Trầm Lãng cười : - Cô tưởng bà ấy bỏ đi luôn à ? Không đâu, tuy không nói ra nhưng bằng vào khoé mắt, bằng vào cái nhìn trìu mến của con người đặc biệt ấy, tôi đoán chắc bà ta sẽ tìm mọi cách theo dõi và mang cậu bé đến chỗ an toàn, và biết đâu, vì chỗ tình cảm đặc biệt với cô, với cậu Bát mà bà ta sẽ trở lại con đường đứng đắn hơn, bà ta sẽ dùng cậu ấy làm người bầu bạn, kế truyền, nếu không nói là môn đệ. Chu Thất Thất đưa tia mắt buồn buồn về phía xa xăm : - Cũng nguyện như thế . Tiếng lục lạc của lạc đà cắt ngang câu nói của nàng và Cấp Phong đệ nhất khoát rèm vải nhìn Trầm Lãng, mỉm cười áy náy : - Trầm công tử … Trầm Lãng hỏi chặn : - Phương huynh đài cứ tự nhiên. Gã Cấp Phong kỵ sỹ ngập ngừng : - Xin nhị vị thứ lỗi… tại hạ thật cảm thấy hết sức vô lễ. Chu Thất Thất cau mặt : - Sao ? Chuyện gì thế ? Phương Tâm Kỵ xổ hai mảnh lụa đen trong tay ra và nói : - Phía trước đây là địa điểm đã đến, tại hạ xin phép… nhị vị vui lòng che mắt lại. Chu Thất Thất quắc mắt : - Ngồi trong cái bành này thì còn thấy gì đâu nữa mà phải bịt mắt bịt mũi. Phương Tâm Kỵ vòng tay : - Thật là phiền phức cho nhị vị nhưng đây là lệnh của Vương Gia , tại hạ không làm sao khác hơn được…
*****
Thế là bọn Trầm Lãng không còn thấy gì nữa cả. Tuy rất nhẹ, nhưng mảnh vải lụa đen vẫn được buộc khá kỹ càng. Đi thêm một đỗi nữa chợt nghe có tiếng người xao xáo rồi im bặt, tiếp theo đó là một giọng nói thật chậm : - Vạn trương cao lâu… Có tiếng gần hơn : - Thâm cốc u lan . Đoàn lạc đà vụt lướt nhanh qua, bước của chúng nghe chừng như bằng phẳng chứ không khập khiểng như trước nữa… Chu Thất Thất nói : - Hình như họ hô khẩu hiệu như thế là có lẽ đã sắp đến sào huyệt của chúng rồi. Trầm Lãng gật gù : - Tiếng bước chân lạc đà nghe hình như đất bằng phẳng, chắc là đang đi trên một con đường quang đãng… Tiếng ồn ào nổi lên, họ nói chuyện xa xa gần gần, có cả tiếng đàn bà con nít, tiếng cười nói bệch bạc của người già cả… Chu Thất Thất ngạc nhiên : - In như là một cái chợ ? Trầm Lãng lắc đầu : - Có lẽ là một tốp du mục thì đúng hơn… Chu Thất Thất hỏi : - Nhưng sao Khoái Lạc Vương lại ở một chỗ như thế này ? Trầm Lãng cười : - Chuyện đó thì tôi cũng chịu thua, không biết nổi . Tiếng cười tiếng nói xa dần rồi im bặt… Đoàn lạc đà lại cứ thẳng đường, nhưng lần nay hướng đi của chúng có hơi dốc xuống và bước chân khun dội lại như hai bên đường có vách núi thật cao. Chu Thất Thất lạ lùng : - Thật là kỳ cục, hổng lẽ họ lai đi vào hang ? Trầm Lãng làm thinh, in như là hắn đang cố gắng lắng nghe… Chợt có nghe tiếng của Phương Tâm Kỵ : - Tam đệ, Vương Gia đã đến chưa ? Giọng cười của gã Cấp Phong đệ tam : - Tự nhiên là tới rồi, chứ nếu không thì đệ làm sao lại có mặt ở đây ? Vương Gia bảo anh mang bọn Trầm Lãng vào . Đoàn lạc đà chậm dần, và ngừng hẳn lại, bọn Trầm Lãng được dời sang kiệu nhỏ tiếp tục đi tới nữa. Trầm Lãng kêu khẽ : - Thất Thất … Tiếng cười của Phương Tâm Kỵ : - Chu cô nương ngồi một kiệu khác. Trầm Lãng cười hỏi : - Đây là đâu ? Dưới mặt đất à ? Phương Tâm Kỵ cũng cười : - Khi công tử gặp Vương Gia thì tức khắc sẽ biết ngay chứ gì . Trầm Lãng làm thinh, trong óc hắn nhiều vấn đề tới cùng một lúc Nếu bảo ở trên mặt đất thì không đúng, vì lối đi mỗi phút một nghiêng theo chiều xuống, còn nếu bảo ở dưới mặt đất thì cũng là vô lý, vì đất trong vùng sa mạc không làm sao đào xuống được, không ai có thể xây lâu đài dưới sâu được cả Nhưng như thế thì ở đâu ?
*****
Mảnh lụa đen cuối cùng rồi cũng được lột xuống Trầm Lãng nheo nheo mắt, đúng là trạng thái của con người ở trong một thế giới tối tăm đột ngột bị đưa vào một nơi rực rỡ huy hoàng, đúng là một chuyện lạ lùng hết sức… Không ai có thể ngỡ rằng nơi đây lại có cung điện nguy nga như thế, mà nếu đây là dưới đất sâu thì lại là một chuyện lạ lùng nhất trong muôn ngàn chuyện lạ lùng trong lịch sử lạ lùng. Những tấm thảm màu hồng trải dài theo thềm đá trắng phau dọc theo hành lang, cột đá được chạm trổ tinh vi theo lối vẽ thời trung cổ, quả đây là cung điện của bậc Vương Hầu… Từ trong bực sâu hun hút, ánh sáng huy hoàng, Khoái Lạc Vương nở một nụ cười đắc ý : - Trầm Lãng, các hạ xem chỗ ở của bản vương có được không ? Trầm Lãng khen thành thật : - Trên đời có một, cho dù trên mặt đất cũng không ai có thể xây dựng đồ sộ như thế này, còn nếu là ở dưới mặt đất… Khoái Lạc Vương cười ha hả : - Chính là ở dưới đất đấy chứ . Trầm Lãng lắc đầu : - Dưới mặt đất mà có thể tạo ra cung điện như thế này thì nhất định không có ngôn ngữ nào dùng để tán thưởng cho hết ý. Nếu không thấy tận mắt chắc chắn nói ra không một ai tin . Khoái Lạc Vương vuốt râu nhướng mắt : - Nơi đây tuy do bản vương tu chỉnh nhưng không phải là do bản vương kiến tạo . Trầm Lãng nói : - Nếu không phải Vương Gia kiến tạo thì cái người kiến tạo toà lâu đài này chắc phải là một con người ghê gớm lắm . Khoái Lạc Vương cười : - Lấy sức của một người thì làm sao có một nơi như thế này được… tuy nhiên, các hạ đừng lấy làm lạ, toà lâu đài này vẫn ở trên mặt đất đấy . Trầm Lãng ngạc nhiên : - Trên mặt đất sao lại thấy đi chúi xuống ? Khoái Lạc Vương nói : - Nơi đây vốn là một thị thành, nó đã bị chôn vùi mất tích từ đời nhà Tấn, càng ngày càng bị vùi sâu, bản vương tình cờ phát hiện và phải sửa sang ngót mười năm, tổn phí lên đến hàng trăm vạn mới tạm khôi phục được gần gần như cũ. Trầm Lãng nhướng mắt : - Túc hạ nói nghe gần như là… thần thoại . Khoái Lạc Vương cười lớn : - Thần thoại ? Không phải là thần thoại đâu, trong cố sử có ghi lại nhiều việc liên quan đến nơi này . Trầm Lãng nói : - Tại hạ rất muốn được nghe . Khoái Lạc Vương hỏi : - Lâu Lan, chắc các hạ đã từng nghe đến hai tiếng ấy chứ ? Trầm Lãng lim dim đôi mắt lầm thầm : - Lâu Lan… Lâu Lan… Rồi hắn vụt mở mắt ra kêu lên : - Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Khoái Lạc Vương cười : - Nói thử xem ? Trầm Lãng nói : - Lâu Lan là một trong những nước vùng Tây Vực, đời Võ Hán có nhiều lần thông sứ cùng Đại Uyển và luôn luôn bị Lâu Lan chận đường hành hung bộ sứ, mãi đến đời Chiêu Đế mới trừ được nạn ấy, lúc bây giờ đại tướng nhà Hán mới giết được vua nước Lâu Lan. Khoái Lạc Vương vỗ tay : - Hay, kể như các hạ từng đọc nhiều sử sách . Trầm Lãng hỏi : - Như vậy lâu đài này là cổ thành thủ phủ của vương quốc Lâu Lan ? Khoái Lạc Vương gật đầu : - Đúng, đây là kinh đô của nước Lâu Lan. Ông ta nở nụ cười đắc ý : - Đây, là một Cổ Thành bị vùi lấp lâu đời, bản vương may mắn phát hiện được, nó là một bí mật lớn nhất trong những bí mật vùng sa mạc, những kẻ học thức cổ kim không một ai có thể tưởng tượng trong vùng đất chết như thế này lại có thể có một lâu đài mà lại là lâu đài Kinh Đô của một quốc gia. Nó là một chứng tích cho nền văn minh Trung Cổ, nền văn minh mà cho đến nay và mãi về sau chưa biết những nhà khảo cổ có tìm thêm được gì nữa hay không . Nhìn sững Khoái Lạc Vương , Trầm Lãng khẽ gật đầu : - Tuy không phải các hạ kiến tạo nhưng cái khó khăn phát hiện cũng như tu chỉnh chắc có lẽ không thua gì cái khó khăn của người xây dựng nó lên. Khoái Lạc Vương lại vỗ tay cười : - Trầm Lãng quả là người biết bản vương . Trầm Lãng mỉm cười : - Nhưng có điều tôi không biết là Hùng Miêu Nhi bây giờ ở đâu ? Khoái Lạc Vương lại còn cười lớn hơn nữa : - Không hỏi Chu Thất Thất mà lại hỏi Hùng Miêu Nhi, Trầm Lãng quả đúng không phải là hạng phàm phu tục tử. Các hạ cứ yên lòng, các hạ còn sống là không một ai chết cả . Trầm Lãng hỏi : - Thế còn… cái tên kia ? Khoái Lạc Vương đập bàn quát lớn : - Cái tên “Phục Cừu Sứ Giả“ ấy quả là một con cáo già, chuyện tấn công không thành lập tức lủi đi mất biệt, thật không biết hắn lủi vào một ngách nào mà không làm sao tìm ra dấu vết . Nhưng lão ta lại cười ha hả : - Nhất định hắn còn đến nữa, nếu hắn đủ can đảm, bản vương sẽ cho hắn biết vấn đề lợi hại . Khoái Lạc Vương vụt nín vì tiếng cười của Bạch Phi Phi … Nàng đã cởi bỏ bộ đồ chẽn từ bao giờ, dưới ánh sáng huy hoàng, nàng vận bộ đồ lụa mỏng như cánh chuồn và những viên ngọc óng ánh khiến cho người nhìn dễ có cảm tưởng nàng là một tiên nữ hạ trần, nếu không thì phải là một … u linh nơi địa ngục . Nàng ngó Trầm Lãng bằng một nụ cười thật đẹp : - Trầm Lãng, ngươi có muốn nghe một chuyện vui nhất hay không ? Trầm Lãng thản nhiên : - Chuyện có thể làm cho người vui thích thì lúc nào tôi cũng muốn nghe . Bạch Phi Phi nói như cố kéo dài từng tiếng một : - Vương Gia và ta đã quyết định, bảy ngày nữa hôn lễ sẽ cử hành . Đã được nghe không phải một lần, nhưng sắc mặt Trầm Lãng vẫn tái đi khi Bạch Phi Phi nói dứt : - Các người … các người thật … Bạch Phi Phi sặc cười : - Vì lẽ đó, ít nhất ngươi cũng còn sống được mười bữa nữa, vì trong vòng kiết nhật, ta không muốn có chuyện giết người . Trầm Lãng nhìn vào khoảng trống không , miệng hắn lầm bầm : - Bảy ngày… bảy ngày sau… Khoái Lạc Vương vuốt râu cười lớn : - Nơi đây đất rộng người thưa, trong ngày hôn lễ bản vương muốn thỉnh các hạ uống rượu mừng . Bạch Phi Phi nói liền theo trong giọng cười hăn hắc : - Trước giờ chết, ngươi vẫn còn chứng kiến được hôn lễ giữa người đẹp thông minh số một với một vị anh hùng vĩ đại nhất trong võ lâm hiện đại, kể như kiếp sống của ngươi tuy ngắn nhưng cũng chẳng mấy thiệt thòi.
*****
Đây là một gian nhà đá, vách đá khắc những hình thù kỳ dị như cung điện thời thượng cổ, có những hình người đầu thú, có những hình thú đầu người , tuy hình coi có vẻ dữ dằn, nhưng nét khắc cực kỳ tinh xảo. Gian nhà thật cổ, nhưng trang trí thì lại hết sức mới mẻ, sang trọng, những chiếc kỷ trà bằng những thứ gỗ quí giá, những chiếc ghế ngồi chạm trổ công phu, nệm giường và màn trướng thêu hoa dệt gấm… Lẽ tự nhiên đây là những vật dụng mà sau khi phát hiện được cung điện này Khoái Lạc Vương mới bắt đầu trang trí, một nghệ thuật dung hợp cổ kim mà phi người có óc thẩm mỹ tinh vi không ai có thể chỉnh trang được một cách tân kỳ như thế. Trầm Lãng nằm thoải mái trên chiếc giường nệm trắng tinh. Hắn mở mắt thao láo nhưng không nhìn thấy được những hình khắc tinh diệu ấy vì trong lòng hắn đang mãi băn khoăn, ray rứt… Lời lẽ thản nhiên của Bạch Phi Phi khi nãy làm cho Trầm Lãng dở khóc dở cười. Sự kết hợp giữa mỹ nhân với bậc anh hùng cái thế, dù lành dù ác, Khoái Lạc Vương và Bạch Phi Phi cũng đáng được gọi là anh hùng, là tuyệt thế mỹ nhân. Nhưng sự kết hợp của họ không phải là một rực rỡ vinh quang mà là một bi kịch mang nhiều tính chất hoang đường khủng khiếp… Dưới mắt Trầm Lãng , bi kịch đáng sợ ấy sắp sửa phát sinh, nhưng hắn lại không có khả năng cản trở… Thêm vào dó, hắn lại còn quá nhiều việc cần phải suy nghĩ đắn đo, nên không còn tâm trí đâu để thưởng thức những hình khắc trên vách kia nữa. Không khí nơi này thật là vắng lặng y như một mộ phần. Trầm Lãng chợt bật cười một mình, không lẽ quả thật hắn sẽ chết ở đây ? Nhưng hắn bỗng nghe tiếng xê dịch của khung cửa đá, hắn nghe đến mùi hương dìu dịu quen thuộc nơi người của Bạch Phi Phi … Nàng bước đến sát giường, cúi nhìn vào mặt hắn … Một ả thị tỳ bưng vào một mâm thức ăn tiến vào đặc lên ghế rồi lại rón rén lui ra… Bạch Phi Phi đi một vòng quanh phòng rồi đột nhiên dừng lại cười : - Trầm Lãng, anh có biết gian phòng này vua Lâu Lan dành cho ai ở đây không? Trầm Lãng lắc đầu trả lời uể oải : - Ai ở thế ? Bạch Phi Phi nói : - Thái giám, đây là nơi dành riêng cho bọn thái giám… Nàng lại đi vòng vòng theo vách, đưa tay lên sờ những bước hình nửa người nửa thú, và quay lại hỏi : - Anh có biết những hình này tượng trưng cho cái gì không ? Trầm Lãng nói lãng ra : - Tôi không biết về cố sử, tôi chỉ muốn hỏi cô… Bạch Phi Phi lắc đầu : - Đừng hỏi tôi, tôi đang hỏi anh đây này, anh có biết những hình vẽ ấy tượng trưng cho cái gì không ? Trầm Lãng thở phì một tiếng : - Tôi không biết . Bạch Phi Phi thản nhiên như không thấy vẻ bất mãn của hắn : - Những hình vẽ này là một bộ phận trong tôn giáo Lâu Lan, nó tượng trưng cho dục vọng của con người , thứ tình dục mà không bao giờ được thoả mãn. Tuy đã có nghe nhiều chuyện có tốt, có xấu, nhưng chưa bao giờ hắn nghe một người con gái công nhiên thảo luận những chuyện như thế… Hắn gượng cười : - Cô quả đúng là một con người thông thái . Nhìn thẳng vào mặt Trầm Lãng , Bạch Phi Phi cười hăn hắc : - Giật mình à ? Có gì đâu phải bực mình, đàn bà không thể thảo luận về vấn đề tình dục sao ? Tôi đã từng nghe nhiều người gán cho câu chuyện này một tội danh tục tằn thô bỉ, thế mà những kẻ đạo đức nhất trong đời này cũng vẫn lao đầu vào như thường. Trầm Lãng cúi mặt ho luôn hai ba tiếng… Bạch Phi Phi cười khẩy : - Đừng có làm bộ ho, đây là một vấn đề cần phải thảo luận nghiêm chỉnh. Nàng chỉ những hình nửa người nửa thú trên vách đá và nói tiếp : - Một con người, khi lòng dục không được thoả mãn, thì bên ngoài họ là người, nhưng trong lòng hết phân nữa đã biến thành dã thú. Trầm Lãng nheo nheo mắt cười : - Thật thế à ? Như không thấy thái độ mai mỉa của Trầm Lãng , Bạch Phi Phi nói tiếp : - Tỷ như bọn thái giám, họ là những con người một có một tâm trạng bất bình thường và luôn luôn làm những chuyện cũng bất bình thường. Phần đông những thái giám luôn luôn lấy sự ngược đãi người khác làm một thú vui, anh có biết tại sao họ như thế hay không ? Trầm Lãng gượng cười : - Tôi chưa từng làm thái giám . Giọng nói của Bạch Phi Phi vẫn đều đều và nghiêm chỉnh : - Chỉ tại lòng dục của họ không được thoả mãn một cách tự nhiên. Vì lẽ đó họ luôn lấy việc tranh quyền đoạt lợi, chuyên tạo ra sóng gió và ngược đãi người khác để xả bớt cái ấm ức trong lòng họ. Một gia đình bình thường, một con người có vợ, có con, họ có thể làm những chuyện thuộc về tranh danh đoạt lợi nhưng tuyệt nhiên không bao giờ có những hành động tàn khốc như bọn thái giám. Nàng mỉm cười dừng lại và hỏi tiếp : - Anh thấy như thế có đúng không ? Trầm Lãng thở ra : - Cũng không thể cho đó hoàn toàn là vô lý. Bạch Phi Phi nhún vai : - Ngoài miệng anh không chịu hoàn toàn thừa nhận nhưng tôi cam đoan rằng ngay bây giờ, trong lòng anh đã thật sự đồng ý với lời lẽ của tôi. Tôi không tự cao nhưng tôi quả quyết rằng vấn đề này không một ai nghiên cứu thấu triệt. Nếu có, cũng là rất ít. Trầm Lãng gật gật đầu : - Đúng, ít lắm . Bạch Phi Phi lại đi vòng theo vách đá, dáng đi của nàng thật hết sức mềm mại, dịu dàng, cuối cùng, nàng đứng quay mặt thẳng vào Trầm Lãng : - Anh có biết tại sao tôi để anh ở trong gian phòng của bọn thái giám này không ? Trầm Lãng lại gượng cười : - Tâm tư của cô ai mà đoán được ? Bạch Phi Phi nhướng mắt : - Bởi vì cái sinh hoạt của anh cũng không khác gì hơn bọn thái giám bao nhiêu. Trầm Lãng ngơ ngác : - Tôi … tôi cũng như thái giám à ? Hắn cười nhẹ và nói luôn : - Trong đời, tôi đã từng bị người ta mắng chửi nhiều lời thật nặng, thật độc, ngươi có lẽ đây là lần thứ nhất tôi nghe được lời nói kỳ dị của cô. Bạch Phi Phi hất hàm : - Sao ? Bất mãn rồi à ? Chứ anh không phải giống y như thái giám sao ? Hừ, ráng hết sức mình để trấn áp vào lòng dục, bây giờ nếu anh dám nói một câu rằng : anh là một con người không có lòng dục thì anh quả xứng đáng là một tên đại bịp trong thiên hạ . Trầm Lãng ngập ngừng : - Tôi … tôi … Bạch Phi Phi bĩu môi : - Vì lẽ đó cho nên trong thâm tâm của anh … Nàng chỉ chỉ tay lên hình vẽ trên vách và nói tiếp : - Trong lòng anh đã gần giống những thứ đó lắm, những chuyện không nên làm anh vẫn cứ làm, những chuyện không cần anh xen vô, anh cũng cứ xen vô, đúng anh là một tên… thái giám . Trầm Lãng lắc đầu : - Lần thứ nhất trong đời tôi nghe được một câu chuyện hết sức hoang đường. Bạch Phi Phi xôm mình tới : - Sao, anh không thừa nhận à ? Tôi hỏi anh nhé, tại sao anh không dám gần gũi đàn bà chứ ? Trầm Lãng nhăm mặt : - Tại vì tôi là chó . Bạch Phi Phi cười : - Phải được như chó thì cũng là tốt lắm rồi. Bởi vì lòng dục của chúng vẫn được xuất phát một cách bình thường, và vì tình dục được bình thường như thế, cho nên anh có thấy một con chó nào cố tâm đi tìm giết cho kỳ được một con chó khác không ? Trong khi đó thì con người vĩ đại của chúng ta luôn luôn tìm cách sát hại lẫn nhau không dứt. Trầm Lãng làm thinh không nói. Hắn biết Bạch Phi Phi luôn luôn ngụy biện, nhưng hắn cũng cảm thấy rằng, trong cái ngụy biện của nàng có những điều thật khó mà bài bác. Bạch Phi Phi bước sát tới trước mặt Trầm Lãng, nàng dòm cận mặt hắn và cười hăn hắc : - Vì thế cho nên tôi gọi con người là một động vật ngu xuẩn nhất. Khi đói, họ dám kêu, khi khát họ dám nói, nhưng khi lòng dục nổi dậy, họ không dám nói một lời. Trầm Lãng thở dài sườn sượt : - Tôi không biết cô đem những lời lẽ đó nói trước mặt tôi với dụng ý gì ? Bạch Phi Phi cười thật dịu : - Rồi sẽ biết. Nàng bưng mâm thức ăn lại để ngay trước mặt chàng : - Bây giờ, anh nói cho tôi biết, anh có đói không ? Không đợi Trầm Lãng trả lời, nàng cười cười nói tiếp : - Cái này thì chắc dám nói nhỉ ?