watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
22:29:5129/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Ngọ Dạ Lan Hoa - Cổ Long - Trang 16
Chỉ mục bài viết
Ngọ Dạ Lan Hoa - Cổ Long
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Tất cả các trang
Trang 16 trong tổng số 26



Hồi 8-3

Cuộn giấy này có tài liệu về ba người, ba người đàn bà, thần bí như nhau, đẹp như nhau, có quan hệ vô cùng mật thiết như nhau với chiến dịch lần này.
Người đầu tiên chính là...
Tên họ là Lang Cách Ty.
Biệt hiệu là Lang Lai Cách Cách.
Nữ, hai mươi lăm tuổi, lai người Ba Tư, chưa có chồng.
Cha: Lang Ba, thương gia Ba Tư, qua lại ty lộ buôn bán, vào quan ba mươi năm sau giàu có vô cùng, nghe nói có năm buôn bán lời đến hai ngàn bảy trăm lượng vàng.
(Chú: Món vàng này, đến nay không biết ở dâu, cũng không thấy ra khỏi Trung thổ bao giờ)
Mẹ: Hoa Phụng Lai, người Tô Châu, danh kỹ ở Giang Nam, thân hình rất cao, tinh thâm nội công, nổi danh “Bạch Bố Yêu Đái”.
(Chú: Bạch Bố Yêu Đái, ý nói là toàn thân bà ta mềm mại như không có xương, có thể giống như giải thắt lưng, quân chung quanh người mình)...
Người viết tài liệu này, đối với cách dùng văn tuy không lấy gì làm cao minh, nhưng có một cái thú vị riêng, có thể làm đàn ông đọc mỉm cười trong bụng.
Nhưng nhìn ánh mắt của vị cô nương chân dài kia, lại là một chuyện khác.
Gương mặt cô đã xanh lè ra, nhưng cô vẫn còn muốn đọc tiếp.
Lang Cách Ty lúc lên ba tuổi bèn được cha đem về lại Ba Tư.
Lang Ba về nước rồi, dâng lên đồ trân bảo ngoạn vật ở Trung thổ, bảy mươi hai thứ, được thái quân sủng, ra vào cung đình, Lang Cách Ty mười một tuổi, làm nghĩa nữ dưới gối của ái phi của thái quân Ba Tư.
Cùng năm đó, Hoa Sơn kiếm phái của Trung thổ do vấn đề tranh chấp môn hộ đánh nhau một trận đẫm máu, Thanh Cô là một trong ba tay đại cao thủ phẫn hận quá bỏ môn phái, đem nữ đồ bốn người qua Ba Tư, cũng được ái phi của thái quân lấy lễ mời lại, vào trong cung làm nữ quan.
Cùng năm đó, Lang Cách Ty bái Thanh Cô làm thầy, tập luyện kiếm pháp Hoa Sơn, bởi tay chân dài, phản ứng cực nhanh, vì vậy học kiếm lại càng tiến triển.
(Chú: Lang Cách Ty trưởng thành rất sớm, không giống con gái xứ Trung thổ) Cô gái chân dài đỏ mặt lên.
Cô không sợ lõa thể đối diện với người đàn ông nào, bởi vì cô vốn chẳng màng gì đến họ.
Nhưng cô phát giác ra đời tư của mình bị người ta biết nhiều như vậy, cô phải màng tới.
Thậm chí cô còn nghi ngờ, lúc mình đang đối diện với tấm gương, làm những thứ động tác đó, gã đàn ông này có biết rõ ràng không, mà cô thì ngay cả gương mặt người đàn ông này ra sao, cô còn chưa thấy, thậm chí ngay cả bàn tay cũng chẳng thấy.
... Ánh mắt của nhà sư khổ hạnh, có lúc lại giống như một tấm gương.
Vạch đời tư người khác ra là một chuyện ai ai cũng thù hận, đại khái chuyện đó ai ai cũng hiểu rõ ràng.
Người chuyên môn dùng thủ đoạn vạch đời tư người khác ra để mong đạt được mục đích của mình, là hạng người ai ai cũng chán ghét nguyền rũa, mọi người ai ai cũng hiểu được điều đó.
Trong lòng Lang Cách Ty tuy đang tràn đầy thống khổ và nhục nhã, nhưng cô vẫn cứ đọc tiếp.
Tuy tài liệu liên quan đến cô tới đây đã chấm dứt, cô còn muốn đọc tiếp.
Bởi vì nhà sư khổ hạnh nói cho cô biết :
- Những tài liệu phía dưới, nói về hai người khác, có lẽ cô không muốn đọc tiếp, bởi vì cô không quen biết với họ, cô cũng chưa nghe qua tên họ bao giờ.
Y nói :
- Nhất định cô sẽ cảm thấy, cô và hai người đó, hoàn toàn không có tý liên quan gì với nhau.
Sự thật cũng đúng là vậy.
- Nhưng cô nhất định phải xem tiếp.
Nhà sư khổ hạnh nói cho cô biết :
- Bởi vì hai người đàn bà cô hoàn toàn không quen biết đó, thật ra lại có liên hệ với cô.
Thậm chí y còn cưỡng điệu :
- Ta có thể bảo đảm, cô sẽ vĩnh viễn không thể nào ngờ được cô có liên hệ mật thiết với bọn họ đến đâu.
Vì vậy Lang Cách Ty nhất định phải đọc tiếp, cô đọc qua cái tên đầu tiên, cái tên cô chưa hề thấy lần nào.
Người này họ Tô, tên là Tô Bội Dung.
Nhà sư khổ hạnh quả thật không hề gạt cô, bởi vì quả thật cô không thể ngờ tới người đàn bà có tên là Tô Bội Dung này, lại là...
Họ tên: Tô Bội Dung.
Biệt hiệu: Tô Tô.
Nữ, hai mươi ba tuổi.
Cha: Tô Thành, vừa có tên là Vĩnh Thành, vừa có tên là Vô Khi, vừa có tên là Bất Biến, vừa có tên là Nhất Tín, giang hồ gọi y là “Ngật Khuy Tựu Thị Trạm Tiện Nghi”, Tô Ngật Khuy.
(Chú: vừa thành thực, vừa thủ tín, vừa chịu thiệt thòi, có phải là một người tốt không nhĩ? Cái người này, quả là quá tốt)...
Cái điểm này thật ra không cần phải chú giải rõ ràng, bởi vì cái vị Tô tiên sinh này, bình sinh không hề bị thiệt thòi lần nào, chính là cái ý nghĩa của câu “ngật khuy tựu thị trạm tiện nghi” (thiệt thòi chính là chiếm tiện nghi), chỉ bất quá là nói rằng, người khác mà đụng phải y là nhất định sẽ chịu thiệt thòi, người khác thì chịu thiệt thòi, còn chiếm tiện nghi chính là y.
Trong đời của Tô tiên sinh, đi hết nam bắc, người biết y cũng không biết là bao nhiêu, có thể không bị y chiếm tiện nghi, e rằng ngay cả một người cũng không có.
Một người như vậy, đàn bà bị y gạt vào tay dĩ nhiên là cũng không ít, nhưng người sinh cho y đứa con gái tên là Tô Bội Dung, lại là một người đàn bà đặc biệt nhất.
Bởi vì cái vị nữ sĩ này, cũng giống hệt như y, cũng làm nghề gạt gẫm, đàn ông bị bà ta gạt, nhất định không thể nói là ít hơn y.
Tên của vị nữ sĩ này, lại chính là Hoa Phụng Lai, phía dưới tài liệu ký tải, đều giống với bên trên.
Lang Cách Ty rốt cuộc đã hiểu ra tại sao nhà sư khổ hạnh nhất định muốn cô đọc tiếp phần tài liêu phía sau.
... Người đàn bà vốn hình như chẳng có tý liên hệ gì đến cô, lại là chị em đồng mẹ khác cha với cô.
Còn người đàn bà nữa lại có liên hệ gì đến cô?
Lang Cách Ty không phải là kẻ ngu, tuy tứ chi cô rất phát đạt, đầu óc cô không chậm tý nào, phản ứng của cô thông thường đều nhanh hơn người khác chút đỉnh, dĩ nhiên cô đã tưởng tượng tới được, người đàn bà thứ ba trong cuộn giấy này có liên hệ gì đến cô.
Quả nhiên cô nghĩ không sai tý nào, người đàn bà thứ ba quả nhiên là :
Họ tên: Lý Lam Tụ.
Biệt hiệu: Tụ Tụ.
Nữ, hai mươi mốt tuổi.
Cha: Lý Lam Sam, mười ba tuổi đậu tú tài, mười sáu tuổi đổ cử nhân, “Lam Sam tài tử” nổi danh học lâm, nhưng lại vô duyên với tiến sĩ, nhưng vừa đến năm mười chín tuổi đã là tay danh kiếm đệ nhất trong các đệ tử tục gia mới lên của phái Vũ Đương, “Lam Sam kiếm khách, Kiếm nhu Nam Sơn, Thái Cúc đông ly, du nhiên nhi kiến”. Lấy thứ kiếm pháp du du nhiên đó, trong một năm đã thắng luôn mười chín trận.
(Chú: Có điều cái vị tài tử kiếm khách văn vũ song toàn này lại chết quá sớm, chính vào lúc thanh danh của y đã đạt đến đăng phong năm đó, y bèn chết đi) Năm đó cũng chính là năm y lấy vợ sinh đứa con gái, con gái của y còn đang nằm trong nôi, y đã chết dưới lưỡi kiếm của Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng.
Năm đó, y mới có hai mươi tuổi.
Năm đó, cũng chính là lúc thanh danh của y và Sở Lưu Hương đang bắt đầu được giang hồ chú ý.
Năm đó, Sở Lưu Hương mới mười mấy tuổi, Tô Dung Dung, Tống Điềm Nhi, Lý Hồng Tụ cũng chỉ mới là thiếu nữ.
Năm đó, lúc nguyên đán, Hỗ Thiết Hoa đang thi uống rượu với người ta, đã có thể một hơi uống tới hai mươi tám thăng hoàng tửu.
Năm đó, người bạn nữa của Sở Lưu Hương là Cơ Băng Nhạn, đã kiếm được một trăm vạn lượng đầu tiên trong đời y.
... Không phải là đồng là thiết, mà là bạc, bạc ròng trắng ngần.
... Năm đó dĩ nhiên cũng là năm Lý Lam Tụ ra đời, mẹ của cô dĩ nhiên chính là :
Mẹ: Hoa Phụng Lai, người Tô Châu, danh kỹ Giang Nam...
Lang Cách Ty chẳng cần phải đọc thêm, tài liệu phía sau, cô chẳng cần phải đọc cũng có thể suy đoán ra được.
Lý Lam Tụ vốn là người hoàn toàn không một chút liên hệ gì đến cô dĩ nhiên cũng là chị em cùng mẹ khác cha với cô.
... Cô bỗng cảm thấy thật buồn cười, không những vậy, cô còn bật cười lên, cười cơ hồ muốn khóc cả lên.
Nhà sư khổ hạnh nảy giờ vẫn đang chăm chú nhìn cô, đợi cô cười xong rồi, mới hững hờ nói :
- Lệnh đường là một người đàn bà thật đặc biệt, những người đàn ông bà ta biết cũng rất đặc biệt, có thể làm bà ta sinh con cho, dĩ nhiên phải là đặc biệt lắm.
Nhà sư khổ hạnh nói :
- Vì vậy ba chị em của cô, không những kế thừa được cái thông minh và xinh đẹp của bà ta, ít nhiều cũng kế thừa được một chút cá tính của phụ thân nữa.
Y nói giọng rất ôn hòa, không có chút gì là giễu cợt, nhưng lại làm cho một người thông minh nghe khó chịu chết đi được.
Lang Cách Ty đã có cảm giác đó, bởi vì cô biết những điều y sẽ nói ra đây đều là lời nói thật.
Mà lời nói thật vẫn thường thường tổn thương hơn lời nói dối.
- Dĩ nhiên cô biết Tô Tô là một trong hai người mà ta đã đặc biệt phái lại chiếu cố cho Mộ Dung công tử.
Nhà sư khổ hạnh nói.
- Đúng vậy.
Lang Cách Ty thừa nhận :
- Tôi biết.
- Vậy thì, tôi nghĩ chắc cô nhất định cũng biết, cô ta là người đã giết Liễu Minh Thu.
- Đúng vậy.
- Liễu Minh Thu tung hoành giang hồ, trăm trận gian khổ, vào sống ra chết, kinh nghiệm đã đến mức lão luyện, tại sao lại bỏ thân dưới tay một đứa con nít?
Nhà sư khổ hạnh hỏi.
- Bởi vì y hoàn toàn không đề phòng đến cô ta.
Nhà sư khổ hạnh lập tức lại hỏi :
- Nếu cô ta đã có y giết y, hạng người như Liễu Minh Thu làm sao lại không nhìn ra được?
Lang Cách Ty trầm ngâm, bởi vì cô biết câu trả lời của nhà sư khổ hạnh.
- Tô Tô có khả năng làm cho Liễu Minh Thu hoàn toàn không đề phòng đến cô, chỉ vì cô có cái cá tính của cha cô.
... Cái cá tính của một gã bịp bợm có thể làm cho người khác bị gạt lúc nào mà không hay.
- Cô có thể tưởng tượng được, Tô Thành ngoài mặt xem ra nhất định là một người vừa thành thực vừa chất phác vừa lại chịu thiệt thòi, không những vậy còn hay bị người khác ăn hiếp áp bức.
Nhà sư khổ hạnh nói :
- Tô Tô dĩ nhiên cũng giống như vậy.
... Đúng vậy, Tô Tô xem ra có vẻ không những vừa ngoan vừa ôn nhu, mà còn thành thực biết nghe lời, mình kêu cô ta làm gì, cô làm như vậy, chỉ bất quá trong lòng cô đang nghĩ gì, chẳng ai hay biết, không những vậy, bất kể trong lòng cô đang nghĩ gì, cô đều làm được cả.
- Những người có cái cá tính đó không nhiều.
Nhà sư khổ hạnh nói :
- Hạng người đó, lúc muốn giết ai, sẽ chẳng có chút ngần ngại gì, giết rồi có thể sẽ vì người đó mà rơi lệ.
Nhà sư khổ hạnh nhàn nhã nói :
- Chính vì ta thấy được cái cá tính đó, mà Liễu tiên sinh mới phải chết.
Lúc y nói câu đó, thái độ của y thậm chí còn lộ ra cái vẻ đắc ý mà y chưa từng bao giờ để lộ ra.
Lang Cách Ty hiểu được điều đó.
Đặt được Liễu Minh Thu vào chỗ chết, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng, thấy được cái cá tính của Tô Tô, lại càng không phải là chuyện dễ.
- Hoàn cảnh của Tụ Tụ, đại khái cũng giống giống vậy.
Nhà sư khổ hạnh nói :
- Cô ta dĩ nhiên cũng có một cá tính không giống người thường.
- Cái cá tính của cô ta, dĩ nhiên cũng bị ông lợi dụng được, vì vậy ông mới nghĩ đến cô ta.
- Đúng vậy.
- Cá tính của Tô Tô là gạt gẫm, còn cá tính của Tụ Tụ là gì?
Lang Cách Ty hỏi :
- Chiến dịch lần này, cô ta có chỗ nào có giá trị?
Nhà sư khổ hạnh trả lời cô câu hỏi đầu tiên :
- Cá tính của Tụ Tụ là “chết”, cũng giống như cha của cô ta vậy, tùy thời tùy lúc đều chuẩn bị chết, tùy thời tùy lúc đều có thể chết được.
- Có phải vì bọn họ vốn không sợ chết?
- Đúng vậy.
Nhà sư khổ hạnh nói.
Nhưng y lại lập tức giải thích lần nữa :
- Không sợ chết cũng không nhất định là tuyệt đối.
- Tôi không hiểu cái ý nghĩa trong câu ông nói.
- Cái nghĩa không sợ chết, cũng có rất nhiều cách giải thích không giống nhau.
Nhà sư khổ hạnh nói :
- Chỉ bất quá ta chỉ cần nói hai cách là cũng đủ quá rồi.
Nếu Lang Cách Ty hỏi y :
- Hai cách gì?
Câu hỏi ấy vốn không cần phải hỏi, cho dù cô đối với chuyện đó có hiếu kỳ đến đâu, cô cũng không cần phải hỏi.
Bởi vì cô không hỏi, đối phương cũng sẽ trả lời :
- Đa số chuyện trong thế giới này, chung quy có thể phân làm hai loại, chỉ bất quá cách phân loại có chỗ khác nhau thế thôi.
- Sao?
- Cũng như nói là, người cũng có nhiều hạng. Cũng có người muốn phân ra làm sáu bảy tám hạng.
Nhà sư khổ hạnh nói :
- Nhưng nếu cô đem ra thật sự phân loại một cách nghiêm túc, người chỉ có hai hạng.
Y lại ráng cưỡng điệu :
- Hạng thì tuy chỉ có hai, cách phân loại thì lại có rất nhiều.
- Cũng như nói là, cô có thể phân con người ra làm hai hạng, hạng xấu và hạng tốt, cũng có thể phân ra thành người chết người sống, đàn ông đàn bà, thông minh ngu ngốc.
- Bất kể cô dùng phương pháp nào để phân loại, cô đều có thể bao quát hết tất cả vào trong đó.
- Có những hạng người bình thời rất sợ chết, nhưng đến lúc thực sự sống chết đến nơi, phải làm một quyết định, thì thường thường lại có thể quên sống mà giữ tròn tiết nghĩa, thậm chí có thể vì người khác mà hy sinh chính mình.
Nhà sư khổ hạnh nói :
- Dĩ nhiên, đó là một trong những hạng “không sợ chết”.
- Đúng vậy.
- Còn có một hạng người, vốn không hề sợ, vốn không coi sống chết ra gì cả, bởi vì họ vốn xem sống chết rất là nhẹ, chuyện trong thế gian, toàn bộ không đáng cho họ để ý đến!
- Lý Lam Sam là hạng người như vậy?
- Đúng vậy.
Nhà sư khổ hạnh nói :
- Con gái của y cũng vậy.
- Chính vì cô ta có cá tính đó, mà cô ta mới dám theo Mộ Dung công tử nhảy vào ánh lửa như một con thiêu thân.
- Đại khái có thể nói là như vậy.
- Nhưng tôi không hiểu tại sao ông nhất định muốn cô ta đi theo Mộ Dung công tử, tại sao lại đi hao phí bao nhiêu đó sức người tài của tìm cô ta?
Lang Cách Ty hỏi :
- Trong chiến dịch này, cô ta có tác dụng gì?
Nhà sư khổ hạnh trầm ngâm một hồi thật lâu, rồi nói từng tiếng một :
- Trong chiến dịch này, địa vị của cô ta không dưới Mộ Dung công tử.
Lang Cách Ty lộ vẻ rất kinh ngạc, cô vẫn cứ nghĩ Mộ Dung công tử là trung tâm hoạt động trong chiến dịch.
Ánh mắt đượm ba phần yêu ma ngụy dị của nhà sư khổ hạnh lại biểu lộ ra ngoài.
- Cái điểm đó dĩ nhiên tuyệt đối là cơ mật, vì vậy mà ta phải chờ đến bây giờ mới nói cho cô biết.
Lang Cách Ty yên lặng chờ y nói tiếp, ngay cả hơi thở hầu như muốn ngừng lại.
-... Cái điểm cơ mật nhất ở chỗ nào nhĩ?
- Dĩ nhiên là cô biết bên cạnh Sở Lưu Hương lúc nào cũng có ba cô con gái vô cùng thân cận với y, một người họ Lý, một người họ Tống, một người họ Tô.
- Dĩ nhiên là tôi biết.
Lang Cách Ty nói :
- Không biết đến ba người đó, e rằng trong thiên hạ không có mấy người.
Điều đó là sự thật.
Lý Hồng Tụ nghe nhiều nhớ dai, đối với các môn phái trong thiên hạ, cao thủ và vũ công, biết rõ như trong lòng bàn tay, đối với sự tích và kinh nghiệm lịch lãm của bọn họ cũng nhớ rõ ràng vô cùng, nếu Hương Soái hỏi cô :
- Đệ nhất cao thủ của phái Hoa Sơn là ai? Giết người lần đầu tiên năm nào?
Người bị giết là ai? Dùng chiêu thức gì?
Lý Hồng Tụ ngay cả suy nghĩ cũng chẳng thèm suy nghĩ, cô đã trả lời ngay ra đó, thậm chí còn có thể nói hết ra người đó xuất thân thế gia nào, tính cách khuyết điểm ra sao. Thậm chí cô còn có thể nói được người đó trong ngày nào giờ nào, ở hoàn cảnh nào xuất thủ.
Không những cô ráng tự mình nhớ, cô còn bắt Sở Lưu Hương cũng nhớ.
... Giữa đêm khuya, dưới ánh đèn, thêm trầm vào lò hương cho Sở Lưu Hương, cô bắt y phải nhớ.
Trong chốn giang hồ, kẻ thù địch lúc nào cũng chung quanh, sát thủ tứ bề, nếu mình hiểu thêm được người nào, thì người đó sẽ giảm bớt đi sự uy hiếp mình phải chịu đựng.
... Nếu mình hiểu được hoàn toàn một người nào rồi, người đó có còn gì để uy hiếp mình được hay không?
Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng, câu ấy được truyền lại từ ngàn xưa đến giờ, cũng phải có cái đạo lý hay ho của nó.
Vì vậy mà cô nhất định bắt Sở Lưu Hương phải nhớ hoàn toàn trong đầu những sự tích, chiến tích của những người rất thành công, và những người đang thành công bỗng dưng bị thất bại.
Bởi vì tình cảm của cô đối với Sở Lưu Hương không giống người khác.
... Nếu chỉ bất quá là tình cảm anh em, thì đó cũng là tình cảm không giống như người khác! Nếu chỉ bất quá là tình bạn bè, thì đó cũng là tình cảm không giống như người khác.
Vì vậy cô hy vọng Sở Lưu Hương vĩnh viễn là người chưa hề bại trận.
Dù có bại, cũng phải trong cái bại cầu cái thắng. Không bao giờ thỏa hiệp, vĩnh viễn không bao giờ nhượng một tấc một phân.
Làm được cho Sở Lưu Hương bao nhiêu đó chuyện, Lý Hồng Tụ dĩ nhiên phải là một người đàn bà cực kỳ thông minh.
Quan trọng nhất là, những chuyện cô làm cho Sở Lưu Hương, đều có một chỗ tương đồng.
... Không bị thất bại.
Chết được, thất bại không được.
- Mỗi người trong đời phải chết một lần, nhưng có những người có thể cả đời không bao giờ bại trận lần nào.
Nhà sư khổ hạnh nói :
- Lý Hồng Tụ muốn Sở Lưu Hương làm một người như vậy.
Sống mãi không làm được, nhưng bất bại có thể cầu được.
- Vì vậy cô cũng là người không sợ chết, lúc cô đang làm những chuyện đó cho Sở Lưu Hương, là cô đã có cái cá tính đó.
Lang Cách Ty trầm mặc một hồi thật lâu mới nói :
- Tôi hiểu.
Thật ra, cô chưa hiểu được hết rõ ràng.
... Lý Hồng Tụ, Lý Lam Tụ, giữa hai người đó phải chăng cũng có một sự liên hệ thần bí nào đó? Liên hệ gì? Lý Lam Sam là gì của Lý Hồng Tụ?
Những cái tên đó dĩ nhiên không chừng chỉ bất quá là một chuyện xảo hợp, trên thế giới này có biết bao nhiêu người cùng tên cùng họ?
... Nhưng trong những cá tính của bọn họ, tại sao cũng có một thứ cá tính tương tựa như vậy?
- Bất kể ra làm sao, Lý Hồng Tụ là một người đàn bà vô cùng kiên cường dũng cảm, nếu Sở Lưu Hương phải xông vào chỗ chết, cô cũng nhất định sẽ xông vào theo.
Nhà sư khổ hạnh nói :
- Cho dù có biết là chết chắc cũng xông vào.
- Đúng vậy.
Lang Cách Ty nói :
- Tôi cũng tin rằng cô ta sẽ làm như vậy.
Ánh mắt cô hướng về phương trời xa xa, trong ánh mắt đó hình như có một người.
Người này không phải là Lý Hồng Tụ, mà là một người đàn bà áo trắng đang đứng cô đơn một mình bên chiếc kiệu nhỏ.
Cô rất muốn đi thẳng vào chính giữa vấn đề, muốn hỏi thẳng nhà sư khổ hạnh!
- Lý Lam Tụ trong chiến dịch này có tác dụng gì? Cô có liên hệ gì với Lý Hồng Tụ?
Cô còn chưa mở miệng, nhà sư khổ hạnh đã đổi đề tài câu chuyện qua Tống Điềm Nhi.
Tống Điềm Nhi là một cô bé cũng rất tuyệt, mới xem ra cô có vẻ ngu ngu sao đó; chuyện gì cũng không màng không để ý, chuyện gì cũng không để vào lòng, không những vậy còn rất dễ thỏa mãn, có lúc cô cũng hy vọng ngày sinh nhật của mình sẽ có một vị vương tử nào đó lại tặng cho mình một tòa thành trì.
Nhưng nếu quả có người một ngày nào đó lại đưa cho cô một tấm bản đồ vẻ tòa thành trì đó, cô đã quá sung sướng rồi. Tri túc sẽ vui mãi, bởi vậy, ngày nào cô cũng sung sướng sống qua ngày đó, cười ngọt ngào, cười ngọt ngào với bạn. Chỉ với bạn, không với người nào khác.
... Nếu bên mình bạn có một cô con gái như vậy, bạn thử nói xem, bạn có sung sướng hay không?
Không những vậy, cô còn biết nấu ăn.
Cô là người Ngũ Dương Thành, Dương Thành tức là Quảng Châu, “ăn ở Quảng Châu”, ai ai cũng biết.
Vì vậy cô cũng thích ăn, không những vậy, còn thích người khác ăn đồ cô nấu.
... Người ham ăn đều như vậy.
Vì vậy cô nhất định phải nấu ăn, không những vậy, còn nấu rất ngon, ngay cả Sở Lưu Hương là người ham ăn kén chọn như vậy, đối với các món ăn cô nấu trước giờ y chưa phàn nàn qua lần nào.
Thậm chí y còn nói với bạn bè nghe, ngay cả lúc Vô Hoa hòa thượng còn chưa chết, tự tay làm đồ chay, cũng không bì được với món La Hán Trai của Tống Điềm Nhi. Các tay danh trù trong thiên hạ, có mấy ai bì lại được với cô?
... Muốn nắm lấy trái tim của đàn ông, cách nhanh nhất là đi qua dạ dày.
Đàn ông ai ai cũng tham ăn, nếu bên cạnh y có một người đàn bà như vậy, thì có lấy roi đuổi đi, y cũng chẳng chịu đi.
Cô bé này vẫn luôn luôn bên cạnh Sở Lưu Hương, ngày nào cũng vậy, giờ nào phút nào cũng thế, nhưng cái vị Sở đại gia của chúng ta, ánh mắt hình như chưa từng nhìn thấy cô bao giờ.
Y chỉ thấy món ăn cô nấu, y không thấy người nấu ăn, thậm chí ngay cả cặp đùi thuôn dài rắn chắc sạm màu cổ đồng đó, y cũng chẳng thấy, quả thật là tức muốn chết người đi được.
Kỳ quái là, cái vị đại tiểu thơ họ Tống chúng ta hình như chẳng có tý gì là phật lòng cả. Mỗi ngày cô vẫn đều vui vẻ vô cùng. Thậm chí còn sung sướng vui vẻ hơn Lý Hồng Tụ và Tô Dung Dung nhiều lắm.
Trong ba cô con gái đó, người không sung sướng chỉ e là Tô Dung Dung.
Có người nói, trong ba cô con gái, Tô Dung Dung là người đẹp nhất, có người nói người ôn nhu nhất cũng là cô, cũng có người nói, Sở Lưu Hương thích nhất là cô.
Những điều đó tôi đều không dám xác nhận.
Tôi chỉ dám xác nhận là trong bọn họ, người không được sung sướng nhất là cô.
... Có phải là con gái càng thông minh càng xinh đẹp thì lại càng không vui vẻ?
Tô Dung Dung vô cùng thông minh không nghi ngờ gì cả.
Cô phụ trách chuyện kế hoạch, cô làm cho Sở Lưu Hương một căn phòng bằng kính, kiếm cho Sở Lưu Hương vô số những chiếc mặt nạ da người chế tạo vô cùng tinh xảo, và vô số những đồ hóa trang dịch dung không đâu mua được.
Chính cô cũng rất tinh thông thuật dị dung, để Sở Lưu Hương có thể tùy thời tùy lúc hóa trang thành các loại gương mặt khác nhau mà qua lại trong chốn giang hồ.
“Thiên biến vạn hóa, du hốt lai khứ, kim tại Hà Tây, minh đáo Hà Bắc”, cái lãng mạn và thần bí của Sở Lưu Hương, tạo thành cho y một thứ truyền kỳ suốt cuộc đời y đang sống.
Những thứ hình tượng đó, chính là do một tay cô làm ra.
Tô Dung Dung không những ôn nhu chiều chuộng, cô rất hiểu tính người.
Sinh hoạt hàng ngày của Sở Lưu Hương, ăn uống ngủ nghê, đều là do cô lo liệu.
Hương Soái có thể nói là một người vô cùng độc lập, nhưng y cũng đã từng thú thật với bạn thân của mình :
- Tôi có thể không có gì cũng được, nhưng nếu không có Dung Dung, tôi thật không biết làm sao bây giờ.
Do đó có thể thấy tình cảm của y với cô, và y rất ỷ lại vào cô đến chừng nào, chỉ bất quá, cô vẫn còn chưa sung sướng.
Bởi vì cô biết, y vần chưa hoàn toàn thuộc về cô. Cái cô muốn là một người đàn ông hoàn toàn thuộc về cô.
Cô hoàn toàn thuộc về y, y cũng phải hoàn toàn thuộc về cô.
Dĩ nhiên y không thể là một hạng người như vậy.
Sở Lưu Hương thuộc về mọi người, y là một thần tượng để các thiếu niên nhiệt tình sùng bái, y là một người bạn các tay giang hồ hảo hán muốn kết giao, y là người tình của những người thiếu phụ ai oán trong phòng khuê, y là vương tử của các cô gái đang dậy thì, và cũng là người nữ tế lý tưởng nhất trong đầu các bà có con gái sắp lấy chồng.
Vì vậy Dung Dung không thể nào sung sướng được.
Vì vậy cô thường thường hay nghĩ ra vài “Xảo kế” để làm Sở Lưu Hương lên ruột, thậm chí còn không ngại để đối đầu của Sở Lưu Hương bắt trói đem đi.
Vì vậy trong giang hồ mới không thiếu kẻ cho rằng cô là người đàn bà hồ đồ, chuyện gì cũng xé nhỏ ra to.
... Một người đàn bà yêu muốn choáng váng, thì lúc nào cũng muốn dùng một chút âm mưu và thủ đoạn vặt vãnh nào đó để gạt người đàn ông họ yêu, gạt chút thôi, giảo hoạt chút thôi, đe dọa chút thôi, và ngọt ngào gấp ba.
Chỉ bất quá cái cách cô dùng còn xảo diệu hơn đại đa số người đàn bà trên thế giới này chút đỉnh thế thôi.
Nhưng cô không làm cái chuyện dồn một người nào không oán không cừu gì với cô vào một rảnh mương nào đó chết dí.
Cô làm không được, cô không nỡ.
Cô không thể nào nhẫn tâm làm những chuyện mà Tô Tô tùy thời tùy lúc đều có thể làm được trong chớp mắt.
Nhưng từ một phương diện khác nhìn lại, giữa bọn họ có phải cũng có những điểm tương đồng trong đó?
... Bọn họ có phải có cái cá tính, nửa vô tình nửa cố ý đi gạt gẫm người khác?
Cái ghế ấy tuy rộng rãi vô cùng, chỉ tiếc là rộng, chưa chắc đã là thoải mái.
Một chiếc ghế làm bằng gỗ hay đá vừa lạnh vừa cứng, bất kể nó có rộng bao nhiêu lớn bao nhiêu, một người đàn bà khỏa thân ngồi trong đó đều sẽ không cảm thấy thoải mái.
Hiện tại, dáng điệu của Lang Cách Ty chẳng còn tý gì gọi là thoải mái nữa, thậm chí ngay cả một chút dáng điệu công chúa cũng không còn thấy đâu.
Thậm chí cô đã bắt đầu co hai bắp đùi dài thật dài của cô vào với nhau.
Nhà sư khổ hạnh nảy giờ vẫn quan sát cô rất kỹ càng, cũng giống như một đứa bé đang quan sát một con côn trùng rất hiếm có mà y vừa bắt được.
... Mắt y nhìn thấy là một tấm thân của người đàn bà có thể làm sôi động tình dục người đàn ông lên, nhưng trong mắt y hoàn toàn không có tình dục.
Bởi vì mắt y đang nhìn lúc này, không phải là tấm thân của cô, mà là tâm hồn của cô.
Cái tâm của cô dĩ nhiên đã bị y nhìn xuyên qua, cũng như dĩ nhiên là cô đã thấy xuyên qua được cái liên hệ thần bí mà đặc biệt giữa Tô Dung Dung và Tô Tô, Lý Hồng Tụ và Lý Tụ Tụ vậy, bởi vì giữa bọn họ, quả thật có một cá tính tương đồng.
Nhà sư khổ hạnh dĩ nhiên cũng biết rõ điểm đó, vì vậy y dùng một cách thật trực tiếp để nói cho cô biết :
- Lý Hồng Tụ và Tụ Tụ, cá tính như nhau, bọn họ đều có cái tính cách “khinh sinh trọng nghĩa”.
Y giải thích :
- Không chừng bọn họ không trọng nghĩa, bởi vì đàn bà thường thường không có bao nhiêu nghĩa khí.
Nhà sư khổ hạnh nói :
- Một cô con gái với cô con gái mà có nghĩa khí nhiều quá, cô ta sẽ mất đi ái tình còn đâu.
... Nhà sư khổ hạnh này hiểu đàn bà như vậy, quả thật làm cho người ta giật nảy cả mình lên.
Một người nếu ngay cả cái chỗ “trọng nghĩa” còn làm không được, muốn y “khinh sinh”, dĩ nhiên là càng khó hơn.
Nhất là các cô con gái.
Trừ phi cô ta trời sinh ra là đã có cái cá tính vô cùng đặc biệt đó, cái cá tính không sợ chết.
- Đối với đàn bà mà nói, cái cá tính đó rất hiếm thấy, nhưng hai người bọn họ đều có.
Nhà sư khổ hạnh nói :
- Điều đó dĩ nhiên là vì giữa hai người với nhau, có một liên hệ vô cùng mật thiết mà đặc biệt.
Y nói :
- Cũng giống như giữa Tô Dung Dung và Tô Tô có một liên hệ đặc biệt mà thần bí vậy.
- Tôi hiểu.
Lang Cách Ty nói :
- Tôi rất hiểu cái liên hệ ông đang nói đó.
Lần này, câu trả lời của nhà sư khổ hạnh lại càng trực tiếp, y nói :
- Lý Lam Sam chính là người anh chết sớm của Lý Hồng Tụ, Tô Bội Dung là người em đồng cha khác mẹ của Tô Dung Dung.
Nhà sư khổ hạnh cố ý lấy giọng thật hững hờ hỏi Lang Cách Ty :
- Cô nghĩ bọn họ có liên hệ mật thiết với nhau lắm không?
Cái bí mật đó đáng lý ra làm cho người ta phải giật cả mình lên, nhưng Lang Cách Ty hình như không thấy có phản ứng gì.
Một hồi thật lâu, cô mới lấy cái giọng lãnh đạm giống nhà sư khổ hạnh để nói :
- Ông tìm bọn họ nhất định là đã tìm rất lâu rồi, không những vậy, nhất định là tìm rất gian khổ.
- Đúng vậy.
- Nhưng dù có gian khổ bao nhiêu, ông cũng muốn tìm.
Lang Cách Ty nói :
- Bởi vì có hai người bọn họ bên cạnh Mộ Dung công tử, Sở Lưu Hương lại càng không để cho bọn họ chết trong chiến dịch này.
- Đúng vậy.
Nhà sư khổ hạnh nói :
- Chỉ cần y còn chưa chết, y nhất định sẽ xuất hiện.
- Liễu Minh Thu nếu chưa chết, chiến dịch lần này chưa chắc thành công được, Tô Tô giết được Liễu Minh Thu, phải là công lao lớn nhất trong chiến dịch.
Lang Cách Ty nói.
- Phải là vậy.
- Nhưng ông lại nói, lần này địa vị trong chiến dịch của Tụ Tụ, còn trọng yếu hơn hết cả ai.
Lang Cách Ty hỏi :
- Tại sao?
Nhà sư khổ hạnh chăm chú nhìn cô :
- Ta tin là cô phải hiểu ý ta lắm.
Y nói :
- Tôi tin là cô nhất định đã hiểu rồi.
- Đúng vậy, tôi hiểu.
Lang Cách Ty trầm ngâm một hồi thật lâu rồi rốt cục thừa nhận :
- Cái mục đích lớn nhất trong chiến dịch của các người lần này, không phải là muốn biết y sống hay chết, mà là muốn y chết.
- Y nhất định phải chết.
Nhà sư khổ hạnh thừa nhận :
- Chúng ta còn sống đây, y không chết không được.
- Ông có nói, chiến dịch bắt đầu phát động, là Sở Lưu Hương coi như đã chết chắc rồi.
- Đúng vậy.
- Bởi vì chiến dịch này bắt đầu, nếu y không ra tay, thì điều đó biểu thần là y đã chết rồi không nghi ngờ gì nữa.
- Đúng là như vậy.
- Nhưng nếu y còn chưa chết thì sao? Nếu y bỗng trong tích tắc giữa đường tơ kẻ tóc, xuất hiện trên con đường đó, các người dựa vào đâu mà đặt y được vào đất chết?
Lang Cách Ty lãnh đạm hỏi nhà sư khổ hạnh :
- Dựa vào Thiết đại lão bản? Dựa vào những tên tiểu quỷ uốn éo méo mó hình thù như những con rắn kia? Hay là dựa vào cái lão quỷ bán nam bán nữ, nửa người nửa quỷ kia?
Nhà sư khổ hạnh thở ra một hơi, bởi vì y cũng không thể không thừa nhận :
- Nếu dựa vào những người đó mà có thể lấy mạng Sở Lưu Hương trong khoảnh khắc, Sở Lưu Hương đã chẳng là Sở Lưu Hương!
- Nếu vậy, ông dựa vào đâu mà nếu Sở Lưu Hương vừa xuất hiện là sẽ chết chắc?
Lang Cách Ty trả lời cho chính mình câu hỏi đó :
- Ông dám nói được vậy, bởi vì ông đã bày sẵn con cờ Tụ Tụ.
Lang Cách Ty nói :
- Cô ta mới là tay sát thủ tối hậu của các người!
- Không phải là chỉ mình cô ta, mà là Mộ Dung công tử và cô ta.
- Đúng vậy.
Lang Cách Ty nói :
- Chỉ Cần Sở Lưu Hương xuất hiện, bọn họ lập tức sẽ đưa Sở Lưu Hương vào chỗ chết ngay, cũng chỉ có bọn họ mới làm được chuyện đó, bởi vì y vĩnh viễn sẽ không bao giờ ngờ được hai người đó mới là người giết y.
Nhà sư khổ hạnh bỗng bật cười lên, ngay cả ánh mắt ác độc đó đã lộ đầy vẻ cười cợt.
- Lang Lai Cách Cách, cô thông minh thật, thật tình cô còn thông minh hơn tôi tưởng tượng nhiều lắm.
Cái điểm đó mới là trọng yếu nhất.
... Không có Tụ Tụ, Sở Lưu Hương dù có xuất hiện, cũng không một ai có thể chỉ trong tích tắc lấy được mạng của y, nếu không thể lấy được mạng của y trong tích tắc, y sẽ bỏ chạy được ngay.
Y muốn bỏ chạy, thế giới này e rằng không có một ai đuổi theo cho kịp.
Vì vậy nhất định phải làm được điểm đó, chiến dịch này mới hoàn thành mỹ mãn được.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 77
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com