Hoa giả, một đóa hoa giả màu trắng nho nhỏ. Hoa chưa kết xong, đã chết từ lâu. Căn nhà lớn, mái nhà cao, hành lang dài, cây đèn cô quạnh, đình viện cổ kính, màn đêm lạnh lẽo, tiếng gió thổi xa xa như tiếng ai than khóc. Người mù dừng bước, khom người chào bà già : - Tam thẩm, bà vẫn mạnh giỏi? - Ta mạnh giỏi, ta mạnh giỏi, ông cũng mạnh giỏi, ông cũng mạnh giỏi. Gương mặt bà già lộ ra một nụ cười hiếm hoi : - Chúng ta ai cũng đều mạnh giỏi, đều còn sống cả đây, sao lại không mạnh giỏi? Nói đến đó, bà ta cũng vừa kết xong đóa hoa, tuy chỉ màu trắng không có gì khác, nhưng xem ra thật tinh trí, thật đẹp mắt. Nhìn đóa hoa mà mình vừa kết xong, nụ cười trên mặt bà già bỗng khựng lại, làm như một người sợ nhất là rắn, bỗng thấy trong tay mình đang cầm một con rắn vậy. ... Đây chẳng phải là rắn, đây là một đóa hoa cúc màu trắng. ... Thấy đóa hoa giả mình vừa kết xong, tại sao bà lão này lại biến ra sợ hãi quá chừng vậy? Người mù không thấy bà già thay đổi sắc mặt, y chỉ hỏi : - Điệt Thiếu gia nhỉ? - Y cũng không sao cả, y cũng mạnh giỏi lắm. Bà già lại mỉm cười : - Xem mặt mày y dạo gần đây, thấy chết không nổi đâu. Gương mặt người mù cũng lộ ra một nụ cười : - Tôi vào trong nhà gặp y một chút được không? - Được, được. Bà già nói : - Ông cứ vào đi, y cũng đang chờ ông trong đó. Người mù bước lên bậc thang cấp hằn những dấu rêu xanh, y bước dọc theo hành lang, cây gậy dò đường màu trắng gõ xuống mặt gỗ cũ kỹ, cốc cốc cốc, bước qua bên cạnh bà già, bước tới một cánh cửa. Y nghe bà già đang ho lên sù sụ và thở hổn hển không ngớt, nhưng y không thấy bà ta bỗng nhiên đang ứa nước mắt ra. Nước mắt rớt từng giọt xuống cánh hoa, trong suốt như hạt sương. ... Bất kể nước mắt của bà già, hay nước mắt của thiếu nữ, đều trong suốt như nhau. ... Nước mắt là nước mắt, nước mắt nào cũng như nhau, nhưng bà già xem ra cõi lòng đã chết từ lâu, tại sao bỗng vì một đóa hoa giả mà rơi lệ? Gian phòng này thật là trần cựu, đáng lý ra phải là đâu đâu cũng giăng đầy mạng nhện bụi bặm, có điều, gian phòng này lại được quét sạch như một tấm vải giường vừa được mụ đàn bà giặt kỹ càng từ trong chậu ra, vô cùng sạch sẽ. Thậm chí, ngay cả tấm ván lót dưới mặt đất cũng được chùi rữa muốn trắng bệch. Có điều trong phòng chẳng có gì cả, bàn ghế, dụng cụ trưng bày, tranh vẽ thư pháp, chén dĩa, nhà khác ai ai cũng có, nơi đây thì không. Trong phòng chỉ có một cây đèn, một cái giường, và ba người. Trong ba người, có hai người đang đứng, hai người này mặc một bộ trưỡng bào màu xanh trùm từ trên xuống dưới, phủ hết cả bàn chân, ống tay cũng dài che hết cả bàn tay, thậm chí ngay cả gương mặt cũng được che lại bằng miếng vải bố màu xanh, trừ cặp mắt ra, chỗ khác không thể nào nhìn thấy được. Nhưng một người sáng mắt chỉ cần thấy tư thái và hành động của bọn họ, sẽ có thể thấy được, bọn họ đều là những thiếu nữ rất có ý tứ. Còn một người kia thì đang nằm nghiêng nghiêng, dựa vào cái giường, y là một gã đàn ông rất là thanh tú, rất là trẻ tuổi, cặp lông mày rất là đậm, đôi mắt to mà sáng, trong suốt như mặt hồ trên đỉnh Thiên Sơn vậy, ánh mắt thì đầy vẻ hoan lạc phi dương bạt tụy, như một con ngựa chứng khỏe vừa thắng xong một trận săn bắn. Sinh mện của tuổi trẻ, thần thái phi dương, sức sống dồi dào, niềm tin vô cùng tận, vẻ mặt phi thường xuất chúng, con nhà thế gia phú khả địch quốc, có điều... Người mù bước vào, chào hỏi gã thiếu niên, thiếu niên không đáp lễ lại, chỉ hé miệng cười. Chỉ cười thôi, tuy không hoàn lễ lại, nhưng nụ cười rất ấm áp ôn nhu. - Thập thúc, ông đã tới đó chưa? Ông đã thấy cái gã bự con ấy chưa? Giọng nói của gã thiếu niên không những ấm áp thân mật, mà còn rất rõ ràng : - Gã bự con ấy đã có gặp ông chưa? Người mù mỉm cười. - Thiết Đại Gia có phải là kẻ mù đâu, tại sao lại không thấy tôi được? - Nhưng dù y có thấy ông rồi, nhất định cũng như là chưa thấy, bởi vì y chẳng nhận được ra ông là ai cả. Thiếu niên hỏi người mù với một vẻ rất là hứng khởi : - Có phải vậy không? - Đúng vậy. Thiếu niến cười lớn : - Cái tên vương bát đản có mắt không tròng ấy, làm sao mà nhận ra được người mù này, chính là Liễu tiên sinh? Người mù cũng bật cười : - Ông cũng không nên cười bọn họ, cái bản lãnh giả mù của tôi, trước giờ vốn đệ nhất lưu. Người mù nói. - Dù ông giả vờ không giống, bọn họ cũng nhìn không ra đâu. Thiếu niên nói : - Cặp mắt nổi tiếng là “thấy rõ từng ly” của Liễu Minh Thu Liễu tiên sinh, làm sao lại mù được, làm sao mà ai còn tưởng tượng ra được? Ánh mắt của y bỗng trở thành ảm đạm như ánh trăng thu : - Chuyện trong thiên hạ vốn đều là thế cả, ví dụ như chuyện, có ai còn tưởng tượng ra được rằng, Mộ Dung ở Giang Nam nổi tiếng trong tứ đại công tử, lại... Giang Tây Hùng, ăn không cùng, uống không cùng. Giang Nam Mộ Dung, linh hý bách biến vô cùng. Quan Đông nộ, nổi giận lên, thây nằm vô số, giận thêm đợt nữa, thây phơi bốn phía. Giang Đông Liễu, kiếm pháp phong lưu vô địch thủ. Cái vị công tử nổi danh số một của Giang Nam, chưa nói hết câu mình đang tính nói, nét mặt của y đã biến hẳn đi, y bỗng hỏi người mù : - Cái gã bự con đó có phải cũng in hệt như xưa không? Bên cạnh lúc nào cũng có một thằng nhỏ xinh xắn xem ra rất vô dụng? - Lần này có một chỗ không giống. Người mù không mù tý nào nói : - Lần này y đem theo, ít nhất cũng có hai mươi bảy người, không những vậy còn rất hữu dụng. - Hữu dụng lắm không? Mộ Dung công tử hỏi : - Hữu dụng tới bao nhiêu? Liễu Minh Thu hỏi lại : - Công tử tuy là người Giang Nam, chắc cũng phải biết qua, ở Hồ Quảng danh công cự khanh phủ, có một phường hề nổi tiếng, tên là ban Lộng Ngọc? - Tôi biết. Mộ Dung công tử bật cười : - Tôi có nghe qua. Y cười một vẻ cười không được bình thường lắm, không được tốt đẹp lắm, bởi vì cái “ban Lộng Ngọc” ấy chính là như vậy, chính là vốn hy vọng các bậc công tử có tiền có bạc đối đãi với họ như vậy. Bọn họ đều là những kẻ gia nhập ban Lộng Ngọc từ năm bốn năm tuổi, từ nhỏ đã được dạy dỗ rất nghiêm khắc, ca hát được, nhảy múa được, uống rượu được, đàn địch được, không những đa tài đa nghệ, mà còn rất biết ý người khác. - Thật ra, chuyện mà bọn họ tinh thông nhất, không phải là những chuyện đó. Liễu Minh Thu nói. - Không phải những chuyện đó thì còn là chuyện gì nữa? - Giết người. Liễu tiên sinh nói : - Phải làm sao có thể ở một thời điểm thích hợp nhất, nắm được cơ hội có lợi nhất, dùng phương pháp hữu hiệu nhất để giết người, không những vậy giết xong rồi còn toàn thân rút lui. Y nói : - Đấy mới là mục đích tối hậu của những chú bé xinh xắn trong ban Lộng Ngọc. - Không lẽ những chú bé dễ thương ấy lại là những tay sát thủ kinh sợ như vậy? Mộ Dung công tử hỏi. - Đúng vậy. Liễu tiên sinh đáp : - Cái giá giết người không phải lúc nào cũng cao nhiều hơn là cái giá mua vui cho người sao? - Đúng vậy. Mộ Dung công tử không thể không thừa nhận được : - Chung chung đều thông thường là vậy. - Vì vậy bọn họ bề ngoài thì ca hát, thật ra, từ nhỏ đã được huấn luyện rất là nghiêm khắc tàn bạo, kỹ thuật giết người. Liễu tiên sinh nói : - Qua mười năm hai chục năm huấn luyện như vậy, bọn họ ai ai cũng đều trở thành một kẻ giết người vô cùng hữu hiệu. - Có ai không chịu nổi không? - Có. Liễu Minh Thu đáp : - Không chịu nổi, đều bị đào thải. - Bị đào thải, là chỉ còn con đường chết? - Đúng vậy. Liễu Minh Thu nói : - Mỗi năm mỗi lần đào thải, những người còn lại không còn được bao nhiêu. Những người này, ai ai cũng đều là kẻ tàn bạo vô tình, đều rất linh động như rắn, giảo hoạt như chồn, nhẫn nại như lạc đà, không những vậy mà còn tinh thông những thuật túc cốt, dị dung, đột kích, ám sát, nhất là trong đó một số còn được gọi là “ty”. - Ty? Mộ Dung công tử hỏi : - Ty là tợ lụa? - Đúng vậy. - Tại sao bọn họ lại được gọi là “ty”? - Bởi vì bọn họ đều là những kẻ đã được chọn lựa rất đặc biệt, sau khi được huấn luyện trong ban Lộng Ngọc rồi, còn được gởi lại xứ Phù Tang để học ba năm môn Nhẫn Thuật của Y Hạ Cốc. Liễu tiên sinh lại giải thích : - Sau khi đã được huấn luyện cái môn còn tàn bạo hơn nữa là Nhẫn Thuật, mỗi người bọn họ đều có thể uốn éo thân hình như một con rắn, nằm ẩn núp trong những chỗ mà không ai có thể tưởng tượng được người ta có thể ẩn núp được, đợi đến lúc có lợi nhất bèn nhảy ra đột kích, giết người chỉ trong một tích tắc. - Vậy sao? - Có lúc, thậm chí bọn họ còn có thể không ăn không uống, không ngủ không cử động, nằm khoanh tròn trong một chỗ nhỏ xíu dăm ba ngày, nhưng chỉ cần lúc cử động, đối phương thường thường là chết chắc. Liễu tiên sinh nói : - Cái kiểu như vậy của bọn họ, rất giống cái thứ rắn độc nhất là Thanh Trúc Ty. - Vậy thì sao bọn họ không gọi là Thanh Trúc Ty? - Bởi vì cái màu sắc ngụy trang của bọn họ không nhất định phải màu xanh, bọn họ cũng không giống rắn lắm. Mộ Dung công tử bật cười. - Có lý, rất là có lý. Y hết lòng khâm phục tán tụng : - Ty, là ty, còn có cái tên gì hay hơn nữa bây giờ? Truyền nhân nhà Mộ Dung thế gia, tài phẩm định trước giờ vốn rất cao minh, chưa có ai từng phủ nhận điểm này.