“Ắn no tức bụng”! Nhớ câu nói của Mai Nhữ Nam và nhìn đống đạn sắt lổn ngổn, Quách Đại Lộ nghe như vừa mới nuốt chục ký... huỳnh liên. Yến Thất nhìn hắn rồi nhìn Mai Nhữ Nam : - Kim đại sư nhất định là biết rõ ý định của mình. Mai Nhữ Nam nhún nhún vai... Yến Thất nói tiếp : - Và ông ta cũng biết rõ cô giúp chúng tôi để gạt ông ta. Mai Nhữ Nam nhếch nhếch môi không nói. Yến Thất thở ra : - Thế nhưng ông ta vẫn làm như không biết, bởi vì... Mai Nhữ Nam nói liền theo : - Bởi vì ông ta là con người từ xưa nay rất rộng rãi, tuy biết bọn ta muốn kiếm ít tiền xài, nhưng... Cô ta nhìn Quách Đại Lộ rồi nín luôn. Quách Đại Lộ nói : - Nhưng tại vì tôi quá tham, tham đến mức muốn vét hết kho của của ông ta. Mai Nhữ Nam nói : - Thật ra thì cũng không đáng trách anh. Quách Đại Lộ hỏi : - Không trách tôi chứ trách ai? Mai Nhữ Nam nói : - Không trách ai cả, trong đời có mấy ai mà không có những phút tham lam. Yến Thất nói : - Huống chi cái tham của anh cũng không phải vì cá nhân anh mà là vì bằng hữu, nếu không có bằng hữu thì làm sao anh lại thiếu nợ nhiều như thế ấy? Quách Đại Lộ bật cười : - Các vị cũng khỏi phải lựa lời an ủi tôi làm chi cho thất công, vì thật sự thì trong lòng tôi cũng đâu có vì chuyện này mà khó chịu? Đúng ra, tuy bỏ công đi lấy của thiên hạ, nhưng lại chỉ quơ được một mớ sắt cục sắt hòn như thế này, nhưng cũng đâu phải là hoàn toàn không có thu hoạch? Mai Nhữ Nam cười : - Đúng, ít nhất cũng có được một viên. Quách Đại Lộ nói : - Sự thu hoạch của tôi không phải môt viên đạn vàng ấy đâu. Mai Nhữ Nam hỏi: - Chứ thu hoạch cái gì? Quách Đại Lộ nói : - Thu hoạch một bài học hay. Hắn nhìn dòng chữ khắc trên viên đạn và chậm chậm nói tiếp: - Đối với tôi mà nói thì bài học này còn có giá trị nhiều hơn tất cả vàng trên thế gian này gộp lại. Mai Nhữ Nam nhìn hắn thật lâu và nàng nhoẽn miệng cười : - Bây giờ thì tôi mới biết tại làm sao có quá nhiều người thích anh, bởi vì anh là một người khả ái. Quách Đại Lộ gặn lại : - Bây giờ cô mới biết à? Mai Nhữ Nam háy háy mắt : - Chứ sao? Quách Đại Lộ nói : - Tôi thì tôi biết quá lâu rồi. Yến Thất nói : - Nhưng rất tiếc là anh còn một chuyện chưa biết. Quách Đại Lộ hỏi : - Chuyện gì? Yến Thất nói : - Trước mặt những người chủ nợ, cái khả ái duy nhất của anh là trong túi anh có tiền, nếu không có tiền nợ, anh biết họ sẽ đối phó với anh làm sao không? Quách Đại Lộ nín cười : - Không biết. Thật thì hắn biết cho dầu có được ngàn bài học hay, cũng không thể đem nó ra mà khấu nợ. Mai Nhữ Nam hỏi : - Các anh thiếu bao nhiêu nợ? Yến Thất thở ra : - Cũng không nhiều, sơ sơ chừng một vạn lượng. Mai Nhữ Nam thè lưỡi đứng lặng một hồi rồi nàng vụt nói : - Kim đại thúc giờ này chắc đang đợi tôi, vậy xin kiếu nhé. Nói chưa dứt câu thì nàng đã vọt nhanh lên ngựa. Con ngựa dường như cũng hiểu được cái gấp của chủ cho nên đít nàng vừa chạm lên là nó đã vội bung vó lớn. Quách Đại Lộ nhìn theo thở dài : - Vừa nghe nói đến nợ là người ta đã chạy trốn như ma bắt. Yến Thất thản nhiên : - Bởi vì nàng cũng muốn cho anh một bài học. Quách Đại Lộ hỏi : - Bài học gì? Yến Thất nói : - Một con người muốn sống một cách thong dong thì tối kỵ không nên thiếu nợ. Đúng là một bài học hay mà bất cứ ai cũng cần nên biết. Nhưng nếu vì bằng hữu mà thiếu nợ thì sao? Yến Thất vụt nói : - Tôi thấy anh nên tránh mũi nhọn... nên tạm đến nơi nào đó chơi ít ngày rồi hẳn hay. Quách Đại Lộ hỏi : - Anh bảo tôi đi trốn à? Yến Thất nói : - Anh đã hẹn với người ta hai ngày, chỉ trong vòng hai ngày là anh sẽ thanh toán sòng phẳng, bây giờ về hai bàn tay không thì ăn nói làm sao? Quách Đại Lộ hỏi : - Anh cho rằng tôi là hạng người như thế nào? Yến Thất nói : - Thiếu nợ là một chuyện, còn tránh lại là chuyện khác, chỉ khi nào mình trốn luôn không trả thì mới đáng gọi là người chẳng ra gì chứ? Quách Đại Lộ nhún vai : - Tránh với trốn đâu có khác gì nhau? Anh định chơi chữ đấy à? Yến Thất cười : - Anh quả là con người tốt. Quách Đại Lộ nói : - Là con người khả ái, nhưng. chỉ hơn người rách một chút.
Thủ tín là một trong những nguyên tắc căn bản để trở thành người tốt. Nhưng một con người muốn giữ vững được nguyên tắc đó cũng không phải là một chuyện dễ. Một con người giữ vững được lòng thủ tín, khi sống sẽ luôn luôn được thư thái an nhàn, mà khi chết cũng sẽ không có gì ân hận. Một con người an tâm mà sống nếu chết cũng an tâm mà chết, đuợc như thế, nếu phải nghèo một chút cũng không có gì đáng nói. Tự nhiên, nếu con người như thế mà giàu được cũng vẫn là hay. Như vậy, nghèo hay giàu không thành vấn đề, cái khó là phải xem mình có đúng là “một con người” hay không. Nói nghe dễ, nhưng thực hiện toàn vẹn là chuyện trên đời ít có. Nếu ai cho đó là câu chuyện “truyền đạo”, là câu chuyện “cũ mèm như trái đất” thì có lẽ người ấy còn phải suy nghĩ lại.
Phú Quý sơn trang vẫn không có gì thay đổi. Đừng vào trong, đứng quan sát sinh hoạt của những người trong ấy, cứ đứng ngoài nhìn vào, cái “bộ vó” của toàn trang trại vẫn có đủ khí phái của danh từ “Phú Quý”. Chỉ có một điều hơi tương phản là không khí ở đây luôn cứ vắng queo, cái vắng mang theo nhiều xơ xác. Đã lâu rồi, nó im lìm trong tư thế đó. Nhưng sáng hôm nay thì hơi khác. Ngay trước cổng ngựa xe thấp thoáng, cuối cùng dừng lại hơi nhiều. Thêm vào đó, còn có nhiều người bách bộ - không đúng ra là họ đang chờ một cái gì. Từ trong nhìn ra Yến Thất lắc đầu : - Đúng là chủ nợ của anh đã tới rồi. Quách Đại Lộ làm thinh. Yến Thất hỏi : - Anh tính sao? Quách Đại Lộ nói : - Chỉ có một cách hay nhất. Yến Thất chồm tới : - Cách gì? Quách Đại Lộ nói : - Cứ thật tình nói thẳng cho họ biết. Ánh nắng ban mai rọi ngang mặt hắn, Yến Thất cảm thấy mặt hắn rực rở hơn bao giờ hết. Từ ánh mắt, vành môi của hắn, người ta nhìn vào không ai không cảm thấy hắn là một con người thẳng thắn thật tình. Yến Thất chợt thở ra. Hình như bây giờ hắn thương Quách Đại Lộ nhiều hơn hết. Quách Đại Lộ nói : - Tôi đang chuẩn bị nói thật với họ, bây giờ tuy không có tiền, nhưng nhất định những ngày tới đây tôi sẽ thanh toán nợ nần sòng phẳng cho họ. cách này hình như không hay lắm, nhưng tôi vẫn không có cách nào khác nữa. Yến Thất nhìn hắn mỉn cười : - Tự nhiên là anh không làm sao nghĩ ra được cách nào khác nữa, vì đây là cách tốt nhất, trên đời tôi cam đoan không còn cách nào hay hơn.
Chủ nợ gồm có sáu người. Sáu người cùng có mặt và đang đứng đợi trước sân. Quách Đại Lộ bước ra vòng tay nói lớn : - Chư vị, thật là không phải, thật là quấy quá. bây giờ tuy chưa có tiền trả cho chư vị, nhưng. Hắn nói chưa dứt thì đã có người ngắt lời, người đó là lão họ Tiền, lão nói : - Quách đại gia cho rằng chúng tôi đến đây để đòi tiền sao? Quách Đại Lộ chưng hững : - Ủa, chứ không phải thế sao? Lão họ Tiền cười : - Chúng tôi sợ những thức ăn dùng hàng ngày trong quý trang thiếu hụt, nên cho xe mang đến đấy chứ. Quách Đại Lộ ấp úng : - Nhưng. nhưng còn số tôi đang thiếu. Lão họ Trương cười : - Nợ thì đã có người trả rồi mà. Lão họ Tiền cười theo : - Vả lại đó chỉ bất quá là số nhỏ, cho dầu Quách đại gia bây giờ. tạm thời chưa thanh toán thì chúng tôi cũng đâu đã đến như thế hay sao? Quách Đại Lộ trố mắt : - Nhưng ai thanh toán chứ? Lão họ Tiền cười : - Thật tình mà nói thì chúng tôi không biết rõ người thanh toán đó là ai. Quách Đại Lộ càng sững sốt : - Ủa, các ông mà cũng không biết sao? Lão họ Tiền cười : - Sáng hôm nay vừa mở mắt thì đã thấy đủ số để trên bàn, gồm có mấy đống bạc. Quách Đại Lộ chồm tới : - Sao? Mấy đống? Bạc mà tính “đống” à? Lão họ Tiền nói : - Bởi vì số bạc ấy cách phong lại không giống nhau, có thứ ở Tế Nam, có thứ thì tại Kinh thành, đống nào cũng đã được mở và bên dưới có giấy viết rõ là thanh toán tiền hàng cho Quách đại gia. Lão họ Trương nói tiếp : - Chắc là bằng hữu của Quách đại gia, chắc có lẽ biết Quách đại gia gần đây không được. khá nên mới tạm thanh toán hộ, nhưng lại sợ Quách đại gia không chịu nhận nên đưa tới tận cửa hàng chúng tôi. Lão họ Tiền cười : - Bằng hữu của Quách đại gia nhất định phải là kẻ trọng nghĩa giang hồ, chúng tôi tuy là những kẻ buôn bán nhỏ nhoi, nhưng nhất định cũng không bao giờ là kẻ tiểu nhân chỉ biết vì lợi mà không nghĩ đến lòng người. Nhất là đối với Quách đại gia. Lão họ Trương nói luôn : - Chính vì thế cho nên sáng sớm là chúng tôi đã lật đật đến đây ngay. Họ đến đây quả là tinh sớm lắm. Đang đêm gặp một “bằng hữu giang hồ” trọng nghĩa như thế chắc chắn không có chủ tiệm nào dám không đến sớm!