watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
14:35:4626/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Kim Dung > Cô Gái Đồ Long - Hồi 91-102 - Trang 12
Chỉ mục bài viết
Cô Gái Đồ Long - Hồi 91-102
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Tất cả các trang
Trang 12 trong tổng số 24

 



Vì xin như thế không những làm mất lòng anh em của bổn giáo mà còn chạm đến nghĩa khí võ lâm nữa.
Vô Kỵ đưa mắt nhìn từng người một và nghĩ thầm:
- Dương Tả Sứ, Vy Bức Vương, sư phụ Nói Không Ðược, Thiết Quan đạo trưởng, mỗi người có một tài ba riêng, nhưng không thể ra đấu được trong đó chỉ có Phạm Hữu Sứ là có võ công uyên bác hơn cả, bất cứ đối thủ là người môn phái nào, cũng có cách thủ thắng. Vậy chỉ có thể mời Phạm Hữu Sứ ra đấu là hơn hêt.

Nghĩ đoạn chàng liền nói:
- Tất cả anh em của bổn môn, ai ra dự cũng vậy thôi, nhưng Dương tả sứ đã có theo tôi đánh trận Kim Cương Phục Ma Khuyên rồi. Vy Bức Vương với sư phụ túi vải đã bắt sống Hạ Trụ ba người đều ra tay ra sức hết. Lần này bổn tọa xin mời Phạm Hữu Sứ ra dự cuộc đấu.

Phạm Dao nghe nói cả mừng, liền cúi chào và đáp:
- Xin tuân lệnh, đa tạ giáo chủ đã coi trọng tôi.

Quần hào của Minh giáo ai cũng biết Phạm Dao là người có võ công rất lợi hại, nên không ai phản đối cả.
Riêng có Triệu Minh lên tiếng nói:
- Phạm đại sư, tôi yêu cầu đại sư một việc, không hiểu đại sư có nhận lời cho không?

Phạm Dao đáp:
- Quận chúa cứ việc sai bảo, tiểu nhân xin chờ lệnh.

Quần hào nghe nói đều đưa mắt nhìn Triệu Minh, không biết nàng định yêu cầu Phạm Dao điều chi.
Triệu Minh nói:
- Không Trí đại sư của phái Thiếu Lâm vẫn thù hằn đại sư. Nếu đại sư vừa ra tay đã đấu với y ngay, thì chưa chắc ai thắng, ai bại và dù đại sư có thắng đi chăng nữa, cũng bị mỏi mệt vô cùng.

Phạm Dao gật đầu, biết Không Trí thần tăng nổi danh mấy chục năm nay, tuy trông mặt y ủ rũ như người sắp chết, nhưng sự thật thì nội ngoại công của y điêu luyện tới mức thượng thặng.
Triệu Minh lại nói tiếp:
- Ðại sư phải hẹn với y một cuộc đấu khác và sẽ đấu ở chùa Vạn Pháp, một đấu một mà thôi.

Quý vị nên rõ, nếu Không Trí nhận lời Phạm Dao rồi, thì ngày hôm nay y không thể ra đấu với Phạm Dao.
Kế của Triệu Minh rất khôn khéo vì làm như vậy là để cho Minh giáo bớt đi một cường địch lợi hại.
Lúc ấy trong lều trúc, quần hùng các môn phái đang thì thầm bàn tán với nhau để bầu người ra dự đấu.
Tại nhiều nơi đã có mấy người lớn tiếng cãi vã với nhau.
Hiển nhiên là họ không đồng ý kiến với người được đề cử.

Phạm Dao liền đi tới trước lều trúc của phái Thiếu Lâm tức là lều chủ, nói với Không Trí hẹn sang năm đến chùa Vạn Pháp đấu với nhau một phen.
Phạm Dao vừa nhắc tới ba chữ chùa Vạn Pháp, Không Trí đã cho là đại nhục, liền cau mặt lại hỏi:
- Ðể làm gì?

Phạm Dao đáp:
- Hai chúng ta kết thù oán tại đó thì phải tới nơi đó để kết liễu. Không Trí đại sư là người đức cao vọng trọng, tại hạ cũng có đôi chút hư danh, ngày hôm nay chúng ta so tài với nhau, nếu đại sư thắng tôi thì người trên giang hồ sẽ bảo đại sư cậy mình là địa chủ hà hiếp khách. Nếu tại hạ may mà thắng được một thức hoặc nửa thế thì kẻ không biết sẽ thêm dầu vào mỡ, chưa biết chừng họ lại bảo Khổ Ðầu Ðà lên chùa Thiếu Lâm đánh bại đệ nhất cao thủ của chùa. Nếu đại sư không sợ thấy lại cảnh cũ thì đến đêm trung thu năm nay tại hạ sẽ đợi chờ đại sư ở chuà Vạn Pháp để lãnh giáo vài thế võ cao siêu của đại sư.

Không Trí cũng hơi kiêng nể võ công của Phạm Dao, lại thêm trong chùa đang có đại biến, lúc này y còn đang suy nghĩ làm cách nào cứu phương trượng sư huynh thoát nạn và cứu vãn được tai kiếp cho bổn chùa, nên đã không có lòng đấu với Phạm Dao rồi. Hơn nữa bị đối phương nói khích, nên y gật đầu nhận lời ngay và đáp:
- Ðược, đến đêm trung thu năm nay chúng ta sẽ gặp nhau ở chùa Vạn Pháp.

Phạm Dao chắp tay vái chào một cái rồi rút lui ngay.
Y mới đi được bảy tám bước thì Không Trí đã lên tiếng hỏi:
- Có phải ngày hôm nay thí chủ nhất tâm ra tay cứu Kim Mao Sư Vương thoát nạn nên khong dám ra tay đấu với bần tăng phải không?

Phạm Dao là người trực tính không bao giờ giấu diếm sự thật, nên quay đầu lại ha hả cười nói tiếp:
- Tại hạ không chắc thắng nổi đại sư có thể thôi.

Không Trí mỉm cười nói tiếp:
- Lão tăng cũng dám chắc không thắng nổi thí chủ đâu. Người ta đã luyện tới mức thượng thặng thì bao giờ anh hùng cũng trọng anh hùng.

Trên quảng trường tiếng người yên lặng dần.
Lão hòa thượng của Ðạt Ma Ðường lên tiếng nói:
- Chúng ta theo qui luật của các vị anh hùng quyết định, hãy bắt đầu tỷ võ đi. Ðao thương, chân tay không có mắt, ai chết là do số mệnh hết, không được kêu than oán thán gì cả. Bang hội nào có võ cao cường nhất sẽ được lãnh Tạ Tốn và đao Ðồ Long ngay.

Vô Kỵ hơi cau mày lại nghĩ thầm:
- Hòa thượng này chỉ sợ người ta không nương tay đánh thực nặng và đồng thời lại ngại các phái không kết thù, kết oán với nhau, y làm gì có lòng từ bị như Không Kiến, Không Văn mấy vị thần tăng ấy.

Mọi người quyết định là người nào ra dự cuộc, sau khi thắng hai trận sẽ được nghỉ ngơi, và như vậy là đấu trước hay đấu sau cũng không phân biệt gì mấy.
Lúc ấy đã có người ra thách đấu và cũng có người thứ hai ra đấu liền.
Chỉ trong thoáng cái ở trong đấu trường đã có ba cặp đấu với nhau.
Triệu Minh tuy căn bản võ công còn non nớt, nhưng kiến thức rất rộng.
Nàng đứng giữa Phạm Dao và Vô Kỵ nghị luận bàn tán về võ công của sáu người kia. Ðồng thời lại dự đoán xem ai thắng ai bại không ngờ lời bàn của nàng rất đúng.
Một lát sau, ba đôi đã có hai ba phần thắng bại rồi, chỉ còn một đôi đang tiếp tục.
Tiếp theo đó có hai người khác ra đấu với hai kẻ thắng kia.
Thế là trên quảng trường vẫn có ba đôi như trước.
Những người mới vào đều dùng khí giới, như vậy hai đôi đó thế nào cũng đổ máu mới phân thắng bại.
Vô Kỵ thấy vậy nghĩ thầm:
- Ðấu như vậy các môn, các phái của võ lâm thế nào cũng gây thù hằn với nhau. Bất cứ phái nào bị đối phương đánh bại, nếu không bị chết cũng bị thương nặng. Sau này rồi cứ báo thù nhau liên tiếp, và như vậy có thể biến thành một tai hoạ tàn sát lẫn nhau rất lớn không?
Chàng lại thấy một đạo sĩ trung niên của phái Côn Luân dùng kiếm đâm một đại hán của Cự Kình Bang bị thương, liền lên tiếng mắng chửi:
- Tên ăn mày hôi thúi bẩn thỉu kia...

Y vừa mắng chửi, vừa tung mình nhảy ra định khiêu chiến với Chấp Pháp Trưởng lão của Cái Bang.
Ông già lùn liền nắm lấy cánh tay y khẽ nói:
- Sư đệ địch không lại y đâu, hãy tạm chịu nhục đi.

Ông già cao tức giận đáp:
- Ðịch không được cũng phải đấu một phen.

Mồm y tuy nói vậy nhưng y lại rất nghe lời sư huynh và biết võ công của sư huynh cao siêu hơn mình nhiều thế mà còn thua huống hồ gì mình, nên mồm y vẫn chửi mà chân thì theo người sư huynh lùn trở về chỗ ngồi tức thì.
Tiếp theo đó Chấp Pháp Trưởng lão thắng người trưởng môn của Mai Hoa Ðạo.
Thấy người của bang mình thắng liền hai trận bang chúng của Cái Bang vỗ tay như sấm động, đắc chí khôn tả.
Chấp Pháp trưởng lão nghêng ngang đi về chỗ ngồi.
- Thế rồi người này đến người nọ, các cuộc tỷ đấu đã diễn ra hơn hai tiếng đồng hồ. Mặt trời đã lặn xuống phía Tây, người ra khiên chiến võ nghệ càng ngày càng cao cường.

Ðến giờ Thân, Trưởng Bát Long Ðầu của Cái Bang ra trận khiêu chiến.
Và người đấu với y là Bành Tứ Nương của Tây Ba giáo, nhưng chỉ đánh được vài hiệp là Bành Tứ Nương hổ thẹn vô cùng, liền rút lui ngay.
Trưởng Bát Long Ðầu nhìn sang phái Nga Mi cười nhạt và nói:
- Các phái nữ có bản lãnh chân thật gì đâu, không phải nhờ ở đao kiếm sắc bén thì là nhờ ở ám khí kỳ quái, cũng như Bành Tứ Nương vừa rồi, đàn bàn luyện được võ công cao siêu đến thế tưởng không phải là chuyện dễ.

Chỉ Nhược khẽ dặn Thanh Thư vài lời, Thanh Thư gật đầu, rồi bước ra chắp tay vái chào Trưởng Bát Long Ðầu và nói:
- Long đầu đại ca, đệ xin lãnh giáo mấy thế võ của đại ca nào.

Trưởng Bát Long Ðầu vừa trông thấy Thanh Thư, mặt đã biến sắc lớn tiếng đáp:
- Họ Tống kia, mi thừa lệnh của gian tặc Trần Hữu Lượng trà trộn vào Cái Bang chúng ta, việc giết chết Sử Bang chủ, có lẽ mi cũng dự phần, ngày hôm nay không ngờ mi còn dầy mày dạn mặt ra gặp ta nữa sao?

Thanh Thư cười nhạt đáp:
- Trên giang hồ trà trộn vào ổ địch, do thám bí mật, đó là việc thường. Chỉ trách bọn ăn mày sao mù quáng mới không nhận ra được bổn diện của Tống đại gia này đấy chứ.

Trưởng Bát Long Ðầu lớn tiếng mắng tiếp:
- Mi dám phản cả cha đẻ và phái Võ Ðang thì việc gì mi lại chẳng dám làm? Mi đối với cha bất hiếu, sau này đối với vợ cũng bất nghĩa, thế nào phái Nga Mi cũng đại bại vì mi.

Thanh Thư tức giận đến mặt tái mét, và trả lời:
- Câm mồm đi, không được lếu láo như thế.

Trưởng Bát Long Ðầu không nói năng gì nữa, liền xông đến tấn công một chưởng. Thanh Thư vội né mình tránh sang trái, tay khẽ phất một cái dở Kim Ðỉnh Miên Chưởng của phái Nga Mi chống đỡ.
Trưởng Bát Long Ðầu tức hận y đã trà trộn vào Cái Bang lừa dối mọi người, nên thế võ nào của y cũng độc ác khôn tả.
Trận đấu này của hai người kịch liệt hơn các trận đấu khác gì họ đã định đấu thí thân rồi. Càng đấu, Thanh Thư càng lép vế. Vì chàng mới học võ công của phái Nga Mi, chưa được thuần thục, nên không dở ra được những thế tinh vi của pho chưởng đó. Vì vậy đấu được bốn năm chục hiệp y lại dở Miên Chưởng của phái Võ Ðang ra chống đỡ. Chưởng pháp này oai lực rất nhanh, bề ngoài tuy giống như Kim Ðỉnh miên chưởng nhưng lúc biến hoá lại khác hẳn Kim Ðỉnh miên chưởng nhiều. Người ngoài không biết, tưởng y đã kéo lại được thế bại.

Lợi Hanh đứng bên ngoài càng trông càng tức giận, liền la lớn:
- Tống Thanh Thư, mi không biết hổ thẹn chút nào, dám phản Võ Ðang mà còn dùng võ công của phái Võ Ðang để cứu lấy bổn thân. Mi không cần cha mi thì mi còn xử dụng võ công của cha mi làm chi nữa?

Thanh Thư mặt đỏ bừng, cũng la lớn:
- Võ công của phái Võ Ðang có gì kỳ lạ, đây các người hãy trông cho kỹ này.

Nói xong, tay trái của y biến luôn bảy thứ kiểu, xoay trái, quay phải ở trước mặt Trưởng Bát Long Ðầu. Rồi đột nhiên giơ tay phải ra đâm luôn vào óc của đối thủ, chỉ nghe thấy kêu "cộp" một tiếng, chỉ tay của y đã dính đầy máu.
Trưởng Bát Long Ðầu đã bị thủng sọ, lăn ra chết tốt.
Thanh Thư cười nhạt một tiếng rồi hỏi:
- Phái Võ Ðang có môn võ công ấy không?

Trong lúc quần hùng đang thất thanh kêu la thì có bảy tám người của Cái Bang ra, kẻ khiêng xác của Trưởng Bát Long Ðầu về, kẻ thì vây đánh Thanh Thư.
Tất cả có sáu người vây đánh, đều là hạng bẩy túi trong bang.
Trong đó có bốn người xử dụng khí giới, chỉ trong thoáng cái, Thanh Thư đã bị nguy hiểm liền.
Một lão hòa thượng to béo ở phía sau Không Trí liền lên tiếng quát bảo:
- Cái Bang, các người thị nhiều thắng ít, định phá hủy luật của đại hội ngày hôm nay phải không?
Hai câu nói của y rất lớn, khiến mọi người ngồi gần đó đều bị vang tai nhức óc.
Chấp Pháp trưởng lão liền lớn tiếng quát bảo:
- Các người hãy lui ra, để bổn tọa trả thù cho Trưởng Bát Long Ðầu.

Các đệ tử của Cái Bang đều lui về trong lều trúc, vẻ măt ai nấy đều lộ vẻ tức giận và nhìn thẳng vào mặt Thanh Thư.
Vô Kỵ trông thấy vậy liên tưởng ngay đến năm vết thương ở trên vai Triệu Minh và cảnh vợ chồng ông già bị chết thảm khốc như thế nào.
Chàng run run hỏi Dương Tiêu rằng:
- Dương tả sứ, sao phái Nga Mi lại có võ công tàn ác đến thế?

Dương Tiêu lắc đầu đáp:
- Thuộc hạ chưa hề thấy môn võ công này bao giờ. Nhưng tổ sư của phái Nga Mi Quách Nữ hiệp có biệt hiệu là Tiểu Ðông Tà, nên võ công của họ có ba thành tà khí, như vậy không có gì lạ hết.

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, Thanh Thư đã đấu với Chấp Pháp trưởng lão rồi. Chấp Pháp trưởng lão thân hình tuy nhỏ bé thật, nhưng tay chân lại rất mau lẹ. Mười ngón tay của y giống như mười cái móc, dùng ưng chảo công đối phó với Thanh Thư. Hiển nhiên là y thiên về Chỉ Công và cũng muốn dùng ngón tay đâm thủng đầu óc của Thanh Thư ra để trả thù cho Trưởng Bát Long Ðầu.

Thoạt tiên, Thanh Thư cũng dùng Kim Ðỉnh miên chưởng đối phó, nhưng đấu được mười mấy hiệp, Chấp Pháp trưởng lão quát lớn:
- Tiểu cẩu tặc.

Năm ngón tay trái của y vừa đụng vào sọ của Thanh Thư đã định dùng dức cắm thẳng vào thì tay phải của Thanh Thư đã tấn công sang, và chỉ nghe kêu "bộp" một tiếng là năm ngón tay của y đã bóp đứt cổ họng đối thủ rồi.
Chấp Pháp trưởng lão ngã ngay về phía trước, tay trái của y vẫn còn sức mạnh, nên năm ngón tay cắm chặt xuống mặt đất, máu chảy ròng ròng.
Lần này Chỉ Nhược đã nhanh tay ra hiệu cho tám đệ tử, mỗi người cầm kiếm nhảy ra, cứ từng đôi một tựa lưng vào nhau, chia đứng làm bốn phương, bao vây lấy Thanh Thư. Nếu Cái Bang còn tiến lên tấn công thì cục diện sẽ trở nên quần đả ngay.

Một lão hòa thượng của Ðạt Ma Ðường nói lớn:
- Ba mươi sáu đệ tử của La Hán Ðường hãy đợi lệnh.

Nói xong, y vỗ tay một cái, liền có ba mươi sáu hòa thương của Thiếu Lâm mặc áo vàng nhảy ra. Mười tám tên danh thủ cầm thuyền trượng, mười tám tên cầm giới đao, giải ra khắp mọi nơi trong quảng trường.
Trong sự cắt đặt của chúng, thì hình như là giống trận pháp mà không giống trận pháp, chúng chỉ giữ những nơi cốt yếu thôi.

Lão hòa thượng lại nói tiếp:
- Thừa pháp chỉ của Thông Trí sư thúc, ba mươi sáu đệ tử của La Hán Ðường ra canh giữ qui luật của đại hội. Ngày hôm nay trong cuộc so tài của đại hội, nếu có ai cậy nhiều bắt nạt ít, hoặc núp xó trợ giúp ngầm, thì người đó trở thành kẻ thù chung của võ lâm thiên hạ. Chùa Thiếu Lâm chúng tôi là chủ nhân thì phải duy trì công đạo. Ba mươi sáu đệ tử phải khám xét thật nghiêm ngặt và bất cứ ai phạm pháp đều bị chém chết ngay, không được dung tha.

Ba mươi sáu người đệ tử đó đều lớn tiếng vâng lời, rồi nhìn cả vào quảng trường.

Thế là đã có phái Nga Mi phòng vệ trước, lại có Thiếu Lâm giám thị ở bên, các đệ tử của Cái Bang tuy có tức giận thật, nhưng không dám bạo động nữa và đành khiêng xác Chấp Pháp trưởng lão mà thôi.

Triệu Minh liền khẽ dặn Phạm Dao rằng:
- Khổ đại sư, không ngờ phái Nga Mi lại có tài ba này, ngày nọ, trong chùa Vạn Pháp đành chết chứ không chịu ra ngoài tháp tỷ võ, có lẽ là vì thế cũng nên?

Phạm Dao lắc đầu rồi cau mày nghĩ ngợi cách gỡ thế võ đó. Y ngẩn người ra giây lát rồi đột nhiên nói với Vô Kỵ rằng:
- Thuộc hạ xin thỉnh giáo giáo chủ một đường võ công này.

Nói xong, y để hai bàn tay lên mặt bàn giờ một ngón tay út bên tay trái ra và một ngón tay út bên tay phải, một trước một sau, liên tục cử động bảy cái, rồi khẽ nói tiếp:
- Tôi dùng hai cánh tay tấn công liên tiếp như vậy chỉ cần bắt được cánh tay của tiểu tử ấy, dùng nội lực rung gãy khớp xương ở cánh tay y. Như vậy thì chỉ lực của y dù có lợi hại đến đâu cũng không sao mà dở ra được nữa.

Vô Kỵ cũng dơ hai ngón tay ra, ngón trái móc vào ngón phải và nói:
- Hữu Sứ phải cẩn thận, y chỉ dùng chỉ lực đâm vào cánh tay Hữu Sứ thôi.

Phạm Dao gật đầu và tiếp:
- Tôi dùng cầm nã thủ chộp lấy tay y, rồi dùng mười tám lộ uyên ương liên hoàn đá luôn vào hạ bộ y mười tám cái liền.

Vô Kỵ nói:
- Tấn công luôn tám mươi mốt thế để cho y không còn kịp thở nữa.

Thế rồi hai người bốn ngón tay, cứ người này tiến, kẻ kia lui, nhanh nhẹn khôn tả.
Phạm Dao vừa cười vừa nói tiếp:
- Mấy thế võ của giáo chủ thần diệu quá, tiểu tử này ngoài chỉ lực ra, võ công của y chỉ có hạn thôi, mấy thế này cũng đủ làm cho y không sao dở được chỉ lực lợi hại ấy ra nữa.

Vô Kỵ mỉm cười đáp:
- Quý hồ y không dở được ba thế võ đó ra thì Phạm Hữu Sứ đã thắng rồi.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 276
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com