watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:58:0029/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Giang Hồ Tứ Quái - Cổ Long - Chương 41-50 - Trang 15
Chỉ mục bài viết
Giang Hồ Tứ Quái - Cổ Long - Chương 41-50
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Tất cả các trang
Trang 15 trong tổng số 20



 Hồi 48-1: Nam Cung Xú Là Ai ?


Trời đã sáng rồi.

Quách Đại Lộ vẫn còn phủ chiếc áo choàng rộng trên mình.

Hắn vẫn ngồi dựa bực thềm nhìn đăm đăm bầu trời nắng đục.

Xa xa, tiếng gà eo óc vang rền.

Hắn nghe tiếng mở cửa nhè nhẹ.

Hắn không quay đầu lại, mặt hắn không lộ vẻ gì.

Tiếng bước chân nhè nhẹ từ trong lần đến sau lưng hắn và dừng lại.

Hắn vẫn không quay đầu lại, hắn hỏi một cách thản nhiên:

- Ngủ ngon đấy chứ ?

Người đó đứng nhìn chăm chăm vào ót hắn:

- Chưa có bao giờ ngủ được yên như thế.

Quách Đại Lộ hỏi:

- Tại sao vậy ?

Người áo đen đáp:

- Vì trước nay chưa có người nào canh giữ dùm tôi như các hạ.

Quách Đại Lộ đáp:

- Nếu không có tại hạ thì các hạ không ngủ được à ?

Người áo đen đáp:

- Có người canh cửa, tôi cũng không ngủ được.

Quách Đại Lộ hỏi:

- Tại sao ?

Người áo đen đép:

- Bởi vì từ trước đến nay chưa hề tín nhiệm một ai.

Quách Đại Lộ nói:

- Nhưng bây giờ thì hình như các hạ tín nhiệm tôi ? Làm sao thấy được như thế ?

Người áo đen nói:

- Bởi vì ngoài các hạ ra, không một ai từ trước đến nay dám quay lưng về phía tôi cả.

Quách Đại Lộ hỏi:

- Tại sao ?

Người áo đen đáp:

- Vì tôi không phải là quân tử, tôi thường thường giết người từ phía sau lưng.

Quách Đại Lộ gật gù:

- Đứng phía sau lưng người mà giết thì khá dễ dàng...

Người áo đen nói:

- Nhất là trong lúc người đó gật đầu.

Quách Đại Lộ hỏi:

- Tại làm sao lúc gật đầu lại để giết.

Người áo đen nói:

- Mỗi người, sau ót đều có một chỗ xuống đao tốt nhất, khi thấy rõ chỗ đó thì cho một đao nhè nhẹ cũng đủ kết liễu cuộc đời, cái lẽ ấy chắc các hạ có biết ?

Quách Đại Lộ gật gật đầu:

- Có lý.... có lý.

Người áo đen trầm ngâm:

- Các hạ suốt đêm qua không ngủ ư ?

Quách Đại Lộ nói:

- Nếu tôi ngủ thì các hạ ngủ được sao ?

Người áo đen cười...

Tiếng cười của hắn thật sắc và thật ngắn, y như tiếng mài đao trên đá.

Và thình lình, hắn bước nhanh tới trước mặt.... Quách Đại Lộ. Quách Đại Lộ hỏi:

- Tại sao lại không đứng phía sau lưng ?

Người áo đen đáp:

- Vì tôi không muốn bị dụ.

Quách Đại Lộ nhướng mắt:

- Dụ ? Sao lại dụ ?

Người áo đen đáp:

- Vì khi thấy cái ót của các hạ tôi bắt đầu ngứa tay.

Quách Đại Lộ hỏi:

- Khi ngứa tay là muốn giết người ?

Người áo đen nói:

- Chỉ có một lần không giết.

Quách Đại Lộ hỏi:

- Lần nào ?

Người áo đen đáp:

- Mới vừa rồi đây.

Hắn nói xong câu đó rồi quay mặt đi luôn ra cổng.Quách Đại Lộ vụt kêu:

- Khoan, đợi một chút.

Người áo đen hỏi:

- Có gì phải đợi ? Hình như những câu đang nói đã nói hết rồi mà ?

Quách Đại Lộ nói:

- Tôi còn một câu muốn hỏi.

Người áo đen nói:

- Hỏi đi ?

Quách Đại Lộ chậm chậm đứng lên và chầm chậm hỏi:

- Các hạ có phải là Nam Cung Xú hay không ?

Người áo đen không đáp mà cũng không quay đầu lại, nhưng Quách Đại Lộ có thê?

thấy gương mặt hắn vồng lên.

Gió bỗng như dừng lại, cái sân rộng mênh mông hình như không còn nghe thấy tiếng động nào.

Thật lâu Quách Đại Lộ nói chậm rãi:

- Nếu các hạ không bằng lòng nói thì gật đầu cũng được, nhưng các hạ hãy yên lòng, tôi không phải là người có kinh nghiệm chém sau ót người, cũng không từng giết người từ phía sau lưng.

Bốn phía thật là im lặng không nghe hơi gió, không nghe tiếng động.

Lại qua một lúc thật lâu, Người áo đen chầm chậm nói:

- Trong mười năm nay, các hạ là người thứ bảy hỏi tôi câu đó.

Quách Đại Lộ hỏi luôn:

- Sáu người kia đều chết cả ?

Người áo đen nói:

- Đúng như thế.

Quách Đại Lộ hỏi tiếp:

- Chỉ vì hỏi câu ấy mà chết ?

Người áo đen nói:

- Bất luận là ai, nếu hỏi câu đó là phải trả giá đắt, vì thế các hạ có lẽ cần nên suy nghĩ thật kỹ rồi hẳn hỏi.

Quách Đại Lộ thở ra:

- Tôi cũng muốn suy nghĩ thêm, nhưng tiếc gì đã hỏi rồi.

Người áo đen vụt quay đầu phắt lại, hắn như hai mũi đao xoáy vào mặt Quách Đại Lộ:

- Nếu ta là Nam Cung Xú thì sao ?

Quách Đại Lộ thản nhiên:- Tối hôm qua tôi đã hứa với các hạ, chỉ cần khi các hạ bước chân vào cửa này rồi thì người khách của tôi, tuyệt đối không ai động đến các hạ, cũng không ai đuổi các hạ ra khỏi cửa này.

Người áo đen hỏi:

- Còn bây giờ ?

Quách Đại Lộ nói:

- Bây giờ thì câu nói đó vẫn còn giá trị, chỉ có điều tôi muốn lưu các hạ Ở lại đây thêm một thời gian.

Người áo đen hỏi:

- Ở đến bao giờ ?

Quách Đại Lộ điềm nhiên trả lời:

- Đến bao giờ các hạ thấy rõ được những việc làm sai quấy trước đây của mình, đến bao giờ các hạ thấy được sự thẹn thùa hối hận thì các hạ có thể đi.

Tròng mắt của Người áo đen như nhỏ lại, hắn hỏi bằng một giọng rợn người:

- Nhưng nếu ta không ở lại thì sao ?

Quách Đại Lộ cười:

- Rất dễ...

Hắn chầm chậm bước tới và nói:

- Ở sau ót tôi có phải cũng có một chỗ để xuống đao như những kẻ khác.

Người áo đen lạnh lùng:

- Người nào cũng có.

Quách Đại Lộ nói:

- Nếu các hạ tìm thấy thì cứ hạ vào ót tôi một đao rồi tự tiện ra đi.

Người áo đen cười khẩy:

- Không cần tìm lại.

Quách Đại Lộ nói:

- Vì vừa rồi các hạ đã thấy.

Người áo đen nói:

- Vừa rồi ta không xuống tay vì niệm cái tình ở đêm rồi, nhưng bây giờ thì...

Mình hắn vùng gặp lại, thân hình hắn lùi ra sau y như một con tôm...

Quách Đại Lộ lao theo.

Người áo đen nhảy dựng lên, thanh kiếm rút ra khỏi võ.

Thanh kiếm thật dài, ánh thép lóa lên chóa mắt.

Keng!

Thanh kiếm chợt bị tròng vào cái vỏ.

Cái vỏ từ trong nách áo rộng thùng thình của Quách Đại Lộ ló rạNgười áo đen bắn lùi ra sau, Quách Đại Lộ phóng theo, thanh kiếm của người áo đen tuốt ra thì hắn đưa cái vỏ tới.

Y như Lâm Thái Bình đối phó với Cô gái áo xanh, chỉ cần sai đi một ly, thanh kiếm sẽ xuyên qua mình Quách Đại Lộ.

Nhưng thanh kiếm bây giờ đã bị cái vỏ tròng vào.

Thanh kiếm dài hơn sãi tay, cái vỏ ngắn chừng hơn phân nửa, nhưng một khi đã bị tròng vào rồi thì khó có cách rút ra.

Người áo đen thụt lùi - vì hắn không có cách nào khác nữa - Quách Đại Lộ sấn theo, hai tay hắn nắm chặt cái vỏ kiếm đẩy mạnh tới trước.

Nếu thanh trường kiếm của người áo đen vuột tay, thì nhất định cán kiếm sẽ dộng vào bễ ngực, nhưng nếu hắn nắm thật chặc không cho vuột thì chỉ còn có nước thụt lùi.

Một khi chân đã thụt lui rồi, cho dầu có muốn cải sửa phương pháp đẩy ngược đối phương cũng không làm sao được nữa.

Hắn cứ thế mà lùi.

Quách Đại Lộ nhích lên một bước, người áo đen thối lui một bước, cứ như thế cho tới sát tường.

Bình!

Lưng người áo đen đụng dội vào tường khựng lại.

Hình thế giao đấu bây giờ trở thành hình thế "đẩy cây".

Người áo đen có chỗ chịu, nhưng hoàn toàn thất thế, vì lưng hắn "bị" chịu vào tường chứ không phải thế chọi bằng chân.

Tình thế trông thật là kỳ cục, nếu không nhìn tận mắt nhất định sẽ không tin.

Quách Đại Lộ cười:

- Kết quả của cái thế này chắc các hạ không ngờ.

Người áo đen nghiến răng:

- Đây là công phu gì chứ ?

Quách Đại Lộ cười:

- Cũng không thể gọi là công phu, vì nó không thể đem dùng với người khác, nó hình như chỉ dành đối phó với con người có cách rút kiếm như các hạ.

Như sợ người áo đen không hiểu, hắn giải thích tiếp:

- Bởi vì trên đời này chắc chắn chỉ có mỗi một mình các hạ có cách rút kiếm theo thế "tôm lùi" mà thôi.

Người áo đen gằn gằn:

- Ngươi đã chế cách này để đối phó với ta ?

Quách Đại Lộ cười:
- Cũng không biết phải thế không.... Có thể do nhiều nguyên nhân chập lại, tự nhiên phải có cách rút kiếm của các hạ mà tôi đã thấy hồi tối hôm qua, cũng có thể do một cuộc giao đấu nào đó giúp cho tôi nghĩ ra cách ấy.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 70
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com