watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:46:4830/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Ngũ Tuyệt Ma Vương - Nam Kim Thạch - Hồi 41-50 - Trang 16
Chỉ mục bài viết
Ngũ Tuyệt Ma Vương - Nam Kim Thạch - Hồi 41-50
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 16 trong tổng số 20

Hồi 48b

Chàng vừa đi, vừa nhìn phát giác ra chiếc xác đó chỉ có một cánh tay, điều đó chàng dễ nhận ra vì hai tay áp vẫn có đủ, nhưng một cánh thì lòng thòng phất phơ theo gió, chứng tỏ bên trong trống rổng.
Bỗng chàng rú lên thất thanh:
- Trời! Có thể như vậy được sao? Không! Ta không tin là chúng tàn độc đến độ đó.
Chàng nhớ đến thân phụ chàng. Thánh Kiếm Vũ Sĩ Độc Cô Phong chỉ còn một cánh tay, mà xác kia chỉ còn một cánh tay.
Chàng tung mình lên, bay vọt tới, định nhìn mặt xác chết cho thật kỷ, nhưng rồi chàng đưa tay bụm mặt, che mắt, nhảy lùi lại, không dám nhìn.
Nếu sự thật đúng như chàng tưởng, chắc chàng phải ngất xỉu mà chết luôn mất.
Chàng than thầm:
- Gia Gia! Gia Gia! Chúng làm gì Gia Gia?
Chàng dợm tới, rồi thụt lùi, luôn mấy lượt như vậy vẫn chưa dứt khoát được giữa sợ hãi và hiếu kỳ.
Sau cùng chàng nghĩ:
- Dù sao thì sao, ta cũng phải sự thật mới được! Ta không thể chịu cảnh phân vân hồi hộp này lâu nữa! Dù ta không đủ can đảm nhìn sự thật, nhưng việc đã rồi, nhìn cũng thế, không nhìn cũng thế, thà nhìn, thà biết sự thật còn hơn.
Tuy nghĩ vậy, chàng cũng không dám bước tới, trái lại chàng còn hướng mắt về phía khác, tránh xác chết. Chàng đau khổ hết sức.
Sau cùng chàng nghĩ:
- Trong thiên hạ, thiếu chi người cụt tay? Nào phải một mình phụ thân chàng?
Rất có thể xác chết đó không phải của người lắm.
Chàng nghiến răng:
- Tại sao ta không dám nhìn một sự thật? Ta hèn khiếp như thế nầy à?
Chàng quay nhanh người lại, nhưng mắt vẫn chưa mở ra.
Chàng không dám mở mắt. Chàng sợ phút giây chạm với sự thật.
Cố nén cơn sôi động của khí huyết trong người đang trào dâng mãnh liệt, chàng sẻ hé mắt ra, đột nhiên chàng lùi lại, lùi xa nữa. Bây giờ tới chàng giương tròn đôi mắt nhìn theo lão trước mặt.
Chàng không còn thấy xác chết, chàng chỉ thấy một lão nhân vừa xuất hiện cách chàng không đầy một trượng. Lão nhân có dáng người siêu trần thoát tục, dịu hiền trong đạo cốt tiên phong. Đứng nhìn chàng, miệng điểm một nụ cười.
Độc Cô Thanh Tùng chưa hết kinh ngạc, lão nhân đã cất tiếng hỏi:
- Tiên sanh gặp điều gì khó xử lắm hay sao lại có vẻ kinh hoàng lo lắng như thế?
Độc Cô Thanh Tùng đưa tay chà chà mắt, mặc dù lão nhân đã hỏi chàng, tiếng nói rõ ràng như vậy, mà chàng cũng chưa tin là sự thật.
Lão nhân xuất hiện từ lúc nào? Lão nhân từ đâu tới? Chỉ có những bóng ma, bóng quỷ mới có những hành động vượt khỏi giác quang chàng. Huống chi, khoảng cách nhau không xa hơn một trượng? Và chàng thỉnh thoảng cũng len lén nhìn về hướng xác chết, tại sao chàng không nghe gì, không thấy gì? Còn xác chết, biến đâu?
Chàng đứng lặng người không đáp, ánh mắt chưa mất vẻ kinh ngạc.
Lão nhân bước tới mấy bước, tiếp nối:
- Tiên sanh có lạc được không?
Độc Cô Thanh Tùng cố trấn định tâm thần, nhìn lão nhân thầm nghĩ:
- Xem ra, lão già này cũng là một nhân vật đạo cao đức trọng chứ không phải là hạng ác ma, ta có thể tiếp xúc với lão.
Chàng vòng tay nghiêng mình, cung kính đáp:
- Chẳng dấu gì lão trượng, vừa rồi, tôi thấy có một xác chết bị treo lơ lửng trên cành cây, trong phút chốc lại biến đâu mất.
Lão nhân cười nhẹ:
- Lại có sự kỳ lạ như thế à? Tiên sinh mắt trông thấy? Chứ lão có thấy gì đâu?
Độc Cô Thanh Tùng quả quyết:
- Chính mắt tôi trông thấy rỏ ràng. Xác chết đó chỉ có một tay...
Lão nhân lắc đầu:
- Lão không hiểu nổi rồi. Kỳ quái thật! Lão đứng tại đây cũng khá lâu rồi chỉ thấy tiên sanh dợm tới, dợm lui, có cái vẻ kỳ quái cùng cực, chớ có thấy thi thể gì đâu?
Độc Cô Thanh Tùng trầm ngâm suy nghĩ:
- Tại sao lại kỳ lạ thế? Ta không hoa mắt chút nào, đâu có thể trông gà hoá vịt? Hay là lão già nầy giở trò quỷ thừa lúc ta quay mình, mà dấu chiếc xác nơi nào đó?
Nhưng xem ra lão có vẻ đạo mạo đứng đắn như vậy, không lẻ lão là người bất lương?
Tuy chàng nghĩ vậy, song lòng còn trì nghi do dự chưa nhất định phải biểu lộ thái độ như thế nào.
Lão nhân lại cười, tiếp nối:
- Tiên sanh muốn đi đâu? Đi tới nữa, thì vào núi sâu rồi, còn quanh vùng phụ cận thì không có nhà cửa dân cư...
Độc Cô Thanh Tùng bổng có ý nghĩ:
- Rất có thể lão già nầy có cơ sở gần đây, nếu đúng lão là người của địa phương, mình có thể hỏi thăm đường đến Huyết Ảnh Cung. Lão ở đây lâu, tự nhiên lão phải biết. Mình cần lựa lời thăm dò trước, xem sao?
Chàng liền thốt:
- Không dấu lão trượng, chẳng phải ngẫu nhiên mà tôi lạc bước đến đây. Tôi muốn vào núi tìm người bạn, nhưng tôi không biết đích xác người bạn đó ở tại phương hướng nào.
Lão nhân kinh ngạc:
- Một tòa Tuyết Phong Sơn rộng lớn như thế nầy, tiên sanh muốn vào đó tìm người quen, mà lại không biết người quen ở về phương hướng nào, làm sao tiên sanh tìm được? Lão phu chỉ e tiên sanh không khéo lại lạc mất lối đi, tiến không nơi, lui không nẻo...
Độc Cô Thanh Tùng cười săn đón:
- Chỉ vì không thuộc đường đi nẻo bước, nên mới tỏ thật cái ý định của tôi, để mong lão trượng chỉ giáo cho. Lão trượng ở đây lâu rồi chứ? Nếu là người bổn xứ, chắc lão trượng thuộc đường.
Lão nhân gật đầu:
- Lão ở đây trên hai mươi năm rồi, vùng Tuyết Sơn nầy lão thuộc nằm lòng.
Rồi lão đưa tay chỉ về một hướng:
- Nhà lão ở đấy! Cũng không cách đây xa lắm.
Độc Cô Thanh Tùng bổng chỉnh sắc mặt nghiêm nghị hỏi:
- Lão trượng biết Huyết Ảnh Cung ở phía nào chăng? Nghe nói cung đó được thiết lập tại Tuyết Phong Sơn nhưng đích xác ở đâu thì tôi chưa rỏ.
Nghe nói đến Huyết Ảnh Cung, lão nhân biến sắc. Lão lộ vẻ sở hãi ra mặt. Lão không đáp lời chàng, quay lưng bước đi.
Độc Cô Thanh Tùng giật mình, hấp tấp bước theo, cao giọng gọi:
- Lão trượng! Lão trượng! Xin dừng chân lại tôi có...
Lão nhân bước nhanh hơn, vừa đáp vọng lại:
- Tiên sanh hỏi đường đến Huyết Ảnh Cung, lão không dám có ý kiến gì cả, đừng hỏi nữa.
Độc Cô Thanh Tùng tin chắc lão nhân biết rõ Huyết Ảnh Cung ở chổ nào, có thể nào chàng bỏ qua cơ hội, không hỏi cho kỳ được? Chàng cũng gia tăng cước lực, vừa đi vừa gọi:
- Lão trượng! Xin lão trượng đừng từ chối, chỉ cho tôi biết với. Giọng chàng tha thiết, thành khẩn vô cùng.
Lão nhân vẫn bước mỗi lúc mỗi nhanh một tý, lão không quay nhìn lại tay đưa cao khoát khoát đầu lắc lắc:
- Đừng! Đừng hỏi nữa! Đừng nhắc đến Huyết Ảnh Cung nữa. Lão không thể nói gì đâu.
Độc Cô Thanh Tùng van nài:
- Lão trượng chỉ nói cho biết Huyết Ảnh Cung ở nơi nào thôi, tôi không dám phiền lão trượng dẫn đâu mà phải ngại.
Lão nhân đột nhiên dừng chân, quay lại đối diện với chàng.
- Lão có lời khuyến cáo tiên sinh, hãy bỏ cái ý niệm đến Huyết Ảnh Cung đi, vì nơi đó không phải mỗi ai muốn đến mà được. Chỉ nhìn thấy người trong Huyết Ảnh Cung, cũng đủ phát run lên rồi, nói chi đến mọi hành động khác? Tiên sanh nên trở về là hơn?
Độc Cô Thanh Tùng bước tới, vòng tay cương quyết thốt:
- Lão trượng hiểu cho, tôi không thể đến Huyết Ảnh Cung, Tôi phải đến đấy trong ngày nay.
Lão nhân ngẩng mặt nhìn lên nền không, xanh thẩm chừng như suy nghĩ điều gì, một lúc lâu, nhìn chàng với ánh mắt trang nghiêm, từ từ buông từng tiếng:
- Lão thấy tiên sinh có ý chí kiên quyết vô cùng, chắc cũng có lý do gì quan trọng lắm nên nhất định phải đến nơi cho kỳ được. Vậy tiên sinh hãy cho lão biết, tiên sinh là ai, đến Huyết Ảnh Cung có việc gì? Biết được những điều đó, lão mới liệu xem có thể chỉ đường cho tiên sinh hay không.
Độc Cô Thanh Tùng buột mình thốt:
- Tôi...
Nhưng chàng kịp nín lặng, hừ lại mấy bước, quắc mắt quan sát lão nhân từ đầu đến chân từ chân lên đầu.
Lão nhân cười dịu:
- Tiên sinh không tin lão? Không tin thì thôi, xin đừng hỏi nữa. Lão đi vậy.
Thốt xong, lão nhân quay nhanh người, giở thuật khinh công bước đi thoản thoắt.
Tuy lão bước đi ung dung, thư thả song còn nhanh hơn người khác cố chạy với tất cả cước lực của mình, chỉ nội một thuật khinh công thôi cũng đủ chứng tỏ lão nhân là một dị khách.
Độc Cô Thanh Tùng tự trách mình:
- Ta hồ đồ quá! Lão nhân nào phải thuộc hạng người bại hoại, ta có thể tin tưởng lắm chứ tại sao ta không nói sự thật?
Chàng liền phi thân bám sát phía hậu lão nhân, cao giọng gọi:
- Lão trượng dừng chân lại đi, tôi là kẻ có mắt mà không trông thấy Thái Sơn Bắc Đẩu thật đáng tội lắm. Vô luận thế nào, lão trượng cũng phải dừng lại cho tôi bày tỏ. Lão trượng ơi! Tôi cần biết Huyết Ảnh Cung ở đâu.
Lão nhân không cần đáp, cứ đi. Trong chớp mắt, lão đã vượt hơn ba dặm đường. Rồi lão đến chân núi, qua một khúc quanh lão mất dạng.
Độc Cô Thanh Tùng cũng chạy bay đến khúc quanh đó, nhìn xa xa, nơi một trũng núi, có một tòa thạch thất ba gian, trước nhà có trồng nhiều loại hoa, hương tỏa ngào ngạt.
Tòa thạch thất nằm tại lòng trũng, độ lưng chừng núi, xem u nhàn tịch mịch vô cùng.
Độc Cô Thanh Tùng thầm nghĩ:
- Tòa thạch thất này đúng là nơi lão ẩn cư, dù sao thì sao, ta phải đến đó tìm gặp lại lão cho kỳ được. Thời gian cấp bách lắm rồi, ta không thể buông mồi nầy chạy săn bóng khác.
Với Quỷ Ảnh Vô Hình công, chỉ độ mười cái nhảy là Độc Cô Thanh Tùng đến trước tòa thạch thất.
Nhà thì bằng đá, nhưng cửa lại bằng cây, đóng kín. Nhìn vào vọng cửa, Độc Cô Thanh Tùng cười thầm:
- Lão này đã cao tuổi mà tánh khí không khác bọn thiếu nữ tí nào. Mỗi chút là mỗi biểu lộ tâm tình, ta cũng không tiếp là do lão, tại sao lại đóng cửa kín tỏ vẻ quá rỏ cái ý đuổi khách? Cao nhân ai lại có hành động lộ liểu như vậy bao giờ?
Ta có phải là kẻ lỗ mãng đâu, dám ngang nhiên xâm nhập gia cư của người?
Chàng bước tới, gỏ ba tiếng vào cánh cửa, rồi gọi to:
- Xin lão trượng mở cửa, cho tôi vào tạ lỗi, dù thế nào đi nữa, lão trượng cũng nên thương tình kẻ từ ngàn dặm gian lao khổ nhọc tìm đến đây.
Bên trong, im lìm như nhà hoang vắng.
Độc Cô Thanh Tùng lại nghĩ:
- Lão nầy xem vậy mà cái nư hờn mát cũng khá đấy chứ?
Chàng lại gỏ cửa, gỏ liên tiếp mấy lần nữa, sau cùng, giọng lão nhân vang lên, đầy căm hờn:
- Lão cùng tiên sanh, bất quá là bèo nước gặp nhau, qua một cái thoáng chèo là bèo trôi nước chảy, ai đi về định hướng nấy, tại sao lại còn cố theo đuổi quấy phiền nhau không có như thế nầy? Hoặc giả tiên sanh khinh người ngạo vật, không xem quy cũ giang hồ ra gì chăng?
Đúng như lời chàng dự đoán, tòa thạch thất là chỗ ẩn cư của lão nhân. Nếu chàng đoán sai, gỏ cửa lầm nhà, không rỏ chàng sẻ ăn nói làm sao với gia chủ cho trôi cái tội đường đột quấy nhiễu sự an tịnh của người một cách vô lý.
Muốn hỏi thăm đường xá, phải tìm nhà bỏ ngỏ, hoặc giả gặp nơi cửa đóng then cài cũng phải chờ người ta mở cửa đi ra ngoài mà đón hỏi, chứ ai lại gỏ cửa ầm lên như thế? Nếu gặp nhà thiếu nữ, quả phụ, thì sao? Chàng còn gì nhân cách?
Chàng mừng rỡ đáp ngay:
- Lão trượng ơi! Tôi đã biết lỗi lắm, xin lão trượng rộng dung, dù thế nào cũng phải cho tôi vào tạ lỗi, có vậy tôi mới yên lòng. Xin lão trượng đừng bỏ rơi tôi.
Chàng nhấn mạnh mấy tiếng cuối.
Lão nhân hừ một tiếng:
- Việc gì mà lão bỏ rơi tiên sinh? Chẳng qua, tiên sanh hỏi một điều lão không thể nói, bảo lão nói làm sao được?
Độc Cô Thanh Tùng nài nỉ:
- Lão trượng cứ mở cửa ra đi, rồi tôi sẻ trình bày cùng lão trượng.
Lão nhân từ chối:
- Thôi khỏi phải trình bày gì cả. Lúc muốn nghe lại không nói, khi hết nghe rồi, có nói ngàn vạn lời cũng vô ích. Không nghe nữa là hơn. Tiên sinh cảm phiền vậy.
Lão nhân vừa từ chối, vừa tỏ rỏ cái ý đuổi khách. Song có bao giờ Độc Cô Thanh Tùng chịu bỏ đi?
Chàng tức thầm:
- Cái lão già nầy cố chấp lạ.
Tuy vậy, chàng vẫn dịu giọng van nài thêm mấy lượt nữa lão nhân không đáp một tiếng nào.
Đứng tần ngần bên ngoài, Độc Cô Thanh Tùng thở dài không biết nên bỏ đi hay cố khẩn cầu nữa. Đi thì đi mất cái dịp ngàn năm một thưở, chàng nghĩ tới nghĩ lui mãi, rồi nhất quyết phải cố nói làm sao cho lão xiêu lòng mới nghe.
Chàng lên tiếng:
- Lão trượng ơi! Lão trượng đành đoạn vậy sao? Làm phương tiện cho người là lão trượng tỏ rỏ đức tính thương người mến vật tôi không khi nào quên ơn trọng của lão trượng đâu.
Lâu lắm, lão nhân mới chịu đáp với giọng hờn:
- Thôi được! Tiên sinh hãy tỏ lai lịch đi, và nói rỏ mục đích đến Huyết Ảnh Cung, rồi lão sẻ mở cửa cho vào.
Độc Cô Thanh Tùng không do dự:
- Tôi là Độc Cô Thanh Tùng, tìm đến Huyết Ảnh Cung để giải nạn cho song thân, và các vị thúc bá bị giam cầm tại đấy.
Lão nhân lại hỏi:
- Ai giam cầm những vị đó tại Huyết Ảnh Cung?
Độc Cô Thanh Tùng đáp liền:
- Vạn Cực Đế Quân.
Lão nhân ạ lên một tiếng hãi hùng:
- Tiên sanh có bản lảnh như thế nào, dám tìm Vạn Cực Đế Quân, toan giải cứu những vị đó?
Độc Cô Thanh Tùng không dấu diếm:
- Tôi luyện được Đại Đế Thần Phong Chưởng Công.
Lão nhân lại ạ lên một tiếng, tiếp theo đó, lão thở phào:
- Đại Đế Thần Phong Chưởng có công dụng khắc chế Hóa Huyết Thần Công nhưng mức thành tựu của sở học tiên sinh đến đâu.
Độc Cô Thanh Tùng suy nghĩ một chút:
- Tôi không thể đo lường sự thành đạt, vì môn công Đại Đế Thần Phong Chưởng đến mức độ nào, song tôi tin rằng có thể giải cứu những người bị nạn. Điều cốt yếu là lão trượng chỉ hộ Huyết Ảnh Cung ở đâu...
Một tràng cười từ trong tòa thạch thất vọng ra:
- Lão hãy tạm gọi tiên sinh là lão đệ cho được thân mật hơn, và nhân chỗ thân mật nầy, lão khuyên lão đệ đừng liều chết một cách oan uổng như vậy, bởi dù có đến mười người như lão đệ, vị tất đã được toại ý, nói chi một mình lão đệ toan đột nhập Huyết Ảnh Cung?
Lão gằn giọng:
- Từ xa xưa cho đến ngày nay, Vạn Cực Đế Quân chưa hề chiến bại một lần nào, trong vũ lâm hiện tại, không có một nhân vật nào có thể là địch thủ của lão ấy.
Độc Cô Thanh Tùng mỉm cười:
- Lão trượng tựa vào đâu, dám quả quyết như thế?
Lão nhân không đắn đo:
- Chắc tiên sinh cũng biết, người sáng lập ra môn công Hóa Huyết là Huyết Ảnh Tử Vưu Hồi chứ. Năm xưa, Huyết Ảnh Tử Vưu Hồi luyện xong môn công kỳ diệu rồi một mình tung hoành ngang dọc, gót chân dẫm khắp giang hồ hạ sát hàng ngàn, hàng vạn nhân mạng trong vũ lâm, con người đó lợi hại như vậy, tiên sanh dám đối địch chăng?
Độc Cô Thanh Tùng cười nhẹ:
- Nhưng đó là Huyết Ảnh Tử Vưu Hồi luyện thành Huyết Ảnh. Còn đây là Vạn Cực Đế Quân, Huyết Ảnh Tử thành công nhờ bẩm chất trời sanh đặc biệt, mới đạt đến mức hỏa hầu, còn Vạn Cực Đế Quân làm gì luyện được đến trình độ đó? Lão trượng có bao giờ gặp Vạn Cực Đế Quân chăng?
Lão trượng hỏi:
- Theo khẩu khí của tiên sinh, chắc tiên sanh có gặp lão ấy rồi?
Cánh cửa tòa thạch thất vụt mở ra, lão nhân hiện nơi khung, miệng điểm một nụ cười.
Độc Cô Thanh Tùng nghiêng mình vòng tay vái chào:
- Độc Cô Thanh Tùng bái kiến tiền bối, chẳng hay tiền bối danh hiệu là chi?
Lão nhân bỏ cái lối gọi Độc Cô Thanh Tùng bằng tiên sinh bởi chàng đã bày tường lai lịch rồi. Lão đáp:
- Lão đệ cần hiểu việc nhỏ đó lắm sao? Hơn ba mươi năm nay lão từ bỏ kiếp sống giang hồ, danh hiệu không dùng lâu, thành quên mất. Nếu cần, lão đệ có thể xưng hô lão là Tiểu Lão Nhị cũng được lắm.
Độc Cô Thanh Tùng lắc đầu:
- Tiểu bối nào dám vô lễ như thế?
Lão nhân cười nhẹ:
- Ý lão muốn như vậy, lão đệ không phải ngại.
Lão tiếp nối với giọng cao hơn:
- Lão đệ đã tỏ rỏ lai lịch rồi, còn giữ chiếc nạ làm chi nữa?
Độc Cô Thanh Tùng điểm một nụ cười, đưa tay vuốt mặt, chiếc nạ theo tay rơi xuống, chàng nhặt cất vào người.
Lão nhân nhìn gương mặt khôi ngô tuấn tú của chàng kêu lên một tiếng:
- Không ngờ lão đệ còn trong lứa tuổi thanh xuân. Thì ra, sông rộng sóng sau đùa sóng trước, đường dài người mới nối người xưa. Rất tiếc! Rất tiếc!...
Độc Cô Thanh Tùng lấy làm lạ:
- Tiền bối có cảm nghĩ như thế nào thốt lên niềm than tiếc?
Lão nhân trầm buồn nét mặt:
- Lão đệ niên kỷ chưa được bao nhiêu, muốn đến Huyết Ảnh Cung nạp mạng, không phải là một sự kiện đáng tiếc sao? Kiếp sống còn dài, sự nghiệp đang lên, danh vọng chờ đón, thế mà nhất đáng đi tìm cái chết, lão trông vào lão đệ, sao khỏi chạnh lòng?
Độc Cô Thanh Tùng lắc đầu:
- Lão trượng lo xa, vị tất sự việc kết thúc như vậy?
Lão nhân nghiêm giọng:
- Lão đệ! Nơi ấn đường hắc ám, lão đệ sắp có họa lâm thân, nội trong tuần nhựt, e khó thoát tử nạn.
Độc Cô Thanh Tùng cười nhạt:
- Lão trượng xem tướng? Tiểu bối từng gặp những tay tướng số hữu danh trên giang hồ, song chẳng bao giờ tiểu bối tin vào lời suy đoán vô căn cứ của họ...
Lão nhân quả quyết:
- Xưa nay, lão xem cho rất nhiều người, nói sao có vậy, không sai một mảy.
Độc Cô Thanh Tùng nhìn lão:
- Vậy à?
Chàng bán tin bán nghi, không rỏ lão nhân thực sự biết xem tướng mà khuyên ngăn chàng, hay lão có dụng ý gì khác. Chàng thấy lão có vẻ thành khẩn quá, thành chàng muốn tin ngay.
Chàng trầm ngâm một lúc, buồn rầu thốt:
- Cứ như tiền bối suy đoán theo tướng mạng, thì tôi phải chịu chết rồi, không phương cứu giải.
Chàng chờ xem lão nhân có ý kiến gì nữa không. Lão nhân quan sát thần sắc chàng, đoạn cười:
- Có phương cứu giải chứ.
Chàng thở phào:
- Thật vậy sao tiền bối? Xin tiền bối chỉ điểm cho.
Lão nhân điềm nhiên bảo:
- Lão đệ từ đâu đến, giờ nên trở về đấy, là không còn sợ tai họa gì cả.
Độc Cô Thanh Tùng giương tròn đôi mắt, nhìn chầm chập vào lão nhân, bỗng chàng nhoài người tới, đưa nhanh bàn tay hữu chụp vào cánh tay lão, nắm cứng, cao giọng hét:
- Ông là ai? Nói mau! Nếu không, đừng trách tôi vô lễ.
Lão nhân nổi giận:
- Lão đệ! Lão có hảo ý đối với nhau, đã chẳng biết ơn, sao lão đệ lại còn hùng hổ? Đừng tưởng lão là kẻ dễ trêu đâu nhé.
Độc Cô Thanh Tùng cũng sôi giận:
- Ông là người trong Huyết Ảnh Cung. Ông không nên hối tiếc gì cả. Ông không phải dọa tôi.
Lão nhân bỗng đổi giận làm lành, điểm một nụ cười:
- Lão đệ kém cỏi thế à? Dựa vào đâu, dám quyết đoán lão là người trong Huyết Ảnh Cung. Rỏ thật nông nổi quá.
Độc Cô Thanh Tùng hừ lạnh:
- Ông khuyên tôi trở về Hồng Trạch Hồ, ông đồng một ý nghĩ với Huyết Ảnh Cung, không muốn cho tôi đến đó, đập tan sào huyệt chúng, cứu thoát người thân.
Ông còn chối cãi gì nữa?
Lão nhân bật cười ha hả, cười một thôi dài, tuy lão cười, thần sắc lão dần dần biến đổi.

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 115
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com