watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
18:57:0218/05/2024
Kho tàng truyện > Truyện Dài > DÃ SỮ > Vạn Huê Lâu Diễn Nghĩa 26 - Hết - Trang 6
Chỉ mục bài viết
Vạn Huê Lâu Diễn Nghĩa 26 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Tất cả các trang
Trang 6 trong tổng số 7

hồi thứ bốn mươi ba
Nơi lò gạch Tống quân rơi.
Chốn cung vi Lý Hậu trở về
.

Khi Thiên Tử ngự giá đến Trần Châu thì Bao Công đi trước đến ra mắt Lý Thái Hậu trước để báo tin.
Lý Thái Hậu hỏi:
- Vậy Bao đại nhân về trào đã phân biện việc ấy xong chưa?
Bao Công tâu:
- Án ấy đã minh bạch nên tôi cùng Thánh Thượng ngự giá đến đây rước nương nương về cung.
Lý Thái Hậu mừng rỡ nói:
- Oan khúc của tôi như thế này mà nay đã tra ra, thiệt là ơn của đại nhân rất trọng. Nếu không có đại nhân gánh vác việc này thì chắc thân tôi suốt đời phải chịu cực khổ.
Quách Hải Thọ nghe nói xen vào:
- Nếu vậy thì Thánh Thượng cũng không phải là minh
quân. Ai đời mẹ ruột mà lại bỏ ra thân thể như vậy, lại nhìn người khác là mẹ thì mang tội bất hiếu biết là nhường nào?
Bao Công nói:
- Người nói như vậy thật là quấy lắm. Vả chăng khi ấy Thánh Thượng còn thơ ấu mà biết đâu đến việc trớ trêu như vậy Người phải suy xét cho kỹ chẳng nên nói bậy mà phạm đến uy tín của Thánh Thượng.


Lý Thái Hậu nói:
- Con ơi! Lời Bao đại nhân nói đó là phải lắm, con đừng có nóng nảy mà lỗi đạo quân thần. Con cứ làm thinh đứng bên mẹ đây mà thôi.
Quách Hải Thọ nói:
- Lời mẫu thân đã dạy con đâu nào dám cãi.
Bao Công lại tâu:
- Xin nương nương hãy thay đổi đồ cung trang đi, vì
chút nữa đây Thánh Thượng sẽ đến ra mắt nương nương và  nghinh tiếp nương nương cùng trở về.
Lý Thái Hậu nói:
- Thân tôi bị nạn bấy lâu, ăn mặc rách rưới đã quen rồi, bây giờ cũng chẳng nên mặc đồ hoa mỹ làm chi nữa.
Bao Công nói:
- Xưa khác, nay khác, lúc trước nương nương bị nạn thì không ai biết, còn nay thì cũng tỷ như cây khô mà trổ bông, đã trở lại bậc quốc mẫu rồi, lẽ nào lại ăn mặc rách rưới như vậy?
Lý Thái Hậu nói:
- Đại nhân đã nói cạn lời như vậy thì tôi cũng nghe theo, song để Thánh Thượng đến đây, mẹ con gặp nhau rồi tôi sẽ thay đổi cung trang cũng chẳng muộn.
Thái Hậu nói vừa dứt lời thì cỏ quân sĩ chạy đến báo với Bao Công:
- Thánh giá đã đến rồi.
Bao Công lật đật ra tiếp giá. Khi ấy Thiên Tử không muốn kinh động đến Quốc mẫu nên không cho các quan hộ giá theo đông, chỉ đi tới năm vị đại thần vào đó mà ra mắt Thái Hậu.
Thiên Tử đến nơi quỳ dưới đất, còn các quan cũng quỳ theo. Bao Công tâu với Thái Hậu rằng:
- Thánh Thượng đến đây đang quỳ trước mặt nương nương đó.
Lý Thái Hậu nghe nói thì mừng rỡ, lật đật lấy tay quờ lia quơ lịa, song quơ không tới. Còn Thiên Tử thấy thân thể Thái Hậu như vậy thì lòng đau như dao cắt, nước mắt nhỏ xuống ròng ròng, bèn quỳ xê lại bên Thái Hậu mà tâu:
- Con đã quỳ gần bên mẹ đây.
Thái Hậu nghe nói thì đưa tay quơ nhằm vai Thiên Tử, bỗng khóc òa lên nói:
- Hoàng nhi ơi. Mẹ con ta cách nhau đã gần hai mươi năm, nay ngỡ là đã không gặp mặt nhau được nữa. May mà mẫu tử tương phùng như vậy thì cũng nhờ ơn Bao đại nhân lắm.
Nói rồi vùng khóc lớn lên. Thiên Tử thấy vậy cũng khóc sướt mướt, không nói ra lời.
Qua một lúc, Thiên Tử mới nói được:
- Mậu hậu ơi. Con làm đến bậc Thiên Tử, giàu có bốn biển, vào đài ra các, mà để thân mẹ chịu cực khổ như vầy thiệt là tội rất lớn, nay còn mặt mũi nào mà ngồi chốn ngài vàng sửa trị thiên hạ nữa? Tội ấy đáng muôn thác. Nếu mẹ không bắt tội con thì cũng phế con xuống lập lên người khác để trị vì thiên hạ.
Các vị đại thần tâu:
- Việc này không phải tại lỗi Bệ hạ đâu, vì khi đó Bệ hạ còn nhỏ, lẽ nào lại biết Được gian kế như vậy, bây giờ Bệ hạ lại định tội bất hiếu cho mình, chúng tôi e không nhằm quốc pháp, xin Bệ hạ đừng nói đến việc ấy nữa. Ngày nay là ngày mẫu tử đoàn viên, xin rước nương nương về trào đặng cùng hưởng phú quý thì hay hơn.
Lý Thái Hậu than:
- Bây giờ tôi đã ra thân tàn tật và chịu khổ đã quen rồi, cũng chẳng cần về chốn cung vi làm chi nữa. Để tôi ở lại lò gạch này cho qua ngày đoạn tháng thì hơn.


Thiên Tử nghe Thái Hậu nói như vậy thì tâu:
- Mẹ ơi! Xin mẹ chớ nói lời ấy. Nếu mẹ có lòng nhân từ không làm tội con, vậy con xin rước mẹ trở về cung vi đặng phụng dưỡng thì con mới an lòng. Nếu mẹ không đi thì con không chị hồi trào đâu. Con quyết ở đây hôm sớm cùng mẹ mà thôi.
Nói rồi khóc òa lên.
Thái Hậu nói:
- Thân mẹ mù lòa như vầy, dẫu có về cung cũng chẳng vui gì mà lại còn làm mất thể diện của con nữa.
Thiên Tử nghe nói như vậy càng đau xót hơn nữa, liền bước ra ngoài chấp tay khấn vái trời đất:
- Ngày nay mẹ con tôi đã được đoàn viên, mà mẹ tôi vì bị mù lòa mà không chịu theo tôi về triều, tôi không thể nào bỏ mẹ tôi mà đi cho được, cúi xin Hoàng Thiên Hậu thổ giúp cho mẹ tôi hết mù lòa, để tôi đưa mẹ tôi về cung nuôi dưỡng.  Nếu được như vậy, tôi hứa sẽ xuất kho mà bố thí cho nhân  dân tại Trần Châu này, và tha thuế 10 năm cho dân chúng rồi  đại xá tù nhân, để mọi người an hương ân đức.
Vái rồi vừa bước vào trong thì Lý Thái Hậu đôi mắt bỗng sáng lên.
Lý Thái Hậu mừng rỡ nói:
- Hoàng nhi ơi? Bây giờ con mắt của mẹ đã lần lần sang tỏ rồi. Thật là trời phật đã thương mẹ con ta.
Thiên Tử và các quan đại thần đều vui mừng không biết nói sao cho hết. Quách Hải Thọ nhảy tới reo vui, nói:
- Thánh Thượng vái có mấy lời mà mẹ tôi mắt đã sáng ra rồi, nếu biết vậy thì bấy lâu nay tôi đã khấn vái cho mẹ tôi  sáng mắt ra, đâu để đến bây giờ.
Thiên Tử nghe Quách Hải Thọ nói như vậy thì hỏi Thái  vậy chớ người này là ai mà lại kêu Mẫu hậu bằng mẹ vậy?
Lý Thái Hậu nói;
- Nó là Quách Hải Thọ, vẫn là con nuôi của mẹ đấy, bấy lâu nay mẹ cũng nhờ nó nuôi dưỡng nên mới sống được đến ngày nay.
Thiên Tử nói:
- Nếu vậy thì đáng làm ân huynh của con lắm.
Bèn day lại nói với Quách Hải Thọ:
- Xin ân huynh ngồi lại đặng trẫm lạy một lạy mà đền ơn lao khổ.
Nói rồi vừa muốn lạy thì Quách Hải Thọ vội vã tâu:
- Xin Bệ hạ chờ làm như vậy mà lỗi đạo tôi thần.
Bao Công nói:
- Bệ hạ vì lòng thương mẹ mà không nghĩ đến thân mình, thật đáng quý, nhưng Bệ hạ không nên làm như vậy mà bỏ đạo vua tôi.
Thiên Tử nghe Bao Công nói như vậy thì vòng tay nói
với Quách Hải Thọ:
- Trẫm nhờ có ân huynh thay mặt trẫm mà bảo vệ Mẫu hậu bấy lâu nay, nên mẹ con trẫm mới có ngày đoàn viên. Vậy trẫm xin mời ân huynh về trào đồng hưởng vinh hoa với trẫm.
Quách Hải Thọ lật đật quỳ xuống tâu:
- Vả Bệ hạ là con, tôi cũng là con. Bệ hạ chỉ mang ơn sanh thành, còn tôi mang ơn dưỡng dục. Bệ hạ biết đến nghĩa trọng, lẽ nào tôi không biết trả ơn dày. Xin Bệ hạ chớ nói đến việc trả ơn mà lỗi niềm tôi chúa.
Thiên Tử bước đến đỡ Quách Hải Thọ dậy, nói:
-  Ân huynh miễn lễ.
Lúc ấy Thái Hậu thấy các quan quỳ dưới đất thì nói:
- Các vị hiền khanh miễn lễ.


Thiên Tử khiến các quan thi lễ cùng Quách Hải Thọ. Các quan đều vâng lệnh, duy chỉ có một mình Bàng Hồng mặt có vẻ buồn vì nghĩ rằng mình là đương triều nhất phẩm mà lại phải thi lễ với một thằng ăn mày như vậy thì hổ thẹn lắm
Tuy suy nghĩ như vậy song không dám cãi lệnh.  Quách Hải Thọ cũng đáp lễ với mấy vị đại thần, nhưng rất ngượng ngập, vì từ nhỏ đến giờ chưa biết lễ nghi là gì cả. Bao Công tâu với Lý Thái Hậu:
- Xin nương nương thay đồ cung trang đặng lên kiệu mà về trào.
Thái Hậu nói:
- Vậy thì Hoàng nhi và các quan hãy lui ra, rồi ta sẽ theo sau.
Thiên Tử vâng lời dẫn các quan lui ra.
Lúc ấy Bao Công khiến thái giám và các cung nữ đem đồ cung trang vào dâng cho Thái Hậu. Thái Hậu thay đổi cung trang xong thì Thiên Tử lại khiến đem y phục trao cho Quách Hải Thọ thay đổi. Quách Hải Thọ lắc đầu nói:
- Tôi mặc đồ rách rưới lâu nay đã quen rồi, chẳng nên thay đổi long bào làm chi.
Thái Hậu nói:
- Con ơi! Bấy lâu nay rách rưới thì mẹ con ta cùng chịu với nhau, nay mẹ đã đổi cung trang thì con cũng phải mặc long bào mà cộng hưởng phú quý cho vui lòng Hoàng nhi.
Thiên Tử nói:
- Ân huynh đã chịu cực khổ với Mẫu hậu bấy lâu, nay  mẹ con trẫm đã sum họp, thì trẫm là con, ân huynh cũng là con, trẫm bực nào thì ân huynh cũng bậc nấy. Vậy xin ân huynh hãy thay đổi cho vui lòng mẫu hậu.
Quách Hải Thọ nói:
- Không phải là tôi không tuân chỉ, song lâu nay tôi ở nơi quê mùa. Không thông hiểu lễ nghi, xin Bệ hạ để tôi ở lại đây cho an phận.
Thái Hậu nói:
- Con đừng nói như vậy. Vả con với Thánh Thượng tuy có tình anh em, song còn phải giữ niềm tôi chúa. Chúa với tôi cũng như cha với con, vậy con phải vâng lời chỉ bảo mà về trào sống gần gũi với mẹ như bấy lâu nay.
Quách Hải Thọ nói:
- Mẹ đã dạy như vậy con đâu dám cãi.
Nói rồi liền thay đổi y phụ, cùng Thái Hậu bước lên kiệu, còn Thiên Tử bước lên long xa cùng các quan trở về Biện kinh.
Về đến nơi, các quan trào đều ra khỏi thành nghênh tiếp Thiên Tử truyền dọn yến tiệc thết đãi để chúc mừng việc đoàn viên.
Lúc ấy Tào Hoàng Hậu, Bàng Quí Phi đi với tam cung lục viện đến đó mà triều kiến Lý Thái Hậu. Triều kiến xong, Lý Thái Hậu truyền chỉ ai về cung nấy, rồi than với Thiên Tử rằng:
- Nay về đến đây được thấy cung viện như vầy thật là phước lớn. Song nhớ lúc còn ở nơi Trần Châu nếu không có Bao đại nhân thì không biết đến bao giờ mới được trở lại nơi đây
Thiên Tử nói:
- Vậy để xong việc triều đình con sẽ cho người đến Trần Châu trùng tu miếu võ, chẩn tế nhân dân. Còn bây giờ Quách Hòe đã đem lòng độc ác như vậy thì cứ phải luật mà hành  hình. Còn Lưu Thái Hậu thì cũng không nhẹ và Địch Thái Hậu cũng có tội khi quân nữa. Tuy vậy phận làm con, không  lẽ dám định án đấy.
Lý Thái Hậu nói:
- Vả chăng ngày ấy Trần Lâm cứu Hoàng nhi về cho Địch Thái Hậu bảo dưỡng, thì Địch Thái Hậu tuy không có  công đẻ song cũng có công nuôi, sanh dường đạo đồng thì Địch Thái Hậu cũng như mẹ, thiết là có công mà không có tội cho hết. Còn Lưu Thái Hậu tuy có lòng độc dữ, song cũng là vợ lớn của Tiên đế thì cũng là đích mẫu của Hoàng nhi rồi. Đạo làm con không lẽ định tội cho đích mẫu. Bây giờ mẹ con ta được đoàn viên thì Hoàng nhi phải xóa bỏ hết những chuyện ấy, chẳng nên nhắc đến nữa. Còn Trần Lâm có công cứu chúa, ơn ấy phải đền. Khấu cung nga có lòng nhân ái thì phải âm phong và lập miếu phụng từ. Duy có một mình Quách Hòe tội
ấy rất nặng, không thể thứ dung. Phải giao cho Bao Công tra  xét mà định tội.
Thiên Tử nói:
- Mẫu hậu phán như vậy thật là có nhân từ.
Vừa nói dứt lời thì có cung nga đến báo:
- Từ ngày thành giá ra khỏi kinh thành thì Lưu Thái Hậu đã đóng cửa cung mà tự vận rồi.
Thiên Tử hỏi:
- Khi trẫm mới về đây sao không báo trước cho trẫm hay?
Cung nữ tâu:
- Khi ấy Chánh hậu nương nương nói Thái Hậu mới về, đang lúc vui mừng nên không cho báo việc hung tin như vậy.
Lý Thái Hậu nghe xong thì rơi lệ nói:
- Thế khi Lưu Thái Hậu sợ tôi mà liều mình chăng? Không dè ta có lòng rộng dung như vậy mà Lưu Thái Hậu không biết.
Thiên Tử hỏi cung nữ:
- Vậy chớ đã tẩm niệm rồi hay chưa?


Ngày ấy, Thiên Tử truyền chỉ tẩm liệm Lưu Thái Hậu xong thì chọn chỗ đất khác mà an táng, song không cư tang.
Ngày thứ Địch Thái Hậu ra mắt Lý Thái Hậu thì cũng muốn noi theo việc lễ mà triều bái tung hô, song Lý Thái Hậu không cho, dắt tay mời ngồi và trò chuyện cùng nhau. Địch Thái Hậu cũng sợ Thiên Tử bắt tội khi quân nên có ý khép nép, té ra Lý Thái Hậu chẳng những không nói đến tội mà còn tạ ơn:
- Trong khi con tôi bị nạn đó, nếu không có hiền tẩu bảo bọc thì còn đâu nối trị ngôi trời đặng ơn ấy thiệt là lớn.

Cung nữ tâu:
- Chánh hậu nương nương nói Lưu Thái Hậu là người có tội, phải chờ Bệ hạ về xem thử thế nào đã rồi sẽ tẩm liệm.
Lý Thái Hậu nói:
- Vậy Hoàng nhi hãy nghĩ tình Tiên đế mà làm theo lễ an táng nơi Hoàng lăng.
Thiên Tử nói:
- Việc ấy không được đâu. Tuy Lưu Thái Hậu là người nguyên phối phối của Tiên đế mặc lòng, song làm đến tội ấy cũng không thua gì Võ Hậu đời Đường, vì cũng có lòng muốn làm tuyệt dòng nhà Tống. Nếu bây giờ còn an táng nơi Hoàng lăng e khi con cũng bị tội với Tiên đế nữa. Thôi, con cũng cho lấy lễ mà tẩm liệm, nhưng không được chôn vào Hoàng lăng.
Thái Hậu thấy Thiên Tử nói như vậy thì làm thinh, không nói gì nữa.
Địch Thái Hậu nói:
- Việc ấy tuy cũng có công, song lấy theo quốc pháp thì cũng không khỏi tội khi quân. Nay nương nương cùng Thánh Thượng rộng lòng không định tội là may, xin chớ nói đến công ơn nữa.
Lý Thái Hậu nói:
- Tuy hiền tẩu nói như vậy, song theo ý tôi xét thí chẳng có tội chi cả.
Nói vừa dứt thì Thiên Tử đến cung mà triều bái Địch  Thái Hậu. Kế đó Dư Thái Quân cũng đến chầu Lý Thái Hậu nữa.
Lý Thái Hậu truyền dọn tiệc thết đãi. Ăn uống xong đến chiều tối mới về.
Hôm sau, Thiên Tử lâm trào hỏi Bao Công:
- Khấu cung nữ có lòng nhân ái, vì cứu trẫm mà phải liều mình như vậy, còn Trần Lâm thì cũng có công cứu chúa, song một đáng mất, một đáng còn, hai đàng đều có ơn rất nặng theo ý khanh tưởng phải phong thưởng bậc chi cho xứng ?
Bao Công tâu:
- Khấu cung nữ công cán rất lớn, xin Bệ hạ gián chỉ mà di táng linh cữu nơi Hoàng lăng, rồi truy phong Thiên Phi nguyên mẫu, lập miếu mà phụng thờ. Còn Trần Lâm có lòng trung nghĩa xin Bệ hạ phong đến tước công, rồi cho an nhàn dưỡng lão, sống thì hưởng lộc triều đình, chết thì đem tên vào Thái miếu. Còn Quách Hoè có lòng độc ác, bày mưu sâu kế độc thì phải chịu tội rút ruột, cắt lưỡi và phân thây.
Thiên Tử nói:
- Vậy thì trẫm giao cho khanh cứ theo án ấy mà thi hành.
Bao Công tâu:
- Vả Quách Hòe và Trần Lâm đều là nội giám hết, mà Trần Lâm có lòng nhân ái, Còn Quách Hòe thì gian tà, một đàng hại chúa, một đàng cứu chúa, hai nẻo cách nhau, xin Bệ hạ cho Trần Lâm đến giữa pháp trường mà coi xử tội Quách Hòe cho vui lòng, đẹp mắt.
Thiên Tử nhậm lời, phán:
- Phán đoán như Bao khanh thật vừa ý trẫm.


Liền hạ chỉ tuyên triệu Trần Lâm trước khi bãi triều. Các quan ai về dinh nấy.
Bao Công về đến dinh liền sai quân thẳng đến thiên lao bắt Quách Hòe đem ra pháp trường xử tội.
Quân sĩ dẫn Quách Hòe đến nơi thì Bao Công và Trần Lâm đã có mặt.
Bao Công cười, nói:
- Quách Hòe và Trần công công đều là nội giám mà một đàng vinh hiển như vầy, còn một đàng thì bị hành hình thế ấy, thật khác xa nhau.
Nói rồi khiến quân khiên ra một thùng nước để giữa pháp trường và căng Quách Hòe ra xử tội lăng trì.
Lúc ấy quân sĩ vâng lời cầm dao mở ruột Quách Hòe, rồi rút ruột ra, cắt bỏ vào thùng nước, còn thịt thì xé ra từng miếng. Trần Lâm thấy Quách Hòe kêu la om sòm thì vỗ tay cười lớn nói:
- Quách Hòe! Bởi ngươi ăn ở bất nhơn, độc ác nên mi mới bị tội như vậy. Thật đáng kiếp.
Nói rồi cười ngất cho đến hụt hơi mà chết. Quân sĩ thấy vậy đỡ Trần Lâm dậy, nhưng đã lạnh ngắt không còn cứu được nữa. Bao Công bảo quân sĩ giữ thi hài rồi trở về triều báo lại với Thiên Tử.
Thiên Tử nghe tin than:
- Trần Lâm có công cứu trẫm, chưa được hưởng phong thường mà đã lìa trần.
Bèn truyền chỉ văn võ thay mắt mình mà lo việc tống táng.
Còn Quách Hải Thọ lâu nay chịu cảnh bần hàn đã quen, nay về triều thấy việc nghi lễ rườm rà không muốn ở trào,
nên vào tâu cùng Lý Thái Hậu xin trở về Trần Châu, Lý Thái Hậu nghe tâu buồn bã nói:
- Con ơi Mẹ con ta bấy lâu chịu rách rưới đói nghèo, nay mẹ đã tai qua nạn khỏi rồi thì còn phải ở đây vui hưởng vinh hoa với mẹ thì mẹ mới an lòng.
Quách Hải Thọ nói:
- Mẹ ơi! Con là người bần hàn, thuở nay không biết lễ nghi chi hết, nay con ở đây lâu chừng nào, thì lòng con thêm thẹn với bá quan văn võ chừng ấy. Vì con xét mình văn không biết một chữ, võ không biết một chiêu, xin mẹ cho con trở về Trần Châu mà thủ phận thanh bần mà con vui hơn là ở nơi đây trong vinh hoa phú quý. Vả lại từ Trần Châu đến đây cũng chẳng bao xa, khi nào nhớ mẹ con đến thăm cũng chẳng khó gì. Còn thân mẹ bây giờ đã có Thánh Hoàng chăm sóc, sớm tối có người hầu hạ, nên con an lòng không lo đến việc ấy nữa. Xin mẹ đừng trách con không biết vâng lời.
Lý Thái Hậu cũng biết lòng hiếu thảo của Quách Hải
Thọ,song vì không muốn sống trong cảnh phồn hoa, nên muốn trở về với thôn dã. Vì vậy Lý Thái Hậu nói :
- Con đã quyết chí không muốn ở lại đây thì để mẹ nói với Thánh Thượng xin sai người qua Trần Châu lập vương phủ cho con ở, vậy con chờ đợi ít ngày nữa, lúc lập xong vương phủ con hãy trở về .
Quách Hải Thọ nghe nói như vậy thì cũng vui lòng.
Ngày kia, Lý Thái Hậu dạo khắp các cung mà xem nhơn phẩm thế nào. Khí thấy Bàng Quí Phi, tuy là môi son má phấn, mày liễu mặt hoa, nhưng dưới chân mày có một chỗ sát khí, thì biết không phải là người thuần lương, bèn thừa dịp nói với Thiên Tử rằng:
- Mẹ xem Bàng Quý Phi không phải là người hiền hậu, chắc là có tánh hay đố kỵ. Vậy Hoàng nhi không nên yêu dấu cho lắm, mẹ e ngày sau nó cũng không khác chi Lưu Thái Hậu. Con khấu cung nữ và Trần Lâm đã chết rồi mà chưa được truy phong, vậy Hoàng nhi hãy lo việc ấy, còn Quách Hải Thọ nằng nặc xin trở về Trần Châu, liệu bề không ép được, con cũng nên gia phong quyền tước và sai người lập vương phủ cho nó về Trần Châu mà ở.
Thiên Tử vâng lời, hứa sẽ chu toàn mọi việc.


Lời bàn.
Lý Thái Hậu bị tai nạn, sống khổ cực gần hai mươi năm, không tham danh vọng, nên lúc trở về triều không chút oán thù. ấy bởi Lý Thái Hậu thấy được bả vinh hoa phú quí là miếng mồi tham vọng, làm cho lòng con người tàn nhẫn, ác độc.
Vì tình mẹ con được tương ngộ nên Lý Thái Hậu trở về triều, chớ không phải vì tham lam phú quý. Chính vì lẽ đó mà lòng Lý Thái Hậu trở nên từ tâm, quên hết hận thù.
Còn Quách Hải Thọ, một chàng trai chất phát, sống giữa thôn dã, chỉ biết có tình người. Không tham lam giầu sang, nên không thích ở lại triều đình. Ấy cũng là bản chất của con người không có lòng tham, chen chút trong danh lợi.
Từ xưa, những kẻ xa lánh lợi danh thường hay tìm cảnh sống với núi non đồng ruộng, ấy cũng chính vì họ đã từng chán ngán mùi thế sự mà tránh xa việc tranh đoạt lợi danh.

hồi thứ bốn mươi bốn
An Lạc vương vinh qui định cang lệ.
Tây Hạ chúa hung bạo dấy binh nhung.

Thiên Tử nghe Lý Thái Hậu nói thì tâu:
- Lúc con rước mẹ nơi Trần Châu con có lời khấn vái cho mẹ lành tật sẽ xuất khi mà chẩn bần, và tha thuế cho dân Trần Châu mười năm. Nay mắt mẹ đã sáng rồi con cũng phải tính cho xong lời hứa ấy.
Lý Thái Hậu nói:
- Vậy thì con phải sai người đi lo việc đó cho đúng với lời hứa của con.
Hôm sau, Thiên Tử lâm trào truyền chỉ truy phong Khấu cung nữ làm Thiên Phi Thục Đức, phong hàm ân cho Trần Lâm làm trung liệt công và lập miếu mà thờ, lại phong cho Quách Hải Thọ làm An Lạc Vương, cho phép bất kỳ lúc nào muốn về trào cũng được, rồi lại gia phong cho Bao Công làm Long Đồ Các Khu Mật Sứ và ban cho một chỗ ngồi trong trào để lúc đi chầu khỏi đứng. Rồi đó vua truyền chỉ đại xá tù trong nước, hễ tội lớn thì giảm, tội nhỏ thì tha ngay. Lại truyền chỉ lập vương phủ cho An Lạc vương ở nơi Trần Châu. Ban thưởng xong vua bãi triều, các quan ai về dinh nấy.
Cách ít ngày sau, Thiên Tử lại truyền chỉ cho Bàng Hồng và Bao Công phải nán lại Trần Châu mà chẩn bần, rồi sẽ về sau.
Lúc ấy, Quách Hải Thọ bái biệt Lý Thái Hậu rồi ra đi.
Lý Thái Hậu nói:
- Từ nay về sau cứ cách ba tháng con về thăm mẹ một lần kẻo mẹ thương nhớ lắm.


Quách Hải Thọ vâng lời rồi tạ ơn lui ra.
Tháng ngày thấm thoát trôi qua đúng ba tháng, Bao Công cũng đã chẩn bần xong và nhân dân ca tụng ơn đức lắm.
Từ ấy An Lạc vương an hưởng giàu sang, sung sướng không biết chừng nào, song còn một điều là chưa có đôi bạn thì cũng chưa được vừa lòng cho mấy.
Bấy giờ có Vương Tăng Nguyên là Tể Tướng của Tiên đế nay đã hưu trí về tại Trần Châu, lại có một đứa con gái tên là Long Châu, tuổi vừa cập kê mà nhan sắc rất đẹp, nên Vương Tăng có ý muốn gả cho An Lạc vương.
Khi Bao Công phát chần xong thì đến viếng Vương Tăng, nên sẵn dịp Vương Tăng ngỏ ý cầu hôn.
Bao Công nói:
- Ngài có lòng thương An Lạc vương như vậy để tôi sẵn lòng giúp cho.
Nói rồi bèn từ giã Vương Tăng đến gặp An Lạc vương tỏ bày việc ấy. An Lạc vương vui vẻ nói:
- Tôi vẫn là người lâu nay sống bần tiện, nhờ có Mẫu Hậu mà được vinh hiển như ngày hôm nay. Còn cháu Vương Thái sư là cành vàng lá ngọc, tôi đâu dám vọng tưởng.
Bao Công nói:
- Tuy ngày trước đại vương nghèo khổ, nhưng nay đã đặng phong vương rồi, một đàng là vương hầu, một đàng là Tể Tướng, thì hai bên kết duyên với nhau xứng lắm. Nay Vương Thái sư cậy tôi chớ tôi không phải bày ra chuyện ấy đâu.
Quách Hải Thọ nói:
- Nếu đại nhơn đã nói như vậy thì xin đại nhơn dâng biểu về tâu cùng Thánh Thượng, coi thử Thánh Thượng liệu định thế nào?
Bao Công nói:
- Lời ấy rất phải.
Bèn từ giã Quách Hải Thọ đến ra mắt Vương Tăng thuật lại ý kiến của An Lạc vương cho Vương Tăng nghe.
Vương Tăng mừng rỡ nói:
- Vậy xin đại nhơn hãy gắng lo cho xong việc.
Bao Công vâng lời thảo một đạo biểu chương đem về Biện kinh mà dâng cho Thiên Tử.
Thiên Tử rất đẹp ý, vào cung tỏ lại sự tình với Lý Thái Hậu. Lý Thái Hậu nói:
- Vương Thái sư là người trung hậu mà lại là một cựu
công thần. Nếu Quách Hải Thọ mà được sánh duyên như vậy cũng có phước lắm.
Thiên Tử liền phê vào tờ chiếu, khiến Bao Công toan liệu việc ấy Bao Công được chi liền truyền cho văn võ bá quan nơi Trần Châu sắm lễ vật, rước Vương tiểu thơ về vầy duyên với An Lạc Vương.
Bàng Hồng hay được việc ấy thì phiền muộn lắm, vì lúc này Thiên Tử lại sai đi Tam Quang làm y theo lời xin của Dương Tôn Bảo phong cho Địch Thanh làm phó Nguyên Soái, và phong thưởng cho các tướng, đặng hiệp sức với Dương Tôn Bảo mà trấn giữ Tam Quang.
Bàng Hồng về đến dinh nghĩ thầm:
- Bấy lâu ta dốc lòng mưu hại Địch Thanh, té ra mưu này kế khác vẫn không hại được, Mà Địch Thanh lại được phong làm đến Phó Nguyên soái. Ta nghĩ chừng nào thì giận Bao Hắc Tử chừng ấy, không biết kế mà hại Bao Hắc Tử cho đặng, rồi sẽ lập kế mà hại Địch Thanh.


Từ ấy Bàng Hồng lo lắng và buồn rầu không nguôi.
Lúc này Dương Tôn Bảo tiếp được Thánh chỉ phong chỉ Địch Thanh làm Phó Nguyên soái, Tương Trung, Lý Nghĩa và Lưu Khánh làm đến chức Thống chế, còn chư tướng đều thăng cấp nên ai nấy đều vui mừng, mở tiệc vui chơi.
Cách ít ngày sau, Địch Thanh nhiễm bịnh, cơm cháo không ăn, rên la cả ngày. Dương Nguyên soái đem lòng lo sợ nên khiến Phạm Trọng Yêm làm biểu chương sai người vợ trào tâu cho Thiên Tử rõ.
Giữa lúc ấy có quân thám thính lại về báo:
- Bên Tây Hạ phong cho Tiết Đức Lễ làm Diệt Tống Nguyên soái khiến đem ba mươi muôn binh đến đánh nước ta. Bây giờ hãy còn đóng trại cách thành này chừng năm mươi dặm.
Dương Nguyên soái tuy nghe báo như vậy, nhưng cũng không đem lo lòng, vì ỷ mình có đủ sức mạnh đương cự.
Kế đến thấy binh tướng đem chiến thơ đến. Dương Nguyên soái cũng phê vào chiến thơ hẹn ngày giao chiến
Hôm sau, Tiết Đức Lễ đem binh đến khiêu chiến. Tiêu Đình Quý xin ra trận thì Dương Nguyên soái cũng cho đi.
Tiêu Đình Quý ra đến trận thì thấy Tiết Đức Lễ mặt xanh, râu đỏ, mình cao một trượng, tay cầm đại đao, xốc tới đánh Tiêu Đình Quý.Tiêu Đình Quý ráng sức đánh được vài mươi hiệp, liệu bề cự không lại liền giục ngựa chạy về ải. Tìết Đức Lễ dốc quân rượt theo. Khi đến ải thì quân trên ải bắn tên xuống, làm cho quân Phiên chết rất nhiều. Tiết Đức Lễ thấy vậy phải thâu quân quay về trại.
Còn Dương Tôn Bảo đang ngồi thượng thư với chư tướng xảy thấy Tiêu Đình Quý chạy về thưa:
- Tiết Đức Lễ anh hùng vô địch, tôi cự với nó không lại nên phải về đây.
Dương Nguyên soái nói:
- Thắng bại là việc thường trong binh gia. Nhưng ra trận chưa được bao lâu, lẽ nào lại chịu thua sớm vậy?
Tiêu Đình Quý nghe nói lật đật thưa:
- Tuy đánh chẳng bao lâu, song biết sức mình không địch nổi, thà thua sớm còn hơn.
Lúc này Tiết Đức Lễ thừa thắng vây thành, Dương Tôn Bảo nổi giận sai Trương Trung ra đánh. Trương Trung cũng chỉ đánh được vài chục hiệp rồi cũng quày ngựa bỏ chạy. Dương Nguyên soái lại sai Lý Nghĩa đem quân ra đối địch. Lý Nghĩa ra đánh vài chục hiệp rồi cũng bị thua chạy về thành. Bấy giờ Tiết Đức Lễ thấy trời đã tối nên kéo binh về trại.
Hôm sau, Tiết Đức Lễ lại kéo binh đến khiêu chiến nữa.
Dương Tôn Bảo liền nai nịt chỉnh tề dẫn quân ra ứng chiến. Tiết Đức Lễ thấy Dương Tôn Bảo liền hỏi lớn:
- Tống tướng tên chi phải nói rõ cho ta biết.
Dương Tôn Bảo nói:
- Ta là đại Nguyên soái Tôn Bảo đây. Sao ngươi dám cả gan đem quân xâm lấn bờ cõi Tống trào. Hãy mau xếp giáp quy hàng kẻo mất mạng.


Lời bàn.
Lời xưa nói: "Tích thiện phùng thiện, tích ác phùng ác" tức là: Chứa lành thì gặp lành, chứa dữ thì gặp dữ. Vậy thì lành, dữ chứa ở đâu. ?
Trong cuộc sống con người, thời gian xây dựng cuộc đời đụng chạm không biết bao nhiêu là sự việc để mưu sinh, mỗi hành động con người chứa đựng nhiều việc lành và việc dữ.
Việc lành, dữ ấy di lưu trong cuộc sống của mình để đem đến hậu quả của nó,  ấy vậy lành dữ chứa trong cuộc sống của chúng ta chờ không ở đâu xa lạ cả.
Chúng ta thấy Lưu Thái Hậu rồi đến Quách Hòe đến Thái giám Trần Lâm và tất cả những người khác trong chuyện này, kẻ nào chứa lành thì cuối cùng gặp lành, kẻ nào chứa dữ thì cuối cùng gặp dữ.
Bởi vậy, người xưa khuyên: Thiện ác đáo đầu chung hữu báo. Tức là: Lành dữ cuối cùng đều có trả.
Trong lúc mưu sinh, chúng ta ít người nghĩ đến lẽ như quả nên không tự răn lấy mình, đến khi nhận hậu quả thì  chỉ còn biết hối hận mà thôi.

hồi thứ bốn mươi lăm
Sa cơ Tôn Bảo bị Đức lễ nơi chiến đại.
Gặp thời Quỉ Cốc sai Thạch Ngọc phò vua.

Tiết Đức Lễ nghe Dương Tôn Bảo nói như vậy thì cười lớn:
- Té ra ngươi là Dương Tôn Bảo, làm Nguyên soái Tống trào mà không rõ thời vận hưng suy. Lúc này trào Tống đang rối rắm, thiên hạ nay mai thuộc về Tây Hạ mà ngươi không rõ thiên cơ hay sao?
Dương Tôn Bảo nghe nói nổi giận, nạt lớn:
- Nghịch tặc chớ nhiều lời.
Nói rồi vung dao chém Tiết Đức Lễ. Hai bên giao chiến hơn trăm hiệp. Tiết Đức Lễ cự không lại liền giục ngựa bỏ chạy, Dương Tôn Bảo vỗ ngựa đuổi theo, không ngờ Tiết Đức Lễ quày ngựa lại rút Hỗn nguyên chùy đánh ngay vào đầu Dương Tôn Bảo hào quang chói mắt làm Dương Tôn Bảo đánh không kịp bị ngọn chùy trúng nhằm vai. Dương Tôn Bảo hộc máu nhào xuống ngựa, nhờ có Trương Trung chạy lại cõng Dương Nguyên soái chạy vào thành. Tiết Đức Lễ thừa thắng chém giết quân Tống rất nhiều, rồi mới thâu binh về trại.
Khi về trại, Tiết Đức Lễ mừng rỡ nói với chư tướng:
- Nay ta đã đánh Dương Tôn Bảo một chùy, nội trong ba ngày phải rã thịt mà chết. Các tướng nghe nói như vậy nếu vui mừng mở tiệc hân hoan.
Còn Trương Trung cứu được Dương Tôn Bảo đem về thành thì Phạm Trọng Yêm lật đật khiến chư tướng điều trị, và truyền lệnh quân sĩ phải tuần phòng cho nghiêm ngặt, rồi thảo một tờ biểu chương sai người về tâu với triều đình.
Cách ba ngày sau thì thấy mình mẩy Dương Tôn Bảo rã từng sớ thịt, biến thành một đống xương mà thác. Chư tướng thấy vậy đều than khóc, rồi sắm sửa quan quách tẩm liệm. Phạm Trọng Yêm lại sai người về trào đang biểu cáo cấp và sai Trầm Đạt phòng linh cữu về kinh đô.


Bấy giờ Quỳ Cốc Tiên sư đoán biết Tiết Đức Lễ đem quân phạt Tống, đánh chết Dương Tôn Bảo nên gọi đệ tử là Thạch Ngọc nói:
- Nay Tây Hạ sai Tiết Đức Lễ đem quân đến đánh Tam Quan, Dương Tôn Bảo đã bị hỗn nguyên chùy mà thác rồi. Vậy ta cho ngươi một cây quạt tên là Phong vân phiến đặng  để nải Tam Quang mà trừ Hỗn nguyên chùy. Ta lại cho ngươi một bài thơ này, ngươi hãy xuống đó mà kiến cơ lập nghiệp để hưởng sự giàu sang với đời.
Nói rồi liền lấy hai vật ấy trao cho Thạch Ngọc.
Thạch Ngọc lãnh lấy và thưa:
- Bấy lâu nay nhờ thầy dạy bảo, nay thương pháp đã tinh thông. Vậy thầy sai tôi hạ san chẳng biết lấy chi đền đáp ơn ấy.
Nói rồi lạy tạ từ giã xuống núi. Quỷ Cốc liền làm phép cho Thạch Ngọc bay lên mây đáp thẳng xuống Tam Quan trong chốc lát.
Thạch Ngọc liền mở thơ ra xem thì thấy thơ rằng:
Tiền duyên không phận chẳng nên cầu
Hưởng phước nhơn gian dựa phụng lâu
Hai lược Bình Tây công nghiệp lớn
Rồi sau sẽ được trả thâm cừu.


Thạch Ngọc xem xong rồi thì nghĩ thầm:
- Thầy ta cho ta bài thơ này bảo ta không có tiền duyên, nhưng có phước được hưởng vinh hoa phú quí mà thôi. Lại có nói ngày sau báo được thâm cừu. Tuy vậy hãy còn chưa chắc, vì Bàng Hồng đang lúc thạnh thời, không biết làm sao mà trả thù đặng.
Nghĩ rồi lần bước thẳng đến Tam Quan.
Lúc này Địch Thanh căn bệnh cũng đã thuyên giảm, nhưng chư tướng còn giấu không cho ai hay. Một hôm, Lưu Khánh bàn với Phạm Trọng Yêm:
- Để tôi đằng vân qua dinh Tiết Đức Lễ mà lấy trộm cây Hỗn nguyên chùy rồi sẽ ra trận mà giao đấu với nó thì không còn sợ gì nó nữa.
Phạm Trọng Yêm nói:
- Không xong đâu, vì ngươi có tánh lỗ mãng, ta e việc không thành mà còn gặp nguy khốn đấy.
Lưu Khánh nói:
- Không can chi đâu? Việc ấy cứ để mặc tôi.
Phạm Trọng Yêm làm thinh không nói, còn Lưu Khánh thì đợi tối đến đằng vân qua Phiên trại, thấy đèn đuốc sang choang, chư tướng đang ăn tiệc với nhau. Lưu Khánh chờ cho tướng sĩ say sưa rồi sa xuống lén vào trong dinh để ám sát Tiết Đức Lễ. Đến chừng vào đến phòng rồi, vừa muốn rút dao thì có một người con gái la lớn lên:
- Thích khách chớ chạy.
Lưu Khánh thất kinh, đằng vân không kịp bị người đàn bà ấy nắm áo kéo lại. Lưu Khánh túng phải quay lại mà đánh. Người ấy một tay thì nắm Lưu Khánh, còn một tay thì chống đỡ, và nói lớn:
- Ngươi là Nam man, sao dám đến trại ta mà làm thích khách, vậy ngươi phải nói rõ cho ta nghe, kẻo mất mạng.
Lưu Khánh nói:
- Ta là Lưu Khánh ở bên dinh Tống, vì thấy Tiết Đức Lễ có Hỗn nguyên chùy rất lợi hại, đã giết chết Nguyên soái ta nên ta nổi giận đến đây làm thích khách.
Người con gái ấy thấy Lưu Khánh là bậc hảo hớn đem lòng thương, nói:
- Lưu tướng quân ơi! Tiết Đức Lễ là cha ruột của tôi, nếu tướng quân muốn làm chuyện ấy thiệt là khó lắm. Vậy thì đi lại chỗ này đặng tôi nói chuyện cho tướng quân nghe.
Vừa nói vừa kéo Lưu Khánh dắt đi.
Lưu Khánh nghĩ thầm: .
- Không biết con này là ai mà có cừ chỉ kỳ lạ như vậy. Thôi ta cứ đi theo nó xem nó dụng ý gì cho biết.
Nói rồi theo người con gái đi vào hậu dinh.
Khi đã dắt Lưu Khánh vào phòng, người con gái ngồi lại nói rất dịu dàng:
- Lưu tướng quân ơi! Lúc này cha tôi đang say, Lưu tướng quân lại đến đây thích khách, nếu không có tôi thì tánh mạng cha tôi không còn. Còn tướng quân cũng may là bị tôi  bắt, nếu bị tướng khác thì tánh mạng tướng quân cũng không còn.
Lưu Khánh nói:
- Tiểu thơ ơi! Vả tôi và Tiết Đức Lễ cũng chẳng thù oán  chi nhau, chẳng qua ai vì chúa nấy. Nay tôi rủi bị tiểu thơ bắt được, xin tiểu thơ rộng lượng mà dung cho tôi, thì ơn ấy rất trọng, ngày sau tôi sẽ báo đáp cho tiểu thơ.
Người con gái nói:
- Nay tướng quân đã đến đây không trở về được đâu. Tôi xem tướng quân diện mạo khôi ngô, chắc là võ nghệ cũng cao cường, sao tướng quân không biết thời vận thạnh suy ở đời mà xử thế. Hiện nay Dương Tôn Bảo đã thác rồi thì còn ai dám trấn giữ Tam Quang mà phò Tống thất nữa. Vậy xin tướng quân bỏ Tống mà thuận nước tôi thì hay hơn.
Lưu Khánh nói:
- Việc ấy tiểu thơ đừng có nói làm chi. Tôi là một kẻ làm trai, chẳng thà chịu thác chứ không chịu qui hàng đâu.
Người con gái nói:
- Nếu tướng quân không chịu quy hàng thì tướng quân cũng không trông gì về ải được.
Lưu Khánh nói:
- Nếu tiểu thơ không chịu tha thì tôi cũng cam thọ tử, chẳng thà chịu chết chứ không chịu qui hàng đâu.
Người con gái nói:
- Sao tướng quân không suy xét mà chấp nhất quá vậy? Nếu tướng quân chị qui hàng thì được làm quan lớn mà lại có vợ đẹp nữa. Xin tướng quân nghĩ lại mà nhận lời tôi thì hay hơn.
Lưu Khánh nói:
- Không đâu! Tôi không phải là người háo sắc, mà lại đã có vợ con rồi. Dẫu biết tiểu thơ dung mạo tuyệt vời, võ nghệ siêu quần, song tôi là đấng nam nhi, không lẽ ham nữ sắc mà bỏ đạo quân thần. Thôi, nếu tiểu thơ không tha thì cứ giết tôi đi là xong, còn việc khác xin chớ bàn đến.
Người con gái nghe Lưu Khánh nói như vậy thì nghĩ thầm:
- Té ra nó đã có vợ rồi, ta còn cầu mong làm gì nữa.
Nghĩ rồi bắt Lưu Khánh đem giam vào hậu dinh, chờ sáng mai sẽ trình lại với thân phụ. Nguyên người con gái này là Bá Hoa Nữ, con gái của Tiết Đức Lễ, nổi danh là một nữ tướng siêu quần ở nước Tây Hạ được mọi người kính nể lắm. Lần này sở dĩ Tiết Đức Lễ đem nàng theo là để phòng trợ chiến khi nguy biến. Vì thấy cha nàng vui say, sợ có điều gì bất trắc nên nàng đề phòng bắc ghế ngồi canh chừng nên mới bắt được Lưu Khánh.
Sáng hôm sau, Bá Hoa Nữ vào thưa với Tiết Đức Lễ:
- Đêm hôm này con thấy cha say rượu, nên con phải đến mà canh chừng. Vừa đến canh hai thì có Lưu Khánh đến thích khách, nên con đã bắt được người ấy đem giam vào hậu dinh để cha định đoạt.
Tiết Đức Lễ nghe nói nổi giận hét:
- Cha chả! Lưu Khánh cả gan dám đến trại ta mà làm  thích khách, như thế thì số mạng nó đã hết rồi.
Liền truyền quân dẫn Lưu Khánh ra viên môn xử trảm. Bá Hoa Nữ can:
- Lưu Khánh là một dõng tướng bên Tống, nếu ta dụ hàng được thì làm kế nội gián rất thuận tiện. Xin phụ thân  giam lại mà dụ dỗ thì hơn.
Tiết Đức Lễ nói:
- Con nói rất phải.
Liền khiến quân sĩ giam Lưu Khánh vào ngục rồi sẽ liệu.
Bấy giờ Thạch Ngọc vâng lệnh Quỷ Cốc đến Tam Quan vào ra mắt Phạm Trọng Yêm, tỏ hết nguồn cơn.
Phạm Trọng Yêm mới hay Thạch Quận mã, thì mừng rỡ  mở tiệc thết đãi.
Trong bữa tiệc Thạch Ngọc nghe Phạm Trọng Yếm kể  lại việc Lưu Khánh bị địch bắt cho Thạch Ngọc nghe. Thạch Ngọc nói:
- Để tôi ra trận phá Hỗn nguyên chùy trước đã rồi sẽ tìm cách tiêu diệt quân Phiên.
Phạm Trọng Yêm nói:
- Nếu tướng quân có ra trận thì nên dò hỏi tin tức của Lưu Khánh xem thế nào.
Thạch Ngọc vâng lời điểm quân kéo ra trận. Lúc ấy Tiết Đức Lễ cũng vừa điểm binh khiêu chiến. Hai bên đánh nhau từ giờ thìn đến giờ ngọ vẫn chưa phân thắng bại.
Tiết Đức Lễ nghĩ thầm:
- Nếu dùng sức mà đánh với nó e không thắng nổi, chi bằng dùng phép thì hay hơn.
Nghĩ rồi rút hỗn nguyên chùy ra, xông tới đánh Thạch Ngọc, té ra Thạch Ngọc đã dự định trước, liền lấy Phong vân phiến ra quạt vài cái thì hỗn nguyên chùy đã sa xuống đất.
Tiết Đức Lễ nổi giận, nhưng không dám đánh nữa liền giục ngựa chạy trở về.
Tướng Tống là Nhạc Cang thấy vậy giục ngựa đến nhặt lấy Hỗn nguyên chùy rồi hiệp binh cùng Thạch Ngọc rượt đánh quân Phiên. Lúc này có Bá Hoa Nữ xông ra trợ chiến, đón Thạch Ngọc lại.
Thạch Ngọc dừng ngựa đánh với Bá Hoa Nữ và nghĩ thầm:
- Nữ tướng xinh đẹp lạ lùng, võ nghệ lại siêu quần như vậy thật hiếm có.
Còn Bá Hoa Nữ thấy Thạch Ngọc hình dáng tuấn tú, hơn Lưu Khánh bội phần thì cũng động lòng, muốn bắt Thạch Ngọc về vầy duyên.
Hai bên đánh nhau một lúc, Bá Hoa Nữ cự không lại, bị Thạch Ngọc bắt sống trên lưng ngựa, còn Nhạc Cang thì xua quân chém giết quân Phiên một trận tơi bời.
Tiết Đức Lễ thâu góp tàn quân trở về trại ngồi than:
- Không biết Tống tướng ấy có cây quạt chi mà lợi hại như vậy, đã phá được bửu pháp của ta còn bắt sống con gái.
Hôm sau, Địch Thanh ra giữa soái đường nói:
- Nay bệnh ta đã thuyên giảm rồi, để ta ra trận mà đánh với Tiết Đức Lễ một trận.
Phạm Trọng Yêm nói:
- Tuy bệnh tướng quân cũng đã thuyên giảm, song chưa được hoàn toàn, không nên ra trận đâu.
Nói vừa dứt thì nghe quân sĩ vào báo:
- Tiết Đức Lễ đem quân đến khiêu chiến nữa.
Địch Thanh nghe nói liền giục ngựa ra trận, hỏi lớn:
- Ngươi có phải là Tiết Đức Lễ chăng?
Tiết Đức Lễ nói:
- Đúng rồi! Ta là Tiết Đức Lễ đây, còn ngươi có phải là Địch Thanh đó không?
Địch Thanh nói:
- Phải!
Tiết Đức Lễ nói:
- Lâu nay ta nghe danh ngươi cũng ngỡ anh hùng vô  địch, té ra trông ngươi mình mẩy không đầy một nắm xương vậy đánh với ta sao lại.
Địch Thanh nghe nói nổi giận xốc tới đánh với Tiết Đức Lễ dư trăm hiệp. Thạch Ngọc sợ Địch Thanh mới lành bệnh chưa bình phục, nên giục ngựa xông ra tiếp ứng.
Tiết Đức Lễ kinh hãi, một mình ráng sức đánh với hổ tướng, nên đánh không lại bị Địch Thanh chém một dao nhào xuống ngựa chết liền. Thạch Ngọc xua quân áp tới chém giết quân Phiên chết ngổn ngang.
Địch Thanh đắc thắng thâu về ải.
Bá Hoa Nữ hay tin cha mình bị tử trận thì lật đật đem binh trở về nước. Phạm Trọng Yêm hay tin mở tiệc khao thưởng quân sĩ, rồi làm tờ biểu chương mà tấu trình với triều đình.

Lời bàn
Nếu lịch sử xã hội lấy sự chém giết, tranh đoạt nhau là sức mạnh để hình thành sự biến Chuyển của xã hội thì sức mạnh của ái tình cũng diễn biến mạnh mẽ không kém, làm lay chuyển mọi sức mạnh khác trong lẽ sống.
Trong lúc người ta mưu đồ chém giết nhau thì người ta lại mưu đồ để yêu thương nhau. Chém giết và yêu thương lẫn lộn trong cuộc sống, quấn quýt nhau trong lịch sử mà từ ngàn . đưa vẫn tồn tại cho đến ngày nay và mai sau.
Yêu thương và thù hận đều xuất phát từ tâm tư con người, nhưng là hai trạng thái khác nhau.
Một cô gái đẹp không thể không yêu thương một chàng trai hào hoa phong nhã, cũng như một tướng tài không thể không dung tha một đối thủ danh tiếng hơn mình; Tình yêu thương và lòng ganh ty đưa con người đến chỗ vun vén hoặc hủy diệt lấy nhau.
Bá Hoa Nữ, một cô gái sắc nước hương trời, có thể giết hết một tướng lãnh đối thủ với mình, nhưng lại không thể giết chết một chàng trai mình yêu, dù là kẻ đối nghịch.
Cho hay, trong lẽ sống con người rất phức tạp, sự chém giết và yêu thương cũng lẫn lộn trong lẽ sống, trải dài theo lịch sử xã hội.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 215
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com