Chương 11
Về tới nhà, Giai Lập ném ví da sang một bên, vừa cởi bỏ găng tay, vừa thay dép đi trong nhà, nàng nói với A Ngọc :
- Thôi, tý nữa hãng dọn, bây giờ tôi muốn ngủ một tý.
A Ngọc vâng dạ rồi rút lui . Trước khi ra chị kéo kín rèm cửa sổ, những việc làm đó không được Giai Lập khen, trái lại khoát tay bảo :
- Để tôi làm lấy, chị đi đi !
Nhưng Giai Lập không thèm kéo kín rèm cử sổ, ánh sáng từ một kẽ hở xiên vào, càng thêm chói mắt . Nàng quay lưng lại, mặc dù nàng hiểu mình sẽ không sao ngủ được.
Tâm trạng nàng rối bời, hai mắt nhắm lại, vẫn thấy rõ bóng người loang loáng trước mặt . Nàng thở dài, tất cả những gì xẩy ra ở sân bay không ngoài dự đoán của nàng . Tiễn đưa nơi quan trường giống thử văn chương quan dạng, đặc biệt cuộc đi thăm lần này lại là một sự kiện quan trọng . Trước đó báo chí đã đưa tin, trên sân bay, bọn phóng viên vây quanh vị bộ trưởng phỏng vấn, đèn máy ảnh chớp lia lịa, Đại Nhạc đã phô bầy đầy đủ trí tuệ, phong độ và tài mẫn cảm của mình trước mặt mọi người.
Giống hệt một màn kịch, nàng sắm vai của mình rất khéo và xứng đáng . Tan cuộc rút vào hậu trường, lòng nàng cảm thấy trống trải khôn tả.
Ngày thường, giờ này nếu không ngủ trưa được, nàng đã bị cuốn hút bởi bao công việc . Đại Nhạc đã đi làm việc hoặc đi họp, nàng hầu như rất ít khi nhớ tới chàng, hầu như không căn vặn mọi việc làm của Đại Nhạc . Nhưng hôm nay khác hẳn, nàng luôn nghĩ đến cuộc đi xa của chàng . Nàng chưa bao giờ biết buồn là gì, vậy mà hôm nay chàng đi xa, nàng cảm thấy như mất mất môt cái gì.
Sau khi máy bay cất cánh nàng mới ra về, tuy tâm thần hoảng hốt, song vẻ ngoài vẫn cười nói như không . Nàng đã nhận lời mời của Vu phu nhân, cùng tiếp nhận những lời nói đùa của bà Phùng, nàng tự đánh xe về nhà . Đêm qua mất ngủ, giờ có thể ngủ bù nhưng nàng không sao thiếp đi được.
Xa xa như có chuông điện thoại, không chờ người ở nhận, nàng bật ngay công tắc điện thoại đầu giường rồi cầm ống nghe . Tâm hồn nàng đang thiếu thanh thản, nói chuyện gẫu với bất kỳ ai trong lúc này sẽ khuây khỏa được phần nào.
- Xin chào an đệ, Lê Thiên Lập đây.
- Hả ? - Mắt nàng sáng lên, bao nỗi phiền muộn tiêu tan ngay, nhưng vẫn cố tình hỏi với giọng nhạt nhẽo - Anh ở đâu thế ?
- Trên đường về.
- Vẫn chưa về tới cơ quan ư ? - Buột mồm hỏi xong nàng thấy câu nói là thừa . Nhà nàng ở gần sân bay, đi về bằng xe riêng, còn với anh ta, lẽ dĩ nhiên anh ta là người về sau cùng, ngồi xe khách sân bay, tất nhiên chưa thể về tới nơi được.
- Tôi đang ở gần chỗ cơ quan, gọi điện trong trạm điện thoại công cộng, sử dụng điện thoại phòng làm việc không tiện cho lắm.
Nhẽ ra nàng nên hỏi anh ta tại sao không tiện, nhưng nàng đã im lặng . Lúc sau nàng thấy cứ hỏi thì hỏi, nếu không anh ta sẽ cho rằng nàng có trắc ẩn . Giai Lập chưa kịp mở miệng, anh đã hỏi trước.
- An đệ đã về tới nhà rồi à ?
- Chuyện - Nàng cười - Chưa về tới nhà thì làm sao nhận điện thoại được cơ chứ ?
- Đúng, an đệ mắng thế là phải - Chàng cũng cười như tự riễu cợt - Muốn nói nhiều chuyện với an đệ, đến khi gọi được điện rồi lại quên béng mất.
Nếu là người khác, nàng sẽ cho anh ta ngông cuồng, nhưng với Thiên Lập nàng cảm thấy bình thường, có lẽ vì nàng đang buồn . Nàng nhắm mắt lại, giọng khuyến khích :
- Vậy thì cứ bình tĩnh mà nhớ lại đi !
- Ở sân bay, lúc nào tôi cũng ngắm nhìn an đệ.
Qua khẩu khí, tỏ ra anh ta tăng thêm dũng khí ! nàng cảm thấy hơi ớn, nhưng cũng vui vui . Dù sao đó là những lời nói mang tính chất kích thích . Trong lúc tâm hồn trống trải thế này, đó là liều thuốc cân bằng tinh thần.
- Thì trên sân bay tôi cũng đã chào anh rồi - Giai Lập tỏ vẻ bình thản, và hồn nhiên.
- Người đông quá, không sao trò chuyện với an đệ được . Chàng tỏ ra tiếc nuối, thậm chí biểu lộ chút oán trách . An đệ bận thế kia, tôi có muốn tới gần cũng ngại, chỉ sợ làm phiền an đệ, đành đứng xa xa ngắm an đệ thôi, nhưng an đệ thì chẳng nhìn thấy tôi đâu.
Nhiều năm về trước, khi còn ở trong ngôi nhà cổ của bố mẹ, nàng rất thích nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài hiên, nàng cảm thấy âm thanh đó đầy chất thơ . Nay nghe anh ta nói chuyện, cũng giống tiếng mưa tí tách, nhưng không rơi bên thềm, mà đang rơi đúng vào tâm hồn nàng, như bản nhạc êm ái du dương . Nàng nhắm mắt lại hình dung vẻ ngắm si mê của Thiên Lập, nàng bất giác xao xuyến trong lòng.
Không biết nên trả lời thế nào nàng buột mồm :
- Thế ư ? - Nàng ân hận vì giọng nói yếu đuối của mình.
- Đúng thế, về cảm giác, tôi cách an đệ rất xa, trong thực tế, khoảng cách đó có hạn thôi, tôi có thể nhìn thấy rõ từng cử chỉ, nghe thấy rõ từng lời nói của an đệ.
Đại Nhạc đã thờ ơ với mọi cử chỉ và lời nói của nàng, khác nhau biết mấy giữa hai người.
Nàng thầm thở dài, nhưng cố lấy tiếng cười che đậy tâm trạng mình.
- Hóa ra anh là Thiên Lý Nhân và Thuận Phong Nhi cơ đấy nhỉ ?
- Người được tôn là an đệ cũng tinh nghịch thế kia ! - Chắc rằng anh cảm thấy hai chữ "tinh nghịch" phần nào thiếu cẩn trọng, nên vội nói - A, xin lỗi an đệ nhé.
Giai Lập chả thấy có gì đáng phải xin lỗi cả, trái lại, hai chữ đó nàng thấy nên khuyên vòng tròn . Qua câu đùa của chàng, nàng cảm thấy mình như còn rất trẻ . Thật vậy, nàng quên hẳn địa vị, xuất thân, cả tuổi tác của mình, nàng còn tưởng như mình còn là con gái nữa kia ?
- Tôi nên xin lỗi anh thì đúng hơn, tôi đùa anh trước.
- Không sao, miễn là an đệ vui . Nói thật tôi rất lo, sợ an đệ không quen vắng ngài vụ trưởng.
Ôi câu nói tình cảm biết bao ? Tại sao Đại Nhạc không được như Thiên Lập nhỉ ? Tâm trạng nàng bỗng đâm ra chán nản, nàng cười như dỗi :
- Ai bảo thế ? Ông ấy đi hay ở thì cũng vậy thôi.
- Chưa chắc đâu ? Tôi thấy ở sân bay bà Phùng nói : "Đôi vợ chồng ân ái thế kia mà phải xa nhau thì thật khổ ".
- Lời bà ấy nói mà đúng ư ?
- Chả nhẽ không đúng sự thật hay sao ? An đệ với ngài vụ trưởng không thắm thiết lắm ư ?
- Này... - Nàng không biết nên trả lời thế nào, bèn lạnh lùng đáp : - Phải chăng để nghiên cứu vấn đề này mà anh gọi điện cho tôi đấy ?
- Không đâu, chẳng qua tôi quan tâm đến an đệ, đặc biệt là tâm tư an đệ . Nếu như an đệ rỗi, hết giờ làm việc, tôi đến thăm an đệ nhé.
- Tôi bận - Giai Lập ân hận đã trót nhận lời đến chơi nhà bà Vu . Dù sao, trò chuyện với Lê Thiên Lập thì vẫn thú vị hơn.
- Bận gì đấy ?
- Sao anh bảo ở sân bay anh đã nghe hết từng lời nói của tôi cơ mà.
- Ý an đệ là đến nhà bà Vu chứ gì ? Tôi tưởng đó chỉ là câu nói ứng xử thôi, và lại không nhất thiết phải đi hôm nay phải không ạ ?
Lòng nàng đầy mâu thuẫn, nửa muốn lẩn tránh nửa muốn tiếp cận, cuối cùng nàng trả lời dứt khoát :
- Nhất thiết phải đến nhà bà ấy hôm nay.
- Vậy thì... chàng lùi một bước - Trưa nay tôi đến nhé.
- Tôi còn phải ngủ . - Nàng cố gượng để lẩn tránh.
- Thì an đệ cứ việc ngủ, hết giờ làm tôi mới đến cơ mà - Không chờ nàng trả lời, chàng van lơn - An đệ biết đấy, một thân một mình, cơm niêu nước lọ, thôi thì an đệ ban cho tôi bữa cơm trưa vậy.
Chương 12
Cảnh rộn ràng trên sân bay đã lùi xa dần . Sau cú điện thoại đó, vị trí của người trước xa mờ dần, những tình cảm mới mẻ, tươi tắn và đậm đà chiếm lĩnh tâm hồn Giai Lập.
Nỗi trống trải và buồn nản biến đâu hết . Nằm trên giường, tâm hồn Giai Lập xúc động, nàng tỉnh táo hẳn . Còn lâu mới đến giờ trưa.
Nàng phải tự khâm phục trí nhớ của mình, từng câu từng chữ trong điện thoại nàng đều còn nhớ rõ mồn một . Có những câu nói, lúc đó nàng đã bỏ qua, nay hồi tưởng lại, nàng không khỏi giật mình, chàng đã cả gan xúc phạm sự tôn nghiêm của nàng.
Nàng định gọi điên cự tuyệt, nhưng lại thôi . Nàng dặn người ở bằng giọng nói lạnh nhạt với vẻ bất đắc dĩ : Trưa nay ông Lê tới nhà ăn cơm . Sau đó nàng bắt đầu điểm trang một cách tỷ mỉ.
Trước khi đến . Lê Thiên Lập cũng trang điểm công phu . Bộ âu phục đã mặc trong buổi tiễn đưa ở sân bay dù lịch sự lắm rồi, chỉ cần rửa mặt, cạo râu... Tóc chàng đen mượt, làn da mịn màng, nước hoa "côlông" thoang thoảng, sẽ gây ấn tượng tốt lúc tiếp xúc.
Thái độ và lời nói Giai Lập tỏ ra phần nào uể oải, biểu thị nàng không thèm để ý tới chàng, song thực ra từng cử chỉ chàng không lọt khỏi mắt nàng.
- Thật không ngờ tôi may mắn đến thế. - Khi ngồi đối diện nhau trước bàn ăn, Thiên Lập nói nhỏ, nụ cười và cái nhìn của chàng khiến tâm hồn nàng lâng lâng.
Ngửng đầu lên, thấy bà Lý đi vào, Giai Lập trở lại vị trí trang trọng của bà chủ, nói câu khách sáo:
- Xin lỗi ông, không có thức ăn gì mời ông.
- An đệ khách khí quá - Nụ cười và ánh mắt chàng cũng thay đổi theo, tỏ ra hết sức quan tâm - Hai em Thiên Uy và Thiên Nhu không về ăn cơm trưa ư?
- Không, ông ạ.
- Các em ăn ở đâu?
- Thiên Nhu đem cơm theo, Thiên Uy mỗi ngày mang mười đồng ăn quà. - Thấy đôi mắt Thiên Lập có vẻ chưa hiểu, nàng giải thích thêm - Nhẽ ra Thiên Uy cũng mang cơm theo, lên học năm thứ hai sơ trung, em nó thấy làm vậy có vẻ trẻ con quá, cho nên đòi cho tiền ăn quà trưa.
- Nếu là tôi, tôi sẽ mang cơm theo. Ngày trước, lúc còn đi học, tôi thường thèm được mang cơm đi theo như mọi người. Người mẹ chuẩn bị món ăn trong hộp cơm vừa ngon vừa bổ. Còn tôi toàn ăn vặt, đôi lúc không biết tiết kiệm, nhiều khi tiêu sạch tiền, đến trưa thường phải nhịn đói.
- Vậy tại sao ông không mang cơm theo?
Chàng nhún vai:
- Có ai chăm sóc mình đâu, đưa ít tiền tiêu vặt cho xong chuyện vậy thôi.
Giai Lập từng nghe anh kể, bố mẹ mất sớm, hai anh em ở nhà ông chú. Ông chú lúc nhỏ được bố mẹ anh nuôi dưỡng, cho nên sau này nuôi hai anh em chàng để đền đáp. Sự nghiệp ông chú cũng khá, nhưng là sỹ quan, cho nên lương bổng có hạn. Bà thím không ngược đãi hai anh em, nhưng cũng chỉ làm tròn bổn phần mà thôi, cho nên hai anh em thiếu tình thương và sự chăm sóc đầm ấm của gia đình.
Giai Lập nhìn Lê Thiên Lập, vì ngại bà Lý đang đứng hầu sau lưng, cho nên nàng không biểu lộ tình cảm với chàng.
- Em gái ông cũng vậy à?
- Cũng thế, ngay cả các anh em họ tôi cũng đều sống thế cả, vì chú thím tôi muốn tỏ ra cư xử bình đẳng như nhau mà.
- Anh có vẻ lạc quan nhỉ.
- Vâng, đặc biệt là bây giờ.
Nàng hiểu ý chàng, để lảng tránh, nàng tiếp tục hỏi một cách nghiêm chỉnh:
- Ông kể rằng có thời ông sống không được bình thường, lúc ấy mười mấy tuổi? Thời gian đó ông bị Oan lắm ư?
- Buồn nản, chán đời, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn thôi.
- Làm sao để trở lại bình thường?
- Sau tôi nhận ra một điều: sống là phải phấn đấu, không nên như nằm mơ giữa ban ngày, phải nổ lực theo hướng cho phép.
- Tử Thu thì sao?
- Em gái tôi mang nhiều tính chất nghệ sĩ, cô ta luôn luôn bất mãn với cuộc sống hiện thực. Vì xử sự không phải với bà thím, cho nên tốt nghiệp đại học cô ấy đã đi lấy chồng. Lúc cô ấy cưới, tôi đang ở Hàn quốc, nếu không tôi đã ngăn chặn cuộc hôn nhân đó. Tử Thu là một người có tài năng, nhẽ ra khá có triển vọng trong nghệ thuật.
Việc người khác, không liên quan gì đến mình cho nên nàng không để ý gì về câu chuyện em gái Thiên Lập, nhưng từ chuyện hai anh em Thiên Lập, nàng liên tưởng đến hai anh em Thiên Uy , nàng hỏi:
- Tình cảm hai anh em thế nào?
- Rất tốt, trước kia tôi vẫn thường viện trợ cho Tử Thu, vì hai vợ chồng cô ta nghèo, từ ngày về nước, thu nhập của tôi ít đi, cho nên cũng không giúp đỡ được gì nữa.
- Em rể ông làm gì?
- Dạy học. Lúc đầu dạy ở trường trung học thị xã, sau hè dạy ở trường đạo vì trường đó trả lương cao hơn. Tử Thu báo sắp dọn nhà. Nhà tập thể của trường cũng khá, ba gian phòng khách, phòng ngủ, và phòng đọc sách, do đó cô ta cũng muốn tôi đến ở cùng.
- khá nhỉ, trường nào vậy, ông Lê?
- Hình như trường Bối gì gì ấy... ?
- Bối Văn chăng?
- À, đúng rồi, trường Bối Văn.
- Thiên Nhu học trường đó, em nó không nói với anh hay sao?
- Tôi cũng quên mất, trước khi tôi ra nước ngoài không có những trường này, cho nên giờ có nói cũng chả nhớ.
- Điều đó tỏ ra ông thiếu quan tâm.
- Thiếu quan tâm Thiên Nhu?
- Thiếu quan tâm em gái ông, cô ấy ở trường nào không rõ, cô ấy dọn nhà cũng không đi thăm xem sao.
- Quả thật gần đây tôi cũng bận...
Cặp môi cong cong lộ nụ cười đuối lý. Khi phát hiện không có người ở đứng cạnh, chàng nghiêng người nói nhỏ với Giai Lập:
- Nói thật, gần đây tâm thần bất định thế nào ấy.
Giai Lập cúi đầu không nhìn chàng, cảm thấy trong người có cái gì không ổn. Câu nói tuy ngắn gọn, song tình ý thật vô tận. Nàng như lạc vào cõi tình cảm mà bấy lâu nay bị lãng quên đi.
Lạc phương hướng trong giây lát, sực nhớ đến địa vị của mình. Ngày thường nàng vẫn ngồi đối diện với Đại Nhạc, nay chàng đi Băng Cốc được bạn tiếp đón nồng nhiệt. Vậy mà phút này, cấp dưới của chàng chiếm chỗ ngồi kia, đang dùng lời lẽ quyến rũ nàng. Anh chàng trẻ tuổi này quả thật chưa hiểu thế nào là trời cao đất dầy.
Đột ngột nàng hỏi một cách trang nghiêm:
- Vì công việc của ông Trương nhà tôi nhiều quá phải không?
- Không. - Chàng không hề bị áp đảo bởi vẻ nghiêm nghị của nàng - Các công việc không thể ảnh hưởng đến tâm tình của tôi.
- Cái gì đã làm ảnh hưởng tâm tình của anh vậy? - Nàng nhìn áp đảo với vẻ cười cười, có ý khiêu khích, nàng không tin rằng mình hơn chàng trẻ tuổi này những bảy tuổi mà không thể chế ngự nổi anh ta.
Lần này chàng cúi đầu, trước khi cúi xuống, chàng phóng ánh mắt sang nàng, Giai Lập nhìn thấy trong ánh mắt kia có câu trả lời: "vì nàng".
Trái tim nàng bỗng cảm thấy ấm áp. Không nhìn chàng, nàng ngoảnh mặt đi gọi bà Lý mang hoa quả tới.