Nghe Thanh-Mai nói, Đoàn Huy cảm động đến run người lên. Y nghĩ:
- Hôm trước Chu Minh từ Thiên-trường về ca tụng võ đạo phái Đông-A không tiếc lời. Hôm nay mình mới được thấy sự thực.
Ông đến trước Thuận-Thiên hoàng đế, lạy phục xuống đất:
- Hoàng đế bệ hạ. Xin người nhận ở thần mấy lạy, để tỏ lòng qui phục. Từ nay, thần sẽ vì Đại-Việt đi tuyên dương đại đức của bệ hạ. Thần xin hết sức thuyết phục triều đình Đại-lý kết hiếu với Đại-Việt trong tinh thần bình đẳng. Việc chính thống sẽ bàn sau. Cuộc đấu võ vào ngày rằm cũng xin hủy bỏ. Thần đã bị Trần cô nương dùng võ đạo đánh bại mất rồi.
Lão lại quì gối trước Thanh-Mai lạy liền bốn lạy:
- Trần cô nương. Từ nay lão vĩnh viễn xin tuân mạng lệnh cô nương, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Thanh-Mai đã tỉnh. Nàng ngồi ngay ngắn lại, nói với Đoàn Huy:
- Đoàn tiền bối. Khi tôi bắt mạch cho người. Người dồn chân khí tấn công tôi. Tôi có thể thu tay về, mà tôi không làm thế. Tôi thấy vận mệnh Đại-lý, Đại-Việt đủ sức chống lại được nhà Tống, nếu có sự góp công của tiên sinh. Vì vậy tôi không muốn tiên sinh bị nguy... Thanh-Mai này có chết đi, thì sẽ có hàng vạn Thanh-Mai khác. Nhưng tiền bối chết đi e hai nước Đại của chúng ta thiếu một người đầy khả năng kết hợp.
Câu tôi không muốn tiên sinh bị nguy đối với Đoàn Huy là nàng tránh cho y bị triều Lý giết chết. Còn đối với mọi người, câu trên có nghiã nàng hút chất độc trong người y cho y sống.
Đoàn Huy hướng vào Thuận-Thiên hoàng đế:
- Muôn tâu hoàng thượng, thần xin vì Đại-việt mà loan báo một tin quan trọng, có liên quan đến vận mệnh Việt tộc.
Cả sảnh đường im lặng. Đoàn Huy tiếp:
- Thần được tin Lưu-Hậu nhà Tống phái nhiều đoàn do thám sang Đại-Việt với mục đích mưu đồ đánh chiếm, hầu mở rộng giang sơn xuống phía Nam.
Thuận-thiên hoàng đế cùng các thân vương, công chúa đều được Khu-mật viện phúc trình đầy đủ về các đoàn do thám của Tống. Nhưng ngài im lặng nghe Đoàn Huy tâu xem y có thực tình với Đại-Việt không. Ngài hỏi:
- Trấn-nam vương biết được những gì, xin cho trẫm biết.
Đoàn Huy tâu:
- Triều Tống muốn mở rộng giang sơn lên phía Bắc gặp phải Tây-hạ, Liêu, Kim binh lực hùng mạnh. Vì vậy họ muốn mở xuống Nam. Trước đánh chiếm Đại-Việt, Chiêm-thành, Lão-qua, sau đánh Đại-lý. Nhưng họ sợ võ công Đại-Việt. Vì vậy họ phái người sang Đại-Việt với ba nhiệm vụ. Một, tìm cho được bộ Dụng binh yếu chỉ của công chúa Thánh-Thiên cùng bộ Lĩnh-Nam vũ kinh về nghiên cứu. Hai, vẽ bản đồ điạ thế, sông ngòi sản vật, hầu dễ tiến quân. Ba, mua chuộc, liên kết võ lâm Đại-Việt chống triều đình, cùng gây chia rẽ giữa triều đình với võ lâm.
Thuận-Thiên hoàng đế gật đầu. Ngài nghĩ thầm Tin tức của Đoàn-Huy cũng khá đấy. Ngài hỏi:
- Thế các đoàn đo thám đã làm được những việc gì?
- Nhiệm vụ thứ nhất, họ đã thành công mỹ mãn, vì họ tìm ra nơi khắc di thư tại đền thờ Nhâm Diên, Tích Quang ở Thanh-hóa. Họ đã chép mang theo. Bia đá, họ phá hủy hết. Hiện họ đang trên đường về nước.
Ngay từ lúc Đoàn Huy nhảy xuống Long-hoa đường. Thanh-Mai, Bảo-Hòa, Mỹ-Linh cùng theo dõi Dực-thánh vương, xem phản ứng của ông ra sao? Cả ba cùng nhận thấy nét mặt của ông thực khó coi. Đôi mắt đăm chiêu tỏ ra lo lắng không ít. Mỹ-Linh nói sẽ vào tai Bảo-Hòa:
- Cứ coi nét mặt Dực-thánh vương thì biết ông theo bọn Tống để mưu cầu ngôi vua, chứ không phải ông tuân chỉ của hoàng đế hộ tống sứ đoàn.
Vũ-đức vương hỏi:
- Cứ như ý kiến Đoàn vương gia, liệu Triệu Thành mang kinh thư theo, hay y cho người mang về Tống trước?
Đoàn Huy hỏi ngược lại:
- Theo vương gia, y sẽ hành động như thế nào?
Vũ-đức vương đáp:
- Nếu là tôi. Tôi sẽ học thuộc lòng, rồi đốt đi. Hoặc mang theo trong người. Chứ trao cho người khác, lòng tham nổi dậy, họ sẽ phản mình, trốn biệt, kiếm chỗ nào vắng luyện thành bản lĩnh nghiêng trời lệch đất rồi xuất hiện e hết phương đòi lại.
Đoàn Huy vỗ tay khen ngợi:
- Đúng như vương gia nghĩ. Vì y chưa kiếm ra người đọc được văn tự Khoa-đẩu, cho nên y không học thuộc, mà mang theo bên mình. Chỉ nội ngày một, ngày hai y sẽ tới Thăng-long, rồi về nước. Tôi nghĩ triều đình phải bắt y trả lại kinh thư.
Khai-quốc vương sợ phụ hoàng họăc anh em làm hỏng mưu kế của mình, vương nói:
- Đoàn vương gia yên tâm. Bằng mọi giá, chúng tôi sẽ phái người đón đường đoạt lại kinh thư. Còn mai này y đến Thăng-long với tư cách sứ thần, triều đình sẽ không đề cập đến vấn đề này.
Thanh-Mai đã tỉnh hẳn. Nàng tâu với Thuận-thiên hoàng đế:
- Dù triều đình không đòi lại, võ lâm Đại-việt dễ gì để cho sứ đoàn Tống mang di thư của anh hùng Lĩnh-nam về Tống. Đất nước này tuy chưa có chúa thánh như vua Trưng, nhưng cũng xuất hiện một minh quân nhân từ. Cho nên nhiều người sẵn sàng chết cho Đại-Việt. Kể cả tiểu nữ.
Thuận-Thiên hoàng đế nghe Thanh-Mai nói, cảm động đến không nói ra lời, ngài nắm tay Thanh-Mai:
- Cháu... cháu không thể chết được. Trẫm...Trẫm ta phải làm bất cứ việc gì cho cháu sống.
Thanh-Mai mỉm cười, nàng thở hổn hển:
- Hoàng thượng. Khó có thể biết thần sẽ sống hay chết. Dù sống, dù chết thần xin khẩn cầu bệ hạ ba việc.
Thuận-thiên hoàng đế cảm động phán:
- Cháu cứ nói. Dù việc khó đến đâu, trẫm cũng xin chu toàn.
Thanh-Mai nghiến răng chịu đau:
- Điều thứ nhất, thần xin hoàng thượng tha tội cho Khai-quốc vương vì đã cho qui gia hai phi tần. Khi vương cho hai vị cô nương đó về là muốn hoà giải nhiều mâu thuẫn giữa võ lâm với triều đình. Vương không thể nói ra tại sao, vì nói ra e võ lâm lại nổi sóng.
Thuận-thiên hoàng đế đã tuyển cho các thái tử nhiều phi tần. Khai-quốc vương cho hai phi tần về nhà, không phải tội nặng. Ngài gật đầu:
- Trẫm hứa.
- Điều thứ nhì, xin bệ hạ ân xá cho Đoàn vương gia cùng hai vị tiền bối Đại-lý. Để họ có thể về nước, xây dựng mối giao hảo Việt-Lý.
Mọi người đưa mắt nhìn Đoàn Huy. Thuận-thiên hoàng đế gật đầu:
- Trẫm hứa. Còn điều thứ ba.
Thanh-Mai ghé miệng vào tai ngài thì thầm. Người có nội công cao như phò mã Đào Cam-Mộc mà cũng không nghe rõ những điều nàng nói. Không biết nàng nói những gì, mà khiến Thuận-thiên hoàng đế tần ngần suy nghĩ một lúc, chưa có quyết định.
Đến đây nàng run lên bần bật. Thuận-thiên hoàng đế cầm tay nàng nói:
- Trẫm hứa!
Thanh-Mai mấp máy môi:
- Đa tạ bệ hạ.
Rồi ngất đi.
Khai-quốc vương hỏi Đỗ Lệ-Thanh:
- Đỗ phu nhân, làm sao bây giờ?
Đỗ Lệ-Thanh thở dài:
- Mau đem Trần tiểu thư về vương phủ. Thần xin cố gắng xem sao.
Thuận-thiên hoàng đế hô:
- Mau đem cáng của trẫm đến đây.
Không chờ cáng, chờ võng, Mỹ-Linh ôm Thanh-Mai, loáng một cái nàng đã rời khỏi lầu Thúy-Hoa. Bảo-Hòa, Thiệu-Thái, Đỗ Lệ-Thanh cùng chạy theo. Xuống lầu, tất cả lên xe ngựa, hướng về phủ Khai-quốc vương.
Vào trong phủ, Đỗ Lệ-Thanh đặt Thanh-Mai nằm ngay trên giường. Bà nắn bóp mấy huyệt, Thanh-Mai từ từ tỉnh dậy. Đến đó Lý Long-Bồ cũng về tới.
Khai-quốc vương hỏi Đỗ-lệ-Thanh:
- Đỗ phu nhân. Xưa kia công chúa Yên-Lãng bị vợ chống Phan Anh đánh trúng Huyền-âm đôc chưởng. Người dùng Thiền-công đẩy được độc chưởng trong người ra, liệu nay có thể dùng phương pháp đó không?
Đỗ Lệ-Thanh thở dài:
- Thưa vương gia không được. Ngày trước công chúa Yên-lãng chỉ bị trúng chưởng, độc chất ngoài da ngoài thịt thì đẩy ra được. Còn trường hợp Trần tiểu thư, độc chất nhập vào tạng phủ làm sao trục cho được? Chắc vương gia nhớ truyện Đào Tứ-Gia hút chất độc cứu Bắc-bình vương Đào Kỳ, sau chính Tăng-giả Nan-đà cũng đành bó tay.
Thiệu-Thái trầm tư một lúc, rồi hỏi:
- Hôm trước phu nhân bảo tôi hút chất độc cứu Chu Minh ở trang Thiên-trường được. Vậy tôi có thể dùng phương pháp này cứu mợ hai chứ?
Đỗ Lệ-Thanh lại lắc đầu:
- Hôm trước tiểu tỳ phóng chất độc vào cánh tay Chu Minh theo Thủ-thái-âm phế kinh và Thủ-dương-minh đại-trường kinh, thì hút được. Đây độc chất theo chân khí của Đoàn Huy nhập khắp người tiểu thư, làm sao hút cho nổi. Mà dù thế tử có hút hết, chỉ hút được phần ngoài da, ngoài thịt. Còn chất độc trong tim, trong gan vẫn tác hại... cũng vô ích.
Đỗ Lệ-Thanh cậy miệng Thanh-Mai bỏ vào mấy viên thuốc. Bà nói:
- Mấy viên thuốc này, để tiểu thư ngủ ngon, hầu không bị đau đớn.
Lý Long ngồi cạnh giường Thanh-Mai. Tay chàng nắm chặt tay nàng. Chàng nói với Bảo-Hòa, Mỹ-Linh, Thiệu-Thái:
- Đúng lý ra, Thanh-Mai không thể nào chết được. Vì nàng chỉ biết làm điều thiện. Không lẽ ông trời không có mắt? Thôi các cháu đi ngủ đi.
Chợt nhớ ra một truyện, chàng hỏi gia nhân:
- Tự-Mai, Tôn Đản đi đâu chưa về?
Gia nhân thưa:
- Hồi chiều hai vị công tử lấy ngựa đi cùng hai vị đại hiệp Thiên-trường. Hai công tử nói rằng lên núi Tản-viên, sau mấy ngày sẽ về.
Long-Bồ đóng cửa lại. Chàng ôm Thanh-Mai đặt trên lòng, chàng như muốn dùng tất cả sinh lực níu kéo nàng lại. Thanh-Mai vẫn mê mê tỉnh tỉnh, không biết gì. Ngồi một lúc, mệt quá chàng thiếp đi lúc nào không hay.
Bỗng chàng giật mình tỉnh dậy, vì có tiếng người, tiếng ngựa rầm rập trước cửa. Chàng nhìn ra, trời sáng từ bao giờ. Trời tháng tám, có những đám mây trắng trôi lờ lững, nắng vàng đổ chụp lên cây cỏ. Tiếng tỳ nữ nói vọng vào:
- Khải tấu vương gia, hoàng-thượng cùng hoàng hậu giá lâm.
Long-Bồ đặt Thanh-Mai xuống dường, sửa quần áo ngay ngắn lại, mở cửa bước ra. Thấy phụ hoàng cùng mẫu hậu tới, chàng vội gọi Mỹ-Linh, Thiệu-Thái, Bảo-Hòa ra quì gối hành lễ.
Thuận-Thiên hoàng đế vẫy tay:
- Miễn lễ cho vương nhi. Thế nào, Trần cô nương ra sao?
Chàng tâu:
- Vẫn mê man chưa tỉnh. Tuy nội lực mạnh đến kinh người.
Thuận-thiên hoàng đế cùng hoàng hậu Lập-nguyên ngồi xuống ghế cạnh dường Thanh-Mai. Ngài cầm mạch Thanh-Mai, cảm thấy nội lực mạnh đến chỗ không lường được. Ngài nghĩ thầm:
- Ta tưởng từ khi sư phụ ta là Vạn-Hạnh thiền sư viên tịch chỉ có Bố-Đại hòa thượng cùng Bồ-tát Sùng-Phạm mới có nội lực hùng hậu thế này mà thôi. Không biết Bồ nhi làm thế nào mà thu phục được Thanh-Mai? Cứ nhìn mắt Bồ nhi, dường như giữa Bồ nhi với nàng có tình ý. Nếu sự thực như vậy, ta phải phong nàng làm vương phi cho Bồ nhi. Triều đình được một thiếu nữ như Thanh-Mai trợ giúp, còn gì bằng?
Sự thực, nội lực Thanh-Mai không thể mạnh như vậy được. Chỉ vì nàng vốn có nội công hùng hậu của phái Đông-A. Khi được Huệ-Sinh chỉ điểm, nàng đã thành một đại cao thủ. Sau đó nàng luyện nội công dương cương theo lối vận hành kinh mạch, nội lực đã mạnh vô cùng. Bây giờ đấu nội lực với Đoàn Huy, nàng thu hết nội lực của y, vì vậy nội lực nàng mới mạnh đến trình độ kinh người.
Hoàng hậu hỏi Khai-quốc vương:
- Vương nhi, ta muốn biết sự thực về hai nàng Huệ-Phương, Hà-Thanh. Hai nàng đó bây giờ ra sao? Ở đâu? Còn con với Thanh-Mai chỉ có tình sư huynh, sư muội hay có truyện gì khác không?
Long-Bồ là người mưu trí tuyệt vời. Chàng có hàng nghìn cách để dấu mẫu hậu. Nhưng bản tính người con chí hiếu, chàng không muốn nói dối mẹ, dù truyện nhỏ. Chàng im lặng, cúi đầu tỏ vẻ chịu tội.
Hoàng hậu Lập-Nguyên lắc đầu:
- Thực khó hiểu. Mẹ thấy dường như Trần cô nương với con có tình ý sâu hơn biển, nàng mới cứu Đoàn Huy, để lập liên minh Việt-Lý. Nhưng khi cứu y rồi, đáng lý ra trước cái chết, nàng phải xin phụ hoàng truyền ngôi cho con, chứ đâu lại xin tha tội về vụ Huệ-Phương với Đào Hà-Thanh?
Long-Bồ cúi đầu xuống im lặng, một lúc chàng ngửng đầu dậy:
- Con xin tâu thực. Hai nàng Huệ-Phương và Hà-Thanh con đã nhường cho người ta rồi.
Thuận-thiên hoàng đế quát lớn:
- Con thực lớn mật, táo gan. Ta cùng mẫu hậu tuyển khắp nước mới được hai giai nhân nhu mì, nhan sắc tuyệt vời. Một người trí lự, võ công hiếm có. Một nàng văn thơ, ca xướng nhất nước. Ta những mong con sẽ được hưởng thanh phúc bên hai nàng đó. Không ngờ con lại nhường cho người khác. Phu thê là đạo của trời. Cha mẹ định vợ cho, mà con chối bỏ đã là một tội khó tha. Huống hồ đây đường đường thái tử, vợ của con cao qúi biết bao, mà con đem nhường cho người ta, thực không còn đạo lý nào nữa.
Mỹ-Linh, Bảo-Hòa, như người mê man bừng tỉnh. Những việc xẩy ra ở Vạn-thảo sơn trang cùng trang Thiên-trường sống dậy trong trí óc. Hồi ấy hai nàng cùng với Thanh-Mai đến sơn trang cầu Hồng-Sơn đại phu trị bệnh cho Bảo-Hòa. Trong khi chờ ở cổng họ thấy ngoài đôi chim ưng theo đõi họ ra, còn đôi chim ưng nữa như theo dõi, dẫn đường cho ai. Bây giờ họ mới hiểu, thì ra đôi chim ưng đó theo dõi, hướng dẫn Huệ-Phương. Tuy nhiên chuyện Lâm Huệ-Phương với Đào Hà-Thanh vẫn là những bí ẩn, dù hai người thuộc hàng cháu, con nuôi Khai-quốc vương mà cũng không biết rõ sự thực ra sao.
Long-Bồ cúi đầu, không dám trả lời. Hoàng hậu thương con hỏi:
- Hai nàng đó không biết hầu hạ con, con đuổi đi rồi chăng?
- Không phải thế. Con chưa từng gần hai nàng. Khi rời vương phủ, hai nàng vẫn còn là trinh nữ. Con chẳng bao giờ dám bắt hai nàng hầu con cả.
Thuận-thiên hoàng đế quắc mắt nhìn vương:
- Con hãy đem hết nguyên ủy tâu bày cho ta nghe. Bằng không dù công con có to lớn đến đâu, ta cũng chặt đầu.
Chợt nghĩ đến một việc, hoàng hậu bảo tỳ nữ đứng hầu:
- Con mau gọi vú Tú đến cho ta hỏi truyện.
Vú Tú là nhũ mẫu nuôi sữa Long-Bồ hồi xưa. Khi chàng ba tuổi, hết bú, vú được thưởng tiền, phong chức tước rồi cho về quê. Hồi chàng được phong vương, lòng tưởng nhớ vú, cho đón bà cùng chồng con về phủ chung sống. Chàng không d0ám coi bà như tôi tớ, mà phụng dưỡng như mẹ đẻ.
Một lát vú Tú tới quì gối hành lễ. Hoàng hậu hỏi vú:
- Hoàng thượng cùng ta muốn biết một vài truyện. Vú phải nói thực.
Vú Tú rập đầu:
- Tiểu tỳ xin tâu sự thực.
- Hai năm trước ta tuyển Huệ-Phương, gả về cho vương gia. Bây giờ nàng đó đâu, không thấy trong phủ. Năm rồi chúng ta lại tuyển Đào Hà-Thanh cho vương. Hà-Thanh bây giờ ở đâu?
Vú Tú cúi đầu tâu hết nguyên ủy:
Niên hiệu Thuận-Thiên thứ mười sáu. Triều đình ban chiếu chỉ xuống cho các quan địa phương tuyển phi tần nạp vào Hoàng-cung. Thuận-Thiên hoàng đế đi vào tuổi ngũ tuần. Các hoàng hậu Tá-Quốc, Lập-nguyên, Lập-Giáo đều ngang tuổi ngài. Thời bấy giờ phụ nữ đến tuổi bốn mươi trở đi, đường tình dục coi như không được nói tới nữa. Cho nên ngài cần nhiều phi tần hầu hạ. Ngài có anh là Vũ-uy vương, em là Dực-thánh vương cũng cần tuyển phi tần trẻ thay cho lớp phi tần cưới hồi còn niên thiếu, nay đều trên bốn mươi. Ngài lại có bốn hoàng tử tuổi mới lớn, muốn nạp phi tần. Vì vậy số phi tần tuyển sẽ đến hơn trăm.
Trong chỉ nói rõ sẽ tuyển ít nhất một trăm người. Quan địa phương phải điều tra, lập danh sách các mỹ nữ với năm điều kiện. Điều kiện thứ nhất tuổi từ mười ba đến mười tám. Điều kiện thứ nhì, các nữ ứng tuyển phải xinh đẹp nết na, còn đồng trinh. Điều kiện thứ ba phải văn hay chữ tốt, tề gia nội trợ, may vá thực giỏi. Điều kiện thứ tư không bệnh hoạn. Điều kiện thứ năm phải là người Việt.
Chiếu chỉ ban ra làm trấn động trong nước. Những nhà có con gái đẹp đủ điều kiện, tìm đủ cách lấy lòng, mua chuộc các quan phủ, huyện hầu con gái mình được tiến cung. Họ hy vọng, con gái mình dù không được làm cung phi của hoàng đế, ít ra cũng làm thứ phi của các hoàng tử. Thế là một bước, đang từ khuê nữ trở thành vương phi. Còn hơn lấy chồng dân gian, giỏi lắm xông pha trận mạc, trở thành hầu tước, mà khó khăn vô cùng.
Sau một tháng, các nơi thượng biểu tấu về tuyển được ba trăm người. Thuận-Thiên hoàng đế truyền ban lụa, gấm cho các thiếu nữ may quần áo, cùng ban tiền, vàng, bạc cho bố mẹ các thiếu nữ rồi truyền đưa về Thăng-long. Tại Thăng-long, vị quan hoàng-môn tổng quản cùng hoàng môn chỉ hậu bắt đầu tuyển thêm một lần nữa. Lần này tuyển khó hơn. Các thiếu nữ chịu cuộc khám rất kỹ. Quan hoàng môn tổng quản khám mồ hôi, nách, bàn chân, âm hộ.
Mồ hôi không được khét. Người có mồ hôi khét là trong người thiếu thiện tính, nhiều ác tính, bị lọai. Người có mồ hôi mặn quá, đa số da nhờn, tính tình nóng nảy, cũng bị lọai. Nách, bàn chân, âm hộ tuyệt đối không có mùi hôi. Hôi hám thuộc loại chồn cáo, bị loại.
Sau đợt khám này còn một trăm sáu thiếu nữ. Các thiếu nữ bị lọai được chia cho các quan, cùng võ tướng có công. Tuy vỡ mộng quí phi, vương phi, nhưng được làm phu nhân, các mỹ mữ cũng thoả mãn. Một trăm sáu thiếu nữ trúng cách, phải chịu đợt tuyển của quan hoàng môn chỉ hậu. Được vào tuyển kỳ này, coi như đã lọt vào Hoàng-thành. Đợt cuối chỉ cân nhắc người nào đẹp hơn, người nào có qúi tướng hơn, rồi tùy chỉ dụ của hoàng đế “ban” cho các vị vương.
Quan hoàng môn chỉ hậu, khám xem lông, tóc, da, răng, miệng, dáng đi, tiếng nói. Lông phải nhỏ như tơ, lẫn vào mầu da. Lông âm hộ phơn phớt vàng, hoặc mềm, không được cứng. Tóc phải đen mướt, óng, dài. Da tươi hồng coi như tốt nhất. Sau đến da trắng mịn. Môi trái đào là môi vừa qúi vừa hiển. Môi đen sì, chề ra giống môi trâu, bị lọai. Răng phải trắng đều như hạt bắp, càng bóng càng tốt. Dáng đi thì thanh thóat, khoan thai. Đi như cúi về trước hoặc ngửa mẳt lên đều bị chê, cuối cùng tiếng nói phải thanh tao.
Quan hoàng môn chỉ hậu tuyển được mười tám thiếu nữ không có chỗ nào khả dĩ chê được, tâu lên hoàng đế. Chiếu chỉ truyền chia chín mươi tám thiếu nữ không được vào chung kết cho các bà hoàng hậu cùng các thân vương để làm cung nga, tỳ nữ.
Mười tám thiếu nữ còn lại do chính đức vua cùng ba hoàng hậu cân nhắc nên ban cho vị vương nào. Hoàng-đế chọn Đàm Thụy-Châu là con gái một võ tướng tên Đàm Can làm Tây-cung qúi phi.
Trong các hoàng tử, vị nào cũng đều có vương phi cả rồi. Chỉ duy Khai-quốc vương là chưa. Vì vậy đức vua thân kén trong mười bẩy thiếu nữ lấy một người tài sắc vẹn toàn ban cho vương. Hy vọng vương tuyển làm chính phi. Cân đi, nhắc lại, Huệ-Phương có nhan sắc huyền ảo, lại biết võ công, văn học tinh thông, được ngài chọn ban cho Khai-quốc vương, làm các vị vương khác ghen tức không ít. Vì Huệ-Phương có tiếng nói ôn nhu, như ru hồn người ta vào giấc mộng. Nàng lại có vẻ hồng hào của người tập võ. Ngay cả Thụy-Châu cũng thua xa.
Mười sáu thiếu nữ còn lại, chia ra cho các vị vương, hoàng tử làm thứ thiếp. Thuận-thiên hoàng đế cùng hoàng hậu cho rằng sở dĩ Khai-quốc vương không nạp cơ thiếp, vì chưa có người xứng đáng. Bây giờ với một Huệ-Phương, không thể chê vào đâu, vương ắt thu nạp.
Khi cuộc tuyển lựa xong, đúng lúc đó vương đang trên đường quan sát cuộc thao luyện thủy quân. Bốn ngày sau, vương trở về, vào cung triều kiến phụ hoàng, mẫu hậu, vấn an sau mấy ngày xa cách. Hoàng hậu hỏi han qua loa rồi nói với vương:
- Phụ hoàng với ta vừa tuyển cho vương nhi một giai nhân sắc nước hương trời. Nàng lại văn hay, chữ tốt. Phụ hoàng ưu ái dành nàng cho vương nhi. Vậy vương nhi hãy mau trở về phủ cùng nàng thành duyên giai ngẫu.
Vương lạy tạ rồi về phủ.