watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
06:41:5230/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Võ Lâm Tuyệt Địa - Cổ Long - Chương 61-80 - Trang 12
Chỉ mục bài viết
Võ Lâm Tuyệt Địa - Cổ Long - Chương 61-80
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Tất cả các trang
Trang 12 trong tổng số 40



Hồi 66-2

Ông ta lại kéo tay Trầm Lãng và cười nói tiếp:
- Nhưng này, sau khi thấy nàng rồi đừng có xiêu hồn lạc phách nhé. Tất cả  những gì của bản Vương cũng đều không tiếc với túc hạ, chỉ trừ nàng.
Ông ta ngưng nói ngửa mặt cười dài, một giọng cười cực kỳ đắc ý.
Trầm Lãng nói lầm thầm:
- Cũng mong rằng nàng không làm tôi thất vọng.
Lời nói của Trầm Lãng quả có nhiều hậu ý, cũng may là Khoái Lạc Vương không  nghe thấy.
Trong nội cung lại còn có nội cung.
Trầm Lãng theo Khoái Lạc Vương xuyên qua nhiều mành trướng, từ bên ngoài hãy  còn nghe văng vẳng tiếng chắc lưỡi hít hà của đám thiếu nữ khi nãy, trong giọng điệu  tiếc rẻ y như có xen lẫn lời nguyền rủa.
Khoái Lạc Vương cười :
- Trầm Lãng, đáng lý túc hạ không nên chạm tự ái của họ, túc hạ không ngó  ngàng tới họ, chắc chắn sẽ làm cho họ thất vọng vô cùng.
Trầm Lãng mỉm cười :
- Tại hạ vốn là kẻ lỗ mãng, làm sao bì kịp được phong thái lân hương tích ngọc  của Vương gia .
Khoái Lạc Vương cười :
- Thế mà bọn thiếu nữ diễm lệ khi nãy muốn kiếm một người chồng lỗ mãng như  thế mà không được đấy chứ .
Và ông ta vụt thấp giọng :
- Cười nhỏ và đi nhè nhẹ một chút, thân thể nàng yếu mềm lắm, chịu không nổi  sự kinh động đâu .
Trầm Lãng cười thầm: “Thật không ngờ Khoái Lạc Vương lại lân ái nàng như thế.  Phù Sai lân ái Tây Thi chắc cũng không hơn.”
Và Trầm Lãng chợt cảm nghe hồi hộp: “Biết có phải nàng chăng ?”
Chợt thấy màn nhung trước mặt lộ ra một khung cửa hẹp.
Trầm Lãng đã từng thấy nhiều cửa hẹp, có loại bằng cây quí, có loại bằng đá mài,  cũng có loại cẩn vàng nạm ngọc, nhưng so với khung cửa này thì hoàn toàn không  giống, hoàn toàn không thể sánh được.
Khung cửa này là dùng hoa tươi kết lại, muôn ngàn đoá hoa màu sắc rất khác  nhau, lại được kết liền nhau trông vào thật là rạng rỡ.
Hai đứa tiểu hoàn tóc còn gióc biếm đứng hầu ngoài cửa vừa thấy Khoái Lạc  Vương đến lại lật đật quì xuống khấu đầu:
- Vương gia hôm nay đến quá sớm .
Hai cô ả vừa nói vừa liếc Trầm Lãng.
Tuy tuổi hãy còn nhỏ, nhưng đôi mắt của hai cô gái thật là linh hoạt đa tình.
Khoái Lạc Vương cười nói:
- Không phải hôm nay quá sớm, mà tại hôm rồi quá trễ thì đúng hơn .
Cô ả đứng bên phải cười nói:
- Phải rồi, mỗi ngày vào buổi tối Vương gia cũng đều đến viếng an cô nương chỉ  có đêm rồi cô nương tôi đợi hết giờ này sang giờ khác mà Vương gia cũng không đến,  cô nương tôi sốt ruột gan.
Khoái Lạc Vương hỏi:
- Nàng đợi ta lâu lắm thật à ?
Cô bé nói:
- Thật chứ, không tin Vương gia cứ hỏi Yến Nhi đây thì biết .
Cô bé tên Yến Nhi rướt nói:
- Thuộc hạ cũng không biết cô nương có sốt ruột không, chỉ thấy trong lúc đợi, cô  nương đã bóp nát cả một xâu chuỗi minh châu...
Khoái Lạc Vương khoái chí vuốt râu cười ha hả, nhưng tiếng cười vừa phát lên thì  ông ta lại rụt cổ thè lưỡi hỏi:
- Cô nương có phải bây giờ đang ngủ không ?
Cô bé tên Oanh Nhi nói:
- Lúc nãy nhờ uống nửa chén nước sâm nên cô nương mới chợp mắt được đó.
Khoái Lạc Vương gật gật đầu biểu lộ vẻ thất vọng, ông ta y như là không dám  kinh động đến giấc ngủ của nàng.
Oanh Nhi nói:
- Bây giờ xin thỉnh Vương gia trước uống vài chung trà, khi cô nương thức giấc  chúng thuộc hạ sẽ ra thỉnh Vương gia.
Khoái Lạc Vương cười thật dịu:
- Bản Vương chỉ nhè nhẹ vào dòm nàng một chút được không ?
Oanh Nhi nói:
- Vương gia muốn vào thì ai dám cản .
Yến Nhi cười :
- Chỉ có điều Vương gia thừa biết cô nương rất hay giật mình trong lúc ngủ nếu  nghe tiếng động, cho nên chính Vương gia đã ban lệnh không cho một ai làm kinh  động khi cô nương đang ngủ .
Khoái Lạc Vương ngập ngừng:
- À... à...
Và ông ta quay qua cười gượng nói với Trầm Lãng :
- Có lẽ bản Vương không nên nuốt lời, khi lệnh đã ban ra trước mặt bọn a hoàn
nhỉ ?
Trầm Lãng mỉm cười :  - Vâng vâng, đúng như thế .
Khoái Lạc Vương nói mau:  - Thế thì... chúng ta đi ra ngoài một chút vậy .
Trầm Lãng gật đầu:  - Vâng, nên đi ra là phải .
Trầm Lãng thật không ngờ một con người ngang dọc như Khoái Lạc Vương mà lại  quá thủ lễ với một cô gái như vậy. Nếu vị cô nương mà đúng như người Trầm Lãng nghĩ  thì quả là nàng thủ đoạn quá cao siêu.
Khoái Lạc Vương đi ra mà mắt thì cứ liếc lại nơi khung cửa như luyến tiếc.
Chợt nghe mùi hương từ trong cửa bay ra và tiếp theo là một giọng nói dịu dàng:
- Có phải Vương gia đến đó không ?
Khoái Lạc Vương mừng rỡ ra mặt, nhưng miệng thì cứ nói:
- Được được... nàng cứ ngủ... cứ ngủ...
Oanh Nhi bĩu môi nói nhỏ:
- Đã làm ồn cho người ta tỉnh dậy mà lại còn bảo ngủ đi ngủ đi...
Khoái Lạc Vương làm bộ không nghe:
- Thôi, để lúc khác rồi bản Vương sẽ lại đến.
Tiếng từ trong cửa cười thật dịu:
- Vương gia đã đến mà sao lại không vào ?
Khoái Lạc Vương cười :
- Đi vào làm kinh động nàng sao ?
Tiếng từ trong cửa lại cười :
- Vương gia đã đến thì dù cho ba ngày ba đêm không ngủ tiện thiếp cũng vui.
Giọng cười thật trong thật dịu, thật đúng là một giọng cười làm điên đảo lòng  người.
Thoáng nghe giọng cười ấy, mắt Trầm Lãng vụt sáng lên.
Và Khoái Lạc Vương cười lớn:
- Đã thế, bản Vương xin vào vậy. chỉ có điều, bữa nay có một người khách cũng  muốn diện kiến cô nương, không biết cô nương có bằng lòng tiếp hay không ?
Tiếng trong cửa nói:
- Vương gia đã đưa khách đến, tất nhiên phải là hạng siêu quần, lẽ đâu tiện thiếp  không vì Vương gia mà tiếp.
Khoái Lạc Vương khẽ kéo tay áo Trầm Lãng và thấp giọng:
- Túc hạ có nghe không ? Giọng nói thật là ngọt lịm .
Trầm Lãng cười :
- Quả thật bất phàm .
Yến Nhi và Oanh Nhi cúi rạp mình:
- Xin thỉnh Vương gia .
Hai người bước vào phòng.
Quả là một thế giới của hương hoa. Muôn vạn đóa hoa hồng tô điểm cho một gian  phòng như tiên cảnh.
Trong vạn lục hồng trung, một người thiếu nữ áo trắng, tóc giống như dòng suối  đen huyền bỏ xõa, ngồi dựa nghiêng nghiêng trên chiếc ghế bọc nhung, sắc đẹp của  nàng đã làm cho hoa hồng phai nhạt.
Trầm Lãng bước vô tim vụt rộn lên khi nhận ra nàng.
Nàng quả đúng là người mà hắn nghĩ, nàng quả đúng là Bạch Phi Phi .
Đôi mắt của nàng phớt qua Trầm Lãng như nói lên điều u oán, như nói lên nỗi vui  mừng... Không bút mực nào có thể tả được đôi mắt đó. Một đôi mắt nặng trĩu tâm tư...
Miệng nàng hé mở như hoa:
- Tiện thiếp yếu đuối không thể đứng lên làm lễ. Xin Vương gia thứ tội .
Khoái Lạc Vương nói mau:
- Được rồi... được rồi, cô nương cứ nằm đi, nằm nghỉ đi.
Và kéo Trầm Lãng nhích tới, Khoái Lạc Vương mỉm cười :
- Đây là công tử Trầm Lãng, người khách muốn được diện kiến cô nương đây .
Chỉ trong một thoáng qua, đầu óc của Trầm Lãng diễn biến không biết bao nhiêu  ý nghĩ...
Chẳng lẽ Khoái Lạc Vương lại không biết là nàng biết mình ư ?
Và nàng, nàng chẳng lẽ lại cố ý làm ra vẻ không biết mình ?
Chính Trầm Lãng, Trầm Lãng cũng không biết mình có nên làm bộ không nhận  biết nàng chăng ?
Bạch Phi Phi khẽ thở ra:
- Vương gia đã thừa biết rằng tiện thiếp biết Trầm công tử, thế tại sao lại còn cố  làm như thế ?
Khoái Lạc Vương vỗ vỗ trán:
- À à... thì ra Trầm công tử mà cô nương nói đó là Trầm công tử đây sao ?
Bạch Phi Phi cười thật dịu:
- Ngày xưa, lúc lưu lãng giang hồ, nếu mấy bận không nhờ Trầm công tử cứu trợ,  thì bây giờ... bây giờ sợ e không còn để ở đây hầu hạ Vương gia.
Khoái Lạc Vương cười :
- Như thế thì bản Vương phải tạ ơn công tử .
Trầm Lãng vòng tay:
- Không dám .
Bạch Phi Phi :
- Trầm công tử lần này đến đây thật tiện thiếp vui mừng hết sức .
Khoái Lạc Vương cười :
- Bây giờ thì cần nói để cô nương rõ, Trầm công tử hiện nay đã là người nhà của  mình rồi.
Bạch Phi Phi lộ vẻ mừng rỡ:
- Thật... thật ấy à ?
Khoái Lạc Vương cười :
- Bản Vương cho đầu có lừa cả mọi người trên đời, nhưng nhất định không bao  giờ lừa cô nương đâu .
Bạch Phi Phi nói:
- Thật đây là một hỉ sự, tiện thiếp phải thân tự kính rượu cho nhị vị mới được.
Vừa nói Bạch Phi Phi vừa cố sức chống tay ngồi dậy.
Khoái Lạc Vương lật đật bước lại đỡ lấy nàng:
- Được rồi, cô nương khỏi nhọc, nếu cần thì bản Vương sẽ tự gọi người.
Bạch Phi Phi nói:
- Vương gia yên lòng, tiện thiếp bây giờ khỏe lắm .
Nàng cười nhẹ và tiếp lời:
- Huống chi, bữa nay là ngày anh hùng kiến diện, nếu tiện thiếp không chính tay  kính rượu thì lại là một chuyện tiếc rẻ muôn đời.
Nàng bước xuống giường hoa và nhẹ nhẹ đi ra phía sau.
Nhìn theo bóng nàng, Khoái Lạc Vương thở ra:
- Nàng cái gì cũng đẹp, chỉ có điều thể lực yếu đuối quá .
Và ông ta quay qua hỏi Trầm Lãng :
- Túc hạ thấy nàng như thế nào ?
Trầm Lãng mỉm cười, nhưng rồi lại thở ra:
- Danh hoa Lưu chủ, tại hạ đâu dám phẩm bình.
Khoái Lạc Vương khẽ vuốt râu:
- Hơi hám của túc hạ in như là... ghen với bản Vương ?
Trầm Lãng cười :
- Chính Vương gia hy vọng có thể làm cho tại hạ ghen đấy mà .
Khoái Lạc Vương cười lớn:
- Tài sức của Trầm Lãng quả là muôn người nan dịch, mà môi mép của Trầm  Lãng thì muôn miệng cũng phải chịu thua... Nếu trời bắt chọn giữa Trầm Lãng và Bạch  Phi Phi thì bản Vương bằng lòng chọn Trầm Lãng .
Trầm Lãng vòng tay cười :
- Vương gia nói như thế thật còn hơn muôn vàng lời khen tặng .
Khoái Lạc Vương vụt nín cười và nhìn thẳng vào mặt Trầm Lãng :
- Bản Vương đãi túc hạ như thế, mong túc hạ ngày sau đừng có phụ bản Vương.
Trầm Lãng nghiêm giọng :
- Tình tri ngộ này trọn đời không quên được.
Khoái Lạc Vương vỗ vai Trầm Lãng cười lớn:
- Hay lắm, anh hùng và mỹ nhân đều về cả nơi ta nhất định ngày nay bản Vương  say mới được... Phải say mới được .
Ngay lúc đó Bạch Phi Phi đã tha thước đi ra.
Tà áo lụa của nàng phảng phất như tiên nữ.
Yến Nhi và Oanh Nhi theo sau, một bưng mâm bát trần, một bưng mâm kim bôi  mỹ tửu.
Bạch Phi Phi cười thật đẹp:
- Không có chi đãi Trầm công tử, tiện thiếp chỉ có rượu “Khổng Tước Khai Bình”,  một thứ rượu Vương gia rất ưa thích, nhưng biết có vừa ý Trầm công tử được chăng ?
Trầm Lãng cười :
- Vương gia là người đầy đủ sức tài để giám thưởng ngoại nhân mỹ tửu, một khi  Vương gia đã nhận là ngon thì.
Trầm Lãng nói chưa dứt, Yến Nhi bưng mâm rượu bước tới chợt vấp phải tấm  thảm dưới chân, chúi vào mình Trầm Lãng. Trầm Lãng lật đật đỡ lấy chợt nghe trong  tay có một mảnh giấy vo tròn.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 182
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com