watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:08:1418/05/2024
Kho tàng truyện > Truyện Dài > DÃ SỮ > Lưu Công Kỳ Án 101 - 125 - Trang 7
Chỉ mục bài viết
Lưu Công Kỳ Án 101 - 125
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Tất cả các trang
Trang 7 trong tổng số 13

Hồi 115

Được manh mối, dẫn họ lưu về công quán
Thăm họ hoàng, Trương võ cử lộ gian tình


Mộ vân tán tận dạ thanh hàn,
Ngân hán vô thanh chuyển ngọc hoàn.
Thư sinh thử dạ bất trường hảo,
Minh nguyệt minh niên hà xứ khan.

Dịch thơ:
Đêm lạnh mây chiều lãng đãng tan
Mờ mờ mâm ngọc chuyển sông Ngân
Đêm nay kiếp gặp không may lắm
Trăng sáng năm sau đâu chốn nhìn.

Lại nói chuyện Lưu công thấy tên ngang ngạnh này xách bầu đi vào thành mua rượu. Ông ngồi trên lầu Bắc đưa mắt nhìn tứ phía, thấy trước chiếc bàn làm bằng gỗ hồng vân vàng đối diện cửa có một chiếc bàn bát tiên bằng gỗ dẻ, có ba, bốn chiếc ghế gãy chân vứt lăn lóc. Bàn ghế bám bụi đầy, cũng chẳng có gì trang trí, trong lòng nghĩ thầm:
- Trước đây hắn là nhà khá giả, sau này mới suy vi.
Đang trầm ngâm quan sát, chợt thấy tiếng cầu thang kẽo kẹt. Lại thấy Bưu Tử lên lầu, tay phải xách xâu thịt, tay trái cầm bầu rượu, miệng kêu:
- Mẹ ơi, mau hâm nóng rượu giúp con. Rồi rút dao ra thái thịt thành từng miếng nhỏ, xếp lên đĩa, đặt lên chiếc bàn bát tiên. Lại có hai miếng đậu phụ đã được thái sẵn, xếp cùng một đĩa với mấy củ hành. Bà mẹ già hâm rượu xong, Bưu Tử mời Lưu công ngồi. Hai người cùng uống rượu. Bưu Tử Lưu Thanh nói:
- Đạo gia, tính tôi hâm hấp, nhất thời lỗ mãng, xin đạo gia chớ trách tôi. Nay xin dùng chén rượu này bồi đáp. Xin hỏi tôn danh, quý tính của đạo gia? Xin hỏi ngài ở đâu? Vì cớ gì phải xuất gia đi làm đạo sĩ?
Lưu công nghe hỏi, thuận miệng trả lời, nói:
- Ta họ Mão, tên gọi Kim Đao, cha ông sống tại phủ Thanh Châu - Sơn Đông, Bàng Gia Trang cách cổng Bắc thành huyện Chư Thành hai mươi lăm dặm. Từ nhỏ cha mẹ đã mất, không để lại gì thiếu ăn thiếu mặc, đành phải tới Bắc Kinh, cũng không sống nổi. Chẳng còn cách nào khác, đành phải vào Bạch Vân Am trong ngõ chợ Gạo xuống tóc đi tu. Nay phụng mạng thầy rời kinh thành hóa duyên, vô tình đi tới Cảnh Châu này. Nghe người ta nói, Lại bộ đại nhân phụng mệnh thiên tử xuống Sơn Đông thị sát. Hai người bọn tôi vừa là đồng hương, lại là anh em từ nhỏ đã kết nghĩa với nhau, muốn tới công quán xin ông ta chút của bố thí. Nghe nói ông ta qua đất Cảnh Châu chợt có gió xoáy chặn kiệu kêu oan, lại nhìn thấy một thiếu phụ mặc đồ trắng đi viếng mộ, trong lại mặc áo đỏ. Đại nhân hạ lệnh quật mộ khai quan khám nghiệm tử thi nhưng không tìm ra thương tích gì, trong lòng không vui. Tôi ngại không dám tới chỗ ông ta hóa duyên. âu cũng là vận tôi xấu, đành phải vào các làng quanh đây hóa duyên. Tới quý thôn đây thì gặp mưa, toàn thân ướt đẫm. May nhờ thí chủ mở lòng từ bi, cho tôi vào sấy đạo bào. Thí chủ trở về kể với mẹ chuyện Hoàng Ái Ngọc, trong lòng như có vẻ bất bình. Bần đạo cũng đang buồn, mong thí chủ tỉ mỉ kể lại đầu đuôi câu chuyện cho nghe cùng. Coi như ta cùng giải sầu mà thôi.

Bưu Tử Lưu Thanh nghe vậy, mặt lộ vẻ dương dương tự đắc, uống liền mấy chén rượu, nói:
- Đã hỏi tới chuyện này, tôi cũng không cần giấu đạo gia. Khi Hoàng Đại Thư còn sống bên nhà đối diện tôi đây, ả thường đứng ngoài cửa lả lơi tôi. Tôi vì ả mà tiêu hết không biết bao nhiêu tiền bạc, cộng thêm máu mê cờ bạc nên đã tiêu phá cả gia sản. Rồi Hoàng Đại Thư bị Bồ Hiền ở Bồ gia trang cưới đi. Từ đó trở đi, hai đứa bọn tôi không còn qua lại. Sau có lần tôi đi ngang qua Bồ Gia Loan, gặp Hoàng Đại Thư đứng ngoài cửa. Tôi tới gần, hỏi: "Nàng thấy ta chẳng chào, chẳng hỏi, sao lại làm bộ không quen biết ta như vậy?”. Chẳng ngờ ả trở mặt, chửi cho tôi một trận. Tôi nóng tiết, định đánh cho ả một trận nhưng lại sợ người chung quanh chê cười, đành phải im hơi, nén giận, quay về đợi khi nào ả về nhà mẹ đẻ sẽ trút mối hận này. Tôi đi một mạch tới châu thành, gặp người anh kết nghĩa của tôi ở cổng Tây. Anh ta lôi tôi vào uống rượu, hỏi tôi: "Tại sao sắc thẹn hầm hầm? Phải chăng đang tức ai đó?". Tôi kể cho anh ta nghe câu chuyện của tôi với Hoàng Đại Thư khi nãy. Người anh kết nghĩa ấy nói: "Đệ không biết Hoàng Đại Thư ấy tằng tịu với võ cử Trương Bồi Nguyên ở bên cổng Tây hay sao? Trương võ cử là người nhiều tiền, thế lực lớn, bảo sao ả không trở mặt với đệ?" Tôi nghĩ thầm trong lòng: "Chẳng trách gì Hoàng Đại Thư chửi ta. Thì ra ả là loại có mới nới cũ”. Hai đứa bọn tôi uống rượu xong, cáo từ, bỏ đi. Tôi tới thẳng Bồ Gia Loan. Lúc này trời cũng đã khuya, bốn bề im ắng vô cùng. Tôi tới nhà ả, đẩy cổng ngõ, cổng ngõ đã bị đóng kín. Tôi trèo tường vào, đứng trong sân, thấy trong phòng còn sáng đèn, lại có tiếng người nói chuyện vọng ra. Tôi liếm thủng giấy dán cửa, nhìn vào. Thì ra Hoàng Đại Thư đang cùng Trương võ cử uống rượu trong đó. Tôi vừa định xông vào trong, chợt thấy Hoàng Đại Thư đưa mắt nhìn Trương võ cử, nói thì thầm gì đó. Tôi vội dừng lại, lắng tai nghe. Hoàng Đại Thư nói: "Hai ta dùng cách ấy hại chết Xú quỷ Bồ Hiền, một là trừ được cái gai trong mắt thiếp, hai là chúng ta có thể làm vợ chồng mãi mãi! Thứ đó của chàng linh nghiệm không?". Võ cử nói: "Đã tìm được rồi, hiện đang trong ống trúc này". Tôi đứng ngoài cửa sổ nghe lén, không biết trong ống trúc ấy đang vật gì?. Chợt nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, hẳn là Bồ Hiền trở về. Trương võ cử vội chui xuống gầm bàn trốn, còn tôi trốn trong gian chứa củi. Hoàng Đại Thư ra mở cổng. Lúc ấy, Bồ Hiền đã uống rượu say như nhừ, từ bên ngoài lảo đảo vào phòng. Thấy trên bàn còn rượu, còn thức ăn, cũng chẳng hỏi những thứ ấy từ đâu mà có, nâng bầu rượu lên uống, uống một hơi cạn sạch, rồi nằm lên giường ngáy như kéo bể. Hoàng Đại Thư thấp giọng gọi Trương võ cử, tôi cũng lẻn ra ngoài xem trộm. Thấy Trương võ cử, Hoàng Đại Thư hai đứa dùng thừng trói Bồ Hiền thật chặt, nhét chăn bông vào miệng Bồ Hiền, lột quần của hắn xuống, lấy ra một chiếc ống trúc dài độ nửa thước, mở nắp ra. Thì trong đó có một con rắn dài. Chúng úp miệng ống trúc vào chương môn của Bồ Hiền, mở nốt đầu ống ở bên kia ra, dùng thanh que nóng chọc vào. con rắn. Con rắn bị nóng, vội chui vào lỗ đít của Bồ Hiền.

Mới nói tới đây, bà lão đã bước tới, ngăn lại, nói:
- Tiểu súc sinh, việc này chỉ một mình ngươi biết mà thôi. Người ta thường nói: "Thân ai nấy lo, việc ai nấy làm". Ngươi hãy cùng đạo gia uống rượu đi, nói năng lôi thôi chi vậy?
Bưu Tử Lưu Thanh nói:
- Chớ cản con. Buồn thật. Con quyết phải kêu oan thay Bồ Hiền.
Lưu công nói:
- Thí chủ. Nếu ngài muốn kêu oan thay Bồ Hiền, thế mới là bậc hảo hán. Lưu lại bộ tất sẽ không để ngài phải chịu cảnh đói nghèo. Nếu ngài chịu đi kiện, bần đạo sẽ đi cùng ngài.
Bưu Tử Lưu Thanh nói:
- Tôi sẽ đi kiện.
Lưu công nói:
- Vậy nhân lúc còn sớm, hai ta hãy đi ngay.
Lưu Thanh nói:
- Được lắm.
Hai người ra khỏi cổng, rời khỏi Tam Lý Bảo. Không lâu sau đã tiến vào cổng phía nam thành Cảnh Châu. Qua mấy khúc sẽ tới trước cửa công quán. Lưu Thanh ngẩng đầu nhìn lên, thấy trước cửa treo bốn chiếc đèn lồng bằng lụa ngũ sắc, trên tường vẽ cảnh "chỉ nhật cao thăng", dưới bức tranh đặt chín khẩu pháo. Bên trong có rất nhiều sai nha đầu đội mũ nhà quan đang đi lại. Bưu Tử Lưu Thanh đứng lại. Lưu công đi thẳng vào trong. Lưu Thanh gọi lớn:
- Đạo gia, ngài đi đâu vậy. Muốn kiện thì phải đứng bên ngoài mà kêu. Xông bừa vào trong sẽ rước lấy họa đó.
Luu công nói:
- Không ngại. Lưu Dung với ta là chỗ đồng hương, cứ việc vào thẳng bên trong kêu kiện. Không có tai họa gì đâu.

Bưu Tử Lưu Thanh nghe vậy, đành phải theo vào trong.
Đám công sai thấy vậy vội tiến lên, vây lấy họ. Lưu lại bộ xua tay, đám công sai lui lại cả ra sau, thủ tay đợi lệnh. Lưu công lên phòng trên. Lưu Thanh lên theo, thấy không có ai. Chỉ thấy hai người ăn mặc theo lối nhà quan tiến tới giúp đạo gia thay mũ, áo. Lưu Thanh sững người, trong lòng thầm kinh sợ, nghĩ: “Không ổn! Thì ra là đại nhân cải trang đi thăm dò tin tức. Khi nãy ở trong nhà, ta từng đắc tội với ông ấy. Nay quả ta đã gặp họa lớn rồi?”. Nghĩ xong, vội vàng quỳ sụp xuống.
Lưu công mỉm cười, nói:
- Lưu Thanh, không cần phải quỳ. Ngươi hãy tạm đứng dậy đã.
Rồi sai ngươi hầu bày rượu lên. Trương Thành, Lưu An không dám chậm trễ. Chỉ trong chớp mắt đã bày xong một bàn rượu thịt.
Lưu công nói:
- Lưu Thanh ngươi hãy tạm ngồi xuống. Bản bộ đường sẽ cùng người uống vài chén. Tính khí của người thế nào, ta đây đã rõ cả. Ngươi phải uống liền ba chén mới được. Chớ nên câu thúc, cứ mạnh dạn mà uống. Ngày mai sẽ ra hiện trường khám nghiệm tử thi. Từ nay trở đi, mẹ con ngươi sẽ không phải chịu cảnh đói khổ nữa.
Lưu Thanh nói:
- Đại nhân xin hãy yên tâm. Nếu ngày mai đi khám nghiệm tử thi mà không tìm ra thương tích, tiểu nhân nguyện xin nhận tội
Đại nhân nghe vậy khẽ gật đầu.
Lại nói chuyện võ cử Trương Bồi Nguyên rời khỏi nơi khám nghiệm tử thi, trở về nhà, đứng ngồi không yên, nghĩ lại chuyện xảy ra khi nãy. Nếu không bỏ ra trăm lạng bạc ấy, để tìm ra thương tích, hậu quả thế nào, thực không thể tưởng tượng nổi.
Gia nhân đưa đèn tới. Trương võ cử dùng cơm xong, một lòng chỉ nghĩ tới chuyện đi thăm Hoàng Ái Ngọc, bèn rời khỏi nhà. Không lâu sau đi ngang qua cửa công quán, nhìn vào trong, nở nụ cười, nói:
- Vị nào trong đó vậy?
Trương Thành nói:
- Có chuyện gì vậy?
Trương võ cử nói:
- Ta tới thăm em họ là Hoàng Ái Ngọc, xin các vị lão giai tạo điều kiện cho.
Trương Thành hỏi:
- Anh tên họ là gì?
Trương võ cử nói:
- Tôi họ Trương, tên Bồi Nguyên.
Trương Thành nói:
- Tôi không dám tự quyết, phải bẩm với đại nhân đã. Ngày hãy đợi một lúc.
Rồi xoay mình đi lên nhà trên, bẩm rõ với đại nhân chuyện Trương võ cử muốn vào thăm Hoàng Ái Ngọc.
Lưu công nói:
- Nếu võ cử muốn vào thăm Hoàng thị, hãy cho hắn vào.
Các ngươi lui ra cửa sổ lén nghe xem hai người bọn họ nói chuyện gì với nhau. Nếu để lộ chuyện gì, hãy giữ Trương võ cửa lại không được thả đi.
Trương Thành ứng tiếng:
- Theo ta vào gặp em họ của ngài!
Trương võ cử nghe vậy, vội theo Trương Thành vào trong.
Qua mấy khúc rẽ, tới bên ngoài một gian phòng. Trương Thành nói:
- Vợ của họ Bồ là Hoàng thị ở trong căn phòng này. Ngài vào đi ta không thể đi theo. Ta còn phải xem đại nhân có sai bảo gì không.
Nói xong nghênh ngang bước trở ra.
Trương võ cử đẩy cửa, bước vào. Thấy Hoàng ái Ngọc đang ngồi buồn bên trong. Thấy võ cử, ả tức giận chửi mắng, nói:
- Giỏi cho tên vô lương tâm Trương Bồi Nguyên ngươi. Ngươi thấy chết mà không cứu. Ngày thường ngươi hay khoe có khả năng vượt tường, leo mái nhà. Nô gia gặp phải chuyện này, ngươi cũng chẳng thèm thò mặt vào trong hỏi thăm lấy một câu lại làm bộ giả câm, giả điếc, co đầu rụt cổ như con rùa đen, co đầu lại mặc kệ mọi chuyện muốn ra sao thì sao. Sau cơn mưa ngươi nói đem ô cho người ta, làm bộ làm tịch. Nghĩ cho cùng, gian phu không thể yêu ta bằng chồng của ta. Việc đã tới nước này, ta thực lấy làm hối hận!

Bất giác, hai hàng lệ nóng trào ra. Trương Bồi Nguyên nghe vậy tỏ vẻ không vui nói:
- Nàng không biết đấy thôi. Vừa gặp ta nàng đã lớn tiếng mắng chửi rồi. Ta vừa hay tin đã vội tìm viên khám nghiệm tử thi, dúi vào tay hắn một đỉnh bạc lớn, do đó, hắn mới không tìm ra thương tích. Ta tới đây thăm nàng, lại bị nàng chửi là kẻ vô tình, vô nghĩa. Con đàn bà này. Nghĩ lại khi xưa ngươi quan hệ với bảo chính Hạt Phiên Tam, sau do hắn nghèo, ngươi lại theo Bưu Tử Lưu Thanh. Lưu Thanh trắng tay, dăm bữa nửa tháng không gặp mặt nhau lấy một lần, ngươi ăn không được ngon, mặc không được đẹp, lại nhờ bảo chính Phiên Tam tới chỗ ta vay tám chục xâu tiền, sau này cả gốc lẫn lãi đều không trả. Ta tìm tới nhà ngươi đòi tiền, ngươi lôi ta vào phòng của ngươi. Từ đó, hai ta mới quan hệ với nhau. Tám chục xâu tiền cả gốc lẫn lãi từ đó ta không đòi nữa! Ta liên tục cung cấp củi, gạo, lại may cho ngươi bao nhiêu quần áo bằng lĩnh, bằng sa, lại mua cả đồ trang sức cho ngươi. Ngươi có biết ta đã phải tốn bao nhiêu tiền không? Suốt ngày từ sáng đến tối ngươi than vãn thằng chồng xấu xí, như gai trong mắt, ngươi một lòng muốn hại chết chồng mình. Giờ lại oán trách ta là sao?
Hắn nói một thôi, một hồi, khiến Ái Ngọc không thể mở miệng nổi.
Lưu lại bộ ở bên ngoài cửa sổ nghe thấy hết, dặn dò:
- Nha dịch, công sai mau vào bắt lấy Trương võ cử, chớ để hắn chạy thoát.
Nói xong, trở về phòng trên.
Đám nha dịch xông vào phòng, gông võ cử lại.
Trương Bồi Nguyên nói:
- Tại sao lại gông tôi?
Đám nha dịch nói:
- Đại nhân dặn vậy, bọn ta không biết? Sáng mai gặp đại nhân sẽ rõ cả thôi.
Sáng hôm sau, châu quan tới công quán đợi lệnh. Lưu lại bộ rửa mặt, dùng bữa sáng xong xuôi, dặn dò chuẩn bị kiệu ra hiện trường khám nghiệm tử thi. Chấp sự, nha dịch, người khám nghiệm tử thi đều đã đợi sẵn ở ngoài cổng công quán, hầu đại nhân lên kiệu, sau đó kéo nhau rời khỏi thành Cảnh Châu theo lối cửa Bắc. Không lâu sau đã tới hiện trường. Đại nhân xuống kiệu, ngồi lên ghế tựa, dặn dò, nói:
- Giải Hoàng thị, Trương Bồi Nguyên ra đây, bản đường có chuyện muốn hỏi họ .
Cặp cẩu nam nữ nghe vậy, vội tiến ra, quỳ xuống. Lưu công hỏi:
- Các ngươi mau mau khai rõ vụ mưu hại Bồ Hiền ra sao. Chớ để bản bộ phải phí công khai quan khám nghiệm lại tử thi. Mau khai ra, hai người sẽ tránh được đau khổ thể xác.
Hoàng Ái Ngọc nghe hỏi, mày liễu dựng lên, mắt phượng trợn tròn, đưa tay chỉ Lưu lại bộ, hả họng chửi bới:
- Lưu gù, ngươi thực hồ đồ. Thực đáng tiếc cho chức Lại bộ thượng thư lại giao cho ngươi làm. Chồng ta rõ ràng bị bệnh mà chết, ngươi nhất quyết cho là chết không minh bạch. Kiểm nghiệm hai lần rồi, vẫn không tìm ra thương tích. Nay ta thề quyết không đội trời chung với ngươi.
Trương Bồi Nguyên nói:
- Ta tới công quán thăm em họ ta, ngươi lại dám đóng gông lên mình cử nhân của nhà nước. Ta vô cớ bị ngươi làm nhục. Hai ta phải lên kinh diện kiến thánh thượng một chuyến mới được. Để rồi xem ai phải, ai quấy.
Lưu công mỉm cười, nói:
- Giỏi cho đôi lẻo mép, gian trá các ngươi. Ta phải đưa ra bằng chứng cụ thể mới khiến hai ngươi tâm phục, khẩu phục.
Rồi quay sang gọi:
- Lưu Thanh !
Chợt thấy Bưu Tử Lưu Thanh tiến ra, quỳ xuống, nói:
- Bẩm đại nhân! Có tiểu nhân Lưu Thanh xin hầu.
Lưu công hỏi:
- Hai đứa chúng mưu hại Bồ Hiền, ngươi có biết không?
Ngươi có thể đối chứng với hai đứa chúng không?
Lưu Thanh nghe hỏi, quay lại, kêu lớn:
- Hoàng Đại Thư, Trương Bồi Nguyên. Việc hai ngươi làm, chớ nên già mồm cãi quan nữa. Đại nhân đã biết cả rồi. Nếu các ngươi không chịu khai nhận, chỉ e tự chuốc khổ vào thân.
Hoàng ái Ngọc, Trương Bồi Nguyên nhìn thấy Bưu Tử Lưu Thanh, trong lòng chợt nảy cơn giận dữ.
Không biết hai đứa chúng ăn nói ra sao. Mời quý vị xem tiếp hồi sau.

Hồi 116

Khám nghiệm tử thi, bắt gian phu dâm phụ
Lại thêm án khác, cóc giữa đường kêu oan


Tuần hoàn báo ứng bất phi khinh,
Khuyến quân hành thiện mạc hành hung.
Minh công bất tín thế thượng khán,
Vương pháp nan dĩ tương nhân dung.
Dịch thơ:
Tuần hoàn báo ứng đúng không sai
Khuyên bác làm lành bỏ ác ngay
Bác chẳng tin trên đời khắc thấy
Phép vua khó gượng nhẹ cho ai.

Lại nói chuyện Hoàng ái Ngọc nghe nói vậy, biết Bán Bưu Tử Lưu Thanh sẽ ra làm chứng. Bất giác, ả đảo vòng mắt một vòng, nói:
- Lưu Thanh, cái tính ngang ngạnh, gàn dở của ngươi lại nổi lên rồi hẳn? Ngươi thì làm nhân chứng gì? Phải rồi. Trước đây có hôm đứng trước nhà mẹ đẻ ta, người định ra sàm sỡ với ta, bị ta chửi cho một trận. Ngươi ôm hận trong lòng, nay muốn mượn việc quan báo thù riêng phải không? Bà ngươi đây không sợ đâu. Ta không làm việc gì trái với lương tâm cả.
Lưu Thanh nói:
- Hoàng Đại Thư, ngươi chớ có già mồm nỏ họng nữa. Việc hai ngươi làm ta đều nhìn thấy tận mắt. Mấy hôm trước, ta bị mi chửi cho một trận, ta ôm hận trong lòng, đó là chuyện có thực. Ta đợi tới khoảng canh một lại tới Bồ Gia Loan, thấy cổng ngõ nhà mi đã đóng kín, ta bèn vượt tường vào trong. Thấy trong phòng còn sáng đèn, lại vẳng ra tiếng nam nữ nói chuyện với nhau. Ta tới gần nghe lén. Thì ra các người đang bàn kế hại Bồ Hiền. Ta dùng lưỡi thấm lủng giấy dán cửa, ghé mắt nhìn vào, thấy gã đàn ông chính là Trương võ cử. Hai đứa các ngươi ngồi uống rượu, bàn kế hại chồng. Đang bàn bạc với nhau, chợt thấy Bồ Hiền gọi cổng. Trương Bồi Nguyên vội trốn xuống gầm bàn, còn ta liền nấp vào nhà chứa củi. Ngươi ra mở cổng ngõ. Bồ Hiền từ bên ngoài say nhữ say nhừ bước vào phòng. Ngươi lại đổ cho hắn uống hết một bình rượu nữa, khiến hắn say mềm, thân nhão ra như cọng bún thiu, nằm vật trên giường, bất tỉnh nhân sự. Tới lúc ấy, ngươi cùng Trương Bồi Nguyên, hai đứa dùng dây thừng trói chặt Bồ Hiền lại, nhét chăn bông vào miệng hắn rồi lấy ra một ống trúc, một đầu ghé vào lỗ đít hắn, dùng que nóng lùa vào đầu kia ống trúc. Trong ống có một con rắn lớn. Con rắn bị nóng, chịu không được nên đã chui vào trong lỗ đít. Bảo sao Bồ Hiền chẳng chết. Ta đứng ngoài cửa sổ đã thấy rất rõ. Giờ ngươi còn dám buông lời điêu ngoa dối gạt đại nhân nữa hay sao? Ngươi thử nghĩ xem, ta nói đúng hay sai? Nếu hai ngươi còn chưa tin, mở quan tài khám nghiệm lại tử thi sẽ rõ.
Hoàng Ái Ngọc, Trương Bồi Nguyên hai đứa nghe Lưu Thanh nói vậy, sợ đến nỗi xanh như chàm đổ, ngậm kín miệng, không nói năng gì.
Chợt thấy Lưu lại bộ dặn dò:
- Lưu Thanh, hãy đi mổ bụng nạn nhân ra kiểm tra.
Lưu Thanh tuân lệnh, tay cầm một con dao nhọn, mở nắp quan tài ra, rạch một đường trên bụng tử thi, moi con rắn ra, mang tới trước mặt Lưu đại nhân, quỳ một gối, hai tay nâng cao con rắn, nói:
- Mời đại nhân khám nghiệm.
Lưu công thấy con rắn đã chết ngạt trong bụng nạn nhân, bất giác nổi trận lôi đình, cho lôi Hoàng Ái Ngọc, Trương Bồi Nguyên lên, hỏi:
- Hai đứa các ngươi còn gì để nói nữa không? Không mau mà khai ra!
Hai đứa đành phải ký tên vào tờ khẩu cung. Lưu công dặn dò, nói:
- Gông hai đứa chúng lại, tống vào ngục.
Đám nha dịch, thuộc hạ không dám chậm trễ, lập tức gông Hoàng Ái Ngọc và Trương Bồi Nguyên lại. Lại xử tội tên giám nghiệm tử thi, tội ăn tham của đút, dối gạt quan trên, đày ra Hắc Long Giang làm tù khổ sai mười năm. Bảo chính Phiên Tam biết chuyện không chịu báo quan, nhận hối lộ tám mươi xâu tiền, phạt đánh bốn mươi trượng đày ra ngoài ngàn dặm. Còn lại giao cho tri châu xử lý. Tri châu xử phạt một nửa cơ nghiệp của Trương Bồi Nguyên chia cho Lưu Thanh, không cho quấy nhiễu. Tri châu nhận lời. Lưu Thanh tạ ơn, đi nhận gia sản. Lưu lại bộ lại sai nha dịch chôn quan tài xuống.
Đám nha dịch ứng tiếng, đậy nắp quan tài lên, nạo vét hết đất dưới huyệt, thấy đất rất mềm, chỉ một lúc sau đã đào sâu thêm già nữa xích. Không ngờ lại lòi ra thi thể của một đôi nam nữ. Nha dịch không dám giấu giếm, vội bẩm với đại nhân, nói:
- Dưới huyệt có vùi thi thể một đôi nam nữ, mong đại nhân định đoạt.

Lưu lại bộ nghe báo, vội tới bên miệng huyệt quan sát.
Thấy thi thể nam nhân độ mười ba, mười bốn, thi thể nữ nhân chỉ độ hơn mười tuổi, trên cổ đều có vết thương. Khám nghiệm xong, đại nhân quay sang dặn dò Lưu An, Trương Thành:
- Đi hỏi dân chúng quanh đây có ai biết hai đứa trẻ này không?
Còn chưa dứt lời, chợt nghe tiếng khóc con vọng tới vô cùng thảm thiết. Lưu công dặn dò:
- Dẫn người khóc lại đây cho ta hỏi chuyện!
Lưu An, Trương Thành dẫn người khóc con tới trước mặt đại nhân, bảo quỳ xuống. Lưu công hỏi:
- Nhà ngươi nhà ở đâu? Tên họ là gì? Bao nhiêu tuổi? Hai đứa trẻ bị chôn ở dưới là gì của ngươi? Mau khai rõ cho ta nghe.
Người ấy nói:
- Bẩm đại nhân, nhà của tiểu nhân ở Tô gia trang. Tiểu nhân tên gọi Tô Vĩnh Phú, năm nay ba mươi lăm tuổi, sinh được hai đứa con gái, một đứa con trai. Đứa con gái lớn gọi Tô Cát Bình, năm nay mười sáu tuổi. Đứa con gái nhỏ năm nay mười ba tuổi, tên gọi Tô Ngọc Bình. Đứa con trai nhỏ năm nay mười một tuổi, tên gọi Tô Sinh. Ba chị em chúng hôm qua đi chơi, đến nay vẫn chưa thấy về nhà. Hôm nay tiểu nhân đã đi khắp nơi tìm kiếm, qua đây gặp đúng lúc đại nhân xử án, lại thấy đào huyệt lên có hai xác người. Tiểu nhân tới xem, thấy đúng là xác đứa con gái nhỏ Ngọc Bình và thằng con trai út là Tô Sinh nhưng không thấy đứa con gái lớn Cát Bình đâu. Thực đáng thương cho tiểu nhân chỉ có mỗi đứa con trai này, nay lại bị người ta hại chết. Khẩn cầu Thanh Thiên đại nhân đứng ra phân xử, tìm bắt hung thủ, giúp tiểu nhân rửa sạch mối hận này.
Nói xong, dập đầu lạy như giã gạo. Lưu lại bộ nói:
- Ngươi hãy tạm mang xác về nhà. Bản bộ đường sẽ đứng ra phân xử cho ngươi.
Vĩnh Phú nhận xác của con, mang về nhà.
Lại bộ đại nhân lên kiệu trở về công quán Cảnh Châu. Dùng bữa sáng xong, ông lại cải trang thành đạo sĩ vân du, khoác trên vai chiếc tay nải nhỏ màu vàng, trong đó có cuốn Bách Trung kinh cùng cuốn bói toán và giấy, mực, nghiên, bút. Tay cầm hai miếng phách tre, lén rời công quán theo lối cửa sau, theo đường lớn rời khỏi châu thành, muốn vào làng tra xét vụ án này. Đi một hồi tới vùng ngoại ô, nhìn thấy trước mặt có một con cóc to bằng cái mâm đứng chắn đường đi. Lưu đại nhân trong lòng không vui, nghĩ thầm: "Trên đời này sao lại có con cóc nào to đến vậy? Hẳn phải có uẩn khúc chi đây?”. Bèn cất giọng hỏi:
- Cóc ngươi cản đường ta, tất phải có điều chi oan khuất. Nếu thực sự bị oan, hãy đứng trước mặt bản đường kêu to ba tiếng. Bản bộ đường sẽ chấp nhận lời kêu oan của ngươi, đi theo ngươi.

Con cóc này cũng thực lạ. Nghe đại nhân nói vậy, nó lập tức quay mặt lại phía ngoài, kêu lên ba tiếng "ộp, ộp, ộp" thực lớn, rồi tưng tưng nhảy về phía Đông. Lưu công thấy vậy, gật đầu đi theo sau. Đi được hơn mười dặm, thấy trước mặt có con sông cản lối. Lại thấy con cóc nhảy tõm xuống sông. Lưu công sững sờ, nghĩ thầm: "Không ổn, ta không thể xuống sông theo ngươi được".
Còn đang do dự, chợt thấy dưới hạ lưu có một chiếc thuyền nhỏ đang ngược dòng tiến lên. Trên thuyền có hai người, đại nhân bèn gọi lớn:
- Nhà thuyền, hãy qua bờ bên này, cho tôi qua sông, tôi sẽ trả tiền công.
Hai người trên thuyền kia vốn là hai anh em, người anh tên là Hoàng Lục, người em tên là Hoàng Hùng, bơi thuyền dưới sông kiếm ăn. Chúng thường chở khách buôn ra tới giữa dòng rồi trói khách lại, vứt xuống sông, sau đó cướp đoạt tiền bạc của khách. Chúng dựa vào chùa An Quốc bên bờ Nam, trong đó có thế thân của Nhị Vương Gia là lạt ma A A Di. Tên lạt ma này luôn làm chuyện bất chính, cướp đoạt dân nữ, dưới tay có năm trăm hung tăng thủ hạ. Hoàng Lục, Hoàng Hùng làm ăn phi pháp dưới sông, có được thứ đồ quý gì cũng phải đem qua cung phụng cho lạt ma A A Di.
Hôm nay, chúng đang trên đường về nhà, chợt thấy bên bờ Tây có một đạo sĩ vân du gọi thuyền qua sông. Hoàng Hùng nói:
- Anh à. Anh nhìn lão đạo sĩ đang gọi thuyền trên bờ sông kia, thực giống lão Lưu gù xử vụ Hoàng Ái Ngọc. Nay lại cải trang theo lối lão đạo, không biết định tra xét vụ nào? Không biết có phải vụ ta bắt ả Cát Bình con nhà họ Tô bị người ta tố cáo hay không. Lão ta hay tin liền tới đây tra xét. Sao ta không cập thuyền vào, cho hắn lên, ra tới giữa dòng kết thúc sinh mạng của lão đi cho tuyệt hậu hoạn.
Hoàng Lục nói:
- Có lý
Rồi cập thuyền vào bờ, bắc cầu ván lên, miệng hô vang:
- Đạo gia, mời lên thuyền.
Lưu công lập tức lên thuyền. Hoàng Hùng rút ván lên, với tay lấy cây mái chèo, chèo thuyền đi. Ra tới giữa dòng, hắn dừng tay chèo, hỏi:
- Có phải ông là Lưu gù, cải trang thành đạo sĩ đi điều tra vụ nhà họ Tô bị mất con gái hay không? Hôm nay ta phải cho ông chết một cách rõ ràng mới được. Vụ đó là do anh em ta làm. Ta tên Hoàng Hùng, còn đây là anh trai ta, tên Hoàng Lục.

Nói xong, tóm lấy Lưu đại nhân. Lưu công vội kêu lên:
- Thí chủ, chớ nên nhận lầm ngươi. Bần đạo là kẻ đi khắp nơi xem tướng giúp người, đâu biết Lưu gù là ai!
Hai tên hung đồ để mặc đại nhân gào tới rách cả miệng, chúng chỉ coi đó là gió thoảng qua tai, lập tức trói nghiến đại nhân lại ném tõm xuống sông. Chỉ thấy "tõm" một tiếng, đại nhân đã chìm lĩm dưới làn nước.
Mệnh của đại nhân vẫn chưa tuyệt. Đột nhiên thấy một trận cuồng phong nổi lên, con cóc cõng đại nhân nhảy vọt lên bờ. Lưu đại nhân nghỉ ngơi chừng một khắc, mở mắt ra nhìn, thấy dây trói đã được cởi ra, tay nải cũng không mất, bèn quay sang nói với con cóc:
- Lại vẫn cần ngươi đi trước dẫn đường.
Chỉ thấy con cóc tưng tưng nhảy về hướng Đông. Lưu công khoác tay nải lên, đi theo phía sau. Không bao lâu đã thấy một thôn trang hiện ra trước mặt, con cóc đột nhiên biến mất, tìm đâu cũng không thấy. Chỉ thấy trên mặt đất có một tấm thiếp, bèn cuối mình nhặt lên, thấy trên đó có viết bốn câu thơ rằng:
Ngã bản Thái Bạch Lý tinh quân,
Dẫn lĩnh tiền thôn phỏng Cát Bình.
Phùng hung hóa cát hưu cụ kiếp,
Tự nhiên hiện xuất sự chân tình.

Dịch thơ:
Ta là Thái Bạch Lý tinh quân,
Thôn trước kia đi hỏi Cát Bình
Gặp nạn hóa lành đừng sợ hãi,
Sự tình ắt bỗng hiện rành rành.

Lưu công xem xong, biết Thái Bạch tinh quân cứu mạng mình, vội ngửa mặt lên trời bái vọng. Hành lễ xong lại tiếp tục đi tới tòa thôn trang trước mặt. Không lâu sau đã tiến vào thôn, tay đến gõ phách, miệng hô vang.
- Tính Linh Phong, giảng Tử Bình, coi số mạng, xem cầu tài cầu lộc hôn nhân không? Biết xem tướng, coi gia trạch, tìm long huyệt, an gia trấn trạch không?
Đang rao chợt thấy một nhà bên đường có tiếng mở cửa, xuất hiện một cô gái chừng mười sáu, mươi bảy tuổi. Chỉ thấy cô ta ấn đường hiện sắc đen, sắc mặt vàng võ, tóc mây xõa bù, mặt buồn rười rượi, miệng gọi:
- Ông thầy bói, mời tới đây.
Lưu công nghe gọi vội bước tới, hỏi:
- Vị cô nương này muốn xem bói hay xem hộ ai khác?
Cô gái nói:
- Mời ông theo tôi vào sân, xem cho bà mẹ chồng tôi một quẻ.
Lưu công trong lòng không vui, nghĩ thầm: "Cô gái này miệng còn hôi sữa, tại sao đã có mẹ chồng? Ta phải vào trong tìm hiểu cho rõ". Cô gái dẫn đường, Lưu công theo sau. Chỉ thấy nhà này rất rộng, có tượng thú xếp dọc đường đi, trên tường vẽ hình Phúc, Lộc, Thọ, đường đi lát gạch, trước cửa phòng có bức rèm hột. Qua khỏi bức rèm, tới phòng khách. Đại nhân chợt sinh nghi, đoán chủ nhân căn nhà nhỏ này hẳn phải là người giàu có. Tại sao trong nhà lại vắng tanh vắng ngắt không một bóng người như vậy?
Thì ra đây chính là nhà của một viên quan tên gọi Vương Bách Vạn. Vương Bách Vạn không có con trai, chỉ có một người con gái. Vào dịp Thanh Minh, hai cha con đi lễ mộ, bị ác bá Linh Lâm nhìn thấy, cướp mất người con gái. Vương Bách Vạn nổi giận, vội xông tới đòi đổi mạng với Linh Lâm, cào Linh Lâm bị thương ở mặt. Linh Lâm nổi giận, giết cả hai cha con Vương Bách Vạn, lại thống lĩnh lũ gia nô tới lấy sạch của cải trong nhà họ Vương. Đám gia nô, làm thuê trong nhà Vương Bách Vạn không ai dám trêu vào hắn nên cũng bỏ đi cả. Linh Lâm lại sai Hoàng Lục, Hoàng Hùng vào ở trong nhà này. Hoàng Lục, Hoàng Hùng lại bắt Cát Bình về đây, giấu trong nhà này.
Lại nói chuyện Lưu công tới căn lầu phía Bắc, hỏi:
- Mẹ chồng ngươi giờ ở đâu? Mau mời ra đây ta còn đoán mệnh. cô gái chưa kịp nói gì, hai hàng nước mắt đã trào ra, quỳ sụp xuống trước mặt Lưu công, khóc nói:
- Đạo gia, ông là người tuổi cao đức trọng, lấy từ bi làm gốc, coi thiện niệm là nhà. Nô tì thấy ngài không có ý xấu nên xin được nói thực với ngài. Mong ngài giúp tiểu nữ đưa cho cha mẹ tiểu nữ một bức thư, tiểu nữ xin đội ơn ông. Chỉ xin ông tuyệt đối không để lộ chuyện này ra.
Lưu công hỏi:
- Ngươi có nỗi oan gì hãy mau nói ra, bản bộ đường sẽ giúp ngươi giải quyết.
Cô gái nghe vậy, sững người, hỏi:
- Đạo gia, tại sao ông lại xưng là bản bộ đường? Chẳng lẽ ngài là một vị quan đi thị sát dân tình sao? Nếu thực sự ngài đi thị sát dân tình, nạn nữ hôm nay có thể nhìn thấy mặt trời rồi.
Lưu công nói:
- Cô gái đã nhận ra bản bộ đường, bản bộ đường cũng chẳng giấu cô làm gì. Bản bộ đường chính là Lại bộ thượng thư Lưu Dung, tự Thách Am. Bởi Tô Vĩnh Phúc lên kiện trước bản bộ đường, bản bộ đường tiếp nhận đơn kiện của hắn, nay lén rời khỏi công quán, cải trang thành vân du đạo nhân tới đây. Thực ra chỉ vì muốn dò tìm con gái lớn của Tô Vĩnh Phúc. Cô gái có nỗi oan ức gì phải nhờ ta đưa tin cho cha mẹ? Người cứ nói ra, ta sẽ đưa thư giúp cô.
Cô gái nghe xong, vô cùng mừng rỡ, nói:
- Nạn nữ chính là Tô Cát Bình, bị ác đồ Hoàng Lục, Hoàng Hùng bắt về đây. Chúng đã giết chết em trai, em gái của tiểu nô. Hai tên hung thần muốn ép nạn nữ phải làm vợ chúng, nạn nữ không chịu. Suốt ngày nạn nữ như ngồi trên bàn chông, chỉ mong đại nhân nhanh chóng cứu nạn nữ ra khỏi cảnh nồi lửa vạc dầu này. Nạn nữ xin cảm ơn đức tái sinh của đại nhân.

Nạn nữ đang nói chuyện với Lưu công, chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa vọng vào, kêu lớn:
- A đầu, mau ra mở cửa. Đại gia, nhị gia của người đã về rồi.
Tô Cát Bình giật mình, nói:
- Đại nhân, không xong rồi. Hai tên hung đồ đã trở về?
Lưu công nghe vậy, sững người, nói:
- Phải làm sao đây.
Chỉ thấy Tô Cát Bình ngó quanh, chẳng nghĩ ra được cách nào. Chợt thấy trên tường có một cái khe. Nạn nữ vội nói:
Đại nhân, cầu xin ngài chịu khuất một chút, chui vào khe hở này, nạn nữ sẽ dùng đồ vật đậy lên, chớ để hung đồ nhìn thấy kẻo mang họa.
Xong xuôi, Tô Cát Bình mới đi ra ngoài mở cửa, miễn cưỡng nở nụ cười, nói:
- Nhị vị lão gia đã về. Thiếp ra đón chậm, xin rộng lượng cho.
Hai tên hung đồ nghe nàng nói vậy, trong lòng mừng rỡ.
Không biết câu chuyện sau này ra sao, mời quý vị xem tiếp hồi sau.

HOMECHAT
1 | 1 | 182
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com