watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
00:48:1230/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Giang Hồ Tứ Quái - Cổ Long - Chương 41-50 - Trang 8
Chỉ mục bài viết
Giang Hồ Tứ Quái - Cổ Long - Chương 41-50
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 8 trong tổng số 20



Hồi 44-2

Người áo đen nói :
- Đa tạ.
Hắn chầm chậm bước vô, hắn nhìn như chỉ nhìn đường trước mắt, những cái gì khác, hắn không cần nhìn tới.
Yến Thất và Vương Động đứng ở bên cửa sổ bên trong nhìn hắn.
Cả hai người cũng bộc lộ nét kinh nghi.
Người áo đen đi gần tới đại sảnh là dừng lại.
Quách Đại Lộ cười :
- Xin mời dùng trước một chén cho ấm.
Người áo đen nói :
- Không.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Từ trước giờ không uống rượu à?
Người áo đen nói :
- Có lúc uống.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Lúc nào mới uống?
Người áo đen đáp :
- Sau khi giết người.
Quách Đại Lộ sửng sốt :
- Nếu như thế thì các hạ có lẽ đừng uống rượu al2 tốt hơn.
Nói xong câu đó, hắn suy nghĩ và bắt tức cười.
Quách tiên sinh lại bảo người đứng uống rượu, có lẽ đây là lần thứ nhất trong đời.
Người áo đen vẫn đứng yên trước đại sảnh, đứng không nhúc nhích.
Quách Đại Lộ nói :
- Đằng sau có khách phòng, đã không uống rượu thì xin mời vào nghỉ.
Người áo đen nói :
- Không cần.
Quách Đại Lộ sửng sốt :
- Không cần? Không cần cái chi?
Người áo đen nói :
- Không cần khách phòng.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Chứ không lẽ ngủ ở đây?
Người áo đen đáp :
- Đúng.
Hình như hắn rất tiếc từng tiếng nói với Quách Đại Lộ, hắn chầm chậm kéo mắt lại và dứng dựa vào thân cột nơi đại sảnh.
Quách Đại Lộ buột miệng hỏu :
- Đã muốn ngủ tại đây thì sao lại không nằm xuống?
Người áo đen đáp :
- Không cần.
Quách Đại Lộ nhướng mắt :
- Không cần nằm?
Người áo đen đáp :
- Đúng.
Quách Đại Lộ hết nói luôn.
Đối với con người này thì kể như bí lối.
Cái mặt hắn bây giờ bỗng dài ra y như mặt ngựa. Thứ ngựa biết nói tiếng người.

- Ngựa không biết nói.
- Nhưng chỉ có ngựa mới... ngủ đứng được.
- Hắn là ngựa ư?
- Không phải.
- Chứ hắn là ai?
- Nam Cung Xú.
Lần này thì Yến Thất phải đồng ý với Quách Đại Lộ.
Người áo đen dựa im bên gốc cột, hình như hắn đã ngủ.
Toàn thân hắn thật lạnh, thật cứng và thật thẳng y như một cây cột. Hắn không để lộ một sự xúc động của bất cứ cảm giác nào.
Quách Đại Lộ thở ra :
- Con người này nếu không phải là Nam Cung Xú thì trên đời này sẽ không còn ai xứng đáng là. Nam Cung Xú nữa.
Vương Động vụt nói :
- Bất luận hắn là ngựa cũng tốt, là Nam Cung Xú cũng tốt nhưng đối với bọn ta không quan hệ gì cả.
- Có.
Vương Động hỏi :
- Có cái gì?
Quách Đại Lộ nói :
- Người như Nam Cung Xú, nếu không có mục đích thì đâu có đến đây.
Vương Động nói :
- Tại làm sao lại không thể đến?
Quách Đại Lộ hỏi :
- Tại làm sao lại tới?
Vương Động nói :
- Bất cứ ai cũng cứ hễ đến tối là phải ngủ.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Anh cho rằng hắn đến đây để ngủ thật à?
Vương Động hất mặt :
- Hắn đang ngủ đó.
Quách Đại Lộ hỏi :
- Ngủ như thế ấy thì chỗ nào lại không ngủ được, lựa gì phải đến đây?
Vương Động nói :
- Bất luận là vì cái gì, bây giờ thì hắn cũng đang ngủ... cho nên...
Quách Đại Lộ chận hỏi :
- Cho nên sao?
Vương Động nói :
- Cho nên chúng ta, tất cả nên đi ngủ.
Đó là kết luận.
Và khi hắn kết luận rồi thì hắn làm ngay.
Vương Động đi ngủ.
Vương Động đã nói tới tiếng ngủ rồi thì đừng ai mong bảo hắn làm gì khác được, Thế nhưng Quách Đại Lộ vẫn còn đứng dựa bên cửa sổ nhìn ra.
Yến Thất hỏi :
- Sao không đi ngủ?
Quách Đại Lộ nói :
- Tôi muốn xem hắn có ngủ thật hay không và muốn xem hắn ngủ đến bao lâu.
Yến Thất cắn môi :
- Nhưng đây là phòng của tôi, tôi cần phải ngủ.
Quách Đại Lộ nói :
- Anh ngủ thì ngủ, chứ tôi có lay anh dậy đâu.
Yến Thất nói :
- Ngưng mà không được..
Quách Đại Lộ hỏi :
- Tại sao lại không được?
Yến Thất nói :
- Có người ở trong phòng tôi, tôi không thể nào ngủ được.
Quách Đại Lộ cười :
- Sau này nếu anh cưới vợ, chắc an cũng bảo nàng sang phòng khác ngủ à?
Hình như Yến Thất hơi đỏ mặt, hắn trừng Quách Đại Lộ :
- Tại làm sao anh biết chắc rằng tôi sẽ cưới vợ.
Quách Đại Lộ nói :
- Bởi vì trên đời này chỉ có hai hạng người không cưới vợ.
Yến Thất hỏi :
- Hai hạng nào?
Quách Đại Lộ cười :
- Một là thầy chùa, hai là lại cái. Hai hạng đó khó lòng cưới vợ.
Yến Thất nổi giận ngang :
- Cho dù tôi có cưới vợ nhất định cũng không cưới cái thứ người xấu xa dơ dáy như anh đây.
Nói xong câu đó, mặt hắn lại ửng đỏ hơn...
Quách Đại Lộ vụt kéo Yến Thất :
- Kìa, anh hãy xem trên tường kìa...
Yến Thất định rụt tay về nhưng lúc ấy hắn thấy vật trên tường.
Bên vách tường đối diện có một cái đầu ló ra.
Đêm thật tốt.
Do đó không thể thấy rõ mặt người ấy ra sao và chính người ấy cũng không thấy bọn Yến Thất. Người ấy chỉ thò đầu vào dòm quanh rồi thụt ra ngay.
Quách Đại Lộ cười nho nhỏ :
- Anh thấy tôi nói có sai đâu, con người này chẳng những không có ý tốt mà lại đến đây cũng không phải một mình.
Yến Thất hỏi :
- Anh cho rằng hắn đến đây trước để làm nội ứng đấy à?
Quách Đại Lộ gật đầu :
- Nhất định là như thế.
Người áo đen vẫn đứng ngủ, không hề lay động nhưng Yến Thất nhìn hắn có chăm chú dữ lắm...
Không cửa động chính là thứ cử động đáng sợ vô cùng.
Cho dù Yến Thất quả thật muốn ngủ thỉ bây giờ hắn cũng đã quên luôn.
Qua một lúc lâu, Quách Đại Lộ vụt nói :
- Lạ quá, thật là lạ.
Yến Thất hỏi :
- Cái gì lạ?
Quách Đại Lộ nói :
- Tại làm sao trong mình anh không có... hôi chút nào thế nhỉ?
Bây giờ Yến Thất mới hay rằng hắn đứng sát Quách Đại Lộ quá, sát đến nỗi gần như dựa hẳn vào lòng...
Cũng may nơi đó không có đèn, không thể thấy rõ sắc mặt của hắn, không thấy rõ thái độ của hắn bộc lộ qua sắc diện ra sao...
Yến Thất lập tức dang ra hai bước, hắn cắn môi hỏi :
- Nhưng tôi vẫn có thể không hôi được chứ?
Quách Đại Lộ nói :
- Không được.
Yến Thất hỏi :
- Tại sao?
Quách Đại Lộ nói :
- Tại vì tôi không thấy anh tắm, cũng không thấy anh thay quần áo, như vậy đúng lý thì anh phải hôi dữ hơn ai hết.
Yến Thất xì một cái thật dài :
- Cụt cứt.
Quách Đại Lộ cười :
- Cụt cứt thì lại càng... khó ngửi hơn nữa.
Yến Thất trừng mắt, hình như hắn muốn giáng cho Quách Đại Lộ một tát tai nhưng ngay lúc đó chợt có một người lao vào y như một nùi khói xám...
Người thì không thể như khói được nhưng vì cách phi thân khá nhanh, thêm vào đó vì trong đêm tối lao nhanh tự nhiên là chỉ thấy như nùi khói xẹt ngang.
Người đó thật sự không phải nhẹ quá nhưng vì thân thể quá nhỏ, nhỏ như một đức con nít lên mười.
Thế nhưng trên cằm người ấy đã có râu, râu khá dài, luôn cả đầu tóc rối bồng bềnh choi như râu tóc mọc dính vào nhau.
Râu và tóc choán gần hết mặt, chỉ còn có hai con mắt, hai con mắt loắt choắt như hai mắt chuột.
Lão nhìn quanh bốn phía, rồi sau cùng nhìn chăm chú vào người áo đen.
Người áo đen vẫn im lìm, mắt không hi hí, Lão già vụt vẫy tay, bên ngoài lại lao vào ba nhười nữa.
Ba người này tự nhiên là cao lớn chứ không choai choai như lão già, khinh công của họ cũng rất nhẹ nhàng. Họ đều vận kình trang dạ hàng, tay lăm lăm binh khí.
Một người cầm Phán Quan bút, một người cầm Nguyệt kiếm, một người nữa cầm sợi dây xích sắt.
Lão già nhỏ con cầm Song hoàn.
Bốn món binh khí đều lợi hại và cũng là thứ khó luyện vô cùng.
Người có thể dùng những món binh khí ấy nhất định võ công không thể thấp.
Người áo đen vẫn đứng dựa gốc cột, không biết hắn ngủ hay thức nhưng hắn không động đậy.
Bốn người mới tới, trạng thái tinh thần xem có vẻ căng thẳng lắm, mắt họ dán chặt vào người áo đen và từng bước từng bước nhích lần vào hắn.
Tư thế của họ y như bất chợt đều có thể cùng một lúc tấn công.
Quách Đại Lộ khẽ liếc Yến Thất.
Ý hắn muốn nói những người ấy thật ra thì không như hắn tưởng, không phải là đồng bọn với nhau.
Yến Thất hội ý gật đầu.
Hai người giữ thế án binh bất động, trong lòng họ cùng có ý nghĩ như nhau : Hãy chờ xem bốn tay dữ dằn này đối phó với người áo đen ra sao.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 72
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com