Chương 13
- Căn hộ khá tốt đấy em nhỉ - Từ trong nhà đi ra, Lê Thiên Lập còn ngoái lại xem - Làm giáo viên được ở khang trang như vậy thì tuyệt quá còn gì.
Cô em theo sau, chẳng những không vui vì lời khen, còn oán trách anh:
- Em không gọi điện, anh cũng chả thèm đến đây với em đâu.
Thiên Lập nhìn em. Dưới ánh sáng ngọn đèn đường càng lộ nước da trắng xanh của nàng. Đôi mắt to của nàng hơi tán quang lộ vẻ thất thần, phát ra ánh sáng như mơ màng trong mộng ảo.
Từ đôi mắt em gái, chàng nhớ lại đôi mắt có thần thái tinh anh, chàng cười:
- Cũng quấy thật, trưa nay anh vừa nói về em với một người. Chiều nay thì nhận được điện thoại em.
- Ai đấy? - Nhìn vẻ kín đáo của anh, nàng đùa - Bạn gái anh hả?
Thiên Lập chỉ cười, quay lại nhìn ngôi nhà lần nữa:
- Tiếc rằng các căn hộ sắp thành một dãy ngang, không thẳng lắm. Láng giềng nhà em là ai đấy?
- Một bà họ Mạc, làm giám thị của trường. Bà ở với con gái.
- Vị trí nhà ấy hay nhất, ở đầu hồi. Phải không em?
- Tất nhiên rồi, anh ruột bà ta là trưởng phòng giáo vụ.
- Còn anh của em chả là gì cả.
- Là bộ trưởng tương lai.
- Hà - Chàng cười khan.
- Em chả đùa đâu nhé - Tử Thu nói một cách trang nghiêm - Với tài cán và sự năng nổ, anh là con người đầy triển vọng.
- Thôi, em đừng tâng anh vĩ đại như vậy nữa.
- Bao giờ mà chả thế, trong mắt người em, anh mình tất nhiên là vĩ nhân tương lai rồi.
Tử Thu vừa nói vừa cười, niềm vui khiến đôi mắt long lanh, mất vẻ mơ màng ban đầu, cặp môi cong cong lộ vẻ tinh nghịch. Tóc Tử Thu rất dài, không uốn, đuôi tóc hơi quăn. Dưới ánh sáng mờ của ban đêm, nàng có khuôn hình cao thon của một người đàn bà đương thì nhưng không có vẻ khơi gợi, trái lại có phần nhỏ bé thơ ngây.
Qua thái độ ngây thơ của em gái, Thiên Lập nghĩ đến Thiên Nhụ Trong con mắt cô bé, Thiên Uy không vĩ đại, cũng chẳng có chút gì đáng trọng. Qua sự so sánh đó, chàng thấy em gái mình thật đáng quý, vậy mà chàng không chăm sóc gì em gái đáng yêu của mình, Thiên Lập không khỏi áy náy, chàng vỗ vai em:
- Chưa chắc đâu, chỉ có em sùng bái anh thế chứ, anh em người ta chẳng ưa anh lắm đâu.
- Vấn đề không phải em sùng bái anh một cách mù quáng, có anh bên cạnh em cảm thấy như có chỗ dựa. Nếu như anh không ra nước ngoài, em chả lấy chồng sớm thế đâu.
- Giờ em sống thế cũng tốt đẹp đấy chứ? Có một gia đình như thế em còn chưa thỏa mãn hay sao? - Anh nói tiếp - Thôi, em đừng tiễn anh nữa, em về nhà đi.
- Ở nhà bi bí thế nào ấy, em cũng muốn đi dạo một tí.
- Đừng bỏ mặc Cổ Lôi ở nhà một mình, không thì rủ chồng em cùng đi dạo hơn không.
Tử Thu chỉ "hầm hừ". Thiên Lập cũng không biết nói gì thêm. Không khí trầm lặng nặng nề, chỉ có tiếng chân bước đi đều đều, buồn tẻ của hai anh em vang nhẹ trong phố vắng.
- À, vợ chồng em dọn nhà, anh chưa kịp biếu quà - Thiên Lập sực nhớ - Em cần gì, cứ nói đi để anh biếu em.
- Anh đoán thử xem. - Nàng quay nhìn anh, đôi mắt sáng hẳn lên.
Anh mỉm cười suy nghĩ, nhân dịp này, em gái sẽ vòi một số tiền anh đây. Tiếc thay đã chót rồi không thể rút lại lời hứa được nữa:
- Anh đoán không ra, đèn bàn? Rèm cửa sổ? Giường tủ? - Thấy cô em lắc đầu quầy quậy, chàng đành nói - Anh không đoán được, em nói anh nghe nào!
- Anh ạ, em cần có một chỗ làm.
- Tìm việc làm? Việc gì bây giờ?
- Việc gì cũng được, quả thực em không muốn mình bị tù hãm suốt đời trong gia đình, nào là nấu cơm, giặt áo, trông con.
- Con em còn bé, em đi làm thì ai sẽ trông nó?
- Cháu gần ba tuổi rồi, em sẽ gửi nó vào lớp mẫu giáo anh ạ. Cô giáo Mạc cũng có thể trông con cho em, vì ban ngày bà ta rỗi rãi. - Tử Thu nhìn anh vẻ chờ đợi - Anh có hứa giúp em không nào?
Thiên Lập chán ngán, anh hiểu tính em gái mình hễ muốn gì là đòi bằng được, thà tốn kém ít tiền cho em gái còn đơn giản hơn là kiếm việc làm cho em.
- Anh vừa mới về nước, làm gì được? - Thiên Lập chối khéo - Tại sao em không nói thẳng với chú có hơn không?
- Anh bảo em đi tìm chú? - Tử Thu thản nhiên - Rõ ràng anh biết đấy, chú thím bực mình với em lúc em đi lấy chồng cơ mà.
- Câu chuyện qua đi lâu rồi, vả lại chú tốt chỉ muốn gả em cho người nào có sự nghiệp vững vàng.
- Thôi, thôi, anh đừng nói nữa, các vị đều là những người thực dụng - Tử Thu kêu lên đầy phẫn uất, nhưng rồi thấy thái độ mình hơi quá, nàng cười ngượng nghịu.
- Cuộc sống làm cho con người phải thực dụng, em ạ.
- Có thể là như vậy, có thể ngay cả em bây giờ cũng sống thực tế hơn xưa - Tử Thu nói một cách bồn chồn - Quay lại đề chính nhé, hễ có dịp anh chú ý kiếm việc làm cho em nhé, anh làm quen những người tai to mặt lớn cơ mà, anh!
- Theo anh, có thời gian, em trở về nghề cũ của mình thì hơn, mấy cái khắc gỗ của em cũng khá đấy chứ. Lúc nhỏ, những khúc gỗ vớ vẩn vào tay em đều thành những thứ hay ra trò, em vẽ thêm nữa đi, em ạ.
- Thật ư? - Tử Thu tươi tỉnh hẳn lên - Khi nào em khắc cho anh cái tượng nhé? À mà phải chờ lúc anh rỗi rãi cợ Anh cũng bận lắm, từ từ đã, anh nhỉ.
- Buồn thật - Thiên Lập mơ màng, Trưa nay chàng cũng đã nói một câu tương tự như vậy với Giai Lập. Chàng vội nhìn đồng hồ, đã mười giờ, không biết Giai Lập đã về chưa?
- Khéo anh bận vì có nhiều cuộc hẹn hò? - Tử Thu tinh nghịch - Khi nãy em đang hỏi, anh đánh trống lảng mất.
Thiên Lập cười không trả lời.
- Vị tiểu thư nào đấy, anh cho em biết có được không?
- Chả có ai cả, anh không thể bịa chuyện được, phải không em?
- Anh về nước cũng khá lâu rồi đấy, sao không lấy vợ đi?
- Kết hôn chứ có phải đi mua một vật dùng đâu.
- Em chỉ sợ yêu cầu của anh cao quá thôi. Khi anh còn ở nước ngoài, em cứ sợ anh lấy một bà người Hàn quốc, em chả thích có bà chị dâu nói tiếng nước ngoài đâu nhé.
- Đúng thế, một khi ngôn ngữ bất đồng, tình cảm khó hòa nhập với nhau lắm.
- Đài Bắc có nhiều con gái đẹp, chả nhẽ không có người nào xứng hợp ý anh? - Tử Thu nhìn anh đăm đăm - Em có câu hỏi, nói ra anh có giận không?
- Câu hỏi gì vậy?
- Đến giờ anh vẫn không lấy vợ, chả nhẽ vì nỗi đau của mối tình đầu?
- Mối tình đầu ư? Anh quên từ lâu rồi. - Anh cười đáp.
- Em vẫn chưa quên, nhất là đôi mắt chị ấy, đẹp thật.
Anh nghĩ đến đôi mắt khác đẹp hơn.
- Anh quên thật chứ? - Thấy anh im lặng Tử Thu thất vọng - Anh đã định uống thuốc tự tử cơ mà.
- Suýt nữa em nhỉ.
- Thanh niên thường do bồng bột trong chốc lát có thể làm bất cứ việc gì.
- Thanh niên cũng thường hay tỏ vẻ thế thôi.
Đang cười rất vui, bỗng dưng Tử Thu thôi cười, lộ vẻ buồn bã:
- Giọng nói hai anh em mình cứ như là chúng mình đã già lắm rồi ấy, anh ạ.
- mấy năm sống ở nước ngoài, khối lúc anh có cảm tưởng mình già trước tuổi - Thiên Lập vỗ về em - Nhưng em còn rất trẻ, em ạ.
- Không, tâm hồn của em cằn cỗi đi rồi, anh không biết đâu.
Lê Thiên Lập rất sợ em gái xổ ra cả một tràng những lời kêu ca, anh thừa cơ nói:
- Thôi, em về đi, tiễn anh cũng khá xa rồi đấy.
- Anh có biết bến xe không? Để em đưa anh ra bến.
- Không, anh không đi xe số 20.
- Khuya thế này còn đi đâu? Anh chưa định về nhà hả?
Gần mười hai giờ khuya, Giai Lập mới từ nhà bà Vu ra về. Một cánh tay đặt trên thành cửa, tay kia đặt trên tay lái, nàng cho xe chạy từ từ trên mặt đường. nửa đêm, các phố Đài Bắc vắng tanh, từ những ngọn đèn đường, nhà ở hai bên hè tối om. Thời tiết thay đổi, không khí về khuya hơi lành lạnh.
Sau những buổi họp mặt đông vui, con người ta cũng cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo hơn. Giai Lập nhìn ra phía trước, dường như con đường dài hơn ngày thường. Ngay cả thời gian, hình như ngày hôm nay cũng dài dằng dặc. Sáng, trưa, tối, tâm trạng nàng cũng luôn thay đổi. Nhớ lại câu chuyện về tâm trạng của Lê Thiên Lập, bỗng dưng nàng thấy tâm trạng của mình cũng chịu ảnh hưởng của chàng.
Thật vậy, nếu như không có sự so sánh giữa Đại Nhạc với Thiên Lập, ở nàng làm gì nẩy sinh bao điều bất mãn đối với Đại Nhạc. Ngay buổi tiễn đưa sáng nay, nàng cũng không thể có cảm giác vô vị như đóng kịch. Ban trưa, trước mặt Thiên Lập, nàng cố làm ra vẻ nghiêm lạnh, nhưng sau khi chàng đi khỏi, tâm hồn nàng mơ mơ màng màng, lúc nào cũng nhớ tới lời ăn tiếng nói và các cử chỉ của chàng. Khi nàng định gạt mọi suy nghĩ với vẩn đi thì nhận được điện thoại của Thiên Lập. Chàng hỏi nàng tối nay có nhất thiết phải đến nhà bà Vu không. Giọng nói chàng nghe thân thiết ấm áp biết bao, luôn mồm gọi nàng bằng an đệ. Thực ra, nàng có thể gọi điện xin lỗi bà Vu, không nhất thiết phải đến góp vui ở nhà bà tạ Song, lý trí đã mách bảo nàng phải tránh xa chàng.
Tránh được con người nhưng tránh sao nổi sự ám ảnh của hình bóng chàng. Chơi bài ở nhà bà Vu nàng thấy cô đơn làm sao, hình ảnh Lê Thiên Lập cứ bám riết tâm trí nàng.
Hay vì Đại Nhạc đi xa, cho nên nàng cảm thấy cô đơn? Nhưng Đại Nhạc đi xa chuyến này đâu phải lần đầu? Trước kia, chàng từng đi thăm Châu Phi, Châu Mỹ, mỗi chuyến đi thời gian còn lâu hơn lần này. Hàng ngày nàng bận bịu bao nhiêu công việc, mặc dù tâm trí lúc nào cũng nghĩ đến chàng, nhưng nàng không thấy mình cô dơn. Có lần, trong câu chuyện, Thiên Lập nhắc đến hai chữ buồn tẻ, nàng không hiểu nổi ý nghĩa hai chữ đó. Còn giờ đây nàng hiểu và hình như chính Thiên Lập đã dạy cho nàng hiểu về điều đó. Không, nói đúng hơn, chàng đã khiến nàng nếm trải cảm giác buồn tẻ.
Thật vớ vẩn, một người cấp dưới của chồng mình, tuổi cũng ít hơn mình,k lại chẳng có địa vị gì trong xã hội, vậy mà hấp dẫn mình đến thế, thật là điều hoang đường!
Có lẽ vì uống nhiều cà phê quá, đêm qua lại mất ngủ, tâm trạng sinh ra không ổn định, suy nghĩ lung tung. Nàng ngáp nhẹ, tăng ga cho xe phóng nhanh hơn. Mong sao chóng về tới nhà, nằmg trong bồn tắm, thả lỏng người trong nước ấm, sau đó uống viên thuốc an thần, sáng ngày mai tâm trạng sẽ trở lại bình thường.
Rẽ vào ngõ hẻm, đường hẹp, thân xe dài, nàng phải giảm tốc độ cho xe rẽ sang phải, phía trước là ngôi nhà nàng ở. Con đường nàng thuộc làu, nhắm mắt nàng cũng có thể lái xe tới thẳng trước cổng. Khi xe vào ngõ, mắt nàng mở to, dưới ánh đèn pha, một người đang đứng cạnh đường, thoáng nhìn, giông giống Thiên Lập, nhìn kỹ hóa ra Thiên Lập thực.
Khi nhận ra, Giai Lập vẫn chưa tin hẳn vào mắt mình. Đã nửa đêm chàng đứng một mình ở trong ngõ vắng, không thể thế được, trừ phi chàng ta mắc bệnh tâm thần.
Nhưng thái độ chàng bình thường, không có vẻ gì là.. .Giai Lập hãm phanh, Thiên Lập liền đi tới. Chàng nhìn nàng chăm chú, Giai Lập bất giác đưa tay vuốt nhẹ mái tóc.
- Về rồi ư?
Nàng mỉm cười gật đầu. Đúng là câu hỏi thừa. Nhưng, nếu không thì biết hỏi gì bây giờ? Chính thế nàng đã hỏi:
- Anh ở đây làm gì vậy? - Câu hỏi của Giai Lập cũng thừa nốt, vì nàng đoán được câu trả lời: "Chờ an đệ đấy mà!".
Nhưng câu trả lời của chàng kín đáo hơn:
- Tôi đi dạo phố qua đây, định gọi điện, nhưng đoán chắc người vẫn còn ở nhà bà Vu chưa về.
- Anh... - Nàng nhìn phía trước - Có vào nhà tôi ngồi chơi không?
- Thôi...
Như vậy càng tốt, tuy hỏi vậy, thực ra trong lòng nàng hết sức phân vân. Khuya khoắt như vậy, đưa chàng vào nhà quả thực không tiện cho lắm.
- Khuya rồi, anh cũng nên về nhà đi nghỉ thôi.
- Tôi cũng biết vậy.
- Không có việc gì chứ? - nàng hỏi với giọng hết sức dịu dàng để đền bù cho sự thất vọng của chàng.
- Không có việc gì, chỉ muốn nhìn mặt một tí thôi.
Giọng nói chàng khàn đặc, hình như tình cảm khiến lời nói bị tắt nghẽn trong họng.
Nhẽ ra, nàng chào "tạm biệt" một cách lịch sự rồi cho xe đi thẳng, việc gì phải bận tâm. Nhưng rồi cuối cùng nàng đã bộc lộ sự quan tâm của mình:
- Anh về bằng gì bây giờ?
- Đi bộ thôi, trừ phi người bỏ công ra tiễn tôi.
Nàng im lặng một lát: Việc gì phải tiễn? Nhưng nếu có tiễn thì đã sao nào? Nàng chả thường nhân tiện đánh xe đưa người này người nọ về nhà là gì? Những người đó chưa chắc đã đáng được giúp đỡ bằng chàng. Còn Thiên Lập đứng đây chính là để đợi nàng, mặc dù nàng không yêu cầu điều đó.
Nàng vừa nghiêng người sang phía phải, chàng vội chạy tới và tự mở cửa xe.
Thiên Lập ngồi ngay cạnh Giai Lập, ghế rộng, ở giữa có một khoảng cách.
Hơi ấm ùa tới át hết cảm giác lạnh lẽo.
Nàng tăng ga cho xe chạy vun vút, khi đi qua cổng nhà, nàng không thèm nhìn cứ như một cuộc chạy trốn.
Ra khỏi ngõ, nàng hỏi:
- Đường đi thế nào, chỉ cho tôi nhé.
Chàng tuân lệnh, song khi ngồi nghiêng chàng chẳng thèm nhìn mặt đường, chỉ nhìn nàng khôngchớp mắt.
- Hạnh phúc con người ta đôi khi cũng thật là bất ngờ.
- Nghĩa thế nào?
- Lúc đầu, tôi chỉ nghĩ là gặp mặt nhau một tý thôi, vậy mà giờ đây lại được ngồi ngay bên cạnh người.
- Ngồi cạnh tôi có nghĩa là hạnh phúc ư?
Nàng thương hại nhìn vẻ mặt si mê của chàng.
- Tất nhiên, lúc gặp lần đầu tiên, tôi cảm thấy người cao vời vợi, không thể nào với tới được.
Nàng mỉm cười, giống ánh mắt thèm khát của trẻ khi nhìn quầy hàng đồ chơi. Giai Lập cảm thấy lòng mến mộ của chàng đối với mình chân thành và trong sáng, cho nên nàng không nỡ trách mắng một câu.
- Trong buổi tiệc rượu đón bộ trưởng Xina, tôi mới có dịp nói chuyện, thực ra tôi đã gặp người trước đây ít lâu.
- Thật ư? Ở đâu vậy?
- Ở sân baỵ Hôm ấy người mặc bộ âu phục màu trắng thêu hoa đen. Trông người thanh nhã, xinh đẹp và trẻ trung. Tôi hỏi anh bạn đồng sự đứng cạnh: "Vị tiểu thư này là ai đấy?". Sau mới biết là Trương phu nhân. Khi ấy tôi thở dài một tiếng. Anh ta hỏi tại sao, tôi trả lời: "Ngày nay giữa các vị phu nhân với các vị tiểu thư khó phân biệt quá".
Thường thường mọi người vẫn khen Giai Lập có thuật trang điểm, tuy nhiên, chàng coi nàng như một tiểu thư thì cũng hơi quá. Qua câu chuyện, nàng mới nhớ lại đêm đó mình đeo kiếng râm. Mặt khác, vẻ trẻ trung của nàng còn do khuôn hình thon thả, duyên dáng.
Chàng vừa cười vừa nói:
- Người có biết, anh bạn kia nói gì không? Anh ta đùa: "Giả dụ bà ấy là tiểu thư, anh sẽ đeo đuổi chứ gì?". Tôi im lặng, điều bí mật trong lòng không thể thố lộ cùng anh ta được.
Bí mật gì cở Chả nhẽ: "Không phải tiểu thư thì tôi vẫn cứ theo đuổi?". Giai Lập nghĩ thầm. Nghĩ lại khi nàng cùng Đại Nhạc hàn huyên trò chuyện với mọi người, có hai chàng trai cứ bàn tán sau lưng, vậy mà nàng chẳng hay biết tí gì.
Bỗng tâm hồn nàng cảm thấy trĩu nặng, nhớ đến buổi tiễn chồng lúc sáng, nàng không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Thiên Lập nhìn nàng đăm đăm lo lắng:
- Tôi nói có điều gì không phải chăng?
Nàng lắc đầu:
- Vậy sao người lại im lặng?
Qua giọng nói, chứng tỏ chàng to gan thật, hình ảnh Đại Nhạc hiện lên đậm nét nàng định dùng Đại Nhạc để trấn áp sự ngông cuồng của anh chàng này.
- Tôi đang nghĩ, không hiểu giờ đây Đại Nhạc đang làm gì.
- Xin cứ yên tâm, ở Băng Cốc có lắm trò vui, người nhớ ngài vụ trưởng, nhưng liệu giờ này ngài có nhớ gì đến người không?
Một nét phác đơn sơ gây tác động rất mạnh tới Giai Lập, tâm trạng oán giận Đại Nhạc càng tăng thêm, khoảng cách giữa hai người càng xa nhau hơn. Xe dừng lại trước cửa nhà Thiên Lập, nhưng chàng vẫn cứ ngồi bất động.
- Có thể gia ân thêm cho tôi lần nữa không?
- Gì vậy? - Giai Lập băn khoăn - Mời tôi vào nhà chứ?
- Không, tôi cũng chả đến nỗi không biết điều như vậy, người cũng không thể đáp ứng yêu cầu đó được. hơn nữa, nhà tôi rất bừa, tôi không dám mời người vào nhà đâu. Theo phép lịch sự, người đưa tôi về nhà, tôi không thể để người đi về một mình được.
- Anh đòi tiễn tôi?
- Tôi phải tiễn người. - Thấy Giai Lập định mở mồm, chàng nói ngay - Người không phải tiễn tôi nữa, sau đó, tự tôi sẽ về bằng taxi.
- Làm như vậy có phải lãng phí thì giờ không? Ích gì đâu nào.
- Với người, có thể là như vậy, còn với tôi thì khác. Ở trên đời này, có gì quý giá hơn là được ở bên cạnh người?
Tuy không phải là loại đàn bà nghe tâng bốc là phồng mũi ngay, nhưng dù sao những lời nói trân trọng cũng khiến Giai Lập cảm tấhy mát lòng mát dạ.
Lê Thiên Lập, nàng đã tìm thấy những gì bị đánh mất từ lâu. Đắn đo một lúc, nàng ưng thuận.
- Chờ một tí. - Khi xe sắp nổ máy, Thiên Lập nói ngay - Bây giờ để tôi lái xe đưa người về, người nghỉ một chút.
- Tôi có mệt đâu.
- Hay vì không tin kỹ thuật lái xe của tôi? Ở Hán thành, tôi có chiếc Suyfrăng, sau thay chiếc Xpin.
Thấy nàng không phản đối, chàng liền xuống xe, chuyển sang ngồi bên tay lái, Giai Lập đành đổi chỗ ngồi.
- Làm anh lái xe cho vụ trưởng phu nhân cũng là điều vinh dự lắm chứ! - Chàng hớn hở cho nổ máy.
Với tâm tình lúc này, câu xưng hô kia nghe chôi chối thế nào ấy. Giai Lập dỗi:
- Anh gọi tôi là phu nhân ư?
- Vậy gọi thế nào nhỉ?
Nàng định trả lời rằng gọi là an đệ, nhưng nàng tắt máy, quay hẳn người lại:
- Em thân yêu.
Giọng nói chàng vừa trầm vừa nhẹ, cặp môi lúc cười như giấc mộng mơ màng, một luồng hơi ấm phả vào mặt, làm nàng ngây ngất.
Không để nàng kịp trốn tránh, chàng đưa hai cánh tay ra ôm quanh người nàng.
- Từ giờ trở đi nàng là em yêu quý của tôi.
Cặp môi nóng bỏng của chàng áp mạnh lên môi nàng, lời nói xé vụn thành từng mảnh, như bão táp làm rung chuyển cả trái tim đang run rẩy của nàng.