ao Quang không kịp đợi, chụp lấy một chiếc hộp trong tay Vạn Lương mở nắp. Ngưng thần nhìn vào, thấy trong hộp có hai pho tượng mỹ nhân trạm trổ bằng ngọc rất tài tình, thần thái trông như sống. Nhìn kỹ, Cao Quang càng bàng hoàng vì đó là cái vật cụ thể tượng hình hai chị em mù. Vạn Lương thò tay cầm lấy một pho, khẽ lắc lắc, quả nhiên thấy trong bụng rỗng, cạy ra thấy có một vật như hương không phải hương dài chừng ba tấc, nhỏ như ngón tay. Hoàng Vĩnh nói: - Cái này chắc là món kỳ dược mà nhị vị cô nương nói trong thư. Vạn Lương gật đầu: - Đúng... Trầm ngâm giây lâu lão tiếp: - Xem cái pho bạch ngọc mỹ nhân chạm trỗ khéo léo này bất giác nhớ tới thủ bút cố nhân, khiến cho lão phu lại lo ngại một việc. Cao Quang hỏi: - Việc gì? - Thứ bạch ngọc trắng nõn nà này sờ tay thấy ấm, rõ ràng là thứ noãn ngọc quí giá vô ngần. Người bạn quá cố của lão trong suốt cuộc đời, cảm thán cho cái mạng mình ngắn ngũi nên đã không chịu lãng phí một giây phút thời gian, cắm đầu mài dũa nên cái công trình nghệ thuật này tất phải mất nhiều ngày giờ và tác dụng của nó sợ rằng không phải chỉ để người thưởng lãm. Nếu như đêm nay kẻ địch tới xâm phạm lấy được vật này, hoặc lỡ tay đánh vỡ thì thật là đáng tiếc quá. - Kẻ địch quyết không phải những tay thân thủ tầm thường, ngôi nhà lại cao quá trượng, bất luận có đặt ở đâu cũng khó lòng ngăn chống địch. Thiếu Bạch hỏi: - Lão tiền bối nghĩ thế nào? Vạn Lương đáp: - Trong ba cách cự địch, cách này xem chừng hay nhất, vì biết đâu trong số những kẻ địch chúng ta sẽ bắt sống đêm nay lại không hỏi được thân phận của tên chủ mưu. Hoàng Vĩnh xen vào nói: - Nếu không có cách lưỡng toàn, thì phải mạo hiểm sử dụng. Chỉ cần chúng ta dè dặt đừng để bọn họ đánh bể là được. Vạn Lương trầm tư: - Nhị vị cô nương chắc có sẳn cách. Bốn người nhất tề chia nhau đi bố trí. Vạn Lương tay dọn, miệng cao giọng: - Nhị vị cô nương trong thư có nói, nhà có sắp đặt cơ quan, vậy lúc di động ra tay, xin chư vị cẩn thận đề phòng. Bấy giờ, Cao Quang và Hoàng Vĩnh đều kính phục chị em nàng mù cho nên càng nghe Vạn Lương đều đi lại nhẹ nhàng dè dặt. Bốn người bố trí xong, vầng thái dương cũng bắt đầu khuất ở non tây. Vạn Lương nhìn quanh cảnh trong nhà nói: - Tả lão đệ nấp ở dưới bàn thờ, hai bên là những giá gỗ che khuất, kẻ địch khó mà phát giác. Vạn Lương ngẩng đầu nhìn, tiếp: - nhà trong và trên cây sà nhà, có thể... Mắt nhìn sang Cao Quang: - Phiền Cao lão đệ núp trên sà nhà, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, có thể xem rõ toàn diện tình thế, nhưng có một việc phải đặc biệt lưu tâm. Cao Quang vội hỏi: - Việc gì thế? - Lão đệ phải cẩn thận trông chừng, đừng để cho kẻ địch đêm nay bất thần tập kích, tiến sát đến cửa là họ sẽ nhìn thấy lão đệ, hay có thể người còn ở ngoài mười dặm, tai họ vẫn nghe được tiếng lão đệ. - Tại hạ nhớ rồi. - Cần nhất, lão đệ đừng nói xen vào và lơ là chểnh mãng việc canh chừng. Hoàng Vĩnh thầm khen: - Vạn lão tiền bối nói cũng phải, người nấp trên sà nhà xem thì là tai mắt của toàn quân nhưng gặp đột biến chỉ sợ không kịp trở tay xoay sở. Vạn Lương lại sẽ giọng nói tiếp: - Hoàng lão đệ xin phụ trách nhà trong. Hoàng Vĩnh ứng tiếng dạ, chạy bay vào trong, xem xét kỹ đường hướng, đánh dấu một chỗ nấp an toàn, rồi chạy trở ra. Vạn Lương nói: - Thời giờ cũng không còn mấy, chúng ta cũng nên lợi dụng cơ hội này để tỉnh tọa giây lát, lấy tinh thần. Ba người y lời, đều ngồi xếp bằng vận khí điều tức. Màn đêm xuống mau, thoáng mắt đã không còn nhìn thấy cảnh vật. Một đêm âm u, trời tối đen như mực, gió ào ào thổi lộng qua đám cỏ hoang nghe xào xạt lạnh người. Vạn Lương đứng dậy trước, châm sáng ngọn đèn trong gian sảnh, thuận tay đóng chặt cửa sổ, rồi đi vào nhà trong ngồi xếp bằng trên chiếc chõng. Bọn Thiếu Bạch cũng phân tán, ai về chỗ nấy nấp kín. Ước chừng công phu một bữa cơm, đột nhiên ngoài nhà có tiếng quát lớn: - Trong nhà có người hãy mau ra! Bọn Thiếu Bạch đã có kế trước nên có quát mắng thế nào cũng không ai lên tiếng. Người đó lại nói: - Chọc lão gia nổi giận, lão gia sẽ phóng hỏa thiêu rụi cả nhà cho xem. Người đó mắng chửi một chập, thấy trong nhà vẫn không có tiếng đáp, ngừng lời. Bặt đi một lúc, hốt bình một tiếng thật lớn, cánh cửa gỗ đã bị người ta đá tung. Một cơn gió lùa vào nhà làm lay động cái thấy treo trước cửa. Ngọn đèn cũng chao đi chao lại, cháy lập lòe. Thì ra bọn Vạn Lương đã sớm chọn kỹ chỗ đặt ngọn đèn cho nên gió có mạnh thế nào cũng không đánh tắt được. Thiếu Bạch nấp ở một xó kín đáo cũng vừa có thể trông thấy rõ tình hình trước cửa. Chỉ thấy một đại hán vận kình trang, tuổi ngót tứ tuần, tay phải cầm một thanh đơn đao, đứng bên ngoài cửa, nhìn sững cái thây lơ lững đưa đi đưa lại. Hiển nhiên cái thây ấy đã tác dụng thâu hồn đoạt phách đối phương. Hốt nghe có một giọng khác vọng tới: - Kẻ bị treo trước cửa còn sống hay chết? Kình trang đại hán đáp: - „y là Chương huynh đệ ngày hôm qua thọ trọng thương tại đây. Người kia không dừng được, lạnh lùng hỏi: - Còn sống hay chết? - Xem chừng đã tắt thở. Người kia sẳn giọng: - Chết rồi thì sao không mau vác thi thể ném đi, còn đứng đó nhìn gì? Kình trang đại hán đáp dạ, nhanh nhẹn vung thanh đơn đao, một tia lạnh nhoáng lên, phăng đứt đoạn dây, cùng lúc thò tả thủ nắm lấy cái thây rơi vụt xuống, ném mạnh ra xa hơn trượng. Tên này vốn chưa chết, chỉ bị bọn Thiếu Bạch điểm huyệt đạo, dè đâu giờ phút đáng thương lại bị người của mình vung tay khí tuyệt mà chết. Kình trang đại hán xong việc hét to: - Hai con xú a đầu kia, không lẽ tưởng treo thây người chết là có thể ngăn cản được bọn lão gia sao? Rồi y đưa cao đơn đao hộ thân bước vào nhà. Thiếu Bạch chăm chú nhìn thấy phía ngoài nhà bóng người lố nhố phỏng tính ít nhất cũng phải trên mười tên. Kình trang đại hán sau khi vào nhà, tả thủ thò vào người rút hỏa tập đánh sáng. Trong sảnh đường vốn có ngọn đèn, giờ đây lại có thêm ánh sáng, nhất thời sáng bừng, có thể nhìn rõ cảnh vật. Chợt nghe có một giọng trầm lạnh truyền tới: - Có thấy chỗ nào khả nghi? Kình trang đại hán đáp: - Không thấy có điểm nào. Cặp mắt y đảo xuống dưới thần vị Phạm Trọng Minh, thấy có một đôi bạch ngọc mỹ nhân, tức thì tiếp: - Trong nhà còn đôi ngọc nhân, chắc hẳn hai con a đầu đó đã nghe động đào tẩu rồi. Nên biết, tình hình trong nhà được bọn Thiếu Bạch sắp đặt chu đáo, ngay cả những dấu chân cũng được quét sạch. Tiếng bước chân nghe dồn dập, chỉ thấy bốn tên hắc y thiếu niên cầm trường kiếm hộ trú lấy một người toàn thân vận hoàng y đen, đeo mặt nạ đang tiếng vào. Theo sau hoàng y nhân là một hoa y thiếu niên, tay trái quấn băng lục trắng. Hoa y nhân chính là người thoát chết dưới kiếm của Thiếu Bạch, tuy bỏ con tuấn mã tránh kiếm nhưng tay trái vẫn thọ thương nặng. Chỉ thấy Hoàng y nhân quắt cặp mắt sáng lạnh, ngoái nhìn hoa y thiếu niên: - Ngươi nhìn thấy rõ? Hoa y thiếu niên có vẻ tôn kính hoàng y nhân, nghiêng mình nói: - Đúng thế, chính là người đoạt tàng vật của Lưu hạt tử ở Du Thọ Loan. Hoàng y nhân sẽ à một tiếng: - Không lẽ y thật là kẻ vượt qua Sinh tử kiều, hậu duệ của Tả gia? - Cái đó thuộc hạ không biết chính xác, chẳng dám đoán liều. - Ngày xưa, Thiên kiếm Cơ Đồng, Bá đao Hướng Ngao võ công cao siêu là thế, vậy mà kể từ khi vượt qua Sinh tử kiều cho tới mấy mươi năm nay vẫn biệt tích. Không lẽ tên ranh con đó lại có thể rời khỏi được tuyệt địa? Hoàng y nhân lẩm bẩm nói, nhưng không kẻ nào dám đánh tiếng, bặt đi một lúc lại tiếp: - Điều kỳ lạ là tại sao bọn họ lại có dính dáng với hai nữ đệ tử của Phạm Trọng Minh? Hoa y thiếu niên sẽ đằng hắng đỡ lời: - Hay không biết chừng hai con a đầu còn lẩn trốn trong nhà? Hoàng y nhân lập tức cảnh giác, ngừng bặt đảo mắt nhìn về đôi bạch ngọc mỹ nhân, rảo chậm tới trước bàn thờ, thò tay lấy nhưng ngón tay vừa chạm vào pho bạch ngọc mỹ nhân, thình lình rụt về, chú mắt nhìn vào nhà trong cao giọng: - Nhị vị cô nương, giờ phút này căn nhà đã bị vây kín, nếu không chịu ra mặt tương kiến thì đừng trách tại hạ quá tay. Thiếu Bạch nấp ở dưới bàn thờ, nghe từng tiếng của Hoàng y nhân vang rền như tiếng thép khua bên tai, bất giác chột dạ: - Người này tiếng nói quái dị quá chừng, tất phải là nhân vật lợi hại đáng sợ. Hoàng y nhân vẫn không nghe tiếng đáp liền sôi giận: - Vào nhà lục soát. Hai tên hắc y nhân dạ ran chạy xông vào. Không dè hai người như cát chìm đáy biển, sau khi xông vào nhà bỗng lặng tăm, chập lâu không nghe động tĩnh. Hoàng y nhân gằn giọng: - Bọn nô tài ngốc kia, tại sao trong nhà có người hay không cũng... Bất chợt cảnh giác, quay sang nhìn hoa y thiếu niên, chực lui ra. Nhanh như điện, cùng lúc Thiếu Bạch đề khí, vút mình khỏi gầm bàn, lao thẳng về phía hai người, tả chưởng chớp nhoáng đánh tới hoa y thiếu niên và hai ngón trỏ, ngón giữa bàn tay phải điểm vèo về hoàng y nhân. Hoàng y nhân vung tay đánh bật hữu thủ của Thiếu Bạch điểm tới một cách tài tình. Thiếu Bạch sửng sốt: - Người này nội lực thâm hậu thế ấy, không lẽ dược vật ở pho bạch ngọc mỹ nhân đã mất công hiệu? Đang nghĩ, chợt thấy hoa y thiếu niên vừa vung tay tiếp chưởng, người tức thì bật tung, lăn ra ngoài cửa. Cùng lúc, hoàng y nhân loạng choạng muốn ngã. Thiếu Bạch nghĩ bụng: Người này đúng là nội cũng tinh thâm. Tuy trúng độc nhưng lực đạo vẫn chưa mất hẳn. Hữu thủ lại nhanh nhẹn tung ra một chưởng. Đồng thời với thế công của Thiếu Bạch, nhoáng một bóng người, Cao Quang đã từ trên sà ngang vút xuống, song chưởng nhất tề đẩy mạnh về hai hắc y nhân kia.