Hồi 21b
Ngồi xuống bên cạnh Ngạo Thiên, Sử Quách nói:
- Kim bằng hữu...Phải chăng ngươi uống rượu để khắc chế Di hồn phấn.
Ngạo Thiên gật đầu.
- Ngạo Thiên không muốn trở thành ma nhân nhưng lại không chịu nổi sự hành hạ của di hồn phấn mà Sử huynh nói. Chính vì thế nên mới phải dụng đến hạ sách là uống rượu.
Sử Quách buông tiếng thở dài. Y từ tốn nói:
- Kim Bằng hữu không muốn trở thành ma nhân buộc phải uống rượu. Cách làm của bằng hữu đúng là hạ sách thật. Không làm ma nhân. Bằng hữu trở thành ma men, mất cả phong thái của một trang nam nhi.
Ngạo Thiên cúi mặt nhìn xuống mũi giày nham nhở. Chàng buông tiếng thở dài rồi ôn nhu nói:
- Ngạo Thiên không còn sự lựa chọn nào khác. Thà tự hủy mình còn hơn trở thành ma nhân gieo họa cho bá tánh.
Ngẫn lên nhìn Sử Quách, Ngạo Thiên nói tiếp:
- Ngạo Thiên là người tầm thường và vô dụng. Thậm chí không còn là một con người nữa.
Sử Quách buông tiếng thở ra.
- Sử Quách có thể giúp Kim bằng hữu.
Ngạo Thiên phấn khích hẳn lên.
- Sử huynh có thể trục được độc chất di hồn phấn ư... hãy giúp Ngạo Thiên.
- Sử Quách không giúp được Ngạo Thiên mà chỉ có một người giúp được Kim bằng hữu.
- Sử huynh nói ai...có thể trục được di hồn phấn cho Ngạo Thiên.
Sử Quách nghiêm giọng nói:
- Lâm Bội Giao...chỉ có Bội Giao mới có thể giúp được Kim bằng hữu.
Chân mày Ngạo Thiên nhíu lại. Như trở thành bản năng, Ngạo Thiên với tay lấy vò rượu, nhưng Sử Quách cản lại.
Ngạo Thiên nhìn Sử Quách.
Sử Quách nói:
- Kim bằng hữu đừng chữa trị di hồn phấn theo hạ sách này nữa.
Ngạo Thiên rút tay về.
- Lúc này đúng là Ngạo Thiên chưa cần nhưng khi bị di hồn phấn hành, Sử Quách huynh hẳn cho Ngạo Thiên uống. Thà Ngạo Thiên là ma men chứ không thể là ma nhân.
Khoanh tay bó gối, Ngạo Thiên nhìn Sử Quách.
- Sử huynh nói Lâm Bội Giao tiểu thư có thể cứu được Ngạo Thiên. Sử huynh đúng...bởi vì Bội Giao là người của Độc ma Âu Dương Đình tất phải có giải dược di hồn tán.
Sử Quách cau mày.
- Kim bằng hữu nói gì thế...Lâm Bội Giao là người của ma đạo à?
- Sử huynh không tin?
- Làm sao Sử Quách tin được điều đó chứ?
Sử Qúach vừa dứt lời thì Ngạo Thiên cười khẩy một tiếng rồi nói:
- Thiên hạ nói nam nhân cứng rắn, xem ra điều đó sai bét cả rồi. Nam nhân chẳng cứng rắn chút nào. Nhất là trong tình trường, họ dễ dàng bị mụ mẫm bởi tình yêu.
Ngạo Thiên nhân Sử Quách.
- Cổ nhân nói không sai, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Rồi một ngày nào đó Sử Quách huynh cũng chẳng khác gì Kim Ngạo Thiên, cũng bệ rạc và thậm chí còn hơn nữa.
Mặt Sử Quách sa sầm.
- Kim bằng hữu nói thế có hàm ý gì.
- Sử huynh hẳn yêu Lâm Bội Giao tiểu thư như Sử huynh đã từng khuyên Ngạo Thiên tránh xa Dương Tiểu Ngọc.
- Tiểu Ngọc khác Bội Giao rất nhiều. Tiểu Ngọc là Mỹ diện đường lang, còn Bội Giao là một thục nữ biết đạo lý làm người.
Sử Quách vừa nói dứt câu Ngạo Thiên phá lên cười. Chàng vừa cười vừa nói:
- Sử huynh cho Ngạo Thiên một vò rượu. Ngạo Thiên sẽ nói chuyện này cho Sử Quách biết.
- Sử Quách không tiếc rượu với Kim bằng hữu. Nhưng ta không muốn ngươi tự biến mình thành ma men.
- Mai này Sử huynh cùng chẳng khác gì Ngạo Thiên đâu.
Sử Quách nhìn Ngạo Thiên.
Ngạo Thiên điểm nụ cười mỉm nhìn Sử Quách. Buông một tiếng thở dài, Ngạo Thiên nói:
- Ngạo Thiên đã mất tất cả rồi, chẳng còn gì để mất. Giờ chỉ còn lại một cái mạng yếu đuối, rệu rã này thôi. Nếu có mất thêm một lần nữa cũng chỉ mất mạng. Thứ sau cùng còn lại của Ngạo Thiên.
Thở hắt ra, Ngạo Thiên nói tiếp:
- Ngạo Thiên cũng chẳng nuối tiếc cái mạng này. Nó có thì cũng là chuyện bình thường. Thậm chí Ngạo Thiên còn muốn nó mau tan biến khỏi cõi đời này nữa. Bởi có tồn tại thì Ngạo Thiên cũng là kẻ vô dụng. Một khối thịt rệu rã...chỉ hơn bọn nhân là còn lý trí biết tránh xa ác đạo, tự hủy mình.
Sử Quách khẽ gật đầu.
- Nếu tất cả ma nhân đều nghĩ như Kim bằng hữu thì ma đao không thể tồn tại được.
- Sử huynh biết như vậy thì hãy cho Ngạo Thiên một lần tránh xa Lâm Bội Giao tiểu thư. Trước đây chỉ vì Ngạo Thiên không nghe lời của Sử Quách huynh, nên lưới tình che mờ mắt, nên cuối cùng phải nhận hậu quả bi ai như ngày hôm nay. Huyết ngọc không còn và bị trúng Di hồn phấn.
Người đưa Ngạo Thiên vào bẫy của ma đạo lại chính là người Ngạo Thiên tin nhất trong cuộc đời này.
- Dương Tiểu Ngọc.
Ngạo Thiên gật đầu.
- Đúng.
Sử Quách nhìn Ngạo Thiên mỉm cười.
- Giờ thì Kim bằng hữu đã tin lời Sử Quách.
- Tin và chứng kiến mọi sự thật đã muộn quá rồi. Kim Ngạo Thiên không còn là Kim Ngạo Thiên. Ngạo Thiên đã biến thành một gã ma men, bệ rạc và rệu rã. Một kẻ vô dụng chẳng làm được gì trong cuộc đời này. Ngoại trừ một con đường duy nhất là tự kết liễu đời mình. Nhưng trước khi kết thúc thể xác rệu rã và bại hoại này...Ngạo Thiên thỉnh cầu Sử huynh hãy nghe Ngạo Thiên một lần..tránh xa Lâm Bội Giao, như Sử huynh đã từng khuyên Ngạo Thiên tránh xa Tiểu Ngọc.
- Phàm những ai đứng ngoài lưới tình vẫn đủ minh mẫn và thông tuệ hơn người trong lưới tình.
Sử Quách với tay lấy vò rượu thứ hai đặt xuống trước mặt Ngạo Thiên.
Nhìn Ngạo Thiên, Sử Quách nói:
- Sử mỗ nghĩ Ngạo Thiên có lẽ đã nhầm ai đó với Lâm Bội Giao.
- Nếu những gì Ngạo Thiên chứng kiến không xảy ra ở biệt phủ của Lâm gia thì sẽ nghĩ như Sử huynh. Nhưng chuyện đó lại xảy ra ở Lâm gia.
Ngạo Thiên mở nắp vò rượu. Vừa mở nấp vò rượu chàng vừa nói:
- Thật lòng, Ngạo Thiên không muốn nói với Sử huynh...nhưng nghĩ đến bản thân mình...Ngạo Thiên buộc phải nói. Sử huynh là tửu quỷ. Đóa hoa kỳ tài của Thiếu Lâm tự. Ngạo Thiên không mặc nhiên thấy huynh rơi đúng vào cái bẫy tình mà Ngạo Thiên đã từng rơi vào, không muốn thấy huynh đang là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, sẽ biến thành như Ngạo Thiên.
Buông một tiếng thở dài, Ngạo Thiên trang trọng nói tiếp:
- Sử huynh hãy tránh xa Lâm Bội Giao. Hãy tránh xa nàng ta và đừng bao giờ nghĩ đến ả nửa. Một Ngạo Thiên trả giá cho sự yếu mềm của nam nhân đủ rồi. Không thể có thêm một Sử Quách bị cuốn vào bãi tình gian trá của ma đạo.
Nói rồi, Ngạo Thiên dốc vò rượu tu luôn một ngụm dài. Khi chàng đặt vò rượu xuống rồi, Sử Quách mới nói:
- Sử Quách nghĩ Ngạo Thiên hiểu lầm Lâm Bội Giao.
- Không thể nào lầm được.
Đôi tay Ngạo Thiên run rẩy ôm lấy vò rượu. Sử Quách buộc giữ vò rượu lại.
- Nói cho Sử Quách biết...vì sao Kim bằng hữu lại muốn Sử Quách tránh xa Lâm Bội Giao.
- Bội Giao cũng chẳng khác gì Dương Tiểu Ngọc.
Chàng vừa nói thì bất ngờ Bội Giao xuất hiện bước vào.
- Kim tiểu ca sai rồi...Bội Giao không bao giờ giống như Dương Tiểu Ngọc. Cũng như vậy, Sử huynh chẳng bao giờ như Kim Ngạo Thiên.
Ngạo Thiên ngẩng lên nhìn nàng.
- Bội Giao tiểu thư đó à?
Bội Giao nhạt nhẽo nói:
- Thế thì sao nào?
- Nàng tìm đến để giết Ngạo Thiên phải không?
- Một kẻ bại hoại, rệu rã như tiểu ca thì đâu còn ai quan tâm đến nữa. Tiểu ca sống nhưng chẳng khác gì đã chết rồi.
Ngạo Thiên cúi mặt nhìn xuống.
- Ngạo Thiên thừa nhận điều đó. Ta ra con người như thế này cũng bởi vì chữ tình...Ngạo Thiên không muốn thấy Sử Quách huynh đi theo vết chân đổ của Ngạo Thiên. Nên ta thỉnh cầu nàng hay tránh xa Sử Quách. Ngạo Thiên biết nàng như thế nào mà.
Bội Giao nhìn sang Sử Quách. Hai người đối nhãn với nhau nhưng im lặng.
Cứ như hai người đang trao đổi với nhau bằng ánh mắt mà không cần phải thốt ra lời.
Bội Giao buông tiếng thở dài, rồi hỏi Ngạo Thiên.
- Tiểu ca đã trúng phải Di hồn phấn phải không?
- Ngạo Thiên ngẩng lên nhìn nàng.
- Đúng. Ngạo Thiên không phủ nhận điều đó.
Chàng buông tiếng thở dài, nói tiếp:
- Di hồn tán của ma đạo quả là lợi hại, Ngạo Thiên muốn chống lại nó nên tự hủy mình trong men rượu chứ không bao giờ là ma nhân. Nàng có thể về báo lại với Âu Dương Đình như vậy. Ngạo Thiên sẽ không bao giờ là ma nhân như y muốn đâu.
Bội Giao nhìn Ngạo Thiên bằng ánh mắt khe khắt rồi nghiêm giọng nói:
- Tiểu ca...Lâm Bội Giao sẽ rời xa Sử Quách huynh, nhưng với một điều kiện.
- Nàng nói đi...Ngạo Thiên sẵn sàng.
Lâm Bội Giao nghiêm giọng nói:
- Ngạo Thiên phải đối mặt với di hồn phấn bằng ý chí và bản lĩnh của một nam tử hán đại trượng phu.
- Đối mặt với di hồn phấn bằng ý chí và bản lĩnh của một nam tử hán à?
Bội Giao gật đầu.
- Bội Giao muốn như vậy, Tiểu ca làm được chứ?
Ngạo Thiên lưỡng lự.
Thân ảnh Ngạo Thiên run lên lẩy bẩy như người lên cơn sốt. Bội Giao nheo mày. Sử Quách cũng lộ vẽ bất nhẫn. Y quay sang Bội Giao.
Buông tiếng thở dài, Bội Giao nói:
- Chỉ nghe đến di hồn phấn, tiểu ca đã không làm chủ mình rồi. Còn làm sao đối mặt với nó. Một kẻ yếu đuối như tiểu ca đúng là một xác chết biết thở. Một kẻ bại hoại và vô dụng. Hãy tự thẳng đứng lên bằng bản lĩnh của mình.
Sử Quách huynh đã vì Kim Ngạo Thiên thì Ngạo Thiên phải vì người chứ.
Ngạo Thiên nghiến hai hàm răng lại với nhau, gằn giọng nói:
- Ngạo Thiên đồng ý.
- Tất cả đều do Ngạo Thiên cả mà thôi. Huynh có là Kim Ngạo Thiên hay không phải là Kim Ngạo Thiên đều do chính tiểu ca định đoạt.
Nàng nhìn thẳng vào mắt Ngạo Thiên, từ tốn nói:
- Trong con người đã tồn tại cái thiện và cái ác. Cái ác sẽ biến mình thành "ma nhân", nếu tiểu ca thắng bản thân mình, tất có thể khống chế được di hồn phấn. Không giết được ma đạo trong bản thân mình. Có khống chế được ma đạo trong bản thân, Ngạo Thiên mới là Ngạo Thiên.
Ngạo Thiên thở dốc từng hơi một rồi gằn giọng nói:
- Bội Giao...ta chấp nhận đối mặt với bản thân mình. Nhưng...
Bội Giao mỉm cười.
- Bội Giao sẽ tránh xa Sử Quách huynh.
Ngạo Thiên nhìn Sử Quách.
- Sử huynh miễn thứ cho Ngạo Thiên.
- Vì Kim bằng hữu, ta chấp nhận chối bỏ cuộc tình này.
Sử Quách nói rồi bất ngờ vun chưởng vỗ vào vò rượu trao cho Ngạo Thiên. Rượu đổ ra lênh láng khắp gian tịnh cốc. Ngạo Thiên há hốc miệng.
- Sử huynh...đừng...
Bội Giao nghiêm giọng nói:
- Kim Ngạo Thiên phải đối mặt với Di hồn phấn bằng nghị lực và bản lĩnh của mình chứ không dựa vào vò rượu...Không tự hủy mình trở thành ma men để kháng lại di hồn phấn.
Bội Giao nhìn sang Sử Quách. Hai người lại hội nhãn nhìn nhau rồi mới quay bước bỏ đi ra khỏi tịnh xá. Bội Giao khép cửa lại.
Còn lại một mình, Ngạo Thiên trở bộ ngồi kiết dà. Chàng hít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, chờ đợi thời khắc hành hạ bởi di hồn phấn.
Thời gian chầm chậm trôi qua cho đến khi Ngạo Thiên cảm nhận xương sống mình có hàn khí. Sự cảm nhận đó toàn thân chàng nỗi đầy gai ốc. Ngạo Thiên biết sự hành hạ kia sẽ như thế nào. Nhưng bây giờ chàng phải đối mặt với nó. Không phải bằng ma rượu mà bằng chính tâm thức và ý chí của mình.
Ngạo Thiên rùng mình, khi cảm giác nhói buốt tự cột sống đâm dọc lên đến tận đỉnh đầu khiến chàng hoa mắt, thân thể rũ rượi. Đầu óc Ngạo Thiên mụ dần đi và trống rỗng. Cùng với cảm giác đó thì chàng ngỡ như mình có một đàn kiến, hay giòi bọ nhung nhúc xuất hiện trong nội thể mình. Chúng bò ra khắp cơ thể Ngạo Thiên và bắt đầu một cuộc tàn phá gặm nhấm từng cơ quan nội tạng của chàng.
Hai hàm răng Ngạo Thiên nghiến lại với nhau tạo những âm thanh ken két nghe buốt cả thính nhỉ. Chàng nghiến răng chịu đựng cái cảm giác khủng khiếp đó mà ngỡ như thời gian dừng lại để lũ bọ kia đào khoét đục lỗ thể pháp để chui ra ngoài.
Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm người Ngạo Thiên. Thứ mồ hôi tanh nồng, tanh nặc, ngay cả Ngạo Thiên cũng nhăn mày. Rồi một cái buốt nhói nơi trái tim trỗi lên.
Cái đau những tưởng xé tan thể pháp Ngạo Thiên thành trăm mảnh. Một cái đau âm ỷ và nhoi nhói. Cái đau đó như con quái vật rút dần lấy ý chí và nghị lực của chàng.
Trong cảm giác đau đớn tột độ, Ngạo Thiên rơi vào ảo giác mơ hồ.
Chàng nghĩ đến những thời khắc trong băng thất cùng với Dương Tiểu Ngọc, những lời nói đượm tình của nàng. Nghĩ đến những tháng ngày còn là một lịnh thiếu gia và những ý chí đó thôi thúc chàng chìm sâu vào cảnh giới hư vô không thật. Rồi tạo ra trong tầm thức động lực đi tìm Di hồn tán.
Những lời nói từ cỏi hư vô vi rót vào thính nhỉ Ngạo Thiên, khơi dậy trong chàng những bản năng thấp hèn. Và sự buông xuôi đặt mình cho số phận.
Ngạo Thiên cố tình nghĩ đến cái chết của Cù Bá Nhâm và Lăng Bội Phân mẫu thân. Chàng cố tạo ra trong thần thức của mình sự đối kháng với những ảo giác kia. Nhưng Ngạo Thiên càng đối kháng với nó thì nó càng nhận được những cảm giác đau đớn từ lũ giòi bọ vô hình tạo ra.
Ngạo Thiên gào lên.
- Không...
Gào được một tiếng đó, Ngạo Thiên lịm dần đi trong cái đau rã rượi. Sau tiếng thét khản đặt, Ngạo Thiên cũng chẳng còn biết gì nữa. Chàng chỉ cảm nhận một điều duy nhất, chàng thoát khỏi cái thân xác rệu rã bởi lũ giòi bọ vô hình đang đục khoét.