watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:45:0029/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long - Hồi 31-40 - Trang 6
Chỉ mục bài viết
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long - Hồi 31-40
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Tất cả các trang
Trang 6 trong tổng số 17

Hồi 33b


Nhĩ Lan lắc đầu:
- Muội không sợ. Võ công của muội đâu phải tầm thường.
Nàng mỉm cười nhìn chàng, nói tiếp:
- Trước đây, ngay cả đại ca khi chưa gặp được kỳ duyên trở thành chủ nhân Vô Ảnh đăng, cũng chưa phải là đối thủ của muội.
Nàng bẽn lẽn:
- Có đúng không nào?
- Thôi được, muội sẽ đi cùng với huynh, nhưng nhất thời chúng ta phải cẩn thận vẫn hơn.
Nếu như Địa Lâu Tôn Giả đoán chắc huynh và muội đã tán mạng trong cổ mộ thì không sao, bằng như ngược lại, chắc chắn cao thủ Thiên giáo đang có mặt khắp nơi để tầm nã chúng ta.
- Muội cũng muốn đối mặt với bọn chúng để minh chứng cho Minh Chỉnh biết, Nhĩ Lan là kẻ thù của gã.
Thế Lãm mỉm cười lắc đầu:
- Minh Chỉnh chắc hận đại ca lắm.
- Y sẽ tìm đại ca mà thanh toán mối hận đó. Đại ca có sợ Minh Chỉnh không?
Thế Lãm bật cười. Cắt ngang tràng cười đó, chàng rúm người lại:
- Huynh sợ lắm! Dù sao mình cũng đã cướp người mà Minh Chỉnh tôn thờ.
Nhĩ Lan nhéo vào vai Thế Lãm:
- Muội giận huynh đó.
Chàng nắm tay Nhĩ Lan:
- Huynh thì lại say mê sắc đẹp của muội rồi.
Chàng choàng tay qua tiểu yêu của nàng, lắc mình trổ khinh công Nhứt điểu truy thiên cắp luôn Nhĩ Lan lướt qua hàng tùng.
Vừa lướt qua khỏi hàng tùng, Thế Lãm giật mình:
- Y...
Nhĩ Lan cũng chẳng khác gì Thế Lãm:
- Y...
Thế Lãm và Nhĩ Lan không ngạc nhiên sao được khi chung quanh họ bạt ngàn rừng tùng không biết đâu là lối ra. Thế Lãm cau mày nói với Nhĩ Lan:
- Lan muội, chúng ta đã lọt vào trận pháp rồi.
Hai người đảo mắt một lượt. Nhĩ Lan không thể tin được vào mắt mình nữa. Mới đây thôi nàng chỉ thấy có mỗi một hàng tùng vây quanh bãi bằng, thế mà giờ đây là cả một cánh rừng bạt ngàn mênh mông.
Thế Lãm trầm giọng:
- Chúng ta đi tiếp thôi.
Chàng nắm tay Nhĩ Lan, lướt băng đi. Hai người cứ trổ khinh thuật như đôi én băng đi vun vút, độ nửa khắc sau thì lại quay trở lại đúng bãi bằng khi họ từ dưới mật đạo chui lên.
Thế Lãm cắn răng.
Nhĩ Lan lắc đầu:
- Lạ thật, sao kỳ như vậy.
Thế Lãm ngồi xuống phiến đá:
- Có lẽ huynh và muội phải quay trở lại đường cũ.
Nhĩ Lan gật đầu.
Hai người liền quay trở lại cái giếng cạn, họ càng ngỡ ngàng hơn khi cái giếng cạn giờ đã đầy nước.
Nhĩ Lan lắc đầu:
- Huynh và muội không thể trở ra bằng mật đạo được nữa rồi, chỉ trừ khi nào chúng ta biến thành cá mà thôi.
Thế Lãm thở dài:
- Chẳng lẽ huynh và muội bị chôn thây trong này sao. Có người lập trận pháp nhứt định phải chừa một con đường ra. Mà trận pháp này, huynh đoán chắc là do Ỷ Kiều Nương Tử dựng ra.
- Muội cũng nghĩ như đại ca.
Nàng ngước mắt nhìn Thế Lãm:
- Đại ca, hay nhân dịp này huynh luyện Vô Ảnh Sắc luôn.
Thế Lãm lắc đầu đi tới chấp tay sau lưng thở dài một tiếng:
- Dù ở đây có điều kiện luyện Vô Ảnh Sắc, nhưng đến lúc huynh luyện thành thì Tổng tài Thái Minh Công Minh Chỉnh cũng toại thành sự mưu của mình. Đến lúc huynh trở ra cũng không thể đảo ngược được tình thế.
- Chúng ta phải làm gì?
Thế Lãm gật đầu:
- Phải rời khỏi đây thôi!
Nhĩ Lan nhìn một lượt quang cảnh chung quanh. Hàng tùng vây bọc bãi bằng này trông thật là thưa thớt, thế mà phía sau nó lại là một trận pháp biến hóa khôn lường.
Nhĩ Lan suy nghĩ miên man, còn Thế Lãm thì bâng quơ nhìn bầu trời xanh lúc bình minh vừa ló dạng phía trời đông.
Thế Lãm đứng bật dậy.
- Lan muội, chúng ta nhắm hướng mặt trời mà đi.
Nhĩ Lan gật đầu.
Hai người lại sóng vai nhau băng ra khỏi bãi bằng nhằm hướng đông, hy vọng sẽ ra khỏi trận pháp. Trổ khinh thuật non nửa cũng cùng thời khắc lúc đầu, họ lại quay về nơi xuất phát.
Thế Lãm dậm chân, bực dọc nói:
- Đúng là ma trận.
Chàng vừa nói vừa hú lên một tiếng như rồng ngâm, vận dụng hết nguyên ngươn chân khí thi triển “Nhứt Điểu Truy Thiên” lao vụt lên không trung.
Thân ảnh của Thế Lãm như cánh nhạn lướt lên vùn vụt, khiến Nhĩ Lan chỉ biết đứng ngây ra nhìn.
Từ trên không trung bằng một động tác như chim nhạn, Thế Lãm đảo người, chuyển hướng lướt ra khỏi bãi bằng.
Thoắt cái thân ảnh chàng đã mất hút vào hư vô, Nhĩ Lan không còn nhận ra đâu nữa.
Nàng bắt tay lên miệng gọi lớn:
- Hoàng huynh... Hoàng huynh...
Tiếng gọi của Nhĩ Lan ngân vang nhưng tuyệt nhiên chẳng nghe tiếng Thế Lãm đáp lại.
Nàng thở dài một tiếng, đến ngồi bên phiến đá nghĩ thầm:
- “Có lẽ Thế Lãm đã bỏ rơi mình lại trong trận pháp này”.
Nàng vừa nghĩ vừa lắc đầu tự nhủ:
- “Không như vậy đâu, Hoàng huynh là đấng trượng phu vị nghĩa, không bao giờ bỏ rơi mình đâu”.
Nhĩ Lan thở dài, đột nhiên nhìn xuống dòng nước trong vắt in màu xanh thẳm của bầu trời.
- Lan muội...
Nhĩ Lan giật mình, đứng bật dậy:
- Hoàng đại ca.
Nàng bật khóc thổn thức.
Thế Lãm tròn mắt hỏi:
- Sao muội lại khóc?
- Muội nghĩ đại ca đã... đã...
Nàng e dè cúi đầu nhìn mũi hài.
Thế Lãm lắc đầu, đặt tay lên vai nàng:
- Muội lại nghĩ xấu cho huynh rồi.
Nhĩ Lan bẽn lẽn, ửng thẹn:
- Đại ca đừng bỏ muội nghe.
- Huynh làm sao bỏ muội được. Giờ có muốn đi, huynh cũng không thể ra khỏi trận pháp này.
- Đại ca không tìm được đường ra à?
Thế Lãm gật đầu:
- Ma trận này thật là kỳ quái và vô cùng lợi hại.
Nhĩ Lan nheo mày. Nàng chợt nghe âm thanh róc rách của con suối tạo ra, đột ngột sắc diện rạng rỡ hẳn lên:
- Đại ca, muội đã có cách ra khỏi trận pháp này rồi.
Thế Lãm hỏi luôn:
- Muội có cách gì? Nói cho huynh biết đi.
Nhĩ Lan vỗ tay vào trán mình:
- Sao muội lại không nghĩ ra được chứ?
Nàng chỉ tay xuống con suối đang chảy:
- Bất cứ dòng suối nào cũng nhập vào sông lớn, sông lại đổ ra biển. Chúng ta cứ theo con suối này, nhất định sẽ ra khỏi ma trận của mẫu thân.
- A... đơn giản như vậy thôi mà huynh lại không nghĩ ra.
Chàng vừa nói vừa ôm choàng lấy Nhĩ Lan:
- Muội thông minh hơn huynh nhiều.
Nàng nép đầu vào ngực Thế Lãm lí nhí nói:
- Muội không thông minh bằng đại ca đâu.
Thế Lãm cau mày:
- Ậy, sao lại nói vậy, chính muội đã nghĩ ra cách thoát khỏi trận pháp này mà.
- Nếu muội thông minh, đã không nói ra điều đó. Nói ra rồi, đại ca và muội sẽ rời khỏi đây mà chen chân vào chốn thị phi giang hồ. Trong giòng sông giang hồ mênh mông ấy, muội sợ...
Thế Lãm bịt miệng nàng:
- Đừng nghĩ quẩn nào. Khi nào huynh ngăn cản được Tổng tài Thái Minh Công sẽ cùng muội quay lại chốn này mà ẩn dật.
Nét ngài của Nhĩ Lan nhướng lên. Nàng mỉm cười nhỏ nhẹ nói:
- Đại ca hứa với muội nghe.
Thế Lãm gật đầu:
- Huynh hứa. Huynh và muội dù sao cũng đã một lần...
Chàng bỏ lửng câu nói ở đó, còn nàng thì thẹn thùng, úp mặt vào ngực chàng để che giấu những nét e lệ ngượng ngùng của nữ nhân.
Nhĩ Lan lí nhí nói:
- Nếu như ở ngoài kia đại ca gặp được ai đó mà quên muội, nơi này sẽ là mồ chôn của muội đó.
Thế Lãm trừng mắt:
- Muội không được nghĩ xấu về huynh nữa.
Nhĩ Lan bặm môi suy tư:
- Muội sợ thôi.
- Không được sợ.
Nhĩ Lan gật đầu.
Thế Lãm dìu nàng đứng lên:
- Chúng ta đi.

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 88
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com