Trần Tịnh Tịnh không nói hết câu, nàng nhấm một ngụm rượu, từ từ để chén rượu xuống, quay lưng bước ra. Nàng không quay đầu lại, chừng như sợ quay đầu lại, thì sẽ không đi được nữa.
Lục Tiểu Phụng không ngăn cản, chỉ im lặng nhìn Trần Tịnh Tịnh bước ra, trên mặt chàng có vẻ như vừa uống phải một chén rượu đắng.
Vừa lúc ấy chàng bỗng nghe bên ngoài có người nói :
- Chúc mừng ngươi đại công cáo thành!
Tiếng nói của người già, dĩ nhiên người vừa đến là Tuế Hàn tam hữu. Lục Tiểu Phụng chưa nhìn thấy họ, đã thấy trước một bàn tay đưa ra.
- Đem ra đây!
Cô Tùng lão chưa bước qua cửa đã đưa tay ra bảo :
- Ngươi mau đưa vật ra đây, xong việc là tự do đi, ân oán giữa chúng ta từ nay hóa giải.
Lục Tiểu Phụng không lên tiếng, đứng bất động, chỉ nhìn Tam lão cười như một kẻ ngớ ngẩn.
Cô Tùng lão sa sầm nét mặt :
- Ta nói ngươi không hiểu à?
Lục Tiểu Phụng đáp :
- Tại hạ hiểu chứ!
- Vậy La Sát bài đâu?
- Mất rồi!
Cô Tùng lão biến sắc nghiêm giọng hỏi :
- Ngươi nói gì? La Sát bài không có trên mình ngươi sao?
- Ban đầu thì có nhưng bây giờ đã bị người trộm mất rồi!
- Bị ai lấy trộm?
- Bị một người lúc nãy đè lên mình tại hạ, lăn tới lăn lui.
- Có phải là nữ nhân đến cũng với ngươi chăng?
Lục Tiểu Phụng cười nói :
- Dĩ nhiên là nữ nhân, nếu là nam nhân đè trên mình tại hạ lăn lung tung, thì tại hạ chắc ngất đi quá!
Cô Tùng lão giận dữ nói :
- Ngươi đã biết ả lấy trộm La Sát bài, tại sao còn để cho ả đi?
- Tại hạ phải thả cô ấy đi, vì La Sát bài cô ấy lấy được là đồ giả.
Gió lạnh vần vũ, màu trời ảm đạm, trên con đường phủ tuyết, có một nữ nhân cô độc cỡi một con lừa ốm yếu, xa xa phảng phất vọng lại tiếng tiêu thê lương giữa không gian u ám không tiếng người.
Nơi nàng đang đi kể như gần đến chân trời, tâm của nàng hẳn còn xa hơn thế nữa.
"Nhân sinh tịch mịch, nẻo đời dài thăm thẳm, nhìn đường chân trời nối bất tận, biết đâu là chốn về?.... "
Nàng cho lừa đi rất chậm, chốn về cũng chẳng biết, hà tất phải đi nhanh làm chi?
Bỗng nhiên trên đường xuất hiện một cỗ xe ngựa lớn tiến đến gần, đại hán đánh xe đầu đội mũ da, tay cầm roi dài. Khi xe đến gần bên nàng, đại hán nở nụ cười chào.
Nàng cũng mỉm cười đáp lễ. Cũng cùng là những kẻ thiên nhai luân lạc, gặp nhau hà tất phải biết nhau, cười chào một cái cũng chẳng mất gì. Đại hán đánh xe bỗng hỏi :
- Cô nương có lạnh không?
Trần Tịnh Tịnh đáp :
- Lạnh!
- Cô nương lên xe ngồi thì sẽ bớt lạnh ngay.
- Tôi biết!
- Vậy sao cô nương còn chưa lên xe?
Trần Tịnh Tịnh ngẫm nghĩ xong, từ từ leo xuống con lừa, cỗ xe dừng bên cạnh chờ nàng leo lên.
Đại hán đánh xe chờ nàng leo lên xe xong, liền giơ roi quất vào mông lừa. Con vật trúng roi bị đau nên phóng chạy mất như tên bắn. Đại hán cho xe tiếp tục đi, miệng vừa mỉm cười vừa hát mấy câu :
"Tùng Hoa Hao La, cô nương xinh đẹp sao.
Nàng đem gia tài đến gửi trao.
Ta ôm nàng trọn một vòng eo.
Chẳng phải vì tiền mà vì nàng đáng yêu!"
Tiếng ca vang vọng trên vùng băng tuyết như đem đến niềm vui cho cả vùng. Chiếc xe ngựa dần dần đi xa.
Hao La là tên của một thị trấn khác cũng gần Tùng Hoa giang, tuy không phải một thành thị lớn, nhưng kể ra không đến nỗi quá nhỏ ở vùng biên giới hoang sơ lạnh lẽo này.
Độ một giờ sau, cỗ xe ngựa đã đến Hao La, đi băng qua hai con đường lớn, quẹo vào một ngõ hẻm nhỏ, dừng lại trước cửa một căn nhà nhỏ. Đại hán đánh xe quay đầu lại mỉm cười nói :
- Đến nhà tôi rồi, cô nương có muốn vào chơi không?
Một lúc sau mới nghe tiếng Trần Tịnh Tịnh đáp :
- Đã đến rồi, thì vào ngồi một chút cũng chẳng sao.
Trần Tịnh Tịnh vừa xuống xe, cánh cửa nhà bằng gỗ đã cũ mục bỗng mở toang ra, một đứa nho?
trông bẩn thỉu, mặt ngớ ngẩn đứng ở ngưỡng cửa nhìn nàng há hốc miệng cười. Trần Tịnh Tịnh không biểu lộ gì trên mặt, nàng phủi bụi trên người, chậm rãi bước vào nhà.
Bên trong căn nhà là một gian phòng khách rất đơn giản, chính giữa có thờ tượng thần tài cầm đĩnh vàng, bên cạnh có cửa dắt ra phía sau. Trên cửa treo một tấm màn bằng vải bố màu xanh lam, tấm màn đã bị giặt nhiều lần đến độ bạc trắng, lại thêm một chữ "hỉ" to tướng màu đỏ được dán chồng lên màn.
Ai bước vào đây cũng có thể thấy ngay chủ nhân chắc chắn là một kẻ nghèo mạt, cả ngày mơ mộng phát tài.
Một kẻ nghèo mạt, cộng thêm một đứa nhỏ dơ bẩn, ở trong một căn nhà hai gian chật hẹp có cửa mục hự Trong nhà chỉ có bốn, năm băng ghế gỗ xiêu vẹo, chữ "hỉ" dán trên cửa nhìn kiểu nào cũng thấy không thuận mắt. Đến một chỗ như vậy, đúng lý Trần Tịnh Tịnh một khắc cũng không chịu nổi.
Nàng thích sạch sẽ, trong phòng trần thiết những vật thanh nhã tinh tuyển, thế như hiện tại nàng không tỏ vẻ gì gớm ghiếc cả. Không lẽ nàng không còn chỗ nào khác để đến sao?
Gã đánh xe vẫn nhìn Trần Tịnh Tịnh cười, trên mặt nàng vẫn không biểu lộ ý gì. Nàng nhìn quanh tứ phía, đẩy cánh cửa treo tấm màn vải bố bước vào phòng ngủ nhà người. Trong phòng ngủ dĩ nhiên có kê giường ngủ, giường rất lớn mà xem ra mới nữa, những chăn nệm trên giường cũng mới, có thêu bằng chỉ đỏ hình bốn loại hoa bốn mùa và một đôi uyên ương giỡn nước.
Phía sau giường chất chồng bốn, năm chiếc rương gỗ mới, lại có cả bàn trang điểm với gương soi.
Bốn bên tường được quét vôi trắng xóa, xem ra căn phòng này như được chuẩn bị cho tân lang và tân nương.
Trần Tịnh Tịnh nhíu mày, trong mắt lộ vẻ chán ghét, nhưng khi ánh mắt nàng chuyển đến chồng rương gỗ thì lập tức sáng lên. Sau đó, nàng làm một chuyện không thể ngờ. Nàng trèo lên giường, lấy trong mình ra một xâu chìa khóa, mở khóa chiếc rương trên cùng và giở nắp ra.
Bỗng nhiên ánh kim quang sáng chói hiện ra, thì ra trong chiếc rương gỗ chứa đầy những đĩnh vàng nặng ký. Ánh kim quang soi mặt nàng sáng rỡ, nàng nở một nụ cười, đưa ngón tay vuốt nhẹ từng đĩnh vàng được xếp ngăn nắp, giống như bàn tay người mẹ vuốt ve đứa con mới sinh của mình. Đoạt được mớ vàng này đích thực không phải là chuyện dễ, có thể nói so ra còn gian khổ hơn chuyện mẹ sinh con. Nhưng bây giờ tất cả mọi khổ cực đã qua, Trần Tịnh Tịnh thở ra một hơi thỏa mãn. Ngửng đầu lên, nàng nhìn thấy gã đánh xe ung dung bước vào mỉm cười nói :
- Tài diễn tuồng của ta nàng thấy như thế nào?
Trần Tịnh Tịnh cười :
- Hay, hay quá chừng! Quả không hổ danh thiên hạ đệ nhất thần đồng.
Gã đánh xe cười lớn, lấy chiếc mũ che sụp ngang mi xuống, để lộ ra một gương mặt hơi có nét trẻ con, hiển nhiên là Lý thần đồng. Bỏ chiếc áo hoa hòe giả điên ra, con người này xem ra chẳng điên chút nào, mà cũng không xấu trai chút nào.
Trần Tịnh Tịnh ngắm gã, trong mắt lộ nét cười dịu dàng :
- Hai ngày thật là làm khổ chàng!
Lý thần đồng cười nói :
- Khổ cũng không sao, chỉ có chút lo ngại, bởi gã khốn kiếp bốn chân mày đó thật khó ăn!
Gã bỗng hỏi tiếp :
- Lúc nàng từ biệt đi, hắn có hỏi gì về ta chăng?
Trần Tịnh Tịnh lắc đầu nói :
- Hắn tưởng chàng điên thật rồi, nên đâu để ý!
Lý thần đồng cười nói :
- Thế cho nên vẫn bị nàng qua mặt.
Trần Tịnh Tịnh đáp :
- Là nhờ chàng cả đấy, lúc chàng giả điên đến tôi cũng tưởng như thiệt!
- Cái đó cũng không khó, ta chỉ việc tưởng tượng Tiểu Khanh là nàng, những điều ta nói là nói cho nàng nghe đấy.
Lý thần đồng si dại nhìn Trần Tịnh Tịnh, giống như một đứa trẻ chờ mẹ cho sữa bú, qua một lúc lâu, bỗng nhiên gã cười nói :
- Nàng thấy ta xếp đặt căn phòng này được chăng?
- Được quá đi chứ, giống y như chỗ động phòng!
Trần Tịnh Tịnh mỉm cười nằm xuống, ngay trên đôi uyên ương giỡn nước, nàng dùng một ánh mắt ươn ướt nhìn Lý thần đồng, khẽ nói :
- Chàng nhìn tôi có giống tân nương tử chăng?
Lý thần đồng nuốt nước miếng ừng ực, đột nhiên nhào đến đè lên mình Trần Tịnh Tịnh, thở hổn hển nói :
- Ta cần nàng, ta nhớ nàng muốn phát điên lên được, lần trước đến nay đã ba tháng rồi...
Gã vừa nói vừa đưa tay kéo y phục Trần Tịnh Tịnh. Nàng không chống cự, đưa tay choàng qua cổ Lý thần đồng, thổi nhẹ vào tai gã.
Lý thần đồng vừa thở vừa nói đứt quãng :
- Mau.... mau,.... ta không chờ được...
Bỗng nhiên "rắc" một tiếng, nghe như tiếng xương bị bẻ gãy, Lý thần đồng bỗng dựng dậy, nhưng đầu gã đã ngoẹo sang một bên, cả người đổ nhào xuống đất tắt thở.
Trần Tịnh Tịnh không thèm nhìn gã nửa mắt, nàng yên lặng nằm trên giường nhắm mắt lại.
Lúc này bên ngoài chợt vang lên một chuỗi cười khanh khách, có tiếng nói trong trẻo của một nữ nhân, vừa vỗ tay vừa cười nói :
- Hay quá là hay! Chẳng trách tiểu Đinh Đinh từ nhỏ đã nói tỷ tỷ là nữ nhân có tâm địa ác nhất!
Trần Tịnh Tịnh biến sắc mặt, nhưng khi nàng đứng dậy, trên mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng :
- Tâm của ta tuy ác, nhưng cũng chưa đến nỗi quá tối đen, tâm của muội muội thì sao?
- Tâm của muội đã bị sói ăn mất từ lâu rồi!
Một cô gái đầu đội mũ da, mặc áo choàng thêu hoa, bước vào nhà. Nụ cười của nàng như hoa tươi mới nở ngày xuân, đúng là nàng Sở Sở mê nhân. Sau lưng Sở Sở còn có ba người, một người áo đen đeo kiếm, một người tay chân nhẹ nhàng như vượn, một người tóc bạc trắng phau.
Trần Tịnh Tịnh bước ra chào :
- Ta không ngờ muội muội lại đến, nếu biết trước ta đã chuẩn bị vài món muội vẫn thích ăn, uống cùng muội vài chén Mai Quế Lộ!
Nụ cười của Sở Sở càng tươi hơn :
- Không ngờ tỷ tỷ vẫn còn nhớ muội thích ăn món gì, uống thứ gì?
- Chúng ta sống chung từ nhỏ đến lớn, dù muội có quên ta, ta cũng không làm sao quên muội được.
- Thật không tỷ?
- Thật chứ, mấy ngày nay ta muốn gặp muội nói chuyện mà cứ sợ người khác nghi ngờ nên chưa dám.
- Muội cũng vậy, cái tên tửu, sắc quỷ bốn chân mày đó thật là chẳng phải dễ qua mặt.
Hai người nhìn nhau mỉm cười đầy tình thân ái.
- Muội trông chẳng khác chút nào!
- Tỷ cũng vậy!
- Mấy năm nay tỷ nhớ muội lắm.
- Muội cũng nhớ tỷ lắm.
Cả hai cùng đưa tay bước đến gần nhau, như muốn ôm nhau tỏ tình thân. Nhưng chưa đến gần nhau, nụ cười của Trần Tịnh Tịnh chợt biến mất, ánh mắt dịu dàng bỗng trở thành đằng đằng sát khí.
Tay nàng biến thế, vươn ra như móng chim ưng nhanh như chớp chụp vào mệnh môn của Sở Sở, tay kia chụp vào vai tả của Sở Sở. Chiêu này rất ác hiểm, thủ pháp giống như "Phân Cân Thoát Cốt thủ" của Lãnh Hồng Nhi, nếu Sở Sở bị chụp trúng chắc chắn sẽ chết ngay.
Nhưng Sở Sở xuất thủ mau hơn nàng một bước, Trần Tịnh Tịnh vừa xuất chiêu, bỗng nghe "tin" một tiếng khẽ, hai đạo ánh sáng nhỏ xíu bay ra từ tay Sở Sở. Trần Tịnh Tịnh cảm thấy đầu gối như bị muỗi cắn, sau đó tê rần, toàn thân lập tức mất hết khí lực, nàng khuỵu xuống quì ngay trước mặt Sở Sở.
Sở Sở lại cười khanh khách :
- Chúng ta là chị em lâu năm rồi, tỷ tỷ đâu cần phải đa lễ?
Giữa tiếng cười trong trẻo, một điểm hàn tinh lại xẹt ra, điểm vào "tiếu" huyệt của Trần Tịnh Tịnh.
Trần Tịnh Tịnh bật cười, cười khanh khách hoài không dứt, nhưng trong mắt nàng chẳng có ý cười, gương mặt xinh đẹp kia hiện rõ nét đau đớn, mồ hôi nhỏ giọt.
Sở Sở chớp mắt cười nói :
- Muội biết rồi, chắc là tỷ biết có làm điều gì không phải với muội cho nên muốn tạ lỗi, nhưng tỷ đâu cần phải quì xuống như vậy? Chỉ cần đem vật ra trao là muội bỏ qua liền!
Trần Tịnh Tịnh vừa cười đổ mồ hôi, khó khăn lắm mới lên tiếng :
- Vật.... vật gì?
- Tỷ tỷ không biết à?
Trần Tịnh Tịnh lắc đầu, nàng cười đến độ cả người mệt lả, cả cái lắc đầu cũng khó khăn.
Sở Sở sa sầm nét mặt, lạnh lùng đáp :
- Chúng ta dù là chị em cũng phải tính toán sòng phẳng. Giả Lạc Sơn xuất ra bốn mươi vạn lượng vàng để mua La Sát bài của Lý Hà, tỷ tỷ đã đồng ý với muội là chỉ cần muội đưa ra mười vạn lượng là tỷ sẽ đưa La Sát bài cho muội, đúng không?
- Nhưng.... nhưng La Sát bài chẳng phải đã bị gã nam nhân muội dắt theo lấy đi rồi sao?
Sở Sở lấy trong mình ra một miếng ngọc bài :
- Tỉ tỉ nói là vật này?
Trần Tịnh Tịnh gật đầu.
Sở Sở bước đến, đột nhiên tát mạnh vào mặt Trần Tịnh Tịnh, cười gằn nói :
- Ngươi tưởng ta không biết đấy là đồ giả sao?
Nàng cầm ngọc bài gõ mạnh vào đầu Lý thần đồng nói tiếp :
- Ngươi xem gã như của quí, cứ tưởng đồ gã giả mạo là có thể lừa được người khác, thực chất những hình thiên ma thiên tướng của gã khắc, cái nào nhìn cũng giống Trư Bát Giới!
Trần Tịnh Tịnh cắn chặt môi muốn ngưng cười, nhưng nàng cắn đến rách môi vẫn không sao dừng được.
- Kỳ thực ta đã nghi ngờ người từ ban đầu. Ngươi biết rõ La Sát bài là bảo vật vô giá, làm sao chịu bán cho kẻ khác, nên ta bảo Tân lão nhị theo dõi ngươi lâu rồi!
- Ngươi.... ngươi tưởng La Sát bài thật đã bị ta lấy đi?
- Lý Hà lúc chưa đem La Sát bài giấu dưới băng hà, nhất định đã bị ngươi dùng đồ giả tráo đổi, mặc dù chúng ta đã định trước...
Kế hoạch của hai người vốn như sau :
Sở Sở chỉ cần đưa ra một phần tư số vàng của Giả Lạc Sơn, cho nên trong mười hai rương vàng, thực chất chỉ có ba cái là có vàng thiệt, còn lại bảy cái kia dùng gạch vụn thay thế. Vì người kiểm hàng là Trần Tịnh Tịnh, khi nhận hàng nàng liền báo cho Lý Hà hay.