watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
14:32:5429/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Kim Dung > Thiên Long Bát bộ - Hồi 13-24 - Trang 24
Chỉ mục bài viết
Thiên Long Bát bộ - Hồi 13-24
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Tất cả các trang
Trang 24 trong tổng số 24


Thái y vâng mệnh, mở cái hộp sành lấy ra một con đỉa. Ðỉa là vật chuyên hút máu, dùng để chữa cho người ứ huyết rất tiện, người bệnh lại không đau đớn gì.
Quan thái y cầm chặt tay Ðoàn Dự, đặt mồm con đỉa vào đúng mạch máu. Quan thái y này không hiểu võ công, trong người ông chưa luyện thành chân khí, nội lực cho nên chạm vào người chàng không bị hút chặt như người có chân khí. Có điều con đỉa này đặt vào tay Ðoàn Dự thì nó cựa quậy, không chịu nằm yên mà làm thế nào nó cũng không hút máu. Quan thái y rất lấy làm lạ, phải ráng sức giữ chặt nó. Nhưng chỉ được một lát, con đỉa giãy lên một cái rồi chết ngay. Quan thái y bất lực trước mặt nhà Vua, vừa thẹn vừa sợ, mồ hôi trán nhỏ xuống tong tong, vội vàng lấy con đỉa khác ra nhưng rồi cũng bị chết như con trước.
Còn vị thái y thứ hai tỏ vẻ lo lắng tâu rằng:
-Khải tấu Hoàng thượng! Thế tử ngộ độc dữ quá, chất độc phát ra làm chết cả đỉa.
Ông có biết đâu rằng Ðoàn Dự nuốt Mãng Cổ chu cáp rồi, bất luận rắn rết hay giống gì độc đến đâu cũng phải xa lánh. Ðệ nhất độc là rắn còn phải khiếp phục huống chi là con đỉa.
Bảo Ðịnh Ðế nghe thái y nói lại càng nóng ruột, phán hỏi:
-Thuốc độc gì mà ghê gớm đến thế?
Một quan thái y tâu:
-Theo ngu kiến hạ thần thì mạch thái tử nóng dữ quá tất là trúng phải nhiệt độc.
Quan thái y kia cãi:
-Không phải! Mạch thái tử âm hư thế là trúng hàn. Cần bốc thuốc nhiệt để điều hoà.
Sự thực thì trong mình thế tử một bên chứa nội lực thuần dương của Huỳnh Mi tăng, một bên lại chứa nội lực thuần âm của Thạch Thanh Tử. Hai quan thái y xem mạch tương phản nhau là bởi thế. Hai vị thái y này đã nổi tiếng danh sư nước Ðại Lý.
Nhà Vua nghe hai vị danh y tranh luận hàn nhiệt với nhau mãi nghĩ thầm: "tà độc trong mình Ðoàn Dự rất là kỳ dị".
Bảo Ðịnh Ðế lại thấy Ðoàn Dự xé rách cả quần áo thì trong lòng ái ngại, nghĩ bụng: "thật là một vấn đề cực nan giải, chỉ còn cách lên chùa Thiên Long thỉnh thị".
Nhà Vua liền bảo Ðoàn Dự:
-Dự con! Ta đưa con lên bái yết mấy vị tiền bối, thế nào các người cũng có cách chữa cho con hết bệnh.
Ðoàn Dự vâng lời. Chàng thấy mỗi lúc một khó chịu thêm, chỉ mong sao khỏi bệnh nên mặc áo dài vào đi ngay. Ra khỏi cổng phủ, chàng cưỡi riêng một ngựa theo Bảo Ðịnh Ðế trông về hướng tây bắc mà đi.
Chùa Thiên Long ở trên đỉnh ngọn Thiên Long.
Ngọn Thiên Long là ngọn chính trong dãy núi Thiên Long. Dãy núi này chạy từ mé tây bắc xuống vào đến nước Ðại Lý là hết, trông tựa như hình một con rồng khổng lồ. Tổ tiên họ Ðoàn táng ở núi này. Ngọn Thiên Long là đầu rồng, chùa Thiên Long dựng trên đầu rồng, thống lĩnh cả dãy núi, phong cảnh rất là hùng vĩ. Những Hoàng đế nước Ðại Lý bỏ ngôi báu xuất gia đầu Phật đều quy y ở chùa này. Có thể nói chùa Thiên Long là chùa của Hoàng gia nước Ðại Lý. Kể tất cả các chùa trong nước thì chùa Thiên Long tôn vinh hơn cả. Tuy nhiên đệ tử nhà Phật rất nhún nhường kiệm ước. Một khi nhà Vua xuất gia rồi thì đến ngày sinh nhật, con cháu đều lên chùa làm lễ triều bái, mỗi lần đến triều bái đều đem dâng quý vật hoặc tiền bạc. Vì thế mà chùa xây rộng ra mãi. Cách kiến trúc của chùa này có phần tráng lệ hơn cả các ngôi chùa lớn ở Trung Nguyên như Ngũ Ðài,Phổ Ðà, Cửu Hoa, Nga Mi... Nhưng vì ở mãi miền biên giới xa xăm nên không
được nổi tiếng bằng các chùa ở Trung Nguyên.
Ðoàn Dự theo bá phụ lên đến trước chùa, nhìn ánh dương quang chiếu vào các tấm kính pha lê ngũ sắc lợp trên nóc chùa cực kỳ sán lạn. Cổng ngõ, phòng ốc cũng uy nghiêm tráng lệ chẳng khác gì trong Hoàng cung nước Ðại Lý. Bảo Ðịnh Ðế thường thường lên chùa. Tuy nhà Vua ở địa vị chí tôn trong một nước, song các vị cao tăng chùa này đều là tiền bối ngài cả nên cách tiếp đãi chỉ một lòng thánh kính chứ không câu nệ lễ nghi thái quá.
Bảo Ðịnh Ðế cùng Ðoàn Dự trước hết vào yết kiến Thiên Nhân đại sư.
Theo vị thứ ngoài trần tục thì đại sư đứng vào hàng thúc phụ nhà Vua. Các người xuất gia không câu nệ lễ vua tôi mà cũng không cố chấp thứ bậc trong gia đình, làm lễ tương kiến một cách bình đẳng.
Bảo Ðịnh Ðế thuật vắn tắt nhưng đủ ý về chuyện Ðoàn Dự trúng tà độc.
Thiên Nhân đại sư trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
-Hãy theo ta lên phòng mâu ni ra mắt bốn vị sư huynh, sư đệ.
Bảo Ðịnh Ðế nói:
-Chúng tôi đến phiền nhiễu các vị đại hoà thượng, thực là lỗi lớn.
Thiên Nhân nói:
-Thế tử con Trấn Nam Vương là người kế vị sau này. Thân thế y có quan hệ đến hạnh phúc của trăm họ. Kiến thức và bản lãnh ngươi còn trên ta một bậc mà phải đến đây hỏi tất là một việc rất khó giải quyết.
Ba người theo dãy hành lang dài đi về phía tây đến chỗ mấy gian phòng toàn bằng gỗ thông. Cả đến cột trụ hay ván ghép, cánh cửa nhất nhất để cả vỏ cây chứ không bào gọt, trông có vẻ thiên nhiên chất phác, so với Phật đường vàng son chói lọi thật khác xa nhau. Nhiều chỗ vách ván, cột trụ đã mục nát cả. Mấy gian nhà này trông tựa hồ những nhà của khách đi săn thú, ngụ trong một khu rừng hẻo lánh.
Thiên Nhân đại sư vẻ mặt trịnh trọng chắp tay nói:
-A di đà Phật! Thiên Nhân nay có việc nghi nan khó bề giải quyết, đến quấy nhiễu ba vị sư huynh, sư đệ đây.
Trong nhà có tiếng đáp vọng ra:
-Xin mời phương trượng vào trong này!
Thiên Nhân từ từ đẩy cửa ra. Cánh cửa rít lên những tiếng kẽo kẹt, đủ tỏ là cửa này ít khi mở ra khép vào.
Ðoàn Dự theo sau phương trượng và bá phụ đi vào.
Chàng vừa nghe phương trượng bảo đến ra mắt ba vị mà trong căn nhà lại thấy những bốn vị hòa thượng ngồi bốn ghế. Ba vị ngồi quay mặt ra ngoài thì hai vị gầy đét, một vị tráng kiện khôi ngô. Ðầu đằng đông lại còn một vị hòa thượng quay mặt vào tường vách, ngồi yên không nhúc nhích, thuỷ chung vẫn không ngoảnh mặt ra ngoài.
Bảo Ðịnh Ðế nhận ra hai vị gày đét pháp danh là Thiên Quan, Thiên Tướng là sư huynh Thiên Nhân phương trượng. Còn nhà sư mặt mũi khôi ngô là Thiên Tham, sư đệ Thiên Nhân. Nhà Vua chỉ biết ba vị cao tăng Quan, Tướng, Tham
trong viện mâu ni chùa Thiên Long. Còn vị thứ tư quay mặt vào vách kia thì chưa biết là ai.
Bảo Ðịnh Ðế khom lưng chào, ba nhà sư mỉm cười đáp lễ. Còn vị thứ tư không hiểu là đang tham thiền hay đang nhẩm kệ, không thể phân tâm được nên ai làm gì cũng mặc.
Nhà Vua đã hiểu nhiều về quy củ nhà Phật "mầu ni" có nghĩa là trầm lặng, vắng vẻ. Vậy ngồi trong mầu ni đường ít nói được chừng nào hay chừng ấy.
Nhà Vua tóm tắt bệnh trạng Ðoàn Dự rồi nói:
-Cầu bốn vị đại đức chỉ đường cho!
Thiên Quan trầm ngâm suy nghĩ, lại đưa mắt nhìn Ðoàn Dự hồi lâu rồi hỏi:
-Hai sư đệ nghĩ sao?
Thiên Tham nói:
-Mình có mất ít nội lực tưởng cũng không phương ngại đến việc luyện Lục Mạch Thần Kiếm.
Bảo Ðịnh Ðế vừa nghe bốn chữ "Lục Mạch Thần Kiếm" bất giác giật mình nghĩ thầm: "Hồi mình còn nhỏ, ngẫu nhiên nghe gia gia nói đến ông tổ họ Ðoàn ta có môn võ "Lục Mạch Thần Kiếm" uy mãnh vô cùng.
Gia gia còn bảo môn này chỉ nghe thấy truyền miệng thế thôi, chứ chưa có bậc cao nhân nào hiểu biết công trình môn đó thần kỳ ra sao. Nay lại thấy Thiên Tham đại sư đề cập tới, chắc chắn là có môn kỳ công đó rồi".
Nhà Vua lại nghĩ rằng: "xem chừng ba vị đại sư muốn đem nội lực tẩy độc cho thằng Dự, làm như vậy thì trở ngại đến việc luyện Lục Mạch Thần Kiếm của các vị.
Khốn nỗi đến cả hai vị Huỳnh Mi tăng và Thạch Thanh Tử đồng thời ra tay giải độc cho y cũng không xong. Nếu không trông vào lực lượng của các vị đây thì làm sao chịu nổi?".
Nhà Vua nghĩ vậy tuy trong lòng áy náy mà không dám mở miệng khước từ.
Thiên Tướng hoà thượng không nói năng gì, đứng dậy cúi đầu, đứng xéo về góc đông bắc. Thiên Quan, Thiên Tham cũng mỗi người đứng ra một góc. Thiên Nhân phương trượng nói:
-Phúc đức! Thật là phúc đức.
Rồi cũng đứng ra góc Tây Nam. Bảo Ðịnh Ðế bảo Ðoàn Dự:
-Bốn vị trưởng lão không tiếc tâm lực trừ tà giải độc cho con. Con mau khấu đầu bái tạ đi!
Ðoàn Dự nhìn thần sắc và cử chỉ của bá phụ cùng bốn vị tổ sư biết công việc này cực kỳ nghiêm trọng lập tức phục xuống lạy mỗi vị một lạy.
Bảo Ðịnh Ðế lại giục:
-Dự nhi! Ngồi xếp bằng lại! Dù có đau đớn hay ngứa ngáy cũng phải ráng chịu, đừng có hoảng hốt.
Ðoàn Dự vâng lệnh ngồi yên.
Thiên Quan hoà thượng đưa ngón tay cái bên phải ra ngưng thần một chút rồi đặt lên sau gáy trấn trên huyệt "phong phủ" của Ðoàn Dự, đem nội lực Nhất Dương Chỉ ra phóng vào. Thiên Tướng hoà thượng điểm mạch "Tử Sang". Thiên
Tham hoà thượng điểm mạch "¢m duy". Thiên Nhân phương trượng điểm hai đường huyệt đạo "Xung mạch" và "đối mạch". Bảo Ðịnh Ðế điểm vào mạch "âm kiểu".
Trong tám kinh mạch, năm vị để hở hai mạch "dương duy" và "dương kiểu" không trấn áp. Cả năm vị đều vận dụng phép Nhất Dương Chỉ khu trục tà khí trong người Ðoàn Dự, do hai mạch bỏ trống tiết ra ngoài.
Năm tay đại cao thủ họ Ðoàn này bản lãnh Nhất Dương Chỉ xuýt soát như nhau, vận động nội lực năm đường nội
công phát ra tiếng kêu vù vù, dốc vào cơ thể Ðoàn Dự.
Toàn thân chàng run lên bần bật rồi tựa như trời rét được phơi ra ánh nắng mặt trời trong người ấm áp thư thái vô cùng. Ðoàn Dự hấp thụ nội lực của năm tay đại cao thủ mỗi lúc một nhiều.
Bảo Ðịnh Ðế cùng bốn nhà sư cảm thấy nội lực trong người mỗi lúc một trống rỗng thêm, thu về không được mà hấp lực bên người Ðoàn Dự lại ghê gớm khác thường.
Năm người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng nghi hoặc. Bất thình lình một tiếng quát ầm ầm vang dội, mọi người sợ run. Bảo Ðịnh Ðế biết đó là tiếng một người trong cửa Phật có võ công vào hạng thượng thừa và mệnh danh là "Sư tử hống". Tiếng quát còn chứa một nội lực rất thâm hậu, có thể trấn áp được kẻ địch. Bỗng thấy nhà sư quay mặt vào vách cất tiếng nói:
-Nội nhật hôm nay bọn cường địch sẽ đến đây. Uy danh chùa Thiên Long mấy trăm năm nay đang bị đe doạ. Thằng nhỏ miệng còn hơi sữa trúng tà, trúng độc gì gì hãy bỏ đó. Trong lúc gấp rút này mà còn vì nó hao phí công lực một cách vô ích nữa ư?
Mấy câu nói cực kỳ oai nghiêm khiến người nghe phải lạnh gáy, không dám trái lệnh.
Thiên Nhân phương trượng bẩm:
-Lời sư thúc truyền dạy rất phải.
Dứt lời vẫy tay trái một cái, năm người đồng thời lùi lại phía sau. Hấp lực "chu cáp thần công" trong mình Ðoàn Dự tuy mãnh liệt thật nhưng đồng thời giữ cả năm tay đại cao thủ thế nào nổi?
Bảo Ðịnh Ðế thấy Thiên Nhân kêu vị đó bằng sư thúc vội vàng cáo lỗi:
-Vãn bối không biết Khô Vinh trưởng lão ở đây, chưa kịp kính bái, tội nhiệt thật nặng.
Nguyên vị trưởng lão đây là một vị tiền bối vào bậc cao nhất trong chùa Thiên Long. ít người trong chùa được thấy mặt trưởng lão.
Bảo Ðịnh Ðế cũng chỉ nghe danh chưa từng được bái kiến. Người ta đồn trưởng lão chỉ một mình luyện khô thuyền trong viện Song Thụ, hơn mười năm trời nay không ai nhắc đến, họ cho là trưởng lão viên tịch rồi.
Khô Vinh trưởng lão nói:
-Công việc phải tuỳ theo tầm quan trọng hoặc thời gian trì hoãn hay gấp rút của nó mà làm. Lời ước hẹn của Ðại Luân Minh Vương chớp mắt đã đến. Ðoàn Chính Minh ngươi coi xem sẽ rõ.
Bảo Ðịnh Ðế ngạc nhiên nghĩ thầm Ðại Luân Minh Vương trên Ðại Tuyết Sơn là một bậc Phật pháp uyên thâm, có dây mơ rễ má gì với bọn mình đâu?
Thiên Nhân phương trượng lấy trong bọc ra một phong thơ ánh vàng rực rỡ trao tay cho Bảo Ðịnh Ðế.
Bảo Ðịnh Ðế đón lấy, cầm tay nhấc thấy khá nặng rất lấy làm kỳ. Thì ra phong bì làm bằng vàng dát mỏng. Trên phong bì dùng bạch kim khảm thành mấy chữ trắng viết theo lối chữ Phạn.
Bảo Ðịnh Ðế thông hiểu Phật học, đại ý chữ trên phong bì là: "Kính đệ phương trượng chùa Thiên Long".
Bảo Ðịnh Ðế mở phong bì vàng ra, bên trong có một lá thư cũng bằng vàng dát cực mỏng. Thư cũng viết bằng chữ Phạn, đại ý nguyên văn như sau: "Ngày nọ tiểu Vương cùng Mộ Dung tiên sinh ở Cô Tô đến hội họp tại Thiên Tần đã cùng nhau kết mối thâm giao, đàm luận về võ công trên đời hiện nay. Mộ Dung tiên sinh có ngỏ lời rất lấy làm tiếc chưa được đọc cuốn kinh Lục Mạch Thần Kiếm của quý tự và biết quý tự rất tôn sùng cuốn kinh đó. Tiểu Vương vừa được tin Mộ Dung tiên sinh đã quy tiên rất đỗi xót thương. Ðể báo đáp tình tri kỷ, cầu xin quý tự cho Tiểu Vương quyển kinh đó để đốt trước mộ Mộ Dung tiên sinh. Trong ngày hôm nay sẽ đến lấy, xin chớ chối từ. Tiểu vương xin đem báu vật đến báo đền, chẳng dám lấy không. Ðại tuyết sơn Ðại Luân Minh Vương kính thư". Chữ trong thư cũng khảm rất tinh vi bằng bạch kim do tay thợ khéo và phải tốn bao nhiêu công phu cùng ngày giờ mới chế tạo thành bức thư. Hãy nói một cái phong bì. Hãy nói một cái phong bì, một lá thư như vậy cũng đã là bảo vật hiếm có, đủ biết Ðại Luân Minh
Vương là tay hào phóng xa xỉ đến mực nào rồi.
Bảo Ðịnh Ðế vốn biết Ðại Luân Minh Vương là Hộ quốc pháp vương nước Thổ Phồn. Cứ năm năm một lần Ðại Luân Minh Vương lại mở đàn giảng kinh, thuyết pháp.
Các vị cao tăng đại đức nước Thiên Trúc bên Tây Vực đều đến chùa Ðại Luân trên núi Tuyết Sơn hội họp đông đủ để nghiên cứu kinh điển. Sau kỳ thuyết pháp ra về ai cũng hoan hỷ ca tụng Minh Vương.
Bảo Ðịnh Ðế lại nhớ trong thư Ðại Luân Minh Vương có nói cùng Mộ Dung tiên sinh đàm luận võ công, kết bạn tri kỷ. Vậy thì hiển nhiên Minh Vương cũng là một tay cao thủ trong võ lâm. Hạng người đại trí tuệ không học võ thì thôi, khi họ đã đi vào đường đó tất nhiên không phải tay vừa.
Bảo Ðịnh Ðế còn đang ngẫm nghĩ thấy Thiên Nhân phương trượng nói:
-Cuốn Lục Mạch Thần Kiếm là vật chí bảo của bản tự, lại là pháp yếu môn võ tối cao của họ Ðoàn nước Ðại Lý. Chính Minh! Môn võ cao thâm của họ Ðoàn nước Ðại Lý hiện ở chùa Thiên Long đây. Ngươi là người trần tục thì dù là con cháu trong nhà nhưng những điều bí ẩn này cũng không thể tiết lộ cho ngươi biết được.
Bảo Ðịnh Ðế nói:
-Thưa vâng! Ðiều đó vãn bối đã biết rồi
Thiên Quan nói:
-Chùa đây tàng trữ pho Lục Mạch Thần Kiếm kinh, ngay Chính Minh, Chính Thuần còn chưa hay, sao bọn Mộ Dung ở Cô Tô lại biết được?
Thiên Tham tức giận nói:
-Ðại Luân Minh Vương đã nổi tiếng khắp thế gian là một vị cao tăng, sao lại không thông tình lý? Dám cưỡng ép bọn ta đòi lấy bảo kinh mà được bao giờ.
Chính Minh cùng phương trượng sư huynh nên biết rằng nếu họ tử tế tất không đến mà họ đã đến là chẳng tử tế gì. Ðây là một việc trọng đại, bọn ta không tác chủ được, phải thỉnh Khô Vinh sư thúc nắm vững đại cuộc cho.
Thiên Nhân lại nói:
-Chùa nhà có pho kinh này thật nhưng nói ra lại xấu hổ. Bọn ta đây đã không ai đủ tài lực để luyện thành môn võ trong sách thì chớ, cả những điều ảo diệu trong kinh cũng chưa hiểu nổi. Ðại Luân Minh Vương biết đây có pho kinh này mà vẫn dám đến yêu sách thì ra y ỷ mình quá, không còn sợ gì môn tuyệt học của Lục Mạch Thần Kiếm nữa.
Khô Vinh lạnh lùng nói:
-Y không dám coi thường Lục Mạch Thần Kiếm đâu. Theo lời trong thư y rất kính phục Mộ Dung tiên sinh, mà Mộ Dung tiên sinh ao ước pho kinh này vô cùng.
Ðại Luân Minh Vương đã cân nhắc lắm đấy. Y biết trong chùa này không có cao nhân siêu quần xuất chúng, sách quý mà chẳng ai luyện nổi để đó thật uổng mà thôi.
Thiên Tham lớn tiếng nói:
-Nếu y ngưỡng mộ cuốn kinh, muốn cầu khẩn mượn về xem mình nể là bậc cao tăng cho mượn thì được, chẳng cho cũng thôi có phải tử tế không? Ðằng này y lại bảo lấy về đốt đi cho kẻ đã chết rồi, thế mới đáng giận. Có phải y coi chùa Thiên Long ta chẳng ra gì cả?
Thiên Tướng thở dài than rằng:
-Sư đệ không nên vì thế mà đem lòng giận dữ. Ta xem Ðại Luân Minh Vương không phải là hạng người càn rỡ. Ðó chẳng qua vì y quá tình thiết tha với Mộ Dung tiên sinh mà ra. Hỡi ôi! Bạn vàng đã qua đời, không còn bao giờ được thấy mặt cố nhân, lòng quyến luyến khôn bề bộc lộ. ý chừng y muốn bắt chước Ngô Quý Chi thuở xưa đem bảo kiếm treo trên mồ bạn.
Bảo Ðịnh Ðế hỏi:
-Thiên Tướng đại sư có biết Mộ Dung tiên sinh là người thế nào không?
Thiên Tướng lắc đầu đáp:
-Ta chưa từng quen biết, song cứ suy Ðại Luân Minh Vương là nhân vật thế nào mà còn khiêm ngưỡng cũng đủ biết Mộ Dung tiên sinh tất phải là bậc phi thường.
Thiên Nhân phương trượng nói:
-Cứ lời sư thúc vừa xét đoán thì thế địch lợi hại vô cùng. Chúng ta không luyện mau những phép Lục Mạch Thần Kiếm thì e rằng kinh báu bị người cướp và Thiên Long tự đến phải thất điên bát đảo mất. Khổ một điều là luyện môn thần kiếm chủ chốt ở nội lực phi thường, không thể chỉ trong chốc lát mà nên. Chính Minh đừng tưởng bọn ta không quan tâm đến vụ thằng cháu Dự bị trúng độc đâu, chỉ e ai nấy nội lực đều bị tổn hại quá nhiều, cường địch lại sắp đến, không còn đủ sức lực để đối phó. Xem ra tuy y bị trúng độc nặng lắm đấy nhưng trong vài ngày chưa đáng lo ngại gì đến tính mạng. Hãy để y tĩnh dưỡng ở đây mấy bữa, nếu bệnh tình có biến chuyển, chúng ta sẽ liệu cách chữa trị. Chờ khi đuổi xong kẻ địch, chúng ta sẽ dùng toàn lực khu trục tà độc cho y. Vậy ngươi nghĩ sao?
Bảo Ðịnh Ðế tuy rất lo cho bệnh tình Ðoàn Dự, song Ðế là người có kiến thức bao quát, nhà Vua hiểu rằng chùa Thiên Long là căn bản của họ Ðoàn nước Ðại Lý, mỗi khi Hoàng gia gặp hoạn nạn là chùa lại dốc hết lực lượng ra cứu viện,
chuyển nguy thành yên. Họ Ðoàn nước Ðại Lý lập quốc từ đời Ngũ Ðại đến nay đã được 158 năm, trung gian bao lần phải chịu phong ba. Vậy mà xã tắc không bị nghiêng đổ phần lớn là nhờ ở chùa Thiên Long. Chùa có một mối quan hệ vô cùng trọng đại đến việc giữ vững kinh kỳ. Hiện nay chùa lâm vào tình trạng bất an thì có khác gì hoàng thành gặp cơn nguy biến? Nhà Vua nghĩ vậy liền đáp:
-Phương trượng thực là nhân đức. Vãn bối cảm kích vô cùng. Trong công cuộc đối phó với Ðại Luân Minh Vương liệu Chính Minh này có thể góp được phần nhỏ đường dây tơ sợi tóc nào chăng?
Thiên Nhân trầm ngâm một lát rồi đáp:
-Kể ra thì ngươi là tay cao thủ nhất trong những người họ Ðoàn còn ở ngoài thế tục đó. Thêm ngươi vào chống địch, lực lượng sẽ tăng lên nhiều. Có điều để người tục tham dự vào việc tranh đấu giữa các đệ tử nhà Phật thì không khỏi bị Ðại Luân Minh Vương cười bọn Thiên Long ta không có người.
Bỗng thấy Khô Vinh nói:
-Việc luyện Lục Mạch Thần Kiếm nếu cứ riêng biệt để một người thì đây không ai làm nổi. Vậy bọn ta phải tìm ra một phương pháp khôn ngoan: Mỗi người tập một mạch và phải có sáu người, lúc đối địch để một người ra tay, còn năm người kia đứng ngoài dồn nội lực vào tiếp viện. Chỉ cần một điều đừng để đối phương nhìn rõ cơ quan của mình là chế phục được bên địch. Kể ra cách này cũng không được chính đại quang minh nhưng tình thế gấp rút quá rồi, ta phải tòng quyền chứ biết sao bây giờ? Có điều chùa Thiên Long này tính đi tính lại không tìm đâu ra được sáu tay cao thủ, bản lĩnh tương đương nhau. Chính Minh ngươi đến thế là vừa vặn, nhưng ngươi phải xuống tóc, mặc áo thầy chùa vào mới được.
Trưởng lão càng nói càng hăng, tựa hồ lòng người rất là phấn khởi. Tuy nhiên giọng nói vẫn lạnh lùng.
Bảo Ðịnh Ðế thưa:
-Chính Minh này vốn có chí nguyện xuất gia đầu Phật. Có điều kỳ công về kiếm thần chưa biết mảy may nào cả.








<< Lùi - Tiếp theo

HOMECHAT
1 | 1 | 353
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com