng tổ xong rồi sẽ tính thêm.
Trọn ba ngày liên tiếp, bà con thân tộc tập trung về lễ cúng đông đảo đến cả mấy ngàn người chung một tằng tổ.
Ngày đầu tiên lễ bái Tiên thường, Quan Thích Đản trước mặt bà con trong phòng hội đại gia đình trước bàn thờ tổ trang nghiêm, hương đăng trà quả cùng lễ vật dâng cúng dẫy đầy trên mấy cỗ bàn hai bên chánh điện thờ, đọc diễn văn khai mạc, chào mừng thân nhân tông tộc về đảnh lễ, bổn tộc theo thứ tự dòng họ lễ bái nhịp nhàng trang nghiêm theo lễ nhạc tôn ty trật tự. Sau đó bà con thân nhân giới thiệu lớp trẻ, nhìn nhận thân nhân cật ruột với nhau, theo vai vế có nhiều người nhỏ tuổi có cháu lớn tuổi hơn nhiều, nhờ truy lục gia phả hoàn toàn chính xác. Thủ tự viên mang gia phả ra ghi thêm số người mới sinh thêm cùng số người thất lộ trong năm qua, luôn giữ cả họ tên cho khỏi trùng tên họ tổ tông.
Đồng thời ghi thêm công trạng của tông đồ tử tôn làm nên danh phận, quyền tước vinh sang, thương gia đại phú, cùng những trại chủ nông, ngư, lâm, súc phú cường, được tuyên dương lên như một thành tích vinh dự cho tông tộc.
Ngày thứ nhì lễ bái Chánh kỵ có đọc văn tế do Quan Thích Đản kể lại công đức tằng tổ, để con cháu tưởng niệm lại công danh sự nghiệp tổ tiên đã dầy công tô điểm nên. Mọi người chúc tụng nhau vui vẻ, ăn uống tiệc tùng ca nhạc chuyện trò thân mật cho tới buổi chiều tái lễ, Quan Thu Hương trình bày phương án khuếch trương công kỹ nghệ và công danh sự nghiệp. Cuối cùng để có phần tài chánh yểm trợ cho phương án, Thu Hương đề nghị truy tầm kho tàng của tổ tiên còn lưu lại ở Việt Nam. Mọi người quan tâm theo dõi cho đến hết bài diễn văn hấp dẫn do phát ngôn viên thanh nhã, lãnh lót du dương làm say mê mọi người lắng đọng tâm tư hiểu thấu mọi ý nghĩ của nữ thiếu chủ Quan Gia Trang. Dứt bài diễn văn mà âm hưởng còn kéo dài cho đến một lúc sau mới vỗ tay tán thưởng nhiệt liệt.
Đến phần thảo luận, trên bàn chủ tọa đoàn, những vị trưởng lão uy nghi trong lễ phục, chấp hành nghiêm chỉnh trình tự thảo luận: Người đề nghị cho vay tiền tông tộc để khuếch trương công kỹ nghệ, người tình nguyện trả lại số vốn đã vay mượn năm rồi, để cho người khác tiếp nối, người thừa tiền đóng góp vào tông quỹ chi tiêu trong mọi việc quan hôn tang tế, hay cho vay mượn tạo lập sự nghiệp, người đề nghị đóng góp tu bổ Từ Đường rộng lớn thêm lên cho đủ tiện nghi tối thiểu cần thiết cơ ngơi cho con cháu tựu hội về mỗi lần giỗ oải lớn hay Tết nhứt, lại có người đề nghị mở ra ngôi trường đào tạo thế hệ nối tiếp về văn chương và võ thuật với những bậc thầy tài giỏi trong kiến họ.
Phương án quan trọng nhứt trong phần thảo luận về khuếch trương công kỹ nghệ và công danh sự nghiệp, cần số vốn đầu tư quá lớn, ngân sách tông tộc không gánh vác nổi.
Quan Thích Đản nêu lên ý kiến theo di chúc kiến họ còn một kho tàng tổ tiên còn ở Việt Nam, thủ lãnh viên Bí Mật Đồ truyền tử lưu tôn trong vùng dân tộc Nùng thượng du Việt Bắc có lẽ còn canh chừng kho tàng không để ai khai phá, đến nay không còn liên lạc về Quan Gia Trang nữa, có lẽ do biến cuộc chiến tranh hay gì đó. Có người đưa ý kiến truy tầm ra thân thích thất lạc gom về cho biết tông tộc. Một câu hỏi hóc búa là ai dám đứng ra lo việc truy tầm lại thân nhân ở Việt Bắc?
Mọi người im phăng phắc không ai dám đảm nhiệm trách vụ thiêng liêng nầy cũng do phần nào thiếu bản lãnh.
- Tôi, Quan Thích Đản, nếu quí vị thân nhân bận rộn sinh kế gia đình, không thể gánh vác sứ mạng nầy, tôi xin đứng ra lo chu toàn phần hành nầy.
Một tràng pháo tay nổ vang đội cả hội trường cũng là nhà tiệc vui chơi hỉ hạ.
- Kế tiếp, tuy là phận nữ nhi, tôi cũng xin tiếp bớt phần nào trọng trách của bào huynh, Quan Thu Hương xin tình nguyện chung sức với bào huynh trên bước đường vạn dậm truy tầm thân nhân và kho tàng tổ tiên để lại.
Một tràng pháo tay lại nổ vang lên nữa với bao ánh mắt thán phục anh em Quan Thích Đản dấn thân vì đại nghĩa của gia đình tông tộc.
Đến ngày thứ ba lễ bái Hậu thường, mọi người lo thanh toán tiền nong vay trả, đóng góp vào ngân quỹ Tông tổ, cùng đệ nạp những đồ án dự trù sẽ triển khai, để ban lãnh đạo gia trang nghiên cứu. Xong rồi, lần lượt mọi người từ giã cất gánh trở về bổn quán tiếp tục sinh kế, sau khi chúc tụng anh em Quan Thích Đản:
«Kỳ khai đắc thắng Mã đáo thành công và tai qua nạn khỏi».
Hai anh em lo tiễn đưa thân nhân ra về hết, sắp đặt công việc ở gia trang chu toàn, giao trách nhiệm bảo vệ gia trang và thúc đẩy việc làm thường xuyên.
Anh em khăn gói lên đường xuôi về miền Nam, vùa đi vừa lo học tiếng Nùng theo sách vở mang theo chẳng mấy ngày đã đến biên giới Việt Trung chia làm hai ngã: Thích Đản đi xuống Lạng Sơn đổ ngược ra Mong Cái, còn Thu Hương xuyên qua Đông Hưng xuống Trà Cổ đến Móng Cái, bắt đầu theo biên giới trở về Cao Bằng, Lạng Sơn.

II. Tranh Hùng Cùng Ác Thú


Quan Thích Đản lặn lội trong rừng sâu núi thẳm, tra tìm nơi những gia đình người Nùng, hỏi thăm tung tích nhóm họ Quan, nhưng họ chỉ có biết họ Ninh, Nông, Woòng, Chênh... chớ chưa thấy họ Quan.
Ngày đi đêm nghỉ, ngủ nhờ nhà đồng bào Nùng. Cả mấy tháng trường rong ruổi cực nhọc, nhưng không nản lòng khi nghĩ đến câu em gái đã khuyến khích: “Hoàng thiên bất phụ hiếu tâm nhơn”, mặc dầu nhiều lúc phải ngủ bên bờ suối hay trên cành cây, có khi phải ngủ trong hang động thâm u lạnh lẽo, thực phẩm chỉ có trái cây hay thịt thú rừng nướng ăn, đôi khi phải ăn cá bắt từ các dòng suối.
Trong một buổi chiều tà bên bờ suối, nhìn quanh không thấy ngọn khói lam chiều của cư dân, ngồi trên tảng đá, nhìn bầu trời hiu quạnh tĩnh mịch của buổi hoàng hôn, tai nghe ríu rít tiếng chim rừng về tổ ấm, trên cành cây kẽ lá, thả mộng hồn về tận quê nhà xa xăm, giờ nầy gia quyến quây quần bên bữa ăn thịnh soạn, tưởng đến em gái dặm trường bao chướng ngại chực chờ không biết đối phó ra sao? Có tìm được tông tích thân nhân chưa? Hay vẫn lặng lẽ một hình một bóng lãng du trên bước đường vất vả gian truân.
Đang nằm thoải mái lim dim đôi mắt tính tới cuộc nghỉ đêm nay phải ở tại bờ suối nầy dưới màn sương lạnh... Bỗng nghe tiếng gầm dữ dội của chúa sơn lâm trong cuộc ác đấu với cường địch... Thích Đản giựt mình tỉnh mộng, vụt đứng phắt dậy, hướng về phía tiếng hổ gầm phóng mình lao đi như tên bắn...
Chỉ một chập sau đến gần vách núi, thấy rõ hiện trường gay cấn giữa một thiếu nữ lanh lợi với ác thú quần thảo nhau mãnh liệt. Chàng dừng lại ngắm xem cuộc «tranh hùng cùng ác thú» của cô thôn nữ bạo dạn, vững vàng trong mọi tư thế né tránh hay tấn công con cọp to tướng. Cô ung dung lượn qua lượn lại như đi chợ chiều giữa những gian hàng đang dẹp tiệm, làm cho cọp lồng lộng lên phóng tới tấn công chỉa những đòn trảo công bén nhọn sắc sảo. Nàng tránh đòn trong đường tơ kẽ tóc, còn ra chiêu hoành cước vào hạ bộ cọp thần tốc, cọp đau điếng, gầm to tiếng lên, hoành mình vươn móng chụp xuống đùi cô gái, chỉ chờ cho chân cọp xuống gần tới, nàng rút chân lại ra sau một bước nhanh nhẹn, sẵn đà cọp đang lỡ trớn vuốt hụt, chúi nhủi tới trước chưa kịp định thân, nàng tấn một quyền dũng mãnh vào cổ cọp, đồng thời một phi cước nối tiếp vào mông cọp đạp nó té nhào tới trước lăn một vòng, nàng vẫn theo đà cho thêm một phi cước nữa vào ba sườn cọp, cọp hộc lên dữ dội, chụm bốn chân lấy trớn phóng mình lên, nhưng đã trễ, nàng theo đòn phi thân theo tống một quả đấm thôi sơn vào mạng hông cọp, khiến nó hoằn mình lại rơi xuống đất dợm bỏ chạy, nhưng Thích Đản vừa buộc miệng khen:
- Hảo thủ! Nữ hùng đả hổ! – Vừa phóng tới chận đầu cọp giáng xuống một chưởng quyết liệt vào đầu cọp, làm cọp thun mình lại từ từ run run ngã xuống.
- Ông nầy kỳ không? Việc giỡn chơi của bản cô nương có gì va chạm
quyền lợi của ông đâu mà xáng xả đập chết con cọp đang là trò trò chơi của bản cô nương?
- Xin lỗi cô nương! Tại hạ sợ nó chạy trốn mất, cô nương thất công truy tầm mệt nhọc, hơn nữa trời cũng gần tối rồi, nên dứt trận chiến cho sớm đặng cô nương về nhà nghỉ ngơi trong bữa cơm chiều ấm cúng.
- Ai cầu ông xía vô chuyện của bản cô nương? Việc nghỉ ngơi hay giỡn chơi với ác thú là quyền của bản cô nương ở nơi đây, chắc ông muốn trêu chọc bản cô nương để thử tài cao thấp chớ gì?
- Giang sơn nào, anh hùng nấy! Tại hạ xin thành thật nhận lỗi, xin quí cô nương cho biết quí danh để kính cẩn tạ lỗi phá đám cô nương.
- Ông nầy mới nhiều chuyện! Đã thiếu lịch duyệt với phụ nữ, còn vô lễ tra hỏi lý lịch, tại sao không tự xưng tên tuổi trước đi, rồi mới tiện thị hỏi đến tên họ người ta sau theo đúng lễ nghi phép tắc?
- Tại hạ quá khờ khạo trong lề lối giao dịch, xin thành thật nhận phần sái quấy, cầu mong cô niệm tình kẻ quê mùa tha thứ nhứt phen.
- Ông sao nham nhở quá! Không chịu xưng tên họ còn dang ca mãi, thôi bản cô nương không cần nói chuyện với hạng người không nghiêm túc, chỉ bông đùa.
Nói xong cô ả phóng mình băng qua núi rừng bỏ Thích Đản ngẩn ngơ một thời gian cho sự ngu xuẩn, đến chừng sực tỉnh, cô ta đã biệt dạng sau lớp rừng âm u tịch mịch. Bàng hoàng tự trách mình sao không tế nhị để do la tông tích kiến họ Quan, bây giờ mới ân hận thời sự đã rồi. Đường đi không rành, chọc giận người ta bỏ mình chơ vơ lạc lõng. Thiệt là ngu xuẩn trong lối đối nhân xử thế, nhứt là thiều tế nhị với phụ nữ nữa...
Than thở một hồi, leo lên một cây cổ thọ đến chán ba, chuẩn bị bẻ nhánh cây làm tum ngủ đỡ qua đêm... Bỗng nghe tiếng la thất thanh từ xa vọng lại của một người bị thương hay thọ nạn, vội vã tụt xuống phóng mình về hướng tiếng la vừa qua, mặc cho gai góc dưới chân, nhánh cây quẹt trên thân mình, cố gắng càng nhanh càng tốt, đến hiện trường cạnh sườn núi, thấy thấp thoáng bóng người đang gục đầu, khòm lưng rên xiết bên một tảng đá to. Tức tốc chạy nhanh tới, trong ánh sáng chập chờn mập mờ, cô thôn nữ ban nãy đang ôm chân thống khổ rên xiết, chàng liền phóng tới chụp đại vào chân nắm chặt chận những huyệt mạch ở cổ chân, hối hả hỏi:
- Cô bị gì mà rên xiết như vậy?
- Bản cô nương bị con độ xà cắn nhằm do bất cẩn.
- Không sao đâu, tại hạ có thuốc trị! Xin cô nương vén ống quần lên cho thấy vết răng cắn của rắn.
Cô gái ngồi bệt xuống cát, vén ống quần lên, nhờ cặp mắt cú vọ, Thích Đản thấy hết vết răng sâu vào bắp chân trái quầng thâm, chàng vội móc trong bọc áo lấy ra chai Long Đàm Mật, mở nắp, mùi thơm thoang thoảng, lấy ngón tay trỏ rà vào miệng chai dốc xuống cho Long đàm mật chảy ra chút ít trên đầu ngón tay, lật chai trở lại đậy nắp bỏ vào bọc, đoạn rà Long đàm mật vào hai vết răng tới lui ba lượt cho thấm vào vết thương, chàng dồn nội lực ấn xuống đẩy Long đàm mật chạy theo mạch máu triệt tiêu hết nọc rắn đang dấy động trong mạch máu.
Một khắc sau, cô gái thấy hết đau, mạch máu điều hòa trở lại, không còn vặn vẹo rên la nữa. Nàng hết còn kênh kiệu, tuy nét mặt mới trải qua cơn nguy kịch, nhưng vẻ đẹp giúp tăng thêm phần đài các, phong nhã.
- Kính thưa ân nhân! Tiện thiếp hoàn toàn hiểu sai ý tưởng của ân nhân, có mắt mà không có tròng để hiểu biết đâu là chánh nhân quân tử, từ trước đến giờ chỉ gặp bọn lục lăng thảo khấu, tiện thiếp đối xử không được nhã nhặn, có phần xúc phạm tôn giá, xin thành tâm nhận lỗi.
- Không có chi! Tại hạ khen ngợi cô nương tài ba xuất chúng, tranh hùng cùng ác thú, làm trò tiêu khiển, trên đời dễ có mấy ai!
- Những món quyền cước nơi miền sơn cước thô thiển có chi đáng giá với cả một rừng võ công trác tuyệt của Trung Nguyên, nội một chưởng nhẹ cũng đã vỡ sọ cọp rồi, một kỳ công trọn đời thiếp chưa được thỉnh giáo, bấy giờ thiếp tự hổ thẹn múa búa trước cửa Lỗ Ban, nên trốn chạy, nào ngờ trí óc còn ganh tị bất cẩn để rắn cạp nong cắn phải vào lúc chạng vạng rời hang đi tìm mồi. Thiếp mất nội lực khi đùa giỡn với cọp nên không còn đủ sức vận chuyển triển khai huyệt đạo ngăn chận nọc rắn, chỉ chờ chết thôi, may nhờ ân nhân không tị hiềm hờn giận, kịp thời đến giải cứu, thật vô vàn ghi đậm thâm ân cứu tử, hoàn sanh tái tạo, kính xin ân nhân vui lòng quá bộ đến tệ trang để cả gia đình thiếp tạ lỗi và tạ ơn.
- Tại hạ tên Quan Thích Đản, mấy tháng nay lặn lội trong rừng sâu núi thẫm cố tìm thân nhân họ Quan đã thất lạc từ nhiều đời.
- Tiện thiếp tên Linh Bửu Ngọc, gia trang ở bên sườn núi mờ mờ trước mắt đó, nhưng bị thương chân chưa bình phục có thể đi chậm một chút, xin ân nhân niệm tình tha thứ.
- Không gì trở ngại, cô nương cừ tùy tiện, nếu mệt thời nghỉ dưỡng sức, rồi tiếp tục đi nữa có sao đâu!
Cả hai vừa di chậm rải vừa trò chuyện võ thuật tương đắc lắm, đường đi bình thường chỉ khinh thân một khắc, nhưng khoan thai cuốc bộ chậm rải mất tới gần ba khắc mới tới nơi.
Thích Đản thấy gia trang rộng lớn nằm trọn trong thung lũng eo hẹp, bốn phía núi cao chớn chở, một dòng suối ngoằn ngoèo chảy lững lờ phản chiếu ánh trời đêm, lấp lánh giống như con rắn to lớn nằm uốn khúc, xuyên qua gia trang, cuối ghềnh một nhịp cầu cây nho nhỏ có lan can và những trụ treo lồng đèn lập lờ mờ tỏ, qua khỏi cảu, cái cổng uy nghi chễm chệ chân ngang đường đi vào gia trang, cửa đóng then gài, hai bên bờ cổng hàng rào lũy tre âm đềm óng ả, lả lướt những ngọn tre cao vút gụt gặt lên xuống theo từng cơn gió thoảng qua ngất ngưởng như những chiến binh phất cờ xung trận...
Đến cổng, Bửu Ngọc huýt sáo làm hiệu, cổng từ từ mở ra, hai vệ binh tuốt trần vũ khí nghiêm chỉnh đứng chào đón. Bửu Ngọc nói lên mật khẩu đáp ứng mật khẩu của hai vệ binh, lập tức hai vệ binh lui lại hai bước nhường lối cho Thích Đản và Bửu Ngọc song hành qua cổng, khom lưng cúi rạp chào kính. Cả hai khép cổng lại và trình báo:
- Kính Linh cô nương, Trang chủ đang chờ cô nương nơi hội trường.
- Bản cô nương biết rồi.
Bửu Ngọc vẫn thong thả sóng vai cùng Thích Đản đi thẳng vào bên trong, quẹo sang hội trường. Nơi đây đèn đốc sáng choang, cả hội trường im phăng phắc lắng nghe lời nói sang sáng dõng dạc của một vị đạo mạo lão thành, râu ba chòm ngồi trên bàn chủ tọa, hai bên có hai thanh niên cường tráng oai vệ nghiêm chỉnh ngồi với đôi mắt sáng rực trông xuống hội trường đông đảo thành viên ngồi theo thứ tự lớn nhỏ. Bửu Ngọc kéo Thích Đản đi vòng ra phía sau, khẽ hỏi hộ vệ viên:
- Buổi họp khai mạc lâu chưa?
- Kính thưa cô nương đã trên ba khắc rồi!
- Có phải họp về việc chống làng Tày bên cạnh không?
- Dạ đúng, chuyện đối phó với làng Tày về việc tuyên chiến giải quyết tranh chấp quyền lợi về giới địa săn bắn và đào củ mài.
- Gia gia có nhắc tới ta không?
- Dạ thưa nhắc nhiều lần rồi, còn dự định sai nhị vị công tử đi tìm cô nương nữa sau buổi họp nầy.
- Được rồi! Anh hãy vào thông báo cô nương đã về có thêm trợ thủ Trung Nguyên. Nhớ cho người đến khiêng thây con cọp nằm chết bên bờ suối Lũng Tây.
- Xin vâng!
Anh ta chạy vội vào kề tai nói nhỏ với Trang chủ. Lập tức Trang chủ ngưng ngay cuộc thảo luận, đứng dậy nghiêm nghị tuyên bố:
- Tiểu nữ đã về tới, có thêm trợ thủ Trung Nguyên. Xin toàn thể nghiêm chỉnh tiếp nghinh thượng khách!
Mọi người đồng loạt đứng lên nghiêm trang, trong lúc Trang chủ cùng nhị vị công tử ra cửa vái chào Quan Thích Đản, chàng vội vã thi đại lễ cúi mọp xuống ra mắt Trang chủ, khiến ông ái ngại vội vã bước tới đỡ Thích Đản lên
- Thật là một vinh hạnh cho thiểm trang được đón tiếp đại hiệp Trung Nguyên, xin thứ lỗi trễ tiếp nghinh.
- Kính xin lão bá lượng thứ cho tài hèn sức mọn thiếu trọn lễ cùng lão bá.
- Kính mời đại hiệp vào phòng hội để toàn dân bản trang chiêm ngưỡng trợ thủ Trung Nguyên.
- Dạ không dám!
Tất cả tươi cười, Trang chủ sánh vai cùng Thích Đản đi vô trước, kế đó nhị vị công tử và Bửu Ngọc theo sau. Cả hội trường vỗ tay reo hò hoan nghinh rộn rã.
- Tại hạ kính chào toàn thể chư liệt vị! – Thích Đản giơ hai tay lên chấp lại vái chào tứ phía đáp lễ.
Đến bàn chủ tọa, đã có sẵn thêm hai cái ghế, phân vai chủ khách cùng ngồi.
Trang chủ ngồi giữa Thích Đản và Bửu Ngọc, nhị vị công tử ở hai bìa:
- Kính chưa toàn thể quí chiến hữu, chúng ta đã từng chung lưng đấu cật nhau chống trả mọi áp bức của những bản làng khác trong vùng rừng thẳm núi non hiểm trở nầy, phép vua thua lệ làng, triều đình không có phương tiện giúp đỡ chúng ta, tự chúng ta phải chiến đấu bảo vệ từng khu rừng, từng con suối, từng mảnh đất để sinh tồn, truyền tử lưu tôn từ thuở nào đến bây giờ. Hôm nay, chúng ta hân hạnh đón tiếp một trợ thủ Trung Nguyên đang giá lâm trên đường hành hiệp giang hồ, thật là một vinh hạnh to tát cho toàn thể bản làng chúng ta. Bây giờ tôi xin trân trọng giới thiệu cùng quí vị một bực kỳ tài của đất Trung Nguyên Quan Thích Đản đại hiệp.

Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 853
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com