Tháng chín tôi bắt đầu trở lại trường. Năm nay là năm thứ tư, không còn nhàn hạ như những năm học trước. Có thêm các môn học như kế toán, quản lý, kế hoạch, chế độ kế toán, và mậu dịch quốc tế v.v...Tùm lum thứ khiến tôi rối cả đầu. Giữa lúc đó thì Vũ Nông lại bận kỳ thi ở Luật sư đoàn, chàng bận túi bụi vì vừa phải làm thư ký cho Toà án ở địa phương, vừa phải nghiên cứu bản án, nghe xử, ghi chú rồi phải soạn bài. Do đó mỗi ngày chúng tôi chỉ gặp nhau buổi tối. Gặp nhau mà trên tay tôi vẫn là một quyển sách dày và trên tay chàng là hồ sơ vụ án. Tuy rất bận rộn, nhưng lúc nào tôi cũng để tâm đến sự tiến triển tình cảm của Tiểu Song và Hữu Văn. Bây giờ thì địa vị của Lư hữu Văn trong gia đình tôi đã được công khai hóa như Lý Khiêm và Vũ Nông. Có điều họ chỉ đến nhà hai lần, còn phần lớn thời gian là Tiểu Song ở lại bên căn gác trọ của Văn. Theo tôi thì lý do ít đến đó là do sự hiện diện của anh Thi Nghiêu, dù giữa Thi Nghiêu và Tiểu Song chưa có việc gì xảy ra nhưng đã có một khoảng cách, anh Nghiêu và Văn không hợp nhau có vẻ Tiểu Song hiểu vậy, nên cũng ít đưa Hữu Văn về nhà. Mỗi lần đi vắng Tiểu Song đều mượn cớ: - Chị nghĩ xem, anh Văn rất bận viết nên không thể ra ngoài. Tối nào anh ấy cũng viết tới khuya. Tôi hỏi: - Như vậy cô ngồi bên cạnh, rồi có ảnh hưởng gì đến việc viết lách của anh ấy không? Tiểu Song đỏ mặt, đáp một cách không tự nhiên: - Em cố gắng để không trở ngại anh ấy, em chỉ phụ dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp sách vở, may vá quần áo hoặc đôi lúc chép lại bản thảo. Em hoàn toàn im lặng thì làm sao trở ngại việc viết. Một bức tranh hoà hợp và sống động. Tôi nghĩ đến hình ảnh của những cặp vợ chồng văn si trong tiểu thuyết, không biết họ có đạt được cái hạnh phúc đó không? Tôi hỏi: - Thế anh Văn viết được bao nhiêu chữ rồi? Tiểu Songkhông tự nhiên: - ...Chị Bình, bộ chị tưởng chuyện viết lách đơn giản lắm sao, đâu phải chỉ cần ngồi xuống là có tác phẩm. Chuyện viết lách là chuyện cực khổ vô cùng. Trước kia em cũng không hiểu, em đọc báo, đọc sách, thấy sách báo đủ thứ em cũng tưởng viết vẫn là một chuyện dễ, đâu ngờ bây giờ thấy anh Hữu Văn viết mới hiểu là muốn làm một nhà văn không phải đơn giản. Tôi vẫn chưa hiểu, hỏi: - Sao thế. Nếu nói làm nhà văn không đơn giản sao ở xứ ài Loan này nhiều quá thế. Ví dụ như... Tôi đang định đơn cử tên tuổi một số nhà văn thì Tiểu Song đã chau mày cắt ngang: - Những nhà văn đó viết những tác phẩm không ra gì. Nói chuyện trên trời dưới nước, nặn tác phẩm ra để câu cơm thì có gì là khó. Nhưng như anh Hữu Văn nói người cầm bút phải là người có lương tâm nghệ thuật, tác phẩm phải được chính mình kiểm duyệt và thông qua mới được tung ra ngoài, còn nếu chỉ là một sự lừa dối vô nghĩa thì là vô đạo đức. Vì vậy anh Hữu Văn rất khắt khe với chính mình. Anh bỏ cả một ngày trời, cặm cụi viết rồi ngày hôm sau lại xé bỏ. Anh nói "Thà không có còn hơn". Chợt nhiên tôi thấy nể vì Lư hữu Văn vô cùng, tôi nghĩ đến những kịch bản của anh Lý Khiêm, viết tình tiết lập đi lập lại, phát biểu lung tung, có khi xem nữa buổi trời chẳng hiểu mô tê. Thế này thì anh Lý Khiêm phải học hỏi thêm ở anh Hữu Văn. Nếu không học được cái lối viết tuyệt vời của người ta thì ít ra cũng học được cái tinh thần viết lách. Tôi hỏi: - Thế anh ấy đang viết truyện dài hay truyện ngắn? Những tác phẩm mà anh ấy cho phép in được bao nhiêu rồi, có đăng báo chưa. Tiểu Song có vẻ ngượng nghịu: - Có nhà văn nào lúc khởi đầu viết lại viết ngay được truyện dài? Dĩ nhiên là phải bắt đầu bằng truyện ngắn, và tối hôm qua anh ấy mới lập được bản đề cương về nhân vật... Tôi giật mình: - Bản đề cương về nhân vật? Truyện ngắn mà phải cần đến nguyên một danh sách nhân vật ư? Có giống như truyện Thủy Hử, tới một trăm lẻ tám vị hảo hớn chăng? Tiểu Song có vẻ giận: - Thôi không thèm nói chuyện với chị nữa đâu. Chị không biết một tí gì về văn học cả. Nếu ta không nghiêm khắc đòi hỏi, chỉ viết cho có viết thì dĩ nhiên truyện dài cũng không cần có bản đề cương. Chị có đọc những quyển tiểu thuyết kiếm hiệp không? Nhiều quyển đánh đi đánh lại đã đời có nhiều nhân vật chết rồi lại sống lại, tương tự những quyển tiểu thuyết ba xu cũng thế. Có một cốt truyện mà viết ra những ba bốn tập. Tôi tròn mắt: - Em đang nói về tiểu thuyết kiếm hiệp ư? Hữu Văn có định viết những truyện đại loại như vậy không? Tiểu Song trề môi: - Chỉ cần nghe đến đó là anh ấy đã bịt mũi. Vậy là tiểu thuyết mà Hữu Văn định viết hẳn là cao siêu, sâu sắc lắm. Tôi thấy mừng cho Hữu Văn và cho cả Tiểu Song. Qua tháng tám, gió thu đến, cái không khí lành lạnh làm cho con người dễ mơ mộng. Tiểu Song lúc này vắng nhà thường xuyên. Sự tò mò khiến tôi đề nghị với Vũ Nông hôm nào sẽ cùng ghé qua gác trọ của Văn một cách đột xuất, để xem việc viết lách của Văn đã đến đâu. Nhưng còn ngần ngại nên tôi hỏi Tiểu Song : - Anh Hữu Văn có khó tính không, khi viết chắc hẳn không cho phép ai quấy rầy cả. Tiểu Song nói: - Vâng, anh ấy nghiêm túc, khi viết chẳng thích ai vào. Nhưng Vũ Nông nói: - Ồ, không sao anh với hắn là bạn cơ mà. Nhờ anh hắn mới quen được với Tiểu Song thế mà chưa có một ly rượu mừng uống. Chúng ta cứ đến đấy uống ly trà, xem họ sinh hoạt ra sao cũng không quá đáng. Thế là tối hôm đó, tôi với anh Vũ Nông ghé qua "căn gác văn học" của Hữu Văn. ó là căn gác nhỏ, nằm trên sân thượng lầu tư của một nhà tư nhân, có lẽ lúc đầu được sử dụng như chỗ chưa đồ dư thừa, sau đó không hiểu vì lẽ gì mới đem ra cho thuê. Và chúng tôi phải hì hục lắm mới lên tới nơi. Nhà tôi là nhà kiểu Nhật. Mấy năm trước với phong trào xây cất cao ốc chung cư, có nhiều nhà thầu đến đề nghị hợp tác nhưng cha không chịu. Nhờ vậy chúng tôi khỏi phải leo lầu. Chỉ có bốn tầng mà đã muốn đứt hơi. úng là ái tình vĩ đại thật! Mở cửa là Tiểu Song tròn mắt ngạc nhiên. Hữu Văn vừa thấy chúng tôi, từ bàn viết đứng dậy ròn rã: - úng là khách quý, khách quý, khách hiếm! Vũ Nông cười: - Vậy ra ở đây còn khách thường xuyên nữa cơ? Lư hữu Văn nóị - Có chứ, sao lại không? Tôi hỏi - Ai vậy? Không được tính Tiểu Song nghe, cô ấy không kể là khách. - Vậy thì là chuột! Chúng tôi cùng cười. Tôi có cái nhận xét là Lư Hữu Văn lúc nào cũng rất lạc quan. Từ cái ăn uống, tiện nghi thiếu thốn vẫn không lo lắng. Tôi đưa mắt quan sát căn phòng. Thú thật chưa bao giờ tôi thấy một ngôi nhà đơn giản hơn. Nhà cây vách hở, gió tự do luồn vào. Một miếng ván to đặt sát vào vách, dùng làm giường, rôì mấy miếng gỗ khác ghép lại làm thành kệ sách, chất đầy sách. Chỉ có một tiện nghi giống như đồ đạc trong nhà đó là chiếc bàn và hai chiếc ghế. Giấy nằm rải trên bàn tờ đã viết, chưa viết... Và một hộp bút bi. Tôi thắc mắc không hiểu chuyện viết văn là thế nào. Không lẽ mỗi lần viết phải sử dụng đến bao nhiêu giấy. Viết xong tờ nào, lấy tờ khác, bút cũng vậy không được ư. Hình như hiểu được điều tôi nghĩ, Tiểu Song nói: - Bút bi hay bị chảy mực, nên phải mua nhiều, em đã thử xem cây nào viết được để qua bên, để anh Văn viết. Sợ lúc ấy đang cảm hứng mà không chọn được cây bút tốt thì trở ngại nhiều. Thì ra thế nhà văn nào cũng có người túc trực bên, hầu hạ, viết thế này mà chẳng thành công cũng uổng. Tôi lại quan sát tiếp. Trên bàn ngoài giấy và bút ra còn một dĩa đậu phụng rang, một dĩa bánh ngọt, một dĩa khô. Chỉ thiếu một bình rượu nữa là đủ bộ. Tiểu Song phải giải thích: - Khi viết anh ấy hay ăn vặt, có khi viết đến khuya bụng đói, có gì nhắm nháp cũng đỡ. À thì ra ...Những món mà tôi thích ăn như quả đậu, chị Tịnh thích ăn nho khô, và bánh ngọt của nội trong nhà đều biến mất. Nó chạy hết về đây, Hữu Văn đẩy hai chiếc ghế về phía chúng tôi nói: - Ngồi đi chứ? ứng chi thế? - Thôi để tôi ngồi lên giường được rồi. Tôi nói và ngồi xuống, không ngờ vừa đặt đít lên đã nghe tiếng kèn kẹt. Tiểu Song trấn an: - Không sao đâu, nó không sập được, nếu có sập thì cũng chỉ có cách mặt nền có hai tấc cũng chẳng đến nỗi nào. Tôi yên tâm ngồi xuống. Tiểu Song rót cho chúng tôi hai ly trà thơm và ngọt và ngọt loại Toàn Tường, thứ loại mà nhà tôi thường uống. Vậy là của Tiểu Song mang đến thôi. Vừa uống trà tôi vừa nói: - Anh cứ lo việc của anh, đừng để tâm tới sự hiện diện của chúng tôi mà bị cắt dòng cảm hứng. Tôi với anh Nông đến đây chỉ tò mò xem cuộc sống của anh thế nào. Nếu không có lợi cho anh thì tôi xin rút lui ngay. Hữu Văn nói: - Không, không có gì. Các bạn cứ ngồi chơi. Hôm nay cũng may là tôi hơi mệt mỏi, ý cạn, chưa thế viết được, sự hiện diện của các bạn cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu. Vũ Nông bước tới bàn, lật một vài trang bản thảo, hỏi: - Sao viết tới đâu rồi? Tiểu thuyết ư? Tên gì vậy? Tiểu Song bước vội tới, ngăn lại: - Anh đừng động đến, để không tí nữa anh ấy bảo là tìm không ra đầu đề. Vũ Nông ngạc nhiên. - Sao kỳ vậy? Cậu viết được bao nhiêu chương rồi? Bao nhiêu đầu đề? Lư hữu Văn nói: - Cậu không hiểu Mấy hôm nay tôi đã soạn ra được mười mấy đầu đề, chứ chưa viết được chương nào hết. Viết tiểu thuyết mà ta chọn đầu đề rồi thì phần sau sẽ viết được dễ hơn. Tiểu Song cũng tiếp lời: - Đầu đề của một cuốn sách quan trọng lắm chứ! Tôi lanh miệng: - Nhưng nếu chỉ có đầu mà chẳng tay chân thì cũng không là một quyển sách. Lư hữu Văn cười: - Cũng đúng, nhưng viết sách cái mở đầu là quan trọng. Ta chọn được tựa sách, chủ đề sách đã là đi nữa đoạn đường. Cũng chính vì vậy mà tôi rất thận trọng khi đặt bút phần mở đầu. Vũ Nông hỏi: - Thế lúc viết tới giờ, anh đã viết được bao nhiêu rồi? Hữu Văn cười, vừa cười vừa chỉ về phía Tiểu Song. - Cậu hỏi cô ấy, chính cô ấy hại tôi đấy. Tiểu Song đỏ mặt, môt chút mắc cỡ, một chút sung sướng. Tôi và Vũ Nông nhìn nhau, không hiểu gì cả. Nhất là tôi, tôi ngu ngơ đến độ buột miệng: - Tiểu Song làm sao hại anh Văn không viết được vậy? Tiểu Song chỉ cười lảng: - ừng nghe ông ấy, ông ấy chỉ giỏi khôi hài. Hữu Văn quay sang Vũ Nông. - Khôi hài ư? Cậu Nông, cậu nhớ lúc còn ở Mã Tổ không? Cả ngày tập luyện mệt phờ, mà tới tối đến vần còn viết được một vài bài. Lúc trở về đây tôi đã định bụng sẽ làm ăn lớn, viết một tác phẩm vĩ đại, vậy mà gặp Tiểu Song là dẹp hết. Tôi thắc mắt. - Sao vậy? Sao gặp Tiểu Song là không viết được nữa? Lư hữu Văn nhìn chúng tôi. - Viết văn khác hẳn với làm những việc khác, phải tập trung toàn bộ tư tưởng. Nhưng bây giờ thì, vừa thức dậy là đầu tôi đã nghĩ đến Tiểu Song, tim tôi cũng gọi Tiểu Song. Hôm nào cô ấy không đến, ruột tôi nôn nóng, chờ đợi, không muốn ăn, không uống như vậy còn tinh thần đâu mà viết? Khi cô ấy đến rồi. Thì nhất cử nhất động gì của cô ta cũng ngập đầy tình yêu. ầu tôi ngẩn ngơ. Còn ý đâu mà viết thành lời. Trước kia tôi đâu có ngờ sức mạnh của tình yêu lại mạnh như vậy? Cũng vì tình yêu của Tiểu Song mà tôi không viết được, không trách cô ấy thì trách ai? Tiểu Song nghe Hữu Văn kể khổ, chỉ cười, mắt long lanh: - ừng tin anh ấy. Cái gì viết không ra là đổ tội cho người. - Tôi nói thật đó chứ, đó là sự thật. Hữu Văn nói, và cười. Tôi đưa mắt nhìn Vũ Nông rồi khắp căn phòng. Ngôi nhà không đủ che mưa che nắng, nhưng ngập đầy cái ấm cúng của mùa xuân. Còn những tờ giấy viết dở trên bàn? Nghĩ đến lời của Hữu Văn. Tình yêu là vật cản của sự nghiệp viết lách? Như vậy hạnh phúc đã hạn chế sự phát triển của nghệ thuật? Và tất cả những tuyệt tác trên đời này đều thành hình từ khổ đau cay đắng ư? Nếu thật như vậy thì cuộc gặp gỡ giữa Hữu Văn và Tiểu Song chỉ mang đến cho Hữu Văn một sự bất hạnh. Rắc rối quá và tôi không muốn nghĩ tiếp nữa. Tối hôm ấy khi ra khỏi nhà của Hữu Văn, tay trong tay tôi và Vũ Nông thả trên phố, trong cái gió thu lành lạnh, trong cái ánh đèn vàng vọt và phố vắng đầu mưa, tôi nói: - Anh Vũ Nông này, anh có nghĩ là sau này Hữu Văn và Tiểu Song hạnh phúc không? Vũ Nông nói với giọng tự tin, chàng có vẻ san sẻ niềm vui từ hạnh phúc của Văn. - Em không thấy bây giờ họ quá hạnh phúc ư? Hãy tin tưởng chỉ có tình yêu mới mang lại hạnh phúc, họ hạnh phúc và ta, ta cũng hạnh phúc. Tôi vẫn không yên tâm. - Nhưng mà, nếu Lư hữu Văn không viết, không tìm cách viết, cứ chờ có hứng có linh cảm mới viết thì em sợ rằng chẳng bao giờ anh ấy thành công, anh ấy cần điều đó, như cần lập gia đình, họ không thế sống bên nhau, trong một chiếc chòi đơn so như vậy. Anh Vũ Nông có vẻ bất mãn. - Sao em lại thực tế như vậy? Anh nghĩ là chỉ cần hiểu và yêu nhau. Còn giàu nghèo không là vấn đề. Có khi càng nghèo, tình yêu được thử thách mới càng thấy vĩ đại: ó là chưa hẳn Văn nghèo mãi, anh tin tưởng là cậu ấy sẽ thành công. Vì xã hội hiện nay đâu để mai một nhân tài như xưa? Có tài là không sợ gì hết. Tôi hỏi và không tin tưởng. - Có thật thế không? Vũ Nông nói. - Vậy thì em cứ chờ xem. Tôi nhún vai, đương nhiên là không còn cách nào khác hơn là chờ xem. Thế giới này tiến hóa và thay đổi không ngừng. Thời gian trôi qua, rồi lần lượt mọi cái sẽ xuất hiện, tốt hay xấu thế thôi. Tối hôm ấy, khuya lắm tôi mới về tới nhà. Như một bất ngờ. Anh Thi Nghiêu vẫn còn chưa ngủ. Anh ngồi một mình giữa phòng khách hút thuốc. Ðó là một chuyện lạ vì ít khi anh Thi Nghiêu hút thuốc trong phòng khách, anh chỉ hút ở phòng riêng, tôi bước tới hỏi: - Anh làm gì đó. - Anh đang đợi Tiểu Song. Tim tôi đập mạnh, nhìn anh tôi nói: - ợi cô ấy làm gì? - Có chuyện cần nói. Anh Nghiêu đáp gọn. Tôi ngồi xuống trước mặt nhìn anh. Qua làn khói mờ mờ không cảm nhận được cảm xúc trên mặt. Tôi nhớ tới cái không khí mùa xuân trong ngôi nhà nhỏ của Hữu Văn. Tôi nói: - Ban nãy tụi em đến nhà Lư hữu Văn, gặp Tiểu Song ở đấy. Hữu Văn viết còn Tiểu Song chép lại. Ngôi nhà thì rách nát nhưng họ có vẻ rất vui. Anh Nghiêu dụi tàn thuốc, trừng trừng nhìn tôi. - Em nói nhừng điều đó với anh làm gì? Em tưởng anh gặp Tiểu Song để muốn nói gì chứ? ến giờ phút này rồi, còn gì để nói nữa đâu Anh nào có ngu đến mức như vậy? Tôi buồn buồn: - Em không biết, mãi đến giờ này em vẫn không hiểu anh, nên có khi em thấy mình ngu quá. Anh Thi Nghiêu nhìn tôi có vẻ xúc động, anh đứng dậy: - Anh hiểu. — nhà này, em là người hiểu anh nhất. Rồi anh Nghiêu bỏ về phòng riêng, trước khi khép cửa phòng lại anh còn quay lại nói: - Thôi không cần đợi Tiểu Song về nữa, em nhắn lại với cô ấy là tối mai lúc sáu giờ mười phút cô ấy nên chờ xem tiết mục Rừng Ca Khúc nhé! Phòng khách chỉ còn lại một mình tôi. Không biết tiết mục Rừng Ca Khúc và Tiểu Song có quan hệ gì mà anh Thi Nghiêu muốn Tiểu Song xem. Hay đó là một chương trình đặc biệt mà anh đã dành riêng cho nàng? Mười một giờ rưỡi khuya Tiểu Song vẫn chưa về. Tôi mệt quá, trở về phòng riêng. Tôi nằm trên giường chờ Tiểu Song nhưng rồi chợp mắt lúc nào không biết và Tiểu Song trở về tôi cũng không hay. ến khi thức dậy, thì trời đã sáng trắng. Tiểu Song không còn trên giường. Chỉ có một mảnh giấy trên bàn. "Em cùng anh Hữu Văn đến Tân Trúc thăm bạn, sẽ không về dùng cơm trưa lẫn cơm tối" Chết chưa! Tôi nhớ lại Tôi đã quên không thông báo cho Tiểu Song biết lời dặn dò của anh thi Nghiêu. Tôi vội chạy sang phòng anh Nghiêu và xin lỗi. Anh ấy yên lặng một chút rồi cười buồn. - Thôi cũng không có gì có lẽ có lẽ định mệnh muốn thế. Nghe những lời thất vọng trên, tôi càng bứt rứt. Nhưng làm sao kéo Tiểu Song lại? Nàng đang trên đường đến Tân Trúc rồi. Tối hôm ấy lúc sáu giờ mười Tôi đã xem được tiết mục đó. Không phải chỉ có tôi mà còn cả gia đình. Tôi nghĩ, chắc chắn là không có ai trong gia đình tôi có được cái ấn tượng mạnh mẽ mà tôi có hôm ấy. Vì đó chỉ là một tiết mục ca nhạc bình thường. Có điều một bản nhạc. Vâng, trong chương trình đó có một bản nhạc. Một bản nhạc có tên là Bên Dòng Nước với bối cảnh là một thiếu nữ tóc dài, đứng trên bờ sông, khói sóng mờ nhạt. Một vài cành cây leo thả trên sông nước. Khiến cho bối cảnh càng mông lũng, hư ảo. Gió thổi, tóc bay, nước lăn tăn sóng gợn. Tiếng ca phối hợp từ hậu trường Vang lên:
Sóng nước mây mù cỏ non xanh Có người thiếu nữ đứng bên dòng Và tôi xuôi ngược cùng năm tháng Mo được cùng ai cạnh mãi lòng Dù cho sóng vỗ thác ghềnh cao Dù cho dịu vợi gữa bên dòng Toi vẫn thầm mong cùng ai đó Được sống gần nhau cảnh vợ chồng Nhưng cỏ buồn khô, mây trắng bay Người con gái đó vẫn bên dòng Mà sao hai ngã giờ chia cách Không thế cùng ai đến cạnh nhau Cuộc đời buồn quá lòng xa lạ Có nhớ thương người tôi muốn sang Người con gái cũ giờ như nước Trôi giữa dòng đời mắt đắng cay.
Bài hát đã dứt, rồi bối cảnh người con gái mờ nhạt dần rồi biến mất. Tôi có cảm tưởng đó là hình ảnh của Tiểu Song. tôi về phòng đột nhiên tôi thấy mình ràn rụa nước mắt.
Chương 10
Hôm ấy thật khuya, Tiểu Song mới về tới nhà. Tôi đang ngoài trước bàn học, với quyển Kế Hoạch Tuyến Tính và quyển sổ ghi chú, mà vẫn không có một chữ trong đầu. Vì tôi đang đợi Tiểu Song. Tiểu Song bước vào da mặt rám nắng, môi đó. Trong chiếc áo khác màu tím nhạt, chiếc quần ống loe màu trắng tróc dài xõa vai với cánh hoa trắng trên tóc. Còn đúng mấy hôm nữa là xả tang. Tiểu Song đếm ngón tay nói với tôi. Thế thì nhanh thật. Tiểu Song đến nhà tôi gần giáp năm. Còn nhớ lúc mới đến. Cô ấy với tôi bộ quần màu đen dáng gầy còm đứng giữa phòng khách so với bây gờ thì khác xa vì cái nhất cử nhất động bây giờ là của mùa xuân chứ không phải mùa đông lạnh giá nữa. Tiểu Song nhìn tôi hỏi: - Chị Binh sao giờ nay còn chưa ngủ? Tôi giả vờ thờ ơ: - i Tân Trúc chơi vui không? Gặp bạn chứ? Hẳn là một người có tên tuổi? Tiểu Song đặt tất cả chìa khoá cửa, túi ví, xách tay lên bàn vừa cười vừa nói. - âu có. Chúng em không gặp ai hết, vì anh Hữu Văn chẳng có bạn ở Tân Trúc. Tôi hỏi: - Sao vậy? Rõ ràng giấy để lại của Tiểu Song nói thế cơ mà? Tiểu Song đến bên giường, cởi giầy rồi nằm lăn ra, cô bé nói: - Sự thật thế này này. Mấy ngày hôm nay anh Hữu Văn chẳng viết được gì hết. Viết trang nào xong anh ấy lại xé, vì không hài lòng. Tối hôm qua anh ấy nói làm việc kiệt sức quál. Em cũng thấy điều đó. Con người chứ đâu phải chiếc máy đâu mà cứ nhốt mình trong gác với giấy bút hoài phải không? Chị thấy đó, truớc kia Jack London viết được quyển Sói Biển là nhờ ông ta có kinh nghiệm thuỷ thủ. Còn Hemingway viết Chuông Gọi Hồn Ai cũng nhờ sông qua mấy năm ở trận mạc. Viết văn không thế tách rời kinh nghiệm cuộc sống, nếu để anh ấy giam mãi trong nhà thì cao lắm là chỉ viêt được Ký Sự về lũ chuột phàm ăn mà thôi. Tôi buộc miệng : - Không ngờ mới đây mà cô đã trở thành nhà nghiên cứu tiểu thuyết rồi. Tiểu Song cười, đưa mấy ngón tay vẽ vẽ trên thành giường: - Nhờ em nghe anh Hữu Văn nói, anh ấy cái gì cũng biết, nhất là về thân thế và sự nghiệp các nhà văn. Có nhiều lúc em cũng nghĩ không hiểu sao óc anh lại chứa được nhiều đến thế. Tôi cười buồn: - Nói rằng nhà văn phải có kinh nghiệm sống mới viết được tác phẩm, vậy không lẽ nhà văn Pháp Alexandre Dumas khi viết Trà Hoa Nữ phải đi làm điếm qua ư? Tiểu Song cười: - Chị chỉ khéo nói nhảm, Alexandre Dumas là đàn ông làm sao làm điếm được. - Còn Tolstoi phải là đàn bà mới viết được cuốn Anna Karenine. Còn Jack London ngoài kinh nghiệm thủy thủ ra phải có kinh nghiệm làm chó mới viết được quyển Tiếng Gọi Nơi hoang Dã, Hemingway phải là ngư ông mới viết được Ngư Ông và Biển Cả, ngay cả nhà văn Ngô Thừa Ân của chúng ta phải có kinh nghiệm làm khỉ. Tiểu Song ngơ ngác nhìn tôi: - Ngô Thừa Ân là ai vậy? - Là tác giả Tây Du Ký đấy. Nếu không là khỉ thì làm sao ông ta tạo được nhân vật xuất sắc như Tề Thiên ại Thánh được. Tiểu Song cười lớn. - Chị có óc trào phúng khá lắm, tôi hiểu chị không ưa anh Hữu Văn nên lúc nào cũng ở phía đối lập, và câu nào của anh ấy nói ra chị cũng vặn lại được. Tôi nhún vai: - Không bao giờ có chuyện đó. Thôi được rồi nãy giờ Song dài dòng về Jack London Hemingway nhưng những người này có dính dáng gì đến chuyến đi Tân Trúc của cô? Tiểu Song quay lại nhìn tôi: - Em chỉ lấy một vài ví dụ để minh chứng cho việc trước tác, không phải là một vấn đề khép kín, nó phải phản ảnh thực tế. Ví dụ như anh Hữu Văn lúc gần đây không đủ hứng để viết nên em đề nghị anh ấy đi nơi này nơi kia vừa giảm bớt sự căng thẳng vừa kiếm thêm một chút tư liệu, biết đâu nhờ thế chẳng viết được? Cũng vì thế mà hôm nay chúng em đến hồ Thanh Thảo, đến núi Sư Tử đi mệt phờ người. Tiểu Song vuốt lấy mái tóc, tuy mệt mỏi, nhưng cô bé vẫn có vẻ rạng rỡ: - Hôm nay thời tiết quá tốt, không nóng quá cũng không lạnh, không hiểu sao các anh chị lại đóng kín cửa trong nhà không đi ra ngoài chơi, mùa thu là mùa lý tưởng cho picnic cơ mà. À thì ra cô bé cũng thường đi picnic, nhưng có đi thì đi cần gì phải lý luận dài dòng như thế, tôi nhún vai: - Thì cứ nói đại đi chơi cần gì phải nói đi thăm bạn bè. Tiểu Song vẫn cãi: - âu phải hoàn toàn đi chơi đâu, mà theo lời anh Hữu Văn là đi bắt lấy nguồn cảm hứng. Tôi cười nhẹ: - Như vậy từ sáng đến giờ, ông ấy hẳn đã bắt đầy một giỏ rồi chứ? Tiểu Song cười và ngượng ngùng úp mặt vào gối. Chợt nhiên tôi cảm thấy không cần phải để cho cô ấy biết chuyện anh Thi Nghiêu tâm huyết sắp xếp một chương trình cho bản nhạc Bên Dòng Nước. Bây giờ có nói cũng chẳng ý nghĩa gì Tiểu Song bận rộn quá, vừa dạy học, chuẩn bị giấy bút, rồi chép bản thảo, phải đi theo trợ lực để bắt nguồn cảm hứng... Thế thì cô ta còn thì giờ đâu nữa mà để ý bản nhạc Bên Dòng Nước kia ? Vì nghĩ thế, nên tối hôm ấy, tôi không hề nhắc tới chuyện anh Nghiêu làm. Mấy hôm sau bản nhạc Bên Dòng Nước lại được phát lại một lần nữa. Tiểu Song vẫn không hề hay biết. ến lần phát lại thứ ba rồi thứ tư thì Tiểu Song mới khám phá ra, đó là trung tuần tháng mười một. Hôm ấy chương trình ca nhạc kéo dài đến tận khuya. Tình cờ Tiểu Song ở nhà. Nàng ta đang cùng nội học đan áo. Chiếc áo màu chocolat cổ cao. Nhìn chiếc áo là tôi biết Tiểu Song đan cho Hữu Văn. Tiểu Song vừa đan áo vừa xem ti vi. Lư hữu Văn hôm ấy cũng có đến, nhưng ngồi được một chút, nói là bận viết một truyện ngắn nên cáo từ về trước, chị Thi Tinh và anh Lý Khiêm thì bận đi sắm sữa đồ đạc chuẩn bị cho nhà mới, để xây dựng gia đình, nên cũng không có ở nhà, mẹ và cha ở phòng riêng. Phòng khách chỉ còn tôi, Vũ Nông, Tiểu Song và nội. Anh Thi Nghiêu giam mình trong phòng, lúc gần đây anh ấy càng ngày tự cô lập mình trong phòng riêng. Khi bản nhạc Bên Dòng Nước hiện ra trên màn ảnh Tiểu Song đã giật mình. Nàng như bị cuốn hút. Nội nói: - Cái người hát hôm nay sao lạ quá! Nội thì chỉ biết có một vài ca sĩ quen thuộc. Lần này người trình bày bài hát này không phải là nữ, mà là giọng nam. Và trên nàm ảnh, không giống cả như mấy lần trước. Lần này ca sĩ xuất hiện trước ống kính. Chỉ có bối cảnh sau lưng của ông ta là hình ảnh một thiếu nữ, mặc áo dài trắng, tóc dài, đứng giữa trời nước mênh mông như một ảo ảnh. Khi nam ca sĩ hát hết đoạn "Người con gái cũ giờ như nước, trôi giữa dòng đời mắt đắng cay" thì Tiểu Song quay lại nhìn tôi, mặt tái hẳn. Nàng có vẻ xúc động lắm. Tiểu Song trách: - Chị Binh, sao chị không cho em biết? Anh Thi Nghiêu cũng thế? Tôi hỏi - Cho em biết để làm gì? Cho em biết là hôm nay có bản Bên Dòng Nước ư? Chị không biết và cả anh Thi Nghiêu cũng chưa hẳn biết, vì bản nhạc này không phải mới hát lần đầu. Lần đầu lúc mới phát, anh Nghiêu có bảo tôi nói lại cho Tiểu Song nghe, nhưng lúc bấy giờ Tiểu Song bận cùng Hữu Văn đi bắt nguồn cảm hứng. Những lần kế tiếp anh Nghiêu không cho biết nữa. Còn Tiểu Song, thì suốt ngày có ở nhà đâu Tiểu Song lại chẳng quan tâm lắm đến truyền hình. Còn âm nhạc ư? Âm nhạc chẳng qua chỉ là trò giải trí nhảm nhí. Có cho Tiểu Song biết cũng chẳng ích lợi gì. Tiểu Song nhìn tôi, thật lâu không nói. Sau đó nàng lẳng lặng thu dọn kim đan và len rồi đi vào phòng. Vũ Nông ngồi cạnh, níu áo tôi khẽ: - Thôi em đừng xen vào chuyện người ta nữa. Dù gì đâu cũng vào đó cả rồi, không đảo ngược được lại đâu. Tôi trừng mắt: - Vây anh còn lo lắng gì nữa. Khi mà mọi sự đã đâu vào đấy. Nội nhìn chúng tôi, rồi nhìn vào tivi. - Hôm nay con Binh làm sao thế? Ba hồi gây với Tiểu Song, rồi ba hồi lại gây với Vũ Nông? Con gái càng ngày càng lớn, được nuông chiều riết rồi sinh hư. Tôi nổi giận: - Nội chẳng hiểu ất giáp gì cứ la hoài, kệ con đi! Nội nói. - Thấy chưa. Bây giờ mày gây cả với tao nữa ư? Thôi để tao về phòng, ngôi đây mày nhìn thấy chướng mắt. Tôi hối hận, vội bước tới nắm tay người: - Nội... nội làm gì thế... Con có giận nội bao giờ đâu, nội nói oan con thế. Nội lấy tay vuốt mũi tôi với nụ cười: - ừng tưởng nội chẳng hiểu gì cả. Cái gì nội cũng biết hết con ạ. Trong đám con cái nhà này, con là đứa có tâm hồn trong trắng và yêu người hơn hết, vì vậy mà con hay làm chuyện bao đồng, ngu xuẩn. Nội cho con biết nhe ở đời cái gì cũng có định số. Người tính không bằng ông trời tính. Con muốn cãi lại, nội muốn cãi lại cũng không được, con hiểu không? Tôi cười gượng lắc đầu và nép người vào vai nội. Nội nhìn tôi với đôi mắt thật hiền và sau đó nguời bỏ về phòng riêng. Tôi tắt tivi, ngồi xuống ghế tựa thẫn thờ. Tám giờ sáng mai Vũ Nông bận ra toà để xử một vụ án kỳ cục. Ông già chồng cáo nàng dâu bỏ bê. Nên chàng cũng không thể ở lại chơi lâu. Nông bước tới vuốt mái tóc tôi, nói: - Thôi đừng mãi lo chuyện người nữa, nếu có thời gian dư thừa em hãy nghĩ đến cuộc sống mai sau của đôi ta. Tôi miễn cưỡng với nụ cười, lòng man mác không hiểu vì sao. Vũ Nông đi rồi, tôi vẫn ngồi đó, mông lung suy nghĩ. Nghĩ gì? Vẩn vơ. Chị Thi Tinh đi chơi về và đi thẳng vào phòng, chị có vẻ mệt mỏi. Tôi không buồn ngủ nên vẫn ngồi yên trong phòng khách. Thật lâu sau đó, Tiểu Song từ phòng ngủ bước ra: - Chị Thi Binh, chị không đi ngủ đi? Tôi ngước lên. ôi mắt Tiểu Song còn đỏ, hình như cô ấy vừa mới khóc. Tại sao? Tại sao cô ấy lại khóc? Vì bản nhạc Bên Dòng Nước ư? Một công trình của anh Thi Nghiêu? Tôi không biết và cũng không muốn biết. Tôi đứng dậy đi vào phòng và lên giương. Chúng tôi chẳng nói gì với nhau nữa cả. Một đêm mấy ngày sau đó, khi tôi đang bận làm bài về chế độ kế toán, và Tiểu Song đang đan áo thì đột nhiên có tiếng gõ cửa. Tôi chưa lên tiếng thì cửa đã mở và anh Thi Nghiêu xuất hiện. Mặt anh đỏ gay, mùi rươu nồng nặc. Anh ấy đã uống rươu. Khuya thế này mà còn uống rượu ư? Ký ức tôi ghi nhận anh Nghiêu không biết uống rượu cơ mà? Tôi đứng lên: - Anh Nghiêu! Anh Nghiêu có vẻ không để ý đến tôi. Mắt anh chằm chằm nhìn về phía Tiểu Song. Cô ấy đang bối rối. Anh bước vào kéo chiếc ghế ban nãy tôi vừa ngồi về phía Tiểu Song: - Tiểu Song. Anh nói và ngồi đối diện với nàng: - Tôi có một món quà muốn tặng cho Tiểu Song. Món quà này có ích cho cả cô và Hữu Văn nữa. Và anh Nghiêu móc trong túi ra một mảnh giấy đặt lên bàn. Tôi nhìn theo đó là một tấm chi phiếu. Tiểu Song ngơ ngác, mắt tròn nhìn anh Nghiêu: - Thế này là thế nào? Anh Nghiêu nói. - Tấm chi phiếu một vạn đồng. Cô có thế mang đến ngân hàng và lãnh bất cứ lúc nào. Mặt Tiểu Song tái hẳn. - Anh... Anh nghĩ là. Anh nghĩ là tụi tôi không có tiền tiêu ư? Thi Nghiêu trịnh trọng nói. - Vâng tôi hiểu chứ. Tôi còn biết mỗi ngày cô phải đi bộ bốn mươi phút đến nhà Hữu Văn. Trên đuờng còn phải ghé mua bánh lót lòng cho Văn. Bữa ăn trưa của mấy người là mì ăn liền. Rồi sau đó, cô phải đi bộ đến trường dạy nhạc vì đoạn đuờng này không có xe bus. Tan giờ cô phải mua thêm bánh mì, jambon, bơ đậu phọng... ể mang lại nhà Hữu Văn. Dù lương cô đã được tăng, mỗi tháng cũng chỉ có bốn ngàn đồng. Một ngàn rưỡi đã đưa cho mẹ tôi, cô còn lại được bao nhiêu chứ? Tiểu Song thất sắc. Nàng có vẻ giận dữ. - Anh theo dõi tôi ư? Anh Thi Nghiêu nói. - Chuyện đó cũng không có gì. Không khí trong phòng đầy ngập mùi thuốc súng. Tôi thấy đầu căng thẳng. Anh Thi Nghiêu say thật rồi, say đến độ anh ấy không biết mình đang nói gì. - Vì những điều tôi nói chỉ là sự thật, đúng không? Vì vậy với số tiền mười ngàn đồng này, cô có thế ngồi Taxi hoặc đưa bạn trai cô đi ăn cơm tiệm... Tiểu Song ngồi thẳng lưng, mắt mở to trừng trừng, giọng giận dữ, run rẩy: - Vì chúng tôi nghèo, nên anh có quyền sỉ nhục ư? Vì anh Văn mê viết lách nên anh xem rẻ. Chúng tôi cố phấn đấu kiếm sống... Nghèo, không có tiền, nên anh tự cho mình có quyền bố thí, ban ơn cho chúng tôi, phải không? Anh Thi Nghiêu cắt ngang. - ừng nói vậy. Thi Nghiêu này có ngu có khùng, có lùng bùng cỡ nào đi nữa, cũng không đến nỗi đem tiền cho không kẻ tình địch của mình, cô nên nhớ điều đó! Tiểu Song chau mày. - Thế số tiền ở trong chi phiếu này ở đâu ra? Anh Thi Nghiêu hét. - ó là tiền của cô. Tôi đã tranh đấu hết sức mình, để đòi cho được tiền bản quyền bản nhạc Bên Dòng Nước. Công ty Rừng Nhạc đã mua tác quyền, tất cả được một vạn đồng. Tôi không làm sao đòi họ trả cao hơn được. Tôi đã làm hết sức mình rồi cô hiểu chưa. ây là tiền của cô, là di sản của cha cô để lại cho cô, chứ không phải của tôi. Với con người cao ngạo, tự kiêu như cô làm sao tôi dám sỉ nhục, dám bố thí, dám đưa một cắc bạc cho cô. Tiểu Song ngớ ra. Những câu nói cuối cùng của anh Thi Nghiêu, khiến Tiểu Song bàng hoàng, nàng ấp úng. - Không, không thế như vậy được, anh Nghiêu. Anh Thi Nghiêu nắm lấy tay Tiểu Song, mắt long lên: - Sao vậy? Sao lại không được? Cô nghĩ là hãng Rừng Nhạc không có quyền mua tác quyền bản nhạc đó ư? Mắt Tiểu Song long lanh nước mắt: - Không phải thế, em không nói hãng Rừng Nhạc mà là nói anh. Anh không được phép vì em, nghĩ đến em nhiều như thế, em không tin. Chợt nhiên anh Thi Nghiêu nâng cằm Tiểu Song lên, xúc động: - Em phải tin, phải tin. Tiểu Song ạ! Anh đã sai lầm nhiều thứ, anh là một thằng ngu vô cùng mới để cho Hữu Văn chen vào đời em. Từ khi em bước vào nhà đến nay, anh chẳng làm được gì cả, anh... Hãy tin anh đi em. Cuộc đời anh chưa bao giờ đau khổ hơn lúc này. Tiểu Song ngồi yên, cố ngăn những dòng lệ chảy ra mắt nàng không nói gì hết. Trong khi anh Nghiêu lại kéo Tiểu Song gần hơn: - Tiểu Song, hãy tin anh. Tiểu Song cố tránh ra, nàng nhìn lên: - Anh Nghiêu Em... Em nào thấy anh nói năng gì đâu, em cứ ngỡ người anh yêu quý là cô Huỳnh Lệ. Thi Nghiêu xúc động nóị - Sao em khờ thế? Thi Binh mẹ anh và ngay cả Nội cũng đều biết, thế mà em... Em lại dám nói là mình không biết? Tiểu Song nói như trách. - Tại sao em phải biết? Lúc nào anh cũng lạnh lùng cao ngạo, tỉnh bơ. Nhiều lúc em nghĩ là tất cả chỉ là một sự hiểu lầm của chị Thi Binh. Anh Thi Nghiêu run run giọng. - Vậy thì Vậy thì bây giờ anh nói, anh bày tỏ hẳn chưa muộn chứ? Phải không Tiểu Song? Tiểu Song không đáp, nàng như cố tìm cách thoát khỏi cảnh bối rối. Trong khi anh Thi Nghiêu vẫn tiếp tục nói với một giọng xúc động. - Tiểu Song, có thế anh là thằng ngu, thằng khờ, một thằng không biết cách bày tỏ lòng mình, nhưng với em, với em thì... anh biết nói làm sao bây giờ để em hiểu. Lần đầu tiên em bước vào nhà anh, anh còn nhớ. Hôm ấy em mặc nguyên bộ áo quần màu đen, đứng giữa phòng khách, sự hiện diện của em đã khiến anh choáng từ đầu. Anh bối rối, anh buồn, anh tự ti. Em giống như một thiên thần nhớ. Qua ngày hôm sau em ngồi đàn, em thử anh. Với một người nào khác là anh đã không giận nhưng là vì em. Một dáng dấp thanh cao thuần khiết, khiến anh có mặc cảm, anh nghĩ là em xem thường anh, và anh nổi giận. Thế đó cứ nhứt cử nhứt động, càng lúc anh càng tạo nên hiểu lầm. Em càng lôi cuốn, anh càng chống trả. Anh cũng không biết tại sao mình lại làm thế Tiểu Song... Tiểu Song... Em hãy tha thứ cho anh... Tại anh chưa có kinh nghiệm của tình... anh chưa hề biết được tình yêu. Tiểu Song vẫn yên lặng. Căn phòng tràn ngập trong yên lặng, ngoài tiéng thở hổ hển của anh Nghiêu. Tôi đứng đó mà sự hiện diện của tôi như là một số không to tướng... Một số không biết xúc động. Một lúc, tôi nghe Tiểu Song nói. - Anh Nghiêu, em không thể... không thể. Anh Thi Nghiêu cắt ngang. - Tiểu Song, Nếu em mà nói không thì tốt nhất đừng nói gì cả. Em hãy suy nghĩ kỹ đi. Anh không phải là hạng người đến sau, biết em đã có người yêu rồi cố giành giựt... Mà anh là một thằng ngu, thằng khờ, tự ái dỏm... Anh yêu em không dám tỏ bày. - Anh Thi Nghiêu! Tiểu Song cắt ngang, không để anh Nghiêu nói tiếp. Và tôi thấy anh Nghiêu buông thỏng hai tay, dáng tuyệt vọng một cách tội nghiệp. Anh ấy giống như một người sắp chết đuối, cố nắm lấy thanh gỗ mục không dám buông ra. Anh Nghiêu hỏi một cách tuyệt vọng. - Vậy thì Tiểu Song, em hãy cho tôi biết, tôi phải làm gì? Làm gì để em đừng ghét bỏ tôi? Tiểu Song nhỏ nhẹ - Em không hề ghét anh. Từ xưa đến nay và mãi sau này chẳng bao giờ có chuyện đó. Anh Nghiêu hy vọng: - Vậy thì em hãy để anh được quyền chăm sóc em, yêu em, đem cả cuộc đời của mình ra bảo bọc lo lắng cho em chứ? Mắt Tiểu Song mờ lệ: - Không... Không... Không được... Anh Thi Nghiêu... Hẳn anh cũng không thích làm bạn gì với một... đứa con gái ăn ở hai lòng... - Anh không hiểu? Tiểu Song kiên quyết. - Anh Nghiêu. Em rất xúc động trước sự chăm sóc của anh. Em cảm ơn anh lắm, cảm ơn suốt đời em. Anh có biết không, hôm nghe đài hát bản Bên Dòng Nước em đã xúc động dường nào không? Nhưng mà em không thể chấp nhận lời tỏ tình của anh, vì em không có quyền. Khi mà em đã nhận lời yêu một người khác. Làm thân con gái không thế có hai chồng! Anh Thi Nghiêu đứng lặng thật lâu: - Em muốn nói là người em yêu là Hữu Văn chứ chăng phải anh, phải không? Tim tôi chợt nhói đau. Ông anh đáng thương của tôi, tôi có thế giúp gì cho anh chứ? Bên tai tôi là lời nói nhẹ đầy lời buồn của Tiểu Song. - Vâng, anh Nghiêu, em không dám giấu anh. Em yêu Văn, và bây giờ không còn cách nào khác... Gian phòng chìm trong yên lặng. Tôi ngẩng đầu lên. Anh Thi Nghiêu như biến thành một pho tượng đá. Tiểu Song, cô tàn nhẫn lắm, cô tàn nhẫn quá. ừng! ừng! Tiểu Song... Tôi đứng chơ vơ, lòng kêu gào, nhưng chẳng biết phải phản ứng thế nào. Mắt anh Thi Nghiêu chợt đỏ lên, tôi hình như trông thấy cả những tia chỉ màu máu trong mắt. Anh Thi Nghiêu nói. - ược rồi Tiểu Song. Vậy thì hai người hãy làm đám cưới đi, hãy lấy nhau đi! Hãy lấy ông nhà vắn sắp lãnh giải Nobel văn học của cô... Rồi cô sẽ thấy. Cô hãy theo hắn... Mong rằng suốt đời tôi sẽ không thấy được cô nữa. Nói xong, như một chiếc tàu hỏa, anh xồng xộc ra khỏi cửa. Tiểu Song chợt oà lên khóc, nàng ngã vào lòng tôi. - Chị Thi Binh, Tại sao anh Nghiêu lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao? Sao không chấp nhận tình bạn còn lại của em dành cho anh ấy? Tôi chợt buồn thêm. Tiểu Song, cô mới thật là tàn nhẫn. Tói nói trong lòng. Tình yêu là một cuộc chiến bại đang gào thét, phát tiết những âm thanh cuối cùng của cuộc tình mình. Anh ấy chỉ có thế làm như vậy thôi.