Hùng Miêu Nhi cười lớn : - Chết thì chết chứ gì mà phải quýnh lên như thế ? Yên lòng đi, uống cho đã rồi hẳn hay . Chu Thất Thất buồn buồn : - Tôi mong được chết ngay bây giờ, chết bây giờ vẫn còn được gần nhau… Lẽ tự nhiên tiếng “nhau” này nàng chỉ dành riêng cho mình và Trầm Lãng … Hùng Miêu Nhi nâng chén lên cười : - Trầm Lãng, kính anh ba chén đầy nha… kiếp này được làm bạn với anh, tôi cho rằng tôi đã sống quá đủ rồi . Giọng cười của hắn thật dòn, nhưng không làm sao che hết nổi niềm chua xót. Có thể hắn không đến nổi chua xót cho chính thân phận mình, mà hắn đang chua xót cho Chu Thất Thất, cũng có thể hắn chua xót cho cả Bạch Phi Phi … Đúng câu nói của một người thi nhân nào đó :“ anh hùng không sợ chết nhưng không tránh khỏi nỗi thương tâm .” Khoái Lạc Vương liến nhìn Bạch Phi Phi, nàng qua khe hở của màn lưới che mặt bằng kim cương càng tăng thêm vẻ mê hồn… Như sững sờ trước vẻ đẹp ảo huyền, Khoái Lạc Vương vùng buông chén rượu : - Xin các vị cứ ở đây uống rượu nhé, cứ uống, cứ uống cho say chết cũng chẳng sao, bản vương … bản vương xin mạn phép kiếu từ… Vương Lân Hoa cười hăn hắc : - Đúng, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng… đáng lý phải động phòng sớm hơn một chút nữa… Khoái Lạc Vương cười ha hả : - Vương Lân Hoa quả đúng là con người biết thưởng thụ thú phong lưu… Tiếng cười của Khoái Lạc Vương chưa dứt, chợt từ ngoài có kẻ chạy vào… Mọi người giật mình quay lại vì dáng đi gấp rút của gã Cấp Phong . Nhìn thanh kiếm tà tà giắt xéo ngang lưng của gã, Trầm Lãng chớp mắt ngời ngời : - Hắn là một trong những kẻ có nhiệm vụ tuần thám bên ngoài . Vương Lân Hoa cũng sáng mắt gật đầu : - Đúng, hắn đấy . Hùng Miêu Nhi liếc nhanh về phía Trầm Lãng : - Trông thần sắc của hắn hình như có biến ? Sắc mặt Vương Lân Hoa vùng rạng rỡ và hắn lầm bầm : - Cũng mong như thế… cũng mong như thế… Phương Tâm Kỵ lật đật xốc tới, hai người thì thầm với nhau một lúc, da mặt của Phương Tâm Kỵ như tái hẳn ra… Khoái Lạc Vương chớp mắt, ông ta ngồi trở xuống rót thêm một chén rượu nhưng chỉ bưng chứ không uống, sắc mặt ông ta hơi nặng… và đôi mắt như sao băng chiếu thẳng về gã Cấp Phong đệ nhất. Phương Tâm Kỵ vội bước tới bên Khoái Lạc Vương , thấp giọng : - Bên ngoài có người xin được vào kính hạ… Khoái Lạc Vương cau mặt : - Kính hạ ? Hôn lễ của bản vương các người đã để lộ ra ngoài à ? Phương Tâm Kỵ thưa : - Hỷ tín chỉ trong vòng thuộc hạ chứ không cho vượt qua căn cứ . Khoái Lạc Vương vỗ bàn : - Đã không tiết lộ ra ngoài thì tại sao họ lại biết ? Phương Tâm Kỵ cúi đầu : - Thuộc hạ xin nhận hết tội tuần phòng sơ hở… Sắc diện của Khoái Lạc Vương chợt hoà hoãn lại : - Nhiều người nhiều tiếng, cũng không phải là lỗi riêng một mình ngươi, chỉ có điều… cố vượt khỏi những lớp phòng thủ của ta để vào nơi đây thì e rằng không phải vì ý tốt . Phương Tâm Kỵ cười bồi : - Bằng vào thinh uy của Vương Gia, họ cố mạo hiểm để làm lễ cung hỷ cũng không phải là quá đáng . Khoái Lạc Vương cười lớn : - Đúng … Nhưng sắc mặt ông ta vụt hơi trầm : - Có biết họ đến đông hay ít ? Phương Tâm Kỵ thưa : - Tất cả là chín người, có khiên một chiếc rương lớn nói là lễ vật . Khoái Lạc Vương hỏi : - Dáng cách họ ra sao ? Phương Tâm Kỵ thưa : - Cứ theo Cấp Phong thập tứ báo cáo thì người cầm đầu là Bốc Công Trực, có biệt hiệu là “Lam Điền Đạo Ngọc”, một cự phú miền biên giới Cô Qua. Nghe nói người ấy khinh công cao lắm, có thể gọi là một cao thủ, tuy ông ta ít nổi tiếng võ lâm. Khoái Lạc Vương trầm ngâm : - Bốc Công Trực … bản vương đã nghe qua tên ấy, chỉ có điều giữa bản vương và hắn vốn không có mối bang giao, sao lại có chuyện vượt đường xa dâng lễ ? Phương Tâm Kỵ cười : - Cũng có thể hắn muốn cầu thân, muốn nương tựa vào thế lực của Vương Gia để bảo toàn cơ nghiệp… Bởi vì hiện bây giờ biết bao nhiêu hào kiệt võ lâm , nhất là những kẻ có nhiều tài sản đều rất muốn đầu nhập vào môn hạ Vương Gia. Đành rằng họ vì ý tự tư, nhưng căn bản vẫn vì tôn kính . Khoái Lạc Vương vuốt râu cười : - Được rồi, đã thế thì cứ cho họ vào… bằng vào lực lượng chín người của họ trừ phi muốn chết mới dám tới đây gây sự. Phương Tâm Kỵ bái mạng lui ra… Chu Thất Thất thấp giọng : - Trầm Lãng, anh có thấy đúng là Bốc Công Trực đến đây dâng lễ mừng chăng? Trầm Lãng mỉm cười : - Chưa chắc là như thế . Vương Lân Hoa lạnh lùng : - Đúng như Khoái Lạc Vương vừa nói, bằng vào một số người như thế, nếu không thật dâng lễ thì là đến dâng đầu à ? Hùng Miêu Nhi thở ra : - Tên “Lam Điền Đạo Ngọc” Bốc Công Trực này ngày trước tôi có nghe danh, hắn cũng có tiếng trong giang hồ nhưng so với Khoái Lạc Vương thì một trời một vực . Trầm Lãng mỉm cười : - Vấn đề này nhất định sẽ có nhiều chuyện lạ bên trong mà chúng ta khó lòng biết rõ, nó không thể giản đơn như một mặt của con xúc xắc… và coi, chuyện lạ lại từ trong chiếc rương lễ vật mà ra… Vương Lân Hoa cười nhạt : - Chẳng lẽ trong chiếc rương ấy có… con yêu trong ấy hay sao ? Bởi vì chỉ có yêu tinh chứ không thì không có gì làm lung lay Khoái Lạc Vương được cả . Trầm Lãng cười : - Cũng chưa biết chừng, sự đời có nhiều việc xem đơn giản mà lại rất phức tạp… Đó là một chiếc rương bằng gỗ quí, bên ngoài cẩn vàng khảm bạc, gắn nhiều hạt kim cương to lớn lung linh… Tám người khiêng chiếc rương ăn mặc cực kỳ hoa lệ, đúng dáng cách của người đi ăn cưới, chỉ có điều tướng mạo của họ rất tầm thường, hầu hết đều giống bọn khách thương. Chỉ trừ Bốc Công Trực . Tướng mạo người này không tầm thường một chút nào cả… Đôi mắt hắn hơi sâu, tròng đen vàng lợt, tròng trắng lại hơi xanh, mỗi lần chớp mắt tia sáng ngời ngời… Lưỡng quyền của hắn thật cao, tóc hắn hơi vàng xám và quăn cuốn từng lọn tròn tròn, đứng xa trông như những cuộn tơ… Hắn ăn mặc thật hết sức là sang trọng và điều làm cho mọi người ngó nhiều hơn hết là đôi vòng đeo ở lỗ tai của hắn. Nhìn vào toàn thể ,“Lam Điền Đạo Ngọc” Bốc Công Trực quả là con người kỳ bí, nhưng nếu nhìn vào miệng cười của hắn thì bất cứ ai cũng dễ có cảm tình. Hùng Miêu Nhi thấp giọng : - Nghe trong giang hồ truyền ngôn rằng người này có một người mẹ ở vùng biên ngoại và rất giỏi về thuật ẩn thân, nghe nói thuật ấy từ Ba Tư truyền sang, mà dòng họ của Bốc Công Trực cũng là người Ba Tư nữa. Chỉ có điều không biết Bốc Công Trực có học được thuật ấy của mẹ ông ta hay không ? Vương Lân Hoa hỏi : - Như thế nào gọi là thuật ẩn thân ? Hùng Miêu Nhi nói : - Nghe đâu đó là thuật của người phù thủy Ấn Độ, Phi Châu và cũng có xuất hiện nhiều ở Ba Tư nữa. Hắn mỉm cười nói tiếp : - Sự lợi hại của nó không nghe nói rõ, chỉ nghe rằng nếu cần trốn địch, thì thuật này là cách độc nhất vô nhị trong các thứ võ công . Chu Thất Thất bật cười : - Môn võ công gì lại chỉ chuyên môn… chạy trốn . Hùng Miêu Nhi cũng cười : - Học được thuật này nghe nói khi cần trốn thì không một ai có thể tìm được. Không ai cản nổi mà cũng không làm sao rượt nổi, vì thế, sự truyền tụng võ công của Bốc Công Trực trong giang hồ e rằng cũng chỉ vì môn ấy mà thôi… Vương Lân Hoa mỉm cười lầm thầm một mình : - Thuật đào tẩu ? Cũng hay hay… Trầm Lãng mỉm cười nhìn vào mặt Vương Lân Hoa , ai cũng biết trong tim đen là hắn đang chíp cái thuật “đào tẩu” ấy dữ lắm…
*****
Chiếc rương hoa quí được khiêng vào đặt ngay chính giữa… Tất cả cặp mắt trong đại điện đều bị hút cả về phía Bốc Công Trực và chiếc rương. Cả hai, một người, một vật đúng là mục tiêu rất ưa nhìn. Khoái Lạc Vương vẫn ngồi trong tư thế chủ nhân, sắc mặt cố tạo vẻ uy nghiêm hoà dịu, nhưng tia mắt ông ta cũng không khỏi dán vào hai vật đó. Bốc Công Trực thừa biết thiên hạ đang tập trung dòm mình nhưng vẻ mặt hắn rất tự nhiên, không gấp gáp mà cũng không khúm núm. Phong thái của hắn trông thật an nhàn… Tiếng nhạc tiếp khách lại trỗi lên đúng cách, Khoái Lạc Vương vẫn chưa nói một câu nào… Bốc Công Trực vẫn trong tư thế an nhàn, hai chiếc vòng đeo tòn ten nơi lỗ tai của hắn đong đưa óng ánh… Tiếng nhạc thưa dần và dứt hẳn, giàn hầu bên phía trái, tiếng xướng ngôn cao vút : - Nam Cương Bốc Công Trực tiếp kiến . Bốc Công Trực bước nhanh lên mấy bước vòng tay : - Nam Cương Bốc Công Trực xin bái kiến Vương Gia . Cung hạ đại lễ hôn nhân quí phủ . Khoái Lạc Vương hơi nghiêng mình đáp lễ : - Các hạ không ngại đường xa đến đây, thạnh tình ấy khiến cho Tiểu Vương vô cùng áy náy . Bốc Công Trực nói : - Vãn bối từ lâu đã ngưỡng mộ uy danh của Vương Gia, chỉ hận mình không có duyên bái kiến. Hôm nay mạo muội đến đây, được Vương Gia không hài tội đã là một điều đại hạnh cho vãn bối lắm rồi . Khoái Lạc Vương cười ha hả : - Bốc quan nhân khách sáo rồi đấy nhé… Mời, xin mời ngồi. Câu nói của Khoái Lạc Vương chưa dứt thì hai bên tả hữa một giàn đôn gấm đã được dời ra… Bốc Công Trực cúi đầu lui lại, nhưng hắn chưa ngồi vội, hắn vòng tay cung kính : - Đa tạ Vương Gia đã cho phép được ngồi, nhưng vãn bối mong Vương Gia hãy nhận cho lễ mọn. Khoái Lạc Vương vuốt râu cười : - Công khó đường xa đến chung vui với bản vương như thế là đã quá lắm rồi, bản vương dám đâu nghĩ đến hậu lễ của Bốc quan nhân . Bốc Công Trực vòng tay : - Vương Gia giàu trùm bốn bể, trên đời này đâu có lễ vật nào xứng đáng để cung dâng, vãn bối không dám dùng những thứ tầm thường, vì thế đã phải phí rất nhiều tâm huyết mới tìm ra được chút lễ mọn này, xin Vương Gia thương tình dung nạp . Khoái Lạc Vương cười : - Bốc quan nhân đã hết tình, bản vương đành phải vâng theo… Và ông ta vụt ngưng cười đột ngột, đôi mắt chăm chăm vào chiếc rương trầm giọng : - Nhất định là quà tặng của Bốc quan nhân phải là hi hữu, bản vương nhất định không ngăn được lòng tham, muốn được xem ngay tức khắc . Bốc Công Trực vòng tay cung kính : - Thật ra thì lễ tuy mọn nhưng cũng khá là đặc biệt, vãn bối phải phí quá nhiều tâm huyết mới được vào tay, mong Vương Gia không tị hiềm vật mọn là vãn bối cảm kích vô cùng . Hắn vỗ tay nhè nhẹ, tám tên thuộc hạ chầm chậm, bước lại khiêng chiếc rương đặt sát vào bậc tam cấp trước bàn của Khoái Lạc Vương . Bao nhiêu cặp mắt của những người có mặt đều tập trung vào chiếc rương, ai ai cũng chờ xem món lễ mà chắc chắn phải là vật hãn hữu trên đời… Chỉ riêng có vị Tân Nương Bạch Phi Phi từ đầu chí cuối đôi mắt ngời ngời ẩn sau mành lưới kim cương, không hề chú ý đến chiếc rương mà lại nhìn vào Khoái Lạc Vương … Hình như đối với chiếc rương mà Bốc Công Trực khéo léo “quảng cáo” nãy giờ không làm cho nàng hứng thú, hoặc là nàng đã quá thừa biết bên trong chứa đựng những gì rồi…