watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
16:27:1318/05/2024
Kho tàng truyện > Truyện Dài > DÃ SỮ > Vạn Huê Lâu Diễn Nghĩa 26 - Hết - Trang 4
Chỉ mục bài viết
Vạn Huê Lâu Diễn Nghĩa 26 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Tất cả các trang
Trang 4 trong tổng số 7

hồi thứ ba mươi bảy
Xét nghi án đỡ trung dằn nịnh.
Tra kho tàng phân chánh định tà.

Khi Tôn Võ nghe Tiêu Đình Quý nói như vậy thì mắng lớn:
- Đồ thất phu! Đừng có nói láo. Khi đó Dương Tôn Bảo năn nỉ lo lót với ta, nào ta có kèo nài chi đâu mà ngươi nói gian cho ta như vậy?
Tiêu Đình Quý nạt lại, nói:
- Vả Nguyên soái ta là người thế tộc, vương hầu, danh vang thiên hạ, chấp chưởng binh quyền, lẽ nào lại chịu năn nỉ với ngươi để lo lót tiền bạc hay sao.
Tôn Võ nói:
- Xin Bao đại nhân xét lại. Vả Tiêu Đình Quý khi trước đã đánh tôi, nay lại nhục mạ tôi như vậy thật là không nể gì luật pháp.
Bao Công nạt Tiêu Đình Quý:
- Ngươi chớ nên lỗ mãng như vậy.
Liền khiến quân kéo Tiêu Đình Quý ra, rồi khiến đòi Trầm Quốc Thanh vào hỏi:
- Ngươi nên nói rõ Trầm thị hiện nay ở đâu?
Trầm Quốc Thanh thấy có mặt Y thị ở đó liệu bề không dấu được liền khai:
- Trầm thị đang ở Ni am.
Bao Công liền khiến Trương Long, Triệu Hổ đến ni am mà bắt Trầm thị về. Không dè Trầm thị hay được việc ấy, liệu bề trốn tránh không nổi nên đập đầu vào cột tự vẫn.
Trương Long, Triệu Hổ đến nơi thấy sự việc như vậy liền
trở về báo lại với Bao Công.
Bấy giờ Bao Công xem xét và luận án:
-“ Nếu Trầm thị muốn minh oan cho chồng mình sao không đến pháp đường mà đối nại, lại liều mình như vậy, ấy rõ ràng là cha con Lý Thành mạo nhận công lao rồi đó. Hễ rõ án cha con Lý Thành rồi thì Dương Tôn Bảo khỏi tội giết oan người có công. Còn Tiêu Đình Quý đánh khâm sai, lẽ thì cũng nên luận tội, song nghĩ vì Tôn Võ làm điều trái phép nên Tiêu Đình Quý nổi nóng mà làm càn, chớ không có ý đồ, nên rộng dung cho Tiêu Đình Quý. Tôn Võ khai Dương Tôn Bảo sài hết của kho nên lo hối lộ. Việc này sẽ sai người ra Tam Quan minh xét rồi sẽ luận tội. Địch Thanh làm mất chinh y, chẳng mấy ngày cũng lấy lại được, lại lập nên công lớn, thì lấy công mà dồn tội cũng được. Trầm thị đã dâng tờ ngư trạng giữa triều đình, lẽ thì phải tra xét cho ra người chủ sử mà định tội luôn, song bây giờ Trầm thị đã thác rồi, không còn tra cứu được thì cũng bỏ qua tội người chủ sử Tôn Võ cãi lời chiếu mạng, không tra xét lương thảo, kèo nài hối lộ, tuy của tang còn chưa rõ nhưng chứng cứ đã có. Dù vậy cũng không đến nỗi tử hình. Trầm Quốc Thanh làm đến Ngư sử, hưởng lộc triều đình, đã không lo đền nợ nước lại mong lòng hãm hại trung lương, gian ác như vậy xử tử đã đành. Y thị là người hiền đức, khuyên chồng không được phải liều thân. Đàn bà như vậy thật đáng là bậc trung quân ái quốc thì cũng đáng ban khen mà làm gương cho người khác. Còn con tỳ nữ Tố Lan, tuy bị oai chủ nhà bắt buộc, song cũng là một đứa bất trung, án ấy đáng tội treo cổ.


Nếu ngũ hình không kịp thì làm sao ngăn kẻ gian tà, có công mà không thưởng thì lấy chi mà khuyên người lương thiện. Vì vậy tôi hết lòng kính cẩn mà định rõ án này."
Khi Bao Công lên án rồi thì khiến đem Tôn Võ, Trầm Quốc Thanh và con tỳ nữ Tố Lan giam vào ngục, còn Y thị và Tiêu Đình Quý thì cho về hết.
Hôm sau, Thiên tử lâm trào, bá quan bái kiến xong, Bao Công dâng tờ án cho Thiên tử xem.
Thiên tử xem rồi, nổi giận nói:
- Giận lũ tặc thần không kiêng phép nước, nếu không có Bao khanh về triều thì Trẫm đã lầm mưu mà giết oan tôi lương đống. Nay Trẫm y theo lời Bao khanh trừng trị theo bản luận án. Còn Y thị là người đàn bà có lòng ngay thẳng như vậy, thật đáng khen. Vậy Trẫm gia phong làm Trung liệt Nguyên hậu, mỗi năm ban bổng lộc hai lần, gia tài của Trầm Quốc Thanh giao cho Y thị quản thủ hết.
Như vậy Y thị đã may sống lại còn được hưởng phú quí vinh hoa. Còn Địch Thanh lấy công đền tội, mà không được phong làm Nguyên soái, chờ ngày lập được công sẽ phong thưởng.
Khi Bao Công lui chầu thì dẫn Trầm Quốc Thanh, Tôn
Võ và Tố lan ra pháp trường xử y như bản án .
Thi hành bản án xong, Bao Công vào triều phục chỉ thì Thiên tử ban thưởng cho Bao Công rất nhiều vàng bạc, nhưng Bao Công từ chối không nhận, chỉ quỳ tâu:
- Xin Bệ hạ sai người ra Tam Quan mà tra xét kho tàng cho minh bạch, để biết rõ nội tình.
Thiên tử phán:
- Vậy thì trong trào hiện nay ai có thể làm việc ấy?
Bàng Hồng quỳ tâu:
- Tôi nghĩ tội Địch Thanh làm mất chinh y, mà Dương Tôn Bảo không tâu cùng Bệ hạ thì hai người ấy đều phạm tội khi quân, xin Bệ hạ xét lại.
Bao Công nghĩ thầm:
- Ta đã không hạch tội nó ra thì thôi, nó còn muốn bước ra nữa.
Nghĩ như vậy quỳ tâu:
- Khi trước Bàng Quốc trượng tiến cử Tôn Võ ra Tam Quan tra xét thương khố, nay Tôn Võ bị tội thì Bàng Quốc trượng cũng liên can về tội tiến cử bất lực. Vả lại Tôn Võ lại đòi ăn hối lộ cho Bàng Quốc trượng nữa thì tội của Bàng Quốc trượng còn nhiều hơn tội của Dương Tôn Bảo. Xin Thánh thượng theo phép nước mà trị tội.
Thiên tử nghe Bao Công tâu như vậy thì phán:
- Đây là việc nhỏ mọn mà cũng không có chí làm chắc. Thôi, Trẫm cũng bỏ qua không làm tội cho hai đàng hết.
Bàng Hồng tạ ơn. Vừa muốn tâu nữa thì Thiên tử phán:
- Bàng khanh chẳng nên nhiều lời.
Bàng Hồng tâu:
- Chẳng phải là tôi tranh cãi đâu. Tôi chỉ có ý muốn tiến cử một người ra Tam Quan mà tra xét thương khố thôi.


Thiên Tử hỏi:
- Vậy ý khanh muốn tiến cử ai?
Bàng Hồng tâu:
- Có Binh bộ Thượng thư là Tôn Tú tánh rất công bình, chính trực, nếu Bệ hạ sai người ấy thì rất tốt.
Thiên Tử liền hỏi Bao Công:
-  Nên sai Tôn Tú đi việc ấy hay không?
Bao Công tâu:
- Nếu sai Tôn Binh bộ đi thì cũng được việc.
Thiên Tử nghe theo, trên truyền cho Tôn Tú ra Tam Quan mà tra xét thương khố.
Bàng Hồng lại tâu:
- Nếu Bệ hạ sai Tôn Tú thì cũng nên giao cho Tôn Tú đem Thánh chỉ ra Tam Quan luôn thể.
Bao Công nghe Bàng Hồng tâu như vậy thì nghĩ thầm:
- Loài gian tặc thật là độc ác, còn muốn lập mưu Tôn Tú đi đặng mà hãm hại trung thần. Thôi ta cũng làm thinh để coi chúng nó làm điều gì quấy mà trị tội.
Thiên Tử truyền bãi chầu. Các quan ai về dinh nấy.
Khi Bao Công bãi chầu thì đến viếng Dư Thái hậu, thuật hết mọi việc cho Dư Thái hậu nghe, và khiến Trần Đạt, Tiêu Đình Quý hãy mau mau trở về Tam Quan kẻo lầm mưu gian thần. Hai tướng vâng lệnh ra đi.
Kế đó, Tôn Tú đến từ giã Bàng Hồng. Bàng Hồng nói:
- Bấy lâu nay cha con ta tính kế hại Dương Tôn Bảo Địch Thanh, té ra kế nào cũng không xong hết. Nay cha tính xin cho con ra đó thì con phải tìm cách mà hành động để trừ cho được hai tên ấy. Nhưng phải cho khéo léo kẻo lậu sự thì Bao Hắc tử chẳng chịu dung tình đâu.
Tôn Tú nói:
- Việc ấy xin nhạc phụ chớ lo, để con tới đó sẽ tùy cơ ứng biến.
Nói rồi liền từ tạ ra đi.
Hôm sau, Bao Công vào triều tâu rằng:
- Nay tôi còn có một điều rất lớn, nên xin Bệ hạ tra xét cho minh bạch.
Thiên Tử hỏi:
- Vậy Bao khanh có chuyện gì hãy tâu cho Trẫm nghe?
Bao Công tâu:
- Việc này có liên can đến Tiên Đế, ảnh hưởng rất lớn đến triều-đình, nên lâu nay dẫu tôi có tài năng đến đâu cũng không tra xét được.
Lúc ấy các quan nghe Bao Công tâu thì lấy làm lạ không biết việc chi, còn Thiên Tử thì vội vã hỏi:
- Việc gì mà quan trọng như vậy?
Bao Công tâu:
- Nay tôi xét lại lý lịch của Bệ hạ thì cũng không thiệt là Thiên Tử, cho nên phải lấy lý mà luận cho minh.
Thiên Tử và quần thần nghe nói thì ai ai đều sửng sốt, lấy mắt nhìn nhau.
Bàng Hồng tâu:
- Bao Chuẩn tâu lời ấy thật là đáng tội khi quân, xin Bệ hạ lấy phép mà trừng trị.
Thiên Tử hỏi Bao Công:
- Khanh gọi Trẫm không thiệt là Thiên Tử. Vậy khanh còn biết Thiên Tử nào thiệt hay không?
Bao Công tâu:
- Nếu bệ hạ có bằng cớ chi trong mình thì mới thiệt Thiên Tử, còn như không có bằng cớ thì chắc là còn có chơn mạng Thiên Tử khác nữa, song tôi không biết lưu lạc nơi đâu.
Thiên Tử nghe nói thì cười rằng:
- Vả khanh là đạo làm tôi sao lại dám hỏi bằng cớ của Trẫm. Trẫm đã trị vì bảy tám năm nay, thì Hoàng thân Quốc thích, văn võ bá quan không ai dám nói tiếng chi hết, sao khanh lại dám nói lời ấy.
Bao Công lại tâu:
-Xin bệ hạ thiệt cho tôi rõ, rồi sẽ tâu hết các việc cho Bệ hạ nghe. Vậy chớ trong long thể của Bệ hạ có dấu tích cho khác hơn người thường chăng?
Thiên Tử nghe hỏi thì cười rằng:
- Trong bàn tay của Trẫm có hai chữ SƠN HÀ còn ở bàn chân Trẫm có hai chữ Xã Tắc  Như vậy có làm bằng cớ được chăng?
Bao Công nghe Thiên Tử nói y như lời của Lý Thần phi thì tâu:  
- Như vậy thì Bệ hạ quả là chơn mạng thiên tử rồi, ngặt bây giờ Bệ hạ không rõ mẹ đẻ của Bệ hạ là ai.
Thiên Tử nói:
- Mẹ đẻ của Trẫm đang ở tại Nam Thanh cung chớ ở đâu.
Bao Công tâu
Nam Thanh cung Địch thái hậu là mẹ đẻ của Lộ Huê Vương mà thôi chớ không phải là mẹ đẻ của Bệ hạ đâu.
Thiên Tử nghe tâu lấy làm lạ, hỏi:
- Khanh nói Nam Thanh cung Địch thái hậu không phải là mẹ của Trẫm, vậy khanh  biết mẹ đẻ của Trẫm là ai không?


Bao Công tâu:
-Bây giờ Quách Hòe ở tại cung nào? Nếu Bệ hạ muốn biết mẹ đẻ của Bệ hạ thì cứ tra hỏi Quách Hòe thì mới rõ.
Thiên tử nghe tâu liền chỉ Thái giám vào Vĩnh An cung triệu Quách Hòe .
Thái giám vâng lệnh ra đi. Thiên Tử lại hỏi Bao Công:
- Nếu Bao khanh hiểu biết việc ấy thì tâu rõ cho trẫm nghe.
Bao Công liền tâu hết các việc bị gíó thổi bay mão nơi Trần Kiều, đến việc gặp Lý Thần Phi trong lò gạch.
Thiên Tử nghe tâu cả mình rởn ốc, ngồi sửng sốt ,không nói chi đặng. Còn các quan thì ai nấy đều sửng sốt, song không biết chân giả thế nào.
Nguyên Quách Hòe là người tâm phúc của Lưu thái hậu  nên thì khi Nhơn Tôn lên ngôi thì Thái hậu gia phong Cửu tích cho Quách Hòe, lại cho phép an dưỡng thân già nơi Vĩnh An cung, khỏi việc sai khiến chi hết. Vì vậy cho nên Quách Hòe ỷ có quyền thế thì nội trong cung muốn giết ai thì giết, muốn đánh ai thì đánh mà chẳng ai dám nói điều chi. Mỗi ngày Quách Hòe cứ ăn tiệc và chơi cờ, không biết tới việc chi hết.
Ngày kia có Thái giám vào báo với Quách Hòe:
- Thiên Tử truyền triệu đến cung.
Quách Hòe cười nói:
- Ta là người an nhàn vô sự, có việc chi mà Thiên Tử triệu ta? Ngươi hãy trở lại mà tâu cùng Thiên Tử là ta mắc uống rượu, không rảnh mà đi chầu. Nếu có việc chi cần thì chờ lúc ta rảnh ta sẽ đến.
Thái giám nghe nói như vậy thì đem lòng giận, song  không dám nói gì hết, cứu đem lời ấy về tâu lại cho Thiên Tử  nghe.
Thiên Tử nổi giận nói:
- Loài súc sanh! Nó ỷ thế Thái hậu mà không kiêng phép  nước. Thôi, Trẫm cũng vị tình Lưu Thái Hậu mà cho triệu một phen nữa.
Bèn sai nội thị đi mời Thái giám đến nói với Quách Hòe rằng:
- Nay có việc quốc gia đại sự mà văn võ bá quan không nghị nổi, nên phải cho đòi Thái giám đến, không được nghịch chỉ.
Nội thị vâng lệnh đến thẳng Vĩnh An cung nói lại y như lời Thiên Tử.
Quách Hòe nghe nói thì cười rằng:
- Dầu có việc đại sự đi nữa thì bá quan văn võ nội trào lại không có người nào toan liệu hay sao. Ta là người già cả rồi mà lại không phải công việc của ta nữa. Thôi để ngày nào ta rảnh ta sẽ đến.
Lưu Thái Hậu nói:
- Nếu nói như vậy thì trái lẽ quân thần rồi. Ta e không khỏi triều thần dị nghị.
Quách Hòe nói:
- Có việc chi mà triều thần dám dị nghị.
Thái hậu nói:
- Thiên Tử vời nhà ngươi đã hai lần mà ngươi không chịu đến thì không phải ngươi khinh dể Thiên Tử sao? Thôi, phải đi chầu một chút cho khỏi miệng quần thần bàn luận thị phi
Quách Hòe nói:
- Nương nương phỏng đoán như vậy chớ triều thần ai dám dị nghị gì đâu.
Lưu Thái Hậu nói:
- Nhà ngươi đừng nói như vậy. Tuy trước mặt không  dám nói nhưng sau lưng không khỏi tiếng thị phi.
Quách Hòe nói:
- Nếu Nương nương nói như vậy thì tôi phải đi.
Lưu Thái Hậu nói:
- Ngươi có đi thì đi cho mau để trở về cùng ta yến ẩm kẻo ta chờ.
Quách Hòe vâng lời, khiến tả hữu đỡ mình lên kiệu đi vào chầu Thiên Tử.
Nguyên Quách Hòe lúc này đã tám mươi ba tuổi, mà lại mập lắm nên đi không nổi. Mỗi. lần đi đâu đều phải có người đỡ mới được.
Vào đến nơi, Quách Hòe tâu:
- Chẳng hay Thiên Tử triệu tôi có việc chi? ,
Thiên Tử nói:
- Vì có một việc rất oan ngày trước, nên Trẫm phải triệu ngươi đến mà xét việc ấy.
Quách Hòe tâu:
- Có việc chi quan trọng mà oan ức?
Thiên Tử nói:
- Trước đây mười tám năm có xảy ra việc ly miêu hoán chúa và thiêu hủy Bích Vân cung, khanh có biết không?
Quách Hòe nghe nói thì kinh hãi, nghĩ thầm:
- Việc ấy đã 18 năm, duy có một mình ta và Lưu Thái hậu biết mà thôi, tại sao hôm nay lại tiết lậu như vậy? Chắc là có chuyện bất thường, vậy ta cứ dấu nhẹm đi là hơn.
Nghĩ như vậy liền tâu:
- Việc ấy thiệt tôi không biết, xin Bệ hạ hỏi người khác thì hơn.
Thiên Tử thấy Quách Hòe không chịu nói thì nạt lớn:
- Nay việc đã tiết lộ ra như vậy mà ngươi còn giấu giếm nữa sao?
- Quách Hòe tâu:
- Việc ly miêu hoán chúa và tiêu hủy Bích Vân cung thì tôi đều không biết, xin Bệ hạ đừng hỏi đến tôi nữa.
Nói rồi liền khiến kẻ tả hữu đỡ mình lên kiệu trở về cung. Bao Công thấy vậy nổi giận thộp ngực Quách Hòe nạt lớn:
- Quách Hòe!Đến nỗi này mà ngươi còn không kiêng phép nước, dám vô lễ như thế sao?
Quách Hòe nạt Bao Công nói:
- Ngươi là người chi? Làm đến chức chi mà ngang tàng như vậy?

Lời bàn.
Trong cuộc sống ai cũng đua chen về danh lợi mà chính vì danh lợi đã đưa con người đến những hành động bất nhân, bất nghĩa, đến lúc hối hận thì việc đã lỡ rồi.
Kẻ có lòng nhân đạo thì tránh không làm điều ác, dẫu chết cũng không hối tiếc. còn kẻ bất nhân,bất nghĩa vì thua vọng mà làm những việc vô nhân tâm, đến lúc xảy ra tội thì sợ chết, chối quanh.
Không có kẻ nào tham lam lợi danh mà không sợ chết vì lợi danh là nguồn hưởng thụ của họ. Đã ham hưởng thụ thì sợ chết là lẽ đương nhiên.
Quách Hòe lúc dấn thân vào con đường tội lỗi thì chớ nghĩ đến danh vọng và quyền lợi, rồi đến lúc bị tiết lộ là đau khổ vì sợ chết.
Kẻ sợ chết thì lắm khi làm những việc trái đạo nghĩa.

hồi thứ ba mươi tám
Tống chúa thương mẹ trong lao khổ.
Vương Bỉnh vâng lệnh xét án to
.


Bao Công thấy Quách Hòe vô lễ như vậy thì hét lớn:
- Thuở nay ngươi không nghe danh của Bao Chuẩn hay sao?
Quách Hòe nói:
- Té ra ngươi cũng chỉ là một đứa thất phu lỗ mãng,chẳng kiêng đến Tiên Đế, không kể đến Lưu Thái Hậu chút nào, cho nên ngươi mới dám khinh miệt ta như vậy.
Bao Công nói:
- Quách Hòe! Tội ngươi đã lớn như vậy mà ngươi không biết hay sao?
Quách Hòe nói:
- Ai có tội gì đâu mà biết?
Bao Công nói:
- Ngươi là người tàn nhẫn, dám làm chuyện ly miêu hoán chúa, thiêu hủy Bích Vân cung, hãm hại Lý Thần Phi, đã sâu độc như vậy thì trời đất nào dung tha.
Quách Hòe nói:
- Ngươi đừng cậy tài lẻo mép mà vẽ rắn thêm chân, việc  ấy đã không có bằng cớ, lại không có tông tích gì mà ngươi dám nói càn như vậy?


Nói rồi liền hối kẻ tả hữu đỡ mình lên kiệu đặng trở về dinh.
Bao Công nạt lớn:
- Quách Hòe! Ngươi không về cung được đâu. Nếu ngươi cãi lời ta ắt không khỏi tội.
Thiên tử thấy vậy cũng nổi giận, truyền thị vệ bắt Quách Hòe trói lại. Quách Hòe bị trói lật đật quỳ xuống năn nỉ:
- Oan tôi lắm Bệ hạ ôi! Tôi nay đã tám mươi ba tuổi mà chưa làm điều gì lầm lỗi, xin Bệ hạ đừng nghe lời Bao Chuẩn mà giá họa cho tôi.
Thiên tử nói:
- Quách Hòe! Ngươi phải khai ngay việc ly miêu hoán chúa và thiêu hủy Bích Vân cung cho rõ ràng, nếu không thì Trẫm phải giao ngươi cho tam pháp ty tra xét.
Quách Hòe nghĩ thầm:
- Việc này là việc lớn, nếu khai ra thì Lưu thái hậu cũng không khỏi tội.
Nghĩ vậy liền tâu:
- Nay Bệ hạ hỏi tôi việc ly miêu hóan chúa và việc thiêu huỷ Bích Vân cung mà việc ấy tôi không biết, xin Bệ hạ xét lại, chớ nghe lời Bao Công mà oan ức cho tôi.
Bao Công tâu:
- Xin Bệ hạ giao việc này cho đại thần tra xét thì mới rõ được, nếu hỏi như vậy thì Quách Hòe không chịu khai đâu.
Bàng Hồng tâu:
- Việc này xin Bệ hạ chọn người khác để tra xét, còn Bao Công là người khống cáo, nếu giao việc ấy cho Bao Công thì mất lẽ công bằng.
Thiên tử nghe tâu gật đầu hỏi:
- Theo ý Bàng khanh thì việc này nên giao cho ai?
Bàng Hồng tâu:
- Tôi là người vô can xin Bệ hạ giao cho tôi tra xét.
Bao Công tâu:
- Việc này nếu giao cho Bàng quốc trượng tra xét thì chắc  có nhiều tà vạy, mà đã tà vạy thì không thể làm sáng tỏ được. Như vậy Lý nương nương phải vùi thân trong lò gạch cho đến mãn kiếp mà thôi.
Thiên tử ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Theo lời Bao khanh nói thì việc này nên giao cho ai.
Bao Công tâu:
- Nay Bàng quốc trượng gọi tôi là người khống cáo, nếu đứng ra mà tra xét thì mất lẽ công bằng, vậy xin Bệ hạ giao cho Vương Bỉnh là người chính trực thì mới tra xét được.
Thiên tử liền truyền chi giao cho Vương Bỉnh hiện là Hình bộ thượng thơ đem Quách Hòe về tra xét.
Vương Bỉnh lãnh chỉ đem Quách Hòe về dinh. Vua truyền bãi triều, các quan ai về dinh nấy.
Khi vua về đến cung thì Bàng quý phi ra đón tiếp, thấy mặt vua có vẻ buồn thì hỏi:
- Hôm nay có việc gì mà Bệ hạ buồn như vậy?


Thiên tử thuật lại mọi việc của Bao Công cho Bàng quý phi nghe.
Bàng quý phi nói:
- Tuy Bao Chuẩn nói như vậy, song việc ấy thiếp tưởng không chắc xin Bệ hạ chớ tin.
Thiên tử nói:
- Bao Chuẩn là người chính trực vô tư, lẽ nào đem dạ khi quân mà tâu dối như vậy.
Còn Lưu thái hậu thấy Quách Hòe đi đã lâu mà không về thì trong lòng nóng nảy lắm. Xảy có người đến thuật việc Quách Hòe bị bắt cho thái hậu nghe. Thái hậu kinh hãi làm tờ mật chiếu và lấy vàng bạc, châu báu khiến người đem lo với Vương Bỉnh.
Còn Vương Bỉnh lãnh Quách Hòe về dinh, rồi thẳng hậu đường mà thuật hết các việc cho phu nhân nghe.
Mã phu nhân nói:
- Chắc là Bao Chuẩn gặp yêu ma ngoài đường rồi về triều đặt điều nói .như vậy. Chuyện ấy thiếp đây là đàn bà  còn không tin huống chi Thánh Thượng cùng văn võ bá quan.
Vương Bỉnh nói:
- Bao Công là người chánh trực, vô tư, lẽ nào lại dám bày đặt chuyện ấy mà khi quân.
Mã thị lắc đầu nói:
- Tướng công là người thông minh, trí tuệ, ra giúp triều đình đã mười mấy năm nay, sao lại không biết việc ấy là việc quan trọng, lại lãnh làm chi những điều cực khổ như vậy?
Vương Binh nói: .
- Việc này không phải ta đứng ra mà lãnh đâu. ấy là tại Thánh thượng hạ chỉ mà phú thác cho ta, không thể từ chối được
Mã thị nói:
- Cả trào văn võ không lẽ hết người cho Thánh Thượng phó thác hay sao? ý vì trào thần thấy việc quan trọng nên không ai dám mó tay vào, duy có tướng công là người khờ khạo vụng tính, nên ôm lấy của nợ ấy. Thôi, thiếp khuyên tướng công một lời ngày mai vào chầu phải từ chối việc ấy thì mới an ổn cho.
Vương Bỉnh nghe vợ nói như vậy thì vừa buồn, vừa giận song ngồi làm thinh không nói gì hết.


Lời bàn.
Mã thị, vợ Vương Bỉnh là phận đàn bà, nhưng xét về sự hiểu biết thì hơn Vương Bỉnh nhiều.
Thông thường mỗi việc khi dính líu đến nhiều người thì chẳng khác một sợi dây chằng chịt, ràng buộc với nhau, quan trọng hơn nữa là việc có quan hệ đến những kẻ có quyền cao, chức trọng. Dù không tư vị, nhưng vẫn đương nhiên gây thù oán với kẻ bị tai họa. Cho nên, nếu đứng về lập trường hy sinh để làm sáng tỏ lẽ công bằng trong xã hội thì chẳng nói làm chi, còn ở đây Vương Bỉnh lại tham danh, muốn dâng công với triều đình mà xông vào chỗ thù hận thì tất nhiên phải bị tai họa trút lên công việc làm của mình.
Những lời khuyên can của đàn bà đôi lúc cũng rất cần cho đàn ông trong cuộc sống.

hồi thứ ba mươi chín
Điêu ngu phụ giục chồng làm bất nghĩa.
Vô trí thần khi chúa muốn làm ơn
.

Khi Mã thị thấy chồng ngồi làm thinh có vẻ buồn thì hỏi:
- Tướng công ơi! Thiếp can gián tướng công bấy nhiêu lời mà tướng công đem lòng giận thiếp làm chi?
Vương Bỉnh nói :
- Không phải là ta giận phu nhân đâu. Sở dĩ ta làm thinh là đang suy nghĩ cách nào để tra xét việc ấy cho Thiên Tử.
Mã thị nói:
- Nếu tướng công không giận thiếp thì hãy nghe thiếp
một lời này.
Vương Bỉnh nói:
- Phu nhân muốn nói gì cứ nói đi.
Mã thị nói:
- Lời xưa có nói: Gây việc không bằng bới việc. Nếu tướng công đem Quách Hòe ra mà tra thẳng thì đặng lòng Bao Công mà mích lòng Lưu Thái Hậu, tôi e mai sau sanh thù, sanh oán thì Bao Công cũng điềm nhiên tọa thị, không giúp đỡ cho tướng công đâu. Chi bằng tướng công nói việc  vô bằng, vô cớ mà phục chỉ Thiên Tử đặng Thiên Tử giao lại cho Bao Công thì mới khỏi gây ra thù oán. Nếu tướng công không nghe lời thiếp thì ắt là họa tới bên mình chớ chẳng không. .
Vương Bỉnh nói:
- Nói như phu nhân chẳng là sai lắm. Nếu ta tra đặng án này thì Thiên Tử được mẹ, mà Lý Thần Phi đặng làm Thái Hậu, lẽ nào Thiên Tử và Thái Hậu không mang ơn ta hay sao? Nếu hai bà Thái Hậu mang ơn ta thì ai dám thù oán.
Phu nhân nói:
- Người đàn bà ấy đã gọi là mẹ vua, sao bấy lâu nay lại cam lòng chịu khổ, không đến quan địa phương mà minh oan, để đến lúc Bao Công đi đến Trần Kiều rồi mới tìm cách kêu oan. Tôi chắc là không phải mẹ vua đâu. Sao tướng ông lại thấp trí vụng toan, lời phải cũng nghe, lời quấy cũng nghe, không biết suy xét như vậy
Vương Bỉnh nói:
- Lời phu nhân nói rất phải, nếu ta không nghe theo thì ta thiệt vụng tính lắm.
Mã thị nói:
- Như tướng công nghe theo lời thiếp thì có ngày được hưởng tước lộc cao sang chớ chẳng không.
Vương Bỉnh nói:
- Bây giờ ta đã lỡ lãnh chỉ rồi, vậy phu nhân toan tính lẽ nào?
Mã thị suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Việc ấy không khó, phải làm sao cho có lợi cho mình mà không để phật lòng hai bên là được.
Vương Bỉnh nói:
- Vậy ta sẽ làm đúng theo lời khuyên của phu nhân.
Vợ chồng đang thương nghị thì có gia nhân vào báo:
- Có Vương An đem mật chỉ của Lưu Thái Hậu đến ra mắt.
Vương Bỉnh mời Vương ân vào, rồi giở mật chỉ ra xem, thấy châu báu vàng bạc rất nhiều, còn thật chỉ thì khiến Vương Bỉnh làm sao cho Quách Hòe khỏi tội thì sẽ được hưởng vàng bạc và châu báu ấy.
Vương Bỉnh xem xong, nói với Vương Ân:
- Vậy công công hãy về tâu cùng Thái Hậu rằng việc tôi xin vâng theo lời Thái hậu dạy.
Vương Ân nói:
- Nếu đại nhân vâng theo lời ấy thì chẳng những được thưởng bao nhiêu vàng bạc đó thôi, ngày sau còn cho đại nhân cao thăng quyền tước nữa.


Nói xong từ tạ ra về, còn Vương Bỉnh trở lại hậu đường nói cho phu nhân hay và khiến gia đinh đem vàng bạc châu báu vào cho phu nhân xem nữa.
Phu nhân mừng rỡ nói:
- Tướng công thấy chưa. Có phải là trí tôi liệu định không lầm, công việc chưa ra gì mà Thái hậu nương nương ban cho châu báu như vậy, đến khi xong việc rồi ắt được quyền cao lộc cả chớ chẳng không.
Vương Bỉnh cũng tươi cười nói:
- Phu nhân thật là cao kiến.
Hai vợ chồng mở tiệc ăn mừng. Trong lúc đang ăn uống. Mã thị nói với chồng:
- Quách công công là người tước vị cao trọng, không lẽ tướng công bắt giam trong thiên lao như vậy, xin tướng công sai gia đình đến thiên lao mà rước người về đây đặng cùng ăn uống với vợ chồng ta cho vui.
Vương Bỉnh nói:
- Phu nhân nói cũng phải, nhưng giờ này còn sớm lắm e người ngoài xem thấy không khỏi dị nghị.
Lúc này Bao Công đi tuần nhưng không ngồi kiệu, mà cũng không cỡi ngựa, mặc đồ thường phục, đi với Trương Long, Triệu Hổ, Đổng Siêu, Tiết Bá. Khi gần đến nha môn của Vương Bỉnh thì gặp Vương ân mà Vương ân không biết Bao Công, nên cứ tự nhiên đi tới. Bao Công thấy Vương Ân mặc đồ thái giám, liền đến gần hỏi:
- Vậy chớ ai sai ngươi đi đâu đây?
Vương Ân không thèm trả lời, cứ xăm xăm lướt tới.
Bao Công nghĩ thầm:
- Giờ này mà có người sai thái giám ra đường chắc là có duyên cớ chi đây?
Nghĩ rồi, liền sai Trương Long rượt theo bắt lại:
Vương Ân thất kinh nói lớn:
- Ai mà cả gan dám bắt ta như vậy?
Trương Long nói:
- Bao đại nhân hỏi ngươi sao ngươi không chịu trả lời, nên Bao đại nhân sai ta đến bắt.
Vương ân nghe nói đứng sửng sốt, Bao Công bước đến hỏi:
- Ngươi vâng lệnh ai mà giờ này lại ra đây?
Vương ân đáp:
- Tôi vâng lệnh Thiên Tử chớ ai.
Bao Công hỏi:
- Thiên Tử sai ngươi đi đâu đây?
Vương ân đáp:
- Thiên Tử sai tôi đến dinh Vương Hình bộ.
Bao Công hỏi:
- Thiên Tử sai ngươi đến đó có chuyện chi chăng?
Vương ân nói:
- Thiên Tử sai tôi đến đó dặn dò Vương Hình bộ phải tra xét cho ra việc ly miêu hoán chúa. Vậy đại nhân tha cho tôi về phục chỉ kẻo Thiên Tử trông.
Bao Công nghe nói cười thầm:
- Ngươi đừng có xảo trá. Nay việc đã tiết lộ rồi, ta biết ngươi không phải vâng lệnh Thiên Tử mà do một kẻ nào đó sai khiến.
Nói rồi liền khiến Trương Long, Triệu Hổ dẫn Vương Ân về nhà.
Khi về đến nha môn rồi thì Bao Công khiến dẫn Vương Ân ra giữa pháp đường tra xét.
Vương Ân lớn tiếng nói: .
- Bao Chuẩn. Ta vâng lệnh Thánh Thượng đến dinh
Vương Hình bộ, sao ngươi dám bắt ta?
Bao Công nạt lớn:
- Ngươi đừng có gian dối. Nếu Thánh thượng có sai ngươi đi đâu thì sai lúc ban ngày, còn nếu đi ban đêm thì cũng phải có đèn đuốc, sao lại đi âm thầm như vậy. Bên trong chắc có việc gian dối, nếu ngươi không chịu khai thì ta sẽ tra khảo cho ra lẽ.
Vương ân nghĩ thầm:
- Nếu vậy Bao Chuẩn quả là kẻ thông minh, suy đoán không lầm. Tuy vậy, ta không chịu khai, không lẽ nó làm chi ta được.
Nghĩ như vậy, Vương ân nói:
- Bớ Bao Chuẩn! Ngươi đừng có nói bậy. Rạng ngày ta sẽ tâu lên Thánh Thượng thì ngươi không khỏi tội khi quân.


Bao Công nổi giận, khiến quân tra khảo, Vương Ẩn đau quá nên nghĩ thầm:
- Bao Công là người mặt sắt, không vị nể ai, đến nỗi Thánh Thượng còn phải nể thay. Ta liệu không thể dấu được vậy thì cứ khai phứt đi cho xong.
Nghĩ rồi liền đem hết các việc khai hết cho Bao Công nghe. Bao Công lấy lời khai rồi khiến người đem giam vào ngục và nghiêm cấm không cho ai được tiếp xúc.
Công việc xong, Bao Công ngồi một mình suy nghĩ:
- Nay đã lấy được bằng cớ rõ ràng, Lưu Thái Hậu sai người lo lót với Vương Bỉnh để làm điều quấy, thế mà bấy lâu nay ta cứ tưởng Vương Bình là người công bình, chính trực thế mà bị vàng bạc làm ngã lòng. Vương Bình cũng là người đồng liêu với ta, nếu ta làm cho ra lẽ để thân oan cho Lý Thần Phi mà Vương Bỉnh phải rụng đầu thì cũng thật đau khổ, còn như không làm ra thì ta cũng mang tội khi quân. Thôi, ta cốt giữ lấy sự thật, còn sự việc đến đó sẽ hay.
Nghĩ như vậy, bèn vào phòng an nghỉ.
Đêm ấy, Vương Bình sai người vào thiên lao rước Quách Hòe về dinh mà thết đãi.
Quách Hòe mừng rỡ nói:
- Tôi nghe Vương đại nhân phụng chỉ tra xét án này. Vậy đại nhân chừng nào mới tra xét, xin cho tôi biết.
Vương Bình nói:
- Việc này là tại Bao Công bày ra mà hãm hại công công chớ tôi cùng văn võ bá quan không ai có lòng ấy. Lúc ở trong triều nếu tôi không lãnh mạng tra xét thì chắc Thiên Tử đã giao cho Bao Công rồi.
Quách Hòe nói:
- Dẫu cho Bao Công có tra khảo đến đâu tôi cũng chẳng khai đâu.
Vương Bỉnh nói:
- Nếu Bao Công dùng hình phạt nặng nề thì công công làm sao chịu nổi, cho nên tôi lãnh mạng đem công công về đây mà tra xét cho dễ .
Quách Hòe nói:
- Vậy chớ Lưu Thái Hậu có dặn đại nhân điều chi không?
Vương Bình liền thuật hết các việc Lưu Thái Hậu đem lót tiền bạc cho Quách Hòe nghe. Rồi lại nói với Quách Hòe:
- Khi tôi chưa thấy tờ mật chỉ của Thái hậu thì có muốn che chở việc ấy, đến chừng có mật chỉ rồi thì lại có lòng lo lắng tìm cách bảo vệ cho công công. Nhưng việc này cũng rất khó, cho nên tôi sai người lén vào thiên lao rước công công về đây cùng thương nghị.
Quách Hòe mừng rỡ cùng ngồi lại ăn uống cùng Vương Bình để bàn tính sự việc.


Lời bàn.
Quyền lợi trong cuộc sống con người rải khắp mọi nếu ở triều đình, người ta tranh đoạt nhau, âm mưu từng hành động, từng sự việc, chia nhau từng phe phái để cấu kết với nhau mưu đoạt lợi, thì ở trong gia đình, giữa vợ chồng kẻ thân yêu với nhau cũng do quyền lợi hưởng thụ mà phối mọi cảm nghĩ.
Lúc đầu, Mã thị vì sợ chồng mình lấy lòng ngay thẳng công bình mà bị phe đối địch thù oán, thì về sau, vì sự lợi lộc mà xuyên tạc ý nghĩ ban đầu, không còn sợ hiểm nguy.
Còn Vương Bình thì cũng muốn bày tỏ lương tâm của mình qua hành động để dù nguy hiểm cũng được tiếng thơm thế mà lúc đã ngửi thấy mùi vàng bạc, ý niệm ấy tan biến hết.
Thế nên, tiền bạc, của cải làm cho lòng người biến đổi rất nhanh, đổi từ chỗ thiện tâm đến ác tâm rất dễ.
Bao Công có tiếng là người thiết diện, vô tư, nhưng ở lúc này, khi Vương Bỉnh, người bạn đồng liêu bị sa vào tội lỗi cũng biết đau buồn, khổ sở. Như vậy lẽ công bằng do lương tâm con người mà có, nhưng lương tâm con người lại day dứt trước đau khổ của tình cảm.
Điều đáng nói ở đây là Bao Công đã chiến thắng tình cảm cá nhân mình, khi đứng trước lẽ công bình. Sự chiến  lắng ấy chính là bản lãnh đấu tranh, sức mạnh của lẽ phải.

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 201
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com