Không Trí vẻ mặt rầu rĩ, quay lại nhìn các hòa thượng của phái Thiếu Lâm, từ từ nói:
- Bổn chùa từ Ðạt Ma lão tổ ở phía Tây tới, xây dựng cơ nghiệp này, hàng nghìn năm nay các tăng lữ của các đời truyền lại chuyên tâm tụng kinh niệm phật và giữ giới luật, học võ chỉ là để phòng thân, nên mới cùng các anh hùng hào kiệt giang hồ lai vãng. Xưa này không dám làm một việc gì thương luân bại lý cả. Phương trượng sư huynh với tôi đã sớm coi nhẹ chuyện đời, có khi nào lại tái luyến hồng trần.
Không Trí nói tới đây, liền trái tay cướp luôn cây thiền trượng của một hòa thượng, thuận tay ném luôn một cái chiếc gậy sắt ấy đã cắm sâu xuống đất mất tích liền.
Những người hiểu biết lịch sử của Thiếu Lâm, biết hành động của Không Trí làm như vậy để tỏ rõ câu chuyện trước mắt chỉ có tử chiến mới có thể giải quyết được.
Lúc ấy Cái Bang với hòa thượng của Thiếu Lâm hai bên sắp đại chiến với nhau.
Quần hùng đều lo âu, nên quên cả khen ngợi Không Trí vì công lực ném gậy sắt của Không Trí ít có người làm nổi.
Không Trí đưa mắt nhìn từng mặt hòa thượng rồi từ từ hỏi:
- Ai đã phi mũi kim độc đó? Ðại trượng phu dám làm dám chịu, mau ra đây đứng cho ta xem.
Ðang lúc ấy Vô Kỵ sực nghĩ ra một kế liền nghĩ thầm:
- Năm xưa, mẹ ta giả dạng cha ta, dùng độc trâm giết hòa thượng của chùa Thiếu Lâm, khiến cha mình mang tiếng oan, nhưng kim trâm của Bạch Mi giáo khác thứ kim độc này, tất nhiên chất độc cũng khác nhau. Cứ xem chất độc của kim bạc này, và cái chết của Truyền Công trưởng lão đủ thấy thứ thuốc độc Tâm nhất khiếu của phái Tây Vực, thứ trùng độc này hỗn hợp với máu nóng trong người làm cho trái tim của người ta chỉ nhảy được một cái là ngừng liền.
Vì vậy Vô Kỵ biết Sử Hỏa Long bị Viên Chân giết chết và trong bọn hòa thượng này thế nào cũng có đồng bọn của Viên Chân, chúng giết chết Truyền Công trưởng lão là cốt ý không cho y nói tới cái tên Viên Chân. Tuy mắt của chàng rất sắc bén, nhưng vẫn không nhìn ra ai là hung thủ ném mũi kim độc đó.
Không Trí nói xong, mấy trăm tên hòa thượng của phái Thiếu Lâm không nói năng gì cả, chỉ một vài tên nói:
- A di đà phật, tội nghiệp cho chúng tôi.
Trưởng Bản Long Ðầu lớn tiếng nói:
- Hung thủ giết Bang chủ là ai, mấy vạn đệ tử của Cái Bang chúng ta đều biết rõ hết. Các người muốn giết người diệt khẩu trừ phi các người giết sạch người của Cái Bang, nhưng chúng ta đã rõ hòa thượng giết người đó chính là Viên Chân...
Trưởng Bản Long Ðầu vừa nói đến hai chữ "Viên Chân" thì Trưởng Bát Long Ðầu đã vội phi thân đến trước y đưa chén lên đỡ chỉ nghe thấy một tiếng "koong" rất ghê, cái kim bạc đã nằm gọn trong bát liền.
Không hiểu mũi kim bạc từ đâu phi tới, nhưng vì Trưởng Bát Long đầu đã chú ý và phòng bị từ trước, nên khi thấy có anh sáng bạc thấp thoàng liền giơ bát ra đỡ luôn.
Chỉ chậm nữa bước là Trưởng Bản Long Ðầu đã chết rồi.
Không Trí liền nhảy đến phía sau chín hòa thượng của Ðạt Ma Ðường và lẹ chân đá lão hòa thượng thứ tư đến "bùng" một cái rồi chộp cổ tên hòa thượng ấy, xách hổng lên và nói:
- Không Như, thì ra là mi, không ngờ mi là đồng đảng của Viên Chân.
Nói xong, thần tăng nắm vạt áo trước ngực, kéo mạnh một cái, chỉ thấy kêu soẹt một tiếng, mảnh áo trước ngực của hòa thượng đó đã rách toang.
Chỗ ngang lưng y có một cái ống gang nhỏ ló ra, đầu ống có dùi một lỗ rất bé.
Thì ra trong ống đó có lò xo rất mạnh, chỉ bỏ tay vào túi, bấm cái chốt ở trông ống, kim trong ống bắn ra liền.
Lúc bắn ám khí, khỏi cần phải giơ tay hay phẩy tay gì hết, nên dù hai người có đứng đối diện nhau và cách mấy thước thôi, cũng không sao biết người ném ám khí giết hại mình là ai.
Trưởng Bản Long Ðầu vừa tức giận vừa kinh hãi, liền giơ chiếc gậy sắt quét ngang một cái trúng ngay vào đầu Không Như, sọ tan óc lòi, chết tốt liền.
Không Như là một lão tăng cùng vai vế với bốn vị thần tăng tuy không phải là đệ tử đích truyền của phương trượng đời trước, nhưng y là người có võ công và vai vế rất cao ở trong phái Thiếu Lâm.
Tuy nhiên, vì bị Không Trí nắm giữ chặt mạch huyệt, không sao cựa quậy được, nên y mới bị Trưởng Bản Long Ðầu đánh chết một cách dễ dàng như vây.
Quân hào thấy thế đều kinh hãi, thất thanh kêu la.
Không Trí ngẩn người ra, nhìn Trưởng Bản Long Ðầu, vẻ mặt giận giữ và nghĩ thầm:
- Tên này lỗ mãng thật, chưa hỏi nếp tẻ gì đã đánh chết người của ta.
Trong lúc đang hỗn loạn, bỗng có Huyền Y nữ ni ở ngoài đi vào tay cầm phất trần, lớn tiếng nói:
- Chu Chỉ Nhược trưởng môn của phái Nga Mi cùng các môn hạ đệ tử tới đây bái kiến Không Văn phương trượng của chùa Thiếu Lâm.
Không Trí để xác Không Như xuống và nói:
- Xin mời vào.
Thế rồi y lẳng lặng đi ra nghêng đón Chỉ Nhược luôn.
Ðạt Ma Ðường chỉ còn có mấy lão tăng, nhưng tám lão tăng đó liền theo Không Trí đi ra bên ngoài. Chúng làm như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra vậy. Bốn nữ ni hành lễ xong, rút lui quay mình đi ra, cả bốn khinh công lẹ làng vô cùng.
Vô Kỵ thấy Chỉ Nhược tới, hổ thẹn vô cùng, liếc mắt nhìn Triệu Minh, thấy Triệu Minh cũng đưa mắt nhìn chàng.
Triệu Minh tỏ vẻ cười, nhưng không phải cười thật, mồm vểnh lên, hình như có vẻ khinh miệt, không hiểu nàng chế nhạo Vô Kỵ hoảng sợ hay chê cười phái Nga Mi làm bộ làm tịch.
Các nữ hiệp của phái Nga Mi tới, khác hẳn Cái Bang, phải chờ hòa thượng ra nghênh đón mới chịu vào.
Các nữ ni xếp hàng đi vào có chừng tám chín nữ đệ tử đều ăn mặc áo huyền y, già nửa số đã cắt tóc, một nửa là tuổi già và trung niên, còn lại là gái tơ.
Các nữ đệ tử đi cách đó hơn trượng, có một thiếu nữ mặc áo xanh, vẻ mặt rất đẹp, từ từ bước vào, người đó chính là Chu Chỉ Nhược, trưởng môn của phái Nga Mi.
Vô Kỵ thấy mặt nàng tiều tuỵ hơn trước, trong lòng vừa thương hại vừa hối hận.
Ði sau Chỉ Nhược là hơn hai mươi nam đệ tử, mặc áo dài màu huyền người nào cũng nho nhã, chứ không vạm vỡ như các anh hùng của các môn phái khác.
Mỗi tên nam đệ tử đều cầm một cái hộp gỗ, hoặc dài hoặc ngắn, hơn trăm đệ tử của phái Nga Mi không đem theo khí giới.
Nhưng trong hộp gỗ đó chắc bên trong thế nào cũng có khí giới, nên quần hùng khen ngợi thầm:
- Phái Nga Mi rất lịch sự, đem theo khí giới mà không lộ liễu, đó là tỏ ra kính trọng phái Thiếu Lâm.
Vô Kỵ chờ các người của phái Nga Mi ngồi xuống rồi mới tiến lên vái chào Chỉ Nhược. Chỉ Nhược nói:
- Không dám, Trương giáo chủ hà tất phải đa lễ như vậy. Từ ngày cách biệt tới giờ, vẫn mạnh giỏi đấy chứ?
Vô Kỵ trống ngực đập rất mạnh, nói tiếp:
- Chỉ Nhược, bữa nọ vì nóng lòng đi cứu nghĩa phụ, nên mới để lỡ ngày đại hội, trong thâm tâm tôi rất băn khoăn.
Chàng thấy những nữ đệ tử đứng bên đó, có cả Tĩnh Tuệ mà ngày nọ đã tự chặt cánh tay, chàng liền tiến tới trước mặt nữ ni cô đó, vái chào và nói:
- Trương Vô Kỵ rất thất lễ, xin cam tâm chịu để sư cô khiển trách.
Nhưng Tĩnh Tuệ né mình không chịu nhận lễ của chàng và cũng không nói nửa lời.
Chỉ Nhược liền đỡ lời:
- Nghe nói Tạ đại hiệp bị giam giữ ở chùa Thiếu Lâm này, Trương giáo chủ anh hùng cái thế chắc đã cứu được Tạ đại hiệp ra rồi phải không?
Vô Kỵ mặt đỏ bừng đáp:
- Các cao tăng của phái Thiếu Lâm võ nghệ rất tinh thâm, Minh giáo đã thua mất một trận, ông ngoại tôi không may vì dự trận đấu đó mà bị chết.
Chỉ Nhược tiếp lời:
- Một đời lão anh hùng như vậy mà mất đi thật đáng tiếc, đáng tiếc.
Vô Kỵ thấy nàng ta không tức giận gì cả, liền mừng thầm. Nhưng chàng không biết ý định của nàng ra sao, chỉ thấy mình nói câu nào cũng bị nàng vuốt nhẹ, chàng cảm thấy mất mặt vô cùng, nhưng chàng nghĩ lại bữa nọ khi mình cùng nàng ta kết hôn, trước mặt đông đảo tân khách mà mình đi theo Triệu Minh, không biết lòng nàng khó chịu đến thế nào? Còn khó chịu hơn là mình lúc này nên chàng liền nói tiếp:
- Chờ lát nữa tôi ra tay cứu nghĩa phụ, mong Chỉ Nhược nghĩ tời tình cũ nghĩa xưa mà trợ giúp cho.
Chàng nói xong câu đó bỗng nghĩ thầm:
- Trong nửa năm nay, công lực của Chỉ Nhược tiến bộ rất nhanh, ngày nọ trên hỷ đưởng, Phạm Dao là người tài ba như thế mà chỉ một hiệp đã bị nàng đẩy lui liền. Minh muội học đủ các thế võ công của các môn phái mà suýt bị nàng đánh chết tại chỗ, có lẽ người nào được làm chưởng môn phái Nga Mi, trong phái thế nào cũng có những võ công bí hiểm, bí mật truyền thụ cho, nàng là người thông minh hơn Diệt Tuyệt sư thái, cho nên nàng mới tiến bộ chóng đến thế. Nếu nàng chịu liên tay với ta, có thể phá nổi Kim Cương Phục Ma Khuyên liền.
Nghĩ tới đó chàng mừng rỡ vô cùng, liền nói:
- Chỉ Nhược, tôi có việc muốn nhờ.
Chỉ Nhược vênh mặt lên nói:
- Trương giáo chủ, xin hãy tự trọng một chút. Chúng ta nam nữ thọ thọ bất thân đừng xưng hô như ngày trước nữa.
Noi xong, nàng giơ tay về phía sau vẫy một cái và lên tiếng gọi:
- Thanh Thư, anh lại đây, đem chuyện của chúng ta cho Trương giáo chủ hay đi.
Chỉ thấy một người mặt đầy râu, bước ra vái chào và nói:
- Trương giáo chủ vẫn mạnh giỏi đấy chứ?
Vô Kỵ nghe tiếng nói chính là Thanh Thư mà nhìn mãi mới nhận ra y. Thì ra y đã hóa trang thành một ông già vừa xấu vừa thô lỗ để che lấp bộ mặt thực của mình. Vô Kỵ liền chắp tay chào và nói:
- Thế ra là Tống sư ca, Tống sư ca vẫn mạnh giỏi đấy chứ?
Thanh Thư mỉm cười đáp:
- Thật ra còn phải cảm ơn Trương giáo chủ mới phải. Ngày nọ Trương giáo chủ làm lễ thành hôn với nội tử mà lâm thời không thay lòng đổi dạ...
Vô Kỵ nghe thấy nói "thành hôn với nội tử" năm chữ, liền giật mình kinh hãi vội hỏi lại:
- Sư ca nói gì thế?
Thanh Thư đáp:
- Cám ơn Trương giáo chủ đã tác thành cuộc nhân duyên của chúng tôi.
Ðột nhiên Vô Kỵ nghĩ tới lời nói của Chỉ Nhược đêm hôm tự sát, nàng bảo nàng bị bắt tới Cái Bang thì bị Thanh Thư hãm hiếp trong ngục đã có nghiệp thai. Nghĩ như vậy chàng tựa như năm cái sét cùng đánh vào đỉnh đầu một lúc, mắt chàng bị hoa, tai ù, nên chàng không nghe thấy và trông thấy gì.
Một lát sau chàng mới cảm thấy có người nắm lấy cánh tay mình và nói:
- Giáo chủ, mời giáo chủ trở về đi.
Vô Kỵ định thần liếc mắt nhìn mới hay người đó là Hàn Lâm Nhi.
Chàng thấy Lâm Nhi tỏ vẻ đau đớn, hậm hực và nói với Chỉ Nhược rằng:
- Chu cô nương, giáo chủ là một bậc anh hùng đại nhân, đại nghĩa, câu chuyện hiểu lầm ngày hôm đó cô nương không chờ giáo chủ giải quyết đã vội lấy người... cái người... hừ...
Y định mắng Thanh Thư vài câu, nhưng vì nể Chỉ Nhược đành phải ngậm lời và chịu nhịn.
Ðối với Triệu Minh, Vô Kỵ tuy rất yêu nhưng từ trước tới nay, chàng cảm thấy mình đã có hôn ước với Chỉ Nhược rồi, ngày hôm đó vì vội cứu nghĩa phụ nên bắt buộc phải mang theo Triệu Minh đi. Chàng đoán chắc Chỉ Nhược là người nhu hòa hiền hậu, chỉ cần giải thích cho nàng hay và xin lỗi vài câu thế nào cũng được nàng lượng thứ liền. Ngờ đâu, sau cơn giận dữ, nàng lại lấy ngay Thanh Thư như thế. Lúc này trong lòng chàng đau đớn còn hơn cả lúc bị nàng ta đâm trúng một kiếm ở trên Quang Minh đỉnh.
Chàng quay đầu lại chỉ thấy Chỉ Nhược giơ chiếc tay nõn nà như ngọc, vẫy gọi Thanh Thư. Chàng thấy Thanh Thư rất đắc chí, đi đến cạnh nàng ngồi xuống, vẻ mặt như cười mà không phải là cười, rồi nhìn Vô Kỵ nói:
- Ngày hôm nay chúng tôi thành hôn không gửi thiếp mời ai hết, chỉ có đồng môn Nga Mi đến mừng thôi, đễ bữa khác tôi xin mời giáo chủ thay vào bữa rượu mừng đó vậy.
Vô Kỵ định nói câu cám ơn, nhưng không sao thốt ra lời được.
Lâm Nhi vội kéo tay chàng và nói:
- Giáo chủ đừng lý tới những hạng người như thế nữa.
Thanh Thư cười ha hả và nói tiếp:
- Còn đại ca họ Hàn kia, bữa rượu đó thế nào tôi cũng mời cả đại ca đến cùng cho vui.
Lâm Nhi nhổ một đống nước bọt xuống đất, hậm hực đáp:
- Ta uống ba lu nước đái ngựa còn hơn là uống thứ rượu xui xẻo đến chết người được của ngươi.
Vô Kỵ biết tính Lâm Nhi rất cương trực, nếu để cho chàng cãi vã trước chỗ đông đảo thế này không tiện, cho nên thở dài một tiếng rồi kéo tay Lâm Nhi trở về lều của Minh giáo.
Lúc ấy, Trưởng Bản Long Ðầu của Cái Bang, mồm thì quát tháo và tay thì đang đấu với một hòa thượng của chùa Thiếu Lâm rất kịch liệt.
Vô Kỵ nói chuyện với Chỉ Nhược cùng Thanh Thư trước lều trúc của phái Nga Mi tại phía Tây Bắc, ba người đều nói rất khẽ nên không ai chú ý đến, vả lại tất cả đều đang xem trận đấu giữa Cái Bang và Thiếu Lâm nên không ai chú ý đến hành động của Vô Kỵ cả.
Về tới chỗ ngồi Vô Kỵ trong lòng bực tức vô cùng.
Chàng nghe thấy hòa thượng mặc áo cà sa đỏ nói:
- Ta đã nói Viên Chân sư huynh với Trần Hữu Lượng đều không có trong bổn chùa, quý bang nhất định không tin sao? Truyền Công trưởng lão của quý bang không may bị thiệt mạng thì Không Như sư thúc của tệ phái cũng đã thường mạng lại rồi, vậy quý bang còn muốn gì nữa.
Trưởng Bản Long Ðầu đáp:
- Ngươi nói Viên Chân với Hữu Lượng không có ở trong chùa như vậy ai có thể tin được, trừ phi để cho chúng ta khám chùa một lượt đã.
Hòa thượng của Thiếu Lâm cười nhạt nói:
- Các hạ muốn khám chùa Thiếu Lâm thì quả thật hơi ngông cuồng một chút, một Cái Bang nho nhỏ làm gì có đủ tài ba như thế.
Trưởng Bản Long Ðầu càng tức giận thêm và nói tiếp:
- Ngươi khinh Cái Bang ta như vậy, để ta lãnh giáo tài ba của ngươi trước.
Hòa thượng chùa Thiếu Lâm lại nói:
- Từ xưa tới nay giờ ngót một nghìn năm đã không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt giáng lâm chùa Thiếu Lâm này, tuy người của tệ phái đều là những kẻ giá áo túi cơm thật, nhưng nhờ được lão tổ từ bi, nên chùa Thiếu Lâm chưa bị ai thiêu hủy hết.
Hai người càng cãi nhau càng hăng, sắp sửa ra tay đấu với nhau, Không Trí ngồi cạnh đó cũng không can thiệp gì hết.
Tư Ðồ Thiên Chung bỗng dùng giọng nửa đực nửa cái, nghe rất quái dị, lên tiếng nói:
- Ngày hôm nay các anh hùng thiên hạ đề tựu ở chùa Thiếu Lâm, có người từ hàng nghìn dặm xa xôi đến, chẳng lẽ chỉ để xem Cái Bang báo thù thôi hay sao?
Xuyên Ðông lão anh hùng Hạ Trụ liền lớn tiếng xen lời:
- Phải. Cái Bang với Thiếu Lâm muốn cãi nhau như thế nào, chúng tôi không cần lý tới, nhưng hãy dẹp sang một bên đi đã rồi sau này hai bên thanh toán với nhau cũng chưa muộn, bây giờ chúng ta hãy xử trí gian tặc Tạ Tốn trước.
Trưởng Bản Long Ðầu nghe nói nổi giận hỏi lại:
- Người này đứng có ăn nói bậy như thế. Kim Mao Sư Vương Tạ đại hiệp là một trong Tứ đại hộ giáo Pháp Vương của Minh giáo, tại sao ngươi cứ gọi là gian tặc hoài như thế?
Hạ Trụ tiếng nói kêu như tiếng chuông đáp:
- Ngươi sợ Minh giáo, ta không sợ Minh giáo, trong ma giáo có những kẻ còn khốn nạn hơn heo chó, những gian tặc lòng lang phổi chó như thế mà ngươi cũng tôn là anh hùng hiệp sĩ sao?
Dương Tiêu lướt người ra giữa quảng trường, chắp tay vái chào một vòng rồi nói:
- Tại hạ Quang Minh Tả Sứ của Minh Giáo, có một lời này muốn nói cùng tất cả anh hùng trên thiên hạ. Năm xưa Sư Vương của tệ giáo giết hại những người vô tội, như thế quả thật là không nên không phải.
Hạ Trụ lại hỏi:
- Hừ, những người bị y giết rồi, liệu có thể sống lại nhờ vài lời nói khéo léo của ngươi không?
Dương Tiêu nghênh ngang đáp:
- Chúng ta sống ở trên giang hồ giờ phút nào cũng đều nguy hiểm hết, được sống tới ngày hôm nay, người nào chả giết qua một vài người, người tài ba kém hơn một chút, nếu giết một người nào mà cũng phải đền mạng thì.. hì hì... thì mấy ngàn vị anh hùng ở đây chắc chỉ còn lại một số ít người thôi. Hạ lão anh hùng, trong đời anh hùng chắc chưa hề giết qua một ai bao giờ phải không?