watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
01:03:0430/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thiên Kiếm Tuyệt Ma - Cổ Long - Chương 16-30 - Trang 3
Chỉ mục bài viết
Thiên Kiếm Tuyệt Ma - Cổ Long - Chương 16-30
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Tất cả các trang
Trang 3 trong tổng số 28



Hồi 17-1: Đại Náo Thiên Vương Tự

Hoàng Vĩnh ngần ngừ hỏi:
- Lệnh tôn, lệnh đường sai cô nương đến đây cầu kiến Khổ Hạnh đại sư chắc cũng phải tả cho cô nương diện mạo của đại sư chứ?
- Tất nhiên.
- Hay lắm, cô nương đã hoài nghi tại hạ không biết đại sư, tại hạ xin nói hình mạo của người ra, so với những điều cô nương ghi nhớ, xem có điểm nào không đúng?
Ngọc Giao thoáng nghĩ giây lâu nói: - Được, ngươi cứ nói đi!
- Khổ Hạnh đại sư tuổi gần bảy mươi, bị hư một mắt, đúng không? Ngọc Giao giật mình nghĩ bụng: - Đúng thế, chắc là y có quen biết thật với đại sư!
Hoàng Vĩnh sẽ đằng hắng tiếp lời:
- Lão thiền sư thích thanh tĩnh lắm, cho nên mới chọn nơi hoang vắng này ẩn cư, xa lánh trần tục. Nhưng mấy năm gần đây, các nhân vật võ lâm biết được chỗ ẩn cư, tới thăm viếng mỗi lúc một đông, nên người bảo tại hạ, người muốn rời ngay nơi này, không ở thêm ngày nào...
Ngọc Giao thốt ngắt lời nói:
- Ngươi đã biết được đại sư bỏ đi, sao không chịu nói cho ta hay sớm?
- Lúc tại hạ ngăn cản cô nương, thật tình tại hạ không biết lão nhân gia đã bỏ đi. - Nói thế thì trước đây một giờ, đại sư vẫn còn ở trong miếu?
- Phải, bởi vì gần đây thường có khách đến thăm, lại vào lúc lão nhân gia tọa thiền, quấy nhiễu sự thanh tu, cho nên mỗi khi tới giờ người tĩnh tọa, tại hạ phải đi tuần quanh miếu để ngăn khách vào thăm. Tại hạ vừa mới từ trong ra thì gặp phải cô nương, bấy giờ lão nhân gia vẫn còn trong miếu. Ôi! Nếu biết sớm như thế tại hạ không ngăn cản cô nương làm chi!
Ngọc Giao sẽ thở dài đáp:
- „y cũng không thể trách ngươi được!
Dường như nhớ ra một chuyện gì quan hệ, nàng vội tiếp:
- Ban nãy, lúc ta đang nói chuyện có một người bỏ chạy vào trong miếu, tiểu muội chực ra tay bắt sống nhưng Hoàng huynh đã ngăn lại, không hiểu người ấy đi đâu rồi?
Hoàng Vĩnh cố ra vẻ nghĩ ngợi: - Có lẽ là y đã đi cùng với đại sư. - Khổ Hạnh đại sư võ công ra sao?
- Lão nhân gia chưa từng biểu lộ võ công nhưng cứ theo sự dò ngầm của tại hạ, võ công của người thật đã đến mức tuyệt đỉnh.
- Gia phụ từng có nói, đại sư là một vị cao tăng đắc đạo, theo như ngu kiến của tiểu muội, người bỏ đi chắc là không muốn gặp mặt tiểu muội.
- Cái đó tại hạ không được rõ.
- Hoàng huynh ở trong ngôi miếu này đã lâu, có khi nào Hoàng huynh thấy nữ khách tới thăm?
- Chưa bao giờ!
- Có những vị Phật môn cao tăng, không muốn tiếp kiến phụ nữ, không biết lời ấy đúng hay sai?
Hoàng Vĩnh thoáng nghĩ nói:
- Điều này tại hạ chưa từng nghe đại sư nói đến.
- Tiểu muội từ ngàn dặm xa xôi tới đây, không được đại sư tiếp kiến, đành phải trở về. Ngày sau Hoàng huynh có gặp người, xin chuyển hộ một câu, nếu không phải vì khó trái lời phụ mẫu, Ngọc Giao này chắc đã sắm thiêu hủy Thiên vương tự rồi!
Thấy gương mặt đối phương bừng bừng lửa giận, Hoàng Vĩnh nghĩ bụng:
- Nàng vượt ngàn dặm tới đây, lại không được gặp đại sư, tất là phải tức lắm. Thiếu nữ này võ công chẳng vừa, nếu như chọc giận nàng động thủ chỉ sợ sẽ bất lợi nhiều cho ta.
Ngọc Giao chợt đổi giọng gay gắt:
- Họ Hoàng kia, Khổ Hạnh đại sư đã chịu để ngươi ở lại đây, hẳn ngươi phải là môn hạ? Hoàng Vĩnh nghĩ bụng: - Nàng không được gặp đại sư, cho nên mới giận dữ thế, chứ nhưng đối với lão tăng, hình như nàng vẫn còn kính nể lắm. Hòa thượng ấy đã cứu mạng đại ca, cho dù có gọi lão bằng sư phụ, cũng không phải là quá.
Cho nên chàng bèn nói:
- Tại hạ tuy không phải là môn hạ của đại sư, nhưng đã từng thọ ơn người chỉ giáo rất nhiều, nên tuy không có danh phận sư đồ nhưng cũng có mối dây tình cảm.
Ngọc Giao hốt cười nhạt nói: - Thế thì tốt lắm!
Đột nhiên tung ra một chưởng, mau lẹ cùng cực. Hoàng Vĩnh lùi nhanh hai bước hốt hoảng nói: - Cô nương, tại sao...
Ngọc Giao như vẫn chưa nghe thấy, song chưởng của nàng múa tít tới tấp tấn công. Hoàng Vĩnh túng thế, đành phải vung chưởng chống trả.
Qua được vài chiêu, Hoàng Vĩnh mới hiểu là gặp phải tay kình địch. Chỉ cảm thấy chiêu thuật của đối phương càng lúc càng kỳ ảo, khó bề đương cự nổi.
Thoáng mắt, hai người đã giao đấu được hơn hai mươi hiệp. Ngọc Giao bỗng cười nhạt, lạnh lùng nói: - Quả nhiên võ công khá lắm!
Chưởng thế xoay vần, cuồng phong ào ào tiến nhanh về phía đối thủ, Hoàng Vĩnh cảm thấy chiêu thuật của đối phương mỗi lúc một thêm khó đỡ. Kình lực của nàng lại càng lúc càng mạnh, cho nên, đang khi bối rối, hốt trúng phải một chỉ ngay thiên huyền huyệt bên tay phải.
Tay phải vừa mất tác dụng, sự chống đỡ lại càng thêm khó khăn. Hoàng Vĩnh gắng gượng cầm cự được ba hiệp nữa, liền bị đối phương liên tiếp điểm trúng hai huyệt Phù bạch nơi tay trái và Bộ lang ở trước ngực.
Ngọc Giao thấy Hoàng Vĩnh đã mất hết sức kháng cự bèn dừng tay gằn giọng:
- Người là người mà Khổ Hạnh lão hòa thượng yêu thích nên ta mới mượn ngươi đánh tiếng với lão là phụ mẫu ta thọ ơn cứu mạng của lão là một chuyện, còn lão coi thường ta lại là chuyện khác. Lão đã không chịu tiếp kiến ta thì linh dược này ta cũng không thèm tặng lão nữa. Phần ngươi nếu như còn nhớ cái hận ngày hôm nay thì cứ việc tìm ta thanh toán!
Nói xong nàng vút người lên, chớp mắt đã mất dạng.
Hoàng Vĩnh mắt thấy Ngọc Giao thoáng đã mất bóng, giận sôi người, nghĩ bụng:
- Hoàng Vĩnh bị hạ dưới tay một thiếu nữ chưa đầy ba mươi hiệp, còn làm được trò trống gì, anh hùng hảo hán chi nữa!
Buồn bực ngồi xuống, vận khí điều tức. Hai cánh tay đã mất tác dụng, tuy chân còn cử động được nhưng một thân võ công chắc là phế bỏ từ đây. Thốt nhiên có một giọng nói to lớn truyền tới: - Hay cho lão hòa thượng, thừa lúc ta vắng mặt, đã ăn trộm cá của ta. Nếu như ngày hôm nay không trả cá lại cho lão phu, ta sẽ thiêu hủy cái ngôi miếu tàn của ngươi ra tro bụi cho xem.
Biển chưa lặng, sóng lại dâng. Hoàng Vĩnh đã bị điểm huyệt đạo, võ công không còn thi thố được nữa, đành nhắm mắt ngồi dựa vào bàn thờ, giả bộ ngủ say.
Người lạ gọi mấy tiếng, không nghe thấy có tiếng đáp, vội cất bước tiến vào trong điện. Hoàng Vĩnh sẽ mở mắt, thấy người ấy tuổi độ lục tuần, râu bạc buông tới ngực, mình mặc áo đen, đầu đội nón lá trắng, tay cầm một cái cần câu, vác trên lưng một cái lưới đánh cá, hai mắt trợn tròn, tỏ vẻ giận đến cực điểm. Hoàng Vĩnh vội vã nhắm mắt làm như đang ngủ.
Lão nhân sẽ vung cần. Sợi dây câu liền bay vút tới, đồng thời một lưởi câu cá chừng hơn tấc móc ngay vào ngực áo trước ngực của Hoàng Vĩnh. Lão lớn giọng quát:
- Tiểu tử, mau tỉnh lại đi! Đừng chọc lão phu phải tức giận, ta sẽ ném ngươi ra khỏi đại điện bây giờ.
Hoàng Vĩnh nghĩ bụng:
- Hoàn cảnh này thật hiểm ác vô cùng, lão này không hiểu vì sao lại bất thần đến đây. Vẻ mặt đầy sát khí như thế, nếu không khéo ứng phó, tất khó khỏi mang họa vào thân.
Hé mắt, nhìn chiếc lưởi câu bạc móc ở trên ngực nói: - Lão trượng có điều chi chỉ dạy?
Lão nhân áo đen sẽ nhắc chiếc cần trong tay, lưởi câu bạc nhanh nhẹn bay vút khỏi áo đối phương, nói: - Lão hòa thượng đi đâu rồi?
Hoàng Vĩnh sửng sốt hỏi lại: - Lão hòa thượng nào?
- Thì là lão hòa thượng ở trong ngôi miếu này chứ còn ai! Nếu như tiểu tử ngươi không quen biết lão tại sao lại vào trong miếu này được.
Hoàng Vĩnh nghĩ bụng:
- Tình thế đã cấp bách, ta thử gạt lão một phen! Rồi chàng thong thả nói:
- Tại hạ tiện đường qua đây, chực ghé lại nghỉ chân, thốt gặp phải một vị cô nương bướng bỉnh mới sanh chuyện...
Hắc y lão tẩu ngắt lời nói:
- Tiểu tử, thế rồi ngươi bại hay thắng? Hoàng Vĩnh đỏ bừng mặt, ấp úng nói: - Tại hạ bị bại.
Hắc y lão tẩu hốt đổi giọng giận dữ:
- Đường đường là nam tử mà không thắng được một thiếu nữ, còn gì là thể thống? - Tại hạ bản lãnh không bằng y thị, biết phải làm sao hơn?
Hắc y lão nhân sẽ nhíu đôi mày bạc nói:
- Tiểu tử, ngươi không đánh được nàng, chẳng lẽ không thể bỏ chạy sao? Hừ! Đã thua lại còn ung dung vào điện mà ngủ, thật ta chưa hề thấy ai như ngươi!
Hoàng Vĩnh đỏ mặt tía tai, lặng thinh không nói được tiếng nào. Lão nhân dường như chợt nhớ tới một việc gì, vội vã nói: - Lão phu không thích kẻ nói dối, ngươi hãy thành thực cho ta biết thiếu nữ ấy phục sức như thế nào?
- Nàng vận bộ quần áo xanh, trông xing đẹp lắm.
- Đúng rồi, lúc tới đây lão phu có gặp một con bé ăn vận như thế. Tiểu tử ngươi thật không dối ta.
Hoàng Vĩnh bấm bụng cười thầm, Hắc y lão nhân dường như quên hẳn mục đích tới đây, đưa mắt nhìn Hoàng Vĩnh, sẽ lắc đầu nói: - Tiểu tử, ngươi nên nghe lời dạy bảo của ta, ngày sau hãy cưới lão bà chứ đừng nên lấy người trẻ tuổi xinh đẹp.
Hoàng Vĩnh thắc mắc nghĩ bụng: - Lão này lý luận thật gàn! Hắc y lão nhân nghiêm sắc mặt tiếp:
- Tiểu tử, ngươi có biết danh tánh của con bé ấy không? Hoàng Vĩnh thong thả gật đầu nói: - Tại hạ biết chứ!
- Hay lắm, lão phu sẽ truyền cho ngươi vài chiêu võ công, để sau này tìm gặp trả thù, dậy cho y thị một bài học đích đáng!
Hoàng Vĩnh nghĩ bụng:
- Lão này dường như đối với đàn bà có nỗi oán hận gì ghê gớm lắm, có điều đáng buồn cười là ta và lão vốn không quen biết, lão lại muốn truyền võ công cho ta chỉ với ý làm nhục đàn bà.
Hắc y lão nhân bỗng ném chiếc cần câu trên tay xuống nói: - Mau dậy đi, lão phu sẽ truyền dậy cho ngươi vài món thủ pháp. Hoàng Vĩnh nhăn nhó: - Khổ nỗi, tại hạ đã bị y thị điểm huyệt rồi.
Hắc y lão nhân vội chạy tới, búng hai tay giải khai huyệt đạo cho Hoàng Vĩnh nói: - Lão phu sáng tác được chín chiêu chưởng pháp, chỉ cần ngươi học được một nửa, lão phu dám quả quyết là khi gặp con bé ấy ngươi sẽ hạ được dễ dàng.
Hoàng Vĩnh đã lãnh giáo võ công của Ngọc Giao, thật là cao minh cùng cực, cho nên chàng vẫn còn nghi hoặc nghĩ bụng: - Dù cho ta có học được chín chiêu chưởng pháp của lão già ngươi, chỉ sợ cũng vị tất đã thắng được y thị.
Hắc y lão nhân nói là làm, cũng không cần biết Hoàng Vĩnh có chịu học hay không? Lão xoa tay nói: - Trước tiên, lão phu sẽ biểu diễn một lượt cho ngươi xem.
Thong thả thi triển thủ pháp, Hoàng Vĩnh võ công cũng thuộc vào hạng khá, cho nên, sau khi nhìn qua hai chiêu đầu, tinh thần liền phấn chấn. Chàng ngưng thần coi kỹ chưởng thế của Hắc y lão nhân. Ông già áo đen dường như muốn thật lòng truyền thụ chưởng pháp cho Hoàng Vĩnh nên những chỗ biến hóa dù nhỏ thế nào người xem cũng đều được nhìn thấy rõ. Chín chiêu chưởng pháp vừa diễn xong, chỉ đúng độ công phu uống cạn một chén trà nóng.
Hoàng Vĩnh thấy thế buột miệng khen: - Quả nhiên là bí ảo cực cùng!
- Kể ra tiểu tử ngươi cũng là người có đôi chút kiến thức đấy! - Lão trượng quá khen rồi!
- Tiểu tử, lão phu hành sự vốn không thích nhu nhược như đàn bà, nếu như ngươi chịu học, hãy mau động thủ xem sao?
Hoàng Vĩnh vận khí, bắt đầu luyện tập. Lão nhân áo đen tuy hết lòng chỉ điểm nhưng vì chín chiêu chưởng pháp ấy biến hóa quá phức tạp, cho nên mãi một tiếng đồng hồ sau, Hoàng Vĩnh bất quá mới chỉ thuộc được bốn chiêu.
Hắc y lão nhân hốt như không còn sức nhẫn nại, đưa tay nhắc vội chiếc cần câu nói: - Tiểu tử, ngươi thật đần, lão phu không thèm dạy nữa!
Nói xong lão quay đầu chạy ra ngoài, Hoàng Vĩnh vội vã nói: - Xin lão tiền bối dừng chân giây lát, vãn bối có chuyện cần thỉnh giáo. Lão nhân dừng bước, ngoảnh đầu hỏi: - Chuyện gì, nói mau đi!
- Vãn bối đội ơn truyền nghệ, nhưng còn chưa thỉnh danh tánh của lão tiền bối.
- Ngươi hỏi tên tuổi ta làm chi, ta không nhận ngươi làm đồ đệ đâu.
- Vãn bối tự biết là ngu muội, khó được làm môn hạ của lão tiền bối. Nhưng ơn truyền nghệ thật thâm sâu, lẽ nào vãn bối bỏ qua, không thỉnh giáo đến môn danh tiền bối?
- Nói cho ngươi biết, sau này có gặp con bé ấy, làm sao phải đánh được nó hai cái bạt tai là kể như không phụ ân ta truyền nghệ ngày hôm nay.
Vừa dứt lời không đợi Hoàng Vĩnh kịp đáp, lão tung người nhanh như làn gió thoảng, chớp mắt đã mất dạng.
Hoàng Vĩnh dõi mắt theo hướng lão nhân, vái dài một cái rồi cao giọng nói: - Vãn bối xin tiễn lão tiền bối.
Biết là với thân pháp nhanh nhẹn cùng cực của Hắc y lão nhân, cho dù lão có nghe được cũng không thể nào nghe tiếng hồi đáp của lão nhưng Hoàng Vĩnh vẫn phải giữ đúng lễ.
Không dè, chàng vừa chực quay người bỏ đi, bên tai thốt nghe văng vẳng giọng của lão nhân ấy nói: - Không nên đa lễ, hãy nhớ lời lão phu là đủ rồi.
Hoàng Vĩnh nhờ họa lại được phúc, vì Ngọc Giao xuất thủ chế ngự huyệt đạo, bất ngờ gặp được Hắc y lão nhân, truyền thụ cho vài chiêu chưởng pháp. Câu chuyện lạ lùng chỉ diễn ra trong vòng một tiếng đồng hồ ngắn này, như nếu không được chứng kiến, nói ra cũng sợ khó ai tin. Hoàng Vĩnh vươn vai, thở dài nhẹ nhõm, thủng thẳng cất bước ra khỏi Tiểu thiên vương tự. Nhưng vừa đến cổng miếu, hốt thấy Cao Quang hối hả chạy tới, hổn hển nói: - Đại ca không yên tâm, nên mới bảo tiểu đệ trở lại đón nhị ca.
- Thương thế đại ca ra sao rồi?
- Cái tài chữa bệnh của lão hòa thượng ấy thật là cao minh. Đại ca đã khỏi hẳn, bây giờ còn đang điều tức lấy lại sức mới hơn nửa thôi. Nhị ca sao còn chần chờ ở nơi này lâu thế, khiến đại ca cứ bồn chồn lo lắng mãi.
- Đấy là bởi vừa rồi ngu huynh gặp phải một chuyện ly kỳ lắm. Nói ra thật như giấc mơ, đại ca thương thế vừa mới khỏi, chúng ta không nên để người đợi lâu, mau về gặp đại ca rồi hẳng nói.
Hai người thi triển khinh công vút mình về phía trước. Thoáng mắt đã tới một khu rừng đầy cỏ dại.
Cao Quang chậm bước lại nói: - Đến rồi!
Cao Quang sấn thẳng vào trong rừng, Hoàng Vĩnh lặng lẽ theo sau, vừa được chừng bốn năm trượng quả nhiên đã thấy Thiếu Bạch đang ngồi xếp bằng dưới một gốc cây.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 110
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com