watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
18:25:4718/05/2024
Kho tàng truyện > Truyện Dài > DÃ SỮ > Lưu Công Kỳ Án 101 - 125 - Trang 4
Chỉ mục bài viết
Lưu Công Kỳ Án 101 - 125
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Tất cả các trang
Trang 4 trong tổng số 13
 

Hồi 109

Thay Dân Nạp Thuế, Tri Phủ Không Dám Quyết
Cầu Xin Không Được, Giận Chém Đầu Người

Tùng tiểu chí khí yếu cao, trưởng đại tất thi anh hào
Thế phụ báo thư tương hận tiêu, bất phạ đầu hoả toàn đao.
Vị nhân vô hữu ngang khí, uổng tại thế gian lập trác.
Ngật khỏa phiêu đổ đọa lạc đạo, na cố bàng nhân xuy tiếu.


Dịch thơ:
Từ nhỏ chí khí phải nêu cao
Lớn lên ắt thành bậc anh hào
Thay cha báo thù rửa sạch hận
Không sợ lao vào chốn lửa đao
Làm người không có lòng khí khái
Đạp đất đội trời uổng kiếp sao!
Cờ bạc luyến sắc chơi trụy lạc
Chỉ để người ta nhạo tiếng đời

Lại nói chuyện tri huyện huyện Ân là Nhiệm Tam Phong cùng Tả Đô Hằng rời khỏi công đường, mỗi người lên một xe cùng rời khỏi nha huyện nhằm hướng đại lộ dẫn tới phủ Tế Nam thẳng tiến. Huyện Ân cách Tế Nam bốn trạm, ở đây không kể chuyện rườm rà. Hôm ấy, họ đã tới phủ thành Tế Nam, vào thẳng nha môn tuần phủ. Hai người xuống xe, tùy tùng tháo ngựa ra. Hai người tới trước sảnh đường, đã thấy Nội ty đường tiến ra nghênh đón, hỏi:
- Có chuyện gì kéo nhau lên chốn công đường vậy.
Nhiệm Tam Phong nói:
- Ta là tri huyện huyện ân tên gọi Nhiệm Tam Phong, nay tới đây xin được diện kiến đại nhân.
Ty đường nghe vậy, vội vào nhà bẩm rõ với Quốc Thái.
Quốc Thái hay tin, lập tức hạ lệnh thăng đường truyền tri huyện huyện Ân vào gặp. Tri huyện Nhiệm Tam Phong cùng Tả Đô Hằng lên công đường, quỳ xuống. Quốc Thái hỏi:
- Nhiệm tri huyện sao không ở lại nha môn huyện Ân đốc thúc nộp thuế, tới công đường của bản viện có việc gì?
Nhiệm tri huyện nói:
- Tệ chức chính vì chuyện thuế má nên mới tới đây xin gặp đại nhân. Nay tiền thuế của cả huyện ân đều do một người đứng ra gánh vác, tiền thuế đã nộp đủ.
Quốc Thái nghe vậy, hỏi ngay:
- Vị tài chủ ấy năm nay bao nhiêu tuổi? Họ là gì, tên gọi là chi?
Nhiệm tri huyện đưa tay chỉ, nói:
- Chính là người này. Ông ta tên là Tả Đô Hằng, từng đỗ tiến sĩ hai kỳ liền.
Quốc Thái nghe vậy liền đưa mắt nhìn Tả Đô Hằng, nói:
- Ta từng nghe tới danh tiếng của ông. Nhà ông đáng gọi là tay tài chủ số một của huyện Nhiệm. Nếu chỉ nộp thuế cho một huyện thôi thì có đáng là gì. Nếu ông đứng ra nộp cho mười phủ, chín châu, một trăm tinh tám huyện của Sơn Đông này, đó mới thực là tay đại tài chủ. Nay bản viện muốn vay ông tám trăm vạn lạng bạc, dùng vào việc chạy chọt để lên quan. Nếu sau này ta được thăng quan, sẽ trả lại bạc cho ông, quyết không nuốt lời.
Tả Đô Hằng nghe vậy, trong lòng buồn bực, nói:
- Bẩm đại nhân, học sinh cố gắng lắm mới lo đủ tiền lương cho một huyện. Chứ nếu nói lo tiền thuế cho cả tỉnh, đại nhân lại mượn thêm tám trăm vạn lạng bạc nữa, quả thực học sinh không thể lo nổi.
Quốc Thái nghe vậy, lập tức lạnh mặt, ho khan liên tục, lúc sau nổi giận, nói:
- Giỏi cho tên tiến sĩ Tả Đô Hằng ngươi. Cái gì mà là nộp thuế cho cả một huyện. Ngươi làm vậy chẳng qua vì muốn mua chuộc lòng dân, định làm phản lại nước nhà, mê hoặc lòng người, định làm phản tại đất Sơn Đông này sao? Nay ngươi đã rơi vào thiên la địa võng, thử xem ngươi có làm phản nổi tại đất Sơn Đông này hay không?

Rồi quay sang sai tả hữu lôi tên phản tặc Tả Đô Hằng ra chém đầu. Ném cờ lệnh xuống. Đao phủ tay xách đao, hổ đầu lao lên trói phạm nhân lại, giải Tả Đô Hằng tới cửa Tây chém đầu.
Quốc Thái dặn dò, dùng dầu đốt đầu của Tả Đô Hằng thành than lượm lấy tro, cho vào trong một chiếc hộp gỗ, bên ngoài dán một mảnh giấy, ghi rằng:" Năm Càn Long thứ ba mươi bảy, Vương Luân tạo phản. Nay là năm Càn Long thứ bốn mươi ba, Tả ĐÔ Hằng mua chuộc, kích động lòng người, muốn tạo phản tại đất Sơn Đông, nay đã bắt được, chém đầu thị chúng để an lòng người, khuyên dân chúng an tâm làm ăn". Rồi lệnh cho sai nha mang chiếc hộp ấy tới huyện Ân thị chúng. Sai nha tuân lệnh mang đầu người về huyện Ân. Mấy hôm sau đã tới nơi, treo hộp dựng đầu người bên ngoài cả Nam. Dân chúng huyện ân xúm lại xem, thấy chiếc hộp gỗ trong đựng tro đầu người, bên ngoài dán niêm phong, trên đó viết: "Đầu của nghịch tặc Tả Đô Hằng". Mọi người thấy vậy đều sửng sờ, ai nấy đều than rằng:
- Nhà họ Tả làm điều thiện đã ba đời nay, vậy mà khi chết Tả Đô Hằng lại mang tiếng phản nghịch.
Đám người huyên náo cả lên, ai cũng bất bình, phẫn hận. Chợt thấy một thớt ngựa phóng vụt qua. Mọi người đều nhận ra đó là quản gia nhà họ Tả, tên gọi là Tả Hồng đang về nhà báo tin.
Lại nói chuyện Tả Hồng phóng ngựa như bay về nhà, cột ngựa dưới gốc cây hồng, tiến vào đại sảnh, gặp mặt chủ nhân Tả lão gia, quỳ xuống, khóc lóc nói:
- Không tốt rồi! Lão chủ nhân hãy mau quyết định! Chủ nhân của tiểu nhân tới tiệm cầm đồ tính nợ, vào thành gặp một đám dân chúng. Bởi họ không có tiền, gạo nộp thuế nên bị đóng gông chịu tội. Gặp tiểu chủ, họ khóc lóc kể lại sự tình. Người bị tội đứng kín hết đường. Đại gia chấp nhận nộp thuế cho họ. Tri huyện không dám gánh vác, liền bảo tiểu chủ cùng lên huyện gặp tuần phủ. Tuần phủ Quốc Thái lại nói đại gia nhà ta mua chuộc lòng người, muốn làm phản tại đất Sơn Đông nên đã bắt đại gia chém đầu. Nay đã gởi thủ cấp của đại gia về tới huyện Ân treo lên cao để thị chúng.
Tả Đình Bản nghe xong khóc rống lên:
- Con của ta!
Khí tức bùng lên, đờm kéo đầy cổ, ngã lăn ra nhà. Tả Hồng vội tiến lên, đỡ chủ nhân dậy, đưa tay vỗ ngục, vỗ lưng, miệng kêu thất thanh:
- Lão gia, hãy mau tỉnh lại!

Lúc này, bà mẹ già và nàng dâu đang trên lầu Bắc cũng bị kinh động. Họ vội vàng tới trước tiền sảnh, thấy lão gia bất tỉnh hai mẹ con vội tiến tới đỡ ông ta, miệng hô hoán ầm ĩ, lại quay sang hỏi Tả Hồng xem tại sao lão gia lại ra nông nổi ấy. Tả Hồng kể lại một lượt cho họ nghe chuyện của Tả Đô Hằng. Hai mẹ con nghe xong, sợ đến nỗi mặt xanh như chằm đổ, kêu khóc thảm thiết. Chợt thấy Tả Đình Bích dần thở trở lại nhưng cất tiếng gào thét không ngừng.
Lại nói chuyện Tả Liên Thành đang đọc sách trong thư phòng, chợt thấy tên thư đồng chạy vào, đưa mắt nhìn Tả Liên Thành nói:
- Tả thiếu gia, nhà cậu đã xảy ra đại họa rồi, cậu vẫn thưa biết hay sao? Ngoài kia, khắp đường ngang ngõ tắt người ta đang đồn ầm lên kia kìa.
Tả Liên Thành vội hỏi:
- Nhà ta đã xảy ra chuyện lớn gì? Ngươi phải nói rõ ra cho ta mới được, chớ nên nói lập lờ như vậy.
Tên thư đồng nói lại cho cậu ta nghe những lời đồn đại bên ngoài, nói Tả đại gia giúp dân nộp thuế đã khiến tuần phủ Quốc Thái nổi cơn thịnh nộ, đã lôi cha cậu ra chém đầu. Nói nếu cậu không tin cứ ra cửa Nam mà nhìn, ngoài đó vẫn còn treo đầu cha cậu thị chúng. Tả Liên Thành nghe xong, vội rời khỏi thư phòng, chạy một mạch tới ngoài cửa Nam, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy một chiếc hộp gỗ trong đựng tro đầu người. Tại một cạnh hộp có dán giấy niêm phong chéo nhau, trên đó viết: "Thủ cấp của phản tặc Tả Đô Hằng, ngươi huyện Ân, phủ Đông Xương, tỉnh Sơn Đông, dán ngày... tháng... năm Càn Long thứ bốn mươi ba". Tả Liên Thành thấy vậy, vội chạy tới, quỳ dưới chiếc hộp gỗ, khóc rống lên. Khóc lóc một hồi, nghĩ thầm: “Ta có khóc thế nào thì cha ta cũng không thể sống nổi được. Ta phải báo thù cho cha. Thù giết cha không đội trời chung".
Nghĩ rồi nín khóc, đưa mắt nhìn hộp gỗ, lạy bốn lạy, khấn thầm: “Cha có linh thiêng, xin hãy phù hộ cho con báo thù cho cha".
Khẩn cầu xong, đứng dậy, chạy một mạch về thư phòng, quỳ xuống trước mặt thầy, nói:
- Thầy ơi! Khi nãy đệ tử chạy ra ngoài cửa Nam, quả nhìn thấy thủ cấp cha đệ tử treo trên cọc cao thị chúng, trên đó viết đây là thủ cấp của phản tặc cùng danh tính. Đệ tử muốn lên Bắc Kinh kiện lên tận Thiên tử, cầu mong thầy viết cho con một lá đơn kiện. Sau khi từ kinh thành trở về, tất sẽ báo đáp ân tình vô tận này của thầy. Ông thầy nghe cậu nói vậy, liền nói:
- Con tuổi còn nhỏ, năm nay mới mười hai tuổi, lại không biết đường lối lên kinh ra sao, cũng chẳng biết phải tới nơi nào để kiện. Ta khuyên con giờ hãy khổ công đèn sách. Sau này đã có tên trên bảng vàng rồi hãy báo thù cho cha. Tới lúc ấy cũng chưa muộn. Nếu nay con lên kinh đi kiện, gã Quốc Thái này vốn là hoàng thân quốc thích, ngũ phủ, lục bộ không ai dám trêu vào hắn. Nếu nay con ngang ngạnh, quyết ý đòi đi, ta chỉ lo họa hổ không thành lại thành chó.
Tả Liên Thành khẩn cầu, nói:
- Thầy ơi! Xin thầy chớ lo con nhỏ tuổi, ngu si. Cho dù phải nhảy vào dầu sôi, lửa bỏng, có chết cũng không oán hận. Cầu xin thầy viết cho con một lá đơn kiện.
Thầy giáo nói:
- Tả Liên Thành, con còn có điều không biết đó. Gã Quốc Thái này nhận chức tuần phủ Sơn Đông thực chẳng khác gì lập kinh thành riêng của hắn vậy! Cha hắn hiện đang giữ chút Sơn Tây đốc ninh đạo đài, người anh em của cha hắn đang làm thị lang bộ hộ, em gái của hắn chính là Tân Đồng trong Tây cung của Càn Long Vạn tuế gia. Trước mặt Hoàng thượng chúng chỉ cần nói một câu thôi, có khác gì đinh đóng cột. Đừng nói là con kiện Quốc Thái, chỉ cần con kiện một tên thủ hạ của hắn thôi, ta e cũng không nổi. Chắc chắn con sẽ gặp lành ít dữ nhiều. Lá đơn kiện này ta không dám viết.
Tả Liên Thành nói:
- Thầy ơi! Xin thầy chớ coi con là loại nhỏ tuổi vô tư. Thầy xem trọng Quốc Thái xem hắn nặng tựa thái sơn, còn con chỉ coi hắn như bùn đất. Thầy sợ hắn nhung con không sợ. Thầy đã sợ hắn như sợ cọp, con đành phải nhờ người khác viết lá đơn này vậy. Quả uổng tiếng thầy trò với nhau bấy lâu nay.
Câu nói này đã khiến cho Chu Học Cứu nổi giận, nói:
- Tả Liên Thành. Con mới là đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi mà còn không sợ chết, lẽ nào một kẻ hơn năm mươi tuổi như ta lại sợ chết hay sao? Để ta viết cho con một lá đơn kiện là xong.
Tả Liên Thành nghe vậy, dập đầu bái tạ rồi đứng sang một bên mài mực. Chu Học Cứu nhấc bút viết lên giấy soàn soạt, đơn kiện viết rằng:
- Ngươi kêu oan là Tả Liên Thành, năm nay mười hai tuổi, người Tả gia trang cách huyện Ân tám dặm về phía Tây, thuộc phủ Đông Xuống tỉnh Sơn Đông. Bởi quan lớn trong vùng tác oai tác phúc, hãm hại lê dân, giết người bừa bãi, cầu xin Hoàng thượng khai ân, cho người tới điều tra vụ này. Cha của kẻ hèn xuất thân từ hàng tiến sĩ tên gọi là Tả Đô Hằng. Một hôm, nhân việc phải vào thành thanh toán sổ sách trong hiệu cầm đồ, thấy dân chúng bị còng tay, gông cổ đi la liệt trong thành, tiếng kêu khổ vang lừng trời đất. Thân phụ hèn hỏi han tình hình, mới biết được tri huyện thúc lương quá rát. Thân phụ biết rõ tỉnh Sơn Đông liên tục gặp nạn hạn hán, lũ lụt, ba năm trời mùa màng mất sạch, đành phải đứng ra nộp thuế thay cho dân. Chẳng ngờ tri huyện Nhiệm Tam Phong hùa với tuần phủ Quốc Thái bày kế gian, lừa thân phụ, lên tỉnh thành. Quốc Thái sách nhiễu, đòi thân phụ phải cung đốn hắn tám trăm vạn lạng, lại bắt phải nộp thuế thay cho cả tỉnh. Gia phụ không có được số bạc ấy cho tuần phủ và bạc nộp thuế cho cả tỉnh. Gã tuần phủ nổi cơn thịnh nộ, lôi gia phụ ra, hạ lệnh chém đầu, treo đầu thân phụ lên cột cao bên ngoài cửa Nam huyện Ân thị chúng, nói rằng thân phụ muốn mua chuộc lòng dân huyện ân, mưu đồ phản lại nước nhà. Tên tuần phủ này che mắt Thánh thượng, làm điều càn rỡ. Tỉnh Sơn Đông ba năm trời chịu cảnh thiên tai, ai ai cũng biết, hắn lại tấu về triều Sơn Đông năm nào cũng bội thu, thúc dân nộp thuế. Sai trồng vừng trắng hai bên đường, nhuộm thành màu xanh, khoảng hơn bốn mươi dặm, nhìn chỉ thấy xanh ngắt một màu. Đầu tiên có một cử nhân họ Lam, tới nha môn tuần phủ khẩn cầu giúp dân. Quốc Thái nổi giận, sai chém cả thảy mười hai cử nhân, nếu tính cả thân phụ, tổng cộng là mười ba người. Thần nghĩ: Đã là quan lớn được vua sai canh giữ đất đai, đúng lý ra phải biết thay mặt quốc gia, yêu dân như con, thế mới không phụ với thánh ân, mới họp đạo lý. Nay, tuần phủ Quốc Thái phụ lại ơn vua, lộc nước, lạm sát mười ba người có học của nước nhà, làm hại lê dân, không biết nghĩ tới câu "dĩ dân vi bản". Tên tuần phủ này có lòng đen tối, làm việc xằng bậy, giết chết cha tiểu dân, có mối thù bất cộng đối thiên. Thần nguyện phải vào dầu sôi lửa bỏng, tan xương, nát thịt, chết không oán hận. Cúi đầu xin các bộ, viện ân chuẩn, chuyển tấu lên Thánh thượng, thân này xin gánh chịu hết mọi tội. Tha thiết khẩn cầu, thực mong được vậy.

Chu tiên sinh viết đơn kiện xong, đọc lại một lượt, sai Tả Liên Thành học cho thuộc rồi gấp đơn lại, dặn dò, nói:
- Nếu vào thành Bắc Kinh dâng đơn kiện, nhất thiết phải dâng cho những người ngồi kiệu. Dâng cho những kẻ đi xe, cưỡi ngựa, việc sẽ chẳng tới được đâu. Trước khi đưa đơn kiện, phải hỏi cho rõ xem ông ta là người Hán hay người Mãn. Nếu là người Mãn, chỉ e họ có quan hệ thân thích với Quốc Thái.
Tả Liên Thành trả lời, nói:
- Đệ tử đã ghi nhớ rõ. Giờ xin bái biệt thầy!
Rời khỏi học đường, trở về nhà, lên Tây lầu nói với mẹ:
- Mẹ à, xin mẹ hãy chuẩn bị cho con một gói hành lý nhỏ, con xin đi lên kinh dâng đơn kiện.
Phùng thị nghe con nói vậy, trong lòng kinh hãi, nói:
- Không ổn! Nhà họ Tả chỉ còn lại mỗi một giọt máu này.
Tuy nói rằng nó lên kinh dâng đơn kiện, báo thù cho cha, đó là điều hợp lý, nhung nó còn nhỏ tuổi, biết trời cao, đất dày ra sao đâu. Ngay cả đường đi lối lại còn chưa biết, đi đưa đơn kiện sao nổi. Nếu xảy ra điều chi bất trắc, chẳng phải nhà họ Tả sẽ bị tuyệt đường hương hỏa hay sao? Không hiểu ai đã nói cho nó biết chuyện cha bị chém, nay ta phải ngăn nó lại mới được!
Phùng Thị Tú Anh nghĩ xong, mặt lộ vẻ tức giận, quát mắng, nói:
- Thằng nhãi con, ngươi thì biết gì? Dám lên kinh đưa đơn kiện hay sao? Giờ chúng ta chỉ còn biết nhịn cơn tức giận, con hãy chăm chỉ học hành, một lòng cầu tiến, sau đó báo thù cho cha cũng không muộn. Nếu lúc này lên kinh kiện cáo, đó là điều tuyệt đối không nên!
Tả Liên Thành nghe mẹ nói vậy, trong lòng không vui, vội nói:
- Mẹ à, nếu mẹ không cho con lên kinh dâng đơn kiện, con sẽ xin chết trước mặt mẹ.
Nói xong, lao đầu vào tường. Phùng Thị Tú Anh sợ hãi rụng rời, vội xô tới, đưa tay ra đón lấy đứa con, bất giác, hai hàng lệ nóng tuôn trào, nói:
- Đứa con khốn khổ của ta. Từ nhỏ tới giờ con chưa từng ra khỏi cửa, nay đòi lên kinh đưa đơn kiện, lòng mẹ thực không sao yên nổi. Mẹ thương con lắm. Con đã một lòng đòi lên kinh báo thù cho cha, mẹ cũng không ngăn cản con nữa. Để mẹ đi chuẩn bị hành lý và tiền bạc cho con là xong.
Phùng Thị Tú Anh không sai tỳ nữ, tự tay đi sắp xếp hành lý, tiền bạc cho con, lại lấy ra một mảnh lĩnh trắng, xé ra làm đôi, nói:
- Con trai của ta. Đây là một nửa tấm lĩnh, ta cho con mang theo. Khi nào nhớ mẹ, con hãy lấy ra, coi như đã nhìn thấy mẹ. Lúc nào nhớ con mẹ cũng sẽ làm như vậy. Hơn nữa, sau này nếu lâu ngày mới gặp lại, không nhận ra nhau, ta sẽ dùng nửa mảnh lĩnh này làm ký hiệu. Còn nữa, con phải tới khẩn cầu thầy giáo Chu viết cho một lá đơn kiện mới có thể lên kinh được.
Muốn biết Tả Liên Thành trả lời mẹ thế nào? Mời quý Vị Xem hồi sau sẽ rõ.

Hồi 11O

Mẹ con chia tay, dùng mảnh lĩnh trắng làm ký hiệu
Vào kinh đi kiện, nhận nhầm miếu thành điện kim loan


Thế thượng mại thậm đa, duy độc đương phố tiền
Điển trác đại độ đáo tự nhiên, chân trại tri châu, tri huyện.
Ngật đích giai mỹ tửu, khỏa ẩm song mao tiêm.
Đáo liễu niên chung tương trướng toán, nã niên diệc số vạn.
Vạn ban mại mãi hảo tái, duy khai dương phố trực nan triều
Mỗi nhật tại mộc lan, vô tội thường tỏa thiên giam,
Lão bà giao cấp tài đông, bất dụng kết kế nhật xuyên.
Đãi hậu thập niên phân nhi nam, tài toán nhân tài lưỡng


Dịch thơ:
Trên đời mua bán rất nhiều
Chỉ riêng mở cửa hàng kiếm tiền
Bụng phệ gây ồn ào tự nhiên
Giữ chức tri châu, tri huyện ăn thì rượu ngon thịt béo
Khát uống song huân mao tiêm(1)
Cuối năm đem nợ tính
Cả năm cũng kiếm mấy vạn
Trăm thứ mua bán đều tốt
Chỉ có mở cửa hàng khó sao
Hàng ngày trong chòi gỗ
Không tội thường ngồi nhà giam
Vợ giao cho tài chủ
Không hề tính toán mặc ăn
Hầu hạ mười năm tách con trai
Xem ra lừa được người lẫn của.
(1) Có lẽ đây là tên một loại nước giải khát tâm xưa.

Lại nói chuyện Phùng Thị Tú Anh sai con yêu tới khẩn cầu thầy giáo Chu viết cho một lá đơn kiện. Tả Liên Thành nói:
- Đơn đã viết xong rồi.
- Phùng thị đón lấy đơn kiện, dùng mảnh lĩnh trắng gói lại cẩn thận, lại xé vạt áo của con ra, luồn bọc lĩnh trắng vào trong, khâu lại cẩn thận, dặn dò, nói:
- Sau khi vào kinh dâng đơn kiện, tuyệt đối không được trình mảnh lĩnh trắng này lên. Mảnh lĩnh trắng này vốn là kỷ vật của hai mẹ con.
Tả Liên Thành trả lời, nói:
- Con biết rồi!
Phùng thị vội sai người hầu bày hương án. A hoàn Xuân Hồng trải thảm đỏ lên. Hai mẹ con thắp hương khấn cùng trời đất nói:
- Cầu các bậc thần linh, phù hộ cho con lên kinh đi kiện, dọc đường bình an, kiện đổ Quốc Thái, báo mối oan cừu. Được vậy mẹ con tiểu nữ lập đàn cúng tế, tạ ân trời đất.
Cầu khấn xong, hai mẹ con đứng dậy. Tả Liên Thành lập tức khoác hành lý lên vai, định đi ngay. Phùng Thị Tú Anh vội nói:
- Con yêu hãy chậm bước, nghe mẹ dặn dò đôi lời: Nay con lên kinh thành, dọc đường đi phải chăm hỏi đường lối. Trên đường sáng đi, tối tìm quán trọ nghỉ lại, chớ nên dùng nghỉ tại miếu hoang, đồng trống, e đêm đen lắm mối hiểm nguy. Hãy nhớ kỹ, chớ nên nghỉ lại nơi cô miếu. Bởi miếu hoang thường có lũ người xấu cướp đường. Nếu ngồi thuyền vượt sông phải ngồi cho vững, không được đứng. Nếu ai có hỏi con đi đâu, không được nói thật với họ. Nếu có người đi cùng con, con hãy đi cách họ xa một chút. Nếu tới uống nước bên giếng, phải đứng cách xa miệng giếng một chút, đề phòng kẻ xấu ám toán. Những điều này con phải nhớ kỹ lấy.

Tả Liên Thành nói:
- Thưa mẹ, con nhớ cả, không cần mẹ phải dặn lại.
Nói xong, vai khoác bao hành lý, bước thẳng ra ngoài.
Phùng thị tiến lên, đưa tay ra, kéo cậu lại, khóc, nói:
- Con ngoan bảo mẹ sao nỡ xa rời con.
Tả Liên Thành khuyên mẹ, nói:
- Mẹ ơi, xin chớ khóc. Con vào kinh dâng cáo trạng, nếu mẹ khóc lóc, đau buồn như vậy, bảo con trên đường đi yên lòng sao nổi? Hơn nữa, nếu để người khác biết, hắn đi báo với Quốc Thái, Quốc Thái sẽ sai hung nô của hắn mang theo đao ngắn đuổi theo, dọc đường giết chết con. Nếu vậy, thứ nhất không thể rửa sạch mối thù của cha, thứ hai nhà họ Tả sẽ hết đường hương hỏa. Vậy sao được?
Phùng thị hỏi:
- Theo ý con thì phải làm sao?
Liên Thành nói:
- Theo ý con, sau khi con đi rồi, mẹ hãy sai Tả Hồng đi mua một cỗ quan tài, để trong sân. Những lúc nhớ con, mẹ hãy nhìn cỗ quan tài ấy mà khóc. Không ai hỏi thì thôi, còn nếu có người hỏi, mẹ hãy nói: "Chồng thết oan uổng, con trai yêu của tôi nhớ cha nó, hôm nay khóc, ngày mai lại kêu gào. Nhớ tới chồng thiệt chẳng thiết sống nữa."
Phùng thị nghe vậy, mắt lưng tròng, nói:
- Mẹ nhớ rồi. Làm như vậy có thể che tai, lấp mắt của kẻ khác. Con ta hãy lên đường.
Tả Liên Thành dập đầu lạy mẹ bốn lạy, đứng dậy, khoác theo tay nải, đi ra theo lối cửa sau, rời khỏi dinh cơ nhà họ Tả.
Không lâu sau đã tới huyện Ân. Vượt qua thành, lên đường lớn, nhắm hướng Bắc thẳng tiến. Chợt thấy trước mặt có ba con đường lớn, trong lòng chợt ngần ngừ, không biết con đường nào dẫn tới Bắc Kinh. Còn đang chưa biết phải làm sao, chợt thấy từ phía chính Đông có một cụ già đi tới, trong lòng chợt vui, bèn tiến tới gần, cung kính thi lễ, miệng nói:
- Cụ ơi xin cho con hỏi: Con đường nào dẫn tới Bắc Kinh? Xin cụ thương tình chỉ cho cháu biết.
Ông lão nghe hỏi, dừng lại, đưa mắt nhìn, thấy kẻ hỏi đường chỉ là một chú bé chừng mười hai, mười ba tuổi, thiên đình đầy đặn, địa cát tròn, cử chỉ chính trực, nói năng lọt tai, trong lòng nghĩ thầm:
- Đứa bé này không giống với đám trẻ nhà nông, chắc nó được học hành dạy dỗ chu đáo. Có lẽ do học bài không thuộc, sợ bị đòn nên bỏ chạy đây. Chi bằng ta hỏi cho rõ rồi đưa nó trở về nhà, tất nhà nó sẽ có quà hậu tạ.

Chủ ý đã định, bèn hỏi:
- Cháu bé ngoan, nhà ở nơi nào? Tên họ là gì, có việc gì phải lên kinh? Cháu phải nói thực, ta mới chỉ cho cháu biết đường lớn dẫn tới kinh thành.
Tả Liên Thành nghe hỏi vậy, vội giấu đi sự thực , nói dối rằng:
- Cụ ơi nhà cháu ở thôn trang cách thành huyện Ân này tám dặm về phía tây. Bởi cha cháu lâm bệnh qua đời, anh ruột cháu buôn bán trên kinh, mẹ cháu sai cháu lên kinh tìm anh trai gọi về chịu tang, cháu đi tới đây, gặp một lúc ba con đương cầu mong lão gia chỉ lối giúp, công ơn ấy thực lớn vô chừng. Cháu họ thạch.
Ông lão nghe vậy, tin là thực, nói:
- Cháu nhỏ, cháu không biết đó thôi. Con đường lớn phía Tây đây dẫn tới phủ Bảo Định. Còn con đường lớn phía Đông này dẫn tới Thiên Tân. Con đường chính giữa là trường quốc lộ nối liền chín tỉnh, là đường lớn dẫn tới Bắc Kinh.
Tả Liên Thành nghe vậy, vái một vái thực sâu, nói:
- Đa tạ lão nhân gia đã chỉ lối.
Rồi chào ông lão, nhắm con đường lớn chính giữa cất bước.
Đang bước đi, ngửa mắt trông lên, chợt thấy mình ba ngọn gió xoáy cản lối. Tả Liên Thành nghĩ thầm:
- Những ngọn gió xoáy này là thực. Đúng rồi. Mười ba ngọn gió xoáy này chính là mười bộ vị cử, lam sinh bị tên gian tặc Quốc Thái giết hại oan uổng. Trong số đó có cả cha ta, cả thảy là mười ba oan hồn tới đây bảo hộ cho ta lên Bắc Kinh báo thù rửa hận. Hẳn là vậy.
Rồi hướng về phía mười ba ngọn gió xoáy, nói:
- Nếu có cha thác oan, xin hãy tới trước mặt con nhỏ, dừng lại. Nếu vậy con mới tin là thực.
Chưa khấn hết câu, chợt thấy một ngọn gió xoáy ở chính giữa bốc cao ngất trời. Tả Liên Thành thấy vậy vội quỳ sụp xuống lạy, khóc nói:
- Cha chết oan uổng, cùng mười hai vị tiền bối xin hãy phù hộ cho Tả Liên Thành lên kinh dâng đơn kiện được bình an, cũng là rửa sạch nỗi oán hận của mọi người.

Còn đang khấn khứa, bên tai chợt vang lên tiếng nhạc ngựa tiến lại. Quý vị hẳn không thể nào biết được. Kẻ cưỡi trên lưng ngựa chính là gia đinh của tri huyện Ân. Thì ra tên hàng xóm nhà họ Tả tên gọi Triệu Đại Long, ngày thường vốn chẳng ra gì chỉ biết dối trá kiếm sống. Tên vô lại Triệu Đại Long ngày thường hay tới nhà họ Tả vay mượn, không toại nguyện nên sinh lòng oán giận. Nay thấy Tả Đô Hằng va chạm với tuần phủ Quốc Thái, bị xử tội chém đầu, lại thấy Tả Liên Thành mang theo gói hành lý nhỏ vội vàng lén ra khỏi cổng sau, nhắm hướng Bắc thẳng tiến, trong lòng thầm nghĩ: "Xem bộ dạng, chắc nó lên Bắc Kinh dâng đơn kiện. Sao ta không tới huyện báo tin này, bắt nó về. Chắc chắn ta sẽ được ban thưởng. Lại hả được mối hận trong lòng ta bấy lâu nay". Nghĩ xong, vội vàng lên huyện báo tin. Tri huyện Nhiệm Tam Phong nghe báo, nghĩ thầm: "Không ổn! Nếu để hậu nhân nhà họ Tả lên kinh kiện, bản huyện ta cũng bị liên lụy, chắc khó tránh khỏi lôi thôi. Phải ra, cây muốn lặng mà gió chẳng muốn dừng, đã làm phải làm cho đến chốn. Chi bằng ta hãy bắt hậu nhân nhà họ Tả dâng cho tuần phủ. Làm vậy tuần phủ sẽ nể mặt ta, thăng chức cho ta. Thực là nhất cử lưỡng tiện". Rồi ngầm sai hai tên gia đinh, dặn chúng làm như vậy, như vậy. Hai tên gia đinh vội nhảy lên lưng ngựa, phóng như bay. Xem ra sắp đuổi tới nơi, chợt thấy mươi ba ngọn gió xoáy trổ thần oai, dựng lên cao ngất trời, cuốn cát bay, đá chạy ầm ầm, bọc Tả Liên Thành vào giữa. Đá cát ngất trời khiến hai tên gia đinh tối mặt tối mũi, đành phải giật cương, thúc ngựa chạy trở lại. Hai tên nghĩ ngợi một hồi, bàn với nhau, nói:
- Ta với họ Tả vốn không thù, không oán, tội gì phải đuổi theo? Chúng ta hãy trở về nha môn, nói rằng không đuổi được. Thế là xong.
Rồi cùng nhau quay về.
Tả Liên Thành hằng ngày theo luồn gió xoáy tiến lên. Dãi gió dầm sương, trèo đèo vượt suối, đói ăn, khát uống, ngày đi, đêm nghỉ, ròng rã nhiều ngày trời, hôm ấy đã thấy thành Bắc Kinh thấp thoáng nơi xa. Không lâu sau đã tới ngoài thành, chợt thấy luồn gió xoáy tan đi mất. Cậu bèn sải bước, tiến vào phủ Chương Nghi, theo đường lớn đi tới chợ rau. Đi hết đường, thấy một ngã ba, một lối rẽ về phía Đông, một ngã rẽ sang hướng bắc, bất giác trong lòng thoáng ngần ngừ, không biết nên theo lối nào đi kêu oan. Còn đang luống cuống, chợt thấy phía trước có hai mươi tư thớt tuấn mã ào ào tiến lại. Người ngồi trên lưng ngựa đều mang cung, cài tên, lưng giắt đao, bên trên là một chiếc lọng lớn màu hồng, bên dưới che tán màu lục cùng một cỗ kiệu, trong lòng nghĩ thầm: "Ta vẫn nhớ lời thầy dặn. Nếu lên kinh dâng đơn kiện, cần phải dâng cho quan ngồi kiệu, họ mới có thể đứng ra phân giải giúp. Chi bằng giờ ta hãy ra kêu oan". Thấy cỗ kiệu lớn tới gần, cậu liền quỳ xuống, miệng kêu vang:
- Oan uổng!
Ngô đại nhân vội lệnh hạ kiệu, hỏi:
- Chú bé này có oan khiên gì? Hãy kể rõ cho ta nghe.
Tả Liên Thành vội nói:
- Bẩm đại nhân. Xin hỏi quý tính đại danh của ngài. Ngài hiện giữ chức gì? Tiểu nhân nghe rồi mới dám kể ra nỗi oan của mình.
Ngô đại nhân mãn chơi, nói:
- Thằng bé người thật là vô lý. Sao dám hỏi ngược lại bản soái như vậy? Bản soái cũng không trách ngươi. Bản soái vốn người phủ Võ Định tỉnh Sơn Đông, giữ chút quan Trấn điện tướng quân, tên gọi Ngô Năng.
Tả Liên Thành nghe vậy, lúc này mới nở nụ cười, đứng dậy, tay xách túi nhỏ, xoay mình bỏ đi. Ngô đại nhân thấy vậy, tỏ vẻ không vui, nói:
- "Lôi thằng bé kia lại đây!"
Đám kiệu vệ không dám chậm trễ, vội xông lên, tóm lấy tả Liên Thành, lôi trở lại, ném xuống trước kiệu. Ngô đại nhân đưa tay chỉ nó, mắng:
- Giỏi cho tên nhãi ranh vô tri. Người muốn kiện là kiện, không muốn kiện thì thôi sao? Bản soái bắt ngươi phải đưa đơn kiện lên. Mau trình đơn kiện lên đây.
Tả Liên Thành nói:
- Bẩm đại nhân, không phải tiểu nhân không muốn đưa đơn kiện cho ngài, chỉ vì tên húy của đại nhân là Ngô Năng, tiểu nhân nghĩ: Đã là "Ngô Năng" tất là kẻ vô năng(1) do đó mới không trình đơn kiện lên. Nay đại nhân đã cho phép tiểu nhân kiện, tiểu nhân không có đơn kiện, chỉ biết dùng miệng kể lại. Tiểu nhân muốn kiện một viên quan, chỉ e đại nhân không lo nổi.

(1) Theo âm đọc Trung Quốc, Ngô Năng đồng âm với vô năng (bất tài).
Ngô đại nhân nghe xong, khẽ nở nụ cười, nói:
- Thằng nhãi ranh người dám khinh thường bản soái. Bản soái giữ chức Trấn điện tướng quân. Cửu khanh tứ tướng, bát đại triều thần, năm phủ sáu bộ, công tử vương tôn, mũ vàng mũ đỏ, mười ba khoa đạo, bối lặc, vương gia ta vẫn gặp mặt hàng ngày huống hồ đám quan ngoại tỉnh. Các loại quan phủ, huyện, châu, tỉnh, đám cử nhân, giám sinh, cường hào, ác bá ngươi cứ việc kiện lên. Bản soái nhất định nhận đơn, xử cho ra nhẽ. Ngươi họ là gì, gọi tên chi? Nhà ở tỉnh nào, phủ nào, huyện nào? Có nỗi oan gì? Kiện cáo ai? Hãy mau lần lượt nói ra.
Tả Liên Thành nói:
- Bẩm đại nhân. Tiểu nhân nhà tại Tả gia trang, cách huyện thành huyện Ân tám dặm về phía Bắc, thuộc huyện ân, phủ Đông Xương tỉnh Sơn Đông. Tiểu nhân tên gọi là Tả Liên Thành. Bởi tiên phụ chết rất oan uổng nên mới lên kinh dâng đơn kiện. Tiểu nhân kiện huyện lệnh huyện Ân, Hoàng tri phủ, Thụy bố chính, tuần phủ Quốc Thái. Kiện họ lừa dối thánh thượng làm điều tệ hại, làm khổ lê dân, ngụy tạo, gán cho tiên phụ tội mua chuộc lòng dân, mưu đồ tạo phản, chém chết cha của tiểu nhân, treo đầu thị chúng. Trước đó đã chém đầu mười hai giám sinh khác, thêm phụ thân tiểu nhân nữa, cả thảy là mười ba người. Chỉ mong đại nhân ban ân, nhận án, chuyển giúp một bản tấu lên Hoàng thượng. Tiểu nhân dù phải chết xuống suối vàng vẫn không dám quên ân đức của đại nhân.
Ngô đại nhân nghe xong, nói:
- Chú bé. Tuổi cháu còn nhỏ, lại dám đi kiện những vị quan lớn như vậy, tội ấy không nhỏ. Bản soái thực không dám nhận đơn. Cháu hãy tới nha môn Đô Sát Viện mà kiện.
Rồi vội giục binh mã, khiêng kiệu đi về hướng Tây.
Tả Liên Thành bất giác sững mình, nghĩ thầm:
- Thế thì khó cho ta rồi, ta biết lên đâu dâng đơn kiện đâyl
Đứng cạnh có một người, nói:
- Chú bé, đừng đứng ngây ra đó nữa. Chú xem, kiệu lớn của Lại bộ thượng thư Lưu lão đại nhân đang tới đó. Chú hãy đuổi theo mà kêu oan, chắc chắn chú sẽ kêu được.

Tả Liên Thành ngẩng đầu nhìn sang, quả nhiên thấy hai hàng quân cưỡi ngựa, phía sau có một chiếc kiệu cũ nát, vội chạy kêu oan. Chợt thấy cỗ kiệu rẽ sang hướng Bắc. Tả Liên Thành đuổi sang hướng Bắc, lại thấy kiệu lại rẽ về hướng Đông, đuổi theo không kịp. Ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy tới cửa Thuận Trị, bèn tiến thẳng vào. Theo đường lớn đi ngang qua lầu Đơn Bài, không lâu sau lại vượt qua lầu Tứ Bài, mạnh dạn đi trước, thấy bên Đông con đường có một ngõ nhỏ. Ngươi đi ra, đi vào ngõ ấy đều mặc áo đỏ, áo vàng, trong lòng thầm nghĩ: "Nếu ta tiến vào ngõ này, chắc chắn sẽ tới được nơi ở của Hoàng thượng. Sao ta không tới trước mặt Hoàng thượng mà kêu oan. Vậy chẳng phải gần hơn việc tìm các nha môn khác mà kiện hay sao?". Nghĩ xong, mạnh dạn tiến thẳng vào trong ngõ. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy một tòa nhà cực lớn, cực đẹp. Có tượng ngựa đá bên ngoài có cắm hai cây cờ lớn ở hai bên tả, hữu. Qua cổng nhìn vào, thấy giữa sân đặt một chiếc cung lớn lại có ba cây cầu đá trên cầu cũng có hành lang cũng bằng ngọc thạch. Bên trên cổng lớn khắc ngũ cầm lục thú, ngói lưu ly như vàng, cửa đóng đinh hoa, có mười ba bậc thềm lát bằng Hán bạch ngọc. Tả Liên Thành dừng bước, nghĩ thầm: "Đây chính là bát bảo cửu long đình. Nếu ta không dâng đơn kiện ở đây, bỏ qua chốn này, sẽ chẳng còn nơi nào mà dâng đơn kiện nữa". Nghĩ xong, vọng vào trong, hét lớn:
- Tiểu dân bị oan! Tiểu dân bị oan!
Tiếng kêu gào của Tả Liên Thành đã làm kinh động tới đám Lạt Ma tăng đang ở bên trong. Họ vội chạy ra ngoài xem xét Tả Liên Thành thấy từ bên trong có một đám người toàn mặc áo vàng, áo đỏ chạy ra, trong lòng thầm mừng rỡ, nghĩ thầm: "Lần này ta kêu kiện được rồi. Nghe tiếng kêu của ta, cả đám đại hoàng thượng, tiểu hoàng thượng, ngay cả lão hoàng thượng cũng chạy ra nốt". Nó vội quỳ sụp xuống bên ngoài, miệng kêu oan:
- Bẩm Vạn tuế gia, tiểu dân bị oan?

Rồi dập đầu lạy như giả gạo. Đám Lạt Ma thấy vậy biết ngay đứa nhỏ này không phải là người trong kinh thành, thấy ngôi chùa này tưởng nhầm là chốn nha môn, bèn kéo lên định trêu chọc Tả Liên Thành.
Không biết sau này ra sao, mời xem hồi sau sẽ rõ.

HOMECHAT
1 | 1 | 188
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com