watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
17:51:5226/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Dài > Quỳnh Dao > Chiếc Áo Mộng Mơ - Trang 9
Chỉ mục bài viết
Chiếc Áo Mộng Mơ
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Tất cả các trang
Trang 9 trong tổng số 15

Nhã Tịnh chợt thấy đỏ mặt, chưa bao giờ Nhã Tịnh nói chuyện với người khác về vấn đề phòng the như thế nầỵ Nhã Tịnh chợt phát hiện ra một điều, với Hạo Nhiên, hình như hắn phân rất rõ ràng hai chữ 'tình' và 'tình dục'. Hay là người đàn ông nào cũng đòi hỏi gắn liền tình yêu và tình dục với nhau, thì làm gì có sự hiện diện của những ổ điếm trên đời nàỷ Nhưng làm như vậy quả là không nên. Hạo Nhiên hỏi:

- Tại sao cô lại đỏ mặt? Có lẽ vấn đề nầy làm cô ngượng lắm phải không? Con người càng giáo dục nhiều chừng nào, càng thấy có nhiều thứ tự nhiên trở Thành bẩn thỉụ Cô với anh em nhà họ Tang giống nhau là ở chỗ đó. Cô cũng nghĩ là tôi đã lừa dối Tang Tang phải không?

Nhã Tịnh chau mày, nhưng cũng tìm lời biện minh.

- Tôi đã dư. Đoán đúng. Tôi cũng sớm tiêu liệu được phản ứng của các ngườị Những con người ở xã hội thượng lưu, ở giai tầng trí thức. Mấy người đều ghe tởm sự Phản bội và thiếu trung thực.

Nhã Tịnh như nghĩ ra điều gì, mắt sáng lên, nàng nắm lấy tay Hạo Nhiên lắc mạnh.

- Tại saỏ Tại sao anh phải làm như thế?

- Làm thể là làm saỏ

- Tại sao anh phải đóng kịch? Có phải anh đã tiên liệu được phản ứng của họ. Anh biết là tối hôm ấy họ sẽ đến tìm. Tang Tang đã cho anh biết như thế, nên anh đi tìm một cô gái, và anh bày màn kịch đó rả Anh sắp đặt, chí để cửa khép hờ? cũng có thể là, trước khi quen với Tang Tang anh đã ngủ với bao nhiêu cô gáị Cái đó cũng không có gì quan trọng. Nhưng Tang Tang đã làm anh thay đổỉ Cô ấy đã giữ chân được anh? Anh không thể sống buông thả nữả Lúc anh diễn kịch chọc phá anh em nhà họ Tang? Cũng là lúc anh tự giễu mình?

Đôi mắt Hạo Nhiên chợt đỏ lên.

- Cô lại nói cái qì gì nữa đó?

- Tôi nói rõ ràng như vậy cơ. Có điều tôi không hiểủ

Nhã Tịnh bình tình nóị Mắt mơ màng suy nghĩ rồi đột nhiên nhìn lên:

- Thôi tôi hiểu rồỉ hiểu rồị

Mặt Hạo Nhiên đổi sắc, hắn đưa tay bịt miệng Nhã Tịnh lạị

- Nếu sự thật cô biết, thì cô đừng nói gì cả.

Nhã Tịnh tròn xoe mắt nhìn Hạo Nhiên, một tình cảm xúc động tràn ngập tim nàng. Lời của Hạo Nhiên hôm nào như vẳng bên tai

- Chính thôi đã giết Tang Tang. Đúng ra tôi không nên yêu cô ấy, không nên để cô ấy yêu tôi như vậy, để mọi thứ xảy ra mà chặn lại được. Đây là lời giảị một tay bụi đời với bao tình cảm mâu thuẫn, cao ngạo và tự tị Yêu một nàng con gái đẹp trong trắng như một nàng công chúa nhỏ. Khi tình yêu đã lên đỉnh cao, khi nhận ra sự Bất cân xứng của tình yêu cao quý này, điều duy nhất có thể Làm được ở đây là gì? Phải chối từ cuộc hôn nhân. Rõ ràng Hạo Nhiên không ngờ được Tang Tang yêụ Mặc cảm tự ti cho thấy, người con gái kia giống như đóa hoa được vun trồng trong khu vườn thượng uyển, còn chàng chỉ là con ngựa bất kham, mình đầy thương tích. Thế là một màn kịch được dựng lên, màn kịch đó đã khiến anh em Khải, Hoàn giận dữ bỏ về. Hạo Nhiên không muốn đóa hoa quý kia bị tàn úa trong gian khổ khó khăn. Nhưng cách giải quyết của chàng vô tình đã khiến hoa kia tàn úạ

Nhã Tịnh chỉ yên lặng, nàng tuân theo lời Hạo Nhiên không nói gì cả. Nhưng nước mắt đã rưng rưng trên mị Hạo Nhiên hôm nay trông có vẻ hiền hòạ Hắn còn đưa tay lau giùm mắt cho Nhã Tịnh. Không hiểu sao, Nhã Tịnh bỗng nép đầu vào ngực hắn, tựa người vào hắn. Hạo Nhiên bỗng nhiên như tỉnh ra, hắn đẩy mạnh Nhã Tịnh khỏi người, rồi hắn hét lên giận dữ:

- Ði Đi!

Nhã Tịnh mắt mờ lệ, đầu nghe đau nhói, một hình thoáng qua tim. Tang Nhi Hoàn! Hình ảnh cũng làm nàng bàng hoàng. Ta hôm nay làm sao vậỷ Tại sao ta hành động như thế? Nhưng gã đàn ông trước mặt như có một ma lực, mà nàng không cưỡng lại được. Nhã Tịnh trả Lời bướng bỉnh.

- Không, tôi không đị

- Nhưng tôi không muốn chuyện cũ tái diễn.

Hạo Nhiên thơ? Hổn hển:

- Cô đi đi, đi về Vườn Dâu đi, đi mau!

Nhã Tịnh lại nói:

- Không, tôi không về Vườn Dâu vì tôi đâu phải là Tang Tang đâủ

Hạo Nhiên nhìn Nhã Tịnh ngạc nhiên:

- Thế cô từ đâu đến?

Nhã Tịnh bứt rứt, cố tạo ra câu chuyện .

- Anh muốn biết ư? Anh em Khải Hoàn thấy tôi giống Tang Tang, họ trả Lương cho tôi thật cao, nhờ tôi đóng giả vai trò Tang Tang. Tôi đang cần số tiền lớn, đang cần những quần áo đắt tiền, nên tôi nhận lời vậy đó.

Hạo Nhiên lấy tay nâng cằm Nhã Tịnh lên. Hắn chăm chú nhìn nàng. Nắng đã lên, nắng đang rọi trên mặt, lên mắt, mái tóc của Nhã Tịnh những tia sáng dịu dàng. Hạo Nhiên buông mặt Nhã Tịnh ra, hắn có vẻ giận dữ:

- Tại sao cô lại nói dốỉ Tôi quả thật không biết cô từ đâu đến, nhưng tôi thấy cô có một đôi mắt thông minh, có làn da trắng mịn, có những tư tưởng nhạy bén thế này và một bản tính ngang ngạnh bốc đồng? tôi biết cô không phải đến từ một giai cấp hèn mọn.

Nhã Tịnh gật đầụ Trí thông minh của nàng bắt đầu làm việc, sắp xếp lạị

- Anh nói cũng hơi đúng. Chúng ta cần phải định nghĩa rõ mấy chữ giai cấp hèn mọn, phải không?

Anh Hạo Nhiên. Anh có biết rõ về mình chưả Anh không đẹp trai nhưng có sức hấp dẫn kỳ lạ, anh lại có đôi mắt lúc nào cũng thật hung dữ. Anh đã sử dụng nó để che đậy trái tim đầy mặc cảm và yếu đuối của mình. Anh phải làm ra vẻ thật tàn nhẫn, để che dấu sự cảm xúc động của tình cảm. Như vậy là anh đã sống cho cái vỏ bên ngoài, anh không dám sống thật với chính anh, cái đó làm cho anh cô đơn buồn phiền, bởi vì,

- Thôi câm đi, đừng nói nữạ

Nhã Tịnh lắc đầu:

- Hừ. Thôi không biết con người đầy khuyết điểm của anh xuất thân từ giai cấp hèn mọn nàỏ Hạo Nhiên bậm môị Nắng đang rọi lên người anh, lên những hạt sương còn đọng trên lá. Nhã Tịnh đứng dậy, lượm mấy chiếc hài trên cỏ.

- Thôi tôi về, phải về trước khi bà cụ thức dậỵ Tôi không muốn làm hỏng màn kịch của tôị

Hạo Nhiên vẫn ngồi yên lặng

Nhã Tịnh không mang hài vào chân, nàng mang nó trên tay, bước thêm mấy bước, chợt quay người lạị

- Hãy cho tôi biết muốn tìm anh, tôi phải đến dâu, giờ nàỏ

Hạo Nhiên nhìn lên, anh chàng có vẻ thay đổị

- Tháng này tôi đàn cho quán cà phê Sao Lạnh, mỗi tối từ chín giờ đến 12 giờ khuyạ

- Quán cà phê Sao Lạnh ở đâủ

- Lật niên giám điện thoại ra là biết ngay!

- Thôi được.

Nhã Tịnh bước nhanh về phía biệt thự Vườn Dâụ Con đường nhỏ vẫn phủ đầy lá rụng.

Tối hôm ấy, Nhã Tịnh đến quán cà phê Sao Lạnh. Ðây không phải là quán cà phê hạng sang, nhưng lại dễ thương. Nó nằm trên sân thượng một toà nhà 12 tầng. Quán dựng bằng gỗ, khách đến uống không cần mặc âu phục chỉnh tề, thắt cà vạt. Phần lớn khách đến đây là học sinh tù 18 đến 25. Họ uống cà phê vừa nói cười thoải máị Đôi khi lại cùng hét với những tay đàn. Nhã Tịnh lựa một góc vắng ngồi xuống. Nàng không hiểu rõ tâm trạng nàng khi đến đâỵ Nhã Tịnh gọi một ly cà phê, nghe Hạo Nhiên đàn và hát. Chưa bao giờ Nhã Tịnh có cái không khí nàỵ Nhã Tịnh cũng không ngờ chỉ một cây đàn, một giọng hát hay là đủ để tạo nên không khí thơ mộng như vậỵ Ánh đèn tròn tỏa sáng vừa đủ, Hạo Nhiên vừa đàn, vừa hát một bản rất hay:

Hạt mưa, hạt mưa rơi xuống

Gió lại thổi từng cơn

Hàng cây, hàng cây lay động

Lòng tôi nghĩ mãi miên man.

Hạt mưa đã từng khẽ nói

Gió kia cũng từng nhỏ to

Với nàng lời tôi gởi lại

Cây cao mang đến cho nàng.

Tôi không mong chờ hay đợi

Có điều tôi không thể Quên

Vắng nàng đời tôi như thiếu

Những ngày dài với niềm vuị

Bài hát ngô. Nghĩnh vô cùng, Nhã Tịnh ngồi khoanh tay lắng nghẹ Chung quanh có tiếng vỗ tay, tiếng hét, có cả tiếng hát theọ Nhã Tịnh nhìn lên, nàng bắt gặp ánh mắt long lanh của Nhiên. Nhiên đứng giữa bục, cầm đàn vừa khảy vừa hát, vừa hát vừa tiến về phía nàng, điệp khúc cuối được lặp lạị

Tôi mong chờ hay đợi

Có điều tôi không thể quên

Vắng nàng đời tơi như thiếu

Những ngày dài với niềm vui

Mọi người hét lên, tiếng cười như vỡ chơ. Nhã Tịnh cũng cười theọ Lần đầu tiên nàng phát hiện mình cũng biết hát. Bản nhạc được hát lại mấy bận. Sau đấy, tiếng đàn thay đổị Những âm thanh dồn dập như nước chảy, như reo vuị Hạo Nhiên hát một bản nhạc khác, nhưng mắt không rời Nhã Tịnh.

"Họ bảo thế gian nầy không có chuyện thần tiên.

Họ nói tình yêu là không thực

Họ bảo đừng nằm mơ, đừng viết nhạc

Vì chúng ta đã lớn không còn nghe cổ tích

Nhưng khi anh gặp em thì mọi chuyện chẳng ngừng

Tấm cám, Lọ Lem, thần kỳ huyền diệu

Mộng với mơ hoà lẫn với tình yêụ

Mọi người lại vỗ tay, lại cười, lại la hét. Vạn Hạo Nhiên hát rất nhiều bàị Chàng đứng ngay bàn của Nhã Tịnh hát, ánh đèn màu hắt theo về phía chàng. Nhã Tịnh bị Lôi cuốn vào cuộc. Cười nói, vỗ tay, uống cà phê. Mấy bài hát đều ngộ nghĩnh. Cũng kỳ lạ thật, bài hát không phải hiện đại đang lưu hành, nó không phải là nhạc ngoại quốc phô? Lời, không phải disco, không phải jazz. Sau đó, Nhã Tịnh mới biết là nó thuộc loại ngẫu hứng mà lớp học sinh, sinh viên bấy giờ hay soạn và hát. Hôm ấy Hạo Nhiên hát một cách say mê, hứng khởị Cây đàn guitar đệm một cách tôi đạ Lúc nghỉ nửa giờ, Hạo Nhiên ngồi xuống uống cà phê với Nhã Tịnh. Nhã Tịnh nói:

- Tôi rất yêu cái tổ quỷ nàỵ

Sau đó, Hạo Nhiên cũng ôm đàn lên, tiếp tục hát.

"Cô ấy bảo cô yêu tổ quỷ này

Vì nó có tiếng cười thánh thơi

Cô ấy bảo cô yêu cái tổ quỷ này

Vì nó có tiếng cười bê bối

Cô ấy bảo cô yêu cái tổ quỷ này

Nhưng tôi chẳng nghi ngờ lo âu

Phải chăng vì nơi đây đã có

Tiếng đàn và tiếng hảt của tôi!

Nhã Tịnh thật sự mê cái chỗ nàỵ Nhã Tịnh cười, cười thoải mái, cười ra nước mắt. Nhã Tịnh cũng không nhớ là mình đã cười thoải mái thế này bao giờ chưạ

Và bắt đầu từ hôm ấy, Nhã Tịnh trở Thành khách thường xuyên của quán cà phê Sao Lạnh. Và rồi sau đó nữa, một hôm Nhã Tịnh phát hiên ra là Tang Nhi Hoàn cũng có mặt ở đâỵ

Tối hôm ấy quán cà phê Sao Lạnh rất đông khách, cũng như mọi hôm, Nhã Tịnh chọn một chiếc bàn nằm ở sát tường, uống cà phê đen đặc. Bắt đầu từ hôm đến quán nầy Nhã Tịnh khám phá ra một điều ca phê đen đắng thiệt nhưng uống vào là có hậu ngọt. Một cái vị kỳ lạ và lôi cuốn của riêng cà phê, giống như giọng hát lôi cuốn của Hạo Nhiên vậỵ Hạo Nhiên vẫn hát thường trực ở đây, những bản nhạc ngộ nghĩnh kỳ cục. Lúc Tang Nhi Hoàn bước vào là lúc Hạo Nhiên đang hát một bài mà Nhã Tịnh rất yêu thích đó là bài 'có một buổi sáng'.

Có một buổi sáng tôi ngồi dưới gốc cây ngô đồng.

Không để chờ ai mà chỉ đàn thôi,

Em bỗng đến từ sương mai lặng lẽ,

Sương đọng trên vai, sương đẫm ướt hài

Nắng sớm mai nhẹ Hôn lên tóc

Em rất vui, rất trẻ rất ngây thơ

Em mang đến những lời chim hót

Mà tôi chẳng nên nghe, chẳng nên nhớ, chẳng nên màng.

Nhưng mà, không hiểu saỏ

Tôi lặng yên nhìn em nghe em nói

Để rồi tôi nhớ mãi ánh nắng sáng hôm naọ

Để rồi tôi như tan vào trong nắng

Tôi mộng mơ và quên cả chính mình!

Hạo Nhiên say sưa hát, lúc hát hắn không bao giờ nhìn Nhã Tịnh, vậy mà Nhã Tịnh vẫn xúc động, nhất là câu: 'tôi lặng yên nhìn em nghe em nói, để rồi tôi nhớ mãi ánh nắng hôm naó' Nhã Tịnh nôn nao sung sướng, tim nàng đập mạnh, cả người bị Đốt nóng bởi tiếng hát của Hạo Nhiên.

Giữa lúc ấy thì Hoàn bước vàọ Hoàn vừa bước vào thì Nhã Tịnh trông thấy ngaỵ Chàng dừng lại ở cửa tìm kiếm một chút và trông thấy Nhã Tịnh, chàng phải chen qua những chiếc bàn đông người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Nhã Tịnh, chẳng buồn để ý đến ly cà phê uống dở trên bàn. Vừa ngồi xuống Hoàn đã nhếch mép:

- Lúc này em sống có vẻ vui quá nhỉ

Nhã Tịnh chau mày:

- Anh định đến đay gây sự ư? Em nghĩ là em có quyền đến đây uống cà phê cơ mà.

- Dĩ nhiên em có quyền tự do nhưng nội anh lúc nầy bắt đầu nghi ngờ. Anh mong rằng em đừng quên mục đích của em đến biệt thư. Vườn Dâu để làm gì!

- À thì ra vậy!
<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 202
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com