watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:46:5130/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Ngũ Tuyệt Ma Vương - Nam Kim Thạch - Hồi 51-60 - Trang 16
Chỉ mục bài viết
Ngũ Tuyệt Ma Vương - Nam Kim Thạch - Hồi 51-60
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 16 trong tổng số 20

Hồi 58b

Một lão già có bộ râu thưa bạc trắng hiện ra, bước đi ung dung vững chắc, vòng theo hành lang đến thẳng đại sảnh hỏi:
- Ôn Trường Nhân! Có việc gì mà ngươi kêu lên như thế? Bình tĩnh một chút không được à?
Giọng nói của lão vừa trầm vừa ổn, chứng tỏ lão có tinh thần kiên định vô cùng.
Tên trang đinh còn thở mạnh, lập lại:
- Bên ngoài có người gọi lão gia ra tiếp Kim Bài Lệnh!
Lão già lùi nhanh hai bước cao giọng giục:
- Việc quan trọng như vậy, phải mở cổng trang ngay!
Tên trang đinh vâng một tiếng lớn, toan quay mình chạy đi bỗng một tiếng ầm vang lên, chừng như là tiếng cánh cổng bị phá vở tiếp theo đó là giọng nói của Du Văn Tuấn oang oang vọng vào:
- Ôn lão đầu! Ngươi đóng cửa cự tuyệt Kim Bài Lệnh, biết tội như thế nào chưa?
Độc Cô Thanh Tùng lắc đầu, than thầm:
" Cái thanh danh của Song Phi Khách vang lừng một thời ta tưởng tạo một sự nghiệp giang hồ như vậy, cũng phải vào nguy ra tử lắm phen, thế mà hôm nay lại bị hai tên nghịch tử làm tiêu tan như mây khói. Đáng thương hại cho người vô cùng mà cũng đáng hận chúng vô cùng! " Chàng nhìn xuống thấy Càn Khôn Kiếm Khách họ Ôn đứng tại trung ương sảnh đường mặt trắng nhợt người cứng như tượng gỗ.
Lão đứng lặng một lúc lâu, bỗng lão gào lên:
- Thôi thế là hết! Trên giang hồ còn ai dám nói đến hai tiếng công đạo nữa không?
Chừng như lão vừa quyết định xong thái độ mặt lão không còn trắng nhợt nữa, những đường gân hằn lên rõ rệt, lão bật chuỗi cười giòn, cười to đến suýt vở nóc tòa đại sảnh. Lão hét lên:
- Vạn Cực Đế Quân chưa đăng quan tựu vị, sao dám xưng là Võ Lâm Thánh Tôn Chứ?
Chòm râu bạc lưa thưa của lão, không gió đưa mà cứ run run mãi, lão đã tức uất, khí uất tràn lòng làm đứng sửng tóc, lông, râu, làm rung chuyển mọi đường gân, thớ thịt.
Trong khi đó tiếng chân thình thịch vang lên, rồi một bọn áo tím hiện ra, đi đầu là Du Văn Tuấn.
Chúng đến đại sảnh trong tay Du Văn Tuấn, hiển nhiên là phải có chiếc Kim Bài.
Hắn chưa kịp mở miệng, bỗng có tiếng y phục chạm lào xào, một thiếu nữ độ mười bảy mười tám, vận y phục chẹt, từ hậu đường tiến ra đại sảnh, đứng một bên Ôn Trang chủ.
Du Văn Tuấn thoáng đưa mắt nhìn nàng hất hàm hỏi:
- Cô nương là ai?
Càn Khôn Kiếm Khách họ Ôn đáp thay:
- Con gái lão, tên Ôn Tú Cầm.
Du Văn Tuấn ạ một tiếng:
- Khá quá!
Đoạn đưa cao chiếc Kim Bài lên:
- Võ Lâm Thánh Tôn truyền lịnh Càn Khôn Kiếm Khách Trang chủ Ôn Gia Trang dưới chân núi Nga My phải hiến ngay đôi kiếm báu, Kim Bài Lang Quân Du Văn Tuấn này có phận sự phải tiếp nhận kiếm và bắt luôn người.
Thốt xong, Du Văn Tuấn điểm phớt một nụ cười hỏi:
- Ôn Hoằng Khai! Ngươi có nghe ta nói gì không?
Càn Khôn Kiếm Khách Ôn Hoằng Khai đổi sắc mặt liên tiếp, thoạt xanh, thoạt trắng, thoạt hồng.
Qua phút giây quá nặng nề, đột nhiên Ôn Hoằng Khai cao giọng:
- Càn Khôn Kiếm là vật phòng thân của Ôn Hoằng Khai, có thể nào khinh thường rời xa nó để giao nạp cho ai khác?
Du Văn Tuấn bật cười cuồng ngạo:
- Ha ha! Ôn lão đầu! Ta xem ra ngươi vẫn còn ngoan cố lắm! Lịnh của Đế Quân còn ai dám chống lại chứ! Đừng nói hai thanh kiếm nếu là mạng sống của ngươi, ngươi cũng phải cúi đầu hiến nạp!
Nghe hắn nói thiếu nữ đứng bên cạnh Ôn Hoằng Khai trợn tròn đôi mắt hét to:
- Cuồng đồ câm miệng ngay! Ta xem ra người chưa đến đổi là một kẻ hoàn toàn mất gốc, tại sao ngươi...
Du Văn Tuấn cười dòn, chận lời nàng:
- Cô nương ơi! Nếu cô nương chưa muốn có cuộc phân ly giữa hai cha con, thì cô nương nên khuyên nhủ lão ấy ngoan ngoãn một chút, Thanh Kiếm dù sao cũng không thể ngang giá trị với một mạng người.
Ôn Tú Cầm rút thanh trường kiếm bên mình ra, thanh kiếm theo đà tay chạm vào võ bật thành một tiếng soảng rợn người.
Nàng phát lớn:
- Cuồng đồ! Hãy xem vật này sửa trị ngươi!
Bàn tay nàng khẻ lắc mũi kiếm vẻ thành một đoá hoa sáng, đáo hoa đó bay vút đến Du Văn Tuấn.
Du Văn Tuấn khẻ dịch thân mình tránh sang bên, gương mặt trầm ngay xuống...
Càn Khôn Kiếm Khách Ôn Hoằng Khai sợ còn gái thọ hại vì sơ xuất vội hét lớn:
- Cầm Nhi không nên vọng động! Mau vào trong lấy kiếm ra đây cho cha!
Ôn Tú Cầm rú lên:
- Trời! Gia Gia!
Ôn Hoàng Khai quát:
- Chớ có nhiều lời! Hãy nghe ta! Đi nhanh đi!
Du Văn Tuấn cười lạnh:
- Ta chỉ tưởng ngươi không chịu trao kiếm!
Ôn Hoằng Khai phẩn nộ cùng cực:
- Vạn Cực Đế Quân chưa đăng quang tựu vị, lại tự mình phát động Kim Bài làm như vậy không sợ giang hồ cười chê cho sao?
Du Văn Tuấn bĩu môi, hừ một tiếng:
- Ngươi gan to bao lớn, dám buông lời xúc phạm đến Đế Quân.
Đoạn hắn cao giọng quát:
- Anh em đâu? Còn chờ gì không hạ lão ấy?
Tám tên đại hán áo tím đứng sau lưng hắn, lập tức nhào tới ôm chặt Ôn Hoằng Khai vào người.
Ôn Hoằng Khai đảo tròn đôi mắt, mấy sợi râu thưa dựng ngược lên, gằn giọng:
- Nếu các ngươi dám chạm đến Ôn Hoằng Khai này thì đừng hòng có Càn Khôn Kiếm qua tay!
Du Vắn Tuấn hừ lạnh:
- Ngươi có biện pháp gì giữ kiếm khỏi hiến nạp? Lão thất phu! Cho ngươi biết hôm nay ngươi không hiến kiếm thì Ôn Gia Trang này sẽ biến thành bình địa.
Ôn Hoằng Khai rùng mình:
Du Văn Tuấn tiếp nối:
- Ngươi cho rằng chúng ta không dám tận diệt toàn nhân số tại đây sao?
Độc Cô Thanh Tùng nghe Du Văn Tuấn buông lời tàn độc chàng sôi động huyết khí lên, không còn dằn được nữa nhưng chưa kịp phát tác thì Ôn Tú Cầm mang kiếm ra...
Nàng vừa đặt chân lên hành lang để tiến vào đại sảnh độc Cô Thanh Tùng bổng sanh một ý nghĩ, vội buông mình đáp xuống.
Ôn Tú Cầm kinh hoàng, kêu lên:
- Ngươi...
Nàng chưa dứt câu cho tròn ý Độc Cô Thanh Tùng suỵt nhẹ một tiếng, đoạn thốt:
- Cô nương bình tĩnh! Tôi là kẻ xuất hiện để giải nạn cho Gia Gia cô nương đây! Xin trao kiếm cho tôi, tôi sẽ thay cô nương mang ra đấy cho.
Ôn Tú Cầm trố mắt nhìn chàng, chân thì lùi lại mấy bước:
- Ngươi là ai?
Độc Cô Thanh Tùng cười nhẹ:
- Tạm thời cô nương đừng vội tìm hiểu tôi là ai?
Ôn Tú Cầm lùi lại một bước nữa đôi mắt đẹp của nàng mở lớn nhìn chòng chòng vào chàng.
Nàng phát giác ra chàng trai anh tuấn trước mặt nàng có võ công kỳ diệu, võ công đó biểu hiện rõ rệt trong ánh mắt sáng ngời của chàng. Tia nhìn của chàng kinh khiếp quá nghiêm lạnh quá! Ánh mắt đó cũng biểu lộ rõ rệt chánh khí của một con người hành hiệp trọng nghĩa.
Tuy nhiên, nàng vẫn còn ngài ngại làm sao nàng run giọng:
- Nhưng ta có biết người là ai? Thân hay thù?
Độc Cô Thanh Tùng cố trấn an nàng:
- Tôi là kẻ qua đường thấy sự bất bình ra tay can thiệp, có thế thôi! Ôn Tú Cầm vẫn do dự như cũ:
- Ngươi nói thế, làm sao ta tin được? ít ra ta cũng phải biết tên họ của ngươi chứ?
Độc Cô Thanh Tùn suy nghĩ mộ chút:
- Tôi là Độc Cô Thanh Tùng! Cô nương có nghe tên họ tôi chứ?
Ôn Tú Cầm thất sắc, lùi thêm ba bước nữa:
- Ngươi là Độc Cô Thanh Tùng! Trước kia là Liệt Mã Cuồng Sanh, hiện giờ là Huyết Ảnh Tử?
Độc Cô Thanh Tùng thản nhiên gật đầu:
- Đúng vậy!
Ôn Tú Cầm không nói gì thêm nữa, mà nàng còn gì để noi chứ? Mặc chàng là Liệt Mã Cuồng Sanh, mặc chàng là Huyết Ảnh Tử! Miễn chàng là cừu địch của Huyết Ma Bang là đủ rồi.
Nàng trao ngay đôi kiếm Càn Khôn cho chàng, dặn dò:
- Đừng giết chết chúng nhé!
Độc Cô Thanh Tùng lấy làm lạ:
- Tại sao?
Nàng đáp nhanh:
- Giết chết chúng là gây đại họa cho Ôn Gia Trang đấy!
Chàng trêu:
- Vậy là cô nương có ý tha cho chúng, mặc dù chúng đã vô lễ với lịnh tôn?
Nàng gật đầu:
- Đuổi chúng đi là hơn!
Độc Cô Thanh Tùng mỉm cười, phát một cử chỉ trấn an nàng rồi thốt:
- Tôi sẽ làm sao cho chúng từ nay không dám bén mảng đến Ôn Gia Trang nữa!
Rồi chàng đi ngay vào đại sảnh.
Du Văn Tuấn đã trống thấy chàng từ xa rồi, hắn biến sắc mặt nhưng hắn là kẻ linh xảo gian hoạt vô cùng, vội quát bọn thuộc hạ.
- Bắt lão già ngay.
Chính hắn động thân trước hơn bọn thuộc hạ.
Càn Khôn Kiếm Khách Ôn Hoằng Khai hét lớn:
- Các ngươi dám vô lễ với ta?
Hai cánh tay vung ra, lão tận dụng toàn công lực tu vi suốt mấy mươi năm dài, đánh ra hai chưởng khí thế không kém phần mãnh liệt kinh hồn.
Bọn Du Văn Tuấn bắt buộc phải lùi lại một bước.
Vừa lúc đó một tràng cười cuồng ngạo vang lên, một bóng màu tro chớp lên bên cạnh Càn Khôn Kiếm Khách Ôn Hoằng Khai đã có thêm một người người đó luôn mồm cười giòn.
Bảy tên đại hán trong số tám mạng cùng rú lên một lượt:
- Huyết Ảnh Tử!
Tên thứ tám mặt như màu đất lùi nhanh về phía sau.
Độc Cô Thanh Tùn dứt tràng cười hét lớn:
- Đứng lại tất cả!
Bọn Huyết Ma Bang như nhủn người ra, đôi chân run run cơ bồ suýt sụm xuống, chúng luôn mồm rú khiếp:
- Huyết Ảnh Tử! Huyết Ảnh Tử!
Ôn Tú Cầm theo sau Độc Cô Thanh Tùng, đã đến nơi đứng bên cạnh Càn Khôn Kiếm Khách Ôn Hoằng Khai, nàng thấp giọng thốt:
- Gia Gia! Y sẽ giải nguy cho mình! Y là Độc Cô Thanh Tùng, mình nên để y xử trí với bọn chúng.
Càn Khôn Kiếm Khách Ôn Hoằng Khai không còn biết sự tình ra làm sao nữa, diễn tiến xảy ra quá đột ngột biến chuyển hẳn cục diện, lão ngây người, để mặc con gái lôi kéo lão tạt qua một bên nhường cho Độc Cô Thanh Tùng đối diện với Kim Bài Lang Quân Du Văn Tuấn.
Độc Cô Thanh Tùn nhìn hắn, điểm nụ cười nhẹ:
- À! Thiếu Trang chủ Bạch Mã Trang! Đã lâu lắm rồi mình mới gặp nhau!
Du Văn Tuấn trông thấy bọn đại hán đã lùi xa, bỏ mặc hắn cô lập tại cục trường dù sao hắn cũng không khỏ nao núng. Hắn đứng tại chỗ, không nói năng gì cả, há mồm, trợn mắt, không rõ hắn quá sợ hay quá tức.
Mãi một lúc lâu, hăn mới trầm giọng buông từng tiếng:
- Độc Cô Thanh Tùng! Còn ai vong ân bội nghĩa hơn ngươi! Đã có cái tâm cầm thú, còn dám nhìn mặt ta à?
Độc Cô Thanh Tùng cười giòn:
- Thiếu Trang chủ bảo tôi có tâm cầm thú? Trong hai chúng ta ai mới đáng bị mắng cầm thú?
Du Văn Tuấn hừ một tiếng:
- Độc Cô Thanh Tùng! Ai sợ ngươi là Huyết Ảnh Tử chứ ta xem ngươi rất thường! Ngươi là một tên súc sanh, không hơn không kém!
Hắn đã mắng chàng là súc vật lần thứ hai!
Độc Cô Thanh Tùng bắt đầu sôi giận:
- Du Văn Tuấn, Gia Gia ngươi đã chết vì tay Vạn Cực Đế Quân ngươi không nghĩ đến mối huyết hãi thâm thù, ngươi lại còn cúi đầu chịu lệnh nơi kẻ thù, cái tâm địa của ngươi có còn là tâm địa của một con người không? Trong hai chúng ai là cầm thú?
Du Văn Tuấn thẹn đỏ mặt, hét lên một tiếng:
- Câm ngay!
Độc Cô Thanh Tùng buông tiếp:
- Súc sanh!
Du Văn Tuấn tắt nghẹn lời, trơ trẽn quá.

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 110
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com