watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
18:42:1718/05/2024
Kho tàng truyện > Truyện Dài > DÃ SỮ > Vạn Huê Lâu Diễn Nghĩa 26 - Hết - Trang 7
Chỉ mục bài viết
Vạn Huê Lâu Diễn Nghĩa 26 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Tất cả các trang
Trang 7 trong tổng số 7

hồi thứ bốn mươi sáu
Thương công thần, Dương Văn Quảng tập tước.
Phong Nguyên soái, Địch Thanh trấn Tam Quan.


Lúc Thiên Tử tiếp được tờ biểu chương thì nửa buồn nửa mừng. Buồn là Dương Tôn Bảo bỏ mình nơi chiến đại, mừng là Thạch Ngọc còn sống trở về lập được công lớn.
Kế đó Thiên Tử hạ chỉ sai văn võ bá quan đến Thiên ba phủ mà tế điện Dương Tôn Bảo phong hàm ân cho Dương Tôn Bảo làm Điện Võ vương, còn con của Dương Tôn Bảo là Dương Văn Quảng thì phong làm Thiệu Liệt hầu. Cách vài ngày sau Thiên Tử lại sai sứ ra Tam Quan phong cho Địch Thanh làm Chiêu Hảo Đại Nguyên soái, Thạch Ngọc làm Phó Nguyên soái kỳ dư văn võ bá quan nơi Tam Quan đều được thăng ba cấp.
Lúc ấy Địch Thanh hội chư tướng lại mà thương nghị:
- Tam Quan là nơi trọng đại, nay đã khuyết Nguyên soái rồi, vậy phải thân tấu với trào đình xin chọn người lão thành ra trấn giữ, chứ tôi thì còn trẻ, tài trí sơ thiển không lẽ Trấn thủ được.
Thạch Ngọc nói :
- Lời đại ca nói rất phải. Nếu không kịp chỉnh đốn ắt có cơ thất bại.
Dương Thanh nói:
- Nhị vị là người trí dõng kiêm toàn, Tây Liêu đều sợ, mà lại mới lập công lớn nữa. Vậy thì Địch thân vương lãnh lấy binh phù mà trấn thủ chỗ này ắt vô sự. Và lại Tây Hạ đã bị thua nhiều trận chắc chúng không dám quấy rối nữa đâu.
Lưu Khánh nói:
- Việc ấy chưa chắc, chúng ta phải đề phòng mới được. Thôi để tôi đằng vân qua Tây Hạ thám thính thử xem chúng có mưu tính gì không?
Phạm Trọng Yêm nói:
- Lời Lưu tướng quân nói rất phải. Song có đi thì phải cẩn thận lắm mới được.
Địch Thanh nói:
- Nếu hiền đệ có đi thì phải mau mau trở về, đừng có ở lâu mà chúng ta trông đợi.
Lưu Khánh nói:
- Ấy là bổn phận tôi phải lo liệu.
Tiêu Đình Quý nói:
- Không xong đâu? Tôi chắc là Lưu Khánh đi không đặng, vì lần trước đã một lần lãnh mạng đi thích khách Tiết Đức Lễ mê sắc con Bá Hoa Nữ, nên bị nó bắt. Nhờ có Thạch Quận mã bắt được nó nên mới đổi được Lưu Khánh trở về. Bây giờ lãnh mạng mà đi thám thính Tây Liêu, nếu ruổi mê gái mà bị bắt nữa thì biết lấy ai mà đổi.
Thạch Ngọc nói:
- Tiểu tướng quân đừng nói vậy mà mất lòng Phi Sơn Hổ. Khi trước đã lỡ một phen thì lần này chắc không dám nữa đâu. Thôi tướng quân hãy đi đi.
Tiêu Đình Quý nói:
- Bây giờ giặc dẹp đã xong rồi, lẽ thì chúng ta phải bày tiệc ăn uống cho vui, hơi đâu ngồi tranh cãi như vậy.
Phạm Trọng Yêm nói:
- Đừng có nói cợt đùa trong quân ngũ mà phạm tội đó.
Tiêu Đình Quý nói:
- Ấy là lời ngay thẳng của tôi, đâu phải đùa cợt. Thôi để cho Phi Sơn Hổ bị Bá Hoa Nữ bắt một lần nữa thì mọi người mới biết lời nói của tôi không phải là đùa cợt.
Lưu Khánh từ giã chư tướng, đằng vân ra đi. Tiếp đó có quân vào báo:
- Nay có sứ mạng đem chiếu đến.


Chư tướng nghe báo liền lập bàn hương án tiếp chiếu.
Trong chiếu gia phong cho Địch Thanh là Chiêu Thảo Đại Nguyên soái, Thạch Ngọc là Phó Nguyên soái, Trương Trung và Lý nghĩa đều làm chức tướng quân, còn các quan khác đều gia thăng ba cấp.
Chư tướng đều mừng rỡ. Địch Thanh truyền dọn tiệc ăn mừng, đồng thời thết đãi Thiên sứ.
Hôm sau, Địch Thanh kêu Trương Trung nói:
- Trương hiền đệ hãy thống lãnh một muôn binh, tất cả đều mặc áo giáp xanh, ra cửa Đọng phương mà trấn thủ, hễ nghe hiệu báo thì kẻo quân tiếp ứng.
Trương Trung lãnh lệnh ra đi. Địch Thanh lại kêu Thạch Ngọc dặn rằng:
- Thạch hiền đệ dẫn một muôn binh, mặc áo giáp vàng, đóng nơi cửa Tây, hễ nghe pháo lệnh thì xông vào tiếp ứng.
Thạch Ngọc tuân lệnh kéo quân ra đi. Địch Thanh lại gọi Lý nghĩa ra dặn:
- Lý hiền đệ dẫn một muôn binh đóng nơi cửa phía Nam, cho quân sĩ đều mặc áo giáp đỏ, hễ nghe pháo lệnh thì kéo quân vào ứng chiến. Lý Nghĩa vâng lệnh kẻo quân ra đi.
Địch Thanh muốn sai Tiêu Đình Quý ra trấn giữ cửa phía Bắc, song lại nghĩ Tiêu Đình Quý tánh tình lỗ mãng e  không được việc nên không dám sai, ngặt vì Lưu Khánh đi chưa về nên không biết sai ai, cực chẳng đã phải gọi Tiêu
Đình Quý đến nói:
- Bắc phương còn thiếu một tướng trấn thủ, vậy tướng quân hãy dẫn quân ra đó mà trấn đỡ, đợi Lưu Khánh trở về thì giao lại. Tiêu Đình Quý vâng lệnh kéo quân ra đi nhưng nghĩ thầm:
-" Tài sức như ta mà Nguyên soái chưa chịu cho ta làm chức ấy, lại còn bảo ta trấn đỡ đợi Lưu Khánh trở về thì giao lại Nếu vậy Nguyên soái xem ta không ra gì hết. Thôi bây giờ ta cũng chẳng nói làm chi, để khi gặp giặc ta sẽ ráng sức lập công, đặng cho Nguyên soái không dám khi ta nữa.
Địch Thanh phân công xong rồi thì đem năm trăm muôn binh ròng đóng nơi chánh môn mà trấn thủ".
Lúc ấy Tây Hạ nghe tin binh mình bị thua như vậy thì buồn bã vô cùng, than thở không nguôi.
Bỗng có tướng Mạnh Hùng thấy vậy tâu:
- Tôi nghe bên Trung quốc có một viên tiểu tướng tên Địch Thanh, hay dùng một cái mặt quỷ mà nhát tướng ta, lại có tài bắn hay lắm. Nước ta mà bị thua nó thì cũng chỉ có bấy nhiêu đó mà thôi. Tôi có hai tên bộ tướng có tài la lớn, tiếng hét như sấm. Hễ ra trận nạt lên một tiếng thì tướng giặc kinh hãi mà rơi xuống ngựa. Nay tôi xin đem binh qua đánh Trung Nguyên mà trừ cho được Địch Thanh thì sẽ đoạt thâu giang sơn nhà Tống.
Liêu chúa nói:
- Nếu tướng quân có hai người bộ tướng tài năng như vậy thì ta phong cho hai người ấy một người làm Tả Tiên phương, một người làm Hữu Tiên phương. Còn tướng quân làm Tổng binh Chủ soái, đặng đem hai mươi muôn binh qua đánh Trung quốc giết Địch Thanh trả thù cho Tiết Đức Lễ.
Mạnh Hùng vâng lệnh lui ra giáo trường điểm hai mươi muôn binh mà đi với Tả Tiên phương là Ngô Liếc và Hữu Tiên phương là Vương Cường. Lúc ấy Bá Hoa Nữ cũng xin theo trợ chiến, để trả thù cho cha.
Nhắc lại lúc này Lưu Khánh đằng vân mà đi đã ba ngày, vừa đến kinh đô Tây Liêu thì thấy các tướng ấy đang điểm quân nơi giáo trường. Lưu Khánh muốn hạ xuống lấy thủ cấp của chúa soái, song e có một mình không cự nổi, nên vội đằng vân trở về báo tin cho Địch Thanh hay.
Khi về đến Tam quang thì thấy đao thương rợp trời, cờ xí nghiêm trang, quân sĩ đều trấn bốn phía, khác hơn khi trước rất nhiều, nên nghĩ thầm:
- Lạ thật Không lẽ quân giặc đã lấy được Tam Quan rồi sao mà vây hãm bốn phía như vậy?
Nghĩ như vậy bên sa xuống đi vào cửa Bắc môn thì thấy có một cây cờ đen, đề một chữ Hổ, và quân sĩ đều mặc áo đen, coi ra rất nghiêm chỉnh. Lưu Khánh thấy vậy khen:
- Địch Thanh là một người thiếu niên, mới làm Phó Nguyên soái mà điều khiển quân sĩ như vậy, thiệt là đáng bậc tướng tài. Hèn chi Dương Nguyên soái trọng Địch Thanh lắm.
Lúc ấy quân sĩ thấy Lưu Khánh về thì lật đật vào báo cho Tiêu Đình Quý hay.
Tiêu Đình Quý nghe báo nghĩ thầm:
- Chắc là Lưu Khánh cũng đã về nhà thăm vợ con chớ chẳng không, và cũng đã dò la tin tức gì bên Tây Liêu nữa.
Nghĩ như vậy, Tiêu Đình Quý chạy ra nạt lớn:
- Lưu Khánh! Ngươi dám cả gan về nhà thăm vợ mà không báo cho ta hay. Vậy ngươi còn thám thính bên Tây Liêu ra thế nào mau phải thưa lại cho ta rõ, kẻo mà chết.
Lưu Khánh nghe nói lấy làm lạ nghĩ thầm:
- Không biết Tiêu Đình Quý đặng quyền thế gì mà dám lớn lối như vậy, chắc là nó đã lập công chi đây chớ chẳng không.
Nghĩ vậy Lưu Khánh hỏi Tiêu Đình Quý:
- Vậy chớ Tiêu tướng quân lãnh binh ra chỗ này hay sao?
Tiêu Đình Quý nói:
- Bớ Lưu Khánh! Vì ngươi còn chưa rõ nên ta nói cho ngươi nghe. Từ khi ngươi đi rồi thì có Thánh chỉ gia phong cho Địch vương thân làm Nguyên soái, còn ta làm Phó Nguyên soái, từ rày về sau ngươi phải vâng lời ta sai khiến, chẳng nên xem ta như thuở xưa nữa.
Lưu Khánh nói:
- Thiệt như vậy hay sao?
Tiêu Đình Quý nói:
- Ai nói gạt ngươi làm chi. Vậy ngươi không thây mấy muôn binh đề do ta cai quản đó sao
Lưu Khánh nói:
- Thánh Thượng đã gia phong cho tướng quân như vậy mà có gia phong cho tôi chút đỉnh gì hay không
Tiêu Đình Quý nói:
- Ta thấy nhà ngươi cũng có công cán ít nhiều, nhưng chẳng biết ý gì Thánh Thượng không chịu gia phong cho ngươi chắc là ý Thánh Thượng muốn để ngươi làm vô danh tiểu tốt để đi thám thính cho tiện nên chỉ phong chức thám tử quân mà thôi. Vậy bây giờ ngươi hãy theo mà hầu hạ ta đây.
Lưu Khánh nghe nói thì buồn rầu than:
- Nếu quả như vậy thì tôi sẽ trở về quê quán, chuyên việc nông trang cho qua ngày, chớ không xông tên đụt pháo vào sanh ra tử mà làm gì.
Tiêu Đình Quý nói:
- Thôi chuyện đâu còn có đó: Bây giờ Lưu tướng quân hãy tỏ công việc đi Tây Liêu thám thính cho tôi nghe, rồi tôi sẽ giao hết binh quyền này cho tướng quân mà nghe lời tướng quân sai khiến. Như vậy tướng quân có bằng lòng không?
Lưu Khánh nói:
- Làm như vậy sao phải. Tướng quân vâng sắc mệnh Thiên Tử, lẽ nào lại nhường cho tôi đặng. Còn việc thám thính .
Tây Liêu thì Liêu chúa sai Mạnh Hùng làm Nguyên Soái, cầm binh ba mươi muôn, chẳng bao lâu cũng kéo đến đây.
Tiêu Đình Quý nói:
- Nếu vậy Nguyên soái đoán hay thiệt. Thôi tướng quân có công thám thính nắm rõ tình hình, vậy tôi phải nhường lại chức Phó Nguyên soái cho tướng quân điều khiển.
Lưu Khánh nghe mấy lời của Tiêu Đình Quý thì trong lòng nửa tin nửa ngờ, nên nghĩ thầm:
- Thôi để ta vào thưa lại nguyên soái hay, đặng có đủ thời gian lo liệu.
Tiêu Đình Quý nói:
- Lưu tướng quân hãy ở lại đây mà quản quân sĩ đi, để tôi về báo với Nguyên soái cho.
Lưu Khánh nói:
- Không được đâu. Vả tướng quân chấp chưởng binh quyền, danh chánh ngôn thuận, lẽ nào giao cho tôi được. Để tôi vào thông báo cho Nguyên soái kẻo trễ nải bây giờ.
Tiêu Đình Quý nói:
- Tôi đã hết lòng nhường lại cho tướng quân mà tướng quân không chịu. Thôi, tướng quân muốn đi đâu thì đi. .
Lưu Khánh vừa đi vừa nghĩ thầm:
- Tiêu Đình Quý là đứa lỗ mãng, không biết ý gì mà Nguyên soái lại phú thác binh quyền cho nó như vậy. Thật là  khó hiểu.


Nghĩ rồi đi thẳng vào soái phủ, thuật hết các việc thám thính cho Địch Thanh nghe. Địch Thanh cũng thuật lại việc vì Lưu Khánh vắng nhà nên sai Tiêu Đình Quý tạm đỡ.
Chứng ấy Lưu Khánh mới rõ việc Tiêu Đình Quý đòi giao binh quyền lại cho mình.
Lúc này tại triều, con của Dương Tôn Bảo là Dương Văn Quảng tâu cùng Thiên Tử xin ra Tam Quang mà lập công.
Thiên Tử nhậm lời, hạ chỉ cho Dương Văn Quảng ra giúp Địch Thanh mà cự với binh Tây Liêu.
Hôm sau có quân thám báo về thông tin:
- Có Liêu tướng đem binh đến cổng thành.
Địch Nguyên soái nghe báo liền lên ngựa ra trận, và Lưu Khánh, Tiêu Đình Quý đi theo trợ chiến.
Lưu Khánh ra trận nạt lớn:
- Liêu tặc: Các ngươi còn dám đến đây chịu chết hay sao?
Tướng Liêu là Ngô Liệc nổi giận xung côn xông tới đánh với Lưu Khánh. Hai bên đánh nhau được vài mươi hiệp, thì Ngô Liệc hét lên một tiếng vang rền như trời long đất lở, Lưu Khánh thất kinh gần sa xuống ngựa, vội vàng đằng vân bay lên không. Ngô Liệc đánh xuống một côn, trúng nhằm đầu ngựa của Lưu Khánh, ngựa ấy bể đầu chết tươi. Tiêu Đình Quí xốc tới đánh với Ngô Liệc được mười hiệp, nhắm bề cự không lại liền quày ngựa bỏ chạy, bị Ngô Liệc đánh xuống một côn trúng nơi bả vai, đau quá, vừa chạy vừa lẩm bẩm:
- Lưu Khánh thật bất nhơn, chưa đánh được bao lâu mà đã đằng vân bay lên không, bỏ lại mình ta, nên ta cự địch không lại.
Ngô Liệc giục binh đuổi theo. Trương Trung Lý Nghĩa kéo binh thẳng tới chận lại đánh nhầu một trận. Làm cho binh Liêu thua chạy toán loạn.
Ngô Liệc nổi giận hét lên một tiếng, binh tống kinh hãi không dám rượt theo. Trương Trung, Lý Nghĩa áp lại mà đánh với Ngô Liệc, Ngô Liệc hét lên một tiếng song hai tướng đã biết chừng rồi, không hoảng sợ nữa, cứ việc đánh nhầu. Vương Cường thấy vậy cũng giục ngựa dấn tiếp chiêu.


Lời bàn.
Nhà Tống trong thời vua Nhân Tôn bị gian thần cấu kết với nhau làm nhiều điều gian ác, cho nên thời gian đó việc nước rối ren. Nếu không có Bao Công và các trung thần ra sức diệt nịnh trừ gian thì triều tống đã tan vỡ rồi.
Một triều đình suy thịnh chỉ nhìn qua hành động của tôi thần thì thấy rất rõ.
Một quốc gia mạnh yếu là do thể chế cai trị, nếu có những kẻ vì quyền lợi riêng tư cấu kết phá rối trật tự, làm hại thể chế đó thì quốc gia sắp suy vong.
Lịch sử các nước từ xưa đến nay đều chứng minh như vậy, cho nên những kẻ vì dân tộc, vì đất nước, trong lúc tham gia việc nước không vì quyền lợi riêng tư mà làm cho quốc gia khốn đốn ở thời này, nếu Bao Công không trừ được phe nịnh thẩn thì không còn nhân tài mà giữ nước khi nguy biến.

hồi thứ bốn mươi bảy
Vì bại binh Liễu chúa dâng hàng biểu.
Bởi đính hôn Tống đế hạ chiếu văn.

Bốn tướng giao chiến với nhau hơn bốn mươi hiệp vẫn chưa định hơn thua. Vương Cường nạt lên một tiếng rất lớn, làm cho ngựa của tướng Tống đều kinh hãi, Trương Trung và Lý Nghĩa gần rơi xuống đất, song còn gượng lại được.
Địch Thanh thấy vậy liền nói với Thạch Ngọc:
- Hình như Trương Trung và Lý Nghĩa đã yếu sức rồi, vậy phải thâu quân về, ngày mai sẽ liệu.
Thạch Ngọc vâng lệnh đánh chiêng thâu quân.
Trương Trung, Lý Nghĩa lui binh, còn Ngô Liệc và Vương Cường cũng trở về dinh.
Trương Trung, Lý Nghĩa vào ải hỏi Địch Thanh:
- Vì ý gì mà Nguyên soái lại thâu quân?
Địch Thanh nói:
- Ta với Thạch hiền đệ thấy Liêu tướng võ nghệ cao cường, còn Tiêu Đình Quí đã bị thương cho nên e hai hiền đệ có điều sơ sẩy nên thu binh về ngày mai sẽ liệu.
Trương Trung, Lý Nghĩa cảm tạ rồi vào dinh an nghỉ.
Còn Ngô Liệc và Vương Cường thâu góp tàn quân thấy hao hơn quá nửa nên vào ra mắt Mạnh Hùng và thuật chuyện cho Mạnh Hùng nghe.
Mạnh Hùng nói:
- Thôi, nhị vị tướng quân hãy lui vào hậu dinh an nghỉ, để mai ta ra trận mà trừ khử Tống tướng cho.


Hai tướng cảm tạ và lui vào hậu dinh nghỉ ngơi. Ngô Liệc, Vương Cường và Bá Hoa Nữ đồng kéo quân ra trận.
Còn Địch Nguyên soái cũng dẫn ba muôn đi với Mạnh Đình Quốc, Trầm Đạt và Dương văn quảng.
Khi ra đến chiến trận thì bên phiên có Bá Hoa Nữ là gái, còn bên Tống có Dương văn Quảng là trai, hai bên đấu chiến nhau. Bá Hoa Nữ thấy Dương văn Quảng hình dung tuấn tú diện mạo đoan trang, mày thanh, mắt sáng chẳng khác tiên tử xuống phàm, nên má Hoa Nữ nhìn không nháy mắt, còn Dương văn Quảng thì thấy Bá Hoa Nữ môi son má phấn, mắt ngọc mày hoa, hình dung yểu điệu, thật là một tuyệt sắc giai nhân, nên cũng nhìn không nháy mắt. Cả hai đều quên mình đang ở nơi chiến trận. Đến lúc nghe tiếng quân la ó mới sực tỉnh hỏi thăm tên họ của nhau thì  Bá Hoa Nữ mới biết Tống tướng ấy là Dương văn Quảng, con của Dương Nguyên soái và Mộc phu nhơn là hai nhân vật lừng danh trong thiên hạ.
Bá Hoa Nữ nghĩ thầm:
- Cha mẹ dòng dõi như vậy , sinh con ra mỹ mạo như vậy thật là hạnh phúc. Còn ta đây Cha mẹ đều chết hết, anh em cũng chẳng có ai, tấm thân đơn độc như vậy chi bằng ta quy hàng mà kết duyên với Dương công tử để có nơi nương tựa về sau.
Nghĩ như vậy nên chỉ đánh qua loa với Dương văn Quảng một lúc rồi bỏ chạy. Dương văn Quảng giục ngựa rượt theo thì Bá Hoa Nữ quày ngựa lại nói:
- Dương công tử ơi! Xin khoan động thủ để tôi thưa đôi lời đã.
Dương văn Quảng nói:
- Nàng muốn nói gì thì nói mau đi.
Bá Hoa Nữ nói:
- Vả thân thiếp bây giờ cha mẹ, anh em không có, mà nước Liêu thì đã suy vi rồi, vì vậy nên tôi muốn quy thuận Thiên triều, đặng mà nương tựa tấm thân, không biết ý công từ có rộng lòng mà dung nạp chăng?
Dương văn Quảng nói:
- Nếu nàng có lòng quy thuận thì triều định cũng rộng lượng bao dung, vậy thì nàng theo tôi mà trở lại Tam Quang, tôi sẽ thưa cùng Nguyên soái tôi, hay là nàng trở về dinh Phiên mà làm nội ứng, thì lại càng có giá trị hơn nữa.


Bá Hoa Nữ nói:
- Vả thân thiếp là phận gái còn đương thơ ấu, không chỗ nương thân, nên thiếp mới mong lòng đầu Tống, đặng trao duyên gởi phận cùng công tử, không biết công tử có bằng lòng không?
Dương văn Quảng nói:
- Nàng là phận gái, nếu muốn việc hôn nhân phải có mai mối và sự đồng ý của cha mẹ, còn nơi đây là chiến trận, đâu phải chỗ tính việc đó.
Bá Hoa Nữ nghe nói có vẻ hổ thẹn, nói:
- Công tử ơi! Chẳng phải thiếp có tánh ham dâm, mà mong lòng ân ái đâu, song thân thiếp bây giờ không nơi lương tựa, cho nên cực chẳng đã mới phải thổ lộ chơn tình như vậy. Xin công tử chớ chê bai.
Dương văn Quảng chưa kịp nói thì Lưu Khánh từ trên mây đáp xuống, cười lớn nói:
- Công tử ơi! Tiểu thơ đã có lòng quy thuận mà tính việc hôn nhân, thì hai đàng cũng đẹp đôi vừa lứa. Xin công tử bằng lòng đi.
Dương văn Quảng nói:
- Lưu tướng quân nói vậy sao phải. Vá chăng đàn bà con gái lẽ nào ra giữa trận mà tính việc hôn nhân như vậy, đó có phải là kể việc ân ái mà không kể đến việc liêm sỉ không.
Nói rồi quày ngựa trở về ải.
Lưu Khánh thấy Dương văn Quảng làm như vậy thì an  ủi Bá Hoa Nữ:
- Tiểu thơ đã có lòng quy thuận Thiên triều, mà vầy duyên cùng công tử thì đó cũng là một điều tốt. Việc ấy để tôi tính cho, đừng ái ngại gì cả. Vì tôi đã nghe rõ mấy lời của tiểu thơ nói với công tử rồi.
Bá Hoa Nữ nghe Lưu Khánh nói như vậy thì cũng có lòng mừng, nói:
- Lưu tướng quân có lòng tốt mà giúp nên việc ấy thì thiếp xin cảm ơn ngàn ngày. Vậy để thiếp trở về dinh làm nội ứng đặng có lập công với triều đình.
Lưu Khánh nói:
- Tuy tôi là người thô thiển, nhưng nói ra cũng biết nhớ  lời.Xin tiểu thơ cứ an tâm.
Nói rồi từ giã Bá Hoa Nữ đằng vân mà đi.
Bá Hoa Nữ thấy vậy khen:
- Tống đế có nhiều tôi thần tài phép như vậy thật đúng là chân mạng Thiên tử. Còn chúa ta là tiểu quốc sao dám đem lòng tham quấy để đến nỗi hao binh tổn tướng như vậy.
Lưu Khánh khi vào đến ải Tam Quang thì thuật hết mọi việc cho Địch Nguyên soái nghe.
Địch Thanh hỏi Dương văn Quảng:
- Công tử có đành như vậy chăng?
Dương văn Quảng thưa:
- Không nên đâu. Bá Hoa Nữ là người ngoại quốc, không biết liêm sỉ, ra giữa trận mà định việc hôn nhân xin nguyên soái đừng có tính đến việc ấy.
Địch Nguyên soái chưa kíp nói thì Phạm Trọng Yêm đã xen vào:
- Nay Bá Hoa Nữ đã chịu quy hàng và làm nội ứng thì hiền điệt đã thành công, lại được sánh đôi tơ tóc nữa. Vậy hiền điệt đành lòng đi để chú đứng làm mai, dâng biểu về trao tâu cùng Thiên Tử. Còn việc cháu chê Bá Hoa Nữ đính duyên giữa trận là hẹp hòi lắm. Như Dương Nguyên soái trước đây đình duyên với Mộc phu nhân không phải là trận thượng chiêu thân sao?
- Chư tướng ai nấy đều khuyên lơn Dương văn Quảng, còn Dương văn Quảng ngồi yên không nói.
Địch Nguyên soái nói:
- Thôi để Bá Hoa Nữ quy hàng rồi ta dâng biểu tâu với Thánh Thượng và gởi thơ về Thiên Ba phủ mà tính việc ấy.


Nói rồi truyền dọn tiệc thết đãi chư tướng và khen thường ba quân.
Còn mạnh Hùng về đến dinh thì thương nghị với Ngô Liệc và Vương Cường:
- Nay ta liệu bề đánh Tống không lại, chi bằng rút quân trở về tâu lại cùng Lang chúa cầu hòa thì hay hơn.
Ngô Liệc nói:
- Nguyên soái chớ nã lòng như vậy. Để mai đây chúng ta đánh liều với Tống tướng một trận cho biết sức thắng bại thế nào rồi sẽ toan liệu kế khác.
Bá Hoa Nữ nói:
- Không nên đâu. Tôi xem Tống tường mỗi người đều có võ nghệ cao cường, chắc là nước ta không người đánh lại nổi, nếu đánh nữa thì phải thua, chi bằng liệu sức mình tâu lại với Lang chúa cầu hòa cho khỏi hao binh tổn tướng.
Mạnh Hùng nói:
- Lời tiểu thơ nói rất phải. Vậy mai chúng ta nhổ trại trở về.
Nói vừa dứt lời thì có quân vào báo:
- Có ba tướng cướp Ngưu Cang, Bàng Hưng, Bàng Hỷ đem vài môn muôn binh đế đây quy hàng.
Mạnh Hùng dạy cho vào, rồi dùng làm bộ hạ ứng chiến.
Hôm sau Mạnh Hùng kéo binh đến giao khiêu chiến thì sao Trương Trung, Lý Nghĩa ra đánh trận thứ nhất, Lưu Khánh và Trầm Đạt đánh trận thứ hai, Nhạc Cang Ngưu Kiện đánh trận thứ ba, Lý Kế Anh và Trương Văn đánh trận thứ tư. Còn Dương Văn Quảng thì đem một muôn binh đi đường vòng mà đốt trại của Mạnh Hùng.
Các tướng đều tuân lệnh kéo quân ra đi. Còn Địch nguyên soái thì đi với Thạch Ngọc mà ra đánh nơi trung quân.
Trương Trung và Lý Nghĩa ra đánh trận thứ nhất thì gặp Ngô Liệc. Hai bên giao chiến với nhau được ba mươi hiệp, Ngô Liệc đánh không lại nên bị giết tại trận.
Lưu Khánh và Trầm Đạt đem binh ra đánh với Vương Cường, đánh được ba mươi hiệp, Vương Cường cự địch không nổi, giục ngựa bỏ chạy, bị Lưu Khánh và Trầm Đạt dốc quân đuổi theo giết chết Vương Cường và binh Phiên vô số.
Còn Lý Kế Anh và Trương Văn vừa kéo binh ra gặp Bàng Hưng và Bàng Hỷ. Hai bên giao chiến một lúc thì Bàng Hưng và Bàng Hỷ đánh không lại đuề bị tử trận.
Lúc này binh Phiên rối loạn, mạnh ai nấy chạy. Địch Thanh và Thạch Ngọc đem binh thẳng tới vừa gặp Mạnh Hùng thì hai bên giao chiến rất ác liệt. Mạnh Hùng cự không lại bèn giục ngựa chạy dài. Binh Tống thừa thế đuổi theo, chém giết một trận tơi bời làm cho quân Phiên hao hơn quá nửa.
Lúc này Dương Văn Quảng đem một muôn binh, đi đường tắt đến đốt trại, nhưng đến nơi vừa muốn nổi lửa thì Bá Hoa Nữ chạy ra cản lại nói:
- Công tử ơi! Khoan phóng lửa đã vì có ngựa và lương thảo rất nhiều, phải lo mà vận chuyển về ải đã rồi sẽ đốt trại.
Dương văn Quảng khen phải. Bá Hoa Nữ trở vào truyền quân sắp sửa xe cộ để di chuyển kho lương. Nàng nói:
- Nay Nguyên soái bị thua mà trốn về nước rồi, còn ta thì đã đầu hàng nhà Tống. Nếu chúng bay chịu theo đầu hàng thì khỏi bị giết.
Phiên binh đều vâng lệnh đầu hàng, Bá Hoa Nữ liền đốc thúc phiên binh chuyển vận lương thảo mà kéo qua Tam Quan.
Chuyển vận xong, Dương văn Quảng mới phóng lửa đốt trại.
Địch Thanh thâu binh về ải, chư tướng hội lại kể công.
Duy có một mình Dương văn Quảng chưa thấy trở về, nên Địch Thanh đem lòng lo lắng lắm.
Lưu Khánh nói :
- Ai ai cũng lo việc chiến đấu, duy có Dương văn Quảng chỉ lo việc đốt trại, mà trại ấy người canh giữ lại là Bá Hoa Nữ. Tôi định chắc Dương công tử và Bá Hoa Nữ sẽ hiệp binh làm một đạo, trong giây lát thì hai người ấy sẽ về đây, xin Nguyên soái chớ lo.


Địch Thanh nói:
- Tuy vậy, song ta cũng còn lo sợ lắm, vì cánh họ Dương chỉ còn có một mình Dương văn Quảng nối dõi, nếu có bề nào ta rất ân hận. Vậy Lưu hiền đệ phải ra công thám thính xem sự tình thế nào.
Lưu Khánh vâng lệnh vừa muốn ra đi thì có quân sĩ vào báo:
- Dương công tử và Bá Hoa Nữ đem một muôn binh vận chuyển lương thảo mà trở về ải rồi.
Địch Thanh mừng rỡ vào bảo Dương văn Quảng thuật hết mọi việc cho rõ ràng.
Dương Văn Quảng kể hết sự tình, Địch Thanh nói với Phạm  Trọng Yêm:
- Bây giờ hãy để Bá Hoa Nữ ở tạm nơi dinh của đại nhơn, chờ tôi làm biểu chương tấu với thiên tử mà định việc hôn nhân này.
Phạm Trọng Yêm khen phải bèn đem Bá Hoa Nữ vào dinh mình ở chung với tiểu thơ.Rồi mở tiệc thết đãi.
Bấy giờ tướng nước Liêu là Mạnh Hùng bị thua một trận tan tành, liền trở về tâu lại với Lang chúa xin tha tội.
Chúa Tây Liêu nói:
- Việc chiến tranh thắng bại là lẽ thường. Vậy tướng quân hãy về dinh an nghỉ.
Mạnh Hùng tạ ơn lui ra. Còn Liêu chúa thì thương nghị với quần thần rồi làm một đạo hàng biểu sai sứ đem và ngọc và đồ thổ sản thẳng đến Tam Quang đặng dâng cho Tống đế mà cầu hòa.
Còn Địch Thanh từ ngày dẹp yên được quân Phiên rồi thì sa Mạnh Định Quốc về trào dâng biểu tâu với Thiên Tử.
Lúc này Bao Công đã lo xong việc chẩn bần rồi nên về triều phục chỉ gặp lúc Mạnh Định Quốc về dâng biểu cho thiên tử xem. Trong tờ biểu ấy thì nói đến Tây Hạ xâm lấn lần thứ hai, bị đánh dẹp nên Liêu chúa cầu hòa. Lại tỏ hết chuyện Bá Hoa Nữ đầu tống, tính việc hôn nhân với Dương văn Quảng nữa.
Thiên Tử xem xong vui vẻ nói:
- Nay đã dẹp được Phiên binh là phước lớn của trào đình, còn việc Dương văn Quảng với Bá Hoa Nữ thì cũng nên định việc hôn nhân cho xong. Song hai người ấy phải về trào thì mới vầy duyên tơ tóc. Còn các tướng nơi Tam Quang thì mỗi người được vinh thăng ba cấp.
Mạnh Định Quốc lãnh chỉ tạ ơn lui ra. Kế đó lại có sứ thần nước Tây Hạ đến dâng biểu mà cầu hòa.
Thiên Tử mở biểu ra xem rồi phán:
- Nay chúa Tây Hạ có lòng tự hối, trẫm cũng rộng dung cho, song từ rày về sau chẳng nên sanh lòng tham quấy như vậy nữa.
Sứ thần tạ ơn lui ra. Còn Mạnh Định Quốc thì thẳng đến Thiên Ba phủ trao thơ của Dương văn Quảng cho Dư Thái quân xem. Dư Thái Hậu mừng rỡ khiến gia đinh dọn tiệc thết đãi Mạnh Định Quốc. Tiệc mãn, Mạnh Định Quốc tạ từ trở về Tam Quan.
Khi về đến nơi, ra mắt Địch Thanh và trao tờ chiếu chỉ.
Địch Thanh đặt bàn hương án tiếp chiếu chỉ và đọc rằng:
- Nay gia phong cho Thạch Ngọc là Tước hầu, Trương Trung, Lý Nghĩa và Lưu Khánh làm Chấn Quốc tướng quân, Mạnh Định Quốc làm Oai võ tướng công, Tiêu Đình Quí làm Oai liệt tướng quân, Trầm Đạt là Trung dõng tướng quân, Ngạc Cang làm Nghĩ dõng tướng quân, Trương Văn làm Kim xa Đô úy, Lý Kế Anh làm Đô Ty, Ngưu Kiện làm Thiên hộ, Dương Thanh làm Long Hổ Thương hộ quân. Phạm Trọng Yêm làm tham mưu. Còn Dương văn Quảng thì lập tước cha mình nên không gia phong nữa, Bá Hoa Nữ làm nhứt  phẩm phu nhân và truyền triệu về trào để định việc hôn nhân ấy.
Địch Thanh xem chiếu chỉ xong truyền dọn tiệc thết đãi các tướng sĩ.
Hôm sau, Dương văn Quảng và Bá Hoa Nữ vào từ giã chư tướng trở về kinh đô chầu Thiên Tử, rồi trở về Thiên Ba phủ ra mắt Mộc phu nhân.
Dư Thái quân mừng rỡ liền chọn ngày vầy cuộc huê chúc cho hai họ giao duyên. Bá quan văn võ đến chúc mừng, ai nấy đều hớn hở ngợi khen.

 

Lời bàn
Trong các truyện Tàu hầu hết đều ghi lại lịch sử chiến tranh bằng gươm giáo ngoài chiến trận, âm mưu tranh đoạt đất đai. Nhưng đối với truyện Vạn Huê Lầu thì lại khác biệt hơn.
Vạn Huê Lầu là bộ truyện chú trọng về âm mưu tranh đoạt danh lợi trong triều đình, còn việc chiến trinh ngoài trận mạc chỉ là phần phụ mà thôi.
Nếu ngoài trận mạc người ta đấu tranh nhau bằng sức mạnh, bằng tài phép thì ở trong triều người ta lại đấu tranh nhau bằng trí óc, bằng mưu lược, cũng tàn nhẫn không thua gì vũ khi giết người.
Như vậy đọc Vạn Huê Lầu để thấy rõ sức mạnh tàn nhẫn của âm mưu xảo trá trong con người nguy hiểm không kém gì gươm đao ngoài chiến trận.


 

HẾT

 







<< Lùi - Tiếp theo

HOMECHAT
1 | 1 | 220
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com