Chỉ mục bài viết |
---|
Túy Tâm Kiếm - Ngọa Long Sinh - Hồi 26 - Hết |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Trang 7 |
Trang 8 |
Trang 9 |
Tất cả các trang |
Hồi 49
Ma cung nổi loạn
Chợt nghe người giữ cửa hỏi đến phù lệnh, Tử Lăng giật mình lo sợ, chàng vội cho tay vào túi, .. nào giấy tờ, khăn áo, ám khí, chàng chẳng biết phải đưa ra món nào.
Lanh trí chàng bước sấn tới, đưa mắt nhìn vào khe hở....À, thì ra nằm trên lòng bàn tay của người đi đầu là chiếc lệnh bài bằng đồng, trên có khắc hình cô lâu rất nổi chói nhoáng quen thuộc, mà chàng đã thấy qua nhiều lần! Chàng rất đỗi vui mừng, khi sờ lại một lần túi áo thì tấm Cô lâu lệnh bài, nằm nép mình trong góc túi, chàng liền móc ra và đưa mắt hội ý với Giang Thu Lăng, quả nhiên túi áo nàng cũng có một chiếc.
Hai người có sẵn lệnh bài, an nhiên vượt qua lớp cửa đầu tiên.
Trong nhà trống rỗng, chỉ có tám tên mang trường kiếm chồm hỗn canh gác hai bên.
Vượt qua thêm một lần cửa hẹp, họ đến một gian phòng cũng trống trơn, một tấm màn nhung đen giăng giăng ở cuối phòng...
Một bất ngờ xảy ra khi toán người đi trước vén tấm màn nhung lên, thì một cửa hang to lớn hiện ra, hai người theo sau, lục tục bước vào.
Cửa hầm được cẩn bằng đá hoa cương tuyệt đẹp, trên có một tấm biển bằng cẩm thạch chắn ngang với mấy chữ vàng chói lọi: Hiệp lê mật cung dưới thêm một hàng chữ nhỏ U minh tổng đàn.
Tử Lăng thầm nhủ:
“Thảo nào Hiệp lê tửu lâu, ở quanh quẩn vùng này hàng chục năm trời, vẫn không tìm ra manh mối.”
Bỗng nhiên.. có tiếng quát to bên khe hở của cửa động vụt hiện ra năm gã đại hán, cùng những kẻ bên ngoài đồng màu sắc phục, người đầu bọn dưới lớp vải che mặt, để lộ ra chòm râu bạc phất phơ, lão cất giọng ồ ề, quát to:
- Theo quy lệ của bổn giáo, xin mời chư vị hãy kéo vải che mặt lên trước khi vào động.
Lập tức tuân theo răm rắp, mỗi người bước chân vào động phải giở tấm vải che mặt lên cho năm người giữ cửa nhìn mặt.
“Tử Lăng bối rối vô cùng. Giở tấm che mặt lên ư? Muôn ngàn lần không thể được! Nếu bây giờ thừa cơ tung tích chưa bị lộ mà chuồn êm. Thật là uổng phí bao công khó nhọc theo dõi đến đây”.
Đang lúc thập phần bối rồi, thình lình có tiếng quát to:
Giáo chủ đã về....
Mấy tên giữ cửa vụt cuống quýt lên, hối hả giục:
- Các người hãy nhanh bước đi, giáo chủ đã đến..
Tử Lăng và Giang Thu Lăng nhanh chân bước vội qua.
Thế là thoát nạn.
Khẽ thở phào nhẹ nhõm, Tử Lăng lén quay đầu lại. Một toán người tiền hô hậu ủng một người, hình dáng và động tác xem rất quen, nếu chàng không lầm, bà này chính là U minh giáo chủ.
Theo đuờng hầm đi xuống độ vài chục trượng, qua khỏi một khúc quanh, quanh cảnh đèn nến huy hoàng, bỗng nhiên hiện ra trước mắt.
Đây là một địa động thiên nhiên, được bàn tay nhân lực tạo sửa sang kiến trúc lại, đó đây còn lưu dấu những thạch nhũ, những hình đá tuyệt xảo do bàn tay tạo hoá tạo thành, Tử Lăng sực nhớ lại hình ảnh Tử vong động, chàng không khỏi xúc động, bồi hồi, cảnh cũ hồi xưa, đã in sâu vào tâm khảm của chàng những kỷ niệm đau thương mà suốt đời không bao giờ phai lạt.
Lần theo địa đạo tiến tới, toán người đi đến một gian thạch động cực rộng, đuợc rọi sáng bỏi những ánh nến treo ở góc phòng.
Ngoài địa đạo dẫn chàng và toán người cùng U minh giáo chủ đến gian thạch động ra, còn những địa đạo khác, dẫn đi khắp nẻo, tất cả đều được cẩn lót bằng đá hoa cương tuyệt đẹp.
Từ gian đại sảnh đuờng, số người tụ họp rất đông, trang phục của họ cũng giống in như toán người từ ngoài vào.
Tử Lăng và Giang Thu Lăng lặng lẽ chen theo làn sóng người, đi vào gian phòng, lách mình đứng vào một chỗ thích hợp.
Toán người vừa đứng yên, U minh giáo chủ thống lĩnh một toán sáu tên cận vệ thân tín hùng dũng bước vào.
Tất cả đều im thin thít, bước chân oai vệ của giáo chủ và cận vệ, dẫm trên nền đá nghe vang vang.
U minh giáo chủ duyệt qua hàng rào danh dự, một lượt, đoạn dẫn toán cận vệ đi thẳng vào địa đạo trung ương, bóng của họ mất hút dần sau cửa đuờng hầm đầy bí ẩn.
Giây lâu từ trong địa đạo trung ương, hai tên cận vệ lại lù lù hiện ra, họ oai vệ bước lên một chiếc bục cao, đoạn cất giọng oang oang hô to:
- Giáo chủ truyền lệnh, các vị hãy tập trung vào Mật cung.
Tất cả đồng dạ vâng một tiếng, đoạn lập tức theo ngả địa đạo trung ương lục tục đi vào.
Đoàn người theo một địa đạo quanh co hơn mười trượng lặng lẽ tiến tới.
Vượt qua một khúc quanh chót, trước mặt Tử lăng đột nhiên hiện ra một cảnh huy hoàng tráng lệ.
Trước mặt chàng là một quảng đất rộng hơn trăm trượng vuông, trung ương mọc lên một toà cung điện nguy nga tráng lệ, bốn bề kỳ hoa dị thảo, hương hoa theo gió thoảng đua ngào ngạt.
Tử Lăng thầm nhủ:
“Có lẽ nơi đây là kẽ hở của một dặm núi, U minh giáo chủ đã khéo dựa vào địa thế để kiến trúc một tổng sào huyệt, mà sự kiến tạo đòi hỏi một sự kỳ công vĩ đại”.
Tòa kiến trúc được xây thành ba gian, bốn bề được rọi bởi những ánh đèn lồng như những vì sao nhỏ.
Một lớp hơi mù từ bốn vách toả ra, làm gia tăng cảnh Hiệp lê mật cung thêm phần âm u bí hiểm.
Cửa đại điện xây thành một chiếc đầu lâu, đang được rộng mở.
Giữa đại điện, trên hai chiếc ghế cao, hai vị mặc áo xanh, che kín mặt đang ngồi chễnh chệ từ bao giờ, sau lưng người bên phải một gã đại hán hình vóc khôi vi, đang uy nghi khoanh tay đứng hầu.
Phía sau độ hơn bốn chục người, nam và nữ đang nghiêm chỉnh sắp thành hàng, dựa theo ngôi thức tôn ti thượng hạ đứng hầu hai phía.
Thoạt nom hình dáng hai người ngồi ghế, Tử Lăng thầm đoán chính là Thái thượng giáo chủ Tiết Hoa Diễm và U minh giáo chủ không sai, còn người đứng dựa đích thực là lão Nam Cung Minh.
Hơn trăm thuộc hạ từ ngoài lục tục bước vào, sắp thành đội ngũ, choán hết gian giữa đại điện.
Một bầu không khí oai nghiêm và căng thẳng bao trùm cả đại diện rộng lớn.
Người ngồi bên trái hướng về người ngồi bên cạnh, cất giọng lạnh như băng hỏi:
- Hôm nay Tổng đàn đại hội, Thượng tọa triệu tập tất cả thuộc hạ là có ý định gì?
Người bên mặt với giọng khàn khàn đáp:
- Lệnh này được truyền ra, trước khi giáo chủ đi vắng chưa về, cho nên trên danh nghĩa là Bổn tọa đứng ra triệu tập.
Tạm ngưng giây lát bà ta nói tiếp:
- Chức Tổng đàn hộ pháp treo vắng đã lâu, nay bổn tọa đã tìm gặp một người như ý, nên quyết định giao trọng trách ấy cho lão ta đảm nhiệm, vừa nói vừa đứng dựa bên.
Tất cả những người có mặt tại hội trường, đều im phăng phắc, Tử Lăng nghĩ thầm:
“Yêu phụ Tiết Hoa Diễm gọi con bà là giáo chủ, lại tự xưng là thượng tọa, thật là một chuyện khá khôi hài, đáng tức cười, và cũng đủ hiểu uy lực của bà, không bằng chức vụ của con bà.
U minh giáo chủ đột nhiên cười gằn:
- Thượng tọa bà tất phải e dè che giấu sự thật, đừng nói khư khư một chức Tổng đàn tổng hộ pháp, dù rằng chức giáo chủ của Bổn tọa, Thượng tọa cung có thể thay đổi một cách dễ dàng kia mà.
Bầu không khí bất hòa bỗng nhiên căng thẳng đến cực độ Tiết Hoa Diễm rất lấy làm ngạc nhiên cho thái độ con gái bà.
Bà cố ôn tồn dịu giọng:
- Vì ngờ rằng giáo chủ không về kịp, Bổn tọa đã tuyên bố tự đứng ra làm lễ nhậm chức, nay giờ khắc đã đến, Bổn tọa xin khai mạc.
U minh giáo chủ lạnh nhạt gằn giọng:
- Ồ! Việc triệu tập Tổng đàn đại hội, thượng tọa cũng có đầy đủ thẩm quyền kia mà! Bổn tọa vừa mới về đây, thực ra không có ý kiến gì cả.
Tiết Hoa Diễm vội vã đứng thẳng người lên, dõng dạc tuyên bố:
- Chức tổng đàn Tổng hộ pháp của bổn giáo, treo vắng đã lâu nay, nay bổn tọa đã chọn đuợc người xứng đáng để đảm nhiệm chức vụ ấy, và đây là U minh giáo, Tân tổng đàn Tổng hộ pháp Nam Cung Minh.
Dự đoán của Tử Lăng quả nhiên rất đúng, lão già họ Nam vội vã đến trước mặt U minh giáo chủ và tự kéo khăn che mặt xuống.
- Lão phu Nam Cung Minh xin ra mắt giáo chủ!
Giáo chủ cất giọng lạnh nhạt:
- Hừ! Tôn giá được người đời đặt cho danh hiệu Truy hồn chưởng, đã bao phen gây sóng gió nơi chốn giang hồ, được ngươi giúp sức thực là may mắn cho bổn giáo biết mấy!
Bà vừa nói xong, quay mặt hướng về một tên thuộc hạ:
- Tư Lễ đuờng chủ! Muốn gia nhập bổn giáo thì phải qua những nghi lễ gì?
Một kẻ thuộc hạ bước đến thi lễ rồi đáp:
- Y chiếu theo nghi lễ nhập môn của bổn giáo, thì kẻ mới nhập môn phải lạy ra mắt giáo chủ.
U minh giáo chủ hướng về lão Nam Cung Minh cất giọng hách dịch:
- Lão họ Nam, có nghe thấy quy lệ nhập môn của bổn giáo hay không?
Lão Nam Cung Minh điềm nhiên cười gằn:
- Tự cổ chí kim, phàm anh hùng hào kiệt vị nể kính trọng! Lão phu đến đây, một là vì tiếng tăm vang lừng của U minh giáo, hai là được lời cầu thỉnh của Thái thượng giáo chủ nên mới đồng ý nhậm chức, nhược bằng bắt lão phu phải quỳ lạy giữa mặt đông người, thì lão phu sẽ quyết định giã từ mà rời khỏi nơi đây tức khắc.
U minh giáo chủ vụt bật cười lên khanh khách:
- Tổng đàn của bổn giáo, tuyệt đối không có kẻ lạ mặt đột nhập vào được! Nếu những người nào vào Tổng đàn mà không gia nhập bổn giáo, thì sẽ được cho về chầu Diêm chúa.
Nam Cung Minh cất giọng sang sảng:
- Lão phu nhất định không khứng quỳ lạy! Mặc dù sự kiện trên có đi đến một hậu quả nào, lão phu cũng cam tâm nhận lãnh.
U minh giáo chủ vùng đứng dậy quát:
- Phản nghịch! Phản nghịch!
Thái thượng giáo chủ dằng hắng một tiếng, đoạn nói xen vào:
- Người của bổn tọa lựa chọn, giáo chủ bộ không đồng ý hay sao?
- Nhưng quy lệ của bổn giáo đã định sẵn cho toàn bộ Tổng hộ pháp có thể nào miễn trừ được hay không cái đã?
- Tân Tổng hộ pháp do bổn toạ thỉnh mời đến đây, vả lại địa vị của lão cũng khá cao, lễ quỳ lạy ra mắt có thể miễn trừ được.
Vừa nói xong, Tiết Hoa Diễm vội quay sang lão Tư Lễ đuờng chủ quát to:
- Đường chủ! Hãy cho khai mạc lễ nhậm chức.
- Hãy khoan!
U minh giáo chủ cất tiếng quát to, đoạn từ trên ghế nhảy dựng đứng thẳng người dậy.
Hồi 50
Di độc công độc
U minh giáo chủ tức giận gằn từng tiếng:
- Thượng tọa còn quên một việc tối quan trọng, phàm theo quy lệ của bổn giáo, tất cả những phân đàn và phân đàn chủ và các đường chủ ở tổng đàn, trước khi nhậm chức phải trải qua một cuộc trắc nghiệm võ công chứ?
Thái Thượng giáo chủ cười lên khanh khách:
- Ồ! Việc ấy ta thật tình vì sơ lược mà quên đi vậy, giáo chủ định cho Tân Tổng hộ pháp cùng ai tỷ thí võ công?
U minh giáo chủ cười gằn:
- Theo quy lệ bổn môn, kẻ nhập môn phải đánh bại hai vị đường chủ hiệp lực tấn công hoặc thủ huề ba vị đường chủ cùng tấn công một lúc, mới thông qua cuộc trắc nghiệm.
Nam Cung Minh vội xen vào:
- Quyền cước vô tình! Nếu lão phu có lỡ tay đả thương một hay vài người của bổn giáo, xin giáo chủ đừng trách lão phu nặng tay nhé!
U minh giáo chủ lặng thinh không đáp, bà vội quay về phía toán thuộc hạ dõng dạc truyền lệnh:
- Tư hình, Tư độc và Tuần quản ba vị đường chủ, hãy ra thi hành cuộc khảo sát võ công cho vị Tân Tổng hộ pháp.
Thoạt nghe lệnh truyền, tòan thể nhân viên có mặt nơi Đại sảnh đường lập tức tản mác ra bốn phía, để lộ một khỏang khá rộng, nhường lại cho cuộc tỷ thí võ công.
Tiết Hoa Diễm ngước nhìn lão Nam Cung Minh ân cần nhắn nhủ:
- Tổng hộ pháp nên cẩn thận, họ là những tay nhất lưu cao thủ của bổn giáo đấy!
Nam Cung Minh gật đầu mỉm cười, đoạn bắn vụt bay mình ra giữa đại điện.
Tư hình đường chủ vội cung tay vái chào:
- Chúng tôi là kẻ thuộc hạ, vâng lệnh giáo chủ, ba người thử tấn công, nhưng… như thế xem ra không mấy đẹp, vậy xin Tổng hộ pháp hãy xuất chiêu trước đi.
Nam Cung Minh vội xua tay:
- Ồ! Bất tất phải khư khư giữ lễ! Lão phu xưa này tính tình thích phóng khoáng, ba vị hãy cứ việc xuất ba chiêu tổng hợp lại tấn công đi nào.
Ba vị đường chủ nghe nói liền nhanh nhẹn phân tán ra thành thế chân vạc đoạn vội vã đua tay lên, mỗi người quét mạnh về phía Nam Cung Minh một chiêu cực kỳ lợi hại.
Với thái độ ung dung, lão già họ Nam khẽ hừ một tiếng đoạn dương tay hữu đẩy mạnh ra một chiêu nghênh đón.
Bùng.
Một tiếng nổ đinh tai xé tan bầu không khí âm u của cả tòa động phủ rung chuyển mạnh cơ hồ như muốn sụp đổ xuống, một luồng khói đen dầy đặc cuồn cuộn bốc lên bao phủ kín mít cả đấu trường.
Giây lâu, khói đen mờ tan dần, tòa đại sảnh xôn xao dữ dội, ba vị đường chủ đã ngã gục xuống đất, chỉ còn lại lão già họ Nam đang đứng trơ như thạch trụ.
Một điểm rất quái lạ là thi thể của ba vị đường chủ bỗng tan rữa ra, và từ từ biến thành một vũng nước đen ngòm hôi thối.
U minh giáo chủ cả kinh hướng về Tiết Hoa Diễm kêu lên:
- Trời! Lão Nam Cung Minh lại có khả năng sử dụng nổi thi độc?
Tiết Hoa Diễm điềm nhiên đáp:
- Ngoài chức Tổng hộ pháp, bổn tọa còn phái lão ta kiêm nhiệm Lũng tây phân đàn đàn chủ.
- Ồ! Còn cửu đầu Điểu lữ cung đâu?
- Vì phòng thủ bất nghiêm, để bọn thích khách thừa cơ xâm nhập Lũng tây phân đàn, trong khi bổn tọa đang dưỡng bênh nơi đấy, nên bổn tọa đã hạ lệnh đem hắn và bốn vị Tổng hộ pháp ra tử hình cách đây hơn mấy hôm rồi.
Toàn thân rúng động lên vì giận dữ, U minh giáo chủ quay đầu lại nhìn Tiết Hoa Diễm gằn giọng:
- Việc quan trọng thế tại sao không thông báo cho bổn tọa hay biết?
- Vì lúc ấy giáo chủ đã bận việc tuần du, khư khư một việc nhỏ nhặt như thế, chẳng nhẽ bổn tọa không đủ thẩm quyền ra lệnh hay sao?
U minh giáo chủ mặc nhiên không đáp.
Tiết Hoa Diễm vội quay sang Tư lễ đường chủ thốt:
- Cuộc khảo nghiệm võ công đã hoàn tất, vậy phiền đường chủ hãy tuyên bố khai mạc cuộc đại lễ nhậm chức đi thôi.
U minh giáo chủ vội đua tay ra ngăn cản:
- Hãy khoan! Trước khi Tổng hộ pháp ra nhậm chức, hãy cùng bổn tọa thử sức qua ba chiêu cái đã.
Thái Thượng giáo chủ tỏ vẻ khó chịu:
- Vì một lý do gì mới đuợc?
- Bổn tọa không muốn ngồi ở một chức vụ bù nhìn, nếu trong ba chiêu không thắng nổi Tân Tổng hộ pháp, chức giáo chủ này cũng xin nhường nốt lại cho lão già họ Nam cho tiện việc.
Không dằn đuợc cơn nóng giận, Tiết Hoa Diễm đột nhiên đứng thẳng người dậy:
- Hôm nay giáo chủ hà tất lại thắc mắc và làm khó bổn tọa mãi thế này?
U minh giáo chủ cười gằn:
- Chuyện ấy bổn tọa đâu dám, thực ra nếu không sớm nhường chức giáo chủ, thì cũng có người đến chiếm đoạt như thường.
Tiết Hoa Diễm gắt to:
- Tại sao giáo chủ lại có những lời úp mở như thế? Có việc chi không đồng ý, hà tất chẳng nói trắng ra xem, chúng mình còn liệu tìm liệu pháp để bổ cứu.
U minh giáo chủ mỉa mai:
- Người định chiếm đoạt chức giáo chủ là một gã thanh niên họ Văn tên Tử Lăng mà thượng tọa đã quen biết từ lâu đấy mà.
Tiết Hoa Diễm gào lên:
- Giáo chủ bộ điên rồi đấy ư? Tại sao lại có những lời lẽ hồ đồ thế hả?
U minh giáo chủ nghiêm giọng thốt:
- Hừ! U minh giáo do hai mẹ con ta sáng lập nên, nếu lão nhân gia không bằng lòng cho bổn tọa giữ chức vị giáo chủ thì với mẹ con tại sao thượng tọa không thẳng thắn bảo ngay, hà tất mang võ công bí truyền trong Mai châu bửu lục thượng quyển lại truyền thụ cho Văn Tử Lăng với ý định muốn cho gã ấy chiếm đoạt chức vị U minh giáo chủ là nghĩa lý gì?
Tiết Hoa Diễm gào to:
- Ồ! Tại sao giáo chủ lại ăn nói chẳng giữ lời? Phải bắt được gã ấy lại hỏi xem có thực hay không?
- Hừ! Chứng cớ đã rành rành, mà thượng tọa vẫn còn chối mãi.
Tiết Hoa Diễm điên tiết kêu lên:
- Nhưng Văn Tử Lăng mà giáo chủ vừa nói ấy là ai mới được chứ? Nếu quả thật có kẻ am hiểu được võ học trong Mai chu bửu lục, ta hứa sẽ tự sát trước mặt mọi người.
- Hừ! Gã mà thượng tọa định thâu làm đệ tử và định cho hắn thay thế chức vị giáo chủ chứ còn ai nữa?
Tất cả nhân viên thuộc hạ đều đứng ngơ ngác vì sự cãi vã của hai mẹ con giáo chủ, cho đến lão Nam Cung Minh cũng chả hiểu ất giáp gì ráo.... duy chỉ có Văn Tử Lăng là mừng thầm cho kế hoạch ly gián của chàng, đã đạt đến mức thành công, nhưng trong thâm tâm chàng trai trẻ, không khỏi hổ thầm vì hành động kém quanh minh chính đại của mình.
Thái Thượng giáo chủ Tiết Hoa Diễm giận tím cả mặt, sau phút sôi động đến cực điểm, bà ta vụt buông tiếng thở dài:
- Lời buộc tội của giáo chủ, làm thượng tọa kinh ngạc vô cùng, quyển thượng của bộ Mai chu bửu lục vẫn còn ở trong tay thượng tọa, võ công trong ấy lại trực tiếp chống với võ công của chúng mình, ta hà tất dại khờ gì đem gieo mầm hỏa hoạn để chuốc lấy mối hoạ vào thân.
U minh giáo chủ khẽ cười gằn:
- Thực ra bổn tọa cũng không thể tin rằng việc ấy có thực, nhưng sự thực đã chứng minh rõ ràng, và gã họ Văn ấy hiện đang có mặt trong hàng ngũ giữa toán thuộc hạ của chúng mình nơi Hiệp lê mật cung này.
Tử Lăng giật mình đánh thót. Trời! U minh giáo chủ quả thật phi thường, chàng ngờ đâu qua mặt được bà ta, nào ngờ! Chàng vụt nhớ lại sự trùng hợp ngẫu nhiên của hai gã tuần tiễu đi sau, lúc giở tấm vải để nhìn mặt thì thình lình bà ta lại xuất hiện. Tất cả đều là do bàn tay của U minh giáo chủ sắp đặt cả ư?
Mấy lời nói của U minh giáo chủ vừa tuyên bố ra, làm toàn thể nhân viên ở Đại thính đường đều xôn xao dữ dội.
U minh giáo chủ đột nhiên cười lên the thé:
- Văn Tử Lăng! Nhà ngươi còn đợi gì nữa mà chẳng chịu ra mặt?
Tử Lăng tự biết không còn đường rút lui được nữa, chàng dùng phép truyền âm nhập mật bảo Giang Thu Lăng:
- Lăng muội, em hãy thận trọng, đừng nên dời xa tiểu huynh nhé.
Không đợi sự phản ứng của Thu Lăng, Tử Lăng vội vã tung mình bay vọt ra giữa thính đường, cất giọng sang sảng:
- U minh giáo chủ! Tại sao bà không tuân thủ lời hứa danh dự lúc trước, đem sự bí mật của tại hạ đi tiết lộ tất cả với Thái Thượng giáo chủ?
U minh giáo chủ vụt cười lên khanh khách, quay sang Tiết Diễm Hoa:
- Gã ấy chính là Văn Tử Lăng, thượng tọa hãy nhìn kỹ đi.
Quang cảnh của thính đường lúc ấy sôi động dữ dội, có kẻ đã phải buột miệng kêu lên vì kinh ngạc!
Lão Nam Cung Minh đang đứng giữa sân, thấy Tử Lăng thình lình từ đám đông nhảy ra, cũng ngạc nhiên vô cùng, lão bèn dùng truyền âm nhập mật hỏi:
- Nhãi con! Tại sao lại có chuyện lạ thế?
Tử Lăng thầm nhủ:
“Lão già họ nam mặc dù vẫn giữ một khí phách hào hiệp nhưng … hiện tại lão ta đã cùng bà Tiết Hoa Diễm có một mối cảm tình không thể dứt khoát được, chưa chắc đối với mình có một sự trợ giúp gì! Chi bằng mình không nên liên lạc với lão ta là hơn!”
Chàng giả bộ ngập ngừng giây lâu đoạn hướng về Thái Thượng giáo chủ ấp úng thốt:
- Tại hạ vì vô tình bị giáo chủ phỉnh gạt nên tiết lộ toàn bộ bí mật cả rồi!
Thái thượng giáo chủ quát to:
- Đồ láo! Bổn tọa chưa từng gặp mặt nhà ngươi lần nào cả, tại sao lại có chuyện kỳ quái như thế được?
Vừa nói xong, bà bắn mình lên nhảy đến định vồ chụp lấy Tử Lăng.