watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:56:3230/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Ngân Câu Đỗ Trường - Cổ Long - Trang 20
Chỉ mục bài viết
Ngân Câu Đỗ Trường - Cổ Long
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Tất cả các trang
Trang 20 trong tổng số 27


Hồi 9-3

Lý Hà vốn tín nhiệm Trần Tịnh Tịnh nên đâu biết bên trong có âm mưu, vốn định ngày hôm sau dùng hỏa dược phá băng để lấy La Sát bài. Lý Hà chỉ cần vàng và nam nhân, chẳng có hứng thú gì đối với chuyện trở thành Tây Phương Ma giáo Giáo chủ.

- Nhưng ngươi cũng biết Lý Hà nếu phát giác ra La Sát bài bị mất chắc chắn sẽ nghĩ ngay chỉ có ngươi đánh cắp, bởi vì trừ Lý Hà và ngươi ra, không ai khác biết chỗ giấu La Sát bài. Cho nên ngay đêm đó ngươi hạ sát Lý Hà, lại cố ý đem xác bà cùng với xác Lão Sơn Dương bỏ chung vào bồn nước, để đánh lạc hướng kẻ khác. Âm mưu của ngươi ta đã biết hết, còn giả ngơ làm gì?
Trần Tịnh Tịnh toàn thân co quắp đau đớn, chẳng những đổ mồ hôi chảy nước mắt, thậm chí quần cũng ướt cả, đầu gối như bị dao cứa, nhưng nàng vẫn cười như tượng thần tài để bên.
- Ngươi còn chưa chịu đưa ra à? Ngươi có biết cười hoài như vậy có hậu quả gì không?
Trần Tịnh Tịnh cố hết sức nghiến chặc răng, nhưng nàng muốn ngậm miệng cũng không nổi.
- Ban đầu ngươi chỉ bị đổ mồ hôi chảy nước mắt, bây giờ nghĩ chắc tiểu tiện đại tiện gì cũng xuất hết, một hai giờ sau, toàn thân ngươi sẽ cười nhão ra, các khớp cũng lỏng ra, lúc ấy ai mà gõ vào bất cứ khớp nào, ta bảo đảm ngươi sẽ kêu thét lên như heo bị chọc tiết!
Trần Tịnh Tịnh lắp bắp :
- Ngươi.... ngươi...
- Đừng tưởng ta không nhẫn tâm hạ độc thủ, cũng như Giả Lạc Sơn không thể ngờ ta giết y! Y vừa có tiền, vừa có thế lực, tuổi tuy không trẻ, nhưng rất tráng kiện, đối với ta rất trân trọng chiều chuộng, nhưng không ai ngờ ta dám giết y! Cho nên có chuyện gì mà ta không dám làm?
Trần Tịnh Tịnh bỗng thu hết sức lực nói :
- La Sát bài nằm trong quần lót của ta, ngươi hãy tha cho ta!
Tiếng cười đã dứt, Trần Tịnh Tịnh cũng giống như con rối bèo nhèo nằm lả người dưới đất.
La Sát bài nằm trong tay Sở Sở, nàng cầm ngọc bài giơ lên ngắm như thể nhà vua ngắm vật quí vừa tìm được, vừa cao hứng vừa kiêu ngạo đắc ý, không dằn được nàng cất tiếng cười lớn.
Bên ngoài cửa sổ đột nhiên có một ngọn roi dài bay vút vào không phát ra tiếng động nào, đầu roi cuộn lại cướp lấy miếng ngọc bài trong tay Sở Sở xong liền cuộn trở ra như thân rắn.
Sở Sở im bặt, như thể bị người cắt ngang cuống họng. Chỉ nghe bên ngoài có tiếng cười nói :
- Các vị không cần đuổi theo ra ngoài, vì ta sắp vào đây, cô nương giúp ta lấy lại La Sát bài, ta phải vào cảm tạ mới phải!
Sở Sở nghiến răng :
- Ta biết chỉ có ngươi...
Nàng chưa nói hết câu, Lục Tiểu Phụng đã cười hì hì bước vào, một tay cầm roi dài, một tay cầm ngọc bài.
Sở Sở bỗng cười nói :
- Không ngờ công tử cũng sử dụng nhuyễn tiên pháp thuần thục đến thế!
- Cái này ta trộm được đấy, roi thì lấy trong xe ngựa bên ngoài, tiên pháp thì đánh cắp của "Vô Ảnh thần tiên", nếu luận bản lãnh ăn trộm, ta tuy không bằng gã thâu vương kia, nhưng so với cô nương thì hơn nhiều.
Sở Sở than dài :
- Kỳ thực thiếp cũng biết công tử biết trộm đồ, cả tim thiếp cũng gần bị công tử lấy đi, huống hồ thứ khác?
Lục Tiểu Phụng cười hỏi :
- Tim của cô chẳng phải đã bị sói ăn từ lâu rồi sao?
Sở Sở mở to mắt :
- Thì ra công tử đến từ sớm! Làm sao công tử biết được?
- Chỉ vì ta nằm một mình trên giường suy nghĩ nhiều thứ quá, cho nên mới nghĩ ra được nhiều chuyện.
- Công tử nghi ngờ từ lúc nào?
- Từ lúc gạch vụn trong rương bị đổ ra. Tuy ta chưa từng thử hành nghề đạo tặc, nhưng vẫn phân biệt được rương làm bằng sắc hay bằng vàng. Trong giới hắc đạo, các cao thủ cướp của chỉ cần nhìn bao nhiêu bụi bốc lên đằng sau một cỗ xe, là có thể đoán biết trên xe chở hàng gì, có đáng cướp hay chăng.
Sở Sở chắt lưỡi than :
- Chẳng ngờ công tử cũng biết trò này, một người như công tử không đi làm cường đạo thật là uổng!
- Có lúc ta cũng thấy uổng, mấy lần định đổi nghề!
- Công tử nếu thật đổi sang nghề đánh cướp, thiếp nhất định sẽ làm áp trại phu nhân.
Lục Tiểu Phụng cười đáp :
- Ta mà làm bang chủ, nhất định sẽ mời cô làm đường chủ cả ba phân đường, cũng giống như Đinh Hương Di, bạn thân của cô đó!
Sở Sở ngạc nhiên :
- Công tử cũng nhận ra thiếp biết Hương Di à?
- Bởi vì cô vừa đến Lao Sô, thì giống như thể về đến nhà, chỗ nào cô cũng tỏ vẻ quen thuộc, nên ta mới hoài nghi có thể cô cũng sống ở vùng này từ nhỏ, có thể đã quen Trần Tịnh Tịnh và Đinh Hương Di từ lâu.
Sở Sở nhìn Lục Tiểu Phụng chăm chú :
- Công tử đã biết tiểu Đinh Đinh, chắc phải có giao tình với cô ả, thiếp biết tính cô ả lắm, gặp người như công tử, cô ả nhất định không bỏ qua!
Lục Tiểu Phụng không chối mà cũng không nhận.
Sở Sở dẩu môi nói :
- Trong ba người, công tử lại thân với hai ả kia, sao không ngó ngàng đến thiếp?
Lục Tiểu Phụng và Sở Sở cười cười nói nói, vờ mắng nhau mà chẳng để ý đến ai khác, nhưng ba người đứng phía sau lưng Sở Sở đã bước lên bao vây Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng chừng như lúc này mới để ý thấy ba người, mỉm cười hỏi :
- Lần trước ba vị chưa đấu đã lui, lần này còn muốn thử sao?
Lão già tóc bạc lạnh lùng đáp :
- Lần trước đúng ra chúng ta phải giết ngươi mới phải.
Tân lão nhị tiếp lời :
- Chúng ta bỏ qua chưa bắt ngươi, chỉ vì Sở Sở muốn dùng ngươi làm con rối!
Lục Tiểu Phụng cả cười :
- Nếu ta là con rối của Sở Sở, vậy ba vị là gì? Ta chỉ cần gật đầu một cái là nàng đi theo ta, còn các vị có làm được như vậy chăng?
Cả ba người sắc mặt trở nên rất khó coi, họ quay đầu nhìn Sở Sở. Sở Sở lúc này đứng ra một bên, như thể chuyện này với nàng không có liên hệ gì.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Kỳ thực từ lâu ta đã nghe danh "Nhất Chỉ Thông Thiên" Hoa Ngọc Khôn môn hạ phái Hoa Sơn, Giang Bắc võ lâm cao thủ "Đa Tý Tiên Lang" Hồ Tân, và danh gia "Ô Y Thần Kiếm" Đỗ Bạch. Chẳng ngờ ba vị danh môn tử đệ như thế mà lại đi làm nô tài cho một nữ nhân.
Cả ba người sắc mặt đổi xanh đổi trắng, họ không ngờ Lục Tiểu Phụng nhận ra lai lịch của họ. Lão già tóc trắng từ từ đứng thẳng người, vòng tay nói :
- Đúng vậy, ta chính là Hoa Ngọc Khôn, xin mời!
- Các hạ muốn một chọi một với ta?
- Nếu ngươi chẳng biết lai lịch thân phận của ta, thì chắc chắn ba người chúng ta sẽ liên thủ đối phó với ngươi, nhưng bây giờ...
Thần thái của lão đột nhiên trở nên nghiêm trang :
- Riêng ta có sống chết vinh nhục cũng không nói đến, nhưng thanh danh của Hoa Sơn phái không thể bị chính ta hủy hoại!
Hoa Sơn phái chẳng phải là Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm, nhưng trước nay danh tiếng môn hộ thanh cao, đệ tử rất hiếm người làm chuyện bại hoại, càng không hề có những kẻ hèn nhát ỷ đông hiếp ít!
Thần sắc Lục Tiểu Phụng cũng trở nên nghiêm trang.
- Nghe danh Linh Tê chỉ của Lục đại hiệp là thiên hạ đệ nhất chỉ công, tại hạ cũng luyện môn này, nay muốn thỉnh giáo!
- Được lắm!
Lục Tiểu Phụng hít vào một hơi, cất kỹ ngọc bài, để trường tiên xuống. Chỉ nghe "veo" một tiếng, Hoa Ngọc Khôn vung chỉ điểm vào huyệt Kiên Tỉnh ở hai bên vai tả hữu của Lục Tiểu Phụng. Lão vừa xuất thủ một chiêu thành hai thức, kình lực như vũ bão, quả không hổ danh môn tử đệ.
Tuy nhiên Lục Tiểu Phụng đã nhận ra rằng Hoa lão mặc dù công lực thâm hậu, nhưng chiêu thức thiếu biến hóa tùy cơ, nên chàng tin rằng có thể khống chế lão trong vào ba chiêu. Nhưng chàng không khỏi thầm nghĩ có nên làm lão mất mặt chăng?
Ý niệm vừa thoáng qua, đầu ngón tay của Hoa Ngọc Khôn chỉ còn cách huyệt đạo của Lục Tiểu Phụng không đầy nửa thước, kình phong bức người xuyên qua lớp áo, chàng chẳng còn chỗ suy nghĩ nữa.
Lục Tiểu Phụng vội đưa tay, nhanh như chớp chỉ vào ngón tay của Hoa Ngọc Khôn. Hoa lão chỉ cảm thấy một luồng sức nóng chuyền qua đầu ngón tay, kình lực của lão đột nhiên tiêu tan. Môn "Đàn Chỉ thần thông" của phái Hoa Sơn vốn là một trong thất đại tuyệt kỹ trong võ lâm, Hoa lão khổ luyện môn này đã trên bốn chục năm, nhưng bây giờ công lực của lão đột nhiên bị giải hóa, khiến lão không khỏi giựt mình.
Lục Tiểu Phụng bỗng lui lại hai bước, cười gượng :
- Hoa Sơn thần chỉ, quả nhiên danh bất hư truyền!
Hoa Ngọc Khôn ngạc nhiên :
- Nhưng tại hạ .. tại hạ đã bại!
- Các hạ không thua, ta tuy tiếp đưọc các hạ một chiêu, chỉ nhờ ra tay mau hơn các hạ, nhưng so về công lực thì các hạ cao thâm hơn nhiều...
Chưa nói hết câu, bỗng "keng" một tiếng, mấy chục điểm hàn tinh bắn ra theo kiểu "Mãn thiên hoa vũ" từ phía sau lưng Lục Tiểu Phụng. Sau lưng chàng làm gì có tay mắt để ứng biến? Hoa Ngọc Khôn thất sắc, còn ánh mắt Sở Sở vụt sáng lên.
Ngay lúc ấy, Lục Tiểu Phụng đột nhiên né người sang một bên, mấy chục điểm hàn tinh bay xớt ngang bụng chàng, ghim cả vào lồng ngực của Hoa Ngọc Khôn. Hoa lão dang hai tay ra phía trước, trợn mắt nhìn Hồ Tân, bước tới từng bước một. Hồ Tân biến sắc, thụt lùi từng bước.
Hoa Ngọc Khôn bước được hai bước, đột nhiên ở khóe mắt, lỗ mũi, mép miệng, cùng ứa ra máu tươi.
Hồ Tân thở phào nhẹ nhõm lên tiếng :
- Ta...
Mới thốt ra một chữ, lồng ngực họ Hồ bỗng có máu tươi chảy ra, một lưỡi kiếm đâm xuyên suốt từ phía sau ra trước ngực. Hồ Tân kinh hãi nhìn mũi kiếm, như không thể tin chuyện vừa xảy ra là thật, miệng y cũng ứa máu, bỗng y rống lên một tiếng, ngã nhào về phía trước, không còn cử động nữa. Sau lưng y chính là Đỗ Bạch, tay còn cầm kiếm, mũi kiếm còn vấy máu tươi.
Hoa Ngọc Khôn nhìn Đỗ Bạch, cố gượng cười :
- Đa tạ!
Đỗ Bạch cười miễn cưỡng, nhưng không nói gì.
Hoa Ngọc Khôn quay qua nhìn Lục Tiểu Phụng :
- Càng cảm ơn các hạ nhiều hơn!
Đỗ Bạch giúp Hoa lão báo thù, Lục Tiểu Phụng thì bảo toàn thanh danh của lão. Báo thù và giữ danh tiếng là hai việc được coi như rất quan trọng trong giới võ lâm.
Hoa Ngọc Khôn nhắm mắt lại, mép miệng phảng phất như có nét mỉm cười, nụ cười cuối cùng của lão.
Bên ngoài gió lạnh thổi, nhưng hơi lạnh hình như từ sâu trong đáy lòng nổi dậy. Qua một hồi lâu, Lục Tiểu Phụng thở dài lẩm bẩm :
- Vì cái gì? Tất cả những chuyện này để làm gì?
Đỗ Bạch không biểu lộ gì cả, chậm rãi đáp :
- Các hạ phải biết là vì gì, vì sao như thế, chính ta cũng biết.
Dục vọng! Dục vọng bao trùm tất cả, tiền tài, thế lực, danh vọng, ham muốn xác thịt! Tất cả những đau khổ và tai họa của con người có phải bắt nguồn từ những dục vọng này chăng?
Lục Tiểu Phụng bất giác than thầm, quay qua hỏi Đỗ Bạch :
- Các hạ có muốn đấu với ta chăng?
Đỗ Bạch lãnh đạm trả lời :
- Tại hạ không phải địch thủ của các hạ!
Lục Tiểu Phụng nở nụ cười thê lương, khoát tay bảo :
- Vậy thì các hạ đi đi.
Máu tươi trên mũi kiếm đã khô, Đỗ Bạch từ từ tra kiếm vào vỏ. Y bước đến trước mặt Sở Sở, nói :
- Chúng ra đi thôi!
Sở Sở hỏi :
- Đi à? Ngươi muốn ta đi theo ngươi?
- Đúng vậy, ta muốn cô đi theo ta!
Sở Sở bỗng phá ra cười, ôm bụng cười ngặt nghẻo, cười đến chảy nước mắt. Nhìn Trần Tịnh Tịnh cười lúc nãy, Lục Tiểu Phụng mới biết có lúc cười còn khổ sở hơn khóc. Nhìn Sở Sở cười lúc này, chàng mới biết thêm nụ cười đôi khi còn dễ đả thương người khác hơn kiếm bén trâm nhọn.
Đỗ Bạch mặt không còn chút sắc hồng, đôi tay vốn rất điềm tĩnh bắt đầu run run, nhưng y vẫn chưa hết hy vọng, lại hỏi :
- Cô không muốn đi?
Tiếng cười của Sở Sở đột nhiên im bặt, nàng lạnh lùng nhìn y, như nhìn một người xa lạ, sau một lúc lâu, mới nói :
- Cút đi!
Chữ này giống như ngọn roi vô tình quất vào trái tim của Đỗ Bạch. Y cúi đầu quay đi, không nói gì nữa. Sở Sở bỗng rượt theo, rút kiếm trên lưng Đỗ Bạch đâm vào lưng y.
Đỗ Bạch chẳng né tránh, để lưỡi kiếm xuyên thấu tâm lộ ra phía trước ngực. Nhưng y chưa ngã xuống, mà lại quay lại đối diện với Sở Sở, lạnh lùng nhìn nàng.
Sở Sở cũng biến sắc mặt, cười gượng :
- Ta biết ngươi không thể mất ta, cho nên cho ngươi chết là tốt nhất.
Đỗ Bạch ứa máu ra khóe miệng, gật đầu nói :
- Được... được lắm...
Giữa câu nói y bỗng nhào lên phía trước, ôm chặt lấy Sở Sở. Mũi kiếm nhô ra trên ngực y cũng xuyên qua lồng ngực Sở Sở, máu của y cũng chảy qua vết thương nơi lồng ngực Sở Sở.
Sở Sở ngả đầu bên vai Đỗ Bạch, đôi mắt như lồi ra, hơi thở mỗi lúc thêm ngắt quãng, nàng cảm thấy thân thể đang ôm nàng cũng dần dần lạnh bớt, nhưng đôi tay vẫn không nới lỏng. Nàng cũng bắt đầu cảm thấy lạnh, lạnh thấu xương, nhưng đôi mắt nàng vẫn sáng rực, bỗng nhìn Lục Tiểu Phụng cười :
- Sao công tử chẳng ngó ngàng đến thiếp? Tại sao...
Đó cũng là câu nói cuối cùng của Sở Sở.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 90
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com