Hồi 1b
Y nói dứt câu và nhanh mắt nhìn ra cữa như sợ có người nào đó thuộc nha sai của công đường nghe được câu nói của mình. Tất cả mọi người đều nhìn sững Mã Sự. Ai cũng phải nghĩ thầm:
- Cái gã này đúng là muốn chết, hoặc có lá gan to như gan trời mới dám thốt ra câu nói đó. Y hẳn không muốn sống rồi hay sao mà dám đem cả dòng tộc ra đùa với uy quyền tối thượng của thiên tử. Tất cả mọi người vừa nghĩ vừa nhìn Ngạo Thiên. Họ chờ đợi sự phản bác hoặc đồng ý của Kim Ngạo Thiên.
Đôi chân mày lưỡi kiếm của Ngạo Thiên nhíu lại. Mọi người nhận ra ngay cái nhíu mày của Ngạo Thiên mà thở dài nhẹ nhỏm, bởi câu trả lời vừa rồi của Mã Sự đã nhận được sự phản bác không đồng tình của Kim Ngạo Thiên.
Ai mà muốn đem cái mạng mình để đổi lấy một lời nói vô nghĩa chứ ?
Thở hắt ra một tiếng, Ngạo Thiên nhìn Ma Sự nói:
- Mã huynh nói sai rồi.
Tất cả thực khách ở Hàm Dương Bách niên tửu đều thở phào nhẹ nhỏm như vừa trút được cả một ngọn thái sơn trên lưng mình. Mọi người nhanh nhẩu hẳn lên.
Mã Sự đỏ mặt. Y ôm quyền miễn cưỡng nói:
- Kim thiếu gia có thể trả lời cho Mã Sự biết được không ?
Ngạo Thiên mỉm cười rồi nói:
- Mã huynh trả lời sai, nhưng câu trả lời vừa rồi của Mã huynh cũng rất xứng đáng nhận một trăm lạng bạc để uống rượu suy gẫm câu trả lời thứ hai.
Kim Ngạo Thiên vừa nói vừa lấy tờ ngân phiếu một trăm lạng bạc bước đến đặt vào tay Mã Sự. Một trăm lạng bạc dành cho một câu trả lời chẳng đúng, quả là một hấp lực đối với mọi người. Cả tòa tửu sảnh huynh náo hẳn lên, nhộn nhịp hẳn lên.
Mã Sự vồn vã nói:
- Đa tạ Kim thiếu gia...đa tạ Kim thiếu gia.
Mã Sự vừa nói vừa cho ngay tờ ngân phiếu vào túi áo mình. Số ngân lượng mà Ngạo Thiên bỏ ra khiến cho cả gian tửu sảnh nhốn nháo hẳn lên. Bây giờ thì ai cũng muốn có câu trã lời cho Ngạo Thiên.
Một người nữa bước ra trịnh trọng nói:
- Thiếu gia...Ngạc Khinh có câu trả lời cho thiếu gia rồi.
- Ngạo Thiên nhìn Ngạc Khinh.
- Mời Ngạc huynh.
- Theo Ngạc mỗ thì người hơn đương kim thiên tử đương nhiên là thái thượng hoàng.
Đôi chân mày Ngạo Thiên nhíu lại. Ngạc Khinh mỉm cười, tự tin nói:
- Ngạc Khinh nói đúng ý của thiếu gia chứ ?
Ngạo Thiên lắc đầu:
- Câu trả lời của Ngạc huynh thì ai cũng trả lời được. Lời nói này chỉ đáng nhận một chén rượu nhạt của đương kim thiên tử. Nhưng khốn nỗi đường thiên tử lại không có ở đây, Ngạc huynh phải nhịn thèm thôi.
- Dung diện của Ngạc Khinh đỏ lên. Y ôm quyền miễn cưỡng hỏi:
- Thế thiếu gia nói ai hơn nào ?
Ngạo Thiên nhìn bọn thực khách trịnh trọng nói:
- Bất cứ huynh đệ nào trả lời được câu hỏi này, bổn thiếu gia sẽ tặng năm trăm lạng bạc. Còn nếu ai trả lời sai thì cứ tự nhiên tát vào má mình hai
cái... đồng ý không.
Bọn thực khách nhốn nháo hẳn lên Có người bước ra.
- Ta có câu trả lời.
Ngạo Thiên nhìn người đó.
- Thừa Kiến huynh có câu trả lời...vậy Ngạo Thiên xin mời Thừa đại ca.
Thừa Kiến lấy hơi cao giọng nói:
- Theo Thừa mỗ hơn Thiên tử chỉ có ông trời.
Ngạo Thiên khoát tay.
- Sai...
Thừa Kiến trố mắt nhìn Ngạo Thiên.
- Ông trời mà cùng sai nữa à ?
- Ngạo Thiên nói sai là sai. Mời Thừa huynh thể hiện nốt phần còn lại...Thừa Kiến mím chặt hai cánh môi rồi tự vả vào miệng mình. Y lui về chổ củ, nheo mày, đăm đăm nhìn Ngạo Thiên. Một câu hỏi đơn giản như thế nhưng lại khiến mọi người cứ đứng đực ra chẳng thể nào tìm được câu trả lời, không khí trong tửu sảnh lại êm lặng như tờ.
Không thấy người nào bước ra, Kim Ngạo Thiên rút ngay một tờ ngân phiếu năm trăm lượng đặt lên bàn. Y vỗ vào tờ ngân phiếu.
- Tờ ngân phiếu này thuộc bất cứ người nào nếu như trả lời được câu hỏi của bổn thiếu gia.
Cả gian tửu sảnh với trên bốn mươi người thế mà chẳng có người nào bước ra mặc dù mắt đăm đăm nhìn tờ ngân phiếu với vẽ thèm thuồng. Một câu trả lời đúng được năm trăm lạng bạc, số ngân lượng đâu phải là nhỏ thế nhưng chẳng có người nào bước ra nữa.
Ngạo Thiên hơi tỏ vẻ thất vọng thì một lão nhân vận đồ Cái Bang bước vào.
Y đi thẳng một mạch đến trước mặt Kim Ngạo Thiên, ôm quyền nói:
- Kim thiếu gia cho lão Cái Bang già này tìm chút ngân lượng chứ ?
Ngạo Thiên ôm quyến xá lão Cái Bang.
- Lão trượng... Tứ hải giai huynh đệ... mặc dù Kim Ngạo Thiên chưa biết lão tiền bối là ai, nhưng tất cả mọi người không phân biệt ai là người như thế nào. Bất cứ ai cũng đều có thể lấy tờ ngân phiếu này, miễn trả lời trong câu hỏi của Kim Ngạo Thiên.
Lão Cái Bang vuốt râu, rồi nhón tay lấy tờ ngân phiếu cho vào túi áo vá víu của mình. Lão vừa cho tờ ngân phiếu vào chiếc túi vá chằng chịt vừa nói:
- Xem như tờ ngân phiếu này là của lão phu rồi.
Mọi người nhốn nháo hẳn lên. Có người lớn tiếng nói:
- Không biết lão trả lời đúng hay sai mà đã vội lấy tờ ngân phiếu năm trăm lạng của Kim thiếu gia rồi.
Kim Ngạo Thiên khoát tay.
- Không sao...
Nhìn lại lão Cái Bang, Ngạo Thiên ôm quyền từ tốn nói:
- Tiên sinh đã lấy tờ ngân phiếu hẳn đã biết chắc mình trả lời đúng.
Lão Cái Bang gật đầu:
- Lão chắc chứ ?
Ngạo Thiên mỉm cười, ôn nhu nói:
- Nếu không đúng tiên sinh phải tự vã vào miệng mình và trả lại tờ ngân phiếu cho người khác đó.
Lão vuốt râu nhướng nhìn Kim Ngạo Thiên.
- Hê... Khi ngân phiếu đã nằm yên trong túi của lão Cù thì khó mà qua tay người khác lắm. Kim thiếu gia có tin như vậy không ?
- Tiên sinh nói thật, Ngạo Thiên phải tin rồi... nhưng chỉ sợ tiên sinh trả lời không đúng thôi.
- Lão Cù sao lại trả lời không đúng được. Lão Cù trả lời cho Kim thiếu gia và chỉ cần Kim thiếu gia giải thích cho mọi người biết vì sao câu trả lời của lão Cù đúng là được rồi. Nghĩ như thế nào nói như thế nấy.
Nếu như Kim thiếu gia nói đúng, lão Cù sẽ tặng cho Kim thiếu gia...
Lão Cù bỏ lững câu nói giữa chừng với tay về bầu hô lô rượu đeo bên hông.
Lão giã lã cười nói tiếp:
- Đây là bầu hồ lô rượu có một không hai trên đời này. Người uống một chén bằng trăm người uống rượu cả một đời. Lão hủ sẽ cùng với Thiếu gia uống cạn bầu hồ lô này. Đồng ý chứ ?
Kim Ngạo Thiên nhíu mày, rồi gượng cười nói:
- Vãn bối không biết rượu trong hồ lô của tiên sinh là hảo tửu gì. Nhưng nếu cần rượu ngon, muốn uống rượu ngon, vãn bối cam đoan chẳng thể nào có rượu ngon hơn rượu Kim trang.
- Hê... Lão Cù biết Kim trang của thiếu gia tiếng tăm lẫy lừng, nhưng lão Cù chẳng có rượu nào ngon hơn rượu của lão Cù. Một vạn năm lão Cù mới cất được một bồ đó.
Ngạo Thiên nhíu mày rồi giã lã cười.
- Tiên sinh sống được bao nhiêu lâu mà đòi một bầu rượu một vạn năm. Tiên sinh có nói quá không ?
- Ai mà chẳng nói khoác. Nhưng lão phu đảm bảo rượu của lão tuyệt hơn tất cả những thứ rượu có trên thế gian này. Còn đề chứng minh cho lời của lão Cù, nếu như lão Cù nói sai, lão Cù sẽ tự tát vào miệng mình cho đến khi rớt răng ra mới thôi. Kim thiếu gia đồng ý chứ ?
- Lão tiên sinh già cả mà lại không có răng...Tội nghiệp lắm.
- Như thế mới công bằng.
Ngạo Thiên gật đầu.
- Được Ngạo Thiên đồng ý với tiên sinh. Tiên sinh hãy trả lời câu hỏi của Ngạo Thiên.
- Lão Cù rất sẵn lòng. Lão Cù vuốt râu nhìn Ngạo Thiên rồi trịnh trọng nói:
- Theo lão Cù, nói thì ý của Kim Ngạo Thiên, thiếu gia Kim trang thì người hơn thiên tử chỉ có một người duy nhất.
Lão ngưng lời nhìn Ngạo Thiên với ánh mắt dò xét, rồi trịnh trọng nói tiếp:
- Người đó chính là LĂNG BỘI PHÂN phu nhân.
Tất cả mọi người ồ lên, trong khi Ngạo Thiên nhìn lão chăm chăm. Ngạo Thiên ra dấu cho mọi người im lặng. Nhìn lại Lão Cù, Ngạo Thiên nghiêm giọng nói:
- Lão tiên sinh nói lại một lần nữa xem.
- Được... theo ý của Kim thiếu gia thì Lăng Bội Phân phu nhân hơn hẳn thiên tử. Mọi người dồn mắt nhìn Ngạo Thiên.
Hai tay Ngạo Thiên xoa với nhau. Lão Cù nói:
- Lão phu nói đúng chớ ?
Ngạo Thiên đưa tay qua khỏi đầu, bất chợt vồ lấy lão.
- Tiên sinh nói quá đúng... rất đúng...
- Nếu lão phu nói đúng thì Kim thiếu gia hãy giải thích cho mọi người đây biết. Nếu như thiếu gia không giải thích thì không chừng họ lại cho lão Cù là kẻ nịnh hót thì họ lại không phục lão Cù.
Lão vỗ vào bầu hồ lô.
- Giải thích đúng, bầu hồ lô rượu của lão sẽ thuộc về Kim thiếu gia.
Xem như chúng ta đổi chác với nhau vậy mà.
Trong đám thực khách có người xầm xì.
- Một bầu rượu hồ lô chỉ đáng một phân bạc mà đổi những năm trăm lạng đúng là biết nói và biết đổi mà. Lão Cù không màn đến lời nói đó, mà nhìn Ngạo Thiên.
- Kim thiếu gia...
Ngạo Thiên gật đầu. Nhìn lại bọn môn khách, Ngạo Thiên ôm quyền trịnh trọng nói:
- Lão Cù tiên sinh nói rất đúng. Ngạo Thiên hỏi chư huynh câu hỏi vừa rồi theo ý của Ngạo Thiên. Phàm những ai hiểu bổn thiếu gia thì sẽ có câu trả lời ngay, nhưng chỉ tiếc chư huynh đâu chẳng ai hiểu đến Ngạo Thiên cả. Giờ thì Ngạo Thiên buộc phải giải thích cho chư huynh đệ hiểu. Nếu không chư huynh đệ sẽ hiểu lầm lão Cù tiên sinh.
Mọi người nhau nhau hẳn lên.
- Thiếu gia nói thử xem.
Ngạo Thiên ve cằm, khinh khinh nói:
- Thiên tử không đẻ ra, không nuôi dưỡng Ngạo Thiên và không cho Ngạo Thiên như ngày hôm nay. Người cho Ngạo Thiên tất cả chính là mẫu thân Lăng Bội Phân. Tất cả mọi người ở đây đang uống rượu và ăn thức ăn của Kim trang, nên trong Ngạo Thiên, đương kim thiên tử sao có thể sánh bằng Lăng Bội mẫu thân. Nếu không có mẫu thân thì chúng ta có ở đây để chờ thiên tử không ? Ai cũng có mẫu thân nên mẫu thân là trên hết, hơn cả thiên tử nữa.
Mọi người im lặng. Họ không phản bác nhưng cùng không có ý đồng tình với Ngạo Thiên. Bởi thừa nhận lời nói của Ngạo Thiên thì hóa ra đã phạm vào đại tội "khi quân" bất trung, mà tội này thì có thể chết như chơi. Chẳng ai muốn đem mạng mình để đổi lấy một bữa tiệc dù thịnh soạn đến đâu.
Ngạo Thiên sa sầm mặt khi thấy bọn môn khách chẳng người nào có thái độ gì với lời giải thích của mình. Ngạo Thiên cau mày bất nhẩn nói:
- Ai đồng ý với Kim thiếu gia thì sẽ có được mười lạng bạc uống rượu. Vừa nói Kim Ngạo Thiên vừa lấy một sấp ngân lượng đặt lên bàn.
Sự im lặng nhanh chóng bị phá vỡ, mọi người nhanh nhẩu hẳn lên và chẳng mấy chốc mọi người đều đồng ý với lời giải thích đó của Ngạo Thiên.
Thế mới biết ngân lượng có sức mạnh như thế nào.
Ngạo Thiên nhìn lại lão Cù từ tốn nói:
- Vãn sinh nói đúng.
Lão Cù vỗ vai Kim Ngạo Thiên nói:
- Có ngân lượng như thiếu gia đây thì nói cái gì mà không đúng.
Lão Cù vỗ vai Kim Ngạo Thiên ôn nhu nói:
- Dù sao thì Kim thiếu gia cũng đã giải thích đúng cho lão Cù. Lão và thiếu gia có thể uống bầu rượu này.