watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
00:58:0830/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Chỉ Đao - Nam Kim Thạch - Hồi 11-20 - Trang 13
Chỉ mục bài viết
Chỉ Đao - Nam Kim Thạch - Hồi 11-20
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 13 trong tổng số 20

Hồi 17a

Đạo Thực Thị Đạo

Tần Trọng nói:
- Tam Đường Gia túc trí đa mưu, chắc không có chuyện gì xảy ra đâu. Tiểu nhân cho rằng có lẽ Tam Đường Gia không ngờ Đại Đường Gia lại tới nhanh đến như vậy.
Có thể vì người có chuyện nên sẽ đến sau.
Hoắc Vũ Hoàn không hỏi ra được manh mối gì, đành phải gật đầu nói:
- Được rồi! Tạm thời ngươi hãy trở về khách điếm đợi Tam Đường Gia. Nếu như có tin tức, lập tức báo cáo cho ta biết.
Sau khi Tần Trọng rời khỏi, Hà Hoa vội lên tiếng hỏi:
- Bá bá, người ở đây đợi ai vậy? Ai là Tam Đường Gia chứ?
Hoắc Vũ Hoàn nói:
- Người đó họ La, tên gọi là La Vĩnh Tường, xếp hàng thứ ba trong Hoàn Phong Thập Bát Kỳ. Cũng chính là người đã lấy bánh ngô của nhà Hà Hoa.
- Bá bá đã hẹn với người đó gặp mặt ở đây?
- Đúng vậy! Nhưng mà đến bây giờ vẫn còn chưa gặp được người đó.
- Bá bá thật là xấu! Bá bá đến đây đợi người, cũng không nói với cháu một tiếng. Báo hại cho Hà Hoa ngồi ở tiệm trà đợi bá bá.
Hoắc Vũ Hoàn cười cười nói:
- Lúc ấy bá bá cũng không biết sẽ phải đợi lâu đến thế. Nếu biết trước như vậy, bá bá nhất định sẽ dắt cháu theo.
Hà Hoa bĩu môi nói:
- Dẫu sao cháu cũng rút ra được một kinh nghiệm. Sau này bá bá đi đâu, Hà Hoa sẽ đi đến đó. Một bước cũng không rời bá bá, xem bá bá còn có thể bỏ rơi cháu không?
Hoắc Vũ Hoàn cười nói:
- Cháu thật là khờ! Bá bá từ xa mang cháu tới đây, làm sao có thể bỏ rơi cháu chứ.
Hôm nay, bá bá có việc gấp phải làm, nếu mang cháu theo e rằng bất tiện, nên mới để cháu ở trong khách điếm đợi bá bá. Sau khi làm xong việc, tự nhiên bá bá sẽ đến tìm cháu.
- Hà Hoa không muốn ở trong khách điếm. Tên họ Tần kia thật là xấu, hắn đã nhốt cháu ở trong phòng, không cho rời nửa bước. Sau đó cháu đập vỡ cửa sổ, kêu cứu mạng.
Cháu còn cắn vào tay hắn một cái, hắn mới đồng ý đưa Hà Hoa đến gặp bá bá Cả hai vừa nói chuyện, vừa trở vào trong miếu ngồi.
Hoắc Vũ Hoàn đặt bao lương khô xuống, hỏi:
- Đói chưa? Có muốn ăn một chút đồ không?
Hà Hoa lắc đầu, cười nói:
- Điểm tâm hồi sáng vẫn còn đầy bụng. Cháu làm sao ăn nổi nữa chứ?
Hoắc Vũ Hoàn nói:
- À! Ta quên hỏi cháu. Một bàn điểm tâm hồi sáng, cháu đều đã ăn hết rồi sao?
Hà Hoa lộ vẻ bực bội nói:
- Cũng tại tên họ Tần đáng ghét kia, nếu không Hà Hoa nhất định có thể ăn hết.
Tiểu cô nương lanh miệng khéo léo, nói nói cười cười khiến cho Hoắc Vũ Hoàn cảm thấy bớt phần nào buồn bã. Trải qua mấy canh giờ mà La Vĩnh Tường vẫn còn chưa thấy đến.
Đúng ngay lúc ấy, đột nhiên có một tiếng "soạt". Dường như có người vừa lướt qua từ phía khu rừng trúc.
Hà Hoa đứng dậy nói:
- Có người đến rồi! Nhất định là La bá bá đã đến.
Hoắc Vũ Hoàn hơi chau mày nói:
- Không đúng! La bá bá làm sao có thể đến từ rừng trúc phía sau được chứ? Hà Hoa ở đây đợi, để bá bá đi xem thử Hà Hoa kéo chéo áo Hoắc Vũ Hoàn nói:
- Không! Hà Hoa muốn đi cùng với bá bá Vừa nói xong, sau miếu lại có một tiếng "soạt" vang lên.
Hoắc Vũ Hoàn không có thời gian giải thích cùng với Hà Hoa, nên đành phải đồng ý nói:
- Hãy theo sát bá bá nhưng nhớ không được chạy lung tung.
Hà Hoa gật đầu nói:
- Dạ! Hà Hoa sẽ không chạy lung tung đâu.
Hoắc Vũ Hoàn lập tức dẫn Hà Hoa phóng nhanh ra khỏi miếu, rẽ sang phải hướng về phía rừng tre.
Khu rừng này rất là rậm rạp. Lá tre khô rụng xuống mặt đất, dày hơn nửa thước, cho nên đi trên chúng chẳng khác nào bước trên chăn vậy.
Hai người bước đi hết sức cẩn thận. Vừa đi họ vừa chú ý lắng nghe, nhưng vẫn không hề phát hiện thấy hiện tượng gì khả nghi.
Hà Hoa khẽ nói:
- Không có ai mà! Phải chăng chúng ta đã nghe lầm?
Hoắc Vũ Hoàn không tán thành nói:
- Tuyệt đối không bao giờ nghe lầm được. Nhất định có người đến trong rừng.
- Thế tại sao không thấy ai cả?
- Điều này rất khó nói. Tốt nhất là Hà Hoa đứng yên ở đây. Bá bá sẽ vào trong tìm một vòng rồi trở ra ngay.
Hà Hoa có chút e sợ. Giọng cô bé run run nói:
- Bá bá! Người đừng đi xa.
- Có bá bá ở đây, không ai dám gây thương tích cho cháu đâu. Nếu nhìn thấy cái gì, chỉ cần cháu gọi lớn một tiếng bá bá tức khắc quay trở lại.
Nói xong tiến về phía trước. Đi được mấy mươi trượng Vũ Hoàn xoay đầu lại nhìn, quảnhiên Hà Hoa vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ. Lúc ấy Hoắc Vũ Hoàn mới hít vào một luồng chân khí, tung mình phóng nhanh vào rừng.
Khu rừng tre này rất là rộng lớn, nếu như muốn tìm cặn kẽ từng ngõ ngách thì phải mất rất nhiều thời gian mới có thể lùng sục hết cánh rừng.
Hoắc Vũ Hoàn không muốn cho Hà Hoa đứng đợi lâu, chi nên vừa cất bước. Hoắc Vũ Hoàn đã thi triển hết công lực rảo nhanh khắp khu rừng giống như con bướm lượn giữa vườn hoa.
Nhìn bên ngoài giống như Hoắc Vũ Hoàn không có hướng tìm cố định, mà chỉ là bay dạo không hề để ý chỗ nào cả. Nhưng thật ra mỗi bước nhảy chân, mắt Vũ Hoàn đều đảo nhanh tứ phía, còn tai tập trung lắng nghe. Thân pháp và tai mắt của Hoắc Vũ Hoàn phối hợp một cách rất chặt chẽ.
Cách tìm kiếm gọi là "Tung ưng kinh thể pháp", hay nói cách khác, Vũ Hoàn cố ý dùng thân pháp nhanh lẹ như thể nhằm tạo thanh để uy hiếp đối phương, khiến cho kẻ đang ẩn nấp ở chỗ kín, vì khiếp sợ mà rời khỏi chỗ nấp.
Chỉ cần một cử động nhỏ của đối phương hoặc là một tiếng động của lá cây, cũng không thể nào lọt qua được tai mắt của Hoắc Vũ Hoàn.
Trong khi Hoắc Vũ Hoàn đang thi triển "Tung ưng kinh thể pháp" thì một bóng người từ rong lỗ vách tường ở sau miếu nhè nhẹ chui ra, bước đến bên cạnh Hà Hoa.
Người kia cầm một đoạn tre dài chừng hai thước trao cho Hà Hoa. Sau đó hắn căn dặn Hà Hoa vài câu, rồi rút êm vào trong đám lau sậy.
Hà Hoa đợi sau khi người kia đi thật xa, rồi mới lớn tiếng gọi:
- Bá bá"
Hoắc Vũ Hoàn nghe tiếng gọi của Hà Hoa lập tức bay trở ra ngay.
Vừa đến nơi, Vũ Hoàn đã vội hỏi:
- Chuyện gì? Cháu đã nhìn thấy được gì?
Hà Hoa giơ giơ đoạn tre trong tay nói:
- Hà Hoa nhặt được vật này. Bá bá, người xem thử đây là vật gì vậy?
- Đây chỉ là một đoạn tre mà thôi. Trong cánh rừng này thiếu gì chứ.
- Nhưng mà trên đầu đoạn tre này có nắp đậy lại. Chỉ sợ bên trong ống tre có thứ gì thì sao?
Hoắc Vũ Hoàn lấy làm lạ:
- Vậy sao? Đưa bá bá xem thử Quả nhiên thân tre được tỉa gọt rất sạch sẽ. Hơn nữa ở đầu phía trên còn được đóng chặt bằng một cái nắp sắt.
Lắc nhè nhẹ, bên trong hình như có đựng một vật dài dài.
Hoắc Vũ Hoàn cảm thấy hiếu kỳ xua tay nói:
- Cháu hãy đứng tránh sang một bên, để bá bá bẻ nó ra xem thử Hà Hoa vội vàng nói:
- A! Bá bá đừng có bẻ gãy. Giữ lại cho cháu dùng để đựng tiền, không phải tiện lợi lắm sao?
Hoắc Vũ Hoàn cười nói:
- Được rồi! Bá bá sẽ giữ nó lại Nói đoạn, Vũ Hoàn đưa tay dùng lực vặn chiếc nắp ra.
Hà Hoa sợ Vũ Hoàn làm hư ống tre, nên luôn mồm nhắc:
- Hãy cẩn thận một chút, đừng dùng lực mạnh quá. Nhè nhẹ! Nhè nhẹ thôi"
Hoắc Vũ Hoàn cảm thấy nắp đậy sắp sửa bung ra, liền gật đầu nói:
- Sắp được rồi! Vận may của cháu cũng không tệ Hà Hoa nôn nóng nói:
- Hãy mau đưa cho cháu - Đừng có sốt ruột! Để xem bên trong là cái gì đã...
Nắp đậy vừa mới mở ra, Hoắc Vũ Hoàn đã thất thanh la lớn:
- Hãy mau tránh ra Trong tiếng hét, một tay Vũ Hoàn vung lên. Ống tre lập tức bị ném mạnh xuống đất.
Bàn tay phải Hoắc Vũ Hoàn liền bóp chặt khuỷu tay trái, đồng thời lùi ra sau bốn năm thước.
Hà Hoa ngạc nhiên kêu lên:
- Bá bá! Bá bá sao vậy"
Hoắc Vũ Hoàn thấp giọng quát:
- Đề phòng ống tre, bên trong có độc xà đấy.
Quả nhiên không sai, từ bên trong ống tre một con rắn toàn thân màu xanh lục bò ra.
Ngoài ra, phần đuôi con rắn còn có màu đỏ và hai bên bụng có những đường hoa văn màu vàng và trắng. Loài rắn này có tên là Trúc Diệp Thanh.
Hà Hoa sợ đến nổi mặt tái xanh. Toàn thân run lập cập, miệng thì lắp bắp nói:
- Bá bá, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Trên trán Vũ Hoàn đã toát mồ hôi. Còn bàn tay trái trong phút chốc đã biến thành màu đen. Hoắc Vũ Hoàn cắn răng chịu đau nói:
- Tuyệt đối đừng làm kinh động đến nó. Cháu mau mau bước ra đây, tuốt dao ra giùm bá bá Hà Hoa nhè nhẹ di chuyển ra sau Hoắc Vũ Hoàn rồi nói:
- Bá bá phải ngồi xuống. Hà Hoa mới rút đao ra được.
Hoắc Vũ Hoàn đành phải ngồi xổm xuống đất. Hai mắt vẫn chăm chú để ý đến con độc xà, không một chút sa lảng, miệng thì thúc giục nói:
- Mau lấy đao ra đặt vào tay trái bá bá, sau đó lùi ra xa khỏi đây. Nhớ kỹ đừng làm kinh động đến nó đấy.
Hà Hoa đáp:
- Dạ! Cháu biết rồi Vừa trả lời, Hà Hoa vừa tuốt đao ra khỏi vỏ. Nhưng Hà Hoa lại không làm y theo lời căn dặn của Hoắc Vũ Hoàn. Ngược lại hài tay Hà Hoa nắm chặt cán đao giơ lên cao, rồi nhắm thẳng vào sau gáy của Vũ Hoàn chém xuống.
Lưỡi đao đang chém xuống, đột nhiên nghe một tiếng rít khẽ.
Hà Hoa tự nhiên cảm thấy khuỷu tay mình như bị một vật nhọn đâm xuyên qua. Cô bé la lên một tiếng "ái dà!", thanh bảo đao lập tức tuột khỏi tay rơi xuống đất.
Hoắc Vũ Hoàn lập tức hỏi:
- Hà Hoa! Cháu sao rồi"
Tiếng la của Hà Hoa đã làm giật mình con rắn Trúc Diệp Thanh. Nó tức thì co mình lại, phóng nhanh như chớp về phía Hoắc Vũ Hoàn.
Hoắc Vũ Hoàn không màng đến vết thương trên tay, vội xoay người trở lại. Tay phải Hoắc Vũ Hoàn ôm lấybụng Hà Hoa, còn tay trái chụp nhanh chuôi đao, lăn một vòng trên đất, né tránh thế tấn công trên không của con độc xà.
Sau khi tấn công không trúng đích. Con độc xà vừa rơi xuống đất, lập tức cuộn mình lại, ngẩng đầu lên cao chuẩn bị tấn công tiếp.
Nhưng lần này Hoắc Vũ Hoàn không cho nó có cơ hội như lần trước. Thanh bảo đao vừa vung lên, con độc xà đã bị chém ra làm mấy khúc.
Giết xong con độc xà, Hoắc Vũ Hoàn một tay cầm đao, một tay ôm lấy Hà Hoa chạy ra khỏi rừng tre. Vũ Hoàn không hề để ý đến vết thương của mình, mà chỉ lo cho Hà Hoa.
- Hà Hoa! Cháu có sao không? Chỗ nào không dễ chịu?
Hà Hoa hoảng hốt ấp úng nói:
- Cháu... cháu... A! Bá bá...
Đột nhiên cô bé ôm chặt lấy Hoắc Vũ Hoàn, khóc lớn lên.
Hoắc Vũ Hoàn nhỏ nhẹ nói:
- Xem cháu kìa, tại sao cứ lo khóc mà chẳng nói gì hết vậy? Mau nói cho bá bá biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nào?
Hà Hoa thút thít nói:
- Cháu... cháu vừa mới rút đao ra, vừa tính đưa cho bá bá bỗng nhiên có người dùng thần đạn bắn trúng tay của cháu...
Hoắc Vũ Hoàn kéo tay áo của Hà Hoa lên xem. Quả nhiên có một vết bầm đen. Bất giác Vũ Hoàn thất kinh nói:
- À! Nhất định là kẻ nấp trong rừng tre ra tay Hà Hoa lắc đầu nói:
- Có lẽ hắn nấp phía sau chúng ta chứ không phải ở trong rừng tre Hoắc Vũ Hoàn giơ đao lên nói:
- Không cần biết hắn nấp ở đâu. Hôm nay nhất quyết phải tìm cho bằng được.
Chưa nói hết câu, Hoắc Vũ Hoàn đã thấy hai mắt tối sầm lại thân hình lảo đảo mấy cái ngã đùng xuống đất.
Hà Hoa hoảng hốt gọi:
- Bá bá! Bá bá"
Hoắc Vũ Hoàn vẫn nằm im bất động, không hề có phản ứng gì Trên mặt Vũ Hoàn lúc này đã chuyển sang màu xanh nhạt.
Đương nhiên đây là triệu chứng phát tác của độc xà Hoắc Vũ Hoàn vốn có thể ngăn chặn được độc xà, nhưng vì lo chú ý đến Hà Hoa, nên đã để mất đi cơ hội đó.
Hà Hoa đứng ngẩn người ra nhìn Hoắc Vũ Hoàn không biết vì sao nước mắt Hà Hoa chợt lăn dài trên hai gò má.
Bỗng đâu có một giọng cười lạnh lẽo vang lên:
- Cần gì phải làm ra vẻ mèo khóc chuột, giả dạng từ bi chứ Hà Hoa vội quay phắt người lại. Chỉ thấy phía sau lưng có một tên tiểu hài nhi tuổi trạc bằng mình, đang đứng nhoẻn miệng cười.
Trên đầu tiểu hài tử này có để biếm tóc chỉa thẳng lên trời. Hai mắt to tròn trông có vẻ rất là lanh lợi. Hà Hoa vừa thấy hắn liền quát:
- Ngươi là ai mà dám chen vào chuyện của ta?
Tên tiểu hài tử nhún vai, cười nói:
- Ngươi không biết ta là ai sao? Ta cho ngươi xem một vật, nhất định ngươi sẽ nhận ra liền.
Nói xong, tên tiểu hài tử đưa tay ra sau lấy ra một vật, giơ giơ trước mặt Hà Hoa.
Thì ra trong tay của tên tiểu hài tử là một cây cung nhỏ rất là tinh xảo.
Hà Hoa thất kinh, lui ra sau ba bốn thước liền, rồi nói:
- Kẻ ám toán ta vừa rồi chính là ngươi?
Tên tiểu hài tử lắc lắc đầu nói:
- Ngươi nói sai rồi! Là ngươi muốn ám toán bá bá của ngươi chứ đâu phải ta muốn ám toán ngươi. Nếu vừa rồi ta muốn hại ngươi, thì bây giờ ngươi còn đứng đó làm bộ ra vẻ mèo khóc chuột hay sao?
Hà Hoa nghe xong dựng cả tóc gáy. Mắt nhìn tứ phía định tìm đường bỏ chạy.
Tên tiểu hài tử cười nhạt nói:
- Nếu như ngươi tự tin chạy nhanh hơn thần đạn của ta thì cứ thử xem. Ta không nhẫn nại giống như bá bá của ngươi đâu. Đến khi đó ngươi có khóc cũng uổng công mà thôi.
Hà Hoa đành phải mỉm cười xuống nước nhỏ nói:
- Ta cùng ngươi không thù không oán, tại sao ngươi cứ tìm cách đối đầu với ta vậy?
Tên tiểu hài tử nói:
- Ta cũng muốn hỏi ngươi. Bá bá ngươi và ngươi có oán thù sâu nặng gì, tại sao ngươi muốn hại chết lão chứ?
Hà Hoa "ồ" một tiếng:
- Ta hiểu rồi. Ngươi và bá bá của ta là bằng hữu đúng không?
- Ta không hề là bằng hữu của bá bá ngươi. Hơn nữa, trước đây còn là kẻ thù nữa là khác.
- Thế tại sao ngươi giúp bá bá ta?
- Ta vốn không có ý giúp đỡ bá bá của ngươi. Chỉ vì hiếu kỳ nên đến xem thử. Ai ngờ càng xem càng thấy tức giận.
Hà Hoa ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ ta đã đắc tội với ngươi?
Tên tiểu hài tử hứ một tiếng:
- Ngươi không có đắc tội với ta, nhưng ngươi đắc tội với lương tâm của ngươi. Bá bá của ngươi tốt với ngươi như vậy. Lúc nào cũng lo lắng bảo vệ cho ngươi, vậy mà ngươi luôn luôn tìm cách ám hại bá bá của ngươi. Lẽ nào ngươi không phải là con người hay sao?
Lương tâm chẳng lẽ đã bị chó ăn rồi sao?
Hà Hoa bị tên tiểu tử mắng cho một trận, đến nỗi không biết phải dùng lời gì để trả lời.
Tên tiểu hài tử lại nói:
- Ta nói thật cho ngươi biết. Sáng sớm hôm nay ở trong tiệm trà, ta đã biết ngươi không phải là người tốt rồi. Vừa rồi gã hán tử mặt sẹo đưa ống tre cho ngươi, ta cũng nhìn thấy rõ.
Các ngươi tưởng rằng việc làm của các ngươi không có ai hay biết sao. Kỳ thật tất cả đều không lọt qua được mắt ta.
Nghe đến đây, sắc mặt Hà Hoa tái nhợt tới đó. Cuối cùng cô bé hạ thấp giọng nói:
- Tất cả mọi việc ngươi đều thấy cả! Thế thì ta cũng không cần phải giải thích nhiều.
Ngươi phải biết rằng, những việc xấu này đều do bọn họ sai ta làm cả...
Tên tiểu hài tử hỏi:
- Bọn họ là ai?
- Chính là người mặt sẹo mà ngươi nhìn thấy đó - Ta biết trên mặt hắn có vết sẹo đao chém. Nhưng ý ta muốn hỏi ngươi tên hắn là gì?
- Ta cũng không biết. Trước nay ta không dám hỏi tên của gã. Mà có hỏi gã cũng không chịu nói.
Tên tiểu hài tử lại hỏi:
- Thế thì hắn làm theo chỉ thị của ai, ngươi có biết hay không?
Hà Hoa lắc đầu nhè nhẹ đáp:
- Ngay cả tên của gã, gã còn chưa chịu nói cho biết. Huống hồ là những điều bí mật này.
Tên tiểu hài tử chớp chớp mắt rồi cười nhạt nói:
- Nói vậy, đối với hắn ta cái gì ngươi cũng không biết?
- Không sai, nếu như ta biết, còn gì phải giấu giếm ngươi.
Tên tiểu hài tử hừ một tiếng:
- Đối với một người mà ngươi chẳng biết gì về hắn cả, vậy tại sao ngươi lại nghe lời sai khiến của hắn để hại người khác?
Hà Hoa thở dài một tiếng:
- Ta còn cách lựa chọn sao? Ta chỉ là một đứa bé cô nhi đáng thương. Nếu như không nghe lời sai bảo của gã, lập tức gã sẽ giết ta ngay...
- Hóa ra ngươi vì sợ chết, nên mới hại người cho hắn?
Hà Hoa ấp úng nói:
- Việc này... làm người ai chẳng sợ chết?
- Ý của ngươi muốn nói rằng chỉ vì sợ chết việc gì ngươi cũng dám làm, đúng vậy không?
Hà Hoa gật đầu đáp:
- Đúng... vậy"
Tên tiểu hài nhi liền nói:
- Rất tốt! Vậy chúng ta cùng nhau thử xem.
Nói đoạn liền rút cây trủy thủ ra khỏi vỏ.
Hà Hoa thất kinh hồn vía hỏi:
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?
Tên tiểu hài tử lạnh lùng nói:
- Giết ngươi - Là ai vậy?
- Đương nhiên là ngươi rồi.
Hà Hoa hoảng sợ nói:
- Ta với ngươi không thù không oán, vậy tại sao ngươi muốn giết ta Tên tiểu hài tử cười đắc ý nói:
- Không phải ngươi đã từng nói, chỉ vì sợ chết việc gì ngươi cũng dám làm hay sao? Bây giờ ta muốn ngươi làm một việc. Nếu như làm không xong, ta lập tức giết ngươi ngay Dứt lời, tay trái tên tiểu hài tử túm lấy tóc Hà Hoa. Còn tay phải kề cây trủy thủ vào sát cổ.
Toàn thân Hà Hoa bỗng nhiên trở nên mềm nhũn, giọng khẩn cầu nói:
- Ta xin ngươi đừng làm như vậy. Cẩn thận coi chừng ngươi làm đứt mặt ta...
Tên tiểu hài tử cười lạnh lùng nói:
- Đứt mặt mà ăn nhằm gì. Ta còn muốn cắt tai ngươi, cắt mũi ngươi và cả tứ chi của ngươi nữa kìa. Ta sẽ cắt từng bộ phận, từng bộ phận một. Để cho ngươi chết dần chết mòn, ngươi có tin không hả?
Hà Hoa đáp như một cái máy:
- Tin! Tin! Tin"
- Nếu đã tin là phải làm theo lời của ta.
- Ngươi muốn ta làm gì chứ?
Tiểu hài tử chỉ Hoắc Vũ Hoàn nói:
- Gã họ Hoắc này bị ngươi dùng quỉ kế ám toán. Bây giờ độc xà đã phát tác, có thể chết bất kỳ lúc nào. Ta muốn ngươi dùng miệng hút chất độc ra.
Hà Hoa kinh hoảng nói:
- Nếu làm như vậy chẳng phải ta cũng bị trúng độc hay sao?
Tên tiểu hài tử cười nhạt nói:
- Chỉ cần ngươi đừng để máu bầm chạy vào trong bụng ắt sẽ không có nguy hiểm gì.
Còn nếu như không làm, ngươi sẽ chết ngay tức thì...
Hà Hoa đưa mắt nhìn nhìn Hoắc Vũ Hoàn, rồi lại trộm nhìn cây trủy thủ sát bên mặt, mà không biết phải quyết định như thế nào?
Tên tiểu hài tử hạ giọng nói:
- Nếu như ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi, vậy thì ngươi đã lầm rồi.
Cây trủy thủ trong tay tên tiểu hài tử hơi chuyển động. Một dòng máu từ vành tai Hà Hoa nhỏ giọt xuống.
Hà Hoa bị đau liền la lên:
- Được! Được! Ta sẽ làm theo lời của ngươi.
Tên tiểu hài tử hừ một tiếng:
- Ngươi dám từ chối sao chứ?
Nói xong, tên tiểu hài tử thu binh khi về, rồi ấn vai Hà Hoa quì xuống đất.
Cánh tay Vũ Hoàn lúc này đã chuyển sang màu xám xịt và phù lên cao hơn lúc bình thường gấp đôi.
Cánh tay này đã từng dắt Hà Hoa qua đồi lội suối, cũng đã từng vuốt ve, vỗ về, an ủi Hà Hoa. Thế mà hôm nay lại bị cô bé hại đến như vầy.
Hà Hoa cầm cánh tay Hoắc Vũ Hoàn lên mà không khỏi tràn đầy cảm xúc.
Tên tiểu hài tử đứng ở phía sau đá vào lưng Hà Hoa một cái, thúc giục nói:
- Đừng làm bộ đau xót, hãy mau lên đi.
Hà Hoa liền gạt nước mắt, ngoan ngoãn cúi đầu xuống...
Hà Hoa ngậm từng ngụm máu đen nhổ lên trên đất, trong khi đó những giọt nước mắt mằn mặn chảy dài xuống miệng cô bé.
Không biết Hà Hoa đã hút được bao nhiêu ngụm máu đen. Cũng như đã khóc hết bao nhiêu nước mắt.
Hà Hoa hút liên tục không nghỉ, vừa hút nước mắt vừa chảy, và miệng vừa cảm thấy mặn. Cuối cùng Hà Hoa không còn phân biệt được, vị mặn kia là máu của Hoắc Vũ Hoàn hay là chính nước mắt của mình.
Đột nhiên lúc ấy phía ngoài lau sậy có tiếng bước chân.
Tên tiểu hài tử lập tức đá vào lưng Hà Hoa một cái, hạ giọng quát:
- Ngươi đã hẹn ai đến đây giúp sức? Nói mau"
Hà Hoa vẫn tiếp tục công việc của mình không trả lời.
Tên tiểu hài tử lại quát:
- Ta đang hỏi ngươi, ngươi có nghe không hả?
Hà Hoa vẫn im lặng không đáp lại. Bởi vì lúc bấy giờ cô bé đã cảm thấy đầu óc quay cuồng, hai mắt hoa lên và tai thì lùng bùng. Chẳng những Hà Hoa không nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài đám lau sậy, mà cũng không hiểu tên tiểu hài tử kia đang muốn nói gì.
Tiếng bước chân kia mỗi lúc một gần hơn. Hơn nữa tiếng bước chân đó không phải là của một người.
Tên tiểu hài tử tức giận, bước tới nắm tóc Hà Hoa kéo ngược ra sau mắng:
- Ngươi còn dám làm bộ...
Chưa dứt hết câu, tên tiểu hài tử đã vội im bặt. Thì ra gương mặt Hà Hoa đã sưng húp lên như hai quả núi, còn hai môi thâm đen giống như một xác chết.
Tên tiểu hài tử đành phải buông Hà Hoa ra, phóng mình vào trong rừng tre ẩn nấp.
Tên tiểu hài tử vừa đi khỏi, Hà Hoa cũng liền ngã lăn ra đất, không còn hay biết gì nữa.
*
* *
Lúc này những tiếng bước chân kia đã ra khỏi đám lau sậy. Bọn họ có tất cả chừng mười người.
Người đi đầu không ai khác hơn là Thiết Liên Cô. Phía sau gồm có Sát thủ Hàn Văn Sanh, Hắc Long Từ Khang, Lĩnh Thiệt Ngô Thất Lang, Đại Ngưu... và mấy huynh đệ khác trong Hoàn Phong Thập Bát Kỳ.
Ngoài ra trong số họ còn có Tào Phác và Mạnh Tôn Ngọc.
Tuy mọi người vất vả từ xa đến, nhưng trên gương mặt của họ đều không giấu được vẻ vui mừng, đặc biệt là Thiết Liên Cô. Ngoài vui mừng ra, Thiết Liên Cô còn cảm thấy có chút lo lắng. Nàng nghĩ Hoắc Vũ Hoàn nhất định sẽ trách mắng mình về việc đã làm cho Lâm Tuyết Trinh giận dữ bỏ đi.
Cho dù có bị qưở trách, cũng không thể ngăn cản được sự quan tâm của nàng đối với Hoắc Vũ Hoàn. Cho nên chưa đến tới cửa miếu, Thiết Liên Cô đã cao giọng gọi:
- Đại ca! Đại ca"
Nàng gọi liền mấy tiếng, nhưng vẫn không nghe thấy có tiếng trả lời.
Thiết Liên Cô liền chạy nhanh vào trong miếu, nhìn dáo dác khắp nơi không khỏi ngạc nhiên nói:
- Kỳ lạ! Tại sao không có ai cả?
Mạnh Tôn Ngọc nhanh mắt phát hiện có túi lương khô đang đặt ở bậc tam cấp, mỉm cười nói:
- Vật ở đây, người nhất định không có đi đâu xa. Sau miếu có rừng tre, Hoắc đại ca chắc chắn đã dắt Hà Hoa đi vào trong ấy.
Thiết Liên Cô vội nói:
- Ta sẽ đi tìm họ.
Miệng vừa nói, người đã ra tới cửa.
Sau khi Thiết Liên Cô đi khỏi, Hàn Văn Sanh mới hướng về Mạnh Tôn Ngọc thi lễ nói:
- Lát nữa gặp đại ca khó mà tránh khỏi một trận lôi đình. Việc đêm qua tại hạ nhờ lão đệ vẫn còn nhớ chứ?
Mạnh Tôn Ngọc đáp:
- Tiểu đệ sẽ cố gắng tận lực...
Mạnh Tôn Ngọc chưa nói hết câu, đột nhiên có tiếng la thất thanh từ phía sau miếu.
Hàn Văn Sanh biến sắc nói:
- Là tiếng của Cửu muội. Chúng ta lập tức ra sau ngay.
Mọi người liền tuốt khí giới cầm tay rồi chạy vòng ra sau miếu. Trước mắt họ là Thiết Liên Cô đang ôm chặt Hoắc Vũ Hoàn vào lòng khóc lớn. Trên mặt đất gần đó là một vũng máu tươi...
Cảnh tượng này rõ ràng là Hoắc Vũ Hoàn đã gặp phải chuyện chẳng lành. Nhất thời mọi người đều đứng sững sờ ra nhìn.
May mà lúc ấy Mạnh Tôn Ngọc còn tỉnh táo lên tiếng nói:
- Thiết tỉ tỉ đừng vội quá thương tâm. Hãy để cho Tào lão phu tử chẩn đoán thử xem coi còn có cứu chữa được không.
Một câu làm thức tỉnh mọi người. Hàn Văn Sanh liền vén áo quì xuống khẩn thiết nói:
- Tào lão phu tử, người là một danh y. Bất cứ giá nào cũng cầu xin người cứu sống đại ca...
Tào Phác vội nói:
- Xin đừng nói thế. Nếu như còn có thể cứu được, lão phu sẽ hết sức tận tâm. Xin hãy mau đứng dậy đi"
Hàn Văn Sanh lau nước mắt đứng lên, sau đó quay sang căn dặn các huynh đệ:
- Mọi người tản ra canh chừng cẩn mật. Để tránh người ngoài làm phiền đến Tào lão phu tử.
Mọi người dạ một tiếng, cầm khí giới đứng chắn ra xa ở bốn phía.
Tào Phác bước đến bên cạnh Thiết Liên Cô thấp giọng nói:
- Cô nương! Xin cho lão phu được kiểm tra vết thương một lát.
Thiết Liên Cô từ từ buông Hoắc Vũ Hoàn xuống. Hai tay ôm lấy mặt khóc thảm thiết.
Trước tiên Tào Phác xem xét vết thương trên tay Hoắc Vũ Hoàn, rồi đến hai mắt và những kinh mạch. Sau đó lão quay sang kiểm tra cho Hà Hoa.
Sau khi xem xét xong xuôi, lão liền thở dài một tiếng.
Hàn Văn Sanh vội hỏi:
- Sao rồi?
Tào Phác chậm rãi nói:
- Các vị cứ yên tâm, sẽ không có nguy hiểm gì đâu.
Hàn Văn Sanh thở phào nhẹ nhõm:
- Tạ ơn trời đất vẫn còn nghĩ đến Hoàn Phong Thập Bát Kỳ...
Thiết Liên Cô ngẩng đầu lên nói:
- Lão tiền bối nói đại ca còn có thể cứu chữa được sao?
Thiết Liên Cô lập tức thôi khóc. Một tay kéo áo Tào Phác nói:
- Đa tạ lão tiền bối. Nếu như lão tiền bối có thể cứu được đại ca, vãn bối suốt đời không quên ơn...
Tào Phác lắc đầu nói:
- Cứu sống đại ca của cô nương không phải là lão phu, mà chính là vị tiểu cô nương này.
Thiết Liên Cô ngạc nhiên:
- Là cô bé này?
Tào Phác nói:
- Hoắc lão đệ đã bị trúng một loại độc xà. Trong lúc cấp thời lão đệ không kịp bế tắt các huyệt đạo, nên chất độc đã xâm nhập vào nội phủ. Lẽ ra Hoắc lão đệ đã không còn có hy vọng cứu chữa. May mà vị tiểu cô nương này mạo hiểm, hút máu độc từ trong người lão đệ ra. Khiến cho độc tính bị giảm đi, vì vậy mới bảo toàn được tính mạng cho Hoắc lão đệ.
Thiết Liên Cô thán phục nói:
- Không ngờ rằng vị tiểu cô nương này tuổi nhỏ như thế này, mà lại có nghĩa khí đến như vậy. Thật là gan dạ"
Mạnh Tôn Ngọc cũng cảm khái nói:
- Lần trước ở Đồng Nhơn huyện, tại hạ nhìn thấy vị tiểu cô nương này đi cùng với Lý Thuận. Sau đó cô bé còn đưa chìa khóa cho hắn. Bởi lẽ đó tại hạ cứ hoài nghi về lai lịch của cô bé mãi. Bây giờ xem ra, tại hạ quả thật là đa nghi.
Trong lúc ấy, Tào Phác lấy ra một lọ thuốc giải độc. Lão cho Hoắc Vũ Hoàn và Hà Hoa mỗi người uống ba viên. Lão lại dùng ba viên khác hòa vào trong nước, thoa lên vết thương cho Hoắc Vũ Hoàn.
Thời gian không đầy một tuần trà, bụng hai người bắc đầu sôi lên ục ục.
Tào Phác liền lên tiếng nói:
- Cô nương mau mang vị tiểu cô nương này vào trong rừng tre. Thuốc trong người họ đã bắt đầu phát tác. Phải tống hết chất độc ra ngoài, họ mới tỉnh lại.
Thiết Liên Cô đưa tay ôm lấy Hà Hoa, cất bước tiến vào trong rừng.
Ở trong rừng có một cặp mắt giận dữ đang trộm nhìn Thiết Liên Cô và Hà Hoa. Hơn nữa dây cung cũng đang được giương ra chờ đợi họ.
Tên tiểu hài tử tức giận không sao chịu nổi. Hắn đã khổ tâm vậy mà chẳng ai biết đến.
Ngược lại Hà Hoa tự nhiên được tôn dương, và trở thành nữ anh hùng đã quên mình cứu người.
Chỉ có cách giết chết Hà Hoa, tên tiểu hài tử mới mong trút giận được.
Nhưng trong khi hắn vừa tính ra tay, đột nhiên hai má đỏ bừng lên, vội vàng thâu cung lại quay mặt thối lui.
Tại sao hắn lại đột nhiên thay đổi ý định?
Nói ra thật buồn cười. Hóa ra hắn nhìn thấy Thiết Liên Cô đang cởi quần cho Hà Hoa...
Danh y linh dược, quả nhiên cũng không ngoài phàm tục.
Khi Thiết Liên Cô dẫn Hà Hoa quay trở lại. Lúc ấy Hoắc Vũ Hoàn cũng đã tỉnh.
Mọi người thấy vậy không khỏi vui mừng.
Hàn Văn Sanh thuật lại mọi chuyện kể từ khi chia tay ở Lão Nha lãnh. Ngay trong hôm Hoắc Vũ Hoàn và Hà Hoa rời khỏi Đồng Nhơn huyện. Mọi người cùng lập tức lên đường đuổi theo sau. Thời gian chậm hơn khoảng nửa ngày. Nhưng không ngờ lại xảy ra việc động trời đến thế.
Chất độc trong người của Hoắc Vũ Hoàn vừa mới được tống ra ngoài, cho nên cơ thể còn rất suy yếu. Sau khi Vũ Hoàn biết được tánh mạnh của mình là do Hà Hoa mạo hiểm cứu sống, Vũ Hoàn không khỏi cảm động lắc đầu nói:
- Bé con! Cháu tại sao phải mạo hiểm như vậy cơ chứ? Lỡ như cứu không được bá bá, há không phải liên lụy đến cháu hay sao?
Hà Hoa đứng cúi đầu im lặng. Không biết cô bé cảm thấy khó trả lời, hay là đang thầm tự trách mình.
Ánh mắt của Vũ Hoàn từ từ di chuyển về Thiết Liên Cô. Đột nhiên hai mày của Vũ Hoàn hơi chau lại, dường như có vẻ tức giận, rồi chậm rãi nói:
- Một đứa trẻ mà còn dám quên mình cứu người. Ngược lại người lớn cớ sao lại có tâm nhỏ nhen, hẹp hòi? Như vậy tự mình không cảm thấy hổ thẹn sao?
Câu nói này rõ ràng là muốn ám chỉ Thiết Liên Cô. Mặt nàng bỗng chốc đỏ bừng lên, đứng cúi đầu im lặng không nói gì.
Hàn Văn Sanh liền vội chen vào:
- Đại ca! Việc này cũng không thể hoàn toàn trách Cửu muội...
Không đợi cho Hàn Văn Sanh nói hết câu, Hoắc Vũ Hoàn vội cắt ngang:
- Đương nhiên là không thể hoàn toàn trách một mình Cửu muội. Các ngươi làm sư huynh cũng không biết tận lực hết trách nhiệm của mình. Ta và tam đệ vừa vắng mặt là các ngươi đã làm bậy rồi.
Hàn Văn Sanh vừa mới mở miệng, liền bị Hoắc Vũ Hoàn mắng cho một trận, cho nên lão không dám nói nữa, mà chỉ ngầm nháy mắt cho Mạnh Tôn Ngọc.
Mạnh Tôn Ngọc muốn khuyên giải Hoắc Vũ Hoàn, nhưng lại không biết phải nói thế nào cho đúng. Chàng đằng hắng một tiếng lấy can đảm, nói:
- Hoắc đại ca! Xin đại ca hãy nghe vài lời của tiểu đệ. Thật ra các huynh đệ đối xử rất tốt với hai sư huynh muội của tiểu đệ. Nguyên nhân của sự việc này hoàn toàn là do sư muội không đúng...
Hoắc Vũ Hoàn xua tay nói:
- Vấn đề ở đây không phải là ai đúng ai sai. Thiên hạ thường nói: "Lớn nhỏ phải có thứ lớp, chủ khách phải có khác biệt." Huynh đệ Hoàn Phong thế thiên hành đạo trên giang hồ, điều tối quan trọng chính là biết lễ và phân biệt được đâu là đạo nghĩa. Nếu như ngay cả lễ nghĩa mà còn không coi trọng, vậy há chẳng phải giống bọn cường đạo ỷ thế hiếp người sao?
Mạnh Tôn Ngọc hoảng hốt nói:
- Hoắc đại ca nói thế, tiểu đệ và sư muội không sao yên tâm được.

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 93
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com