Hồi 21a
Ta cần uống rượu.. ta cần uống rượu Ngạo Thiên vừa nói vừa ôm lấy chân Tình ma ma. Chàng ngẩng lên với bộ mặt thảm não trông thật tội nghiệp.
- Hãy cho ta uống rượu... Hãy cho ta uống rượu.
Tình ma ma cau mày, chắc lưỡi lắc đầu nhìn Ngạo Thiên nói:
- Kim công tử không biết hổ thẹn à...mọi người đang nhìn công tử kìa.
Mới hôm nào công tử còn là người có phong độ đĩnh đạc của một lịnh thiếu gia Kim trang, thế mà nay sao bệ rạc như vậy.
Ngạo Thiên lắc đầu, ôm cứng lấy chân Tình ma ma.
- Ta không biết gì cả...ta không biết gì cả...ta chỉ muốn uống rượu thôi.
Tình ma ma lắc đầu buông tiếng thở dài rồi nói:
- Hây...công tử nên biết đây là Vạn hương lầu, chứ đâu có phải là chỗ bố thí cho kẻ thất cơ lỡ vận. Kim công tử không có ngân lượng làm sao ma ma cho công tử uống rượu được. Rượu ma ma phải mua chứ đâu thể tự nhiên có.
Tình ma ma vừa nói vừa gỡ tay Ngạo Thiên. Ngạo Thiên vẫn ôm ghịt lấy chân Tình ma ma. Chàng lắc đầu.
- Đừng có hất hủi ta...hãy cho ta uống rượu đi...một ngày nào đó ta sẽ trả ngân lượng.
Tình ma ma cau mày.
- Kim công tử và Kim trang hết thời. Làm gì có cái ngày đó.
Tình ma ma vừa nói vừa hất chân. Cái hất chân của Tình ma ma như thể muốn rũ bỏ cái vì dơ bẩn bám vào chân mình, mặc dù mụ chỉ giũ chân thôi nhưng Ngạo Thiên lại lăn kềnh ra sàn nhà. Trông Ngạo Thiên thật là bệ rạc, người chẳng ra người, ma chẳng ra ma.
Ngạo Thiên hùng hổ nói:
- Ta không có rượu...ta chết mất.
Vừa nói Ngạo Thiên vừa chỏi tay rung rung lê đến Tình ma ma.
Đôi chân mày của Tình ma ma nhíu lại, lộ vẽ bất nhẫn. Mụ cáu gắt quát:
- Người đâu.
Hai gã đại lực võ sĩ xồng xộc bước vào.
Tình ma ma chỉ Ngạo Thiên.
- Hai người không biết làm gì à?
Tình ma ma hừ nhạt một tiếng rồi đon đã toan quay bước. Ngạo Thiên chồm tới.
- Ma ma...Cho Ngạo Thiên uống rượu đi mà...Ngạo Thiên xin ma ma.
Hai gã đại lực võ sĩ xộc tới xốc nách Ngạo Thiên. Bọn chúng toan kéo Ngạo Thiên ra cửa Vạn Hương lâu thì một giọng nói chát chúa cất lên.
- Đứng lại.
Người thốt ra câu nói đầy chất mệnh lệnh đó chẳng ai khác mà chính là Mặc Chí Bình. Tình ma ma bổng thay đổi hẳn thái độ. Mụ khúm núm, xởi lởi nói:
- Mạc thiếu gia.
Chí Bình mỉm cười với Tình ma ma rồi bước đến trước mặt Ngạo Thiên đang ngồi lê dưới sàn gạch.
Y ra dấu cho hai gã võ phu buông Ngạo Thiên ra. Ngạo Thiên ngẩng mặt lên nhìn Mạc Chí Bình với ánh mắt khẩn cầu van xin.
Trông lúc này chẳng ai nghĩ được chàng là một lịnh thiếu gia của Kim trang một thời uy chấn khắp Hàm Dương trấn.
Chí Bình mỉm cười nhìn Ngạo Thiên.
- Ngươi nhận ra ta chứ?
Ngạo Thiên gật đầu:
- Mạc thiếu gia...
Chí Bình gật đầu. Y ra dấu cho hai gã võ phu bắt ghế đến cho y ngồi.
Sau khi yên vị, Chí Bình nhìn Ngạo Thiên nói:
- Không ngờ Kim thiếu gia Kim trang lại ra nông nỗi này.
Y chắt lưỡi.
- Tội nghiệp...thật là tội nghiệp. Kim công tử rất muốn uống rượu.
Ngạo Thiên gật đầu. Trông Ngạo Thiên chẳng còn chút nhuệ khí của
một trang nam tử hán nữa. Chàng giờ đây thật là bệ rạc và rệu rã.
Ngạo Thiên khẩn thiết nói:
- Mạc thiếu gia...Ngạo Thiên cần uống rượu...Cần uống rượu.
Mạc Chí Bình khẽ gật đầu:
- Bổn thiếu gia sẽ cho ngươi uống rượu...Nhưng ngươi hãy làm cho ta một chuyện.
Ngạo Thiên gật đầu:
- Mạc thiếu gia...muốn Ngạo Thiên làm gì, Ngạo Thiên cũng sẽ làm cả.
- Hãy cho Ngạo Thiên uống rượu đi.
Mạc Chí Bình cười khẩy rồi nói:
- Ngươi người chẳng ra người...ngợm chẳng ra ngợm. Thôi được...Chỉ cần ngươi liếm sạch hai đôi giày của bổn thiếu gia...thế sẽ được trả công cho một vò rượu hai cân.
Gã vừa nói vừa chìa đôi chân trước mặt Ngạo Thiên.
- Làm đi.
Những tưởng đâu Ngạo Thiên sẽ tức giận bởi sự sỉ nhục này nhưng chàng lại nâng đôi chân của gã. Ngạo Thiên lưỡng lự một lúc toan cúi xuống thi bất thình lình có một lượng khí kình vỗ tới ghế của Chí Bình. Đạo khí kình đó đánh gãy chân ghế, khiến họ Mạc rơi huỵch xuống sàn gạch.
Họ Mạc còn bối rối và lúng túng không biết tại sao lại có sư biến đó thì đã thấy Sử Quách xốc nách Ngạo Thiên đứng lên. Sử Quách nhìn Ngạo Thiên.
- Kim bằng hữu hạ thấp mình như vậy à?
Gặp Sử Quách, Ngạo Thiên phấn chấn hẳn lên.
- Sử huynh...ta muốn uống rượu...cho ta uống rượu đi.
Sử Quách cau mày nhìn Ngạo Thiên. Y không khỏi bất nhẫn và cáu gắt trước vẻ bệ rạc đến thảm hại của Kim Ngạo Thiên.
Mạc Chí Bình đứng lên, chỉ vào mặt Sử Quách.
- Tên cẩu tạp chủng này...ngươi đám đánh gãy ghế của Mạc thiếu gia.
Chí Bình nói rồi gào lớn.
- Bổn thiếu gia trừng trị ngươi.
Gã vừa nói vừa nhảy xổ xuống Sử Quách, song chưởng thẳng tới trước
với tất cả nội lực vốn có trong gã. Sử Quách không né tránh mà chỉ dụng hữu thủ đón thẳng đỡ thẳng lấy đôi song chưởng của đối phương.
- Chát...
Giao nhau một chưởng đón thẳng, đỡ thẳng với Sử Quách. Mạc Chí Bình bị đẩy ngược về sau đến ba trượng, lưng va vào vách Vạn Hương lầu. Trong khi Sử Quách vẫn đứng trụ chân một chỗ chẳng có chút biểu hiện gì.
Mạc Chí Bình biến sắc.
Y lặp bặp nói:
- Ngươi...ngươi...
Sử Quách nhìn gã rồi quay lại Kim Ngạo Thiên.
- Kim bằng hữu muốn uống rượu hãy theo ta.
Ngạo Thiên gật đầu như tế sao, trông chàng gật đầu cứ ngỡ vừa gặp phải kỳ tích độc nhất vô nhị mà sợ kỳ tích kia sẽ vội biến mất.
Sử Quách buông tiếng thở dài.
- Đi theo Sử Quách.
Sử Quách dẫn Ngạo Thiên rời Vạn Hương lầu. Đi bên cạnh Sử Quách mà thỉnh thoảng Ngạo Thiên lại run lên bần bật. Đôi chân run lẩy bẩy những tưởng sắp lăn kềnh ra đất.
Thỉnh thoảng Ngạo Thiên lại thều thào nói:
- Sử huynh...ta muốn uống rượu...uống rượu thật nhiều.
- Sẽ có đủ rượu cho Kim bằng hữu.
Sử Quách dẫn Ngạo Thiên vào một gian thảo xá, tọa lạc lên ngoài Hàm Dương. Gian thảo xá chất đầy những vò rượu xếp chồng lên nhau. Vừa thấy những vò rượu kia, Ngạo Thiên đã vồ tới nhưng Sử Quách cản lại.
- Chưa được.
Y ép Ngạo Thiên ngồi xuống sàn thảo cốc. Ngạo Thiên thều thào nói:
- Sử huynh...cho Ngạo Thiên uống rượu nhanh lên...ta muốn uống rượu lắm rồi.
Sử Quách nhìn Ngạo Thiên, thấy thần sắc của chàng mà chỉ còn biết lắc đầu. Buông tiếng thở dài, Sử Quách nói:
- Sao Kim bằng hữu lại trở thành một người như thế này nhỉ.
Ngạo Thiên hối hả nói:
- Sử huynh cho ta uống rượu đi...rồi Ngạo Thiên sẽ nói cho Sử huynh
biết tất cả...cho ta uống rượu đi.
Sử Quách mím môi rồi nói:
- Được...Sử Quách sẽ uống rượu với Kim bằng hữu...nếu như Kim bằng hữu thắng được Sử Quách...ta sẽ trao ngoại danh tữu quỷ cho Kim bằng hữu.
Ngạo Thiên vồn vã nói:
- Ngạo Thiên không cần gì hết...Ngạo Thiên muốn uống rượu thôi.
Sử Quách lấy một vò rượu đặt xuống trước mặt Ngạo Thiên.
- Kim bằng hữu uống đi.
Y vừa nói vừa mở nấp vò rượu. Chẳng một chút khách khí, Ngạo Thiên
bê cả vò rượu dốc lên miệng tu ừng ực. Rượu tràn cả ra miệng Ngạo Thiên nhưng Ngạo Thiên vẫn uống ừng ực chẳng khác nào một người đang trong cơn khát nước dữ dội. Thấy Ngạo Thiên uống mà Sử Quách phải cau mày, rùng mình. Y miễn cưỡng giật lại vò rượu trên tay Ngạo Thiên, trang trọng nói:
- Kim hằng hữu muốn chết bằng men rượu à?
Ngạo Thiên nhìn Sử Quách. Thần nhãn đờ đẫn chẳng còn thần còn thức.
Chàng nói rồi chìa tay đến trước để xin lại vò rượu.
Sử Quách nghiêm giọng nói:
- Kim bằng hữu...Phải chăng Kim bằng hữu thất tình Tiểu Ngọc cô nương mà ra nông nỗi này... vì thất tình mà Kim bằng hữu muốn vùi thân vào men rượu để quên Tiểu Ngọc.
Ngạo Thiên lắc đầu:
- Ta không phải ...không phải...
Ngạo Thiên chòm tới một chút.
- Ngạo Thiên uống hết vò rượu này sẽ nói...sẽ nói.
- Sử mỗ không muốn Ngạo Thiên bằng hữu biến thành một con ma men vất vưởng.
- Ngạo Thiên biết Sử huynh tốt mà.
Sử Quách buông tiếng thở dài, rồi trao vò rượu lại cho Kim Ngạo Thiên.
Vừa đón lấy vò rượu, Ngạo Thiên lại nệ cổ tu một hơi dài. Y uống cạn sạch rượu trong vò rồi đặt vò xuống bên cạnh.
Sắc diện Ngạo Thiên tái nhờn, tái nhợt. Nhưng thần quang thì có chút sinh khí.
Ngạo Thiên thở phào một tiếng.
- Đã tạm được rồi...
Sử Quách lắc đầu nhìn Ngạo Thiên. Y trang trọng nói:
- Ngạo Thiên...sao lại muốn biến thành ma men vậy...có phải vì Tiểu Ngọc không.
Ngạo Thiên nhìn Sử Quách lè nhè:
- Ta hận Tiểu Ngọc... và ta khuyên Sử huynh cũng đừng nghĩ tới Lâm Bội Giao làm gì nữa...còn gì sao Kim Ngạo Thiên uống rượu...bởi ta không muốn làm "ma nhân" nên phải buộc biết thành ma men.
Ngạo Thiên thở dài gấp từng hơi một. Mồ hôi tuôn đẫm ra mặt chàng.
Ngạo Thiên nghiến răng nói:
- Có trở thành ma men, say túy lụy, chẳng còn biết trời đất gì thì Ngạo Thiên mới không làm ma nhân.
Ngạo Thiên nói dứt câu, đổ vật ra sàn tịnh cốc ngủ vùi. Chàng co rút người lại như một gã cái bang không nhà cửa, đang qua đêm với những cái rét cắt da cắt thịt.
Sử Quách cau mày khi thấy Ngạo Thiên thỉnh thoảng lại run lên bần bật. Sử Quách đặt tay vào người Ngạo Thiên. Y giật mình bởi hỏa khí hừng hực từ cơ thể Ngạo Thiên tỏa ra.
Sử Quách sững sờ.
- Ngươi sao thế này?
Sử Quách đặt tay vào mệnh môn của Ngạo Thiên, y cau mày khi nhận ra mạch đập của chàng loạn nhịp giống như người đang hấp hối chờ đến thời
khắc quy tịch, hoặc tẩu hỏa nhập ma.
Sử Quách hốt hoảng dựng Ngạo Thiên ngồi lên rồi áp tay vào lưng chàng.
Vận chuyển công lực sang nội thể Ngạo Thiên. Một làn khói đen tỏa mùi nồng nặc, theo lớp mồ hôi tỏa ra. Sử Quách nhíu mày, chuyển đảo song thành đánh vào đại huyệt Khiếu hoa.
- Bốp...
Ngạo Thiên rùng mình ói luôn một bụm máu đen kịt.
Sử Quách đặt Ngạo Thiên nằm xuống. Y nhìn Ngạo Thiên, lắc đầu.
- Không ngờ Ngạo Thiên trúng phải Di hồn phấn.
Ngạo Thiên rên lên một tiếng, rồi mở mắt nhìn Sử Quách.
- Sử huynh...
Nhìn Ngạo Thiên, Sử Quách nói:
- Kim bằng hữu thấy trong nội thể thế nào.
- Đỡ hơn một chút rồi. Phải Sử huynh đã trục độc phấn cho Ngạo Thiên.
Sử Quách buông tiếng thở dài.
- Sử mỗ chỉ mới trục được một phần thôi... những để hóa giải Di hồn phấn phải do chính Ngạo Thiên.