watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:48:4130/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Ma Thần Nhất Kiếm - Giả Cổ Long - Hồi 1-10 - Trang 20
Chỉ mục bài viết
Ma Thần Nhất Kiếm - Giả Cổ Long - Hồi 1-10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 20 trong tổng số 20

Hồi 10b

Ngạo Thiên lắc đầu:
- Sẽ không sao đâu, tỷ đừng lo lắng quá.
Hai người bước đến chiếc bàn đặt trong góc tiền sảnh. Họ vừa mới yên vị thì một gã trung niên nho sinh, tay cầm quạt ra vẻ rất đạo mạo bước vào.Vừa thấy gã, mặt Tiểu Ngọc đã đanh lại, nàng nhỏ giọng nói với Ngạo Thiên.
- Ngạo Thiên...gã này là Điệp Khách Ngô Mộng Khanh đó.
Ngạo Thiên cau mày hẳn lại câu nói của Tiểu Ngọc.
- Y là Điệp khách Ngộ Mộng Khanh đó à. Ngạo Thiên từng nghe những môn khách Kim trang nói đến người này. Y không phải là người tốt.
Tiểu Ngọc gật đầu.
- Đúng...Y không phải là người tốt.
Trong giới võ lâm hắc đạo, Điệp Khách Mộng Khanh là người bại hoại nhất trên đời này.
Nàng vừa nói dứt câu thì Điệp Khách Ngô Mộng Khanh đã lên tiếng nói:
- Kim Ngạo Thiên công tử nhận ra Ngô mỗ chứ?
Vừa nói Điệp Khách Ngộ Mộng Khanh phe phẩy chiếc thiết phiến tiến lại bàn của Ngạo Thiên và Tiểu Ngọc.
Y nghiên đầu nhìn Tiểu Ngọc. Mộng Khanh chắc lưỡi.
- Ái chà...Một trang giai nhân tuyệt sắc hiếm có trên đời này.
Y nhìn lại Ngạo Thiên.
- Một thiếu gia như Ngạo Thiên, tất phải có giai nhân theo để hầu hạ rồi. Ngạo Thiên thiếu gia thật là tốt phúc.
Ngạo Thiên nhìn Ngô Mộng Khanh.
- Các hạ nói sai rồi. Tiểu Ngọc đâu phải là người hầu của tại hạ.
Mộng Khanh nhanh miệng nói:
- Thế nàng là gì của công tử nào?
- Tiểu Ngọc là gì của tại hạ, không liên quan đến các hạ.
Mặt Mộng Khanh nhíu lại lộ vẽ bất nhẫn.
- Có liên quan đó.Tiểu Ngọc đứng lên nhìn Điệp Khách Ngô Mộng Khanh.
- Bỗn cô nương muốn biết sự liên quan có được không?
Mộng Khanh phe phẩy quạt, nhìn nàng nói:
- Nếu như nàng không phải là người hầu của Kim trang thiếu gia Kim Ngạo Thiên thì bỗn công  tử sẽ...
- Gã bỏ lững câu nói giữa chừng điễm nụ cười mỉm. Chỉ cần thấy nụ cười của Ngô Mộng Khanh thôi đủ biết gã đang nghĩ gì trong đầu. Tất cả những nét dâm đảng nhất đều toát lên qua nụ cười của họ Ngô. Bất cứ nữ nhân nào khi tiếp nhận nụ cười của Ngô Mộng Khanh như thể đều đỏ mặt thẹn thùng, vì nụ cười kia buột người phải liên tưởng đến trong đầu Điệp Khách.
Những ý tưởng của một kẻ bại hoại, mà ý tưởng của một kẻ bại hoại đối với nữ nhân là gì, tất nhiên không ngoài những hoạt cảnh dâm cuồng.
Tiểu Ngọc nghiêm mặt nói:
- Bổn cô nương biết Ngô công tử sẽ làm gì Tiểu Ngọc rồi.
Mộng Khanh gấp ngọn thiết phiến.
- Nàng hiểu ý ta...hẳn ta không cần phải nói với nàng.
Y nhìn lại Ngạo Thiên.
- Kim thiếu gia cho Ngô mỗ tâm sự với Tiểu Ngọc cô nương nhé.
Ngạo Thiên nhìn Tiểu Ngọc.
- Tỷ tỷ...tỷ có thích tâm sự với Ngô các hạ không?
- Theo ý Ngạo Thiên.
- Ngạo Thiên chỉ nghe tiếng của Ngô các hạ thôi, chứ chưa từng quen biết chẳng có gì để tỷ tâm sự với y cả.
Tiểu Ngọc mỉm cười.
- Tỷ cũng nghĩ như Ngạo Thiên.
Nàng nhìn lại Ngô Mộng Khanh.
- Ngô các hạ nghe Ngạo Thiên nói rồi chứ...Chẳng có gì để Tiểu Ngọc tâm sự với các hạ cả. Mà Ngô các hạ nên quay về bàn của mình.
Ngô Mộng Khanh chắc lưỡi. Lắc đầu nói:
- Ngô mỗ có cái tật rất lớn. Khi màn đêm buông xuống thì phải tìm một trang giai nhân tuyệt sắc nào đó để tâm sự qua đêm. Chính vì cái tật đó mà Ngô mỗ trở thành Điệp khách. Ở đây, trong đêm nay chỉ có mỗi một mình Tiểu Ngọc cô nương thôi. Nếu như nàng không tâm sự với ta...thì đâu còn ai nữa.
Tiểu Ngọc gắt giọng.
- Hồ đồ.
Cùng với lời nói đó. Tiểu Ngọc bất ngờ chớp động chưởng công vỗ vào vùng thượng đẳng của Ngô Mộng Khanh. Nàng bất ngờ tập kích, tấn công Ngô Mộng Khanh, nhưng chưởng ảnh của nàng chưa chạm đến đích thì đã bị ngọn trầm phiến của Ngô Mộng Khanh gạt qua bên. Thủ pháp của y cực kỳ yểu điệu và biến hóa khôn lường. Vừa gạt chưởng ảnh của Dương Tiểu Ngọc, Ngô Mộng Khanh vừa điểm đầu trầm phiến vào tịnh huyệt của nàng.
Nàng gần như không kịp có sự phản xạ nào trước lối công thủ của Điệp khách, mà buột miệng thốt.
- Ôi...
Bị điểm trúng vào tịnh huyệt, Dương Tiểu Ngọc đứng thừ ra như bị trời trồng.
Điệp Khách Ngô Mộng Khanh phá lên cười. Y vừa cười vừa nói:
- Bản lĩnh của nàng quá non kém.
Y vừa nói vừa bước ra sau lưng Tiểu Ngọc, vòng tay qua vùng tiểu yêu của nàng, nhìn Ngạo Thiên. Ngô Mộng Khanh chắc lưỡi.
- Ta đã từng ao ước có một trang gia nhân tuyệt sắc như thế này để qua đêm. Kim thiếu gia hẳn sẽ không phiền trách nếu như ta qua đêm với tỷ tỷ của Kim thiếu gia chứ.
Ngạo Thiên thấy Tiểu Ngọc rơi vào tình huống đó không khỏi bối rối.
Chàng miễn cưởng nói:
- Ngô các hạ đừng có làm càn...một khi người ta không đồng ý thì đừng ép buột người ta.
Mộng Khanh nép đầu mình vào mặt Tiểu Ngọc. Y xởi lởi nói:
- Ta có ép nàng không nhỉ.
Tiểu Ngọc im lặng đỏ mặt. Chân diện của nàng như phủ một lớp da hồng đỏ ửng.
Mộng Khanh nhìn lại Ngạo Thiên.
- Ta sẽ không ép tỷ tỷ của Kim thiếu gia đâu, mà chỉ chiếm đoạt tỷ tỷ của Kim thiếu gia thôi.
Mộng Khanh vừa nói vừa xoa vùng bụng của Tiểu Ngọc. Răng trên của Tiểu Ngọc cắn vào môi dưới. Nàng sượng đến chín người bởi hành động sàm sở của họ Ngô. Tiểu Ngọc gằn giọng nói:
- Ngô Mộng Khanh...Ngươi đừng sàm sỡ bổn cô nương...ngươi sẽ hối tiếc đó.
Mộng Khanh reo lên.
- Ôi...Nàng nói ta hối tiếc ư...Không không, với một trang giai nhân như nàng thì Điệp Khách chẳng hối tiếc gì đâu.
Y nhìn lại Kim Ngạo Thiên giã lã cười. Cách cười của y càng biểu lộ vẽ bại hoại và dâm cuồng. Ngô Mộng Khanh nói:
- Kim thiếu gia biết Ngô mỗ sẽ chiếm đoạt cái ngàn vàng của tỷ tỷ mình. Không biết Kim thiếu gia sẽ làm cứu Tiểu Ngọc đây.
Ngạo Thiên nhìn Ngô Mộng Khanh. Chàng nghiêm giọng nói:
- Ngô các hạ hãy buông Tiểu Ngọc tỷ tỷ ra...các hạ cần bao nhiêu ngân lượng cứ nói. Bổn thiếu gia sẳn sàng trao ngân lượng cho các hạ.
Ngạo Thiên vừa nói vừa thò tay vào ngực áo rút ra một xấp ngân phiếu để lên bàn. Chàng nhìn Mộng Khanh.
Ngô Mộng Khanh phá lên cười khanh khách. Tiếng cười của gã nghe thật chỏi tai và biểu đạt tất cả tính của một gã đại đạo hái hoa.
Cắt ngang tràng tiếu ngạo, Điệp Khách Ngô Mộng Khanh nói:
- Ngô mỗ nghe nói Kim thiếu gia là người phóng khoáng xem thường ngân lượng, đúng là không sai. Lúc nào Kim Ngạo Thiên, thiếu gia của Kim trang cũng đem ngân phiếu bên mình và lúc nào cũng có thể bung ra.
Y gật gù nói tiếp:
- Kim thiếu gia đúng là một người hào phóng. Thảo nào giới võ lâm hắc đạo kháo nhau...trên giang hồ chỉ có Kim trang là nhiều ngân lượng nhất mà thôi.
Ngạo Thiên buông tiếng thở dài rồi nói:
- Ngô các hạ không từ chối số ngân phiếu này chứ?
Ngô Mộng Khanh nhún vai. Vòng tay y xiết chặc lấy tiểu yêu của Tiểu Ngọc, như thể muốn kéo nàng sát người gã. Tiểu Ngọc buột miệng nói:
- Ngươi...
Cười khẩy một tiếng, Ngô Mộng Khanh nhìn Ngạo Thiên nói:
- Thiếu gia nhìn xem...nhan sắc của Tiểu Ngọc có đẹp không?
Ngạo Thiên cau mày.
- Sao Ngô các hạ quanh co như vậy...ngân phiếu đang ở trên bàn, còn chờ gì mà chưa thả Tiểu Ngọc tỷ tỷ ra.
- Ậy...Kim thiếu gia chưa trả lời ta.
- Các hạ hỏi tại hạ có mục đích gì.
- Ta sẽ nói cho thiếu gia biết nhưng trước khi nói thì phải nghe câu trả lời của Kim thiếu gia trước đã.
- Bổn thiếu gia không phủ nhận Tiểu Ngọc tỷ tỷ là trang giai nhân tuyệt sắc.
Chàng nói dứt lời thì Ngô Mộng Khanh phá lên cười dòn dã.
- Ngô mỗ tưởng đâu Kim thiếu gia không nhận ra điều đó chứ?
Y lại xoa vùng đan điền của Tiểu Ngọc. Vừa xoa vừa nói:
- Ngô mỗ cũng rất cần ngân lượng, nhưng cá tính của Ngô mỗ thì lại thích những trang mỹ nữ hơn những tấm ngân phiếu vô nghĩa kia. Tiểu Ngọc tỷ tỷ của Kim thiếu gia lại là người đẹp. Làm sao bổn công tử có thể bỏ qua cho được.
Nghe gã thốt ra câu này, chân diện Ngạo Thiên đanh lại. Chàng trang trọng nói:
- Vậy ý các hạ muốn đòi bao nhiêu ngân lượng...cứ nói thẳng ra.
Ngô Mộng Khanh chắt lưỡi, nhún vai.
- Ngân lượng bao nhiêu thì đủ đổi một trang giai nhân như Tiểu Ngọc cô nương...bổn công tử nghĩ không bao nhiêu mà đủ cả.
Ngạo Thiên càng bối rối hơn khi phải nghe câu nói này của Điệp Khách. Chàng miễn cưỡng nói:
- Thế Ngô các hạ cần cái gì ngoài Kim lượng.
Ngô Mộng Khanh cười khẩy rồi nói:
- Xem ra Kim thiếu gia cũng rất lo lắng cho Tiểu Ngọc tỷ tỷ. Nếu thiếu gia lo lắng như vậy, bổn công tử cũng sẽ mách cho thiếu gia một thứ có thể giữ lại được trang giai nhân cho mình.
- Các hạ nói đi.
- Nếu Kim thiếu gia trao cho Ngô mỗ huyết ngọc...Ngô mỗ sẳn sàng gởi Tiểu Ngọc cô nương cho Kim thiếu gia.
Chân diện Ngạo Thiên đanh hẳn lại. Chàng nghĩ thầm:
- "Quái lạ thật...Chuyên giữa mình và Cù lão huynh chỉ có hai người biết...sao gã họ Ngô này cũng biết...Tại sao gã lại biết mình có khối huyết ngọc của Cù lão huynh".
Ngạo Thiên suy nghỉ thật nhanh rồi nhìn Điệp Khách Ngô Mộng Khanh từ tốn nói:
- Bổn thiếu gia rất bất ngờ khi nghe đòi hỏi này của Ngô các hạ đó.
- Thiếu gia có bất ngờ hay không có bất ngờ cũng không sao, miễn trao thứ tại hạ cần ra là được rồi.
Ngạo Thiên gật đầu:
- Được...Bổn thiếu gia rất sẳn lòng trao huyết ngọc cho các hạ. Nhưng với một điều kiện.
- Điều kiện gì...thả Tiểu Ngọc tỷ tỷ của Kim thiếu gia à?
- Đó là điều kiện tiên quyết.
- Ngô mỗ rất sẵn lòng.
Nói dứt câu bỏ tay khỏi vòng tiểu yêu của Tiểu Ngọc, bước về sau bốn bộ nhìn Ngạo Thiên.
- Ngô mỗ đã làm theo ý của Kim thiếu gia rồi. Hãy trao huyết ngọc cho Ngô mỗ.
Ngạo Thiên nhìn Ngô Mộng Khanh.
- Còn một điều kiện nữa.
Mắt Mộng Khanh sa sầm.
- Kim thiếu gia còn muốn điều kiện gì nữa.
Ngạo Thiên chuốc đầy một chén rượu, rồi bưng chén đứng đối diện với Mộng Khanh.
- Nếu Ngô các hạ đoạt được chén rượu trong tay bổn thiếu gia.
Mộng Khanh cười khẩy rồi xoa ngọn trầm phiến.
- Ngạo Thiên...thiếu gia bởn cợt với Mộng Khanh đó à. Ngô mỗ chỉ nghe nói Kim thiếu gia của Kim trang là người phóng khoáng xem ngân lượng như lá mùa thu chứ có nghe nói, thiếu gia biết võ công đâu.
- Chính vì thế mà bổn thiếu gia mới cho Ngô các hạ thấy võ công của mình.Bổ n thiếu gia nói trước, nếu trong vòng ba chiêu, các hạ không đoạt được chén rượu trên tay bổn thiếu gia, thì lúc đó đừng trách bổn thiếu gia tống tiển các hạ khỏi cỏi nhân sinh này...xuất thủ đi.
Nghe chàng thốt ra câu này, chân diện của Ngô Mộng Khanh sa sầm hẳn lại. Y gằn giọng nói:
- Nếu ta đoạt được chén rượu của Kim thiếu gia.
- Bổn thiếu gia sẽ trao cái thứ mà các hạ đang cần.
- Hay lắm...Kim thiếu gia cố gắng giữ mạng đấy nhé.
Y vừa nói vừa chớp động thân pháp, phối hợp với thủ pháp, điểm ngọn trầm phiến vào tịnh huyệt của Ngạo Thiên.
Ngạo Thiên đã có chủ đích từ trước, dụng ngay "Quỷ Bộ vô tướng" mà lão Cù đã truyền thụ. Chàng dụng quỷ bộ vô tướng né tránh chiêu công của Ngô Mộng Khanh.
Mặc dù tránh được gã, bởi chàng chỉ biết mỗi một bộ pháp quỷ bộ vô tướng nên Ngạo Thiên chỉ biết né tránh.
Bộ pháp thần kỳ của chàng khiến Mộng Khanh sững sờ. Y thu ngay trầm phiến lại nhìn Ngạo Thiên.
- Hóa ra Kim trang lịnh thiếu gia cũng có võ công.
Ngạo Thiên nhếch môi, nhướng mày nói:
- Ai nói bổn thiếu gia không có võ công nào. Ngô các hạ đã thi triển được một chiêu rồi đó. Còn hai chiêu nữa ...bổn thiếu gia nói trước, các hạ chỉ còn hai chiêu. Sau hai chiêu đó, bổn thiếu gia sẽ dụng đến Dị công phu mà lấy mạng các hạ đó.
Đôi chân mày Ngô Mộng Khanh nhíu lại.
- Dị công phu là gì.
- Sau hai chiêu, Ngô các hạ sẽ biết.
- Bổn thiếu gia tin với dị công phu các hạ sẽ biến thành bộ khô cốt rệu rã.
Mộng Khanh nhìn sững Ngạo Thiên.
- Thiếu gia nói thật chứ.
- Thật hay không thì các hạ vẫn còn hai chiêu để quyết định sự tồn vong của mình.
Ngô Mộng Khanh lưỡng lự rồi nói:
- Được...Ngô mỗ thử xem dị công phu của thiếu gia là gì.
Y vừa nói vừa lắc vai, xoè trầm phiến lướt đến Ngạo Thiên. Ngọn thiết phiến trong tay y cắt đường vòng cung lia qua yết hầu Ngạo Thiên.
Chàng lại dụng quỷ bộ vô tướng. Lòn ra sau lưng đối phương, vừa né tránh chiêu công, vừa vổ chưởng vào lưng gã.
- Bộp...
Chưởng công của Ngạo Thiên chẳng có lấy chút nội lực nào nhưng lại khiến Ngô Mộng Khanh giật mình. Y quay ngoắt lại.
- Ngươi...
Ngạo Thiên nhìn gã.
- Nếu vừa rồi bổn thiếu gia dùng đến dị công thì Ngô các hạ đã tiêu mạng rồi. Các hạ còn một chiêu nữa.
Ngô Mộng Khanh lưỡng lự. Y miễn cưởng nói:
- Kim thiếu gia sẽ dụng đến dị công sau chiêu này của Ngô mỗ?
Ngạo Thiên gằn giọng.
- Tại sao không?
Chàng nói dứt lời bất ngờ thét lên một tiếng thật lớn, thi triển quỷ bộ vô tướng vùn vụt, tạo ra muôn vàng chiếc bóng nhân trước mặt Ngô Mộng Khanh. Thấy Ngạo Thiên thi triển quỷ bộ vô tướng, Ngô Mộng Khanh hốt hoảng thối liền ba bộ.
Chân diện Ngô Mộng Khanh căng ra với những nét căng thẳng cực kỳ.
Ngạo Thiên dừng thi triển quỷ bộ vô tướng, từ từ đẩy tay về phía Điệp Khách Ngô Mộng Khanh.
Vừa đẩy song thủ về phía Ngô Mộng Khanh, Ngạo Thiên vừa nói:
- Ngươi phải chết.
Giọng nói của chàng éo éo như tiếng quỷ câu hồn, khiến Ngô Mông Khanh giật thót ruột. Thi triển khinh công băng thẳng ra cửa khách điếm, y tháo chạy như gặp phải khắc tinh của mình.
Ngạo Thiên thở phào một tiếng bước đến bên Tiểu Ngọc vừa cười vừa nói:
- Gã Điệp tặc sợ dị công của Ngạo Thiên mà bỏ chạy rồi.
Tiểu Ngọc nhìn chàng.
- Ngạo Thiên có võ công thật à?
- Ngạo Thiên có võ công gì đâu...chỉ hù gã thôi.
Chàng nhìn Tiểu Ngọc.
- Ngay cả giải huyệt cho Tiểu Ngọc tỷ tỷ, Ngạo Thiên cũng không biết.
- Thật không...Ngạo Thiên không biết giải huyệt mà lại biết thi triển bộ pháp vừa rồi.
- Bộ pháp vừa rồi. Ngạo Thiên thi triển được là do Lão Cù huynh truyền thụ đó. Chỉ có mỗi bộ pháp đó thôi, còn chẳng có gì cả.
Chàng nhìn vào mắt Tiểu Ngọc.
- Tiểu Ngọc...làm sao giải huyệt cho tỷ đây.
Tiểu Ngọc mỉm cười với Ngạo Thiên rồi nói:
- Ngạo Thiên ấn vào đại huyệt của tỷ tỷ là được.
- Đại huyệt nào.
Nàng nhìn Ngạo Thiên. Đôi lưỡng quyền đỏ ửng hồng. Tiểu Ngọc ngập ngừng rồi nói:
- Bên trái của tỷ...ngay... ngay đầu.
Nàng cúi mặt nhìn xuống.
- Ngạo Thiên làm được mà...
- Tỷ  khó nói lắm.
Ngạo Thiên lúng túng rồi chỉ vào ngực trái của nàng.
- Phải chỗ này không?
Tiểu Ngọc khẽ gật đầu nhỏ giọng:
- Trên một chút.
Mặt Ngạo Thiên sượng sùng. Chàng miễn cưỡng nói:
- Tiểu Ngọc tỷ tỷ không xem Ngạo Thiên giống như gã Điệp Khách họ Ngô kia chứ.
Những nét thẹn thùng e lệ hiện trên mặt của Tiểu Ngọc. Nàng cúi mặt bẽn lẽn nói:
- Tiểu Ngọc chỉ ngại Ngạo Thiên thôi.

 

 

Còn Tiếp

 

 

<< Lùi - Tiếp theo

HOMECHAT
1 | 1 | 120
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com