watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
16:05:3829/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Võ Lâm Tuyệt Địa - Cổ Long - Chương 61-80 - Trang 2
Chỉ mục bài viết
Võ Lâm Tuyệt Địa - Cổ Long - Chương 61-80
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Tất cả các trang
Trang 2 trong tổng số 40



Hồi 61-2

Hai gã Cấp Phong Kỵ Sĩ khiêng ra một cái ruơng, dở nắp, một cậu bé nhảy ra
Là một gã thiếu niên, nhưng gọi là cậu bé là vì cậu ta có thân hình quá nhỏ. Phải  gọi là nhỏ chứ không thể nói là lùn. Vì người lớn tuổi mà lùn thì thường rất khó coi, trái  lại cậu thiếu niên này thân thể rất đều đặn cân xứng, chỉ có cái đầu hơi lớn một chút,  nhưng cũng không lớn quá, bù vào đó cậu ta có đôi mắt cực kỳ tinh xảo.
Cậu ta mặc bộ đồ trắng muốt, đeo hai chiếc bao tay cũng trắng... Một màu trắng  đến lạnh người, có đem rọi kiếng hiển vi cũng khó tìm ra vết bụi.
Cậu ta ngồi bên mép bàn, thu mình nhỏ như một con vượn, cậu ta chớp chớp mắt  cười :
- Đùa thì phải đùa với người đẹp, đánh bạc phải đánh công bằng... Công bằng  hay không công bằng, các vị nhất định sẽ được xem rõ. Tiểu tử tên "Tiên Tinh Linh",  được phép ra đây chia bài cho các vị.
Gã nói rất rõ ràng mạch lạc.
Trầm Lãng biết ngay Khoái Lạc Vương sợ mọi người nghi có sự gian lận nên cho  chú bé này ra chia bài, cốt để tránh tiếng và cho mọi người thoả mãn.
Tiểu Tinh Linh ôm bộ bài đưa ra trước mặt mọi người :
- Chư vị, bài này thật tốt, bề nút khảm bằng một thứ sơn rất quí, sờ tay láng như  phía lưng bài, và lưng bài một màu bóng loáng như nhau, không có chi khác biệt. Xin  chư vị khám nghiệm .
Nhiều tiếng nói một lượt :
- Khỏi, khỏi cần phải xem gì cả .
Tiểu Tinh Linh nói :
- Mỗi một bận chia bài, nếu các vị thấy có điều chi không phải, xin cứ chặt tay  tiểu tử.
Long Tứ Hải cười :
- Chuyện đánh bạc công bình của Vương gia, ai ai cũng đều biết .
Tiểu Tinh Linh cười :
- Đã vậy, xin chư vị chú ý thêm một điều là vàng vòng, bạc nén, ngân phiếu đều  dùng được cả, luôn những gì quý giá trong mình cũng đều có thể trị giá bằng tiền.  Nhưng nếu khi không còn gì trong mình cả, thì xin ngừng đánh.
Trầm Lãng gật gù, đánh như thế quả là Khoái Lạc Vương đã chơi một cách công
bình.
Tiểu Tinh Linh nói tiếp :
- Mỗi chư vị đến đây, lẽ tự nhiên Vương gia sẽ làm cái, nhưng bao giờ nếu có vị  nào muốn làm cái thì xin cứ tự tiện...
Nói xong hắn bắt đầu chia bài, bàn tay chia bài thật thuần thục ...
Trịnh Lan Châu nhè nhẹ đẩy ra một xấp ngân phiếu...
Tiểu Bá Vương cũng đẩy ra một số tiền vàng. Vừa đẩy ra hắn vừa cười :
- Thử ván đầu xem nào .
Khoái Lạc Vương vụt nói lanh lảnh :
- Lấy tiền vàng ấy lại, đi ra .
Tiểu Bá Vương sửng sốt :
- Sao ? Tiền này không xài được à ?
Người đứng sau Khoái Lạc Vương, người đã dùng "Cách Sơn Đả Hổ" đánh Hạ  Nguyên Nguyên khi nãy, cất giọng lạnh lùng :
- Vàng thì tốt, nhưng tay dơ lắm .
Giọng nói thật chậm rãi, nhưng lạnh băng như mũi nhọn xoáy vào tai.
Tiểu Bá Vương cười lớn :
- Tay dơ ? Tay dơ thì sao ? Đến đây đánh bạc chứ đâu phải so sánh tay dơ sạch ?
Hắn nói vừa dứt, thình lình một bàn tay từ phía sau lưng nắm cổ áo hắn dỡ lên...
Tiểu Bá Vương giật mình, định vung tay chống lại, nhưng không biết sao tay chân  rũ liệt không cử động được, bị xách bỏng lên như một con gà chết...
Một tiếng lạnh lùng quát khẽ :
- Đi ra .
Tiếng quát chưa dứt, Tiểu Bá Vương bị bắn bổng ra ngoài cửa.
Hắn chống tay gượng dậy mấy lần mà vẫn chưa đứng dậy nổi.
Nữ Bá Vương ré lên một tiếng chạy ra ngoài mất dạng.
Trong gian phòng lặng im thin thít...
Khoái Lạc Vương điềm đạm mỉm cười :
- Quét cái thứ dơ dáy đó cho ở đây sạch sẽ, bây giờ xin chư vị bắt đầu...
Quân bài thứ nhất lật ra, nhà cái sáu nút ăn hết chỉ chung Trầm Lãng bảy nút  một ngàn lượng.
Cả vốn lẫn lời, Trầm Lãng đùa cả ra.
Bàn thứ hai, nhà cái tám nút ăn hết, chỉ thua Trầm Lãng chín nút, hai ngàn lượng.
Cứ đánh bồi như thế, Trầm Lãng thắng luôn năm ván, được tất cả một vạn sáu  ngàn lượng...
Đôi mắt Nhiễm Hương sáng rực ...
Chu Thiên Phú bắt đầu có vẻ bất an, đôi mắt đỏ ngầu vừa thèm muốn vừa ghen  ghét liếc Trầm Lãng. Hắn đã thua đúng một vạn lượng.
Long Tứ Hải và Trịnh Lan Châu cũng thua, tinh thần họ tuy vẫn giữ bình thản  nhưng tay đã thấm mồ hôi...
Chỉ có tia mắt Khoái Lạc Vương là vẫn nhọn hoắt lạnh lùng, và tự nhiên là nhìn  Trầm Lãng nhiều hơn hết.
Vòng bài lại tiếp tục chia và tiếp tục lật, ai cũng có ăn có thua, chỉ có Chu Thiên  Phú mười bàn chưa có một bàn được, mồ hôi hắn vã ra như tắm.
Hắn nghiến răng rung tay đẩy hết đống bạc :
- Hổng lẽ xui hoài .
Trịnh Lan Châu cười gật :
- Phải, đâu lại xui hoài sao ?
Nhà cái được luôn mấy lượt, Chu Thiên Phú đi đứt ba vạn chín ngàn lượng. Long  Tứ Hải mất hai vạn, Trầm Lãng cũng thua lại hai ngàn...
Nhưng ván kế thì Trầm Lãng ăn lại được sáu ngàn lượng. Như vậy tính đến hiện  tại, hắn ăn tất cả được mười vạn hai ngàn năm trăm lượng.
Trong sòng bạc, kẻ nào ăn nhiều, kẻ đó là thần. Bao nhiêu cặp mắt kính trọng  đều dồn về phía Trầm Lãng. Chỉ có Khoái Lạc Vương thì vẫn lạnh như băng và Trầm  Lãng thì vẫn điềm đạm mỉm cười.
Chu Thiên Phú thì y như khoanh tròn trong chiếc ghế bành, hắn co rút lại và lầm  thầm run rẩy :
- Mười một vạn năm ngàn lạng... mười một vạn năm ngàn lạng ...
Trịnh Lan Châu nhìn hắn có vẻ thương hại :
- Túc hạ đêm nay bài xấu quá, hay là nghỉ xả hơi một lúc đi .
Chu Thiên Phú mím môi gắng gượng :
- Không. Đánh vài ván nữa ...
Hắn đẩy ra ba vạn, và chiếc túi hoàn toàn lép xẹp...
Long Tứ Hải đứng dậy cười ha hả :
- Thôi, tại hạ nghỉ, nếu để thua nữa thì đám anh em tại hạ sẽ không ngủ được vì  thiếu rượu.
Trầm Lãng gật gù... thua mà vẫn giữ được tác phong tự nhiên như thế, thì quả  xứng đáng là một đại ca có hàng ngàn em út.
Vòng bài được lật lên, Tiểu Tinh Linh hô lớn :
- Nhà cái chín nút, ăn hết .
Đôi mắt Chu Thiên Phú ngờ nghệch như mắt cá chết, hắn lập cập lột hết cà rá,  nhẫn, luôn cả chiếc ống điếu bịt vàng, đẩy ra một lượt, nói không ra tiếng :
- Tất cả ... tất cả định giá bao nhiêu ?
Tiểu Tinh Linh nhìn qua và nói liền :
- Năm vạn năm ngàn lượng .
Chu Thiên Phú không dùng khăn nữa, mà lấy tay gạt mồ hôi :
- Rồi, năm vạn năm ngàn lượng... đặt hết... hết một cây .
Bài lại lật lên, Chu Thiên Phú cầm bài rớt lên rớt xuống và liếc qua bài nhà cái,  rồi hắn vùng ngã chúi xuống ghế ngất xỉu ...
Khoái Lạc Vương lạnh lùng :
- Lý Đăng Long, đưa hắn ra ngoài, hắn có cần gì thì giúp cho hắn .
Lý Đăng Long xốc lấy Chu Thiên Phú, đem thẳng ra ngoài.
Khoái Lạc Vương nói :
- Trịnh tiên sinh ra sao rồi ?
Trịnh Lan Châu cười :
- Thắng ít ít ...
Khoái Lạc Vương hỏi tiếp :
- Tiên sinh có cần nghỉ không ? Nếu cần thì bản toà đánh tay đôi với Trầm công  tử ít ván xem sao ?
Trịnh Lan Châu cười :
- Ý tại hạ đang muốn thế, muốn xem nhị vị "Long tranh hổ đấu" .
Và hắn đẩy ra một đống bạc ước độ hơn hai ngàn lượng về phía Tiểu Tinh Linh,  mỉm cười:
- Có một chút ít bạc lẻ này xin biếu tiểu ca mua quà lấy thảo ...
Tiểu Tinh Linh quỳ mọp gối, cười nói :
- Cảm ơn Trịnh tiên sinh... tiên sinh chỉ ăn được non ngàn, mà lại thưởng tiểu  nhân quá hai ngàn, như vậy sang năm chắc tiểu nhân sẽ cưới vợ được rồi .
Trịnh Lan Châu cười ha hả đứng lên :
- Tại hạ xin cáo thoái .
Khoái Lạc Vương nói :
- Trịnh tiên sinh ngồi chơi mà, có chi gấp ?
Trịnh Lan Châu do dự rồi ngồi xuống mỉm cười :
- Vâng, nếu thế thì tại hạ xin được ngồi hầu vậy... Thật tình tại hạ cũng muốn  được xem... đúng ra sòng bạc đêm nay, bây giờ mới chính thức mở đầu đây .
Trầm Lãng vẫn mỉm cười, hai tay hắn vẫn khô vẫn sạch ...
Trịnh Lan Châu nói đúng.
Sòng bạc kinh tâm động phách, sòng bạc "Long tranh hổ đấu" thật sự bây giờ mới  mở đầu.
Không chỉ riêng mình Trịnh Lan Châu thấy thế, không chỉ một mình Nhiễm  Hương hồi hộp nghĩ thế, mà chính Trầm Lãng, chính Khoái Lạc Vương đều thấy như thế  trước hơn ai hết.
Và trận này, Trầm Lãng thừa biết Khoái Lạc Vương cố nắm phần chủ động.
Tuy trong tay số ăn được nãy giờ cũng kể là vốn đã to, nhưng đối phương không  phải là kẻ yếu hèn mà lại là kẻ không bao giờ chịu bại trong sòng bạc.
Và cho đến bây giờ, Trầm Lãng vẫn còn thấy sòng bạc gửi nhiều vào may rủi, mà  may rủi thường có trong thì giờ ngắn, chứ nếu kéo dài thời gian thì kẻ mạnh vốn vẫn  chiếm thượng phong.
Chưa có một diểm gì để tạm vin vào gọi là bí quyết thắng Khoái Lạc Vương được
cả.
Khoái Lạc Vương chợt nói :
- Bây giờ đánh tay đôi, mà nếu một người làm cái, một người đặt tiền thì sòng bài  trở nên nhạt nhẽo quá, phải không Trầm công tử ?
Trầm Lãng mỉm cười :
- Vâng, Vương gia cứ nói .
Tia mắt như điện của Khoái Lạc Vương bắn thẳng vào mặt Trầm Lãng :
- Bài vốn là con bài chết, nhưng cách đánh có thể biến hoá sống động, chỉ có  cách biến hoá sống động thì cuộc chơi mới thú vị...
Trầm Lãng hỏi :
- Cách đánh biến hoá như thế nào ?
Khoái Lạc Vương nói chầm chậm :
- Nếu thay nhau làm cái, thay nhau đặt tiền thì có lẽ mình sẽ ngủ gục mất... Chi  bằng đánh theo lối đánh phé, nghĩa là vẫn tính nút mà định thắng bại như bài cào,  nhưng đôi bên sau khi xem kín bài mình rồi có quyền đặt thêm tiền, đối phương có  quyền bỏ hoặc bắt, hoặc bắt và tố lại. Bắt suông thì lật bài lên tính nút ăn tiền, không  dám bắt, bỏ bài thì thua, đánh như thế mới hào hứng ...
Khoái Lạc Vương mỉm cười nói tiếp :
- Như vậy bài tốt hay xấu, lớn hay nhỏ không thành vấn đề, mà cái hay là ở chỗ  làm sao đối phương phải bỏ không dám theo...
Trầm Lãng giật mình, nhưng mắt lại sáng lên...
Không ngờ Khoái Lạc Vương nghĩ ra cách đánh bài cào mà "tố" như đánh phé ...
Đây là lối "cả vú lấp miệng em", nó có lợi nhiều cho kẻ vốn lớn, nhưng cũng có  lợi nhiều cho kẻ nào trầm tĩnh đoán được nước cao, bắt tật được đối phương.
Trầm Lãng vỗ tay :
- Hay lắm, thật là hay... cách đánh như thế, trừ cái vận hên ra, còn phải dùng trí  tuệ, thật là hay .
Khoái Lạc Vương nói :
- Phải rồi, cái kẽ hở của cách đánh này là bị đối phương soi thấu sắc diện tinh  thần. Nhìn vào thần sắc có thể đoán được đối phương bài lớn hay nhỏ...
Trầm Lãng cười lớn :
- Thật cách đánh này hay quá, sẽ gây hứng thú lắm .
Trịnh Lan Châu cười :
- Cách đánh này phải làm sao có được một vẻ mặt trơ trơ mới được. Thật là cách  đánh bài cào rất lạ, tại hạ chưa được nghe thấy bao giờ ...
Khoái Lạc Vương nói :
- Sòng bài cũng như chiến trường, sòng bài phải có cơ trí, cũng như chiến trường  phải có thấp cao. Thời cơ, trí tuệ, kỹ xảo, kinh nghiệm..., không thể thiếu một được.  Thua là tại vì kém mà thua, chứ không phải tại rủi ro gì cả.
Trịnh Lan Châu cười :
- Vương gia vốn là tuyệt đỉnh cao thủ, Trầm công tử cũng không phải yếu, nhị vị  giao tài tại sòng bạc này, tại hạ được xem thì phải được kể là vô cùng phúc đức.
Khoái Lạc Vương nói :
- Nếu Trầm công tử không có ý gì khác thì chúng ta bắt đầu vậy .
Trầm Lãng cười :
- Khi "tố" thì tuỳ bao nhiêu cũng được, nhưng vòng đầu phải có hạn định chứ ?
Trầm ngâm một giây, Khoái Lạc Vương nói :
- Năm ngàn lượng được không ?
Trầm Lãng cười :
- Vâng, năm ngàn lượng tiền chết .

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 205
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com